edit: phuongchuchoe.
"Bệnh" của Dương Mãnh tốt lên, cũng không dạo chơi mà nghiêm chỉnh chạy đông chạy tây cùng với Vưu Kỳ, bận bịu muốn chết, buổi tối về nhà thấy xương cốt đều rã rời. Theo thói quen quăng hai chiếc giầy xuống đất, cởi áo khoác ngay tại cửa, vừa định cởi luôn cả quần ra thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm tiềm ẩn đang bủa vây tứ phía, Dương Mãnh liền chạy vào phòng.
Không biết vì sao, từ sáng sớm được Vưu Kỳ "chữa trị" tốt xong, Dương Mãnh luôn cảm thấy có một đôi mắt ẩn trong bóng tối luôn nhìn mình chằm chằm, giống như muốn ám chỉ điều gì đó, hơn nữa khi càng đến gần Vưu Kỳ thì cái cảm giác "khỏi bệnh" càng mãnh liệt hơn. Vậy nên cả ngày đều ở bên cạnh bên người Vưu Kỳ, Dương Mãnh đều vô tình hoặc cố ý tránh né hết mức việc tiếp xúc với Vưu Kỳ, nếu không trong lòng sẽ trở nên không còn vững vàng nữa.
Từ phòng ngủ bước ra, khi mở cửa thì thấy Vưu Kỳ đứng bất động ở ngoài, Dương Mãnh sợ hết hồn.
"Cậu muốn làm gì?"
Đường nét trên mặt Vưu Kỳ trở nên nhu hoà, giọng điệu tuỳ tiện thoải mái.
"Tôi còn có thể làm gì? Lấy đồ đi tắm."
Cơ bụng căng thẳng của Dương Mãnh thoáng thả lỏng.
Ngày trước hai người đi tắm như đi ăn cướp, ai cũng giành tắm trước, bây giờ Dương Mãnh lại không giành nữa, ngoan ngoãn nhường Vưu Kỳ tắm trước, chỉ sợ bản thân tắm trước thì đột nhiên Vưu Kỳ lại lao vào phòng tắm, mượn cớ tắm chung rồi lần nữa lại chiếm tiện nghi của cậu.
(cầu còn không được =)) TwT)
Rốt cuộc, Vưu Kỳ để cả đầu ướt nhẹp bước ra, thắt lưng áo tắm thì để lỏng lẻo, Dương Mãnh có cảm giác như thể nó sẽ rơi ra bất cứ lúc nào, vì vậy cấp tức chạy vào phòng tắm.
Vưu Kỳ nghiêng người nhìn thân hình Dương Mãnh đang chạy thục mạng kia, khoé miệng không khỏi nhếch lên.
Bước vào trong phòng tắm, Dương Mãnh đóng cửa thật chặt, chỉ hận không thể đem cả cái bồn rửa tay ra chặn cửa. Luôn xác nhận xem cửa đã khoá chưa, sau đó Dương Mãnh mới yên lòng đi tới vòi sen.
"Tắm tắm tắm... Chà chà... Cọ rửa..." Dương Mãnh rên lên một điệu dân gian, giảm bớt tâm trạng đang sốt sắng kia.
Thời điểm rửa đến bộ vị nào đó, giọng hát của Dương Mãnh im bặt, đột nhiên tim cậu đập nhanh hơn, thử lấy tay xoa xoa hai lần, có vẻ như không có phản ứng gì. Cậu liền tận lực xoa thêm mấy cái, vẫn là không có phản ứng. Cậu lại vừa xoa vừa tưởng tượng những động tác khi trước , nhưng vẫn là không có có phản ứng.
Chuyện này là sao?
Nhớ lúc trước tắm vô cùng hứng khởi, đứng lên rất dễ dàng, sao hôm nay lại ủ rũ vậy?
Dương Mãnh xoa nhiều lần vẫn không hiệu quả, làm toàn thân bực bội.
"Rầm rầm rầm..."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Dương Mãnh sợ tới mức thả lỏng tay ra.
"Mãnh tử, cậu làm gì tắm lâu vậy?"Trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, trả lời hùa theo, "Xong ngay đây, xong ngay đây."
Chắc là, mình quá khẩn trương...
Buổi tối đi ngủ, Dương Mãnh cuộn tròn người trong ổ chăn, vất vả cần cù "lao động" như vậy, có thểvvẫn như trước không thu được kết quả gì. Trong lòng Dương Mãnh chốc lát cụt hứng, nhưng tạm thời tìm lại một chút tự tin, yên lặng tự an ủi một chút. Có lẽ lúc sáng mới phát tiết xong, nên lúc này tinh lực không đủ, hoặc là trùng hợp bệnh tình vẫn chưa ổn định, thỉnh thoảng có khả năng tái phát.
