Bữa ăn khuya này muộn hơn lúc bình thường không ít, nếu là trước đây, Giang Dư Đoạt muốn về sớm sẽ bảo đám đàn em nhanh nhanh kết thúc, nhưng hôm nay y chẳng nói gì, vẫn luôn ngồi đó nhìn đám người hưng phấn này.
Những người này, trong một năm cũng hiếm khi có dịp tụ họp đầy đủ được như vậy, cũng không cần nói có bao nhiêu cảm tình sâu đậm, nhưng đến lúc tụ lại cùng một nơi náo nhiệt, có vài người cũng chưa gặp được mấy lần, mà chỉ cần tụ họp một lần đã có thể quen, dù gì cũng là “một hội.”
Hơn nữa hiện giờ Giang Dư Đoạt cũng không muốn động.
Trình Khác vẫn luôn vừa uống vừa nghe người xung quanh nói chuyện, thỉnh thoảng cười phá lên vài tiếng, sau đó cùng y cụng chén uống vài ngụm, một buổi tối này cũng uống không ít, nhìn có vẻ không hề cảm thấy phản cảm hay buồn chán.
Vậy là được, muộn một chút cũng được.
Giang Dư Đoạt đột nhiên có chút không biết sau khi người đã tản đi hết, phải làm thế nào để đối mặt với một mình Trình Khác.
Y sống đến giờ, chưa bao giờ nghĩ tới cũng có vấn đề mình không muốn nghĩ tới, mơ hồ ở một góc nào đó trong đầu y quấy nhiễu đến mức y có hơi không yên tâm.
“Được rồi, giải tán đi.” Trần Khánh đứng lên hô một tiếng, “Đều về ngủ đi.”
Trong cửa hàng ầm lên một trận tiếng hô, cũng không nghe rõ được chút gì.
“Hôm nay ai cũng uống không ít rồi, sau đó về nhà ngay, yên tĩnh một chút, đừng có gây sự gì!” Trần Khánh hắng giọng dặn dò.
“Yên tâm đi anh Khánh!” Có người lớn tiếng đáp lại.
Giang Dư Đoạt đưa ví tiền cho Trần Khánh, Trần Khánh cố gặm một xiên thịt trước mặt mình xong, gặm xong mới cầm ví đi tính tiền.
“Uống say chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi Trình Khác.
“Có hơi chóng mặt, nhưng vẫn được,” Trình Khác ngáp một cái, “Dù sao chốc nữa là không sao rồi, ngả ra là ngủ được.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
Trần Khánh trả tiền xong, đưa ví tiền cho y: “Tam ca, mày lái xe tao đi, đầu tiên đưa Tích… Anh Khác về đã.”
“Gọi xe hết đi,” Giang Dư Đoạt khoát tay áo “Tao cũng uống không ít rồi, giờ không lái xe được.”
“Xe vùng này còn không phải để bọn này gọi hết à,” Trần Khánh nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói vọng ra bên ngoài: “Thằng nào gọi cái xe đến đây!”
“Anh Khánh cần xe!” Bên ngoài lập tức có tiếng người nói.
Không đến mấy phút đã có một chiếc taxi tới, Giang Dư Đoạt đứng lên, đi theo sau Trình Khác ra ngoài, mới vừa đi được mấy bước đã lảo đảo, trán đụng phải đầu Trình Khác.
“Làm sao thế?” Trình Khác quay đầu lại, “Chóng mặt à?”
“Không,” Giang Dư Đoạt cảm thấy có hơi mất mặt, tiện tay nhấc một cái ghế bên chân gạt qua một bên, “Vấp chân ghế.”
Trình Khác cười không ra tiếng, tiếp tục đi về phía trước, Giang Dư Đoạt cảm giác hắn cũng không phải là không sao, bước chân cũng hơi liêu xiêu, đèn cầm trong tay lắc qua lắc lại.
Có điều vẫn may, không lảo đảo như mình.
Trước đây Trình Khác nói tửu lượng hắn không tệ cũng không phải là khoác lác.
Tài xế taxi nhìn thấy hai người bọn họ cùng Trần Khánh lên xe thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi địa chỉ xong thì lái vèo xe đi.
“Làm anh sợ rồi à.” Trần Khánh ngồi cạnh ghế tài xế cười hỏi.
“Cũng có hơi,” Tài xế nói, “Tôi vừa đến đã thấy mười mấy người đứng gọi… Tôi còn nghĩ là đánh nhau gì.”
“Tết nhất ai còn đánh nhau chứ.” Trần Khánh cười rất vui vẻ.
