Bạch Lạc Nhân nhìn đống hình, rồi lại nhìn Cố Hải, ánh mắt bỡn cợt: "Hoá ra là hồng nhan tri kỷ của cậu vẫn chưa chịu thôi à? Hay là còn tính đòi nợ xưa đây?"
Cố Hải im lặng không nói gì, thật ra là hắn đang suy nghĩ. Lý Yên ngày trước mang một tấm chân tình đến giải bày với hắn, nay tại sao lại cấu kết cùng người khác phá hoại Hải Nhân? Chẳng lẽ những lời nói đó đều là giả dối?
"Tôi không rõ nữa, tôi sẽ tìm cô ta hỏi ra lẽ. Nhân Tử, cậu đi cùng tôi."
Bạch Lạc Nhân xoay người nơi khác: "Cậu tự giải quyết đi, tôi không tiện đến cho lắm đâu. Dù sao thì...." - ngừng lại một giây - "Tôi tin cậu"
Bạch Lạc Nhân giao cho Cố Hải toàn quyền. Vì sao ư? Vì trong trí nhớ của cậu, Lý Yên không phải người xấu, sự việc xảy ra ngày hôm nay có thể Lý Yên cũng không hề hay biết gì. Nếu Cố Hải muốn gặp người con gái đó để hỏi cho ra lẽ, Bạch Lạc Nhân hoàn toàn ủng hộ. Không một chút chần chừ.
Nhưng Cố Hải rất dứt khoát: "Cậu không đi cùng tôi? Chúng ta không cần bàn nữa. Lưu Thư, cô gọi Vũ Phỉ Du lên đây."
Lưu Thư vốn định rời đi những suy nghĩ thế nào bèn dừng lại: "Cố Tổng, tôi có vài lời này mong anh nghe qua. Nếu Lý Yên là đầu xỏ, thì dù ta tiêu diệt một Vũ Phỉ Du, Vũ Phỉ Du thứ 2 cũng sẽ xuất hiện. Không những thế còn khéo léo che đậy kĩ lưỡng hơn. Tôi nghĩ dù sao thì anh nên xem xét việc diệt cỏ tận gốc."
Bạch Lạc Nhân hiểu, tìm Lý Yên là phương pháp tốt nhất, nhưng bây giờ cậu không đi cùng Cố Hải thì khẳng định hắn sẽ không chịu đi. Nên rốt cuộc vẫn chấp nhận:
"Tìm Lý Yên. Tôi đi với cậu."
Cố Hải nghe thấy câu này thì mới xoay qua nói với Lưu Thư: "Được rồi cô ra ngoài đi."
"Chúng ta có cần thông báo bên thám tử tìm thông tin của Lý Yên không?" - Lưu Thư chu đáo hỏi lại.
"Không cần. Tôi tự có sắp xếp"
Lưu Thư rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bạch Lạc Nhân mới mở miệng hỏi: "Cậu không cần thám tử điều tra? Cậu còn giữ liên lạc với cô ta sao?"
Cố Hải nghe thấy có mùi giấm rất nồng nặc đâu đây, đưa đôi mắt liếc sáng phía người hỏi, vô lại trả lời: "Đúng. Tôi không những giữ liên lạc mà còn qua lại tình thú nữa. Bảo bối, cậu ghen sao?"
Bạch Lạc Nhân nheo mắt lại nhìn vẻ mặt khó ưa của tên kia: "Qua lại tình thú? Vậy thì tôi không nên ghen rồi....."
Cố Hải không đợi người nói hết, vừa nghe thấy Bạch Lạc Nhân không thèm quan tâm mình thì lập tức lộ nguyên hình: "Tại sao cậu lại không ghen? Cậu hết yêu tôi rồi phải không? Con mẹ nó cậu trong lòng đang có ai rồi?"
Hùng hùng hổ hổ tiến đến ép người trên sofa.
Bạch Lạc Nhân điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cậu qua lại tình thú với người khác thì tôi không ghen làm gì, trực tiếp đá cậu ra khỏi nhà là tốt nhất. Không phải sao?"
"Vậy là.... có ghen không?" - Cố Giành Đần, không chừa đường cho ai đần chung hết.
"Không thèm nói với cậu. Cái đầu óc toàn bã đậu như vậy thì làm thế nào điều hành công ty đây hả?" - đưa tay chỉ chỉ vào trán.
Cố Hải né tránh qua một bên, vòng tay ôm cổ Bạch Lạc Nhân: "Mặc tôi. Cậu nói đi, vậy là có ghen hay không?"
