Tuy Tố Khiết lên làm thượng cung, nhưng ta căn dặn nàng, mới lên chức vị này, tất cả mọi việc phải tuyệt đối cẩn thận dè dặt.
Mọi người đều biết nàng là do ta đưa lên sân khấu, có không biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của nàng.
Tố Khiết vốn cẩn thận, hiển nhiên là thưa dạ đáp ứng. Sau khi nàng lên làm thượng cung, chúng ta cũng không qua lại nhiều nữa.
Con người nàng thành thật trung hậu, có hứng thú tự nhiên đối với làm thoa chế áo, sau đó nghe nói nàng ở cục Thượng Cung, cùng vị Hoắc Thiên Bình kia làm việc rất ăn ý với nhau, hai người thiết kế ra không ít thứ mới mẻ đa dạng, đặc biệt chế ra trâm cài dệt bằng tơ vàng, trở thành loại thoa cài đầu mà người người trong cung đều tranh nhau.
Kỳ thật loại trâm cài này tuy tinh xảo vô cùng, lại không đủ kiên cố, qua thời gian dài liền lộ ra khuyết điểm. Nhưng vì muốn giành được ánh mắt của mọi người trong trận đấu, ta đành phải đưa loại kỹ xảo này ra cho Tố Khiết luyện tập trước.
Kỳ thật tranh đoạt vị trí thượng cung ở cục Thượng Cung, quay qua quay lại cũng chỉ có mấy hạng mục mà thôi. Trước khi Hạ Hậu Thần ra đề mục, sẽ bảo Khang Đại Vi kêu vài vị từng trải có kinh nghiệm ở cục Thượng Cung đến hỏi han, nghe ý kiến các nàng, sau khi ta nghe ngóng, liền biết hắn muốn thi cái gì. Tuy rằng ta không như hoàng hậu trực tiếp hỏi Hạ Hậu Thần, nhưng không phải cũng lấy được tin tức giống nhau sao?
Mấy ngày gần đây mưa xuân kéo dài, mưa phùn liên tiếp mấy ngày. Hoa đào giữa nước mưa lặng yên rơi rụng, rớt trên đất hóa thành bùn hương, đầu cành lại kết ra quả nhỏ màu xanh, thể hiện quy luật của tự nhiên.
Trên người ta mấy ngày gần đây có quỳ thủy*, nội thị giám ghi chép lại, nên Hạ Hậu Thần không có triệu ta thị tẩm. Hắn vốn dĩ sủng hạnh ta không nhiều. Chúng ta giống như có sự ăn ý với nhau, hắn chẳng hề muốn khiến ta trở thành mục tiêu bị công kích. Hắn vẫn ơn trạch rải khắp bụi hoa như cũ, thậm chí có hai lần đi qua chỗ Ninh Tích Văn, sau đó còn nói với ta: ” Muội muội nàng và nàng dáng vẻ không giống nhau, nhưng lại có phong vận nào đó giống nhau.”
(*Qùy thủy: hoa trong nước, là cái mỗi tháng tới một lần đó bà con ^^)
Ta đương nhiên cố ý ăn chua uống dấm, ở trước mặt hắn hờn dỗi, “Hoàng thượng, sao ngài lại so sánh thần thiếp với người khác?”
Uống dấm được nhiều, làm bộ ghen tuông nhiều lần, liền quen tay hay việc, có lúc cơ hồ cả bản thân mình cũng cho là thực, đùa khiến Hạ Hầu Thần mừng rỡ.
Tuy hắn sủng hạnh ta không nhiều, nhưng mỗi lần ở chỗ này, vẫn lăn qua lăn lại, khiến cho ta cực kỳ mỏi mệt.
Ngày hôm sau hắn đi rồi, ta phải ngủ tới lúc xế chiều mới dậy nổi. Nghe ngóng tình hình khi hắn ở chỗ các phi tần khác, lại không phải như vậy. Chỉ một hai canh giờ liền thả người đi, có lúc xong chuyện hắn còn đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Tuy trong mọi chuyện ta chuyên dùng thủ đoạn, lúc làm thượng cung cũng biết không ít loại thuốc thang bổ dưỡng cho chuyện phòng the, nhưng chuyện này ta lại chưa bao giờ dùng thủ đoạn. Ta với phi tần trong cung quan hệ không tốt, cũng không tiện hỏi thăm việc này. Hạ Hậu Thần ở chỗ phi tần khác cũng sủng hạnh qua một hai vị hầu gái, nhưng ở chỗ này lại hoàn toàn không có. Bằng không ta cũng ráng noi gương làm theo, chẳng lẽ chỗ ta xảy ra vấn đề gì?
Qua hai ngày, quỳ thủy rốt cuộc cũng hết, nội thị giám lập tức truyền ý chỉ hoàng thượng, nói đêm nay ngủ lại nơi này. Tuy rằng hắn không thô bạo với ta như trước kia, ta cũng dần dần đạt được một chút vui thích, nhưng nghĩ tới sự dày vò của hắn, ta vẫn không khỏi phát sầu. Tố Linh và Tố Tú lại vui rạo rực giúp ta mặc y phục, còn mang tinh dầu ra, chuẩn bị sử dụng lúc ta tắm gội. Ta thấy hai người mắt hạnh má đào, đúng vào tuổi thanh xuân nở rộ, lúc Hạ Hầu Thần tới Chiêu Tường các, liền cho các nàng cả ngày lắc lư ở bên cạnh Hạ Hầu Thần, kết quả lại không đắc thủ được người nào. Trong lòng ta không khỏi buồn rầu, thầm nghĩ xem ra phải hỏi mẫu thân chuyện này một chút mới được. Có phải nam tử đều như thế hay không?
Đèn đuốc vừa thắp lên, Hạ Hầu Thần liền đến đây. Mỗi lần hắn đến chỗ ta, luôn luôn sai người làm ba loại thức ăn, uống một ít rượu mật, nhưng lượng rượu lại khống chế cực nghiêm. Từ khi cùng Hạ Hậu Thần chung sống lâu dài, ta mới biết hắn quả thật kiềm chế bản thân rất nghiêm khắc, ngày thường cũng không vui đùa như hoàng đế tiền triều, thường xuyên tiến hành săn bắn chơi xuân, chọi gà đấu chó, những hoạt động giết thời gian đó đều chưa hề thấy hắn nhắc tới. Ngoại trừ ở chỗ các phi tần, ngày thường hắn không ở ngự thư phòng, thì lại cùng một đám đại thần thương thảo quốc sự, quả thực giống như nhà tu khổ hạnh.
Ta nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười. Hắn từ phía đối diện ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng liếc ta một cái, “Ái phi lại nghĩ đến việc gì buồn cười sao?”
Ta gắp một món điểm tâm để ở trong đĩa hắn, nói: “Hoàng thượng, ngày xuân ngắn ngủi, nếu hoàng thượng có hứng thú không bằng cùng thần thiếp đi núi Thiên Thọ du ngoạn một chuyến?”
Thấy bộ dáng hắn liền biết hắn không hứng thú lắm. Hắn khép hờ mắt không nói chuyện, nửa ngày sau mới nói: “Ái phi muốn đi?”
Ta nói: “Trời mưa suốt mấy hôm, khó khăn lắm mới tạnh, nên muốn đi ra ngoài dạo chơi. Đi qua đi lại chỉ có ngự hoa viên, thật không còn chút hứng thú nào. Thần thiếp cùng hoàng hậu giải quyết lục cung lâu như vậy, cũng không mang đến cho các tỷ muội chuyện lý thú gì, không bằng ngày xuân tổ chức du lịch một phen, được không?”
Núi Thiên Thọ cách kinh thành không xa, không quá mười dặm đường, là chỗ hoàng gia thường đến săn bắn. Lão hoàng đế tiền triều cũng thường mang theo các phi tần đến đó du ngoạn ngắm cảnh.
Kỳ thật ta chỉ nghĩ, mỗi lần ta hết quỳ thủy, hắn chung quy sẽ lưu lại ở chỗ này ba bốn ngày. Nếu như ngày mai xuất phát, có chúng phi tần khác đi cùng, nếu có ai làm cho hắn chú ý, chẳng phải rất tốt sao?
Con mắt Hạ Hầu Thần sáng lóng lánh. Ta biết đây là điềm báo trước khi hắn nổi lòng nghi ngờ, cho rằng ta lại đang tính cái kế gì, liền hơi thất vọng mà nói: “Hoàng thượng, nếu ngài quốc sự bận rộn, thì xem như thần thiếp chưa nói.”
Hạ Hầu Thần liền cười nói: “Ái phi hiếm khi có hứng thú như vậy, trẫm đương nhiên phải tuân theo rồi.” Hắn bám vào bên tai ta nói: “Lấy trời đất làm giường để âm dương hoà hợp, cũng có niềm vui khác đấy chứ.”
Ta đỏ mặt tía tai, giật tay áo hắn, “Hoàng thượng, sao ngài toàn nghĩ mấy thứ đó vậy?”
Hắn liền ôm ngang ta lên, làn môi đã gấp gáp không thể chịu nổi hôn vào cần cổ ta. Cung nhân hầu hạ vừa thấy như thế, sớm đã đỏ mặt lui xuống, còn cực kỳ săn sóc giúp chúng ta đóng cửa lại.
Lần đầu tiên hắn biểu hiện nôn nóng như thế ở trước mặt nhóm cung tỳ, ta xấu hổ đến da mặt căng lên, muốn từ trong tay hắn giãy thoát ra, nhưng mãi vẫn không được. Ta vặn vẹo thân thể vài cái, lại khiến hắn thấp giọng nói bên tai ta: “Ái phi, nàng giãy dụa như vậy, khiến cho trẫm thật sự nhịn không được nữa.”
Giọng nói của hắn hoà nhã, khẩn khoản mà nhỏ nhẹ, như chim tước nỉ non, chỉ mấy lời như thế, lại khiến máu cả người ta dâng lên. Ta vùi đầu vào trong cổ hắn, lại chợt thấy yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, bất giác nhẹ nhàng cắn lấy. Không nghĩ tới cả người hắn chấn động, càng khẩn trương ôm ta, đi nhanh vài bước ném ta trên giường, cả thân thể bao trùm lên.
Lại là một đêm lăn qua lăn lại. Lần này thì khác, cảm giác như thân thể bay lên đám mây khiến sự vui sướng lên tới cực hạn, nhưng sau khi khoái lạc qua đi mệt mỏi lại ập tới, hắn lại không cho ta nghỉ ngơi. Ta mấy lần muốn chìm vào giấc ngủ, đều bị hắn gây dày vò đến tỉnh lại. Cho đến khi sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, ta mới ngủ được. Mơ hồ nghe được tiếng hắn đứng dậy kêu người hầu hạ vào triều, trong lòng ta cũng phải thán phục thể lực hắn thật quá dồi dào.
Ta miễn cưỡng nhắc nhở mình, núi Thiên Thọ nhất định đi cho bằng được. Dù cho mệt mỏi không chịu nổi, ta vẫn tỉnh lại vào giữa trưa, phát thiếp mời đến các cung, nếu muốn đi, liền báo để ta chuẩn bị, qua giờ cơm trưa xuất phát đi núi Thiên Thọ chơi xuân. Vì Hạ Hầu Thần cũng đi, các nàng đương nhiên sẽ nhảy nhót đi theo. Ta vẫn dùng danh nghĩa cùng hoàng hậu phát động, sau đó mới báo cho hoàng hậu. Ta biết làm như vậy sẽ khiến nàng càng hận ta thêm, nhưng chỉ có khi nàng hận ta, mới không nghi ngờ Hạ Hầu Thần. Ban đầu chúng ta vốn dự tính như thế, ta tự nhiên phải làm nhiều việc khiến nàng càng căm hận hơn.
Người trong cung làm việc thật tốt, ra mệnh lệnh một tiếng, nhóm nô tài liền sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vô số xe ngựa chờ đợi bên ngoài cửa cung, thị vệ hộ tống ven đường, một đường uốn lượn mà xuất phát, đi lên núi Thiên Thọ.
Núi Thiên Thọ là ngự sơn của hoàng thất, tất cả trang bị đều đầy đủ, giống như trong cung. Chỗ Hoàng hậu ở tất nhiên là gần hoàng thượng nhất, hiện giờ phi vị của ta chỉ thấp hơn hoàng hậu, vốn phải chọn Mộng Hải các tiếp giáp với chỗ hoàng thượng.
Nhưng ta vừa nghe cái tên Mộng Hải này liền nói: “Từ trước đến nay bản phi luôn ngủ không được sâu, còn khiến bản phi gặp biển trong mộng, chẳng phải là càng ngủ không được sao?”
Lãnh sự thái giám liền nêu tên lên một mạch, ta liền nói: ” Ấn Nguyệt các này không tệ, các giống như tên, nhất định mỗi đêm sẽ có một vầng trăng thật lớn soi sáng.”
Lãnh sự thái giám liền nói: “Chỉ là các này cách chỗ hoàng thượng ở xa hơn một chút, e rằng bất tiện.”
Ta cười nói: “Núi Thiên Thọ là một nơi rộng lớn như vậy, dù cho có xa, đi thêm vài bước đã làm sao? Đã xuất cung, không cần nhiều quy củ như thế. Nếu hoàng thượng sợ phiền toái, bản phi đi nhiều thêm vài bước là được.”
Lãnh sự thái giám đành phải ưng thuận.
Ta nghĩ tuy giữa chỗ hắn và ta không phải quá xa, nhưng ở giữa cách mấy các, trên đường đi mỹ nhân này thi triển giọng hát một chút, mỹ nhân kia đi ra ngẫu nhiên gặp gỡ một chút, cũng có thể phân tán hứng thú của hắn.
Lúc chúng ta tới núi Thiên Thọ, sắc trời không còn sớm, lại bố trí mất không ít thời gian. Sau khi đèn đuốc được thắp lên, hắn quả nhiên bị hoàng hậu giữ lại, không ngủ đêm ở chỗ ta. Ta thở ra một hơi, thầm nghĩ đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.
