Thương Thiên Phách Huyết

Chương 183: Dũng cùng nhẫn

/414


Chiến hữu bên người đều ngã xuống, chỉ còn một mình hắn đơn độc trấn thủ.

Chân khí trong cơ thể đã khô kiệt.

Dù là Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp cũng không cách nào giúp hắn thúc giục thêm được một tia chân khí.

Lý Bác Hồ đã cùng đồ mạt lộ, sơn cùng thủy tận ( đến bước đường cùng)

Cơ thể hắn đã tàn phá không còn chịu nổi, ngũ tạng lục phủ tất cả đều lệch vị trí, toàn thân cao thấp, vết máu ban ban, mỗi thời mỗi khắc, đều đang thừa nhận khổ đau thật lớn.

Nhưng lúc này hắn lại cười.

Hắn cười thật vui vẻ mà sang sảng.

Trường thương một trượng hai trong tay hắn lại từ dưới mặt đất bắn lên, từng thương tiếp từng thương xuyên thấu qua cổ họng địch nhân, tay hắn chỉ còn khí lực mỏng manh yếu ớt, có thể làm được đến đây không phải nhờ vào lực lượng của bản thân hắn, mà là mượn mỗi một lần cùng địch nhân chạm binh khí, cùng tiếp xúc với thân thể địch nhân mà sinh ra một điểm đạn lực( lực đàn hồi).

Chỉ bằng vào lúc tiếp xúc trong nháy mắt này, chỉ bằng vào một tia lực mỏng manh yếu ớt, hắn liền làm được một kích phải giết.

Tâm linh của hắn không ngừng thăng hoa, ý thức của hắn không ngừng khuếch trương, ở trong vòng một trượng hai, chính là địa bàn của hắn, tinh thần của hắn đã cùng nơi đây hợp lại thành một.

Chính là thiên nhân hợp nhất, chẳng qua cũng là như thế.

Lúc tính mạng của hắn sắp đi tới cuối, rốt cục hắn đã lĩnh ngộ tinh thần chi đạo, mở ra cánh cửa thần bí đi thông khả năng vô hạn.

Một chân của hắn vừa bước vào, trước mắt của hắn trở nên sáng sủa.

Ở trong địa bàn của hắn, từng cử động của mọi người đều bị hắn nắm trong tay. Ở chỗ này, hắn chính là thần, hắn là chúa tể, là thần linh không chỗ nào không làm được.

Chỉ là…

Đã quá muộn…

Mãi Mãi Đề đi nhanh tới trước người Cáp Mật Thứ, một chân quỳ xuống.

" Thế nào? Bắc Thắng môn đã gỡ xuống chưa?" Cáp Mật Thứ quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi.

" Chưa." Mãi Mãi Đề cúi đầu, thấp giọng nói, trong thanh âm bao hàm sự xấu hổ cực độ.

" Hai canh giờ, đã hai canh giờ, các ngươi…Các ngươi đều đang làm gì?" Thanh âm Cáp Mật Thứ chợt cao lên, trong ánh mắt nhìn Mãi Mãi Đề tràn ngập lửa giận.

Mãi Mãi Đề ngẩng đầu lên, vị hán tử nhiệt huyết tranh tranh thiết cốt, trong mắt hắn không ngờ có một tia hơi nước, hắn nức nở nói: " Quốc sư, chúng ta…chúng ta đã có hơn một ngàn huynh đệ ngã xuống Bắc Thắng môn…"

Nói tới đây, hắn đã khóc không thành tiếng.

Vẻ bi thống trong mắt Cáp Mật Thứ chợt lóe rồi mất, hắn bước lên, một cước đá thẳng vào Mãi Mãi Đề, đem thân thể to lớn của hắn đá một cái té ngã.

" Ta bất kể thương vong bao nhiêu người, ta muốn chính là Bắc Thắng môn, ta chỉ cần Bắc Thắng môn." Hắn lớn tiếng quát.

Mãi Mãi Đề mở to mắt, nói: " Quốc sư, võ công Hán tướng kia quá cao cường, quân sĩ tử thương vô số…"

" Phi…" Cáp Mật Thứ cắt đứt lời của hắn, cười lạnh nói: " Ta vẫn tưởng rằng nam nhi thảo nguyên mới là hán tử anh dũng nhất trên thế giới này, không ngờ hôm nay lại sợ hãi đám người Hán yếu ớt. Ngươi…"

Hắn chỉ vào Mãi Mãi Đề, lớn tiếng nói: " Ngươi không xứng làm anh hùng của thảo nguyên, ngươi…ngươi là kẻ hèn nhát."

Thân hình Mãi Mãi Đề dựng đứng lên, trong đôi mắt nhìn Cáp Mật Thứ tràn ngập lửa giận hừng hực đủ để thiêu cháy mọi thứ.

Cáp Mật Thứ mặt lộ vẻ khinh thường, mắt lạnh đối diện.

Mãi Mãi Đề không hề lên tiếng, xoay người đi nhanh ra.

Đợi thân ảnh tráng kiện của Mãi Mãi Đề biến mất trong tầm mắt, khuôn mặt căng cứng của Cáp Mật Thứ thư giãn xuống, hắn thở dài một hơi thật sâu, bước chân nặng nề quay trở lại ghế ngồi, trong mắt đồng dạng hiện lên một tầng hơi nước, giờ khắc này, hắn càng có vẻ uể oải. Truyện được copy tại


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status