Tên ngu ngốc này vẫn không chịu hiểu, lúc nào cũng bắt người ta nói trắng ra. Thật tức chết với hắn. Nhưng Bạch Lạc Nhân có kinh nghiệm rồi, trong những trường hợp như thế này thì nên đổi chủ đề là tốt nhất.
"Cậu định gặp Lý Yên sẽ nói gì?"
Cố Hải nghiêm mặt trở lại: "Hỏi cô ta có quan hệ gì với tên kia? Tại sao phải hại tôi?"
"Nhưng nếu cô ta không biết gì về hành động của Vũ Phỉ Du thì thế nào?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải nhún vai một cái: "Thì thôi. Nhưng tôi nghĩ là có, không liên quan cái này thì cũng liên quan cái khác"
"Cậu khẳng định?"
"Không. Tôi suy đoán."
Cố Hải ngoại trừ những vấn đề liên quan đến suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân hắn rất ngốc ra thì còn lại thật sự là tinh anh lắm. Mọi vấn đề trong công ty, dù lớn dù nhỏ hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là nhắm mắt cho qua nếu chuyện không quá đáng thôi.
"À." - Bạch Lạc Nhân nhớ ra điều gì - "Cậu định làm sao tìm được Lý Yên?"
"Cậu quên chúng ta còn Lý Thước?"
Đúng vậy. Hỏi trời hỏi đất chi bằng hỏi người nhà. Nhưng lần này Lý Thước không giúp được Cố Hải rồi.
"Tao cũng không rõ lắm." - một câu trả lời tỉnh bơ.
"Mày nói cái gì? Cô ấy có phải người nhà mày không vậy? - Cố Hải bất ngờ hỏi lại.
"Đúng. Lý Yên là em họ nuôi của tao, nó sống ở nhà tao từ 5 tuổi. Là do Dì ba tao nhận về từ cô nhi viện, lúc đó dì ba chưa có con. Nhưng không ngờ sau khi nhận nuôi nó được 2 năm thì Dì ba mang thai và sinh ra thằng ku nhỏ. Từ đó không để ý nhiều đến đứa con nuôi ấy nữa. Đến năm 18 tuổi thì một hôm đột nhiên nó về nhà nói rằng nó tìm được cha ruột, sau đó dọn đi. Dì ba tao vốn không đặt tình cảm, với lại nó cũng lớn rồi nên mặc kệ. Việc sau này tao không biết." - Lý Thước một tràng dài kể lại.
Cố Hải quát qua điện thoại: "Tao hiểu rồi, tao sẽ tự tìm cách. Có thằng bạn như mày thật tức chết tao."
Lý Thước không liên quan nhiều đến Lý Yên, chỉ là con bé năm đó đã nhìn thấy Cố Hải đến chơi rồi đem lòng thầm thương trộm nhớ. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, là tìm lại hồ sơ lưu trữ, hy vọng có thể tìm thấy chút thông tin.
Lưu Thư báo cáo số điện thoại liên lạc ngày xưa của cô ta lên cho Cố Hải. Cố Hải ấn nút gọi thử, chuông reo....
"Alo?" - một giọng nữ.
"Thật ngại. Cho hỏi cô có phải là Lý Yên không?" - Cố Hải hỏi.
"Cố Hải? Anh tìm tôi có việc gì?" - Không biết Lý Yên nhận ra giọng hắn hay là vẫn còn lưu số hắn, nhưng cô có thể đoán ra chính xác người phía bên kia đầu dây.
Cố Hải trực tiếp vấn đề: "Tôi có chuyện cần hỏi cô một chút. Có thể nào cho tôi một cái hẹn được không?"
"Được. Ngày mai, 4 giờ, tại quán cafe đối diện công ty anh. Xin lỗi phải hẹn vào giờ hành chính, vì 2 tiếng sau đó tôi phải lên máy bay đi công tác." - Lý Yên luôn là một cô gái thẳng thắn.
Sau khi ngắt kết nối, Cố Hải quay sang báo với Bạch Lạc Nhân:
"Ngày mai 4 giờ cậu đi cùng tôi."
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Nhưng một sự việc xảy ra ngoài ý muốn khiến Bạch Lạc Nhân không thể giữ lời hứa.
Hôm sau, phòng doanh lại gặp chuyện.
Lưu Thư hối hả chạy đến phòng Cố Hải: "Cố Tổng, vị đối tác lần trước đòi huy hợp đồng vì phong thái làm việc của chúng ta không chuyên nghiệp. Bây giờ tôi phải làm sao? Mối làm ăn này rất lớn, bỏ đi thật uổng phí. Chúng ta chưa điều tra rõ ràng chuyện Vũ Phỉ Du nên làm sao trình bày với ông ta?"
