Edit: Baotri1998
Trở lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, vừa vào cửa, Cố Hải đã ngửi thấy một mùi kỳ quái .
"Mấy ngày không thông gió?" (đón gió để thoáng khí không ngột ngạc)
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cửa sổ, thật thà mà nói,“Tôi mỗi ngày đều đúng hạn thông gió.”
Lúc Cố Hải đi mở cửa sổ, tay đẩy cửa ra toàn bụi bẩm rơi xuống, hơn mười ngày không gặp, thấy cảnh như vậy cũng không nỡ mắng, chỉ là thấy xót xa . Tôi nói này vợ của tôi ơi a ! Cậu có thể lưu tâm cho tôi một chút được không? Cậu luôn như vậy, về sau tôi cũng không dám đi công tác .
Bạch Lạc Nhân từ trong chăn, trong ngăn tủ, rồi đến dưới gối đầu, mò dưới sàng tìm ra một đống quần áo bẩn nhét vào ngực Cố Hải ,“Vâng, đều giử lại cho cậu.”
Cố Hải vừa yêu vừa hận liếc nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, một câu chưa nói, xoay người vào phòng vệ sinh.
Máy giặt là Cố Hải trước đó mới mua không lâu , trước khi đi toàn bộ đều đã thiết định tốt, bột giặt cùng nước xả vãi mềm mại đổ chung một lần . Chỉ cần đem quần áo bỏ vào , mở vòi nước, bấm công tắc, chờ vài phút lấy quần áo ra liền thơm thoa sạch sẽ .quá trình dể dàng không thời gian, mà Bạch Lạc Nhân bản thân lại lười biếng .
Chẳng qua Cố Hải trái lại rất hiểu hắn, để lại bao nhiêu quần áo đều không quan trọng, việc này hắn coi đây là một loại tiêu khiển. Trước một người cả ngày dành thời gian đối mặt với văn kiện hoặc là máy tính, việc lao động như thế này đối với hắn mà nói chính là thả lỏng và tận hưởng. Ngược lại, người giống như Bạch Lạc Nhân, ngoài việc mỗi ngày huấn luyện còn lại chính là huấn luyện, chẳng có một tia cơ hội rãnh rỏi nào, vì vậy hắn không muốn lở thời gian nhàn hạ này.
Cũng may hai người không cùng một nghề, có thể dung nạp lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau .
Cố Hải đem áo khoác ngoài để vào trong máy giặt, còn quần lót và vớ thì dùng tay giặt , trước khi giặt theo thói quen là phải đếm, phát hiện không đủ số, liền hướng ra ngoài hô một tiếng,“Thiếu một chiếc vớ.”
“Không có biết, tôi đều đưa hết rồi mà.”
Cố Hải đếm lại một lần, vẫn là là thiếu,“Cậu đi tìm đi.”
Bạch Lạc Nhân lục tung mà tìm, rốt cục cũng nhìn thấy một chiếc bị thiếu, nó nằm bên trong khe ở giửa nệm của đầu giường, rồi đi tới ném vào trong thau giặt đồ, cúi đầu nhìn xuống, toàn là đống vớ màu trắng a !
“Đều là màu trắng , cậu làm sao biết thiếu một một chiếc?”
“Nhảm nhí ! Trước khi tôi đi tôi đã mua cho cậu 20 đôi với nhét vào trong tủ giường , sợ cậu không giặt, vì thế cho cậu một ngày có thể đổi một đôi. Tôi còn không hiểu cậu sao? Chỉ cần có vớ sạch để mặc, tuyệt đối sẽ không giặt vớ bẩn. Tôi tổng cộng đi 12 ngày, mà hiện tại chỉ có 23 chiếc, không phải thiếu một chiếc rồi sao?”
(Toán lớp 3: 20 đôi = 40 chiếc, đi 12 ngày vậy lấy 2 (chiếc) x12(ngày) - 1(Chiếc) =23 Chiếc^_^ !!!)
Bạch Lạc Nhân cười hai tiếng 'ha ha'.
