( Ổng đã KỊP NHỚ RA để giận nữa rồi ) (Nếu mà về ghen thì hai ông đều ghen. Chỉ là lộ hay ngầm thôi kaka)Về đến nhà, Bạch Lạc Nhân theo thói quen định cho tay vào túi áo Cố Hải lấy chìa khoá thì lập tức bị nam nhân ngăn chặn: "Tay còn vết thương. Lần này nhường tôi làm." Thuận lợi nhập môn, Bạch Lạc Nhân đứng ở trước cửa phòng ngủ, nhàm chán đợi Cố Hải khuân vác đồ đạc của cậu vào. "Cậu tránh ra một chút để tôi mang đồ vào phòng" - thấy người đứng chắn cửa, Cố Hải xua đuổi. Nam nhân vẫn không nhúc nhích. Cố Hải trông mặt người đối diện không phải đang giận dỗi mà là bày ra điệu bộ tinh ranh khó lường, cộng thêm một chút hương vị mè nheo khó thể phát hiện. Bèn bỏ hành lý xuống đất, tiến đến áp nam nhân lên cửa phòng, hai thân nhiệt ma sát: "Cậu muốn gì? Bảo bối. Chịu đựng không nổi rồi?" Hôn môi. "Nhớ tôi?" Liếm vành môi. "Không đợi được đến khi vào phòng sao?" Cọ cọ mũi. "Muốn ở đây?" Liếm mũi. Người áp cửa không có hành động đáp lại. Chỉ trân trân nhìn tên đại sắc lang kia tự nhiên tung hoành. Ngay lúc Cố Hải di chuyển đến vành tai của Bạch Lạc Nhân, đưa lưỡi lần mò, thì đồng thời môi Bạch Lạc Nhân cũng ở ngay vị trí tai Cố Hải. Cậu bình tĩnh nói ra lời trong lòng: "Tôi đói bụng" Cố Sắc Lang bất động. Vốn định tấn công nơi vành tai nhạy cảm thì bị 3 chữ quyền lực đánh gục. Vẫn dán chặt người vào Bạch Lạc Nhân nhưng cúi đầu xuống bày ra dạng bất lực, đoạn lại cười xoà. Nhấc đầu trở về vị trí cũ, cọ mũi mình với mũi của ái nhân, cưng chiều nói: "Cậu đúng là..... Ông đây chết trong tay cậu." Bạch Lạc Nhân lúc này mới chịu nở nụ cười chiến thắng. Một mạch theo lời tiến ra salon ngồi đợi Cố Bếp Trưởng chuẩn bị cơm. Vớ lấy quyển tạp chí yêu thích, Bạch Lạc Nhân say sưa đọc đến trang quảng cáo thiết bị di động, sực nhớ ra điện thoại của mình mấy ngày nay không hề mang theo, bèn với tới hỏi Cố Hải: "Đại Hải, điện thoại của tôi đâu?" "Tôi đập vỡ rồi" - Cố Bếp Trưởng vừa xào thức ăn vừa trả lời. Bạch Lạc Nhân quở mắng: "Cậu giận tôi rồi đi trút giận lên điện thoại? Ấu trĩ." "Tôi sẽ mua cái khác cho cậu, nghỉ ngơi rồi chiều chúng ta đi." - Cố Bếp Trưởng không ngại vì vợ tiêu pha. Thức ăn vừa chín, hương thơm nghi ngút, lúc này chiếc mũi thính cũng như cái bụng khó chịu của Bạch Lạc Nhân không cầm cự được nữa, gấp tạp chí, tiến lại chổ bếp tìm hy vọng. Đang quan sát xem có gì có thể cho vào bụng lót dạ hay không thì phát hiện một chiếc đũa mang theo miếng thịt thơm ngon đưa tới trước mặt: "Ăn thử đi, xem vừa miệng chưa?" Bạch Lạc Nhân định đưa môi ra thổi bớt hơi nóng thì lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc: "Tôi thổi nguội rồi mới đưa cậu." Chỉ việc ăn thôi, không đãi ngộ nào sung sướng bằng. Mùi vị thật tuyệt, lâu lắm rồi Bạch Lạc Nhân không được nếm trãi mỹ thực như này, phút chốc cảm thấy thật hạnh phúc. "Đại Hải." Cố Hải nhìn cách ăn ngon miệng của cậu mà không giấu ý cười: "Tôi đây." Bạch Lạc Nhân nhai hết thức ăn rồi nói: "Hay là cậu dạy tôi đi." Cố Hải thắc mắc: "Để làm gì?" "Để sau này giận nhau tôi có thể tự lo cho mình." Cố Hải lập tức nổi đoá: "Không. Không dạy dỗ gì hết. Giận nhau vẫn là tôi nấu." "Nấu cái đầu cậu. Giận nhau cậu đến nhìn còn