Kết quả, ngày thứ hai vẫn y hệt như vậy.
Ngày thứ ba vẫn như vậy...
Tiếp theo là cả tuần lễ, Dương Mãnh cũng không thể giống như buổi sáng hôm đó mà sinh long hoạt hổ.
Lúc đi trên đường, Dương Mãnh lại nhìn thấy đại phu kia.
"Cậu chẳng phải tốt rồi sao?" Đại phu kinh ngạc.
Dương Mãnh lộ ra vẻ mặt lúng túng. "Chỉ tốt được một ngày."
"Ngày đó tốt thế nào?" Đại phu hỏi.
Dương Mãnh thật sự không thể nói ra được.
Đại phu hiểu ý, an ủi cậu, "Không tiện nói cũng không sao, tôi khuyên cậu, cậu thử đem quá trình chữa trị ngày đó mà làm lại lần nữa, xem có thay đổi được gì không? Nếu có đổi mới, chứng minh là do cậu cảm giác loại không khí như vậy, có một người ở bên cạnh tâm tình có thể là thoải mái hơn."
"Ở trước mặt hắn ta tôi một chút cũng không thoải mái, rất căng thẳng." T_T
Đại phu nói năng hùng hồn, "Căng thẳng chứng tỏ cậu có cảm giác, không có cảm giác thì sao căng thẳng được."
Trong lòng Dương Mãnh run lên, bên tai liền vang lên giọng nói của Vưu Kỳ.
"Cậu thích tôi."
Lẽ nào mình thật sự thích hắn?
...
Đôi khi, tâm lý ám chỉ chính là một loại thuốc độc, nó có thể đầu độc cả tâm linh của mình, khiến bản thân dần dần tin đó là sự thật. Về mặt tình cảm, phương thức này tuyệt đối hiệu quả, nói với người khác chắc chắn rằng họ yêu thích một người, cho dù họ không thích, nhưng bị người khác oanh tạc khắp nơi, họ nhất định cũng sẽ chú ý đến người đó, cho đến một ngày tin đồn trở thành sự thật.
Vưu Kỳ biết trong lòng cậu đã ươm mầm, đến một ngày bắt đầu nở ra, cành lá sẽ nhanh chóng xum xuê.
(* tiểu nữ ngàn lần bái phục Vưu Đại ca TwT mặt dày đến mức này là cùng)
Gương mặt Vưu Kỳ làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra nhìn Dương Mãnh, thân thiết hỏi, "Sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Việc này... Có chút mất ngủ."
Vưu Kỳ rất săn sóc mà hạ mồ bậc thang cho Dương Mãnh, "Vào đây tâm sự đi."
Và cứ như vậy mà trò chuyện một chút, trò chuyện đến giường của Vưu Kỳ.
Bởi vì dược hiệu đến ngày hôm sau mới hết, mặc dù Vưu Kỳ biết ý đồ của Dương Mãnh, nhưng lại quy củ không làm cái gì cả. Ngược lại là Dương Mãnh, lại luôn cố ý hay vô tình mà cọ cọ lên Vưu Kỳ, hơn nữa cọ đến mức tê cứng, cọ đến mức Vưu Kỳ chỉ muốn phá lên cười.
Soạt!
Dương Mãnh để chân đặt lên đùi Vưu Kỳ, tim đột nhiên đập gia tốc.
Không ngờ, Vưu Kỳ một chút phản ứng cũng không có.
Nhìn thấy Vưu Kỳ đang ngủ, Dương Mãnh nhẹ nhàng nhấc tay Vưu Kỳ lên, quan sát phản ứng của hắn một chút, có vẻ như ngủ rất ngon. Vì vậy Dương Mãnh lại cầm tay Vưu Kỳ hướng đến quần lót của mình. Trong lúc hô hấp ổn định, huyết áp rất nhanh lái theo đồ ngốc kia.
Đột nhiên, Vưu Kỳ hắng giọng một chút.
Dương Mãnh cấp tốc bỏ tay ra, lăn ra bên kia giường, dùng ổ chăn đem mình bao chặt chẽ.
Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết... Dương Mãnh thuận lồng ngực.
Tay Vưu Kỳ đập xuống ga trải giường, khoé mắt liếc nhìn bên kia một chút, người nào đó cuộn tròn như quả cầu, sau đó vụng về ngọ nguậy, tản ra ánh sáng 囧*.
(囧 biểu cảm bi thống, không nói nên lời )
Thật sự là một diễn viên hài... Khoé mắt Vưu Kỳ loan ra độ cong yêu mến.