“Cậu còn mặc mũi mà cười?” Cố Hải lấy bọt xà phồng quét đầy mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lau mặt, cúi đầu nhìn Cố Hải giặt đồ, hắn đặc biệt thích xem Cố hải lao động, thích mỗi lần xem cố hải làm việc nhà, đều có một loại cảm giác hỗn tạp, luôn cảm giác Cố Hải không phải đang làm việc, mà coi đây là một loại sở trường đặc biệt. Bởi vì bất cứ ai đầu tiên nhìn thấy Cố Hải, đều sẽ cảm giác một người đàn ông được hào quang bao phủ, bên người hắn nhất định sẽ có một đám mỹ nữ quay quanh, cuộc sống của hắn nhất định là xa hoa mê ảo , bản thân sẽ có hàng vạn người mê .
Cho nên, một người đàn ông nấu ăn, giặt quần áo, đúng là giống như đang thưởng thức một chương trình, một chương trình thực tế. Bởi vì chỉ cho một mình Bạch Lạc Nhân xem, cho nên làm sao có thể thoát khỏi hiện thực, mà cho dù là mơ tưởng nhưng cũng chỉ có một mình hắn tưởng , ngay cả người khác có quyền tưởng tượng cũng không có.
“Quần lót cũng nên mỗi ngày đều đổi đi?” Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân phục hồi tinh thần lại,“Ừ, mỗi ngày đều đổi.”
Cố Hải gật gật đầu,“Như thế mới đúng, đừng sợ phiền toái, quần lót cần phải đổi mỗi ngày.”
Công ty bên kia có một đống việc cần xử lý, Cố Hải không màn đến áp lực dư luận vẫn cứ cung cấp quy chế là buổi chiều hằng ngày sẽ đến ký túc xá Bạch Lạc Nhân, về cũng không về công ty, trực tiếp lái xe đi chợ. Nghĩ Bạch Lạc Nhân nhiều ngày như vậy chắc ăn đồ ăn không ngon, liền làm cho hắn một ít món ăn mặn, đem qua cho hắn bồi bổ.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân nghe thấy tới mùi thịt, lập tức lộ ra vẽ mặt ác cảm .
“Tôi không muốn ăn thịt , cậu ăn đi !”
Bạch Lạc Nhân để mấy cái đĩa trước mắt đều đổ hết trên đĩa Cố Hải .
Cố Hải hạ đũa xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Cậu làm sao vậy? Cậu không phải thích ăn thịt sao?”
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, biểu tình thực sự rối rắm,“Dạ dày của tôi mấy ngày nay có chút khó chịu.”
“Sao lại thế ?” Cố Hải sắc mặt ngưng trọng đứng lên,“Cậu không phải lại ăn mấy đồ ăn không sạch sẽ chứ, để cho dạ dày ăn đến bị đau ?”
Cố Hải đang hàng huyên, Bạch Lạc Nhân không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên buồn nôn, chạy đến phòng vệ sinh liền bắt đầu nôn mửa. lúc Cố Hải vào , Bạch Lạc Nhân đều bắt đầu thổ ra nước chua , sặc đến nước mắt trào nước mũi trào hết ra ngoài .
Sau khi sút miệng xong, Bạch Lạc Nhân ngồi trước bàn cơm, một bộ biểu tình xin lỗi Cố Hải.
Tuy rằng trong lòng Cố Hải không dễ chịu, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là gắp lên một mảnh thịt đưa tới miệng, càng không ngừng tham dò Bạch Lạc Nhân,“Cậu xem nè, tôi ăn rất ngon.”
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn động tác của Cố Hải liền nhớ tới Chu Lăng Vân , kém chút nữa lại nôn ra.
“Cố Hải, cậu không cần quan tâm tôi ,cậu ăn phần của cậu đi.”
Cố Hải sao có thể khinh địch như vậy mà buông tha cho ! dạ dày chính là pháp bảo để buộc chặt Bạch Lạc Nhân, không lẽ ép buộc nó đến hỏng rồi, về sau nếu khi cãi nhau, ngay cả chiêu bài này đều không thể phô ra được.
