- Đứng lại!
Tôn Ngư quát lên:
- Nếu ngài còn tiến tới, tôi sẽ ra tay.
Vương Tiểu Thạch trầm giọng hỏi:
- Ngươi dám giết cô ấy sao?
- Tôi là phụng mệnh làm việc.
Tôn Ngư nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu từ trước đến nay quân lệnh như núi, tôi cũng là bất đắc dĩ. Cho dù ngài ra tay nhanh lẹ, cứu được cô ấy, nhưng nếu trên mặt cô ấy bị rạch một vết thương, vậy thì thật đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô ấy. Ngài sẽ không mạo hiểm như vậy, đúng không?
Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch lại là:
- Không đúng.
Sau đó hắn bảo Tôn Ngư:
- Ngươi quay đầu lại nhìn người của ngươi xem.
Tôn Ngư cũng không quay đầu lại.
Hắn không nhìn, nhưng đã phát giác ám hiệu do mình ngầm phát ra hoàn toàn không có phản ứng, không được đáp lại.
Những thủ hạ kia đều chết cả rồi sao?
Đương nhiên không phải, bọn họ không hề chết, chỉ là bị khống chế.
Khi Vương Tiểu Thạch nói chuyện với hắn, đã mượn việc giậm chân để phát ra ám hiệu. Một đám người đã lặng lẽ tiến vào, hoàn toàn khống chế đám huynh đệ mà hắn bố trí ở trong và ngoài các, một người khống chế mấy người.
Người tới không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ, đó là những cao thủ trong Tượng Tị tháp.
Vương Tiểu Thạch lần lượt giới thiệu với hắn những nhân vật đã ngầm xoay chuyển cục diện này:
- Vị này là “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu… đây là Chu Đại Khối Nhi trong Thất Đạo Toàn Phong… vị kia là “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch… vị này là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội… đó là “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà… vị kia là “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán… còn đó là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu… còn đây là “Hoạt Bảo Bảo” Ôn Bảo của Hoạt Tự Hiệu… còn vị này là “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng… còn vị kia là “Diện Diện Thị Hắc” Thái Truy Miêu… còn vị kia là “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc… còn vị này là “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung… còn có…
Còn chưa giới thiệu xong, Tôn Ngư đã buông Ôn Nhu ra, cười ha hả nói:
- Bạch lâu chủ trước tiên muốn thử võ công của Vương tam hiệp một chút, đoán rằng ngài đã tiến bộ rất nhiều, quả nhiên là như vậy. Bạch lâu chủ lại nói Vương tam ca rất có thiên phú đối với chuyện hành quân bố binh, cố ý bảo ta đóng vai kẻ xấu, bao vây Vạn Bảo các, lại cả gan bắt giữ Ôn cô nương để uy hiếp, đoán rằng Vương đại hiệp sẽ thi triển thần kỹ, biến nguy thành an, chuyển bại thành thắng, hiện giờ đúng là như vậy. Bạch lâu chủ quả là thần cơ diệu toán, Vương tháp chủ cũng trí dũng hơn người. Ha ha…
Vương Tiểu Thạch cũng thuận miệng cười:
- Ha ha!
Tôn Ngư từ trong vạt áo lấy ra một tấm thiệp mời, hai tay cung kính đưa cho Vương Tiểu Thạch:
- Lâu chủ nói, nếu như kế đầu không được, kế khác lại thất bại, kết quả là không kế nào làm khó được ngài, vậy thì hãy đưa tấm thiệp này cho ngài, ngày khác y sẽ tự mình lên tháp thăm viếng.
Vương Tiểu Thạch nhận lấy tấm thiệp, xem sơ qua, thấy phía trên có mấy hàng chữ viết tháu.
“Thạch đệ, bốn năm không gặp, nhớ như đứt ngón tay. Làm sao gần trong gang tấc mà lại giống như cách xa ngàn dặm. Nếu như đệ không tới, ngày khác ta sẽ lên Tượng Tị thăm hỏi. Bởi vì nghĩa cũ nên mạo muội đường đột, xin đừng tránh mặt.
