Khi Thất Mệnh mang túi càn khôn của Duyệt Nhi đến, phía sau có một nữ tử trang phục rực rỡ cũng bước theo cùng.
Thất Mệnh đứng trước giường Duyệt Nhi, tự tay đặt túi càn khôn vào trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi nhìn về phía Khổng Tước.
Khổng Tước đuối lý tiến lên phía trước nói: “Duyệt Nhi cô nương, tôi là Khổng Tước. Ngày đó tôi thấy túi càn khôn của cô rất đẹp, nên tự ý mượn vài ngày để ngắm, thật có lỗi nha . . .”
Kỳ thật nàng nhìn thấy Duyệt Nhi một thân quần áo bất phàm, liền nghĩ trong túi của Duyệt Nhi hẳn là có không ít thứ tốt, cho nên, ờ thì, mới thuận tay lấy đi, không ngờ, không ngờ cái túi chết tiệt này chả biết bị ai hạ pháp thuật mạnh như vậy, nàng làm thế nào cũng mở không được, cho nên chưa lấy được đồ đã bị Thất Mệnh tìm tới cửa. . . . . .
Nét mặt Thất Mệnh hoài nghi nhìn nàng, hiển nhiên rất khinh thường lý do kém hiểu biết này.
Duyệt Nhi không nhìn thấy nàng, chỉ hướng phía nàng gật đầu, hai lỗ tai nhỏ cong cong, theo như Duyệt Nhi biết, Tức Mặc Ly đã từng hạ pháp thuật lên cái túi, ngoại trừ nàng ra thì người bình thường không thể mở được.
Nàng đưa tay vào trong túi càn khôn lấy ra toàn bộ bình thuốc lớn bé, bởi vì không nhìn thấy gì nên chỉ có thể ăn mỗi bình hai viên thuốc. Ăn xong đem bình thuốc cất vào trong túi. Im lặng một lát, liền cho Thất Mệnh và Khổng Tước mỗi người một nhúm hạt hoa hướng dương, cười nói: “Quà gặp mặt.” Mới vừa nói xong lại ngượng ngùng xoa xoa hai lỗ tai nhỏ của mình: “Về sau chờ ta có rất nhiều rất nhiều tiền sẽ tặng cho hai người thứ tốt nha.”
Thất Mệnh và Khổng Tước yên lặng nhìn nhúm hạt hoa hướng dương nhỏ trong tay mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười, cười nói: “Vậy cảm ơn Duyệt Nhi /Duyệt Nhi cô nương.”
Duyệt Nhi gật đầu, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, lúc này nàng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ tạm, nàng mơ mơ hồ hồ sử dụng pháp thuật, truyền tin tức về vị trí của mình cho Tức Mặc Ly rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
A, bên gáy ngưa ngứa ấm áp. Duyệt Nhi rụt cổ lại, bàn tay nhỏ nhắn phe phẩy lung tung quanh cổ, nghĩ muốn phẩy rớt cái gì đó làm cho cổ nàng ngưa ngứa. Đây là cái gì vậy nhỉ? Mềm nhẵn như gấm vóc, lại co giãn, sờ sờ sờ.
Cái gì đó bên cổ nàng giống như đang cười cười, lập tức bóp mũi Duyệt Nhi, Duyệt Nhi bị chọc tức đành phải đầu hàng, mở đôi mắt to ra, giật mình phát hiện trước mắt một màu đen kịt, ài, Duyệt Nhi yên lặng thở dài, nàng đã quên nàng không nhìn thấy gì nữa. Bàn tay bóp mũi nàng lại đi chuyển lên hai đôi tai nhỏ của nàng, xoa nắn vuốt ve.
Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi được giải phóng, vội tham lam hít thở nguồn không khí mới mẻ. A, hương sen thanh mát? Rất quen thuộc. Duyệt Nhi ngủ say không biết đã qua mấy ngày, giọng nói nhu mềm lập tức phát ra từ đôi môi xinh xắn của nàng: “Tức Mặc Ly.”
