Cố Hải vội vã thay quần áo, đáng lý phải chăm chút 2 tiếng đồng hồ thì mới đúng tiêu chí lịch lãm mà hắn muốn cho tối nay. Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, chỉ kịp mặc mỗi chiếc sơ mi tay dài màu hồng phấn nhạt, gập tay áo lên phân nửa, quần tây đen cùng đôi giày da đã chuẩn bị từ trước. Hình tượng ngọt ngào này lại vô tình rất hợp với khung cảnh buổi tối lãng mạn đầy ánh nến cùng người yêu ăn mừng cột mốc 1 năm kết hôn của cả hai. (Cho xíu hình ảnh liên tưởng) Hắn phóng xe như bay đến bến tàu, bây giờ chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là qua ngày mới, Cố Hải sốt ruột chết đi được. Trong lòng thầm nghĩ: 'Bạch Lạc Nhân. Dường như cậu đã quên khi ở trên giường ai mới là người van xin kêu tha mạng?' Du thuyền của Cố Dương là phiên bản được sản xuất giới hạn nhân dịp kỉ niệm 50 năm thành lập của nhà sản xuất du thuyền nổi tiếng thế giới đến từ Na Uy, là chiếc thứ 30 trong 50 chiếc được bán đi trên toàn cầu. Cố Dương mua nó 5 năm trước, tuy nhiên lại không tìm được bến đỗ cho con cưng của mình nên đành mượn tạm bến tàu của Cố Hải dung thân, bến tàu này là nơi neo đổ thường trực của bộ phận vận chuyển hàng hải trực thuộc tập đoàn Hải Nhân. Qua nhiều năm thăng trầm trong công việc, Cố Dương cũng đã bỏ quên mất chiếc du thuyền này của mình, chật vật xoay sở việc kinh doanh đã đủ làm hắn điên cả đầu rồi nên đâu còn thời gian rong du ra biển nữa. Vì thế trong lần kỉ niệm ngày cưới này, Cố Hải đã lên tiếng hỏi mượn du thuyền của anh họ mình xài một chút. Cố Hải: "Này. Cho tôi mượn du thuyền của anh vài ngày." Cố Dương: "Để làm gì?" Cố Hải: "Tổ chức kỉ niệm ngày cưới với Nhân Tử" Cố Dương: "Ha! Có sự kiện này nữa sao?" Cố Hải: "Cho mượn hay không cho mượn?" Cố Dương: "Nếu không?" Cố Hải: "Cút đi chổ khác mà đỗ" Cố Dương thở dài một hơi: "Ngày mai trợ lý mang chìa khoá qua chổ cậu" Cố Hải: "Vậy đi" Thú thật, Cố Hải mở miệng mượn là bởi vì hắn cho trợ lý xuống xem mới biết du thuyền bị khoá, chứ với cá tính của hắn đương nhiên là thẳng thắn chung dụng đến khi người kia phát hiện thì gật đầu thừa nhận thế thôi. Đến nơi, Cố Hải cơ hồ gấp đến nỗi không thể bước đi chậm rãi được nữa. Hắn nhấc chân lên chạy xồng xộc tới trước cửa du thuyền đập rầm rầm. "Nhân Tử, mở cửa, Nhân Tử" Cánh cửa mở ra, người trước mặt mỉm cười ý nhị, điệu bộ khoe khoang chiến tích đã tạo ra, trông càng khiến Cố Hải ngứa ngáy. Hắn lập tức sấn tới, đè Bạch Lạc Nhân lên chiếc bàn nằm ở khoang giữa, hung hăn đấm một quyền vào mặt cậu: "Con mẹ cậu đùa vui lắm phải không? Đồ thiếu đạo đức" Bạch Lạc Nhân không đánh lại, vẫn tiếp tục giữ miệng cười. "Cậu cười cái gì? Doạ tôi đến suy sụp cậu rất vui? Cậu hết chuyện giỡn rồi sao?" - nắm tay của Cố Hải ở trên cổ áo Bạch Lạc Nhân