"Alo" - Bạch Lạc Nhân nghe máy. Giọng Thạch Tuệ yếu ớt, cơ hồ nói không ra hơi: "Em.... em bị tai nạn. Ở đây tối quá...." Bạch Lạc Nhân hơi hốt hoảng: "Alo? Em có chuyện gì vậy? Hiện tại đang ở đâu?" "Em lái xe đi ra ngoại thành gặp bạn, lúc về thì bị một chiếc xe vượt qua... Bất ngờ... bất ngờ mất lái... Bây giờ em không biết phải làm sao, chân em đau quá, không ra khỏi xe được." - Thạch Tuệ thật khó khăn mới nói hết câu, hơi thở ngập ngừng nghe rất nặng nhọc. Bạch Lạc Nhân không nghĩ gì liền hỏi: "Em đang ở khu vực nào có xác định được không? Không ai nhìn thấy em sao?" "Em không biết, chỉ biết mình vừa đi ngang trạm thu phí quốc lộ, rồi mất lái rẽ vào con đường này..." Tít tít tít... Điện thoại không còn tín hiệu nữa. Bạch Lạc Nhân khẩn trương đứng lên thay quần áo. Lúc này Cố Hải từ nhà tắm đi ra, thấy Bạch Lạc Nhân chuẩn bị đi đâu liền hỏi: "Cậu có việc gì lại đi giờ này?" Bạch Lạc Nhân không nói được cho Cố Hải biết, nếu nói ra thể nào cũng dẫn đến bại lộ cả chuyện lần trước cậu gặp Thạch Tuệ đã giấu hắn, càng nghĩ càng nghiêm trọng nên đành phóng lau theo lau, cứ giải quyết trước đã rồi giải thích sau. "Dương Mãnh gọi nhờ tôi chút việc gấp, cậu cứ ngủ trước đừng chờ tôi. Tôi sẽ mang theo chìa khoá." Nói rồi vội vã đi ra khỏi cửa. Cố Hải đôi chút sinh nghi nhưng vẫn chưa thể mường tượng ra được cớ sự đến nông nỗi này nên đơn giản cho qua, nghĩ là Bạch Lạc Nhân thật sự đến chổ Dương Mãnh. Ý nghĩ này lập tức biến mất khi Cố Hải nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Thật ra số này cũng không phải lạ, chỉ là Cố Hải chưa hề lưu số người gọi đến. Thạch Tuệ ma quái: "Người mà anh yêu thương đang lén lút đến chổ tôi lần thứ 2 trong 2 ngày. Mặc kệ lần thứ 1 anh đã biết hay chưa. Nếu đã biết rồi thì tại sao hôm nay anh ấy lại đến vào giữa đêm khi tôi vừa chỉ gọi một cú điện thoại chắc anh cũng có hứng thú muốn biết chứ? Còn nếu kể cả lần thứ 1 anh ấy vẫn chưa nói cho anh biết, thì xin chia buồn cùng anh." Mắt Cố Hải trợn trừng đỏ rực, vốn đã hiểu ra sự việc nên không hề nói gì, cả thân người hắn bỗng run lên, tay cầm chặc tựa hồ như muốn bóp nát cả chiếc điện thoại. Đối phương không đợi hắn phản ứng, liền nói tiếp: "Tôi đang ở đường Xã Lang, cách trạm thu phí quốc lộ 100m. Gần đó có một khách sạn tên Trung Hải. Đêm nay chúng tôi sẽ cùng nhau ân ái ở đó. Tôi chỉ điểm cho anh rồi, chuyện có bắt ghen hay không là tuỳ ở anh." Cố Hải tiến về phía sofa ngồi phủ xuống, đầu óc lúc này quay cuồng một mớ hỗn độn. Chuyện hôm qua cố kiềm nén tâm tư hôm nay tất cả bung sổ ra. Giờ đây hắn có trăm ngàn suy nghĩ, Bạch Lạc Nhân đã nói gì với cô gái ấy, tại sao lại chạy đến lần nữa? Không phải đã giải quyết cắt đứt mọi chuyện rồi sao? Không lẽ hắn đã quá tin tưởng? Cố Hải biết Thạch Tuệ không đơn giản, chỉ là không nắm được ả lại dùng kế sách gì để kéo đi