"Bệnh" của Dương Mãnh tốt lên, cũng không dạo chơi mà nghiêm chỉnh chạy đông chạy tây cùng với Vưu Kỳ, bận bịu muốn chết, buổi tối về nhà thấy xương cốt đều rã rời. Theo thói quen quăng hai chiếc giầy xuống đất, cởi áo khoác ngay tại cửa, vừa định cởi luôn cả quần ra thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm tiềm ẩn đang bủa vây tứ phía, Dương Mãnh liền chạy vào phòng.
Không biết vì sao, từ sáng sớm được Vưu Kỳ "chữa trị" tốt xong, Dương Mãnh luôn cảm thấy có một đôi mắt ẩn trong bóng tối luôn nhìn mình chằm chằm, giống như muốn ám chỉ điều gì đó, hơn nữa khi càng đến gần Vưu Kỳ thì cái cảm giác "khỏi bệnh" càng mãnh liệt hơn. Vậy nên cả ngày đều ở bên cạnh bên người Vưu Kỳ, Dương Mãnh đều vô tình hoặc cố ý tránh né hết mức việc tiếp xúc với Vưu Kỳ, nếu không trong lòng sẽ trở nên không còn vững vàng nữa.
Từ phòng ngủ bước ra, khi mở cửa thì thấy Vưu Kỳ đứng bất động ở ngoài, Dương Mãnh sợ hết hồn.
"Cậu muốn làm gì?"
Đường nét trên mặt Vưu Kỳ trở nên nhu hoà, giọng điệu tuỳ tiện thoải mái.
"Tôi còn có thể làm gì? Lấy đồ đi tắm."
Cơ bụng căng thẳng của Dương Mãnh thoáng thả lỏng.
Ngày trước hai người đi tắm như đi ăn cướp, ai cũng giành tắm trước, bây giờ Dương Mãnh lại không giành nữa, ngoan ngoãn nhường Vưu Kỳ tắm trước, chỉ sợ bản thân tắm trước thì đột nhiên Vưu Kỳ lại lao vào phòng tắm, mượn cớ tắm chung rồi lần nữa lại chiếm tiện nghi của cậu.
(cầu còn không được =)) TwT)
Rốt cuộc, Vưu Kỳ để cả đầu ướt nhẹp bước ra, thắt lưng áo tắm thì để lỏng lẻo, Dương Mãnh có cảm giác như thể nó sẽ rơi ra bất cứ lúc nào, vì vậy cấp tức chạy vào phòng tắm.
Vưu Kỳ nghiêng người nhìn thân hình Dương Mãnh đang chạy thục mạng kia, khoé miệng không khỏi nhếch lên.
Bước vào trong phòng tắm, Dương Mãnh đóng cửa thật chặt, chỉ hận không thể đem cả cái bồn rửa tay ra chặn cửa. Luôn xác nhận xem cửa đã khoá chưa, sau đó Dương Mãnh mới yên lòng đi tới vòi sen.
"Tắm tắm tắm... Chà chà... Cọ rửa..." Dương Mãnh rên lên một điệu dân gian, giảm bớt tâm trạng đang sốt sắng kia.
Thời điểm rửa đến bộ vị nào đó, giọng hát của Dương Mãnh im bặt, đột nhiên tim cậu đập nhanh hơn, thử lấy tay xoa xoa hai lần, có vẻ như không có phản ứng gì. Cậu liền tận lực xoa thêm mấy cái, vẫn là không có phản ứng. Cậu lại vừa xoa vừa tưởng tượng những động tác khi trước , nhưng vẫn là không có có phản ứng.
Chuyện này là sao?
Nhớ lúc trước tắm vô cùng hứng khởi, đứng lên rất dễ dàng, sao hôm nay lại ủ rũ vậy?
Dương Mãnh xoa nhiều lần vẫn không hiệu quả, làm toàn thân bực bội.
"Rầm rầm rầm..."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Dương Mãnh sợ tới mức thả lỏng tay ra.
"Mãnh tử, cậu làm gì tắm lâu vậy?"Trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, trả lời hùa theo, "Xong ngay đây, xong ngay đây."
Chắc là, mình quá khẩn trương...
Buổi tối đi ngủ, Dương Mãnh cuộn tròn người trong ổ chăn, vất vả cần cù "lao động" như vậy, có thểvvẫn như trước không thu được kết quả gì. Trong lòng Dương Mãnh chốc lát cụt hứng, nhưng tạm thời tìm lại một chút tự tin, yên lặng tự an ủi một chút. Có lẽ lúc sáng mới phát tiết xong, nên lúc này tinh lực không đủ, hoặc là trùng hợp bệnh tình vẫn chưa ổn định, thỉnh thoảng có khả năng tái phát.