Ngủ đầy đủ, ta chậm rãi tỉnh dậy. Ti thiên giám nói mấy ngày nay đều là trời trong, quả thật như thế. Ngày hôm sau núi Thiên Thọ được ánh mặt trời bao phủ, hoa cỏ màu xanh ngọc bích được phủ lên một tầng vàng nhàn nhạt, đẹp không sao tả xiết.
Ta thay váy màu trắng hoa văn hình tròn tám tà nhẹ nhàng thoải mái để thuận tiện đi lại, trên người chỉ mặc một cái áo ngắn, tay áo hẹp, trên đầu chỉ dùng một chiếc thoa cài tóc bằng ngọc bích xanh biếc, thay giày thêu vểnh đầu tiện cho việc leo núi. Người trong gương ít đi vài phần biếng nhác, nhiều thêm vài phần năng động, ta âm thầm thích thú.
Đang muốn đến chỗ hoàng thượng hội họp với hắn, an bài hoạt động, lại nghe ngoài viện có người nói: “Nhanh bẩm báo nương nương, hoàng thượng đã mang mọi người xuất phát, cho lão nô tới đón nương nương.”
Ta ngẩn ra, vội vàng bước nhanh ra. Khang Đại Vi đang đứng ở trong sân, vừa thấy ta liền nói: “Nương nương, ngài chọn chỗ ở cũng thật hẻo lánh, lão nô chạy đến không kịp thở.”
Trán hắn quả nhiên có mồ hôi. Ta vội kêu người mang khăn tay đưa cho hắn, cười hỏi hắn: “Khang tổng quản, mặt trời bất quá mới vừa mọc lên, vì sao hoàng thượng gấp như vậy?”
Khang Đại Vi dùng khăn tay lung tung lau mồ hôi trên trán, nói: “Ngài đừng hỏi nhiều như vậy. Sáng sớm hoàng thượng đã dậy, thấy không khí trên núi Thiên Thọ tốt, liền cho người đánh thức chúng phi tần, một đường hướng về núi Thiên Thọ thẳng tiến. Lão nô một mình tự chạy tới thông báo cho ngài. Ai nghĩ ngài lại ở chỗ xa như vậy?”
Hắn liên tiếp nói lời này hai lần, ta liền hiểu ra, Hạ Hầu Thần đây là muốn châm chích ta. Hắn không nói một tiếng ném ta lại, chính là muốn ta vắt giò lên cổ đuổi theo, tốt nhất là đuổi đến thoa trên đầu rơi hết, hoảng hốt thất thố thì càng tốt.
Ta thầm nghĩ nếu như không làm theo ý hắn, trong lòng hắn lại không được vui. Hắn là hoàng thượng, quyền thế như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu ta vậy. Ta đành vội vã nói với Khang Đại Vi: ” Chúng ta phải chạy tới đó nhanh một chút.”
Tố Linh cùng Tố Tú sớm đã đổi y phục, nghe lời ta nói, liền một trái một phải đỡ ta. Khang Đại Vi ở phía trước dẫn đường, bước nhanh về phía trước.
Núi Thiên Thọ là núi của hoàng gia, tuy bán kính rộng, địa thế lại không dốc. Trên núi có đủ loại kỳ hoa dị thảo, hình thái hoa cỏ lại không giống những loại trong ngự hoa viên được nhóm thợ làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, có một ít hương vị hoang dã của tự nhiên. Đã tới ngắm cảnh, liền không có lý do đi lên núi còn muốn ngồi kiệu, ta đành phải đi theo Khang Đại Vi một mạch chạy tới chỗ Hạ Hầu Thần.
Dọc theo đường đi cũng thấy có mấy phi tần bị bỏ lại tốp năm tốp ba vội vàng chạy lên núi, thấy ta liền lên tiếng kêu gọi hành lễ, mặt có vẻ kỳ dị. Ta biết rõ các nàng đang suy nghĩ cái gì, ta là người chịu trách nhiệm lại bị bỏ lại phía sau, thấy rõ hoàng thượng trở mặt thật là nhanh.
Đến cuối cùng, nhóm người chúng ta tụ tập thành nhóm năm sáu phi tần. Ta cẩn thận đánh giá, năm sáu người này đều là người trước đây không được hoàng hậu sủng, hoặc là ngày thường không tranh sự đời. Mọi người một đường chạy lên trên sườn núi, ta chạy thật sự mệt mỏi, bước chân liền chậm lại. Nữ nhân đi cùng một chỗ, sao có thể không nói chuyện phiếm. Tuy rằng mấy phi tần này ngày thường cũng không lui tới nhiều lắm, nhưng thành kiến của các nàng đối với ta cũng không nhiều, liền cùng nhau trò chuyện linh tinh về quần áo, hài, dọc đường đi lên núi, cũng dễ chịu hơn.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy trước mặt có một mảnh đất trống rộng lớn, hoa cỏ màu xanh trên mặt đất như tấm đệm, cung nhân sớm đã trải vải dầu không thấm nước lên cỏ, trên đó có từng tốp năm tốp ba phi tần tụ lại mà ngồi, giống như nhiều đóa hoa tươi nở rộ trên mặt đất, nhiều màu sặc sỡ, đẹp đến chói mắt. Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở giữa, vây quanh bọn họ, tất nhiên là vài vị phi tần tương đối được sủng. Ta đánh giá sơ qua, liền phát hiện Ninh Tích Văn ngồi trong góc một mình. Nàng luôn luôn kề cận hoàng hậu, không khi nào là không khoe khoang với ta trình độ được sủng của nàng, nhưng lần này lại cách khá xa, ăn mặc cũng không quá chói mắt, không biết là vì duyên cớ gì.
Ta dẫn mấy vị phi tần đến gần, theo lệ hành lễ với hoàng thượng hoàng hậu, các phi tần khác lại hành lễ với ta, lại có mấy phi tần chức thấp hành lễ với phi tần chức cao. Sau một trận rối ren, hoàng hậu kêu người nhường chỗ cho ta, lúc này mới cười nói: “Muội muội nhất định rất là lưu luyến không khí tươi mát trên núi, mới thức dậy trễ, tới muộn. Bất quá cũng phải thôi, cả ngày ở trong cung, không khí thực sự rất là ngột ngạt. Một khi được cảm nhận không khí tươi mát trên núi, liền không muốn rời giường. Ngày hôm nay bản cung cũng suýt dậy không nổi, hoàng thượng cũng phải thúc giục nhiều lần, mới không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp này.”
Ta vội vàng nhận lỗi thỉnh tội với hoàng thượng hoàng hậu, tìm lí do đưa đẩy, lại khiến Hạ Hậu Thần lạnh lùng hừ một tiếng, “Nàng ta luôn luôn lười biếng, nàng nói nhiều với nàng ta như vậy làm cái gì? Ở trong cung còn thường xuyên ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy!”
Ta cúi đầu không nói, thầm nghĩ tội danh của mình quá nhiều, cái từ “Lười biếng” này thật ra lại khá mới mẻ, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy. Hắn nói lời chua chát không có chút lý lẽ nào. Một tháng chỉ có vài lần hắn đến là ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lại bị hắn lôi ra nói, thực là oan uổng đến cực điểm.
Hắn mắng một hồi, mắng luôn mấy vị phi tần đến chậm khác. Mấy vị phi tần bị trễ mỗi người đều lộ ra vẻ xấu hổ, ta thầm cảm thấy may mắn trong lòng, mình bị mắng cũng có người chịu chung.
Hoàng hậu liền cười nói: “Hoàng thượng, ngài đừng nổi giận. Xem thời tiết hôm nay tốt thế này, thần thiếp kêu người chuẩn bị không ít diều, ngày hôm nay các muội muội đều ăn mặc nhẹ nhàng hiếm thấy, không bằng cho các muội muội thư giãn, chơi diều cũng tốt.”
Hạ Hầu Thần lúc này mới buông lỏng gương mặt, gật đầu đáp ứng.
Ta ước gì cách cái mặt lạnh như băng này càng xa càng tốt, vội vàng đứng dậy cầm một chiếc diều bươm bướm từ trong tay tiểu thái giám phát diều đi thả.
Chúng phi tần có ý biểu hiện ở trước mặt Hạ Hầu Thần, còn mang theo những con diều riêng loá mắt tới, nói thí dụ như diều con rết ngàn chân cực dài cực khổng lồ(1), diều chim yến bay trong gió(2), hoặc vẽ hình Tây Sương Ký(3), mẫu đơn phú quý(4), ngũ phúc mừng thọ(5), sắc thái rực rỡ làm người ta cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa từ bút pháp vẽ cho thấy bút pháp này rất tinh tế uyển chuyển, hình tượng khoa trương mà rất thật, quả nhiên mỗi người đều đem hết tất cả vốn liếng ra. Có vài vị giống ta không hề chuẩn bị chỉ cầm diều bươm bướm(6)bình thường, đó là mấy vị tới muộn. Chuyện tới núi Thiên Thọ này, giữa trưa ngày hôm qua mới thông báo, các nàng vẫn chuẩn bị được đầy đủ như thế, quả nhiên mỗi người đều tài cao thế lớn không thể xem thường.
Ta là người phát động việc này, lại bủn xỉn thua kém người ta.
Nhìn đám người quấn lấy Hạ Hầu Thần tranh nhau khoe mẽ, ta càng cảm thấy ta tranh sủng hình như chưa đủ tận lực, dường như không đem hết khí lực bú sữa ra, không khỏi cảm thấy hơi hổ thẹn. Ta cùng hắn có thỏa thuận, mục đích chính là khiến hoàng hậu ghen tuông, mũi thương chỉ về hướng ta, xem ra ta lại phải ra sức một chút mới được.
Đang suy tư, lại nghe trên cỏ truyền tới từng trận reo hò, hóa ra là diều hoàng hậu đang đón gió bay lên. Đó là một con phượng khổng lồ(7), từ trên mặt đất nhìn lên, chỉ thấy lông chim bảy màu, cánh chim màu xanh, ngửa đầu xông thẳng lên trời, thực giống như chim sống.
Ta thầm nghĩ, đã có phượng, tất cũng chuẩn bị rồng vàng, hoàng hậu thật sự là hạ đủ tiền vốn cho Hạ Hậu Thần.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, chân long cũng thẳng hướng lên trời, cùng chim phượng sát cánh song phi, vui chơi nhảy múa. Xem ra cuối cùng hoàng hậu cũng nở mày nở mặt được một lần này, rửa được mối hận bị ta thắng thế hai lần trước.
Biết một lần này không thể đoạt vị trí nổi bật của nàng nữa, ta liền có chút nhàm chán. Nhìn tứ phía, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, lại thấy trong tay Ninh Tích Văn cũng cầm một con diều bươm bướm bình thường, thần sắc hâm mộ đang nhìn lên một con rồng một con phượng bay múa giữa bầu trời. Ta chung quy luôn cảm thấy lần này Ninh Tích Văn dường như có tâm sự. Nàng oán ta đã lâu, thấy nàng đứng một mình trong góc, ta lại không thể tiến lên hỏi thăm, chỉ có thể ở nơi yên tĩnh âm thầm đánh giá.
Diều rồng phượng của Hoàng thượng hoàng hậu lúc đầu là tự thả, một lát sau liền giao cho cung tỳ. Hai người ngồi ở trên bãi cỏ nói chuyện thật vui.
Lúc chơi diều hơi có gió nhẹ, giờ phút này gió lại thổi dần dần to hơn, đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, thổi những con diều trên bầu trời ngã trái ngã phải đong đưa bất định. Diều long phượng này vốn thể tích lớn, bị gió thổi càng khó thao tác, cung tỳ phía dưới cơ hồ kéo muốn tuột tay, tăng thêm mấy cung tỳ lôi kéo, diều mới không rời tay bay đi, lại khiến cho diều long phượng ở trên trời quấn vào nhau. Hai diều vốn cách xa nhau liền gần lại, hiện tại hai sợi dây cũng quấn lại cùng nhau, cứ như muốn rơi xuống đất, một đám cung tỳ gấp gáp đến độ kinh hô thất thanh.
Ta âm thầm buồn cười, thầm nghĩ thế này rất tốt, trên trời rồng phượng đấu nhau công khai, dưới đất rồng phượng cũng âm thầm tranh đấu, cũng là rất hợp với tình hình.
Lại thấychẳng biết lúc nào Ninh Tích Văn đã buông con diều trong tay mình xuống, đi tới, giúp các cung tỳ gỡ bỏ hai con đang diều quấn lấy nhau ở trên trời. Trong lòng ta âm thầm kỳ lạ, lúc đầu Ninh Tích Văn ngồi một mình trong góc, lúc này đi xem náo nhiệt cái gì?
Gió thổi càng lớn, diều trên bầu trời càng quấn quít chặt hơn. Mắt thấy long phượng chen thành một đoàn, tuy có các cung tỳ ra sức lôi kéo dây, nhưng dây đứt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hoàng hậu vất vả thể hiện, không nghĩ đến ông trời lại không trợ giúp, kết quả lại khiến nàng gặp cảnh xui xẻo, cũng không biết trong lòng nàng có buồn bực hay không.
Hoàng hậu và hoàng thượng lúc này tự nhiên cũng ngừng trò chuyện vui vẻ với nhau, đều đứng dậy chỉ huy cung tỳ. Chỉ tiếc tình huống lúc này, thần tiên cũng khó cứu, chỉ có thể buông tha cứu một bỏ một. Chỉ nghe bực một tiếng, cánh diều hình phượng kéo đứt dây bay mất, diều hình rồng không có ràng buộc, một mình ở tít trên cao bay lượn. Vây quanh nó, tự nhiên là một ít chim ưng bươm bướm loại nhỏ linh tinh, lại tái hiện cảnh tượng yên bình may mắn. Ta nghĩ, làm sao lại trùng hợp như, đứt là diều hình phượng mà không phải hình rồng?
Không khỏi âm thầm đánh giá Khang Đại Vi luôn trung thành và tận tâm với hoàng thượng. Nghe nói thân thủ hắn rất tốt, tuy ta chưa từng thấy qua, nhưng lần trước ta theo dõi Hạ Hầu Thần lại bị hắn bắt ra, chắc hẳn lời đồn là thật.