không nhìn mặt tôi." - Bạch Lạc Nhân nhếch môi cười khổ. "Đó là do...." - Cố Hải thật không biết phải nói sao. Con người là vậy, lúc vui vẻ thì ta hứa hẹn dù giận hờn cũng không bỏ mặc nhau. Nhưng khi cơn thịnh nộ trỗi dậy, nhân sinh đôi lần quên mất những lời hứa thuở an nhiên, nỗi đau che lấp lý trí, khiến họ trở nên ích kỉ và cô lập bản thân. Không hẳn là không còn yêu thương nữa, chỉ là tạm thời không muốn chạm vào đối phương để nỗi đau thêm chồng chất. Ta không thể trách ai vào thời điểm đó, con người được thượng đế sinh ra vốn đã là như vậy. Như Cố Hải, hắn yêu Bạch Lạc Nhân đến chết đi sống lại, song khi có mâu thuẫn vẫn không dám đối mặt với cậu vài ngày mới gạt bỏ sĩ diện mà hướng về cậu. Thì đừng nói chi đến ưu ái thường tình. Vốn dĩ không thể cưỡng cầu được đâu. Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải khó xử cũng không muốn xoáy sâu thêm, họ khó khăn lắm mới hoà hợp, cậu xoay người tiến đến bàn ăn, vừa đi vừa nói: "Nhanh tay dọn ra đi." Cố Hải lẳng lặng bưng từng đĩa, từng đĩa thức ăn ra bày trên bàn, thật là một mâm cao lương thịnh soạn, không phải những thứ đắc tiền, mà là những món có tiền cũng không thể mua được. Màn ăn cơm diễn ra hơi gượng gạo, không biết có phải vì những lời lúc nãy của Bạch Lạc Nhân mà Cố Hải không được tự nhiên hay không! Chỉ thấy hắn cắm cúi ăn, lâu lâu lại gắp cho Bạch Lạc Nhân những thứ cậu thích rồi bảo cậu ăn nhiều vào. Bạch Lạc Nhân quan sát được Cố Hải suy nghĩ đâm chiêu việc gì đó, một lúc thì mở lời hỏi: "Cậu bị sao vậy?" Cố Hải dừng đũa, rời khỏi ghế đi về phía đối diện nơi Bạch Lạc Nhân đang ngồi: "Cậu đứng dậy một chút." Bạch Lạc Nhân không hiểu nhưng vẫn thuận theo: "Chuyện gì vậy chứ?" Cố Hải đưa người ngồi xuống vị trí của Bạch Lạc Nhân, hung hăn kéo cậu đặt lên đùi, vòng tay ôm eo giữ chặc, ngước mặt lên nhìn cậu: "Phải làm sao để không giận nhau nữa?" "Chúng ta hiện tại có giận nhau sao?" - Bạch Lạc Nhân khó hiểu nhìn hắn. Cố Hải lắc lắc đầu: "Không. Ý của tôi là sau này. Làm sao để không giận nhau nữa? Hoặc có thì cũng không được bỏ mặc nhau" "Tôi làm sao biết." - triệt để hiểu, tên này hoà ra từ nãy đến giờ vẫn nặng lòng câu nói ấy. Cố Hải coi bộ khá nghiêm túc nói: "Tôi đã nghĩ rồi, lúc tức giận chắc chắn sẽ không thể đối mặt. Vậy làm thế nào để không tức giận, xuất hiện mâu thuẫn lập tức phải thoã hiệp?" "Việc này cậu tự nghĩ đi, không phải đó là chuyên môn của cậu à?" - Bạch Nhàm Chán. "Chuyên môn của tôi khi nào? Cậu mới là người hay giận. Suốt ngày chỉ giỏi đanh mặt với tôi." Bạch Lạc Nhân ngẫm nghĩ thấy cũng không sai, thường thì cậu làm mặt lạnh, Cố Hải đóng vai mặt dầy, nên ít khi giận hờn nhau lâu, chỉ những việc nghiêm trọng như lần này, Cố Hải giận không chủ động hoà giải, nên mới đi vào vòng lẩn quẩn. Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc, dứt khoác quyết định: "Thôi được rồi, nếu sau này cậu làm gì khiến tôi giận, tôi coi như chịu thiệt thòi để cậu có một lần giải thích. Cậu phải hảo hảo mà trình bày biết chưa?" "Chịu thiệt thòi? Thế nào gọi là chịu thiệt thòi?" - Bạch Lạc Nhân chau mày hỏi. "Vì tôi không bao giờ giận cậu, trừ những việc nghiêm trọng. Nếu đã thực sự tức giận thì rất lợi hại. Bảo bối, cậu lúc đó phải nói cho tôi hiểu xem có phải hiểu lầm hay không. Như thế sẽ rõ ràng mọi chuyện." - Cố Hải luôn kiên nhẫn trả lời. "Cậu hiểu lầm tôi, còn bắt tôi giải thích? Vậy người chịu thiệt thòi phải là tôi mới đúng." Cố Hải thật sự hết cách với tên tiểu tử này. Đôi lần hắn suy nghĩ, không biết kiếp trước đã mắc nợ gì Bạch Lạc Nhân, mà kiếp này đường đường là một doanh nhân cũng coi như có chút địa vị trong thương trường, chiến đấu không biết bao nhiêu đối tác oái ăm nhưng cứ hễ mở miệng ra là lập tức phải chào thua trước cậu. Không biết do Cố Hải vô phương chống trả hay là bao dung đến độ không nỡ buông lời chống trả. Cuối cùng hắn quyết định hạ câu chốt: "Tóm lại cách giải quyết tốt nhất là: Hãy nghe nhau nói." Bạch Lạc Nhân im lặng chứng tỏ đồng ý. Cậu thật tâm cũng không muốn sự việc tương tự xảy ra. Thất tình rất khó chịu, hai người yêu nhau vì một chút hiểu lầm mà dày vò nhau thật không đáng chút nào. Nhất là khi họ vượt trăm ngàn khó khăn để có ngày hôm nay, tuyệt đối không thể vì mệt mỏi mâu thuẫn mà rời bỏ. Tuyệt đối không. Họ nhìn nhau hồi lâu, ánh nhìn chất chứa nhiều nỗi niềm, đương nhiên phần lớn chính là yêu thương. Giữa màn giao triền ánh mắt, Cố Hải buông lời dịu dàng, giọng điệu phiến tình hoà vào không gian, ma mị đoạt hồn: "Nhân Tử. Hôn tôi." Bạch Lạc Nhân đang yên ổn trên đùi bỗng nghe thấy lời tình bên tai, cũng không phải khó chịu, chỉ là chút bất ngờ xen lẫn mùi vị ngọt ngào khó miêu tả. Đoạn không ngân ngại, cúi đầu thuận ý nam nhân. Cám ơn những ngày xa nhau. Để họ một lần nữa sa hồn vào ái tình triền miên. Muôn đời khó cưỡng. Cơn cuồng ái qua đi, bàn cao lương vẫn chưa ăn hết, thân thể hai người đã đẫm ướt mồ hôi, hơi thở chưa kịp bình ổn. Cố Hải lại ôm Bạch Lạc Nhân đặt lên đùi. Bạch Lạc Nhân có ý tránh né: "Dơ" Sau cuộc mây mưa, đương nhiên mật khẩu có chút dính ướt, tên đại sắc lang này lại hiên ngang kéo cậu vào người, khó tránh Bạch Lạc Nhân cảm thấy nhạy cảm. "Tôi không chê cậu bẩn. Cũng là của tôi thôi mà." - vẻ mặt hắn toát lên khí chất hết sức dâm mĩ. Khi gọn gàng ôm nam nhân, Cố Hải lại đề nghị: "Cùng nhau tắm đi." Người trên đùi gật đầu. Cùng nhau tiến vào phòng tắm. Cả hai ngâm mình trong nước ấm, nhẹ nhàng trò chuyện. Một hồi lâu, họ nói hăng say về công ty Cố Dương, về việc làm ăn sau này, Bạch Lạc Nhân dù không làm trong ngành nhưng những hiểu biết của cậu thì không hề nhỏ, dù gì ngày trước cậu cũng từng mang hoài bão kinh doanh. Nên trong việc làm ăn của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân luôn luôn là một hảo quân sư. "Tôi đã căn dặn Nhã Tĩnh làm một số báo cáo. Ngày mai cậu cùng tôi đến công ty xem, phải biến tiềm năng vốn có bên Cố Dương thành bước đệm nhảy vọt cho Hải Nhân" - Cố Hải hết sức tập trung trình bày công việc. Nhưng đối diện hắn trong bồn tắm lúc này, có một Bạch Tiểu Tử biểu tình đanh lại, dường như cậu vừa nghe được ý gì đó không hay, hoặc ai đó vô tình khơi gợi tiềm thức vốn đang bị niềm vui hoà hợp che khuất mất. Đứng dậy lau khô mình. Mặc quần áo. Không nói không rằng. Trở về phòng ngủ. Thẳng tay bỏ Cố Hải lại trong ngơ ngác. [Hết chương 28]
/171
|