Tức Mặc Ly vẫn tiếp tục vuốt ve hai lỗ tai nhỏ của nàng, trong đôi đồng tử đen như mực tràn đầy vẻ dịu dàng đau lòng nhìn Duyệt Nhi, cho dù Duyệt Nhi đã không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt tha thiết đủ khiến nàng phải trầm luân, hai lỗ tai nhỏ chấn động hưng phấn dựng lên, nàng đỏ mặt: “Người đến lúc nào vậy?”
Tay Tức Mặc Ly rời khỏi đôi tai nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mày thanh tú của nàng, lại nhìn cặp mắt vẫn lấp lánh sóng nước nhưng đã không còn tiêu cự, lúc trước khi nhặt được nàng, nàng còn chưa tu thành hình người, mỗi lần muốn buông nàng ra, nàng sẽ ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to màu hổ phách, ngân ngấn lệ yên lặng nhìn y.
Y chưa bao giờ là người mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia, vậy mà y không buông nàng xuống, lại để mặc nàng chơi xấu trong lòng bàn tay mình. Khi đó, không phải không thể an bày cho nàng ở nơi khác hoặc đưa cho những người khác chăm sóc, thế nhưng bản thân lại rất quen thuộc với xúc cảm mềm mại trên tay ấy, cũng thích loại cảm giác được người khác hoàn toàn ỷ lại vào mình.
Nàng ở trên tay y im lặng ngây ngẩn, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn y. Hơn ba trăm năm, không dài, cũng không ngắn, vừa đủ để có cái gì đó tiến thật sâu vào trong lòng.
Duyệt Nhi thấy Tức Mặc Ly không trả lời nàng, chỉ vuốt ve hàng lông mày của nàng liền có chút lo lắng: “Ta mù, về sau người còn để cho ta theo người không?” Nàng luôn sợ hãi, sợ Tức Mặc Ly vì nàng có chỗ nào đó không tốt mà đuổi nàng đi, trong ấn tượng của nàng cho tới bây giờ vẫn luôn ỷ lại vào Tức Mặc Ly.
Đôi chân mày đẹp của Tức Mặc Ly hơi nhíu lại: “Ta nói rồi, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Y đưa tay nhẹ nhàng ôm Duyệt Nhi: “Nàng chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, trong khoảng thời gian này, dùng hai mắt của ta thay nàng nhìn thế gian này.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tiểu Mộ đâu?”
Ánh mắt của Tức Mặc Ly trở nên lạnh lùng: “Nàng hỏi hắn làm gì?”
Duyệt Nhi đương nhiên không nhìn thấy biểu hiện của Tức Mặc Ly: “Ta muốn ăn cái gì đó.” Từ ngày chịu kiếp ấy đến bây giờ không biết đã qua mấy chục ngày, nàng đã lâu không được ăn vặt.
Tức Mặc Ly suy nghĩ một lúc, ôm Duyệt Nhi lên, nháy mắt đã bay đến một dòng suối nước nóng ở nơi sâu nhất trong Thanh Sơn, sau khi phong bế thị giác của mình thì cởi quần áo cho Duyệt Nhi rồi đặt nàng xuống nước rửa mặt chải tóc một lượt, tuy rằng Tức Mặc Ly là thần, nhưng cũng rất ít khi dùng tịnh thuật(1),, bình thường đều tắm rửa, thói quen này cũng lây sang Duyệt Nhi.
(1)Tịnh thuật: dùng pháp thuật để lau chùi, tắm, tẩy
Lúc Duyệt Nhi vẫn là một con hổ nhỏ, trên cơ bản đều là Tức Mặc Ly tắm cho nàng, cho nên cũng không nghĩ lúc này có gì không đúng, ngoan ngoãn đứng ở trong suối nước nóng hưởng thụ hơn nửa canh giờ, nàng được Tức Mặc Ly kéo lên, mặc vào y phục vân cẩm, lại bay trở về căn nhà gỗ mà Thất Mệnh an bày cho Duyệt Nhi. Lúc này mới mở miệng gọi Kha Mộ Thanh luôn canh giữ ở ngoài cửa bước vào.