Chữ của Phi.”
Chỉ mấy hàng chữ mgắn ngủi, mỗi chữ đều viết rất thẳng như hạc múa trên vách đá, giống như muốn vỗ cánh bay đi.
Tôn Ngư chắp tay nói:
- Vương tam hiệp, nếu như không có chuyện gì, tôi xin cáo từ trước!
Sắc mặt Ôn Nhu chợt lạnh đi, quát lên:
- Ngươi muốn đi sao, hừ!
Tôn Ngư khom người nói:
- Tiểu nhân là chấp hành nhiệm vụ, thân không do mình, có chỗ nào đắc tội, tiểu nhân xin chấp nhận.
Vương Tiểu Thạch khen ngợi:
- Giỏi. Trước khi ra tay, người đã lễ độ thỉnh cầu, nói rõ là làm theo việc công. Sau đó ngươi lại kể chuyện cũ, lúc ra tay cũng chừa lại đường lui, lời không nói hết. Một khi thất bại, ngươi lập tức tùy cơ ứng biến, nói rõ là vâng lệnh người khác, xin chịu trách phạt, khiến cho người ta không thể phát tác, không thể đổ lỗi. Loại võ công này của ngươi, nếu so với với động quyền động cước thì còn lợi hại hơn.
Tôn Ngư vội nói:
- Loại công phu này của tôi không thực tế, không thích hợp sử dụng, cũng không phải là hành vi của anh hùng.
- Thực ra có mấy ai là anh hùng thật sự?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Anh hùng hảo hán thật sự cũng không đấu lại một tên côn đồ lưu manh như Lưu Bang.
Tôn Ngư cúi đầu nói:
- Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ.
- Hay cho một nhân vật nhỏ!
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Bạch nhị ca chờ ta ở đâu?
Ánh mắt Tôn Ngư nhấp nháy, gian xảo nói:
- Không phải Vương tam ca nói là không đi sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Vừa rồi ta không cao hứng.
Tôn Ngư nói:
- Bây giờ tam ca lại cao hứng?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không bị uy hiếp, ta sẽ cao hứng.
Tôn Ngư nói:
- Tôi đã sớm nói là uy hiếp tam ca sẽ không tác dụng gì.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Đó là mệnh lệnh của nhị ca phải không?
Tôn Ngư chỉ cười, không trả lời.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Bỏ đi, ta sẽ nể mặt ngươi mà đi chuyến này. Y ở đâu?
Từ Ôn Nhu đến Hà Tiểu Hà, từ Đường Bảo Ngưu đến Ôn Bảo, tất cả đều nháo nhào phản đối Vương Tiểu Thạch đi gặp mặt theo ước hẹn.
Khóe miệng Tôn Ngư nhếch lên:
- Không xa. Chỉ cần nói ra địa điểm đó, tam ca nhất định sẽ đi, mọi người cũng nhất định sẽ không phản đối ngài đi.
Mọi người đều hỏi:
- Có chỗ như vậy sao?
- Có.
Tôn Ngư trả lời một cách khẳng định, giống như cá đã mắc câu, hơn nữa còn bị hắn kéo lên bờ.
- Chỗ nào?
Mọi người đều hỏi câu này.
- Phủ thần hầu.
Tôn Ngư còn bổ sung một chút:
- Là Gia Cát tiên sinh triệu tập, hẹn hai người các vị tới bàn đại sự của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nếu như Gia Cát thần hầu tự mình chủ trì chuyện này, hơn nữa địa điểm gặp mặt lại là ở phủ thần hầu, vậy thì không có lý do gì không đi.
Vương Tiểu Thạch hỏi rất thẳng thắn:
- Tại sao ngươi không nói sớm mà lại uy hiếp?