Lại thấy hai tay hắn luồn trong tay áo đứng ở một bên, bộ dáng thành thành thật thật.
Diều hình phượng đã đứt, các cung tỳ liền đứng không vững rút lui về phía sau. Vừa lúc Ninh Tích Văn đứng ở phía sau các nàng, bị các nàng va chạm, liền ngã lăn ra đất. Chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi liên tục, trong đó hỗn loạn vài tiếng kinh hô, đặc biệt chói tai. Ta vừa nghe liền nhận ra ngay là tiếng của Ninh Tích Văn, vội vàng đi qua xem xét. Đẩy đám người hai bên ra, lại thấy Ninh Tích Văn nằm trên mặt đất không ngừng kêu đau. Ta thấy nàng lấy tay che bụng, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ nàng…
Các cung tỳ vội vàng nâng Ninh Tích Văn dậy. Xem ra hoàng hậu cũng nghĩ giống ta, vội kêu ngự y tới đây chẩn đoán chính xác. Ta thầm kêu không ổn, đầu óc Ninh Tích Văn hỏng rồi sao? Tại sao lúc thai tượng chưa ổn định, lại ở trước công chúng công bố việc này?
Nhưng ta lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngự y chúc mừng hoàng thượng, nhìn thấy hoàng hậu thân thiết khoác cánh tay nàng, bảo nàng chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận thân thể, còn hướng hoàng thượng xin đổi chỗ nàng ở đến Thanh Vận các gần Chiêu Thuần cung. Tự nhiên lại làm cho người người hâm mộ, tán dương không thôi.
Hạ Hầu Thần tất nhiên là vô cùng vui sướng, lúc này tăng phi vị của nàng lên, trở thành quý nhân. Phi tần khác không ngừng chúc tụng. Ta nhìn cảnh vui mừng ấm áp trước mắt, lại cảm thấy bi thương lạnh lẽo. Thế lực hoàng hậu đạng thịnh, lại chưa sinh ra con trai trưởng, nếu chịu chấp nhận để người khác sinh trước, cũng là chuyện kỳ lạ.
Mấy triều đại trước lại có tiền lệ, phi tần bậc thấp sinh, vì bảo vệ tánh mạng đứa bé, có thể cho hoàng hậu nhận làm con thừa tự*. Nhưng hiện giờ hoàng thượng đang toàn lực kiềm chế thế Thời gia, trong ngoài triều đình như nước với lửa, sao cho phép hoàng hậu phát triển an toàn? Chỉ sợ ngày sau trong đấu tranh, hoàng hậu sẽ trở thành gỗ mục trong nước. Hơn nữa, có tấm gương của Thượng Quan thái hậu tiền triều, chẳng lẽ hoàng hậu không mang một phần cảnh giác với đứa con không phải do chính mình sinh ra sao? Mẫu thân ruột thịt của đứa bẻ còn sống, trong cung nhiều người nhiều miệng, khó tránh bị người có ý đồ riêng dạy hư, đến cuối cùng, chuyển đầu thương nhắm ngay chính mình.
Ta suy đi nghĩ lại, chung quy vẫn cảm thấy hài tử này của Ninh Tích Văn tới không đúng lúc, vô ý một cái, sợ rằng tánh mạng của mẫu tử hai người đều gặp vấn đề. Nhưng mới vừa nhìn thấy bộ dạng liều mạng che chở của nàng, ta liền biết nàng kỳ vọng có một đứa con xiết bao.
Nữ nhân trong hậu cung ai không kỳ vọng có một đứa con, ai không hi vọng có thể mẹ quý nhờ con chứ?
Trên sườn núi, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra một tầng kim quang mềm mại trên lớp hoa cỏ màu xanh. Ta đứng cách nàng vài bước, thấy nàng cười xấu hổ, tình thâm khẩn khoản nhìn Hạ Hậu Thần. Khuôn mặt tràn ngập vui mừng, lại quay đầu cảm ơn hoàng hậu quan tâm ân cần thăm hỏi, người không nhìn đến, chỉ có vị tỷ tỷ này. Tuy Tố Linh đã phủ thêm áo khoác cho ta, ta vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt thấu xương.
Sau khi hồi cung, ta liền kêu Túc nương lúc nào cũng phải chú ý tình huống Thanh Vận các, nhưng ta cũng biết, mình không để ý được nhiều như vậy. Ninh Tích Văn giống như ta lúc mới bắt đầu, coi hoàng hậu thành chỗ dựa vững chắc. Chẳng qua ta tỉnh táo hơn Ninh Tích Văn, hơn nữa ta ở trong cung một thời gian dài, biết rõ tất cả mọi chuyện ở cục Thượng Cung, bản thân lại khéo tay, hiện tại ngẫm lại tính cách của Ninh Tích Văn, chỉ sợ sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Một chuyến đi núi Thiên Thọ, lại chọc Hạ Hậu Thần vô duyên vô cớ không vui, liên tiếp hai tuần lễ đều không chú ý đến ta. Ta lại có chút gấp gáp. Nhân có chuyện Ninh Tích Văn, ta muốn thỉnh cầu hắn một chuyện, tìm cớ dời chỗ ở của Ninh Tích Văn khỏi Thanh Vận các, tốt nhất là dọn đến Chiêu Tường các cuả ta. Do ta chăm sóc, chung quy có thể nghĩ ra biện pháp bảo vệ đứa bé trong bụng nàng.
Tố Linh thấy ra buồn bã mấy ngày, liền trêu ghẹo nói: “Nương nương, chẳng lẽ ngài nhớ hoàng thượng? Thân phận nương nương bây giờ vô cùng cao quý, hoàng thượng không tới, ngài cũng có thể đi thăm nha?”
Trong đầu ta bừng sáng , thầm nghĩ mình đúng là gấp gáp đến hồ đồ, sao lại quên mất chuyện này chứ? Xem ra đạo hạnh tranh thủ tình cảm của mình còn chưa đủ thâm hậu, những chuyện phi tần khác thường làm, tại sao ngay cả nghĩ ta cũng nghĩ không ra?
Ta liền kêu Tố Linh chỉnh đốn trang phục cho ta, chuẩn bị đi Triều Dương điện gặp Hạ Hầu Thần một chuyến. Tố Linh thấy ta nghe theo kiến nghị của nàng, hăng hái bừng bừng lấy ra một chiếc váy dài màu hồng nhạt có đuôi dài và hoa văn hình tròn, màu sắc tươi mới như hoa tươi mới nở. Ta vừa nhìn liền cảm giác này bộ y phục quá tươi mới, đang muốn lắc đầu kêu nàng đổi, nghĩ lại, lần này ta đi, là có việc muốn xin Hạ Hầu Thần, làm thế nào cũng phải khiến hắn cao hứng, yên lặng dọn sạch hậu quả của sự kiện lần trước mới phải. Màu sắc này không phải là màu hắn thích sao? Khánh mỹ nhân nhờ thích mặc màu sắc tươi mới, mới nổi bật lên trong đám phi tần!
Nghĩ như thế, ta liền để nàng mặc trang phục vào. Tay nghề Tố Linh cực khéo, trang điểm cực phí tâm tư. Trong cung, mỹ nhân tươi mới đông đảo, ta luôn cho rằng tuổi ta đã lớn, mặc màu sắc tươi mới không được ổn lắm, nhưng qua bàn tay nàng sửa soạn, lại vẽ màu mắt khói cho ta, cả người liền có một loại tươi non ngon miệng mà lại mê hoặc cự người ngoài ngàn dặm.
Tố Linh cũng giật mình, nói: “Nương nương, ngài nhìn xem, mặc bộ y phục này càng tôn lên nhan sắc của ngài.”
Ta soi gương nghĩ,trang điểm như thế, không phải rõ ràng là đưa mình lên cửa mặc cho quân vương nhấm nháp sao? Ta lại cười khổ với bản thân trong bụng, đã có quyết định này, cần gì phải nói thêm nữa?
Đi đến bên ngoài Triều Dương điện, trải qua tầng tầng thông truyền, mới được một câu trả lời, nói rằng hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, kêu ta tạm thời đợi ở ngoài cửa. Hai người chúng ta bước đi thong thả qua lại ở ngoài cửa, lại trộm nghe thấy trong điện truyền tới tiếng nữ tử vui cười, thầm nghĩ hắn phê tấu chương cũng thật náo nhiệt. Xem ra hôm nay cũng không phải là thời điểm tốt tới gặp hắn. Thế là ta liền báo cho thái giám thông truyền, nói ta không có việc gì, chỉ là tới thăm hoàng thượng. Hoàng thượng đã có việc, ta cũng không quấy rầy nữa.
Thái giám thông truyền nói: ” Nương nương ngài chờ một lát, để nô tài thông báo hoàng thượng rồi ngài hẵng đi?”
Ta thấy tiểu thái giám này cũng thật là đáng thương, chạy tới chạy lui mệt đến nỗi trán toàn mồ hôi, liền cười đáp ứng.
Lại qua một lát, ta lại thong thả bước qua bước lại ở ngoài điện, thấy Khang Đại Vi tự mình đi ra, hành lễ với ta, “Nương nương, lúc này hoàng thượng đang nghỉ ngơi, mời ngài vào.”
Ta nghiêng tai nghe nghe trong điện, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nữ tử nói chuyện. Việc ta thỉnh cầu không muốn bị người khác biết, càng không tiện có phi tần khác ở đây, liền nói với Khang Đại Vi: “Khang tổng quản, ta vẫn nên ra về thôi. Ngày hôm nay hoàng thượng có vẻ rất bận, đợi ngày khác bản phi lại tới.” Nói xong liền trở ra ngoài điện. Xem ra sau này tới gặp Hạ Hầu Thần, phải tìm hiểu rõ ràng trước xem bên cạnh hắn có người hay không, tiện hay không tiện mới được.
Đang định ra cửa điện, lại nghe Hạ Hậu Thần ở sau lưng ta nói: “Đã muốn gặp, đợi không được liền lập tức đi, lòng thành của nàng cũng quá ít đấy?”
Ta vội xoay người hành đại lễ với hắn, quả nhiên thấy đứng bên cạnh hắn là một vị tuyển thị vừa vào cung chưa được bao lâu, hình như là họ Dương. Dương tuyển thị này vội hành đại lễ với ta, cười nói: “Nương nương, hoàng thượng thích canh quả do thần thiếp làm, nên mỗi ngày thần thiếp chưng mang tới đây. Đang muốn quay về chỗ ở, không nghĩ nương nương lại tới.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, không kêu ngươi giải thích, ngươi không cần phải giải thích rõ ràng như thế. Hứng thú của Hạ Hầu Thần ta rõ ràng hơn ngươi, khi nổi máu hoang đường lên ngay cả phật đường cũng dám làm, huống chi là Triều Dương điện của chính hắn? Ta liền cười nhạt, chẳng hề đáp lời nàng.
Nàng liền hành lễ với hoàng thượng cùng ta, cáo từ.
Hạ Hầu Thần lập tức đi vào Triều Dương điện, ta tay nhấc váy đi theo. Vốn dĩ quan hệ giữa ta cùng hắn đã hòa hợp, trải qua cuộc du ngoạn núi Thiên Thọ, dường như lại kết băng, cũng không biết hôm nay hắn đối xử với ta thế nào.
Không được,phải hòa tan khối băng lớn này trước đã. Ngẫm nghĩ lại nhớ trước kia hắn rất là thích ta hờn dỗi, ta liền kêu một tiếng với bóng lưng hắn: “Hoàng thượng, ngài đừng đi nhanh quá, thần thiếp theo không kịp…”
Hành lang có thái giám coi chừng, nghe được tiếng kêu của ta, liền hơi lộ ra ý cười. Hạ Hậu Thần lại không để ý đến ta, ngược lại càng bước nhanh hơn, vài bước liền rẽ qua hành lang dài không thấy nữa.
Ta đành phải nhấc váy lên đuổi theo phía sau. Ta ở ngoài cũng không thấy hành lang Triều Dương điện dài cho lắm, nhưng sao ngày hôm nay lại cảm thấy dài dằng dặc như vậy nhỉ?
Là vua của một nước, tính tình Hạ Hậu Thần cũng hơi thái quá, chịu không nổi nửa điểm tủi thân, người như hắn sao làm vua của một nước được?
Ta oán thầm đi thẳng vào Triều Dương điện, thấy hắn sớm đã ngồi sau bàn, trong tay còn cầm bản tấu chương lên xem. Ta bị bỏ rơi ở giữa đại điện, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, rất là lúng túng. Trong đại điện vắng vẻ trống trơn, cung nhân sớm đã lui hết, chỉ còn hai người chúng ta. Ta cố lấy dũng đi tới cạnh bàn, thấp giọng hỏi hắn:“Hoàng thượng, trên triều đình xảy ra đại sự gì, khiến ngài chăm chỉ như thế?”
Ta cũng chỉ là không tìm được lời nào để nói, thuận miệng hỏi một chút, nào biết đổi được một câu lạnh như băng cuả hắn: “Việc trên triều đình có thể để nàng tùy tiện bình luận sao? Phụ nữ không được tham chính, nàng có nhớ không?”
Ta bị hắn doạ nạt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, liên tục kêu lên: “Thần thiếp không dám.”
Ánh mắt hắn đánh giá ta một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Ngày hôm nay lại mặc trang phục không giống bình thường, nói, có việc thỉnh cầu trẫm phải không?”
Ta sợ nhất chính là ngữ khí này của hắn, thẳng toẹt vạch trần tất cả mục đích của ngươi, vạch trần tất cả hình tượng hoa lệ, nhắm thẳng vào trung tâm, dù trước đó ngươi có tập luyện thật tốt, cân nhắc lời nói kỹ càng thế nào cũng không có cách nào mở miệng. Không phải giữa chúng ta đã có thỏa thuận sao? Một đoạn thời gian trước ngươi diễn kịch, ta cũng diễn kịch, rõ ràng diễn rất tốt, quan hệ cũng hòa hợp mà?