Vì thế, Cố Hải kiên nhẫn mười phần ngồi vào bên cạnh Bạch Lạc Nhân,trước tiên đem mắt hắn bịt kín, gắp lên một miếng thịt cá, lóc xương, đưa đến bên miệng hắn, ôn nhu nói:“Cậu thử nếm xem một chút ......”
)
Ở Bạch Lạc Nhân đủ mọi cách thôi thúc, Cố Hải vẫn cứ đem thịt cá nhét vào rong miệng hắn, bởi vì so với thịt mỡ, chất béo của thịt cá goàn toàn rất xa, Bạch Lạc Nhân liền tiếp nhận. Rất nhanh, Cố Hải lại chậm rãi đút cho hắn một ít thịt gà, ngay sau đó là một ít thịt dê, cuối cùng đem thịt heo đưa tới bên miệng hắn, hắn vẫn là lắc đầu.
“Đây, cậu xem miệng của tôi, đừng nhìn thịt, hãy xem miệng tôi.”
Cố Hải vừa nói như thế, Bạch Lạc Nhân liền đem lực chú ý hướng đến chổ khác .
Cố Hải miệng cắn một miếng thịt nạc, trực tiếp đưa đến môi Bạch Lạc Nhân , Bạch Lạc Nhân rõ ràng tránh né, Cố Hải đầu tiên dùng môi mình phủ kín môi Bạch Lạc Nhân , lại dùng đầu lưỡi chậm rãi đem thịt đẩy đến đến trong miệng Bạch Lạc Nhân , càng không ngừng cổ vũ hắn,
“Cậu ăn xem, thật sự rất ngon.”
Bạch Lạc Nhân cũng chưa dám nuốt .
Cố Hải lại gắp lên một miếng thịt.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ tay Cố Hải , mặt lộ vẻ khó xử,“Cố Hải, cậu lại đừng tập thói quen này với tôi nữa , lúc trước không có cậu, tôi ăn cái gì cũng được, tôi đi sa mạc đóng quân huấn luyện, mang theo bánh mì đông cứng dù gọi là khó ăn nhưng tôi đều ăn rất ngon. Từ khi cậu bắt đầu đưa cơm, dạ dày liền xẩy ra nhiều vấn dề, chỉ cần ăn thứ không ngon nào đó, lập tức khó chịu ngay.”
“Tôi là muốn tốt cho cậu.” Cố Hải còn kiêu ngạo,“Như vậy cậu cũng không dám ăn bậy bạ nữa.”
“ Mấu chốt là chúng tôi căn bản không có cách nào sinh hoạt cùng nhau, cậu cũng không thể tối ngày mà đưa cơm cho tôi ! Tôi ba ngày hai mặt chạy ra bên ngoài, có đôi khi ngoại trú để tập huấn, nhận nhiệm vụ đi liền 1 tháng, trước đây không thấy cảm giác gì, giờ ngẫm cảm giác đó đúng là thật kinh khủng.”
Cố Hải trong lòng rất khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể an ủi Bạch Lạc Nhân.
“Có một việc, không nghĩ ra cậu lại chịu khổ như vậy , lúc này tôi lại bất đắc dĩ không thể thay cậu chống đỡ .Nguyên do vì ngày như thế này không nhiều lắm , lúc này cậu lại có thời gian hưởng thụ , vì thế đợi đến lúc lại chịu khổ , cậu nên hối hận vì đã không ăn nhiều , nào, há mồm.”
Lúc đi tắm, hai người kỳ lưng cho nhau, Cố Hải nhìn trên lưng Bạch Lạc Nhân có vết thương, nhịn không được mở miệng hỏi:“Vì sao cậu có vết thương này?”
“Lúc đi huấn luyện .”
Cố Hải buồn bực,“Tập luyện gì mà lại bị thương ở thắt lứng?”
". . . Lắc vòng* "
(*Đồ chơi giảm eo của mấy chị em, mình viết như thế các bạn dể hình dung)
"Ở quân đội cậu còn có kiểu huấn luyện này?" Cố Hải nhéo tiểu nhân tử một cái.
Bạch Lạc Nhân nhéo lại, "Không chỉ có thế mà còn đem ra so tài đấy.!