cường bạo lay động mấy cái. Lúc này, nơi khoé môi của người nào đó một giọt máu tươi bắt đầu rỉ ra. Cú đấm ban nãy đã vô tình gây ra hoạ. "Chảy máu rồi" - Cố Hải hốt hoảng buông ra, kéo tay cậu đến sofa ngồi xuống, còn mình thì chạy đến tủ thuốc trên du thuyền lấy dụng cụ y tế. Suốt cả quá trình người nào đó vẫn không nói một lời, chỉ chăm chú quan sát thái độ của tên to đầu kia. Hắn dùng bông băng cầm máu, rồi dùng thuốc tỉ mỉ thoa lên chổ vết thương. Vết thương rất nhỏ, chỉ là cú đấm hơi quá lực khiến khoé môi bị rách nhẹ mà thôi. Thấy đối phương cứ cư nhiên mỉm cười, như là đang trêu đùa mình, Cố Hải một tay bôi thuốc, một miệng trách móc: "Đánh cũng không biết tránh đi, cậu bị đần à? Tại sao không đánh trả?" Bạch Lạc Nhân vẫn im lặng. "Lúc sáng thì dày vò tôi, bây giờ thì im lặng, rốt cuộc tôi đã động chạm gì đến tổ tông nhà cậu vậy?" "Cậu dám?" - lúc này mới lên tiếng, mà còn dùng vẻ mặt đầy quyền năng để hỏi. "Tôi không dám nhưng cậu thì dám đó. Việc tàn nhẫn gì mà cậu không làm được?" - Cố Hải bực bội nhìn đi hướng khác. "Cậu lấy tư cách gì giận tôi? Không phải lần trước cậu cũng..." Chưa nói hết câu đã bị người nào đó tập kích bất ngờ, đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy, tay thì hung hăn nâng cằm cậu lên. Đầu lưỡi tự nhiên tìm thấy nhau, quấn quít không rời. Hôn đến khi cả người nóng nảy hết mới chịu buông môi nhau ra. Cố Hải giang tay ôm trọn người vào lòng: "Tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ. Hứa với tôi, lần này xem như chúng ta huề nhau rồi, cậu không được làm ra bất kì trò nào nữa. Cứ phải bắt tôi hết lần này đến lần khác trải qua cái cảm giác mất đi cậu thì cậu mới vui sao?" Bạch Lạc Nhân biết mình đùa hơi quá đáng, rõ ràng hơn cả là lúc ngồi trên xe, những lời Cố Hải nói, ánh mắt đau thương ấy thật sự nếu cậu không nhanh chóng lãng tránh thì biết đâu đã nhào qua ôm người vào lòng rồi. Bởi thế cho nên trước khi hắn tới đây, Bạch Lạc Nhân đã mặc định rằng Cố Hải muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được. Nếu hắn thật sự nổi giận thì cậu cũng sẽ xuống nước xin lỗi. Vì nếu đặt trường hợp Cố Hải lừa cậu như vậy, chắc hẳn cậu đã đánh cho hắn một trận nhừ tử sau đó mặc kệ hắn luôn rồi. Bây giờ thì tốt rồi, Cố Hải bị doạ cho một trận. Bạch Lạc Nhân thì rơi một giọt máu. Xem như không ai nợ ai. Đưa tay vuốt ve tấm lưng to lớn, giọng điệu ôn nhu xoa dịu: "Ừm. Chúng ta hoà nhau." "Vị hơi đắng" - đột nhiên Cố Hải cảm thán một câu. Bạch Lạc Nhân buông người ra, nhìn vào mắt hắn dò hỏi: "Là ý gì?" "Miệng cậu. Vừa bôi thuốc vị có hơi đắng" Cả hai nhìn nhau cười lớn. Kỉ niệm một năm ngày cưới hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ quên. Sau một hồi sờ soạng linh tinh, Bạch Lạc Nhân than đói bụng, thế