Kha Mộ Thanh vào phòng hành lễ với chủ tử đã hơn mười ngày không gặp, sau khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi nhìn về phía mình, liền biết đôi mắt Duyệt Nhi vì sao lại như thế. Trong lòng đau xót, cố gắng mỉm cười nói: “Chủ tử, lúc này ta mang theo rất nhiều thứ tốt trở về.”
Duyệt Nhi cười ngọt ngào, rất vừa lòng với biểu hiện của Kha Mộ Thanh, bàn tay nhỏ bé duỗi ra: “Tiểu Mộ chưa bao giờ phụ kỳ vọng của ta.”
Kha Mộ Thanh lấy ra túi càn khôn của mình, đem hết đồ chơi tốt và thức ăn ngon mà y thu thập hơn mười ngày ra, để trôi nổi ở khoảng không trên lòng bày tay nhỏ của Duyệt Nhi. Khi y chạm đến một chồng thoại bản và sách họa hay mà mình hao tâm tổn trí tìm kiếm thì do dự rồi đặt lại vào trong túi càn khôn.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi sờ soạng vài lần thức ăn ngon đồ chơi hay rồi ngẩng đầu nghi hoặc nói: “Tại sao không có tiểu thoại bản?” Nàng nhớ rõ mỗi lần Tiểu Mộ được phái đi thu thập thứ tốt thì khi y trở về sẽ mang thật nhiều tiểu thoại bản cho nàng xem.
Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ cười nói: “Chủ tử, tiểu thoại bản Tiên giới rất quý, lần này ra ngoài không mang về được.”
Duyệt Nhi đã không còn ý cười, giống như đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu nàng ngẩng đầu hỏi Kha Mộ Thanh: “Không phải là ta quá nghèo đó chứ?” Tức Mặc Ly ngừng việc ngắm nghía hai lỗ tai của nàng, trước kia nàng từng hỏi y vấn đề này, sao hiện giờ lại hỏi Kha Mộ Thanh? “Duyệt Nhi muốn cái gì? Ta cho nàng.”
Duyệt Nhi lắc đầu, còn chưa đợi Kha Mộ Thanh trả lời, liền kiên quyết nói: “Ta quyết định rồi, ta muốn trở thành người giàu nhất lục giới.” Trên đầu Kha Mộ Thanh thoáng chốc đã chảy xuống hai giọt mồ hôi, tỏ vẻ chủ tử rất khờ khạo nha.
Duyệt Nhi làm sao lo nhiều chuyện như vậy, lại căn dặn Kha Mộ Thanh: “Về sau, ngươi làm Đại tổng quản tiền khố cho ta.” Ngữ khí rất chi kiên định, khiến người ta có cảm giác như hiện giờ nàng chính là người giàu nhất lục giới vậy.
Kha Mộ Thanh cười nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Thấy Duyệt Nhi lười nhác nằm trong lòng Tức Mặc Ly, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất khó khăn, Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị lặng lẽ lui ra.
Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly liếc nhìn y một cái, truyền âm: “Lấy thoại bản đến.”
Kha Mộ Thanh vội ngẩng đầu, cũng truyền âm: “Chủ tử đã không nhìn thấy.”
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi trong lòng mình, vẫn truyền âm: “Ta đọc cho nàng nghe.”
Kha Mộ Thanh kinh ngạc nhìn y, không nói gì nữa, chỉ vung tay lên liền đem toàn bộ tiểu thoại bản trong túi càn khôn và trong đỉnh đưa đến bên cạnh Tức Mặc Ly, nháy mắt đã bị Tức Mặc Ly thu vào trong đỉnh.