Tôn Ngư trả lời cũng rất dứt khoát:
- Nếu như ngài bị uy hiếp mà đến, vậy thì tôi sẽ phát ra tín hiệu, Bạch lâu chủ đương nhiên không cần cũng không đáng chờ ngài ở phủ thần hầu.
Đáp án của hắn lời đã dừng mà ý chưa hết.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cũng hiểu được ý tứ của Bạch Sầu Phi.
- Ngươi nói là Gia Cát tiên sinh triệu tập.
Hà Tiểu Hà vươn tay ra nói:
- Có tín vật không?
- Có.
Tôn Ngư trả lời rất thẳng thắn, còn dứt khoát lấy tín vật ra, đó là một viên pha lê màu tím.
Pha lê là một trong thất bảo của phật môn. Viên pha lê này trong suốt sáng ngời, rực rỡ trơn bóng, vừa nhìn đã biết là vật phẩm tuyệt thế hiếm có.
Vương Tiểu Thạch chỉ liếc mắt một cái, đã biết đó là tín vật của Tự Tại môn. Toàn thân tinh thạch phản chiếu ánh sáng bảy màu, đây rõ ràng là linh vật đã được nội công cực cao của Tự Tại môn tôi luyện. Ngay cả bản thân hắn cũng không có công lực như vậy.
Phía dưới tinh thạch còn khắc bốn chữ triện hùng hồn “thấy đá thấy ta”.
Vương Tiểu Thạch nhướng mắt, nói:
- Được, ta đi.
Ôn Nhu nói ngay:
- Ta cũng đi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cô không thể đi.
Đường Thất Muội nói:
- Theo ta thấy…
Vương Tiểu Thạch nói:
- Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Ôn Bảo nói:
- Lúc cần thiết cứ phát ra tín hiệu, cho dù là phủ thần hầu, chúng ta cũng dám tấn công vào…
- Yên tâm!
Nụ cười của Vương Tiểu Thạch luôn khiến người ta cảm thấy tất cả đều có hi vọng:
- Ta sẽ xem tình thế mà hành động.
Tôn Ngư quát lên:
- Nếu ngài còn tiến tới, tôi sẽ ra tay.
Vương Tiểu Thạch trầm giọng hỏi:
- Ngươi dám giết cô ấy sao?
- Tôi là phụng mệnh làm việc.
Tôn Ngư nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu từ trước đến nay quân lệnh như núi, tôi cũng là bất đắc dĩ. Cho dù ngài ra tay nhanh lẹ, cứu được cô ấy, nhưng nếu trên mặt cô ấy bị rạch một vết thương, vậy thì thật đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô ấy. Ngài sẽ không mạo hiểm như vậy, đúng không?
Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch lại là:
- Không đúng.
Sau đó hắn bảo Tôn Ngư:
- Ngươi quay đầu lại nhìn người của ngươi xem.
Tôn Ngư cũng không quay đầu lại.
Hắn không nhìn, nhưng đã phát giác ám hiệu do mình ngầm phát ra hoàn toàn không có phản ứng, không được đáp lại.
Những thủ hạ kia đều chết cả rồi sao?
Đương nhiên không phải, bọn họ không hề chết, chỉ là bị khống chế.
Khi Vương Tiểu Thạch nói chuyện với hắn, đã mượn việc giậm chân để phát ra ám hiệu. Một đám người đã lặng lẽ tiến vào, hoàn toàn khống chế đám huynh đệ mà hắn bố trí ở trong và ngoài các, một người khống chế mấy người.
Người tới không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ, đó là những cao thủ trong Tượng Tị tháp.