là hoạt động tế nhị kia phải dời lại sau bửa ăn. Gì thì gì chứ dạ dày ái nhân quan trọng hơn 'con trai' nhiều. "Tôi đã chuẩn bị vài thứ để nướng ngoài trời. Cậu kéo bếp than lên boong đi, tôi mang những khay thức ăn này lên" - Bạch Lạc Nhân hôm nay trở thành bếp trưởng. Cố Hải nhìn sơ qua một lượt: "Cậu nêm nếm gì chưa?" "Nêm nếm? Còn phải nêm nếm sao? Tôi nghĩ đồ nướng là đơn giản nhất, chỉ mua về rồi bỏ lên lửa thôi chứ?" - bếp trưởng tài năng với phát ngôn xanh rờn. "Tổ tông sống, cậu muốn ăn thịt nhạt không tí mùi vị à? Đứng sang một bên" - Cố Hải thẳng tay xua đuổi, hắn một mình cứu rỗi cả bửa ăn. Thì hoán đổi vai trò một chút thôi, Bạch Lạc Nhân mang bếp thang ra ngoài boong tàu nhóm củi lên trước. Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì trở vào ngồi đối diện xem Cố Hải sơ chế từng món, trông ngon hơn hẳn nha. "Vốn dĩ tôi nghĩ cậu sẽ phát hiện ra phong bì đó từ sớm, có thể đến đây nấu ăn kịp thời. Ai ngờ cậu đầu óc đần độn đến độ tôi để rành rành ra đó vẫn không thấy, bắt buộc tôi phải gọi điện. Đúng là ngu ngốc" - Bạch Lạc Nhân hoàn hảo tìm ra lý do cho sự chuẩn bị sơ sào của mình. "Làm sao biết phòng bì đó là phong bì gì? Lúc ấy cơ hồ tôi tưởng đã mất đi cậu, không còn quan tâm gì nữa hết" - Cố Ngự Trù không mấy gì là xấu hổ, rất thản nhiên nói thật. "Lúc ở trên xe ban sáng, tôi cố tình giơ chiếc phong bì cho cậu xem rồi mà?" "Lúc đó trước mắt tôi chỉ có cậu. Cậu mà ở đó khoả thân có thể tôi sẽ nhớ rất rõ. Còn phong bì thì... Chịu thôi" - hắn nhún vai một cái. Bạch Lạc Nhân thở dài nhìn nam nhân đối diện. Hắn cứ đần đần độn độn, đôi khi lại bá đạo, không chút qui tắc mà tồn tại trong cuộc sống của cậu đã hơn mười năm nay rồi. Kỉ niệm một năm ngày cưới theo lẽ chỉ là một cột mốc tính từ khi chính thức kết hôn. Chứ bản thân hai người hiểu rõ để đạt được ngày hôm nay, một năm vừa rồi thật không đáng nhắc đến. "Đại Hải" "Hả?" "Lại đây" "Chuyện gì?" "Đến gần một chút" "Thật ra là chuyện..." Chụt - "Chúc mừng kỉ niệm" Cố Hải mở to mắt mà ngạc nhiên, niềm vui sướng đang thấm dần lên khắp đầu óc hắn, được ái nhân chủ động hôn chúc mừng, điều ước thành sự thật nha. Lúc này thường thì người ta trao nhau ánh nhìn tình tứ, rồi khung cảnh lãng mạn lập loè dưới ánh nến, nhu tình vô hạn, ngất ngây say lòng. Nhưng Cố Hải khác, hắn mặt dầy sấn qua: "Một cái nữa có được không?" Bạch Lạc Nhân dùng tay búng vào trán hắn: "Tôi đói rồi. Cậu làm nhanh tay lên" Được rồi. Hắn nhịn. Nếu không nghĩ đến bây giờ mà đè nhau ra làm chuyện đó thì đến nửa đêm mới xong, Bạch Lạc Nhân dạ dày không tốt không nên nhịn đói lâu thì hắn đã hạ thủ nhanh gọn rồi không cần đợi đến nụ hôn đó. Cố Hải hì hục năm phút sau cũng thành công ướp đầy đủ hương vị cho các món ăn. Hắn mang lên