Cố Hải xoay nắp bút trong tay, ngó sang đồng hồ, đã 3h30 rồi. Cuộc hẹn với Lý Yên sắp đến, bây giờ tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này Bạch Lạc Nhân đẩy cửa vào: "Có chuyện gì đấy?"
Lưu Thư trình tự kể lại mọi việc. Sau khi nghe xong thì Bạch Lạc Nhân liền nói: "Cô mang hồ sơ thám tử điều tra hôm qua về Vũ Phỉ Du đưa cho tôi, tôi sẽ đến gặp đối tác trình bày về sự việc. Có thể vạch trần tên trợ lý cũng là điều tốt."
Cố Hải nghe thấy liền phản đối: "Không. Cậu còn phải đi gặp Lý Yên với tôi."
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay hắn: "Chỉ là gặp gỡ nói chuyện thôi. Tôi hoàn toàn tin cậu. Chuyện công ty mới cần được giải quyết ngay."
"Vậy cậu đi gặp Lý Yên. Tôi gặp đối tác" - Cố Chấp Nhất.
"Cậu động não đi Cố Hải. Lý Yên là vì ai gây ra chuyện này nếu có? Tất cả đều xuất phát từ cậu, ngoài cậu ra thì cô ấy sẽ không nói thật với bất kỳ ai. Cậu đừng câu nệ nữa, tôi không vì chuyện này mà nghi ngờ hay giận hờn cậu đâu." - Bạch Lạc Nhân tức điên lên quát cho một trận.
Cố Hải lúc này cơ mặt mới giãn ra một chút: "Thật không?"
"Thật." - Bạch Lạc Nhân không tình nguyện nói - "Nhanh đi, tôi lấy tài liệu đến chổ đối tác, cậu đến chổ hẹn. Thay nhau giải quyết để hoàn thành sớm."
Nói rồi cùng Lưu Thư rời khỏi.
Cố Hải cũng chậm rãi thu dọn rồi xuống tầng, hướng thẳng quán cafe đối diện ngồi đợi.
Đúng 4 giờ, Lý Yên xuất hiện, cô ung dung ngồi xuống, đối diện với chính tình yêu lớn nhất đời mình, vẻ ngoài vẫn tinh khiết và tưới mới. Tiểu tước tiên ngày nào giờ đây dù có thoáng chút ưu sầu nơi đáy mắt thì trông nàng vẫn thật xinh đẹp, thật trong xanh.
"Chào" - Cố Hải mở lời trước.
"Anh tìm tôi có việc gì?" - người con gái này còn cương trực hơn cả nam nhân.
Trước sự trực tiếp của Lý Yên, Cố Hải cũng không vòng vo nữa: "Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, đó là cô và Vũ Phỉ Du có quan hệ gì?"
Nữ Nhân hơi trợn mắt, miệng hé hờ: "Cố Hải, việc tôi thích anh và việc đời sống cá nhân của tôi anh có quyền quản là hai việc khác nhau. Hôm nay anh hẹn tôi đến để hỏi tôi và một người đàn ông khác có quan hệ gì? Anh phải lòng tôi rồi? Anh đang ghen?"
"Không không." - Cố Hải xua tay - "Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Tên Vũ Phỉ Du đó xin vào là việc trong công ty tôi, nhưng thực tế là đang gây rối loạn. Tôi cho người theo dõi hắn thì phát hiện hôm trước hắn đã cùng cô ăn tối. Tôi hẹn cô ra là muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Thì ra Cố Tổng cho rằng tôi âm mưu thông đồng với Vũ Phi Du làm loạn công ty của ngài. Xin lỗi, nếu phải dùng tâm kế, tôi đây đã dùng từ lâu rồi. Tạm biệt" - nói xong cô đứng dậy rời khỏi, tâm tình giống như đang tức giận nhưng rất khó nhận ra.
Cố Hải chọc giận Lý Yên sao? Chính hắn cũng đang ngơ ngác không biết mình đã gây ra chuyện gì. Hẹn người ta ra nói chuyện, nói chưa được ba câu thì người đã hậm hực bỏ đi?! Còn không biết đáp án thế nào. Thôi không nghĩ nữa, lái xe đi tìm Bạch Lạc Nhân.
Trong lúc Cố Hải gặp Lý Yên thì Bạch Lạc Nhân cũng là đang gặp gỡ đối tác. Vị đối tác này đặc biệt kì thị đồng tính, nhất là những kẻ đóng vai 'yếu thế', đáng lẽ vị đối tác vẫn chưa biết mối quan hệ của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, nhưng nhờ tin nhắn của một người sau lưng, ông ấy đã nắm được mọi chuyện trước khi Bạch Lạc Nhân đến.
Đúng. Vũ Phỉ Du đã thông báo cho đối tác: Hải Nhân là của nhau.