Bạch Lạc Nhân, bây giờ hắn đến đó sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng gì đây? Thạch Tuệ đang sắp xếp những gì chờ hắn? Nghĩ một hồi chịu đựng không nổi dứt khoác đứng dậy thay quần áo. Dù thế nào Cố Hải vẫn phải đến xem sao. Nếu như Bạch Lạc Nhân yêu hắn chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện. Còn nếu thật sự cậu vẫn một lòng lưu luyến cô gái đó, bày tỏ thái độ yêu thương cô ta.... Cố Hải cầu xin ông trời hãy giúp hắn bình tĩnh ! Nghĩ rất nhiều và lái xe rất nhanh. Cố Hải từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy mà Thạch Tuệ đang giăng sẵn chờ hắn. ——————— Nếu suy xét kĩ, Bạch Lạc Nhân cũng có chút ngờ vực, nhưng có lẽ tâm tính vốn chính trực nên cậu không cho rằng vì mình Thạch Tuệ có thể tự tổn thương bản thân đến nỗi liều cả tính mạng. Bạch Lạc Nhân đến đúng chổ Thạch Tuệ mô tả, thấy xe của cô ta đang nằm bên vệ đường, dường như là đụng vào cột điện, đầu xe tan nát. Nhìn cảnh tượng có vẻ nghiêm trọng, Bạch Lạc Nhân vội vã chạy tới mở cửa xe. Thạch Tuệ đang ngồi úp mặt vào túi khí chống sốc, cơ hồ bất tỉnh. Bạch Lạc Nhân lay cô: "Thạch Tuệ, Thạch Tuệ, em nghe anh nói chứ?" Thạch Tuệ không có phản ứng. "Thạch Tuệ, em còn ý thức không?" Cơ thể khẽ động, Thạch Tuệ ngẩng đầu lên khó nhọc, trán cô bị va đập hiện rõ một đốm máu, giọng rất khẽ: "Bạch Lạc Nhân, anh đến rồi, em cuối cùng cũng chờ được anh đến." Trong lòng Bạch Lạc Nhân nhói lên một tia thương xót, cô gái yếu đuối bị lầm vào tình cảnh thế này còn biểu tình như đã chờ đợi cậu từ rất lâu, nam nhân nào cũng không đành lòng nổi. "Đừng nói nữa, anh đỡ em ra ngoài." - Bạch Lạc Nhân ôn nhu bế cô rời khỏi. Thoạt nhìn, Thạch Tuệ không hề bị thương, trừ phần đầu bị chảy máu. Chắc là do tông vào cột điện đột ngột sốc và kẹt trong xe nãy giờ nên cơ thể có hơi cứng nhắc. "Em đi nổi không? Anh đưa em đến bệnh viện." Thạch Tuệ lắc đầu: "Em không sao, chỉ là đi không nổi nữa. Đừng đến bệnh viện, không biết anh còn nhớ hay đã quên nhưng em sợ nhất là mùi bệnh viện." Bạch Lạc Nhân vẫn kiêng nhẫn dò hỏi: "Chân em có tổn thương gì không? Cũng phải kiểm tra chứ." "Anh tìm chổ nào đó cho em ngồi một xíu, hết căng thẳng thì em sẽ cử động được. Hay là chúng ta vào chổ đó." - vừa nói vừa hướng tầm mắt đến khách sạn Trung Hải. Bạch Lạc Nhân có chút do dự nhưng lập tức gạt sang, Thạch Tuệ đã trở thành như vậy không thể bỏ mặc được. Nghĩ rồi bế cô ấy đi thẳng vào khách sạn. Nam nhi chi chí ơi là nam nhi chi chí. Bởi ta nói sống ở đời cương trực thẳng thắng quá cũng khổ lắm. Những chuyện vừa trông vào đã có thể nhận ra ngay là cô ấy muốn câu dẫn anh, nhưng bản chất đàn ông không cho phép Bạch Lạc Nhân nghĩ như vậy. Thật đúng là vô phương đi vào bẫy. "Anh đừng nói cho họ biết em bị thương. Những chổ này họ sợ phiền phức sẽ không cho mình thuê đâu, anh bế em vào tình