boong dọn ra đầy đủ sau đó trở về buồng lái khởi động ra khơi. Cố Hải cho du thuyền chạy xa bờ tầm 1km, độ xa vừa phải để vẫn có thể ngắm thành phố về đêm. Hai người bọn họ cùng ngồi đối diện nhau, trước mặt là bếp than nóng hổi, trên tay hai chai bia ướp lạnh ngắt, vừa nướng thịt vừa trò truyện. Không khí hiện tại thập phần tuyệt vời. Vốn dĩ Cố Hải muốn một buổi tiệc lãng mạn dưới ánh nến, boong tàu tràn ngập hoa và bong bóng, giường ngủ thì rãi đầy hoa hồng như trên phim. Nhưng nếu những việc đó thật sự xảy ra thì kỳ quặc chết đi được. Chi bằng bây giờ thật thoải mái ngồi cùng nhau, Bạch Lạc Nhân lần đầu cảm thấy biết ơn sự đần độn của Cố Hải. "Này sao cậu lại biết tôi trở về sớm?" - đã đến lúc hắn muốn biết sự thật. Bạch Lạc Nhân nhếch mép cười một cái: "Buổi sáng hôm ấy tôi tình cờ nghe đám nhân viên nói về cô ca sĩ nào đó bên Hàn Quốc đã có thể danh chính ngôn thuận bước vào tập đoàn B. Vì lão phu nhân của tập đoàn B vừa mất, bà là người duy nhất ngăn cản mối tình của vị đối tác B và cô ca sĩ đó. Tôi chỉ là một lòng gọi điện cho trợ lý của đối tác để chia buồn, và đồng thời nhận được hồi báo từ anh ta rằng cậu nhờ anh ta đặt vé máy bay trở về nước. Nhưng tôi lại không nghe cậu nói gì, vì thế buổi trưa cậu gọi cho tôi, tôi đã cố tình hỏi khi nào thì cậu về" "Cậu biết tôi nói dối tại sao không vạch trần?" - Cố Hải uất ức hỏi. "Vạch trần cậu thì còn gì vui?" - Bạch Lạc Nhân lại tinh nghịch cười. Cố Hải gõ gõ cây xiên thịt vào vĩ nướng: "Vậy còn Nhã Tĩnh thì sao? Cậu và cô ấy cũng thông đồng phải không?" "Nhã Tĩnh báo cho tôi biết cậu để quên văn bản quan trọng, cô ấy đã gọi cho cậu nhưng đột nhiên mất tín hiệu, có thể điện thoại cậu hết pin. Tôi liền hỏi xem cô ấy có nghe cậu nói sẽ bay về nước không? Thì cô ấy bảo cậu chưa kịp nói. Nên tôi tương kế tựu kế, nhờ cô ấy hợp tác lên sân bay cho cậu quá giang về công ty. Rồi bày ra màn bắt gian tại trận" Cố Hải vẫn còn thắc mắc: "Vậy tại sao lại trùng hợp biết tôi sẽ trở lên lấy chìa khoá du thuyền mà cậu có thể đứng chờ sẵn?" Bạch Lạc Nhân lắc lư chai bia trên tay: "Tôi không chờ sẵn ở tầng 11. Kế hoạch của tôi là ngay trước cổng công ty. Không ngờ cậu lại đòi lên phòng lấy chìa khoá. Cũng may Nhã Tĩnh nhanh trí bày ra trò mất tập hồ sơ. Qua lần này tôi chính thức công nhận Phó tổng của cậu rất có năng lực" Cố Hải cơ hồ muốn cắn nát môi dưới luôn rồi. Mọi người đều bày mưu chơi hắn, để xem khi trở về hắn sẽ trừng trị từng người thế nào. Cái bụng đã vỗ no nê, Bạch Lạc Nhân lấy nước đổ vào lò than dập lửa, dọn dẹp tất cả qua một bên. Cả hai duỗi người nằm dài trên boong, gác tay gối đầu, bên cạnh vẫn là chai bia ướp lạnh, đã lâu rồi họ chưa từng có cảm giác khoan khoái đến vậy. "Aaa...Thật thoải mái" - Bạch Lạc Nhân duỗi người