Thương Thiên Phách Huyết

Chương 346: Bốn tộc mật ước (2)

/414


" Hai vị tộc trưởng đi tới chỗ tiểu tướng, không biết có việc gì." Hứa Hải Phong mỉm cười, đối với lời của Nam Nghi Liêu cũng không có ý kiến, mà là cười cười nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt hai vị lão nhân mau lẹ trao đổi giữa không trung, chỉ nhìn thái độ Hứa Hải Phong đối với câu nói kia, cũng đã biết hắn thật sự đã nuôi dưỡng ý nghĩ này.

Trong lòng bọn họ đã rõ ràng một việc, Lưu thị vương triều, đã thật sự xong rồi.

Người của Lưu gia cho dù có lợi hại, chẳng lẽ còn có thể qua được vị tuyệt đại thiên kiêu này sao.

" Khái khái…" Nam Nghi Liêu ho khan một tiếng, nói: " Mộ Dung lão tộc trưởng đức cao vọng trọng, còn mời ngài nói đi."

Mộ Dung Trất ngẩn ra, không khỏi mắng to trong lòng, lời khen tặng đều bị ngươi nói hết, như thế nào đến phiên chuyện xấu hổ thì lại làm trò rùa đen rút đầu.

Chỉ là đôi mắt thần của Hứa Hải Phong như điện, vẫn nhìn kỹ hắn, hiển nhiên là nghe xong lời của Nam Nghi Liêu, đem lực chú ý tập trung lên người của mình.

Hắn cười khổ một tiếng, rốt cục nói: " Hứa thống lĩnh, hai người chúng ta đến đây, cũng không chỉ đại biểu Tiên Ti, Đế, Khương, Yết bốn tộc, mà là đại biểu những dân tộc bị khi áp thống trị của Hung Nô tộc trên khắp thảo nguyên mà đến."

Lời của hắn dẫn theo vài phần thê lương, có một tia già nua lạc tịch.

" Mấy trăm năm, mấy trăm năm. Trên đại thảo nguyên, vẫn luôn là Hung Nô duy ngã độc tôn. Đồng cỏ tốt nhất, nguồn nước tốt nhất, ngựa tốt nhất, nữ nhân tốt nhất, chỉ cần là tốt nhất, liền vẫn bị Hung Nô nhân chiếm lấy."

Hứa Hải Phong gật đầu, vẻ mặt đồng tình. Ánh mắt của hắn vẫn ngưng tụ trên mặt Mộ Dung Trất, kỳ thật đại bộ phận tinh lực của hắn vẫn đang âm thầm chú ý vị Nam Nghi Liêu cường giả của Đế tộc.

Linh giác của hắn rõ ràng nói cho hắn, trong hai người này, Nam Nghi Liêu mới thật sự là nhân vật ngoan độc.

Tuy biểu hiện của hắn có thể lấy từ cung thuận để hình dung, xa xa kém hơn thái độ thong dong của Mộ Dung Trất, không khiêm ti cũng không kháng đối.

Nhưng Hứa Hải Phong lại sản sinh ra một loại cảm giác kỳ dị bảo hắn cần phải cẩn thận để ý.

Lúc này, khi vẻ mặt Mộ Dung Trất đang bi phẫn, nói ra chuyện tàn ác của Hung Nô nhân, trên mặt Nam Nghi Liêu tuy vẫn mang vẻ mặt đồng dạng, nhưng trong lòng hắn như nước giếng không dao động, trong đôi mắt thậm chí còn ẩn nấp một tia cười nhạo.

Nếu không phải Hứa Hải Phong trải qua cuộc chiến Thái Nguyên, tinh thần lực lại chiếm được sự bay vọt thật lớn, thật đúng là không cách nào nhìn ra được.

Chút ý cười nhạo ấy trong mắt Nam Nghi Liêu, là nhằm vào Mộ Dung Trất phát ra.

Hứa Hải Phong rõ ràng đọc hiểu bên trong đã bao hàm sự khinh thường cùng đùa cợt.

Lão nhân hít sâu một hơi, nói: " Chúng ta không phục, nhưng chúng ta không có cách nào. Bởi vì Hung Nô nhân là thảo nguyên bá chủ. Dù thực lực của chúng ta có cộng lại, thậm chí còn không bằng một nửa bọn họ. Chúng ta…đánh không lại."

" Đúng vậy…Đánh không lại." Phảng phất là tràn đầy cảm xúc, ánh mắt của Nam Nghi Liêu cũng buồn bã, hắn bật thốt lên.

Chỉ là, vẻ mặt này chỉ tồn tại trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lại khôi phục như cũ.

Hơn nữa tận sâu trong linh hồn hắn, toát ra ngọn hoa lửa nhè nhẹ. Bạn đang xem tại


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status