“Cũng đúng, vẫn phải ăn Tết chứ, có điều chúng tôi ăn Tết sẽ không vui đến thế, còn phải kiếm sống.” Tài xế nói.
“Bọn tôi ra ngoài tiêu tiền, anh ra ngoài kiếm tiền.” Trần Khánh nói, “Vẫn là anh đỉnh hơn.”
Tài xế cười nửa ngày.
Xe lái tới tòa nhà Trình Khác trước, Trình Khác xuống xe, Giang Dư Đoạt ngồi hơi do dự, giường đã bày xong, đồ dùng cũng sắp xếp gọn gàng, Trình Khác giờ về ngủ luôn, cũng không cần y giúp gì…
“Tam ca?” Trần Khánh quay đầu lại.
“Hả?” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Mày xuống xe đi.” Trần Khánh nói.
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Nhanh lên, tao sắp ngất ra rồi, tao phải về ngủ.” Trần Khánh nói.
“Đệch.” Giang Dư Đoạt xuống xe.
Sau khi xe taxi lái đi, y nhìn Trình Khác: “Một mình anh có thể… Được không?”
“Xuống xe rồi mới hỏi?” Trình Khác liếc nhìn hướng xe taxi biến mất, “Nếu tôi nói được, cậu sẽ về sao?”
Giang Dư Đoạt hắng giọng một cái, không biết nói gì.
“Trần Khánh chắc tê liệt luôn rồi phải không,” Trần Khánh đi về hướng thang máy, “Tôi có lẽ phải thuê bảo mẫu, ngày nào cũng nâng tôi đi.”
Giang Dư Đoạt đi theo phía sau cười cười.
“Cậu giờ đừng về nữa, muộn rồi.” Trình Khác ấn nút thang máy, quay đầu lại.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Miu không sao chứ?” Trình Khác đi vào thang máy.
“Tự nó biết chui vào túi đồ ăn cho mèo lấy đồ ăn.” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không phải không mở được đồ hộp, nó một ngày là có thể ăn hết sạch đồ hộp.”
Trình Khác nở nụ cười, nhìn đèn mèo con trong tay: “Sau đó có lẽ còn to hơn cả đầu cái đèn mèo con này.”
“Tôi giữ lại,” Giang Dư Đoạt nói, “Xem tới lúc nào có thể to hơn.”
Trình Khác không nói gì nữa, Giang Dư Đoạt cũng chẳng biết nói gì, hiện giờ đầu đang ong ong, lại đứng trong thang máy, cảm giác sắp choáng váng đến mức ra tiếng.
Đến lúc vào trong nhà mới đỡ chút.
“Uống nước không?” Trình Khác hỏi.
“Anh đừng quan tâm tôi,” Giang Dư Đoạt ngồi lên ghế sofa, “Tôi muốn uống nước sẽ tự lấy.”
“Ừ.” Trình Khác rót cốc nước uống, sau đó đi vào phòng ngủ.
Giang Dư Đoạt trừng màn hình TV tối đen đến ngẩn người.
Mãi nửa buổi cũng không thấy Trình Khác đi ra, y có hơi băn khoăn, ngủ rồi à?
Từ bên ngoài ăn khuya về, mặt cũng không thèm rửa, ngay cả y cũng không chịu được, Đại thiếu gia vậy mà giờ cũng bê tha thế rồi?
…Không phải là ngất xỉu rồi đó chứ?
Giang Dư Đoạt nhanh chóng đứng lên.
Cửa phòng ngủ không đóng, y đi tới hai bước đã thấy Trình Khác.
Trình Khác đang đứng trước tủ quần áo mở tung, dùng tay giật quần áo mình ngửi.
“Ngửi cái gì thế?” Giang Dư Đoạt nhìn một hồi lâu thật sự không nhịn được hỏi, đồng thời cũng cảm thán, Trình Khác trì độn tới mức có người đứng trước cửa mãi một lúc còn không phát hiện ra được.
“C.. đệt!” Trình Khác sợ hết hồn, nhanh chóng thả cổ áo ra, “Cậu làm sao mà một tiếng cũng không phát ra thế.”
“Anh sao không tự nhận anh điếc đi?” Giang Dư Đoạt nói, “Còn mù nữa, tôi đứng đây nửa buổi rồi.”
“Thế à?” Trình Khác ngẩn người, “Làm sao thế?”
“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi lần đầu tiên thấy có người ngửi chính mình lại ngửi hăng say như thế.”
“Không phải,” Trình Khác cười lắc quần áo, đi tới, “Tôi sao lại ngửi thấy toàn mùi thì là?”