Cố Hải cẩn thận xem trộm nhìn thấy vết xước trên eo Bạch Lạc Nhân, lại thổn thức nói, "Cậu chỉ lắc vòng thôi mà sao lại lưu lại ‘dấu dây đai’* bám dính vòng quanh trên eo?
(*Thực ra trong truyện để ‘mảnh vở kính’ bám dính, theo mình vì kéo vật nặng gì đó bằng dây đai nó sẽ lưu lại dấu vết giống như mãnh vở kính)
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, lại bắt đầu ập ờ, vì bị Cố Hải nói toạt ra.
"Cậu nói thật với tôi, Rốt cuộc thắt lưng của cậu là ai gây ra?" Cố Hải ánh mắt nghiêm túc đứng lên.
Bạch Lạc Nhân thấy không thể gạt được, chỉ có thể bẩm báo sự thật.
"Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn, thì bị phạt."
Cố Hải sắc mặt căng thẳng, "Phạt như thế nào?"
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, ,mới mở miệng nói: "Dùng eo kéo máy bay 50 thước."
Cố Hải hít mạnh một hơi, toàn thân máu huyết đảo lưu.
"Lại là Chu Lăng Vân?"
"Cậu đừng đi tìm ông ta!" Bạch Lạc Nhân ánh mắt kiên quyết, "Tôi đã quyết định, về sau quy thuận ông ta, huấn luyện đúng cách, không bao giờ giở trò mưu mẹo. Ngày đó trên không trung giao tranh, là lần đầu tiên tôi cùng ông ta đánh nhau, tôi phát hiện tôi khổng đối thủ ông ấy, tôi phải cố gắng vượt qua ông ta!"
Cố Hải đều cảm thấy mệt thay Bạch Lạc Nhân , "Cậu muốn đạt đến trình độ cao để làm gì?"
"Thì tôi mới có đủ vĩ đại, cha cậu mới có thể tiếp nhận tôi. Trừ lần này ra, tôi không nghĩ được tôi còn có tài cán gì có thể làm thứ gì đó cho cậu."
Cố Hải không nói gì nữa, trong lòng có một loại tư vị không nói thành lời.
Trở lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, vừa vào cửa, Cố Hải đã ngửi thấy một mùi kỳ quái .
"Mấy ngày không thông gió?" (đón gió để thoáng khí không ngột ngạc)
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cửa sổ, thật thà mà nói,“Tôi mỗi ngày đều đúng hạn thông gió.”
Lúc Cố Hải đi mở cửa sổ, tay đẩy cửa ra toàn bụi bẩm rơi xuống, hơn mười ngày không gặp, thấy cảnh như vậy cũng không nỡ mắng, chỉ là thấy xót xa . Tôi nói này vợ của tôi ơi a ! Cậu có thể lưu tâm cho tôi một chút được không? Cậu luôn như vậy, về sau tôi cũng không dám đi công tác .
Bạch Lạc Nhân từ trong chăn, trong ngăn tủ, rồi đến dưới gối đầu, mò dưới sàng tìm ra một đống quần áo bẩn nhét vào ngực Cố Hải ,“Vâng, đều giử lại cho cậu.”
Cố Hải vừa yêu vừa hận liếc nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, một câu chưa nói, xoay người vào phòng vệ sinh.
Máy giặt là Cố Hải trước đó mới mua không lâu , trước khi đi toàn bộ đều đã thiết định tốt, bột giặt cùng nước xả vãi mềm mại đổ chung một lần . Chỉ cần đem quần áo bỏ vào , mở vòi nước, bấm công tắc, chờ vài phút lấy quần áo ra liền thơm thoa sạch sẽ .quá trình dể dàng không thời gian, mà Bạch Lạc Nhân bản thân lại lười biếng .
Chẳng qua Cố Hải trái lại rất hiểu hắn, để lại bao nhiêu quần áo đều không quan trọng, việc này hắn coi đây là một loại tiêu khiển. Trước một người cả ngày dành thời gian đối mặt với văn kiện hoặc là máy tính, việc lao động như thế này đối với hắn mà nói chính là thả lỏng và tận hưởng. Ngược lại, người giống như Bạch Lạc Nhân, ngoài việc mỗi ngày huấn luyện còn lại chính là huấn luyện, chẳng có một tia cơ hội rãnh rỏi nào, vì vậy hắn không muốn lở thời gian nhàn hạ này.