Vương Tiểu Thạch lần lượt giới thiệu với hắn những nhân vật đã ngầm xoay chuyển cục diện này:
- Vị này là “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu… đây là Chu Đại Khối Nhi trong Thất Đạo Toàn Phong… vị kia là “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch… vị này là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội… đó là “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà… vị kia là “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán… còn đó là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu… còn đây là “Hoạt Bảo Bảo” Ôn Bảo của Hoạt Tự Hiệu… còn vị này là “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng… còn vị kia là “Diện Diện Thị Hắc” Thái Truy Miêu… còn vị kia là “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc… còn vị này là “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung… còn có…
Còn chưa giới thiệu xong, Tôn Ngư đã buông Ôn Nhu ra, cười ha hả nói:
- Bạch lâu chủ trước tiên muốn thử võ công của Vương tam hiệp một chút, đoán rằng ngài đã tiến bộ rất nhiều, quả nhiên là như vậy. Bạch lâu chủ lại nói Vương tam ca rất có thiên phú đối với chuyện hành quân bố binh, cố ý bảo ta đóng vai kẻ xấu, bao vây Vạn Bảo các, lại cả gan bắt giữ Ôn cô nương để uy hiếp, đoán rằng Vương đại hiệp sẽ thi triển thần kỹ, biến nguy thành an, chuyển bại thành thắng, hiện giờ đúng là như vậy. Bạch lâu chủ quả là thần cơ diệu toán, Vương tháp chủ cũng trí dũng hơn người. Ha ha…
Vương Tiểu Thạch cũng thuận miệng cười:
- Ha ha!
Tôn Ngư từ trong vạt áo lấy ra một tấm thiệp mời, hai tay cung kính đưa cho Vương Tiểu Thạch:
- Lâu chủ nói, nếu như kế đầu không được, kế khác lại thất bại, kết quả là không kế nào làm khó được ngài, vậy thì hãy đưa tấm thiệp này cho ngài, ngày khác y sẽ tự mình lên tháp thăm viếng.
Vương Tiểu Thạch nhận lấy tấm thiệp, xem sơ qua, thấy phía trên có mấy hàng chữ viết tháu.
“Thạch đệ, bốn năm không gặp, nhớ như đứt ngón tay. Làm sao gần trong gang tấc mà lại giống như cách xa ngàn dặm. Nếu như đệ không tới, ngày khác ta sẽ lên Tượng Tị thăm hỏi. Bởi vì nghĩa cũ nên mạo muội đường đột, xin đừng tránh mặt.
Chữ của Phi.”
Chỉ mấy hàng chữ mgắn ngủi, mỗi chữ đều viết rất thẳng như hạc múa trên vách đá, giống như muốn vỗ cánh bay đi.
Tôn Ngư chắp tay nói:
- Vương tam hiệp, nếu như không có chuyện gì, tôi xin cáo từ trước!
Sắc mặt Ôn Nhu chợt lạnh đi, quát lên:
- Ngươi muốn đi sao, hừ!
Tôn Ngư khom người nói:
- Tiểu nhân là chấp hành nhiệm vụ, thân không do mình, có chỗ nào đắc tội, tiểu nhân xin chấp nhận.
Vương Tiểu Thạch khen ngợi:
- Giỏi. Trước khi ra tay, người đã lễ độ thỉnh cầu, nói rõ là làm theo việc công. Sau đó ngươi lại kể chuyện cũ, lúc ra tay cũng chừa lại đường lui, lời không nói hết. Một khi thất bại, ngươi lập tức tùy cơ ứng biến, nói rõ là vâng lệnh người khác, xin chịu trách phạt, khiến cho người ta không thể phát tác, không thể đổ lỗi. Loại võ công này của ngươi, nếu so với với động quyền động cước thì còn lợi hại hơn.
Tôn Ngư vội nói:
- Loại công phu này của tôi không thực tế, không thích hợp sử dụng, cũng không phải là hành vi của anh hùng.
- Thực ra có mấy ai là anh hùng thật sự?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Anh hùng hảo hán thật sự cũng không đấu lại một tên côn đồ lưu manh như Lưu Bang.
Tôn Ngư cúi đầu nói:
- Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ.
- Hay cho một nhân vật nhỏ!
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Bạch nhị ca chờ ta ở đâu?
