Đợi khi Hứa Hải Phong rời đi bàn tiệc, đi tới hậu viện động phòng, đã là nửa đêm.
Buổi tiệc ở tiền viện vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng cười tiếng nói không ngừng truyền đến, nhưng trái tim Hứa Hải Phong cũng không còn ở nơi đó.
Chú rể rời tiệc đúng là có sớm một chút, nhưng Lưu Chính Khải vừa đi, ba vị gia chủ liền không hẹn mà cùng ngồi lên chủ tịch vị. Có ba vị môn thần ngăn đường, không còn ai dám tiến lên kính rượu.
Hứa Hải Phong cảm kích nhìn ba vị lão nhân, đến tận đây mới có thể thoát thân.
Phương Lệnh Đức an bài cực kỳ thỏa đáng, bốn tân nương tử phân ra bốn gian phòng, bên ngoài tân phòng đều dán bốn tờ song hỷ, trên tờ song hỷ có ghi tên của tân nương tử.
Hứa Hải Phong dựa theo thứ tự, trước tiên đẩy cửa của Hứa môn Lâm thị.
Bên trong ngoại trừ tân nương tử đang ngồi trên giường ra, còn có Uyển Linh cùng Nhàn Linh đang hầu bên cạnh. Hứa Hải Phong cùng các nàng đã sớm quen thuộc cực kỳ, thân như một nhà, cũng không tị hiềm, cầm lấy cây gậy vàng họ đưa cho, giở lên mảnh khăn đỏ đội trên đầu Lâm Uyển Nhàn.
Lúc nào mới là lúc nữ nhân xinh đẹp nhất, đáp án này hôm nay đã bày ra trước mặt Hứa Hải Phong.
Đêm động phòng hoa chúc, mới là một khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời của một nữ nhân.
Khuôn mặt tiếu lệ của Lâm Uyển Nhàn tản ra ánh sáng chiếu vào mặt người khác, vẻ đỏ ửng trên mặt lại càng tản ra sự xinh đẹp đến kinh tâm động phách, trong ánh mắt long lanh lưu chuyển, như câu dẫn lòng người.
Cho dù Hứa Hải Phong đã sớm cùng nàng nhiều lần da thịt gần gũi, nhưng lúc này cũng không nén được phải hít sâu một hơi.
" Uyển nhi, nàng theo ta đông chạy tây đi, đã có một năm rồi." Hứa Hải Phong ngồi bên người nàng, kéo bàn tay nhỏ bé hỏi.
Lâm Uyển Nhàn cúi đầu nhẹ giọng nói: " Dạ, cũng nhanh một năm."
Hứa Hải Phong thở dài nói: " Một năm, thẳng đến hôm nay ta mới cho nàng được một danh phận."
" Có thể đi theo bên người phu quân đại nhân, thiếp thân đã vô cùng hài lòng." Khóe miệng Lâm Uyển Nhàn có chút nhếch lên, biểu hiện nội tâm vui mừng hiện tại của nàng.
Hứa Hải Phong đang muốn nói chuyện, lại bị nàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng: " Phu quân đại nhân, đêm nay là ngày lành của ngài, nhưng không nên do Uyển nhi một mình độc chiếm. Còn có Nhu nhi, Doanh nhi muội tử nữa."
Hứa Hải Phong biết nàng nói rất đúng lý, cũng hận chính mình không có thuật phân thân, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: " Uyển nhi thật sự là hiền thê, Huyền Thiên Xá Nữ công của nàng luyện thành chưa?"
Gương mặt của Lâm Uyển Nhàn đỏ lên, nói: " Còn chưa."
Hứa Hải Phong vẻ mặt tiếc nuối nói: " Vậy chờ sau khi nàng luyện thành, ta lại một lần yêu thương nàng."
Lâm Uyển Nhàn vô cùng xấu hổ, gắt giọng: " Phu quân đại nhân chớ có đùa giỡn Uyển nhi."
Hứa Hải Phong cười ha ha, đẩy cửa ra, trong tai nghe được tiếng dặn dò của mỹ nhân: " Đêm nay thỉnh phu quân đại nhân đến nghỉ tạm trong phòng của Nhã Quân tỷ."
Hứa Hải Phong quay đầu lộ ra nụ cười sảng khoái, hướng gian phòng của Đường Nhu Nhi chạy tới.
Hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lâm Uyển Nhàn, ngoại trừ Hạ Nhã Quân, chúng nữ đều đang tu tập Huyền Thiên Xá Nữ công, chỉ là ngày tháng còn ngắn ngủi, còn chưa thành tựu, tự nhiên không có cách nào cùng hắn động phòng.
Đẩy ra cửa phòng Hứa môn Đường thị, hai tiểu tỳ nữ xinh đẹp vội vàng dâng lên trà cùng khăn nóng cho hắn.
Tam đại thế gia đều là siêu cấp đại hộ nhân gia, vì thế của hồi môn đủ để mua cả nửa Lâm An thành.
Mà từng thiên chi kiều nữ đều có tỳ nữ thiếp thân hầu hạ, tự nhiên là phải bồi theo của hồi môn, như hai tiểu tỳ trước mắt, cho dù so với Uyển Linh cùng Nhàn Linh cũng không kém bao nhiêu.
Cũng là những động tác, cũng là những trình tự, Hứa Hải Phong giở khăn phủ đầu của nàng, lộ ra kiều nhan thiên hương quốc sắc.
Đem nàng ôm vào lòng, Hứa Hải Phong cảm khái nói: " Mới gặp gỡ Nhu nhi, vi phu đã vô cùng chấn động, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể được cưới mỹ nhân về nhà."
Đường Nhu Nhi " vèo" cười nói: " Phu quân đại nhân lại muốn hống cho Nhu nhi vui vẻ, khi đó bên người chàng có Lâm tỷ tỷ, trong lòng làm gì có chỗ dung thân cho tiểu muội."
Hứa Hải Phong cười mà không đáp, chỉ là cúi xuống hôn nàng, quyện lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, kịch liệt hôn lên.
Qua một lúc lâu, Hứa Hải Phong buông môi nàng ra, Đường Nhu Nhi đã cả người vô lực, thở lên hồng hộc.
Kỳ thật ở trong lòng Hứa Hải Phong, địa vị của Đường Nhu Nhi đã đạt tới độ cao ngang hàng với Lâm Uyển Nhàn, là nữ tử mà hắn sủng ái nhất. Dựa theo ý của hắn, tối nay hẳn là lưu lại nơi đây, chỉ là ngại với nàng công phu chưa luyện thành, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua.
Nói chuyện được với nàng vài câu, Hứa Hải Phong trong lòng tràn đầy vui sướng mà rời đi.
Giở lên khăn trùm đầu của Phương Doanh Anh, vị kiều nữ tử anh tư khí khái khó được an tường, nhìn thấy một đôi mắt to sáng ngời của nàng, gương mặt đỏ bừng, Hứa Hải Phong lập tức dâng lên một trận cảm giác khác thường.
Đối với vị mỹ nữ như em gái lại như bằng hữu này, Hứa Hải Phong cũng nói không chính xác trong lòng mình đến tột cùng là có cảm xúc như thế nào. Nhưng mà duy nhất có thể khẳng định chính là, sự thương yêu của mình đối với nàng cũng như là đối với Lưu Đình.
Nguyên nhân chính là vì nàng không giống những người khác, hình thành cá tính đặc biệt nên tạo thành mị lực, làm trong lòng mình thủy chung luôn có dấu ấn.
" Hô…cuối cùng giải thoát." Phương Doanh Anh lộ ra tiếng cười vui mừng, nói: " Thật sự là buồn bực muốn chết, nguyên lai đám cưới là một việc phiền toái như vậy a."
Hứa Hải Phong ngẩn ra, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười. Nguyên lai nàng vẫn là nàng, còn là tiểu muội tử làm cho hắn vừa đau đầu vừa thương yêu.
Đẩy ra cánh cửa cuối cùng, bên trong ngoại trừ Hạ Nhã Quân cũng không còn ai khác.
Hứa Hải Phong tự nhiên biết được vị nữ tử cực phẩm trước mặt đã cố ý làm thế.
Hắn đi tới trước mặt Hạ Nhã Quân, tuy hô hấp của nàng vững vàng yên ổn, nhưng linh giác của Hứa Hải Phong lại cảm ứng được trong lòng của nàng không yên, hiển nhiên đối với thời khắc này, nàng vừa đang chờ mong cũng ẩn chứa một tia sợ hãi xấu hổ.
Đêm nay là lần thứ tư xốc lên mảnh vải trùm đầu màu đỏ này, một khuôn mặt xinh đẹp hòa lẫn sự xấu hổ ánh nhập vào trong mi mắt Hứa Hải Phong.