“Tôi ngửi thấy người anh toàn là mùi rượu.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác hôm nay đúng là uống không ít, hiện giờ y chỉ ngửi thấy mùi rượu… đương nhiên không chừng là trên người mình, y cũng uống không ít, lúc Trần Khánh lên cơn còn làm đổ lên người y nửa chén rượu…
“Đó là trên người cậu…” Trình Khác lại gần định ngửi cổ áo y.
Có lẽ là đầu óc choáng váng, động tác có hơi mạnh, trán đập thẳng lên mũi y.
Giang Dư Đoạt nhất thời mũi bị đập đau, suýt nữa không khống chế được bản thân dùng tay đẩy Trình Khác ra.
Có điều Trình Khác rất nhanh đã chống lên khung cửa, đứng vững.
“Anh không chỉ trên áo có mùi thì là,” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Trên tóc cũng có.”
“Mịa nó,” Trình Khác xoa xoa tóc mấy lần, “Mẹ nó chứ làm sao bây giờ.”
“Cái gì mà làm sao bây giờ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tắm chứ còn gì nữa.”
Sau khi nói xong câu này, hai người bọn họ đều im lặng mấy giờ.
Sau đó Trình Khác gật đầu: “Ừ, tôi đi tắm.”
“Anh làm được không?” Giang Dư Đoạt trôi chảy hỏi một câu.
Hỏi xong mới thấy hối hận, nhớ tới Trình Khác từng nói, anh ta không phải Trần Khánh.
Trình Khác xoay mặt nhìn y một cái: “Chắc là được, hôm đó tôi thử tưởng tượng, giơ tay lên sau đó cầm vòi sen là được.”
“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Còn định hỏi thêm anh xoa sữa tắm thế nào, thế nhưng may kiềm chế được không nói ra.
Y đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng, trước đây lúc y ở cùng Trình Khác, không có cảm giác như vậy, chỉ biết cẩn thận từng li từng tí một, sợ lại có hành động bất cẩn gì làm Trình Khác sợ.
Hôm nay cũng không biết là làm sao.
Từ lúc uống rượu, rồi một câu nói không thích cô gái nào kia, y làm sao cũng không bình tĩnh lại được.
Y thật sự không có người con gái mình thích, lăn lộn trên phố nhiều năm như vậy, cũng có con gái bày tỏ với y, y vẫn chưa từng đáp lại ai, chỉ cảm thấy phiền, muốn tránh, cho dù là ngực to chân dài gì đó.
Kể cả y thích chính là kiểu đó, cũng không phải ai ngực to chân dài y cũng thích, dù sao cũng phải cần duyên phận… Có lẽ duyên phận này chưa từng tới.
Một lần cũng chưa từng tới, thoảng qua cũng không có.
Hiện giờ đột nhiên làm y có hơi mất tự nhiên.
Đặc biệt trước ánh mắt suy tư của Đại thiếu gia đồng tính luyến ái, y đột nhiên thấy hơi khó chịu.
Tuy rằng câu kia y không hỏi.
Nhưng cảm giác chỉ cần không phải kẻ ngu thì nhất định sẽ đoán được y muốn hỏi gì.
Không, Trần Khánh chắc không đoán ra được.
Nhưng Trình Khác không phải Trần Khánh.
Trình Khác cầm quần áo đi ra, đi qua bên cạnh người y, y mới xoay người, do dự đi theo tới cửa phòng tắm.
Y cũng không ngại giúp, Trình Khác không uống say, thế nhưng có hơi chóng mặt là chắc chắn, nếu ngã thêm lần nữa… Nhưng y vẫn để ý Trình Khác có thể sẽ ngại.
“Tráng sĩ xin hãy dừng bước…” Trình Khác đẩy cửa phòng tắm ra, quay người về phía y, một tay ôm quyền, “Ngàn dặm tống quân, rốt cuộc cũng phải từ biệt…”
Vẫn là uống nhiều rồi đi.
Giang Dư Đoạt quay người đi ra, trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sofa.
Trình Khác đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Hiện giờ đã là giữa đêm, bốn phía chẳng có tiếng động gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ù tai vì uống rượu một buổi tối còn phải nghe ầm ĩ.
Cảm giác này có hơi không thoải mái, giống như bị ngộp trong chăn, không giống như là không có âm thanh gì, mà lại giống như chẳng nghe thấy được âm thanh gì.
Y đứng dậy, rót cho mình cốc nước, vặn vòi nước ra, đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy vào cốc, mới như nghe thấy được âm thanh bốn phía.
Y từ từ uống nước, phát ra từng tiếng uống ừng ực, chờ tiếng nước trong phòng tắm lúc Trình Khác bắt đầu tắm rửa nối tiếp theo.
Nhưng uống xong một cốc nước, trong phòng tắm cũng không có động tĩnh gì.