cảm thán. "Đúng là rất thoải mái" - Cố Hải cũng hoà chung không khí. Bọn họ im lặng tận hưởng hồi lâu sau thì Cố Hải lên tiếng: "Không biết thằng nhóc Tiểu Đằng bây giờ sao rồi!" "Khi không lại nhắc đến cậu ấy?" - Bạch Lạc Nhân khẽ nghiêng đầu hỏi. "Đột nhiên nhớ ra thôi" - hắn thở ra một hơi - "Bình thường nếu có tiểu tử ấy thì đã sôi động hơn nhiều. Máy game nhà chúng ta bị hỏng chắc chắn cũng là do y." Bạch Lạc Nhân cười. Cuộc sống hai người không phải là không vui, một năm trôi qua phải nói cũng khá yên bình, tình cảm quan tâm dành cho nhau sau những ngày làm việc mệt mỏi, đi ăn tối, cùng xem phim, vài lần sóng gió cứ coi như thử thách đi. Đến khi Tiểu Đằng xuất hiện, thổi một luồng không khí tươi mới vào ngôi nhà vốn chỉ có hai người đàn ông. Y tinh nghịch, hoạt náo, mỗi lần ghé thăm là mỗi lần làm loạn. Tuy nhiên, Cố Hải lẫn Bạch Lạc Nhân đều không hề khó chịu vì việc đó, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống có vẻ đang sinh động hơn. "Nhân Tử" - Cố Hải gọi Bạch Lạc Nhân nhướng mày nhìn hắn, ngụ ý cậu đang lắng nghe. "Tôi đã từng muốn nói nhưng lại sợ cậu không bằng lòng. Đó là..." - Cố Hải ngập ngừng một khắc. "Chuyện có hài tử?" Bạch Lạc Nhân đã sớm nhìn ra tâm tư này của Cố Hải từ khi bọn họ thân thiết với Trương Đằng. Nếu là ngày trước, chắc chắn cậu không muốn bị ràng buộc bởi một đứa nhỏ, cảm thấy hai nam nhân thì chỉ cần một bầy chó là đã có thể vui vẻ sống qua ngày rồi. Nhưng thông qua thời gian tiếp xúc với Tiểu Đằng, họ phần nào xem y như người thân trong gia đình, nhận thức được vai trò cần thiết của một thành viên khác ngoài mối quan hệ bạn đời và đối phương. Một đứa trẻ. Thuộc về bọn họ. Sẽ là người thứ 3 đáng được hoan nghênh nhất. Cố Hải ngồi dậy, choàng qua chống hai tay lên sàn, mặt đối mặt với Bạch Lạc Nhân, hắn nghiêm chỉnh hỏi: "Cậu đồng ý không?" Ai đó cũng rất nghiêm túc nhìn nhận: "Đứa nhỏ không phải Trương Đằng. Chúng ta sẽ phải có trách nhiệm cả đời với nó" Cố Hải gật đầu. "Sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh sau khi đứa bé chào đời" Cố Hải gật đầu. "Đã quyết định tạo ra nó thì không được quyền hối hận" Cố Hải lại gật đầu: "Chỉ cần cậu nguyện ý, những việc còn lại không thành vấn đề" Bạch Lạc Nhân nheo mắt nhìn qua phía xa, nơi thành phố lên đèn lung linh giữa màn đêm huyễn hoặc. Nhân sinh vẫn cứ hối hả, trên hết chính là mưu cầu hạnh phúc giản đơn ở gia đình. Một tổ ấm có người mình yêu, còn có cả một sinh linh thuộc về bọn họ đang khoẻ mạnh phát triển từng ngày. Thế giới như thế được gọi là Viên Mãn. Bạch Lạc Nhân dứt khoát gật đầu: "Được. Vậy thì chúng ta cùng nhau sinh một đứa" "Tốt. Bây giờ liền làm" Cố Hải nhanh chóng áp xuống, bắt đầu mọi chuyện bằng nụ hôn triền miên. [Hết chương 76]
/171
|