Ở trong bốn đóa kim hoa, Hứa Hải Phong cùng nàng tiếp xúc ít nhất, nếu bàn về trình độ thân mật, cũng xa không kịp Đường Nhu Nhi chúng nữ.
Nhưng ngay trong đêm tân hôn này, người thứ nhất cùng động phòng với Hứa Hải Phong lại chính là vị đại gia khúc nhạc lấy tuyệt kỹ thổi tiêu danh dương thiên hạ.
Hứa Hải Phong rót hai chén rượu, giao một chén cho Hạ Nhã Quân, cười nói: " Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Nhã Quân, đã không còn sớm."
Hạ Nhã Quân tuy tính tình lỗi lạc hào phóng, nhưng lúc này cũng mặt đỏ tía tai, nàng cắn chặt môi dưới, xấu hổ tiếp nhận chén rượu cùng Hứa Hải Phong uống cạn chén rượu giao bôi đêm tân hôn.
Bế nàng lên giường, Hứa Hải Phong động tác mềm nhẹ giúp nàng cởi bỏ xiêm y, lộ ra một ngọc thể trắng như tuyết mềm mại tinh tế. Da thịt của nàng trơn nhẵn sáng bóng, có thể nói trên đời ít có.
Thân thể mềm mại lả lướt có chút rung động, lại càng tăng thêm mấy phần phong tình, làm cho người ta khó thể tự chủ.
Huyết mạch Hứa Hải Phong cao trướng, máu dâm xà trong cơ thể dưới chất rượu kích thích lại toàn lực vận chuyển, tiểu đệ của hắn lại càng đứng thẳng lên cao ngạo nghễ rắn chắc.
Một đôi tay không ngừng vuốt ve lên ngọc thể trắng mịn, khi lướt lên cặp đùi ngọc, Hứa Hải Phong lại kích thích, dùng tay nhẹ nhàng gãi nhẹ vào lòng bàn chân nàng.
Hạ Nhã Quân không kịp đề phòng, thân thể như chạm điện run lên, ngẩng đầu, tự u tự oán nhìn hắn một cái.
Hứa Hải Phong mừng rỡ, nghĩ không ra vị truyền nhân Tinh tông này, nhất phẩm cao thủ trẻ tuổi cùng lứa với mình, đôi chân nàng lại tinh tế mẫn cảm đến như thế.
Bàn tay hắn lại tiếp tục nghịch ngợm một cái.
Hạ Nhã Quân " a" một tiếng thở nhẹ, giãy dụa chiếc eo nhỏ, cầu khẩn nói: " Đại ca, đừng."
Cảm giác được thân thể mềm mại nhuyễn ngọc của nàng không ngừng phập phồng bên dưới người mình, Hứa Hải Phong cũng không còn kiềm chế nổi lửa dục, toàn lực thi triển thủ đoạn, Hạ Nhã Quân chỉ trong chốc lát liền lâm vào trong một loại cảm hứng tình dục cực độ hưng phấn.
Khi tiểu đệ của Hứa Hải Phong tiến vào vùng đất mềm mại ẩm ướt, hai người bọn họ đồng thời chấn động, một loại cảm giác kỳ diệu tới chí cực ở trong lúc đó đã xảy ra vô cùng kỳ diệu khó hiểu.
Linh giác của Hứa Hải Phong không tự chủ được thoát ly khỏi sự kềm tỏa của thân thể, cùng cỗ lực lượng thần bí nhưng không cách nào chạm đến trong không gian đạt thành một chiếc cầu nối vô cùng đặc biệt.
Đây đã là lần thứ hai hắn tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cùng kinh nghiệm lần đầu tiên so sánh, lần này hắn lão luyện hơn rất nhiều, ít nhất linh giác của hắn cũng không bị tiết chế mà tìm kiếm chung quanh, mà là ngưng làm một đoàn, tạm thời đọng lại như thực chất.
Trong linh giác của hắn, tạm thời bao hàm một tư niệm thể mới tinh độc lập, chính là Hạ Nhã Quân đang cùng hắn hợp thành một thể.
Thân thể của hắn không ngừng trừu động, mỗi một lần phập phồng đều bám theo một trận ba động kì dị, thân thể tinh thần của hai người tại giờ khắc này hoàn toàn dung hợp, cũng không còn phân biệt lẫn nhau.
Khóe mắt Hạ Nhã Quân chảy ra hai giọt nước mắt vui mừng sung sướng.
Tinh thần thế giới, đây là tinh thần thế giới mà nàng luôn mơ tưởng cầu mong đạt tới.
/414
|