Kết quả, ngày thứ hai vẫn y hệt như vậy.
Ngày thứ ba vẫn như vậy...
Tiếp theo là cả tuần lễ, Dương Mãnh cũng không thể giống như buổi sáng hôm đó mà sinh long hoạt hổ.
Lúc đi trên đường, Dương Mãnh lại nhìn thấy đại phu kia.
"Cậu chẳng phải tốt rồi sao?" Đại phu kinh ngạc.
Dương Mãnh lộ ra vẻ mặt lúng túng. "Chỉ tốt được một ngày."
"Ngày đó tốt thế nào?" Đại phu hỏi.
Dương Mãnh thật sự không thể nói ra được.
Đại phu hiểu ý, an ủi cậu, "Không tiện nói cũng không sao, tôi khuyên cậu, cậu thử đem quá trình chữa trị ngày đó mà làm lại lần nữa, xem có thay đổi được gì không? Nếu có đổi mới, chứng minh là do cậu cảm giác loại không khí như vậy, có một người ở bên cạnh tâm tình có thể là thoải mái hơn."
"Ở trước mặt hắn ta tôi một chút cũng không thoải mái, rất căng thẳng." T_T
Đại phu nói năng hùng hồn, "Căng thẳng chứng tỏ cậu có cảm giác, không có cảm giác thì sao căng thẳng được."
Trong lòng Dương Mãnh run lên, bên tai liền vang lên giọng nói của Vưu Kỳ.
"Cậu thích tôi."
Lẽ nào mình thật sự thích hắn?
...
Đôi khi, tâm lý ám chỉ chính là một loại thuốc độc, nó có thể đầu độc cả tâm linh của mình, khiến bản thân dần dần tin đó là sự thật. Về mặt tình cảm, phương thức này tuyệt đối hiệu quả, nói với người khác chắc chắn rằng họ yêu thích một người, cho dù họ không thích, nhưng bị người khác oanh tạc khắp nơi, họ nhất định cũng sẽ chú ý đến người đó, cho đến một ngày tin đồn trở thành sự thật.
Vưu Kỳ biết trong lòng cậu đã ươm mầm, đến một ngày bắt đầu nở ra, cành lá sẽ nhanh chóng xum xuê.
(* tiểu nữ ngàn lần bái phục Vưu Đại ca TwT mặt dày đến mức này là cùng)
Gương mặt Vưu Kỳ làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra nhìn Dương Mãnh, thân thiết hỏi, "Sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Việc này... Có chút mất ngủ."
Vưu Kỳ rất săn sóc mà hạ mồ bậc thang cho Dương Mãnh, "Vào đây tâm sự đi."
Và cứ như vậy mà trò chuyện một chút, trò chuyện đến giường của Vưu Kỳ.
Bởi vì dược hiệu đến ngày hôm sau mới hết, mặc dù Vưu Kỳ biết ý đồ của Dương Mãnh, nhưng lại quy củ không làm cái gì cả. Ngược lại là Dương Mãnh, lại luôn cố ý hay vô tình mà cọ cọ lên Vưu Kỳ, hơn nữa cọ đến mức tê cứng, cọ đến mức Vưu Kỳ chỉ muốn phá lên cười.
Soạt!
Dương Mãnh để chân đặt lên đùi Vưu Kỳ, tim đột nhiên đập gia tốc.
Không ngờ, Vưu Kỳ một chút phản ứng cũng không có.
Nhìn thấy Vưu Kỳ đang ngủ, Dương Mãnh nhẹ nhàng nhấc tay Vưu Kỳ lên, quan sát phản ứng của hắn một chút, có vẻ như ngủ rất ngon. Vì vậy Dương Mãnh lại cầm tay Vưu Kỳ hướng đến quần lót của mình. Trong lúc hô hấp ổn định, huyết áp rất nhanh lái theo đồ ngốc kia.
Đột nhiên, Vưu Kỳ hắng giọng một chút.
Dương Mãnh cấp tốc bỏ tay ra, lăn ra bên kia giường, dùng ổ chăn đem mình bao chặt chẽ.
Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết... Dương Mãnh thuận lồng ngực.
Tay Vưu Kỳ đập xuống ga trải giường, khoé mắt liếc nhìn bên kia một chút, người nào đó cuộn tròn như quả cầu, sau đó vụng về ngọ nguậy, tản ra ánh sáng 囧*.
(囧 biểu cảm bi thống, không nói nên lời )
Thật sự là một diễn viên hài... Khoé mắt Vưu Kỳ loan ra độ cong yêu mến.
/134
|