Mà lúc này Duyệt Nhi chỉ đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ kế hoạch lớn làm sao để trở thành người giàu nhất lục giới, kích động đến hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
Thất Mệnh đứng trước giường Duyệt Nhi, tự tay đặt túi càn khôn vào trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi nhìn về phía Khổng Tước.
Khổng Tước đuối lý tiến lên phía trước nói: “Duyệt Nhi cô nương, tôi là Khổng Tước. Ngày đó tôi thấy túi càn khôn của cô rất đẹp, nên tự ý mượn vài ngày để ngắm, thật có lỗi nha . . .”
Kỳ thật nàng nhìn thấy Duyệt Nhi một thân quần áo bất phàm, liền nghĩ trong túi của Duyệt Nhi hẳn là có không ít thứ tốt, cho nên, ờ thì, mới thuận tay lấy đi, không ngờ, không ngờ cái túi chết tiệt này chả biết bị ai hạ pháp thuật mạnh như vậy, nàng làm thế nào cũng mở không được, cho nên chưa lấy được đồ đã bị Thất Mệnh tìm tới cửa. . . . . .
Nét mặt Thất Mệnh hoài nghi nhìn nàng, hiển nhiên rất khinh thường lý do kém hiểu biết này.
Duyệt Nhi không nhìn thấy nàng, chỉ hướng phía nàng gật đầu, hai lỗ tai nhỏ cong cong, theo như Duyệt Nhi biết, Tức Mặc Ly đã từng hạ pháp thuật lên cái túi, ngoại trừ nàng ra thì người bình thường không thể mở được.
Nàng đưa tay vào trong túi càn khôn lấy ra toàn bộ bình thuốc lớn bé, bởi vì không nhìn thấy gì nên chỉ có thể ăn mỗi bình hai viên thuốc. Ăn xong đem bình thuốc cất vào trong túi. Im lặng một lát, liền cho Thất Mệnh và Khổng Tước mỗi người một nhúm hạt hoa hướng dương, cười nói: “Quà gặp mặt.” Mới vừa nói xong lại ngượng ngùng xoa xoa hai lỗ tai nhỏ của mình: “Về sau chờ ta có rất nhiều rất nhiều tiền sẽ tặng cho hai người thứ tốt nha.”
Thất Mệnh và Khổng Tước yên lặng nhìn nhúm hạt hoa hướng dương nhỏ trong tay mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười, cười nói: “Vậy cảm ơn Duyệt Nhi /Duyệt Nhi cô nương.”
Duyệt Nhi gật đầu, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, lúc này nàng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ tạm, nàng mơ mơ hồ hồ sử dụng pháp thuật, truyền tin tức về vị trí của mình cho Tức Mặc Ly rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
A, bên gáy ngưa ngứa ấm áp. Duyệt Nhi rụt cổ lại, bàn tay nhỏ nhắn phe phẩy lung tung quanh cổ, nghĩ muốn phẩy rớt cái gì đó làm cho cổ nàng ngưa ngứa. Đây là cái gì vậy nhỉ? Mềm nhẵn như gấm vóc, lại co giãn, sờ sờ sờ.
Cái gì đó bên cổ nàng giống như đang cười cười, lập tức bóp mũi Duyệt Nhi, Duyệt Nhi bị chọc tức đành phải đầu hàng, mở đôi mắt to ra, giật mình phát hiện trước mắt một màu đen kịt, ài, Duyệt Nhi yên lặng thở dài, nàng đã quên nàng không nhìn thấy gì nữa. Bàn tay bóp mũi nàng lại đi chuyển lên hai đôi tai nhỏ của nàng, xoa nắn vuốt ve.
Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi được giải phóng, vội tham lam hít thở nguồn không khí mới mẻ. A, hương sen thanh mát? Rất quen thuộc. Duyệt Nhi ngủ say không biết đã qua mấy ngày, giọng nói nhu mềm lập tức phát ra từ đôi môi xinh xắn của nàng: “Tức Mặc Ly.”