Tại sao làm tới làm lui, tất cả lại trở lại điểm khởi đầu chứ?
Ta vội cười nói: ” Sao hoàng thượng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ chỉ khi thần thiếp có yêu cầu mới đến gặp ngài sao? Thần thiếp thực sự…”
Hắn lạnh lùng khẽ hừ, khiến ta nghẹn nửa câu “… Thực sự nhớ hoàng thượng mới tới gặp hoàng thượng ” trong miệng nói không nên lời.
Ngẫm lại bản thân mình trang điểm lộng lẫy, mặc màu sắc mình không thích tới lấy lòng hắn, lại được kết quả này, trong lòng ta không khỏi âm thầm uể oải, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không cần ta kiềm chế hoàng hậu nữa? Ta sắp biến thành một quân cờ thí rồi?
Nghĩ như thế, trong đầu ta liền hốt hoảng. Hắn chưa kêu ta đứng dậy, ta lại không dám đứng lên, quỳ trên mặt đất, chỉ thấy sàn nhà lạnh buốt, cảm giác sâu sắc làm bạn với vua quả thật như làm bạn với hổ, huống chi là một con hổ hỉ nộ vô thường?
Hắn lạnh như băng nói: “Đứng lên đi, quỳ ở chỗ này cho ai xem?”
Lúc này ta mới đứng lên, nhìn về phía hắn. Hắn lại cầm tấu chương không biết quan trọng đến cỡ nào lên xem. Lần này ta cũng không dám hỏi hắn cái gì nữa, càng không dám cáo từ, chỉ đành ngơ ngác đứng chờ trước bàn sách.
Thật vất vả chờ hắn xem xong tấu chương, khép lại ba một tiếng, ta mới nói: “Hoàng thượng, lâu rồi ngài không tới Chiêu Tường các của thần thiếp. Mấy ngày gần đây thần thiếp kêu thợ làm vườn dời mấy cây hoa hàm tiếu(8) vào trong sân, ngài không cùng thần thiếp đi xem sao?”
Hạ Hầu Thần chậm rãi buông tấu chương xuống, lại cầm lấy một quyển khác, “Ừm” một tiếng, lại không để ý đến ta.
Ta nghĩ thầm hắn như thế này là đồng ý hay là không đồng ý?
Ta thực sự nhẫn nhịn không được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngài có đi hay là không… ạ?”
Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập tấu chương vào đống văn kiện trên bàn, tiếng động truyền ra thật xa trong đại điện trống trải, ta sợ đến cả người chấn động, thối lui mấy bước, suýt tý nữa giẫm lên váy té ngã. Thật vất vả mới ổn định thân hình, lại nghe hắn tức giận nói: “Trẫm đã biết…”
Trong cơn hoảng hốt, lại thấy gương mặt hắn ẩn hiện ý cười, sau đó lại khôi phục thành diện mạo khối băng, nói: “Trẫm đã có an bài, ngươi trở về chờ đi!”
Đến cuối cùng, ta cũng không hiểu rốt cuộc hắn có định đến hay không.
Trở lại Chiêu Tường các, ta nhanh chóng cởi cái váy dài hồng nhạt này ra, kêu Tố Linh cất ở trong rương, không bao giờ ngó tới nữa. Sau khi thay y phục, trong lòng ta lại có chút ưu sầu. Nếu như không nhanh chóng hành động, để cho hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ, sẽ không kịp.
Nhưng bây giờ tỷ muội ta đang là kẻ thù, phải làm sao có thể hóa giải khúc mắc trong lòng nàng đây? Ta thật hối hận lúc trước không nên để đại nương làm kẻ chết thay, mà khi ấy ta có thể làm gì chứ? Đại nương và mẫu thân vốn là tỷ muội ruột thịt, tướng mạo vốn tương tự, nếu như không phải bà chết, thì là mẫu thân của ta chết. Trong lúc oán hận không nghĩ kỹ, liền gây ra tai họa về sau.
Đến chạng vạng, đèn đuốc được thắp lên, Hạ Hậu Thần không tới, sau khi dùng bữa tối hắn cũng không tới, ta không ôm hi vọng nữa. Thay đổi một chiếc áo choàng rộng thoải mái, ta ngồi ở trước bàn vô cùng buồn chán vẽ vẽ. Trong lòng ta nghĩ đến đứa bé trong bụng Ninh Tích Văn, vẽ đi vẽ lại liền vẽ một đôi hài đồng nho nhỏ. Nhìn ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng lên tới chính giữa khoảng không, thời gian hẳn là sắp đến canh ba, nghĩ rằng chắc hắn không tới rồi, liền kêu lên: “Tố Linh, nghỉ ngơi thôi.”
Nhưng không nghe được Tố Linh đáp lại. Ta đang muốn kêu lần nữa, lại cảm giác có một đôi tay từ trên vai ta đưa qua, cầm lấy bức tranh ta vẽ lên nhìn, nói: “Nàng muốn có con sao?”
Nghe thấy tiếng nói thấp thuần nhu hòa, ta mới giật mình, cuối cùng Hạ Hầu Thần cũng tới. Trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy bản thân giống như từ ngoài phòng mùa đông rét lạnh đi vào bên trong phòng ấm, cả người nóng lên. Ta nói: “Hoàng thượng…”
Đôi mắt hắn dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa, lúc nhìn hai đứa bé trên giấy, ngay cả mặt mũi cũng hiện lên vẻ ôn nhu. Không biết vì cái gì, mũi ta lại hơi cay cay, cuối cùng hắn cũng tới.
Ánh mắt hắn từ trên giấy dời đi, chỉ nói: “Nhưng bây giờ lại không phải lúc.”
Ta liên hệ lời hắn nói, đột nhiên hiểu ra ý tứ của hắn, không khỏi mặt đỏ tai hồng, nói:“Hoàng thượng, thần thiếp cũng biết là không đúng lúc, chỉ là không phải hoàng thượng đã có một đứa con sắp sửa sinh ra sao?”
Hắn chăm chú nhìn ta, dường như đang tìm tòi nghiên cứu biểu tình của ta: “Nhưng không phải là của nàng.”
Ta cúi đầu nói: “Nhưng là của muội muội thần thiếp.”
Khuôn mặt hắn lạnh xuống, “Trẫm sớm biết thỉnh cầu của nàng, chính là việc này thì trẫm sẽ không đáp ứng nàng, không thể để nàng ta sinh nghi.”
Cả người ta run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn. Đây là một người nam nhân như thế nào? Có thể dùng tánh mạng một thai nhi trong bụng để đổi lấy sự tín nhiệm của hoàng hậu? Hắn biết rõ hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho nó!
Giọng ta lạnh dần, “Hoàng thượng, nhưng đó là cốt nhục ngài sinh ra!”
Thân thể hắn chấn động, ánh sáng trong mắt yếu ớt, lạnh lùng, khiến lòng người phát lạnh, “Trẫm sẽ còn có rất nhiều con.”
Ta mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy khoảng cách với người nàyvừa mới gần hơn nhưng sau vài câu nói đó lại càng ngày càng xa. Cuối cùng hắn vẫn là người ta không thể hiểu rõ. So với ta, hắn hung ác hơn quá nhiều. Ta tính kế bất quá là vì sinh tồn mà thôi, mà hắn tính kế, lại tính toán hết lòng người trong thiên hạ.
Ta biết đã không thể cầu xin hắn nữa. Hắn có thể tới, có thể giải thích với ta như vậy, đối với hắn mà nói đã là cực hạn. Ta nhìn cục chặn giấy đè mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, chỉ cảm thấy mép bàn trong mắt ta đã dần dần mơ hồ.
Nếu như hiện tại ta đang có mang, kết quả sẽ là cái gì? Ta không dám nghĩ tiếp, vốn nghĩ so với những người khác, mình sẽ đặc biệt hơn một chút, có giá trị với hắn hơn một chút, hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là tham vọng xa vời của ta mà thôi.
Ta nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong lòng, nói: “Hoàng thượng, trời đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi?”
Hắn một phát bắt lấy cổ tay ta, “Nàng phải hiểu, giang sơn này, trẫm phải bảo vệ nó. Nàng không biết đâu, Thời gia đã trở thành gia tộc Thượng Quan thứ hai, trẫm không thể khiến bọn họ như nguyện!”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Thần thiếp là một phụ nữ. Hoàng thượng quên rồi sao? Phụ nữ thì không thể tham chính. Thần thiếp không hiểu đại sự triều chính của hoàng thượng…” Giọng ta dần dần chuyển lạnh, “Thế nhưng Thời gia phát triển an toàn, không phải do một tay hoàng thượng tạo thành sao?”
Hắn suy sụp lui lại hai bước, nói: “Trẫm còn cách nào khác đây? Nếu như không có Thời gia giúp đỡ, trẫm đã sớm chết ở trong tay thái hậu. Nàng muốn trẫm làm sao bây giờ?”
Hắn lấy Thời gia để kềm chế gia tộc Thượng Quan, chắc hẳn đã chấp nhận không ít thỏa hiệp? Đáp ứng lập Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, chỉ là một trong số đó chăng? Nhưng một khi đã thỏa hiệp, liền khó mà sửa lại, cả cốt nhục của mình hắn cũng phải thỏa hiệp sao?
Sư Viện Viện sanh non, cuối cùng cũng bị bỏ mặc, hắn nhất định đã biết rõ ai là người âm thầm hạ thủ, nhưng hắn vẫn thỏa hiệp như cũ, kỳ thật so với ta, hắn có khá hơn bao nhiêu đâu?
Ta dựa vào cái gì mà chỉ trích hắn? Ta vốn phải phẫn nộ, lại chỉ cảm thấy bi thương. Dưới sự phồn hoa rực rỡ này, sau khi xé xuống, chẳng qua một đống cặn bã mà thôi.
Cảm thấy bờ vai mình bị hắn nắm lấy, hắn lay ta: “Vì sao nàng lại có biểu tình này? Thất vọng về trẫm sao? Đây mới là biểu tình chân chính khi nàng nhìn trẫm phải không? Hử..?”
Ta dùng sức, tránh khỏi sự kềm giữ của hắn, eo dựa vào bàn dài, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp vốn là người như vậy, ngài không biết sao? Không phải thần thiếp giỏi về giả mạo, giỏi về tính kế, ngài mới triệu thần thiếp trở về ư? Tất cả mọi người đều cùng là một loại người, không phải sao?”
Ta muốn cười, nhưng gắng sức một hồi cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên nói.
Hắn hung hăng cười : “Không sai, chúng ta là cùng một loại người!”
Hắn vung tay lên, hất toàn bộ vật phẩm trên bàn xuống mặt đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa. Khang Đại Vi ở bên ngoài hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?”
Hắn nói: “Canh giữ ở bên ngoài, đừng cho ai tiến vào!”
Khang Đại Vi đáp lời, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Bộ dáng hắn hung tợn khiến ta sợ hãi, không thể tự chủ nâng tay đánh hắn trước để ngăn không cho hắn tới gần, nhưng cánh tay hắn lại giống như làm bằng sắt, kìm chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy. Ta lại nghe thấy tiếng y phục bị xé rách. Cảm thấy mình bị đặt lên trên bàn dài lạnh như băng, ngửa mặt nhìn lên thấy hình cánh hoa sen thiếp vàng trên nóc nhà, bị xâm nhập từng đợt từng đợt, trái tim rốt cuộc lại như khúc gỗ mục chìm vào trong nước, càng lúc càng chìm sâu xuống.
Tiếng nói của hắn từ xa xôi nào đó vọng tới, “Ninh Vũ Nhu, đừng quên giữa chúng ta có thỏa thuận. Ngày mai, trẫm và nàng vẫn là hoàng đế và sủng phi…”
Hắn ta nhẹ giọng mà nói bên lỗ tai ta: “Trẫm khuyên nàng đừng tự hành động, đừng làm hỏng thỏa thuận của chúng ta. Phải biết rằng hoàng hậu đã giăng sẵn bẫy để chờ nàng nhảy vào. Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, muội muội nàng cho nàng ta cơ hội tốt như thế, khiến nàng ta có thể khảo nghiệm xem lòng nàng có phải thực sự hung ác như vậy hay không, sao nàng ta lại không lợi dụng tốt cơ hội này…? “
Ánh vàng của cánh sen trên nóc nhà lại đâm vào mắt ta khiến nó đau lâm râm. Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, ta lại chỉ cảm thấy phần lưng dán trên bàn dài lạnh lùng, lạnh thấu xương cốt. Hắn nói không sai, nếu như ta thực sự tiếp cận Ninh Tích Văn, nhất định nàng ta sẽ mượn cơ hội làm khó dễ.
Ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ngài đã biết thần thiếp và ngài là cùng một loại người, việc này xin ngài cứ yên tâm…”
Ta lắng nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng xa, bên trong khói nhẹ mềm mại rũ xuống, át đi một buồng hoang đường cùng mê loạn, hắn luôn luôn để ta có chút hi vọng, sau đó lại cho ta một kích trí mạng, khiến lòng ta vừa mềm mại lại dần dần trở nên cứng rắn.
Sau đó mấy ngày, tuy hắn thường tới Chiêu Tường các, ở trước mặt cung nữ cùng ta tình thâm khẩn thiết, rốt cuộc cũng không có bầu không khí thân thiết lấy giả làm thực vài ngày trước đó nữa, trước mặt người khác hắn đối tốt với ta, lại khiến ta cảm thấy lạnh buốt trong lòng, mà ở sau lưng đám cung tỳ, cả hai chúng ta đều trầm mặc không nói gì, ta lại nghĩ, như thế cũng tốt, hắn chưa hề say mê ta, bóc đi những biểu hiện giả dối trước mặt người khác, lại khiến ta càng thêm tỉnh táo.
(1)Diều rết ngàn chân:↑
(2)Diều chim én bay trong gió:↑
(3)Tranh Tây sương ký:↑
(4)Diều chim én có hình mẫu đơn phú quý:↑
(5)Diều Ngũ phúc mừng thọ:↑
(6)Diều bươm bướm:↑
(7)Diều Phượng bảy màu:↑
(8)Hoa hàm tiếu:
Mọi người đều biết nàng là do ta đưa lên sân khấu, có không biết bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của nàng.