Cũng may hai người không cùng một nghề, có thể dung nạp lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau .
Cố Hải đem áo khoác ngoài để vào trong máy giặt, còn quần lót và vớ thì dùng tay giặt , trước khi giặt theo thói quen là phải đếm, phát hiện không đủ số, liền hướng ra ngoài hô một tiếng,“Thiếu một chiếc vớ.”
“Không có biết, tôi đều đưa hết rồi mà.”
Cố Hải đếm lại một lần, vẫn là là thiếu,“Cậu đi tìm đi.”
Bạch Lạc Nhân lục tung mà tìm, rốt cục cũng nhìn thấy một chiếc bị thiếu, nó nằm bên trong khe ở giửa nệm của đầu giường, rồi đi tới ném vào trong thau giặt đồ, cúi đầu nhìn xuống, toàn là đống vớ màu trắng a !
“Đều là màu trắng , cậu làm sao biết thiếu một một chiếc?”
“Nhảm nhí ! Trước khi tôi đi tôi đã mua cho cậu 20 đôi với nhét vào trong tủ giường , sợ cậu không giặt, vì thế cho cậu một ngày có thể đổi một đôi. Tôi còn không hiểu cậu sao? Chỉ cần có vớ sạch để mặc, tuyệt đối sẽ không giặt vớ bẩn. Tôi tổng cộng đi 12 ngày, mà hiện tại chỉ có 23 chiếc, không phải thiếu một chiếc rồi sao?”
(Toán lớp 3: 20 đôi = 40 chiếc, đi 12 ngày vậy lấy 2 (chiếc) x12(ngày) - 1(Chiếc) =23 Chiếc^_^ !!!)
Bạch Lạc Nhân cười hai tiếng 'ha ha'.
“Cậu còn mặc mũi mà cười?” Cố Hải lấy bọt xà phồng quét đầy mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lau mặt, cúi đầu nhìn Cố Hải giặt đồ, hắn đặc biệt thích xem Cố hải lao động, thích mỗi lần xem cố hải làm việc nhà, đều có một loại cảm giác hỗn tạp, luôn cảm giác Cố Hải không phải đang làm việc, mà coi đây là một loại sở trường đặc biệt. Bởi vì bất cứ ai đầu tiên nhìn thấy Cố Hải, đều sẽ cảm giác một người đàn ông được hào quang bao phủ, bên người hắn nhất định sẽ có một đám mỹ nữ quay quanh, cuộc sống của hắn nhất định là xa hoa mê ảo , bản thân sẽ có hàng vạn người mê .
Cho nên, một người đàn ông nấu ăn, giặt quần áo, đúng là giống như đang thưởng thức một chương trình, một chương trình thực tế. Bởi vì chỉ cho một mình Bạch Lạc Nhân xem, cho nên làm sao có thể thoát khỏi hiện thực, mà cho dù là mơ tưởng nhưng cũng chỉ có một mình hắn tưởng , ngay cả người khác có quyền tưởng tượng cũng không có.
“Quần lót cũng nên mỗi ngày đều đổi đi?” Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân phục hồi tinh thần lại,“Ừ, mỗi ngày đều đổi.”
Cố Hải gật gật đầu,“Như thế mới đúng, đừng sợ phiền toái, quần lót cần phải đổi mỗi ngày.”
Công ty bên kia có một đống việc cần xử lý, Cố Hải không màn đến áp lực dư luận vẫn cứ cung cấp quy chế là buổi chiều hằng ngày sẽ đến ký túc xá Bạch Lạc Nhân, về cũng không về công ty, trực tiếp lái xe đi chợ. Nghĩ Bạch Lạc Nhân nhiều ngày như vậy chắc ăn đồ ăn không ngon, liền làm cho hắn một ít món ăn mặn, đem qua cho hắn bồi bổ.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân nghe thấy tới mùi thịt, lập tức lộ ra vẽ mặt ác cảm .
“Tôi không muốn ăn thịt , cậu ăn đi !”
