Thương Thiên Phách Huyết

Chương 208: địch nhân

/414


Miệng nhỏ của Phương Doanh Anh khẽ mấp máy, đang muốn mở miệng khuyên giải, lại bị Hạ Nhã Quân lôi kéo bàn tay nhỏ, lập tức im tiếng.

" Tê…" Một tiếng vang nhỏ, mọi người lại nghe được thật rõ ràng.

Lâm Mộc Hợp đi nhanh tới, hắn đi tới trước mặt Lâm Nghi Tinh, nặng nề quỳ xuống, nói: " Con nguyện truy tùy Hứa đại tông sư đi bắc cương."

Ống tay áo bên phải hắn bị xé rách một mảnh, lúc này đang ở trong tay Lâm Gia Huy, mới rồi hắn dùng sức tránh thoát, Lâm Gia Huy nhất thời không giữ kịp, nên bị hắn tránh thoát, để lại một mảnh tay áo.

Lâm Gia Huy đầy mặt xấu hổ nhìn sư đệ, ống tay áo rách lúc này nhìn thật chướng mắt.

" Ngươi…ngươi là tên ngu ngốc." Lâm Nghi Tinh giận dữ nói: " Ngươi cho rằng như vậy là anh hùng sao? Đó là kế khích tướng của Tương Khổng Minh a."

Hắn nổi giận, dứt khoát gọi thẳng tên, cũng may hắn cực kỳ cố kỵ Hứa Hải Phong, nên cuối cùng không mở miệng mắng to.

" Con biết." Lâm Mộc Hợp cao giọng nói.

" Ngươi biết?" Lâm Nghi Tinh cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, vẻ tức giận trong nháy mắt tiêu đi một nửa, hắn kinh ngạc hỏi: " Nếu ngươi biết, lại vì sao thiếu kiên nhẫn như thế."

Lâm Mộc Hợp quỳ trên mặt đất, hai mắt của hắn trong suốt mà kiên định: " Con biết, nhưng Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ."

Tĩnh.

Ở trong nháy mắt, trong đại sảnh yên tĩnh đến cực điểm.

Chỉ còn lại hơi thở cùng tiếng thở có thể nghe thấy ở trong đại sảnh thay nhau vang lên, một câu nói kia như một quả chùy sắt nặng nề đánh vào trong lòng mọi người.

Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ.

Lâm Mộc Hợp nói ra thật bình bình thản thản, phảng phất như lựa chọn từ bản năng, phảng phất như thiên kinh địa nghĩa, như leng keng có lực, rung động lòng người.

Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ.

Mấy chữ chất phác không chút hoa mỹ, một câu nói vô cùng đơn giản, cũng là lời gào thét nguyên thủy đơn thuần nhất phát ra từ sâu trong nội tâm của một dân tộc.

Không biết khi nào, đám người Hứa Hải Phong đã đứng lên khỏi ghế, mà dù là Trương Tấn Trung đến lúc này cũng đã tự động đứng lên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Mộc Hợp đã hoàn toàn khác hẳn.

Thanh niên đang quỳ trên mặt đất, hắn là người nam phương, cũng không cường tráng. Lúc này còn thấp hơn phân nửa, lại càng không có gì nổi bật. Nhưng chính thời khắc này, hắn lại có vẻ vô cùng cao lớn.

Đỉnh thiên lập địa, đại hảo nam nhi.

Ánh mắt Lâm Gia Huy ngắm nhìn thân ảnh thấp bé lại thẳng thắn trên mặt đất, tay hắn đang run rẩy, một mảnh tay áo không chút sức nặng nhưng giờ khắc này lại nặng như thái sơn.

Ánh mắt của hắn phức tạp, ánh mắt nhìn về sư đệ lại dẫn theo mấy phần kính nể, mấy phần xa lạ cùng mấy phần vui mừng, hắn phảng phất giống như một lãng tử bồi hồi lạc đường giữa nhân sinh, rốt cục đã quyết định chọn lựa còn đường đi tới.

Đột nhiên, hắn đi nhanh lên, quỳ gối bên cạnh Lâm Mộc Hợp, cung kính dập đầu ba cái: " Đệ tử nguyện cùng đi."

Thanh âm của hắn bình tĩnh cũng không hề nghi ngờ.

" Đệ tử nguyện cùng đi…"

Chúng đệ tử trong sảnh lúc này quỳ xuống một mảnh, tuy những người đang bị thương cũng cố nén đau đớn, quỳ rạp xuống đất.

Nhìn một màn trước mắt, đôi mắt Hứa Hải Phong đột nhiên ướt át.

Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối.

Phụ tâm đa thị độc thư nhân.

( Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

Vô luận là thời đại thay đổi, hay là triều đại thay thế, trong những rung chuyển lần lượt, thủy chung có thể phát ra những sự tích bi tráng nhất, thường thường chính là những hán tử nhiệt huyết thô lỗ, hào sảng trực tính.

Yêu nước, hai chữ thần thánh này, những thế gia đệ tử cao quan môn phiệt có thể đem nó trang trí thật mỹ luân mỹ hoán, có thể đem nó tuyên dương đến hoa rơi nước chảy, có thể đem nó tả trong sách vở đến thiên cổ bất hủ.

Mà những hán tử giang hồ thì sao? Bọn họ có những người, thậm chí hai chữ này viết ra như thế nào, cũng không biết.

Nhưng khi Hung Nô nhân vây hãm kinh sư, xâm lấn Trung Nguyên, lại có bao nhiêu thế gia đệ tử lựa chọn giống như Hán Hiền đế cùng tam đại thế gia gia chủ, tuẫn thân vì nước?

Xá sinh thủ nghĩa, mấy ai làm được?

Sau khi được Hung Nô nhân đồng ý kẻ đầu hàng không giết, Đại Hán phương bắc giống như là một dây chuyền, một thôn trấn tiếp một thôn trấn lại giơ cao lá cờ đầu hàng.

Nhưng tại lúc này, một cỗ dòng nước ngầm phản kháng lại yên lặng dấy lên trong dân gian, đầu lĩnh của bọn họ, không phải môn phiệt đệ tử, không phải mệnh quan triều đình, mà là những giang hồ nhân sĩ bị một ít người cho rằng đó là căn nguyên họa loạn trong thiên hạ.

Ở trên người những hán tử thô hào này, có một loại mộc mạc tự nhiên, đã hòa tan trong máu của bọn họ, đó là tư tưởng yêu nước đã ghi khắc trong xương cốt cùng linh hồn.

Yêu nước, tại sao yêu nước? Bọn họ dùng hành động đến nói cho ngươi, yêu nước là không cần lý do.

Trên mặt Lâm Mộc Hợp một mảnh kiên trinh, thanh âm của hắn không lớn, lại xuyên thấu qua từng tầng phòng hộ, trực tiếp chạm tới tâm linh nhiệt huyết: " Hài nhi không hối hận."

Há miệng run run dữ dội, lý trí Lâm Nghi Trinh nói cho hắn nên cự tuyệt, nhưng hàm răng không ngừng rung động lại nói không nên lời một chữ " Không".

Sau một lúc lâu, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Tấn Trung, trong mắt hiện lên vẻ áy náy nồng hậu.

" Hiền đệ, xin lỗi. Lão phu vẫn còn là một người giang hồ." Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status