Tố Khiết vốn cẩn thận, hiển nhiên là thưa dạ đáp ứng. Sau khi nàng lên làm thượng cung, chúng ta cũng không qua lại nhiều nữa.
Con người nàng thành thật trung hậu, có hứng thú tự nhiên đối với làm thoa chế áo, sau đó nghe nói nàng ở cục Thượng Cung, cùng vị Hoắc Thiên Bình kia làm việc rất ăn ý với nhau, hai người thiết kế ra không ít thứ mới mẻ đa dạng, đặc biệt chế ra trâm cài dệt bằng tơ vàng, trở thành loại thoa cài đầu mà người người trong cung đều tranh nhau.
Kỳ thật loại trâm cài này tuy tinh xảo vô cùng, lại không đủ kiên cố, qua thời gian dài liền lộ ra khuyết điểm. Nhưng vì muốn giành được ánh mắt của mọi người trong trận đấu, ta đành phải đưa loại kỹ xảo này ra cho Tố Khiết luyện tập trước.
Kỳ thật tranh đoạt vị trí thượng cung ở cục Thượng Cung, quay qua quay lại cũng chỉ có mấy hạng mục mà thôi. Trước khi Hạ Hậu Thần ra đề mục, sẽ bảo Khang Đại Vi kêu vài vị từng trải có kinh nghiệm ở cục Thượng Cung đến hỏi han, nghe ý kiến các nàng, sau khi ta nghe ngóng, liền biết hắn muốn thi cái gì. Tuy rằng ta không như hoàng hậu trực tiếp hỏi Hạ Hậu Thần, nhưng không phải cũng lấy được tin tức giống nhau sao?
Mấy ngày gần đây mưa xuân kéo dài, mưa phùn liên tiếp mấy ngày. Hoa đào giữa nước mưa lặng yên rơi rụng, rớt trên đất hóa thành bùn hương, đầu cành lại kết ra quả nhỏ màu xanh, thể hiện quy luật của tự nhiên.
Trên người ta mấy ngày gần đây có quỳ thủy*, nội thị giám ghi chép lại, nên Hạ Hậu Thần không có triệu ta thị tẩm. Hắn vốn dĩ sủng hạnh ta không nhiều. Chúng ta giống như có sự ăn ý với nhau, hắn chẳng hề muốn khiến ta trở thành mục tiêu bị công kích. Hắn vẫn ơn trạch rải khắp bụi hoa như cũ, thậm chí có hai lần đi qua chỗ Ninh Tích Văn, sau đó còn nói với ta: ” Muội muội nàng và nàng dáng vẻ không giống nhau, nhưng lại có phong vận nào đó giống nhau.”
(*Qùy thủy: hoa trong nước, là cái mỗi tháng tới một lần đó bà con ^^)
Ta đương nhiên cố ý ăn chua uống dấm, ở trước mặt hắn hờn dỗi, “Hoàng thượng, sao ngài lại so sánh thần thiếp với người khác?”
Uống dấm được nhiều, làm bộ ghen tuông nhiều lần, liền quen tay hay việc, có lúc cơ hồ cả bản thân mình cũng cho là thực, đùa khiến Hạ Hầu Thần mừng rỡ.
Tuy hắn sủng hạnh ta không nhiều, nhưng mỗi lần ở chỗ này, vẫn lăn qua lăn lại, khiến cho ta cực kỳ mỏi mệt.
Ngày hôm sau hắn đi rồi, ta phải ngủ tới lúc xế chiều mới dậy nổi. Nghe ngóng tình hình khi hắn ở chỗ các phi tần khác, lại không phải như vậy. Chỉ một hai canh giờ liền thả người đi, có lúc xong chuyện hắn còn đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Tuy trong mọi chuyện ta chuyên dùng thủ đoạn, lúc làm thượng cung cũng biết không ít loại thuốc thang bổ dưỡng cho chuyện phòng the, nhưng chuyện này ta lại chưa bao giờ dùng thủ đoạn. Ta với phi tần trong cung quan hệ không tốt, cũng không tiện hỏi thăm việc này. Hạ Hậu Thần ở chỗ phi tần khác cũng sủng hạnh qua một hai vị hầu gái, nhưng ở chỗ này lại hoàn toàn không có. Bằng không ta cũng ráng noi gương làm theo, chẳng lẽ chỗ ta xảy ra vấn đề gì?
Qua hai ngày, quỳ thủy rốt cuộc cũng hết, nội thị giám lập tức truyền ý chỉ hoàng thượng, nói đêm nay ngủ lại nơi này. Tuy rằng hắn không thô bạo với ta như trước kia, ta cũng dần dần đạt được một chút vui thích, nhưng nghĩ tới sự dày vò của hắn, ta vẫn không khỏi phát sầu. Tố Linh và Tố Tú lại vui rạo rực giúp ta mặc y phục, còn mang tinh dầu ra, chuẩn bị sử dụng lúc ta tắm gội. Ta thấy hai người mắt hạnh má đào, đúng vào tuổi thanh xuân nở rộ, lúc Hạ Hầu Thần tới Chiêu Tường các, liền cho các nàng cả ngày lắc lư ở bên cạnh Hạ Hầu Thần, kết quả lại không đắc thủ được người nào. Trong lòng ta không khỏi buồn rầu, thầm nghĩ xem ra phải hỏi mẫu thân chuyện này một chút mới được. Có phải nam tử đều như thế hay không?
Đèn đuốc vừa thắp lên, Hạ Hầu Thần liền đến đây. Mỗi lần hắn đến chỗ ta, luôn luôn sai người làm ba loại thức ăn, uống một ít rượu mật, nhưng lượng rượu lại khống chế cực nghiêm. Từ khi cùng Hạ Hậu Thần chung sống lâu dài, ta mới biết hắn quả thật kiềm chế bản thân rất nghiêm khắc, ngày thường cũng không vui đùa như hoàng đế tiền triều, thường xuyên tiến hành săn bắn chơi xuân, chọi gà đấu chó, những hoạt động giết thời gian đó đều chưa hề thấy hắn nhắc tới. Ngoại trừ ở chỗ các phi tần, ngày thường hắn không ở ngự thư phòng, thì lại cùng một đám đại thần thương thảo quốc sự, quả thực giống như nhà tu khổ hạnh.
Ta nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười. Hắn từ phía đối diện ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng liếc ta một cái, “Ái phi lại nghĩ đến việc gì buồn cười sao?”
Ta gắp một món điểm tâm để ở trong đĩa hắn, nói: “Hoàng thượng, ngày xuân ngắn ngủi, nếu hoàng thượng có hứng thú không bằng cùng thần thiếp đi núi Thiên Thọ du ngoạn một chuyến?”
Thấy bộ dáng hắn liền biết hắn không hứng thú lắm. Hắn khép hờ mắt không nói chuyện, nửa ngày sau mới nói: “Ái phi muốn đi?”
Ta nói: “Trời mưa suốt mấy hôm, khó khăn lắm mới tạnh, nên muốn đi ra ngoài dạo chơi. Đi qua đi lại chỉ có ngự hoa viên, thật không còn chút hứng thú nào. Thần thiếp cùng hoàng hậu giải quyết lục cung lâu như vậy, cũng không mang đến cho các tỷ muội chuyện lý thú gì, không bằng ngày xuân tổ chức du lịch một phen, được không?”
Núi Thiên Thọ cách kinh thành không xa, không quá mười dặm đường, là chỗ hoàng gia thường đến săn bắn. Lão hoàng đế tiền triều cũng thường mang theo các phi tần đến đó du ngoạn ngắm cảnh.
Kỳ thật ta chỉ nghĩ, mỗi lần ta hết quỳ thủy, hắn chung quy sẽ lưu lại ở chỗ này ba bốn ngày. Nếu như ngày mai xuất phát, có chúng phi tần khác đi cùng, nếu có ai làm cho hắn chú ý, chẳng phải rất tốt sao?
Con mắt Hạ Hầu Thần sáng lóng lánh. Ta biết đây là điềm báo trước khi hắn nổi lòng nghi ngờ, cho rằng ta lại đang tính cái kế gì, liền hơi thất vọng mà nói: “Hoàng thượng, nếu ngài quốc sự bận rộn, thì xem như thần thiếp chưa nói.”
Hạ Hầu Thần liền cười nói: “Ái phi hiếm khi có hứng thú như vậy, trẫm đương nhiên phải tuân theo rồi.” Hắn bám vào bên tai ta nói: “Lấy trời đất làm giường để âm dương hoà hợp, cũng có niềm vui khác đấy chứ.”
Ta đỏ mặt tía tai, giật tay áo hắn, “Hoàng thượng, sao ngài toàn nghĩ mấy thứ đó vậy?”
Hắn liền ôm ngang ta lên, làn môi đã gấp gáp không thể chịu nổi hôn vào cần cổ ta. Cung nhân hầu hạ vừa thấy như thế, sớm đã đỏ mặt lui xuống, còn cực kỳ săn sóc giúp chúng ta đóng cửa lại.
Lần đầu tiên hắn biểu hiện nôn nóng như thế ở trước mặt nhóm cung tỳ, ta xấu hổ đến da mặt căng lên, muốn từ trong tay hắn giãy thoát ra, nhưng mãi vẫn không được. Ta vặn vẹo thân thể vài cái, lại khiến hắn thấp giọng nói bên tai ta: “Ái phi, nàng giãy dụa như vậy, khiến cho trẫm thật sự nhịn không được nữa.”
Giọng nói của hắn hoà nhã, khẩn khoản mà nhỏ nhẹ, như chim tước nỉ non, chỉ mấy lời như thế, lại khiến máu cả người ta dâng lên. Ta vùi đầu vào trong cổ hắn, lại chợt thấy yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, bất giác nhẹ nhàng cắn lấy. Không nghĩ tới cả người hắn chấn động, càng khẩn trương ôm ta, đi nhanh vài bước ném ta trên giường, cả thân thể bao trùm lên.
Lại là một đêm lăn qua lăn lại. Lần này thì khác, cảm giác như thân thể bay lên đám mây khiến sự vui sướng lên tới cực hạn, nhưng sau khi khoái lạc qua đi mệt mỏi lại ập tới, hắn lại không cho ta nghỉ ngơi. Ta mấy lần muốn chìm vào giấc ngủ, đều bị hắn gây dày vò đến tỉnh lại. Cho đến khi sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, ta mới ngủ được. Mơ hồ nghe được tiếng hắn đứng dậy kêu người hầu hạ vào triều, trong lòng ta cũng phải thán phục thể lực hắn thật quá dồi dào.
Ta miễn cưỡng nhắc nhở mình, núi Thiên Thọ nhất định đi cho bằng được. Dù cho mệt mỏi không chịu nổi, ta vẫn tỉnh lại vào giữa trưa, phát thiếp mời đến các cung, nếu muốn đi, liền báo để ta chuẩn bị, qua giờ cơm trưa xuất phát đi núi Thiên Thọ chơi xuân. Vì Hạ Hầu Thần cũng đi, các nàng đương nhiên sẽ nhảy nhót đi theo. Ta vẫn dùng danh nghĩa cùng hoàng hậu phát động, sau đó mới báo cho hoàng hậu. Ta biết làm như vậy sẽ khiến nàng càng hận ta thêm, nhưng chỉ có khi nàng hận ta, mới không nghi ngờ Hạ Hầu Thần. Ban đầu chúng ta vốn dự tính như thế, ta tự nhiên phải làm nhiều việc khiến nàng càng căm hận hơn.
Người trong cung làm việc thật tốt, ra mệnh lệnh một tiếng, nhóm nô tài liền sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vô số xe ngựa chờ đợi bên ngoài cửa cung, thị vệ hộ tống ven đường, một đường uốn lượn mà xuất phát, đi lên núi Thiên Thọ.
Núi Thiên Thọ là ngự sơn của hoàng thất, tất cả trang bị đều đầy đủ, giống như trong cung. Chỗ Hoàng hậu ở tất nhiên là gần hoàng thượng nhất, hiện giờ phi vị của ta chỉ thấp hơn hoàng hậu, vốn phải chọn Mộng Hải các tiếp giáp với chỗ hoàng thượng.
Nhưng ta vừa nghe cái tên Mộng Hải này liền nói: “Từ trước đến nay bản phi luôn ngủ không được sâu, còn khiến bản phi gặp biển trong mộng, chẳng phải là càng ngủ không được sao?”
Lãnh sự thái giám liền nêu tên lên một mạch, ta liền nói: ” Ấn Nguyệt các này không tệ, các giống như tên, nhất định mỗi đêm sẽ có một vầng trăng thật lớn soi sáng.”
Lãnh sự thái giám liền nói: “Chỉ là các này cách chỗ hoàng thượng ở xa hơn một chút, e rằng bất tiện.”
Ta cười nói: “Núi Thiên Thọ là một nơi rộng lớn như vậy, dù cho có xa, đi thêm vài bước đã làm sao? Đã xuất cung, không cần nhiều quy củ như thế. Nếu hoàng thượng sợ phiền toái, bản phi đi nhiều thêm vài bước là được.”
Lãnh sự thái giám đành phải ưng thuận.
Ta nghĩ tuy giữa chỗ hắn và ta không phải quá xa, nhưng ở giữa cách mấy các, trên đường đi mỹ nhân này thi triển giọng hát một chút, mỹ nhân kia đi ra ngẫu nhiên gặp gỡ một chút, cũng có thể phân tán hứng thú của hắn.
Lúc chúng ta tới núi Thiên Thọ, sắc trời không còn sớm, lại bố trí mất không ít thời gian. Sau khi đèn đuốc được thắp lên, hắn quả nhiên bị hoàng hậu giữ lại, không ngủ đêm ở chỗ ta. Ta thở ra một hơi, thầm nghĩ đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.