Tức Mặc Ly vẫn tiếp tục vuốt ve hai lỗ tai nhỏ của nàng, trong đôi đồng tử đen như mực tràn đầy vẻ dịu dàng đau lòng nhìn Duyệt Nhi, cho dù Duyệt Nhi đã không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt tha thiết đủ khiến nàng phải trầm luân, hai lỗ tai nhỏ chấn động hưng phấn dựng lên, nàng đỏ mặt: “Người đến lúc nào vậy?”
Tay Tức Mặc Ly rời khỏi đôi tai nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mày thanh tú của nàng, lại nhìn cặp mắt vẫn lấp lánh sóng nước nhưng đã không còn tiêu cự, lúc trước khi nhặt được nàng, nàng còn chưa tu thành hình người, mỗi lần muốn buông nàng ra, nàng sẽ ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to màu hổ phách, ngân ngấn lệ yên lặng nhìn y.
Y chưa bao giờ là người mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia, vậy mà y không buông nàng xuống, lại để mặc nàng chơi xấu trong lòng bàn tay mình. Khi đó, không phải không thể an bày cho nàng ở nơi khác hoặc đưa cho những người khác chăm sóc, thế nhưng bản thân lại rất quen thuộc với xúc cảm mềm mại trên tay ấy, cũng thích loại cảm giác được người khác hoàn toàn ỷ lại vào mình.
Nàng ở trên tay y im lặng ngây ngẩn, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn y. Hơn ba trăm năm, không dài, cũng không ngắn, vừa đủ để có cái gì đó tiến thật sâu vào trong lòng.
Duyệt Nhi thấy Tức Mặc Ly không trả lời nàng, chỉ vuốt ve hàng lông mày của nàng liền có chút lo lắng: “Ta mù, về sau người còn để cho ta theo người không?” Nàng luôn sợ hãi, sợ Tức Mặc Ly vì nàng có chỗ nào đó không tốt mà đuổi nàng đi, trong ấn tượng của nàng cho tới bây giờ vẫn luôn ỷ lại vào Tức Mặc Ly.
Đôi chân mày đẹp của Tức Mặc Ly hơi nhíu lại: “Ta nói rồi, nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Y đưa tay nhẹ nhàng ôm Duyệt Nhi: “Nàng chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, trong khoảng thời gian này, dùng hai mắt của ta thay nàng nhìn thế gian này.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tiểu Mộ đâu?”
Ánh mắt của Tức Mặc Ly trở nên lạnh lùng: “Nàng hỏi hắn làm gì?”
Duyệt Nhi đương nhiên không nhìn thấy biểu hiện của Tức Mặc Ly: “Ta muốn ăn cái gì đó.” Từ ngày chịu kiếp ấy đến bây giờ không biết đã qua mấy chục ngày, nàng đã lâu không được ăn vặt.
Tức Mặc Ly suy nghĩ một lúc, ôm Duyệt Nhi lên, nháy mắt đã bay đến một dòng suối nước nóng ở nơi sâu nhất trong Thanh Sơn, sau khi phong bế thị giác của mình thì cởi quần áo cho Duyệt Nhi rồi đặt nàng xuống nước rửa mặt chải tóc một lượt, tuy rằng Tức Mặc Ly là thần, nhưng cũng rất ít khi dùng tịnh thuật(1),, bình thường đều tắm rửa, thói quen này cũng lây sang Duyệt Nhi.
(1)Tịnh thuật: dùng pháp thuật để lau chùi, tắm, tẩy
Lúc Duyệt Nhi vẫn là một con hổ nhỏ, trên cơ bản đều là Tức Mặc Ly tắm cho nàng, cho nên cũng không nghĩ lúc này có gì không đúng, ngoan ngoãn đứng ở trong suối nước nóng hưởng thụ hơn nửa canh giờ, nàng được Tức Mặc Ly kéo lên, mặc vào y phục vân cẩm, lại bay trở về căn nhà gỗ mà Thất Mệnh an bày cho Duyệt Nhi. Lúc này mới mở miệng gọi Kha Mộ Thanh luôn canh giữ ở ngoài cửa bước vào.