trạng máu me thế này họ nhất định từ chối. Anh lấy áo khoác cho em che mặt lại đi, anh cứ nói là em đã ngủ say." - coi bộ cô nàng còn suy tính đến những điều sâu xa hơn. Bạch Lạc Nhân vốn là không nghĩ được nhiều, cảm thấy lời Thạch Tuệ rất có lý nên cứ như vậy mà làm. Hai người thuận lợi lên phòng, Bạch Lạc Nhân đặt Thạch Tuệ xuống giường: "Anh đi xin nước nóng cho em ngâm chân." Lúc Bạch Lạc Nhân rời đi, Thạch Tuệ cầm điện thoại gọi cho tiếp tân: "Alo tôi là khách ở phòng 122, bạn trai tôi đang xuống chổ các vị xin nước nóng, chị vui lòng cho tôi xin một chai tinh dầu làm thơm phòng giúp tăng hưng phấn. Chị biết rồi đấy, chúng tôi vừa mới làm một lần ở ngoài xe, bây giờ vào đây tôi sợ anh ấy đuối sức. Mong chị giúp cho. Đừng bảo với anh ấy đó là gì. Cứ nói là sữa tắm cũng được." Hoá ra đây là khách sạn chuyên chứa gái mại dâm trong vùng. Các cô gái thường dẫn khách vào đây lâm trận, nên chổ này có đầy đủ các loại vật phẩm hỗ trợ và chuyện Thạch Tuệ gọi trao đổi thẳng với tiếp tân cũng không có gì đáng quan ngại. Y lời, nhân viên đưa cho Bạch Lạc Nhân một ít nước nóng và chai tinh dầu, cậu không mấy hiểu mấy chỉ nghĩ là vật dụng của khách sạn nên mang lên theo. Về tới phòng, Thạch Tuệ vẫn thái độ yếu ớt nằm trên giường, Bạch Lạc Nhân tiến tới, đặt lọ tinh dâu lên bàn và tiến đến phòng tắm pha nước cho ấm. Thạch Tuệ vội vã mở nắp lọ dung dịch, rắc một ít vào người mình, trên giường, và nhỏ vài giọt lên cây nến thơm bên cạnh. Sau đó đặt nó về vị trí cũ. Bạch Lạc Nhân đưa thau nước đến bên giường: "Anh đỡ em ngồi dậy, ngâm chân một chút sẽ khoẻ." Nói rồi tiến đến nhẹ nhàng dùng tay nâng lưng Thạch Tuệ, Bạch Lạc Nhân không hiểu tại sao lại bắt đầu có cảm giác nóng âm ỉ trong lòng ngực. Là do nhiệt nộ trong phòng hay do bản thân cậu động tình? Không thể được, dù sao cũng phải cố gắng kiềm chế. Bạch Lạc Nhân là đàn ông, ngoài Cố Hải ra thì cậu vẫn có cảm xúc với phụ nữ, huống hồ lại là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn như Thạch Tuệ, lâm vào tình cảnh yếu đuối như này thì bất kì nam nhân nào cũng động lòng che chở. Một lúc sau, Bạch Lạc Nhân cảm thấy trong người nóng nảy, lửa dục hừng hừng, đưa mắt nhìn qua đôi chân của Thạch Tuệ đang trần trụi trắng mịn nằm trong làn nước ấm, khẽ động đậy đôi chút. Chỉ bấy nhiêu cũng khiến Bạch Lạc Nhân bốc hoả, cậu cố tình né tránh, dùng hết sức lực để kiềm nén dục vọng nhưng mò hôi vẫn tuông ra như tắm. Thạch Tuệ chú ý biểu hiện của Bạch Lạc Nhân, biết rằng cậu đã hít phải khí hương và giờ tâm tình đang sung mãn, cố ý hít hà một chút, tỏ vẻ nhấc chân lên còn đau nên đành đặt xuống trở lại chậu nước. Bạch Lạc Nhân nghe tiếng kêu dâm mĩ đó thật sự không còn có thế khống chế, cậu đứng lên cáo từ, mắt không dám nhìn thẳng Thạch Tuệ: "Em cứ ở đây nghỉ, khi nào khoẻ thì đón xe về. Cũng trễ rồi anh phải về