Ngủ đầy đủ, ta chậm rãi tỉnh dậy. Ti thiên giám nói mấy ngày nay đều là trời trong, quả thật như thế. Ngày hôm sau núi Thiên Thọ được ánh mặt trời bao phủ, hoa cỏ màu xanh ngọc bích được phủ lên một tầng vàng nhàn nhạt, đẹp không sao tả xiết.
Ta thay váy màu trắng hoa văn hình tròn tám tà nhẹ nhàng thoải mái để thuận tiện đi lại, trên người chỉ mặc một cái áo ngắn, tay áo hẹp, trên đầu chỉ dùng một chiếc thoa cài tóc bằng ngọc bích xanh biếc, thay giày thêu vểnh đầu tiện cho việc leo núi. Người trong gương ít đi vài phần biếng nhác, nhiều thêm vài phần năng động, ta âm thầm thích thú.
Đang muốn đến chỗ hoàng thượng hội họp với hắn, an bài hoạt động, lại nghe ngoài viện có người nói: “Nhanh bẩm báo nương nương, hoàng thượng đã mang mọi người xuất phát, cho lão nô tới đón nương nương.”
Ta ngẩn ra, vội vàng bước nhanh ra. Khang Đại Vi đang đứng ở trong sân, vừa thấy ta liền nói: “Nương nương, ngài chọn chỗ ở cũng thật hẻo lánh, lão nô chạy đến không kịp thở.”
Trán hắn quả nhiên có mồ hôi. Ta vội kêu người mang khăn tay đưa cho hắn, cười hỏi hắn: “Khang tổng quản, mặt trời bất quá mới vừa mọc lên, vì sao hoàng thượng gấp như vậy?”
Khang Đại Vi dùng khăn tay lung tung lau mồ hôi trên trán, nói: “Ngài đừng hỏi nhiều như vậy. Sáng sớm hoàng thượng đã dậy, thấy không khí trên núi Thiên Thọ tốt, liền cho người đánh thức chúng phi tần, một đường hướng về núi Thiên Thọ thẳng tiến. Lão nô một mình tự chạy tới thông báo cho ngài. Ai nghĩ ngài lại ở chỗ xa như vậy?”
Hắn liên tiếp nói lời này hai lần, ta liền hiểu ra, Hạ Hầu Thần đây là muốn châm chích ta. Hắn không nói một tiếng ném ta lại, chính là muốn ta vắt giò lên cổ đuổi theo, tốt nhất là đuổi đến thoa trên đầu rơi hết, hoảng hốt thất thố thì càng tốt.
Ta thầm nghĩ nếu như không làm theo ý hắn, trong lòng hắn lại không được vui. Hắn là hoàng thượng, quyền thế như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu ta vậy. Ta đành vội vã nói với Khang Đại Vi: ” Chúng ta phải chạy tới đó nhanh một chút.”
Tố Linh cùng Tố Tú sớm đã đổi y phục, nghe lời ta nói, liền một trái một phải đỡ ta. Khang Đại Vi ở phía trước dẫn đường, bước nhanh về phía trước.
Núi Thiên Thọ là núi của hoàng gia, tuy bán kính rộng, địa thế lại không dốc. Trên núi có đủ loại kỳ hoa dị thảo, hình thái hoa cỏ lại không giống những loại trong ngự hoa viên được nhóm thợ làm vườn tỉ mỉ chăm sóc, có một ít hương vị hoang dã của tự nhiên. Đã tới ngắm cảnh, liền không có lý do đi lên núi còn muốn ngồi kiệu, ta đành phải đi theo Khang Đại Vi một mạch chạy tới chỗ Hạ Hầu Thần.
Dọc theo đường đi cũng thấy có mấy phi tần bị bỏ lại tốp năm tốp ba vội vàng chạy lên núi, thấy ta liền lên tiếng kêu gọi hành lễ, mặt có vẻ kỳ dị. Ta biết rõ các nàng đang suy nghĩ cái gì, ta là người chịu trách nhiệm lại bị bỏ lại phía sau, thấy rõ hoàng thượng trở mặt thật là nhanh.
Đến cuối cùng, nhóm người chúng ta tụ tập thành nhóm năm sáu phi tần. Ta cẩn thận đánh giá, năm sáu người này đều là người trước đây không được hoàng hậu sủng, hoặc là ngày thường không tranh sự đời. Mọi người một đường chạy lên trên sườn núi, ta chạy thật sự mệt mỏi, bước chân liền chậm lại. Nữ nhân đi cùng một chỗ, sao có thể không nói chuyện phiếm. Tuy rằng mấy phi tần này ngày thường cũng không lui tới nhiều lắm, nhưng thành kiến của các nàng đối với ta cũng không nhiều, liền cùng nhau trò chuyện linh tinh về quần áo, hài, dọc đường đi lên núi, cũng dễ chịu hơn.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy trước mặt có một mảnh đất trống rộng lớn, hoa cỏ màu xanh trên mặt đất như tấm đệm, cung nhân sớm đã trải vải dầu không thấm nước lên cỏ, trên đó có từng tốp năm tốp ba phi tần tụ lại mà ngồi, giống như nhiều đóa hoa tươi nở rộ trên mặt đất, nhiều màu sặc sỡ, đẹp đến chói mắt. Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở giữa, vây quanh bọn họ, tất nhiên là vài vị phi tần tương đối được sủng. Ta đánh giá sơ qua, liền phát hiện Ninh Tích Văn ngồi trong góc một mình. Nàng luôn luôn kề cận hoàng hậu, không khi nào là không khoe khoang với ta trình độ được sủng của nàng, nhưng lần này lại cách khá xa, ăn mặc cũng không quá chói mắt, không biết là vì duyên cớ gì.
Ta dẫn mấy vị phi tần đến gần, theo lệ hành lễ với hoàng thượng hoàng hậu, các phi tần khác lại hành lễ với ta, lại có mấy phi tần chức thấp hành lễ với phi tần chức cao. Sau một trận rối ren, hoàng hậu kêu người nhường chỗ cho ta, lúc này mới cười nói: “Muội muội nhất định rất là lưu luyến không khí tươi mát trên núi, mới thức dậy trễ, tới muộn. Bất quá cũng phải thôi, cả ngày ở trong cung, không khí thực sự rất là ngột ngạt. Một khi được cảm nhận không khí tươi mát trên núi, liền không muốn rời giường. Ngày hôm nay bản cung cũng suýt dậy không nổi, hoàng thượng cũng phải thúc giục nhiều lần, mới không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp này.”
Ta vội vàng nhận lỗi thỉnh tội với hoàng thượng hoàng hậu, tìm lí do đưa đẩy, lại khiến Hạ Hậu Thần lạnh lùng hừ một tiếng, “Nàng ta luôn luôn lười biếng, nàng nói nhiều với nàng ta như vậy làm cái gì? Ở trong cung còn thường xuyên ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy!”
Ta cúi đầu không nói, thầm nghĩ tội danh của mình quá nhiều, cái từ “Lười biếng” này thật ra lại khá mới mẻ, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy. Hắn nói lời chua chát không có chút lý lẽ nào. Một tháng chỉ có vài lần hắn đến là ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lại bị hắn lôi ra nói, thực là oan uổng đến cực điểm.
Hắn mắng một hồi, mắng luôn mấy vị phi tần đến chậm khác. Mấy vị phi tần bị trễ mỗi người đều lộ ra vẻ xấu hổ, ta thầm cảm thấy may mắn trong lòng, mình bị mắng cũng có người chịu chung.
Hoàng hậu liền cười nói: “Hoàng thượng, ngài đừng nổi giận. Xem thời tiết hôm nay tốt thế này, thần thiếp kêu người chuẩn bị không ít diều, ngày hôm nay các muội muội đều ăn mặc nhẹ nhàng hiếm thấy, không bằng cho các muội muội thư giãn, chơi diều cũng tốt.”
Hạ Hầu Thần lúc này mới buông lỏng gương mặt, gật đầu đáp ứng.
Ta ước gì cách cái mặt lạnh như băng này càng xa càng tốt, vội vàng đứng dậy cầm một chiếc diều bươm bướm từ trong tay tiểu thái giám phát diều đi thả.
Chúng phi tần có ý biểu hiện ở trước mặt Hạ Hầu Thần, còn mang theo những con diều riêng loá mắt tới, nói thí dụ như diều con rết ngàn chân cực dài cực khổng lồ(1), diều chim yến bay trong gió(2), hoặc vẽ hình Tây Sương Ký(3), mẫu đơn phú quý(4), ngũ phúc mừng thọ(5), sắc thái rực rỡ làm người ta cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa từ bút pháp vẽ cho thấy bút pháp này rất tinh tế uyển chuyển, hình tượng khoa trương mà rất thật, quả nhiên mỗi người đều đem hết tất cả vốn liếng ra. Có vài vị giống ta không hề chuẩn bị chỉ cầm diều bươm bướm(6)bình thường, đó là mấy vị tới muộn. Chuyện tới núi Thiên Thọ này, giữa trưa ngày hôm qua mới thông báo, các nàng vẫn chuẩn bị được đầy đủ như thế, quả nhiên mỗi người đều tài cao thế lớn không thể xem thường.
Ta là người phát động việc này, lại bủn xỉn thua kém người ta.
Nhìn đám người quấn lấy Hạ Hầu Thần tranh nhau khoe mẽ, ta càng cảm thấy ta tranh sủng hình như chưa đủ tận lực, dường như không đem hết khí lực bú sữa ra, không khỏi cảm thấy hơi hổ thẹn. Ta cùng hắn có thỏa thuận, mục đích chính là khiến hoàng hậu ghen tuông, mũi thương chỉ về hướng ta, xem ra ta lại phải ra sức một chút mới được.
Đang suy tư, lại nghe trên cỏ truyền tới từng trận reo hò, hóa ra là diều hoàng hậu đang đón gió bay lên. Đó là một con phượng khổng lồ(7), từ trên mặt đất nhìn lên, chỉ thấy lông chim bảy màu, cánh chim màu xanh, ngửa đầu xông thẳng lên trời, thực giống như chim sống.
Ta thầm nghĩ, đã có phượng, tất cũng chuẩn bị rồng vàng, hoàng hậu thật sự là hạ đủ tiền vốn cho Hạ Hậu Thần.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, chân long cũng thẳng hướng lên trời, cùng chim phượng sát cánh song phi, vui chơi nhảy múa. Xem ra cuối cùng hoàng hậu cũng nở mày nở mặt được một lần này, rửa được mối hận bị ta thắng thế hai lần trước.
Biết một lần này không thể đoạt vị trí nổi bật của nàng nữa, ta liền có chút nhàm chán. Nhìn tứ phía, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, lại thấy trong tay Ninh Tích Văn cũng cầm một con diều bươm bướm bình thường, thần sắc hâm mộ đang nhìn lên một con rồng một con phượng bay múa giữa bầu trời. Ta chung quy luôn cảm thấy lần này Ninh Tích Văn dường như có tâm sự. Nàng oán ta đã lâu, thấy nàng đứng một mình trong góc, ta lại không thể tiến lên hỏi thăm, chỉ có thể ở nơi yên tĩnh âm thầm đánh giá.
Diều rồng phượng của Hoàng thượng hoàng hậu lúc đầu là tự thả, một lát sau liền giao cho cung tỳ. Hai người ngồi ở trên bãi cỏ nói chuyện thật vui.
Lúc chơi diều hơi có gió nhẹ, giờ phút này gió lại thổi dần dần to hơn, đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, thổi những con diều trên bầu trời ngã trái ngã phải đong đưa bất định. Diều long phượng này vốn thể tích lớn, bị gió thổi càng khó thao tác, cung tỳ phía dưới cơ hồ kéo muốn tuột tay, tăng thêm mấy cung tỳ lôi kéo, diều mới không rời tay bay đi, lại khiến cho diều long phượng ở trên trời quấn vào nhau. Hai diều vốn cách xa nhau liền gần lại, hiện tại hai sợi dây cũng quấn lại cùng nhau, cứ như muốn rơi xuống đất, một đám cung tỳ gấp gáp đến độ kinh hô thất thanh.
Ta âm thầm buồn cười, thầm nghĩ thế này rất tốt, trên trời rồng phượng đấu nhau công khai, dưới đất rồng phượng cũng âm thầm tranh đấu, cũng là rất hợp với tình hình.
Lại thấychẳng biết lúc nào Ninh Tích Văn đã buông con diều trong tay mình xuống, đi tới, giúp các cung tỳ gỡ bỏ hai con đang diều quấn lấy nhau ở trên trời. Trong lòng ta âm thầm kỳ lạ, lúc đầu Ninh Tích Văn ngồi một mình trong góc, lúc này đi xem náo nhiệt cái gì?
Gió thổi càng lớn, diều trên bầu trời càng quấn quít chặt hơn. Mắt thấy long phượng chen thành một đoàn, tuy có các cung tỳ ra sức lôi kéo dây, nhưng dây đứt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hoàng hậu vất vả thể hiện, không nghĩ đến ông trời lại không trợ giúp, kết quả lại khiến nàng gặp cảnh xui xẻo, cũng không biết trong lòng nàng có buồn bực hay không.
Hoàng hậu và hoàng thượng lúc này tự nhiên cũng ngừng trò chuyện vui vẻ với nhau, đều đứng dậy chỉ huy cung tỳ. Chỉ tiếc tình huống lúc này, thần tiên cũng khó cứu, chỉ có thể buông tha cứu một bỏ một. Chỉ nghe bực một tiếng, cánh diều hình phượng kéo đứt dây bay mất, diều hình rồng không có ràng buộc, một mình ở tít trên cao bay lượn. Vây quanh nó, tự nhiên là một ít chim ưng bươm bướm loại nhỏ linh tinh, lại tái hiện cảnh tượng yên bình may mắn. Ta nghĩ, làm sao lại trùng hợp như, đứt là diều hình phượng mà không phải hình rồng?
Không khỏi âm thầm đánh giá Khang Đại Vi luôn trung thành và tận tâm với hoàng thượng. Nghe nói thân thủ hắn rất tốt, tuy ta chưa từng thấy qua, nhưng lần trước ta theo dõi Hạ Hầu Thần lại bị hắn bắt ra, chắc hẳn lời đồn là thật.