Nhưng việc này Bạch Tổng chưa hề hay biết, cậu mạo muội đến đợi gần 30 phút, rốt cuộc không những việc không thành mà còn bị vị tổng tài kia mỉa mai cho một trận.
"Tôi không hiểu công ty lớn như các người làm việc như thế nào, chỉ có một bản hợp đồng cũng không xong. Sau khi tắc trách còn cử một người không ra gì đến đây hoà giải. Cậu không cần đưa ra bất kì chúng cứ nào. Tôi không tin." - giọng điệu khinh người.
Bạch Lạc Nhân nhớ lại lời Cố Hải, làm kinh doanh phải nhẫn nhịn, ai nói gì lòng ta cũng phải vững. Kiên định nói lên ý kiến của mình là được.
"Xin lỗi Chu Tổng, tôi đã đích thân đến đây với thành ý muốn làm mọi việc sáng tỏ, rằng công ty tôi không hề cố ý mà là bị hãm hại. Chu Tổng hãy dành ra ít thời giờ để...." - chưa dứt lời đã bị xen vào.
"Không. Thời giờ của tôi là để tiếp những người ngay thẳng."
Bạch Lạc Nhân cảm thấy người này không có lý lẽ, tốt nhất không nên nói thêm, đành cáo từ: "Nếu hôm nay Chu tổng tâm tình không tốt để trao đổi, lần sau tôi sẽ ghé lại."
"Không cần ghé lại. Vụ làm ăn này tôi không làm nữa. Tôi không muốn giao du với những kẻ biến thái."
"Chu Tổng dường như hơi nặng lời rồi" - Cố Hải bước vào, trọn vẹn nghe được tất cả những ngôn từ cay độc kia.
Hơn ai hết, Bạch Lạc Nhân hiểu hoả khí của người kia đang lên đến đầu rồi, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh thế thôi. Thử Chu Tổng động vào chuyện của bọn họ thêm một câu nữa xem, cam đoan Cố Hải sẽ lộ bộ mặt thật.
"Này, được rồi. Về thôi." - Bạch Lạc Nhân can ngăn.
Cố Hải nhẹ nhàng gạt tay cậu ra, ngồi xuống đối diện Chu Tổng, nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hoà chứa đầy sát khí.
"Cố Tổng cho rằng như thế là nặng lời sao?" - người đàn ông trung niên với hàng long mày dầy cộm, trông hách dịch vô cùng.
Cố Hải xoay xoay nhẫn cưới trên tay: "Tôi thiết nghĩ chúng ta không cần thiết làm ăn chung nữa. Làm kẻ thù đi."
Làm - kẻ - thù - đi.
Chu Tổng nuốt nước bọt một cái. Hải Nhân không phải không có vị thế, hơn nữa vị thế cũng không tồi. Nếu đắc tội Cố Hải, cũng như là không thể hợp tác với Hải Nhân, công ty hắn đã phải tìm nơi khác hợp tác, tốn thêm một khoản chi phí rồi. Bây giờ nếu trở thành kẻ thù thì thật là bất lợi trăm đường.
Nhưng ông đã lỡ miệt thị Bạch Lạc Nhân. Cũng đã bị Cố Hải nghe thấy. Quay đầu? Làm cách nào đây?
"Chu Tổng không cần suy nghĩ xem phải thoái lui như thế nào. Ông xem thường cậu ấy, cũng có nghĩa là đang xem thường tôi. Cậu ấy vẫn nghĩ mình không có quyền ở Hải Nhân nên không dám nặng lời với ông. Nếu sau này ông có gặp chuyện không may trong đời, hãy nhớ đến những lời độc ác mà ông đã nói ngày hôm nay." - Cố Hải nghiêm nghị nhìn thẳng người đối diện.
Khí chất là rất quan trọng. Khí hùm toả ra từ một vị lãnh đạo có thể khắc chế người khác. Trước mặt một người bạn là chúa tể, nhưng khi gặp phải nhân sinh có khí hùm mạnh mẽ hơn, bạn chỉ có thể cam tâm vào vai một chú mèo câm nín.
Cố Hải đứng lên, đưa tay đẩy lưng Bạch Lạc Nhân rời đi. Vừa đi vừa nói nhỏ: "Tại sao không bảo vệ bản thân?"
Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thẳng: "Tôi sợ ảnh hưởng đến công ty."
Nghe xong câu này, cánh tay Cố Hải vốn ở trên lưng Bạch Lạc Nhân dần trượt xuống. Một mình lên xe rời khỏi. Trước khi đi còn không quên vọng lại một câu:
"Tự mình về nhà. Tôi có chút chuyện."
[Hết chương 59]
/171
|