Bạch Lạc Nhân để mấy cái đĩa trước mắt đều đổ hết trên đĩa Cố Hải .
Cố Hải hạ đũa xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Cậu làm sao vậy? Cậu không phải thích ăn thịt sao?”
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, biểu tình thực sự rối rắm,“Dạ dày của tôi mấy ngày nay có chút khó chịu.”
“Sao lại thế ?” Cố Hải sắc mặt ngưng trọng đứng lên,“Cậu không phải lại ăn mấy đồ ăn không sạch sẽ chứ, để cho dạ dày ăn đến bị đau ?”
Cố Hải đang hàng huyên, Bạch Lạc Nhân không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên buồn nôn, chạy đến phòng vệ sinh liền bắt đầu nôn mửa. lúc Cố Hải vào , Bạch Lạc Nhân đều bắt đầu thổ ra nước chua , sặc đến nước mắt trào nước mũi trào hết ra ngoài .
Sau khi sút miệng xong, Bạch Lạc Nhân ngồi trước bàn cơm, một bộ biểu tình xin lỗi Cố Hải.
Tuy rằng trong lòng Cố Hải không dễ chịu, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là gắp lên một mảnh thịt đưa tới miệng, càng không ngừng tham dò Bạch Lạc Nhân,“Cậu xem nè, tôi ăn rất ngon.”
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn động tác của Cố Hải liền nhớ tới Chu Lăng Vân , kém chút nữa lại nôn ra.
“Cố Hải, cậu không cần quan tâm tôi ,cậu ăn phần của cậu đi.”
Cố Hải sao có thể khinh địch như vậy mà buông tha cho ! dạ dày chính là pháp bảo để buộc chặt Bạch Lạc Nhân, không lẽ ép buộc nó đến hỏng rồi, về sau nếu khi cãi nhau, ngay cả chiêu bài này đều không thể phô ra được.
Vì thế, Cố Hải kiên nhẫn mười phần ngồi vào bên cạnh Bạch Lạc Nhân,trước tiên đem mắt hắn bịt kín, gắp lên một miếng thịt cá, lóc xương, đưa đến bên miệng hắn, ôn nhu nói:“Cậu thử nếm xem một chút ......”
)
Ở Bạch Lạc Nhân đủ mọi cách thôi thúc, Cố Hải vẫn cứ đem thịt cá nhét vào rong miệng hắn, bởi vì so với thịt mỡ, chất béo của thịt cá goàn toàn rất xa, Bạch Lạc Nhân liền tiếp nhận. Rất nhanh, Cố Hải lại chậm rãi đút cho hắn một ít thịt gà, ngay sau đó là một ít thịt dê, cuối cùng đem thịt heo đưa tới bên miệng hắn, hắn vẫn là lắc đầu.
“Đây, cậu xem miệng của tôi, đừng nhìn thịt, hãy xem miệng tôi.”
Cố Hải vừa nói như thế, Bạch Lạc Nhân liền đem lực chú ý hướng đến chổ khác .
Cố Hải miệng cắn một miếng thịt nạc, trực tiếp đưa đến môi Bạch Lạc Nhân , Bạch Lạc Nhân rõ ràng tránh né, Cố Hải đầu tiên dùng môi mình phủ kín môi Bạch Lạc Nhân , lại dùng đầu lưỡi chậm rãi đem thịt đẩy đến đến trong miệng Bạch Lạc Nhân , càng không ngừng cổ vũ hắn,
“Cậu ăn xem, thật sự rất ngon.”
Bạch Lạc Nhân cũng chưa dám nuốt .
Cố Hải lại gắp lên một miếng thịt.
Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ tay Cố Hải , mặt lộ vẻ khó xử,“Cố Hải, cậu lại đừng tập thói quen này với tôi nữa , lúc trước không có cậu, tôi ăn cái gì cũng được, tôi đi sa mạc đóng quân huấn luyện, mang theo bánh mì đông cứng dù gọi là khó ăn nhưng tôi đều ăn rất ngon. Từ khi cậu bắt đầu đưa cơm, dạ dày liền xẩy ra nhiều vấn dề, chỉ cần ăn thứ không ngon nào đó, lập tức khó chịu ngay.”