Lại thấy hai tay hắn luồn trong tay áo đứng ở một bên, bộ dáng thành thành thật thật.
Diều hình phượng đã đứt, các cung tỳ liền đứng không vững rút lui về phía sau. Vừa lúc Ninh Tích Văn đứng ở phía sau các nàng, bị các nàng va chạm, liền ngã lăn ra đất. Chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi liên tục, trong đó hỗn loạn vài tiếng kinh hô, đặc biệt chói tai. Ta vừa nghe liền nhận ra ngay là tiếng của Ninh Tích Văn, vội vàng đi qua xem xét. Đẩy đám người hai bên ra, lại thấy Ninh Tích Văn nằm trên mặt đất không ngừng kêu đau. Ta thấy nàng lấy tay che bụng, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ nàng…
Các cung tỳ vội vàng nâng Ninh Tích Văn dậy. Xem ra hoàng hậu cũng nghĩ giống ta, vội kêu ngự y tới đây chẩn đoán chính xác. Ta thầm kêu không ổn, đầu óc Ninh Tích Văn hỏng rồi sao? Tại sao lúc thai tượng chưa ổn định, lại ở trước công chúng công bố việc này?
Nhưng ta lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngự y chúc mừng hoàng thượng, nhìn thấy hoàng hậu thân thiết khoác cánh tay nàng, bảo nàng chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận thân thể, còn hướng hoàng thượng xin đổi chỗ nàng ở đến Thanh Vận các gần Chiêu Thuần cung. Tự nhiên lại làm cho người người hâm mộ, tán dương không thôi.
Hạ Hầu Thần tất nhiên là vô cùng vui sướng, lúc này tăng phi vị của nàng lên, trở thành quý nhân. Phi tần khác không ngừng chúc tụng. Ta nhìn cảnh vui mừng ấm áp trước mắt, lại cảm thấy bi thương lạnh lẽo. Thế lực hoàng hậu đạng thịnh, lại chưa sinh ra con trai trưởng, nếu chịu chấp nhận để người khác sinh trước, cũng là chuyện kỳ lạ.
Mấy triều đại trước lại có tiền lệ, phi tần bậc thấp sinh, vì bảo vệ tánh mạng đứa bé, có thể cho hoàng hậu nhận làm con thừa tự*. Nhưng hiện giờ hoàng thượng đang toàn lực kiềm chế thế Thời gia, trong ngoài triều đình như nước với lửa, sao cho phép hoàng hậu phát triển an toàn? Chỉ sợ ngày sau trong đấu tranh, hoàng hậu sẽ trở thành gỗ mục trong nước. Hơn nữa, có tấm gương của Thượng Quan thái hậu tiền triều, chẳng lẽ hoàng hậu không mang một phần cảnh giác với đứa con không phải do chính mình sinh ra sao? Mẫu thân ruột thịt của đứa bẻ còn sống, trong cung nhiều người nhiều miệng, khó tránh bị người có ý đồ riêng dạy hư, đến cuối cùng, chuyển đầu thương nhắm ngay chính mình.
Ta suy đi nghĩ lại, chung quy vẫn cảm thấy hài tử này của Ninh Tích Văn tới không đúng lúc, vô ý một cái, sợ rằng tánh mạng của mẫu tử hai người đều gặp vấn đề. Nhưng mới vừa nhìn thấy bộ dạng liều mạng che chở của nàng, ta liền biết nàng kỳ vọng có một đứa con xiết bao.
Nữ nhân trong hậu cung ai không kỳ vọng có một đứa con, ai không hi vọng có thể mẹ quý nhờ con chứ?
Trên sườn núi, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra một tầng kim quang mềm mại trên lớp hoa cỏ màu xanh. Ta đứng cách nàng vài bước, thấy nàng cười xấu hổ, tình thâm khẩn khoản nhìn Hạ Hậu Thần. Khuôn mặt tràn ngập vui mừng, lại quay đầu cảm ơn hoàng hậu quan tâm ân cần thăm hỏi, người không nhìn đến, chỉ có vị tỷ tỷ này. Tuy Tố Linh đã phủ thêm áo khoác cho ta, ta vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt thấu xương.
Sau khi hồi cung, ta liền kêu Túc nương lúc nào cũng phải chú ý tình huống Thanh Vận các, nhưng ta cũng biết, mình không để ý được nhiều như vậy. Ninh Tích Văn giống như ta lúc mới bắt đầu, coi hoàng hậu thành chỗ dựa vững chắc. Chẳng qua ta tỉnh táo hơn Ninh Tích Văn, hơn nữa ta ở trong cung một thời gian dài, biết rõ tất cả mọi chuyện ở cục Thượng Cung, bản thân lại khéo tay, hiện tại ngẫm lại tính cách của Ninh Tích Văn, chỉ sợ sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Một chuyến đi núi Thiên Thọ, lại chọc Hạ Hậu Thần vô duyên vô cớ không vui, liên tiếp hai tuần lễ đều không chú ý đến ta. Ta lại có chút gấp gáp. Nhân có chuyện Ninh Tích Văn, ta muốn thỉnh cầu hắn một chuyện, tìm cớ dời chỗ ở của Ninh Tích Văn khỏi Thanh Vận các, tốt nhất là dọn đến Chiêu Tường các cuả ta. Do ta chăm sóc, chung quy có thể nghĩ ra biện pháp bảo vệ đứa bé trong bụng nàng.
Tố Linh thấy ra buồn bã mấy ngày, liền trêu ghẹo nói: “Nương nương, chẳng lẽ ngài nhớ hoàng thượng? Thân phận nương nương bây giờ vô cùng cao quý, hoàng thượng không tới, ngài cũng có thể đi thăm nha?”
Trong đầu ta bừng sáng , thầm nghĩ mình đúng là gấp gáp đến hồ đồ, sao lại quên mất chuyện này chứ? Xem ra đạo hạnh tranh thủ tình cảm của mình còn chưa đủ thâm hậu, những chuyện phi tần khác thường làm, tại sao ngay cả nghĩ ta cũng nghĩ không ra?
Ta liền kêu Tố Linh chỉnh đốn trang phục cho ta, chuẩn bị đi Triều Dương điện gặp Hạ Hầu Thần một chuyến. Tố Linh thấy ta nghe theo kiến nghị của nàng, hăng hái bừng bừng lấy ra một chiếc váy dài màu hồng nhạt có đuôi dài và hoa văn hình tròn, màu sắc tươi mới như hoa tươi mới nở. Ta vừa nhìn liền cảm giác này bộ y phục quá tươi mới, đang muốn lắc đầu kêu nàng đổi, nghĩ lại, lần này ta đi, là có việc muốn xin Hạ Hầu Thần, làm thế nào cũng phải khiến hắn cao hứng, yên lặng dọn sạch hậu quả của sự kiện lần trước mới phải. Màu sắc này không phải là màu hắn thích sao? Khánh mỹ nhân nhờ thích mặc màu sắc tươi mới, mới nổi bật lên trong đám phi tần!
Nghĩ như thế, ta liền để nàng mặc trang phục vào. Tay nghề Tố Linh cực khéo, trang điểm cực phí tâm tư. Trong cung, mỹ nhân tươi mới đông đảo, ta luôn cho rằng tuổi ta đã lớn, mặc màu sắc tươi mới không được ổn lắm, nhưng qua bàn tay nàng sửa soạn, lại vẽ màu mắt khói cho ta, cả người liền có một loại tươi non ngon miệng mà lại mê hoặc cự người ngoài ngàn dặm.
Tố Linh cũng giật mình, nói: “Nương nương, ngài nhìn xem, mặc bộ y phục này càng tôn lên nhan sắc của ngài.”
Ta soi gương nghĩ,trang điểm như thế, không phải rõ ràng là đưa mình lên cửa mặc cho quân vương nhấm nháp sao? Ta lại cười khổ với bản thân trong bụng, đã có quyết định này, cần gì phải nói thêm nữa?
Đi đến bên ngoài Triều Dương điện, trải qua tầng tầng thông truyền, mới được một câu trả lời, nói rằng hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, kêu ta tạm thời đợi ở ngoài cửa. Hai người chúng ta bước đi thong thả qua lại ở ngoài cửa, lại trộm nghe thấy trong điện truyền tới tiếng nữ tử vui cười, thầm nghĩ hắn phê tấu chương cũng thật náo nhiệt. Xem ra hôm nay cũng không phải là thời điểm tốt tới gặp hắn. Thế là ta liền báo cho thái giám thông truyền, nói ta không có việc gì, chỉ là tới thăm hoàng thượng. Hoàng thượng đã có việc, ta cũng không quấy rầy nữa.
Thái giám thông truyền nói: ” Nương nương ngài chờ một lát, để nô tài thông báo hoàng thượng rồi ngài hẵng đi?”
Ta thấy tiểu thái giám này cũng thật là đáng thương, chạy tới chạy lui mệt đến nỗi trán toàn mồ hôi, liền cười đáp ứng.
Lại qua một lát, ta lại thong thả bước qua bước lại ở ngoài điện, thấy Khang Đại Vi tự mình đi ra, hành lễ với ta, “Nương nương, lúc này hoàng thượng đang nghỉ ngơi, mời ngài vào.”
Ta nghiêng tai nghe nghe trong điện, còn mơ hồ nghe thấy tiếng nữ tử nói chuyện. Việc ta thỉnh cầu không muốn bị người khác biết, càng không tiện có phi tần khác ở đây, liền nói với Khang Đại Vi: “Khang tổng quản, ta vẫn nên ra về thôi. Ngày hôm nay hoàng thượng có vẻ rất bận, đợi ngày khác bản phi lại tới.” Nói xong liền trở ra ngoài điện. Xem ra sau này tới gặp Hạ Hầu Thần, phải tìm hiểu rõ ràng trước xem bên cạnh hắn có người hay không, tiện hay không tiện mới được.
Đang định ra cửa điện, lại nghe Hạ Hậu Thần ở sau lưng ta nói: “Đã muốn gặp, đợi không được liền lập tức đi, lòng thành của nàng cũng quá ít đấy?”
Ta vội xoay người hành đại lễ với hắn, quả nhiên thấy đứng bên cạnh hắn là một vị tuyển thị vừa vào cung chưa được bao lâu, hình như là họ Dương. Dương tuyển thị này vội hành đại lễ với ta, cười nói: “Nương nương, hoàng thượng thích canh quả do thần thiếp làm, nên mỗi ngày thần thiếp chưng mang tới đây. Đang muốn quay về chỗ ở, không nghĩ nương nương lại tới.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, không kêu ngươi giải thích, ngươi không cần phải giải thích rõ ràng như thế. Hứng thú của Hạ Hầu Thần ta rõ ràng hơn ngươi, khi nổi máu hoang đường lên ngay cả phật đường cũng dám làm, huống chi là Triều Dương điện của chính hắn? Ta liền cười nhạt, chẳng hề đáp lời nàng.
Nàng liền hành lễ với hoàng thượng cùng ta, cáo từ.
Hạ Hầu Thần lập tức đi vào Triều Dương điện, ta tay nhấc váy đi theo. Vốn dĩ quan hệ giữa ta cùng hắn đã hòa hợp, trải qua cuộc du ngoạn núi Thiên Thọ, dường như lại kết băng, cũng không biết hôm nay hắn đối xử với ta thế nào.
Không được,phải hòa tan khối băng lớn này trước đã. Ngẫm nghĩ lại nhớ trước kia hắn rất là thích ta hờn dỗi, ta liền kêu một tiếng với bóng lưng hắn: “Hoàng thượng, ngài đừng đi nhanh quá, thần thiếp theo không kịp…”
Hành lang có thái giám coi chừng, nghe được tiếng kêu của ta, liền hơi lộ ra ý cười. Hạ Hậu Thần lại không để ý đến ta, ngược lại càng bước nhanh hơn, vài bước liền rẽ qua hành lang dài không thấy nữa.
Ta đành phải nhấc váy lên đuổi theo phía sau. Ta ở ngoài cũng không thấy hành lang Triều Dương điện dài cho lắm, nhưng sao ngày hôm nay lại cảm thấy dài dằng dặc như vậy nhỉ?
Là vua của một nước, tính tình Hạ Hậu Thần cũng hơi thái quá, chịu không nổi nửa điểm tủi thân, người như hắn sao làm vua của một nước được?
Ta oán thầm đi thẳng vào Triều Dương điện, thấy hắn sớm đã ngồi sau bàn, trong tay còn cầm bản tấu chương lên xem. Ta bị bỏ rơi ở giữa đại điện, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, rất là lúng túng. Trong đại điện vắng vẻ trống trơn, cung nhân sớm đã lui hết, chỉ còn hai người chúng ta. Ta cố lấy dũng đi tới cạnh bàn, thấp giọng hỏi hắn:“Hoàng thượng, trên triều đình xảy ra đại sự gì, khiến ngài chăm chỉ như thế?”
Ta cũng chỉ là không tìm được lời nào để nói, thuận miệng hỏi một chút, nào biết đổi được một câu lạnh như băng cuả hắn: “Việc trên triều đình có thể để nàng tùy tiện bình luận sao? Phụ nữ không được tham chính, nàng có nhớ không?”
Ta bị hắn doạ nạt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, liên tục kêu lên: “Thần thiếp không dám.”
Ánh mắt hắn đánh giá ta một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Ngày hôm nay lại mặc trang phục không giống bình thường, nói, có việc thỉnh cầu trẫm phải không?”
Ta sợ nhất chính là ngữ khí này của hắn, thẳng toẹt vạch trần tất cả mục đích của ngươi, vạch trần tất cả hình tượng hoa lệ, nhắm thẳng vào trung tâm, dù trước đó ngươi có tập luyện thật tốt, cân nhắc lời nói kỹ càng thế nào cũng không có cách nào mở miệng. Không phải giữa chúng ta đã có thỏa thuận sao? Một đoạn thời gian trước ngươi diễn kịch, ta cũng diễn kịch, rõ ràng diễn rất tốt, quan hệ cũng hòa hợp mà?
Tại sao làm tới làm lui, tất cả lại trở lại điểm khởi đầu chứ?