trước." Thạch Tuệ biết nếu hôm nay không thành công thì cả đời cũng chẳng còn cơ hội. Liền ngã xuống giường kêu lên đau đớn: "Aaa. Không biết có phải đã trật khớp rồi không. Đau.... đau quá." Bạch Lạc Nhân bất ngờ tiến đến bên giường. Thạch Tuệ nhanh chóng nắm tay cậu kéo xuống: "Bạch Lạc Nhân, anh đừng đi. Đừng bỏ em lại một mình." Cơ thể Bạch Lạc Nhân ở trên Thạch Tuệ, mặt đối mặt, bị tác dụng của tinh dầu kích thích, Bạch Lạc Nhân thở hổn hển nhìn cô gái dưới thân, kiềm nén đến mức muốn nổ tung. Cậu vẫn không hôn, không động, chỉ là chẳng thể nhấc người lên được. Đối với người bình thường, hít phải dung dịch này vài phút còn chưa biến thành thú hoang thì đúng là thiên tài đáng nể phục. ——————— Cố Hải bước vào khách sạn, sốt ruột không còn kiềm chế được hành động, tiến đến nắm lấy cổ nhân viên: "Nãy giờ có một cặp nam nữ đi vào đây không? Họ ở đâu? Phòng nào." Tên nhân viên cũng khá quen thuộc với những tình huống như vậy: "Ấy ấy, đừng động thủ. Bắt ghen sao?" "Nói mau." - Cố Hải không còn bình tĩnh. "Vừa có một đôi vào đây, có phải anh nói chàng trai bảnh bao, tướng mạo cứng rắn và một cô gái nhỏ nhắn xem cách ăn bận có vẻ rất hiền thục không?" "Nói." - Cố Hải tức giận siết chặc tay nắm Tên nhân viên bị đau, cơ hồ muốn nói thêm vài câu châm chọc Cố Hải: "Anh đến trễ rồi. Họ dường như đã phong tình một đợt dữ dội lắm, cô gái mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn chàng trai thì hấp tấp bế cô ta lên phòng tiếp tục làm rồi. Phòng 122." Cố Hải buông tên nọ ra, lập tức đi như bay lên lầu. Phía sau còn nghe tiếng vọng lại của tên láu cá: "Ôn nhu một chút. Đồ đạc bị vỡ món nào đều phải đền tiền." Đứng trước cửa phòng, Cố Hải bỗng khựng lại vài giây... Mọi thứ sau cánh cửa này... Cố Hải thật chưa đủ can đảm đối mặt. Hắn tự trách bản thân, nếu hôm qua mạnh dạn ngăn cản biết đâu sẽ không dẫn hắn đến tình huống như bây giờ. Nghĩ một lúc, Cố Hải dùng tay xoay chốt cửa, cửa không khoá. Vì Bạch Lạc Nhân ban đầu lòng không tạp niệm nên cư nhiên để cửa như thế. Thực tế Cố Hải thừa sức một chân đá văng nhưng hắn là không dám quá thẳng thắng như vậy. Một chút tư vị, hắn mong việc động đậy chốt cửa có thể khiến họ phát hiện mà chấn chỉnh bản thân. Cảnh tượng Cố Hải trông thấy - Bạch Lạc Nhân đang nằm đè lên người Thạch Tuệ, mặt đối mặt, nhịp thở rối loạn. không phải vô ý vấp té rồi vội vàng đứng lên, cũng không thể dùng nguyên nhân nào khác biện hộ giúp cậu. Thật sự bộ dạng của hai người họ lúc này là bộ dạng của hai kẻ động tình ái chuẩn bị tiến vào cơn cuồng say. Cố Hải triệt để chết tâm, trái tim hắn giờ đây như có trăm ngàn vết cắt. Dẫu biết Thạch Tuệ dựng âm mưu, nhưng tư thế đáp ứng này của Bạch Lạc Nhân mới chính là thứ vũ khí sát thương đáng sợ nhất. Cảm thấy có người mở cửa, Bạch Lạc Nhân quay lại. Cậu phát hiện Cố Hải. [Hết chương 18]
/171
|