“Tôi là muốn tốt cho cậu.” Cố Hải còn kiêu ngạo,“Như vậy cậu cũng không dám ăn bậy bạ nữa.”
“ Mấu chốt là chúng tôi căn bản không có cách nào sinh hoạt cùng nhau, cậu cũng không thể tối ngày mà đưa cơm cho tôi ! Tôi ba ngày hai mặt chạy ra bên ngoài, có đôi khi ngoại trú để tập huấn, nhận nhiệm vụ đi liền 1 tháng, trước đây không thấy cảm giác gì, giờ ngẫm cảm giác đó đúng là thật kinh khủng.”
Cố Hải trong lòng rất khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể an ủi Bạch Lạc Nhân.
“Có một việc, không nghĩ ra cậu lại chịu khổ như vậy , lúc này tôi lại bất đắc dĩ không thể thay cậu chống đỡ .Nguyên do vì ngày như thế này không nhiều lắm , lúc này cậu lại có thời gian hưởng thụ , vì thế đợi đến lúc lại chịu khổ , cậu nên hối hận vì đã không ăn nhiều , nào, há mồm.”
Lúc đi tắm, hai người kỳ lưng cho nhau, Cố Hải nhìn trên lưng Bạch Lạc Nhân có vết thương, nhịn không được mở miệng hỏi:“Vì sao cậu có vết thương này?”
“Lúc đi huấn luyện .”
Cố Hải buồn bực,“Tập luyện gì mà lại bị thương ở thắt lứng?”
". . . Lắc vòng* "
(*Đồ chơi giảm eo của mấy chị em, mình viết như thế các bạn dể hình dung)
"Ở quân đội cậu còn có kiểu huấn luyện này?" Cố Hải nhéo tiểu nhân tử một cái.
Bạch Lạc Nhân nhéo lại, "Không chỉ có thế mà còn đem ra so tài đấy.!
Cố Hải cẩn thận xem trộm nhìn thấy vết xước trên eo Bạch Lạc Nhân, lại thổn thức nói, "Cậu chỉ lắc vòng thôi mà sao lại lưu lại ‘dấu dây đai’* bám dính vòng quanh trên eo?
(*Thực ra trong truyện để ‘mảnh vở kính’ bám dính, theo mình vì kéo vật nặng gì đó bằng dây đai nó sẽ lưu lại dấu vết giống như mãnh vở kính)
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, lại bắt đầu ập ờ, vì bị Cố Hải nói toạt ra.
"Cậu nói thật với tôi, Rốt cuộc thắt lưng của cậu là ai gây ra?" Cố Hải ánh mắt nghiêm túc đứng lên.
Bạch Lạc Nhân thấy không thể gạt được, chỉ có thể bẩm báo sự thật.
"Huấn luyện không đạt tiêu chuẩn, thì bị phạt."
Cố Hải sắc mặt căng thẳng, "Phạt như thế nào?"
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, ,mới mở miệng nói: "Dùng eo kéo máy bay 50 thước."
Cố Hải hít mạnh một hơi, toàn thân máu huyết đảo lưu.
"Lại là Chu Lăng Vân?"
"Cậu đừng đi tìm ông ta!" Bạch Lạc Nhân ánh mắt kiên quyết, "Tôi đã quyết định, về sau quy thuận ông ta, huấn luyện đúng cách, không bao giờ giở trò mưu mẹo. Ngày đó trên không trung giao tranh, là lần đầu tiên tôi cùng ông ta đánh nhau, tôi phát hiện tôi khổng đối thủ ông ấy, tôi phải cố gắng vượt qua ông ta!"
Cố Hải đều cảm thấy mệt thay Bạch Lạc Nhân , "Cậu muốn đạt đến trình độ cao để làm gì?"
"Thì tôi mới có đủ vĩ đại, cha cậu mới có thể tiếp nhận tôi. Trừ lần này ra, tôi không nghĩ được tôi còn có tài cán gì có thể làm thứ gì đó cho cậu."
Cố Hải không nói gì nữa, trong lòng có một loại tư vị không nói thành lời.
/134
|