Ta vội cười nói: ” Sao hoàng thượng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ chỉ khi thần thiếp có yêu cầu mới đến gặp ngài sao? Thần thiếp thực sự…”
Hắn lạnh lùng khẽ hừ, khiến ta nghẹn nửa câu “… Thực sự nhớ hoàng thượng mới tới gặp hoàng thượng ” trong miệng nói không nên lời.
Ngẫm lại bản thân mình trang điểm lộng lẫy, mặc màu sắc mình không thích tới lấy lòng hắn, lại được kết quả này, trong lòng ta không khỏi âm thầm uể oải, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không cần ta kiềm chế hoàng hậu nữa? Ta sắp biến thành một quân cờ thí rồi?
Nghĩ như thế, trong đầu ta liền hốt hoảng. Hắn chưa kêu ta đứng dậy, ta lại không dám đứng lên, quỳ trên mặt đất, chỉ thấy sàn nhà lạnh buốt, cảm giác sâu sắc làm bạn với vua quả thật như làm bạn với hổ, huống chi là một con hổ hỉ nộ vô thường?
Hắn lạnh như băng nói: “Đứng lên đi, quỳ ở chỗ này cho ai xem?”
Lúc này ta mới đứng lên, nhìn về phía hắn. Hắn lại cầm tấu chương không biết quan trọng đến cỡ nào lên xem. Lần này ta cũng không dám hỏi hắn cái gì nữa, càng không dám cáo từ, chỉ đành ngơ ngác đứng chờ trước bàn sách.
Thật vất vả chờ hắn xem xong tấu chương, khép lại ba một tiếng, ta mới nói: “Hoàng thượng, lâu rồi ngài không tới Chiêu Tường các của thần thiếp. Mấy ngày gần đây thần thiếp kêu thợ làm vườn dời mấy cây hoa hàm tiếu(8) vào trong sân, ngài không cùng thần thiếp đi xem sao?”
Hạ Hầu Thần chậm rãi buông tấu chương xuống, lại cầm lấy một quyển khác, “Ừm” một tiếng, lại không để ý đến ta.
Ta nghĩ thầm hắn như thế này là đồng ý hay là không đồng ý?
Ta thực sự nhẫn nhịn không được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngài có đi hay là không… ạ?”
Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập tấu chương vào đống văn kiện trên bàn, tiếng động truyền ra thật xa trong đại điện trống trải, ta sợ đến cả người chấn động, thối lui mấy bước, suýt tý nữa giẫm lên váy té ngã. Thật vất vả mới ổn định thân hình, lại nghe hắn tức giận nói: “Trẫm đã biết…”
Trong cơn hoảng hốt, lại thấy gương mặt hắn ẩn hiện ý cười, sau đó lại khôi phục thành diện mạo khối băng, nói: “Trẫm đã có an bài, ngươi trở về chờ đi!”
Đến cuối cùng, ta cũng không hiểu rốt cuộc hắn có định đến hay không.
Trở lại Chiêu Tường các, ta nhanh chóng cởi cái váy dài hồng nhạt này ra, kêu Tố Linh cất ở trong rương, không bao giờ ngó tới nữa. Sau khi thay y phục, trong lòng ta lại có chút ưu sầu. Nếu như không nhanh chóng hành động, để cho hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ, sẽ không kịp.
Nhưng bây giờ tỷ muội ta đang là kẻ thù, phải làm sao có thể hóa giải khúc mắc trong lòng nàng đây? Ta thật hối hận lúc trước không nên để đại nương làm kẻ chết thay, mà khi ấy ta có thể làm gì chứ? Đại nương và mẫu thân vốn là tỷ muội ruột thịt, tướng mạo vốn tương tự, nếu như không phải bà chết, thì là mẫu thân của ta chết. Trong lúc oán hận không nghĩ kỹ, liền gây ra tai họa về sau.
Đến chạng vạng, đèn đuốc được thắp lên, Hạ Hậu Thần không tới, sau khi dùng bữa tối hắn cũng không tới, ta không ôm hi vọng nữa. Thay đổi một chiếc áo choàng rộng thoải mái, ta ngồi ở trước bàn vô cùng buồn chán vẽ vẽ. Trong lòng ta nghĩ đến đứa bé trong bụng Ninh Tích Văn, vẽ đi vẽ lại liền vẽ một đôi hài đồng nho nhỏ. Nhìn ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng lên tới chính giữa khoảng không, thời gian hẳn là sắp đến canh ba, nghĩ rằng chắc hắn không tới rồi, liền kêu lên: “Tố Linh, nghỉ ngơi thôi.”
Nhưng không nghe được Tố Linh đáp lại. Ta đang muốn kêu lần nữa, lại cảm giác có một đôi tay từ trên vai ta đưa qua, cầm lấy bức tranh ta vẽ lên nhìn, nói: “Nàng muốn có con sao?”
Nghe thấy tiếng nói thấp thuần nhu hòa, ta mới giật mình, cuối cùng Hạ Hầu Thần cũng tới. Trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy bản thân giống như từ ngoài phòng mùa đông rét lạnh đi vào bên trong phòng ấm, cả người nóng lên. Ta nói: “Hoàng thượng…”
Đôi mắt hắn dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa, lúc nhìn hai đứa bé trên giấy, ngay cả mặt mũi cũng hiện lên vẻ ôn nhu. Không biết vì cái gì, mũi ta lại hơi cay cay, cuối cùng hắn cũng tới.
Ánh mắt hắn từ trên giấy dời đi, chỉ nói: “Nhưng bây giờ lại không phải lúc.”
Ta liên hệ lời hắn nói, đột nhiên hiểu ra ý tứ của hắn, không khỏi mặt đỏ tai hồng, nói:“Hoàng thượng, thần thiếp cũng biết là không đúng lúc, chỉ là không phải hoàng thượng đã có một đứa con sắp sửa sinh ra sao?”
Hắn chăm chú nhìn ta, dường như đang tìm tòi nghiên cứu biểu tình của ta: “Nhưng không phải là của nàng.”
Ta cúi đầu nói: “Nhưng là của muội muội thần thiếp.”
Khuôn mặt hắn lạnh xuống, “Trẫm sớm biết thỉnh cầu của nàng, chính là việc này thì trẫm sẽ không đáp ứng nàng, không thể để nàng ta sinh nghi.”
Cả người ta run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn. Đây là một người nam nhân như thế nào? Có thể dùng tánh mạng một thai nhi trong bụng để đổi lấy sự tín nhiệm của hoàng hậu? Hắn biết rõ hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho nó!
Giọng ta lạnh dần, “Hoàng thượng, nhưng đó là cốt nhục ngài sinh ra!”
Thân thể hắn chấn động, ánh sáng trong mắt yếu ớt, lạnh lùng, khiến lòng người phát lạnh, “Trẫm sẽ còn có rất nhiều con.”
Ta mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy khoảng cách với người nàyvừa mới gần hơn nhưng sau vài câu nói đó lại càng ngày càng xa. Cuối cùng hắn vẫn là người ta không thể hiểu rõ. So với ta, hắn hung ác hơn quá nhiều. Ta tính kế bất quá là vì sinh tồn mà thôi, mà hắn tính kế, lại tính toán hết lòng người trong thiên hạ.
Ta biết đã không thể cầu xin hắn nữa. Hắn có thể tới, có thể giải thích với ta như vậy, đối với hắn mà nói đã là cực hạn. Ta nhìn cục chặn giấy đè mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, chỉ cảm thấy mép bàn trong mắt ta đã dần dần mơ hồ.
Nếu như hiện tại ta đang có mang, kết quả sẽ là cái gì? Ta không dám nghĩ tiếp, vốn nghĩ so với những người khác, mình sẽ đặc biệt hơn một chút, có giá trị với hắn hơn một chút, hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là tham vọng xa vời của ta mà thôi.
Ta nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong lòng, nói: “Hoàng thượng, trời đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi?”
Hắn một phát bắt lấy cổ tay ta, “Nàng phải hiểu, giang sơn này, trẫm phải bảo vệ nó. Nàng không biết đâu, Thời gia đã trở thành gia tộc Thượng Quan thứ hai, trẫm không thể khiến bọn họ như nguyện!”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Thần thiếp là một phụ nữ. Hoàng thượng quên rồi sao? Phụ nữ thì không thể tham chính. Thần thiếp không hiểu đại sự triều chính của hoàng thượng…” Giọng ta dần dần chuyển lạnh, “Thế nhưng Thời gia phát triển an toàn, không phải do một tay hoàng thượng tạo thành sao?”
Hắn suy sụp lui lại hai bước, nói: “Trẫm còn cách nào khác đây? Nếu như không có Thời gia giúp đỡ, trẫm đã sớm chết ở trong tay thái hậu. Nàng muốn trẫm làm sao bây giờ?”
Hắn lấy Thời gia để kềm chế gia tộc Thượng Quan, chắc hẳn đã chấp nhận không ít thỏa hiệp? Đáp ứng lập Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, chỉ là một trong số đó chăng? Nhưng một khi đã thỏa hiệp, liền khó mà sửa lại, cả cốt nhục của mình hắn cũng phải thỏa hiệp sao?
Sư Viện Viện sanh non, cuối cùng cũng bị bỏ mặc, hắn nhất định đã biết rõ ai là người âm thầm hạ thủ, nhưng hắn vẫn thỏa hiệp như cũ, kỳ thật so với ta, hắn có khá hơn bao nhiêu đâu?
Ta dựa vào cái gì mà chỉ trích hắn? Ta vốn phải phẫn nộ, lại chỉ cảm thấy bi thương. Dưới sự phồn hoa rực rỡ này, sau khi xé xuống, chẳng qua một đống cặn bã mà thôi.
Cảm thấy bờ vai mình bị hắn nắm lấy, hắn lay ta: “Vì sao nàng lại có biểu tình này? Thất vọng về trẫm sao? Đây mới là biểu tình chân chính khi nàng nhìn trẫm phải không? Hử..?”
Ta dùng sức, tránh khỏi sự kềm giữ của hắn, eo dựa vào bàn dài, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp vốn là người như vậy, ngài không biết sao? Không phải thần thiếp giỏi về giả mạo, giỏi về tính kế, ngài mới triệu thần thiếp trở về ư? Tất cả mọi người đều cùng là một loại người, không phải sao?”
Ta muốn cười, nhưng gắng sức một hồi cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên nói.
Hắn hung hăng cười : “Không sai, chúng ta là cùng một loại người!”
Hắn vung tay lên, hất toàn bộ vật phẩm trên bàn xuống mặt đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa. Khang Đại Vi ở bên ngoài hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?”
Hắn nói: “Canh giữ ở bên ngoài, đừng cho ai tiến vào!”
Khang Đại Vi đáp lời, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Bộ dáng hắn hung tợn khiến ta sợ hãi, không thể tự chủ nâng tay đánh hắn trước để ngăn không cho hắn tới gần, nhưng cánh tay hắn lại giống như làm bằng sắt, kìm chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy. Ta lại nghe thấy tiếng y phục bị xé rách. Cảm thấy mình bị đặt lên trên bàn dài lạnh như băng, ngửa mặt nhìn lên thấy hình cánh hoa sen thiếp vàng trên nóc nhà, bị xâm nhập từng đợt từng đợt, trái tim rốt cuộc lại như khúc gỗ mục chìm vào trong nước, càng lúc càng chìm sâu xuống.
Tiếng nói của hắn từ xa xôi nào đó vọng tới, “Ninh Vũ Nhu, đừng quên giữa chúng ta có thỏa thuận. Ngày mai, trẫm và nàng vẫn là hoàng đế và sủng phi…”
Hắn ta nhẹ giọng mà nói bên lỗ tai ta: “Trẫm khuyên nàng đừng tự hành động, đừng làm hỏng thỏa thuận của chúng ta. Phải biết rằng hoàng hậu đã giăng sẵn bẫy để chờ nàng nhảy vào. Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, muội muội nàng cho nàng ta cơ hội tốt như thế, khiến nàng ta có thể khảo nghiệm xem lòng nàng có phải thực sự hung ác như vậy hay không, sao nàng ta lại không lợi dụng tốt cơ hội này…? “
Ánh vàng của cánh sen trên nóc nhà lại đâm vào mắt ta khiến nó đau lâm râm. Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, ta lại chỉ cảm thấy phần lưng dán trên bàn dài lạnh lùng, lạnh thấu xương cốt. Hắn nói không sai, nếu như ta thực sự tiếp cận Ninh Tích Văn, nhất định nàng ta sẽ mượn cơ hội làm khó dễ.
Ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ngài đã biết thần thiếp và ngài là cùng một loại người, việc này xin ngài cứ yên tâm…”
Ta lắng nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng xa, bên trong khói nhẹ mềm mại rũ xuống, át đi một buồng hoang đường cùng mê loạn, hắn luôn luôn để ta có chút hi vọng, sau đó lại cho ta một kích trí mạng, khiến lòng ta vừa mềm mại lại dần dần trở nên cứng rắn.
Sau đó mấy ngày, tuy hắn thường tới Chiêu Tường các, ở trước mặt cung nữ cùng ta tình thâm khẩn thiết, rốt cuộc cũng không có bầu không khí thân thiết lấy giả làm thực vài ngày trước đó nữa, trước mặt người khác hắn đối tốt với ta, lại khiến ta cảm thấy lạnh buốt trong lòng, mà ở sau lưng đám cung tỳ, cả hai chúng ta đều trầm mặc không nói gì, ta lại nghĩ, như thế cũng tốt, hắn chưa hề say mê ta, bóc đi những biểu hiện giả dối trước mặt người khác, lại khiến ta càng thêm tỉnh táo.
(1)Diều rết ngàn chân:↑
(2)Diều chim én bay trong gió:↑
(3)Tranh Tây sương ký:↑
(4)Diều chim én có hình mẫu đơn phú quý:↑
(5)Diều Ngũ phúc mừng thọ:↑
(6)Diều bươm bướm:↑
(7)Diều Phượng bảy màu:↑
(8)Hoa hàm tiếu:
/47
|