Kha Mộ Thanh vào phòng hành lễ với chủ tử đã hơn mười ngày không gặp, sau khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi nhìn về phía mình, liền biết đôi mắt Duyệt Nhi vì sao lại như thế. Trong lòng đau xót, cố gắng mỉm cười nói: “Chủ tử, lúc này ta mang theo rất nhiều thứ tốt trở về.”
Duyệt Nhi cười ngọt ngào, rất vừa lòng với biểu hiện của Kha Mộ Thanh, bàn tay nhỏ bé duỗi ra: “Tiểu Mộ chưa bao giờ phụ kỳ vọng của ta.”
Kha Mộ Thanh lấy ra túi càn khôn của mình, đem hết đồ chơi tốt và thức ăn ngon mà y thu thập hơn mười ngày ra, để trôi nổi ở khoảng không trên lòng bày tay nhỏ của Duyệt Nhi. Khi y chạm đến một chồng thoại bản và sách họa hay mà mình hao tâm tổn trí tìm kiếm thì do dự rồi đặt lại vào trong túi càn khôn.
Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi sờ soạng vài lần thức ăn ngon đồ chơi hay rồi ngẩng đầu nghi hoặc nói: “Tại sao không có tiểu thoại bản?” Nàng nhớ rõ mỗi lần Tiểu Mộ được phái đi thu thập thứ tốt thì khi y trở về sẽ mang thật nhiều tiểu thoại bản cho nàng xem.
Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ cười nói: “Chủ tử, tiểu thoại bản Tiên giới rất quý, lần này ra ngoài không mang về được.”
Duyệt Nhi đã không còn ý cười, giống như đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu nàng ngẩng đầu hỏi Kha Mộ Thanh: “Không phải là ta quá nghèo đó chứ?” Tức Mặc Ly ngừng việc ngắm nghía hai lỗ tai của nàng, trước kia nàng từng hỏi y vấn đề này, sao hiện giờ lại hỏi Kha Mộ Thanh? “Duyệt Nhi muốn cái gì? Ta cho nàng.”
Duyệt Nhi lắc đầu, còn chưa đợi Kha Mộ Thanh trả lời, liền kiên quyết nói: “Ta quyết định rồi, ta muốn trở thành người giàu nhất lục giới.” Trên đầu Kha Mộ Thanh thoáng chốc đã chảy xuống hai giọt mồ hôi, tỏ vẻ chủ tử rất khờ khạo nha.
Duyệt Nhi làm sao lo nhiều chuyện như vậy, lại căn dặn Kha Mộ Thanh: “Về sau, ngươi làm Đại tổng quản tiền khố cho ta.” Ngữ khí rất chi kiên định, khiến người ta có cảm giác như hiện giờ nàng chính là người giàu nhất lục giới vậy.
Kha Mộ Thanh cười nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Thấy Duyệt Nhi lười nhác nằm trong lòng Tức Mặc Ly, dáng vẻ giống như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất khó khăn, Kha Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị lặng lẽ lui ra.
Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly liếc nhìn y một cái, truyền âm: “Lấy thoại bản đến.”
Kha Mộ Thanh vội ngẩng đầu, cũng truyền âm: “Chủ tử đã không nhìn thấy.”
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi trong lòng mình, vẫn truyền âm: “Ta đọc cho nàng nghe.”
Kha Mộ Thanh kinh ngạc nhìn y, không nói gì nữa, chỉ vung tay lên liền đem toàn bộ tiểu thoại bản trong túi càn khôn và trong đỉnh đưa đến bên cạnh Tức Mặc Ly, nháy mắt đã bị Tức Mặc Ly thu vào trong đỉnh.
Mà lúc này Duyệt Nhi chỉ đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ kế hoạch lớn làm sao để trở thành người giàu nhất lục giới, kích động đến hai lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
/187
|