Ánh mắt Tôn Ngư nhấp nháy, gian xảo nói:
- Không phải Vương tam ca nói là không đi sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Vừa rồi ta không cao hứng.
Tôn Ngư nói:
- Bây giờ tam ca lại cao hứng?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không bị uy hiếp, ta sẽ cao hứng.
Tôn Ngư nói:
- Tôi đã sớm nói là uy hiếp tam ca sẽ không tác dụng gì.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Đó là mệnh lệnh của nhị ca phải không?
Tôn Ngư chỉ cười, không trả lời.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Bỏ đi, ta sẽ nể mặt ngươi mà đi chuyến này. Y ở đâu?
Từ Ôn Nhu đến Hà Tiểu Hà, từ Đường Bảo Ngưu đến Ôn Bảo, tất cả đều nháo nhào phản đối Vương Tiểu Thạch đi gặp mặt theo ước hẹn.
Khóe miệng Tôn Ngư nhếch lên:
- Không xa. Chỉ cần nói ra địa điểm đó, tam ca nhất định sẽ đi, mọi người cũng nhất định sẽ không phản đối ngài đi.
Mọi người đều hỏi:
- Có chỗ như vậy sao?
- Có.
Tôn Ngư trả lời một cách khẳng định, giống như cá đã mắc câu, hơn nữa còn bị hắn kéo lên bờ.
- Chỗ nào?
Mọi người đều hỏi câu này.
- Phủ thần hầu.
Tôn Ngư còn bổ sung một chút:
- Là Gia Cát tiên sinh triệu tập, hẹn hai người các vị tới bàn đại sự của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nếu như Gia Cát thần hầu tự mình chủ trì chuyện này, hơn nữa địa điểm gặp mặt lại là ở phủ thần hầu, vậy thì không có lý do gì không đi.
Vương Tiểu Thạch hỏi rất thẳng thắn:
- Tại sao ngươi không nói sớm mà lại uy hiếp?
Tôn Ngư trả lời cũng rất dứt khoát:
- Nếu như ngài bị uy hiếp mà đến, vậy thì tôi sẽ phát ra tín hiệu, Bạch lâu chủ đương nhiên không cần cũng không đáng chờ ngài ở phủ thần hầu.
Đáp án của hắn lời đã dừng mà ý chưa hết.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cũng hiểu được ý tứ của Bạch Sầu Phi.
- Ngươi nói là Gia Cát tiên sinh triệu tập.
Hà Tiểu Hà vươn tay ra nói:
- Có tín vật không?
- Có.
Tôn Ngư trả lời rất thẳng thắn, còn dứt khoát lấy tín vật ra, đó là một viên pha lê màu tím.
Pha lê là một trong thất bảo của phật môn. Viên pha lê này trong suốt sáng ngời, rực rỡ trơn bóng, vừa nhìn đã biết là vật phẩm tuyệt thế hiếm có.
Vương Tiểu Thạch chỉ liếc mắt một cái, đã biết đó là tín vật của Tự Tại môn. Toàn thân tinh thạch phản chiếu ánh sáng bảy màu, đây rõ ràng là linh vật đã được nội công cực cao của Tự Tại môn tôi luyện. Ngay cả bản thân hắn cũng không có công lực như vậy.
Phía dưới tinh thạch còn khắc bốn chữ triện hùng hồn “thấy đá thấy ta”.
Vương Tiểu Thạch nhướng mắt, nói:
- Được, ta đi.
Ôn Nhu nói ngay:
- Ta cũng đi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cô không thể đi.
Đường Thất Muội nói:
- Theo ta thấy…
Vương Tiểu Thạch nói:
- Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Ôn Bảo nói:
- Lúc cần thiết cứ phát ra tín hiệu, cho dù là phủ thần hầu, chúng ta cũng dám tấn công vào…
- Yên tâm!
Nụ cười của Vương Tiểu Thạch luôn khiến người ta cảm thấy tất cả đều có hi vọng:
- Ta sẽ xem tình thế mà hành động.
/127
|