Y có hơi không an tâm, đang định đi qua gõ cửa, trong phòng tắm truyền đến một tiếng va chạm, nghe giống như tiếng rầm của thứ gì rơi xuống.
“Trình Khác?” Y nhanh chóng vọt tới cửa phòng tắm, dùng cả hai bàn tay võ lên cửa, “Mẹ nó anh ngã đấy à!”
“Không,” Giọng Trình Khác nghe giống như nói chuyện có hơi khó khăn, “Tôi chỉ làm đổ cái giá thôi.”
“Anh không ngã sao lại có thể làm đổ cái giá được?” Giang Dư Đoạt lại vỗ cửa, cũng không đoái hoài tới vấn đề Trình Khác rốt cuộc có phải Trần Khánh không, “Mở cửa, tôi giúp anh tắm!”
“Không cần,” Trình Khác trả lời thẳng thừng.
Tiếp sau đó lại một tiếng động vang lên, tiếng động này nghe rõ là tiếng thân thể gặp trở ngại, còn có thể nghe thấy tiếng PIA một cái, nghe rõ diện tích tiếp xúc ít nhất cũng là lưng đã đập lên tường.
“Tôi mở cửa đây!” Giang Dư Đoạt vặn tay cầm.
Trình Khác không trả lời câu nói của y, chỉ là tức giận mắng một câu: “ĐCM áo quần như đờ bờ!”
Giang Dư Đoạt thở phào nhẹ nhõm, từ đầu đó lấy ra một chùm chìa khóa, hiện giờ đi vào Trình Khác ít nhất vẫn đang mặc quần áo, hẳn là sẽ không mắng y.
Lúc đẩy cửa ra Giang Dư Đoạt ngẩn người, tư thế của Trình Khác nhìn rất vất vả.
Quần ngoài đã cởi, chỉ mặc một cái quần ngắn, eo lưng cong nghiêng về phía cửa, áo cởi một nửa, đầu và cánh tay vẫn còn kẹt trong áo.
“Anh không phải còn một cái tay à? Tay phải vẫn còn cong được mà,” Giang Dư Đoạt có hơi cạn lời, đi qua lôi ống tay áo bên tay trái ra, “Làm sao mà ngay cả quần cũng không cởi được.”
“Cánh tay phải không cởi được hẳn xuống!” Đầu Trình Khác bị quần áo kéo lên đến mức tóc dựng ngược, “Chỉ có thể cởi tay trái trước! Nhưng tay phải lại không lấy nổi sức, không kéo ống tay áo trái xuống được! Chỉ có thể mẹ nó cọ cọ cho nó ra!”
“Tôi đã nói là để tôi giúp,” Giang Dư Đoạt thở dài, nới rộng tay áo cho hắn, giúp cái tay đang băng bó của hắn có thể rút ra được, “Anh hai ngày cũng không cởi nổi bộ quần áo này.”
“Đúng, tôi nếu sớm biết đã mang theo cây kéo vào.”
“Áo len, cứ thế cắt à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu nếu vào muộn thêm một lúc tôi liền cứ thế xé ra.” Trình Khác nhíu mày.
Giang Dư Đoạt nhấc cái giá bị đổ ra đất lên, bỏ dầu gội sữa tắm để lại trên giá, xoay mặt lại liền nhìn thấy bên trong bồn cầu còn có một cái lọ.
Vừa định giơ tay ra lấy, Trình Khác gào lên: “Làm gì đấy!”
Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, xoay mặt lại nhìn hắn: “Làm sao? Anh đi tiểu xong không xả nước à?”
“Cút! Tôi có xả.” Trình Khác nói.
“Xả rồi anh còn gào lên cái đếch gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đây là bồn cầu đó.” Trình Khác nói.
“Vậy thì làm sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Hay là thiếu gia nhà anh xả một lần nữa rồi nhân tiện xả luôn chai sữa rửa mặt này đi?”
Trình Khác không nói gì.
Giang Dư Đoạt đưa tay lấy cái lọ kia ra.
“Không cần nữa, vứt hộ tôi đi, cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt ném cái lọ vào trong thùng rác, sau đó không biết nên làm gì nữa.
Thật ra Trình Khác cởi trần mặc quần cộc cũng không có gì quá mức, thế nhưng hiện giờ y đột nhiên có chút tay chân luống cuống, vừa muốn giúp Trình Khác lại vừa sợ Trình Khác lúng túng.
Nhưng chính y thật sự cũng không thể thờ ơ tắm rửa cho Trình Khác như với Trần Khánh.
Sững sờ mấy giây, Trình Khác gật đầu: “Được rồi, nhờ cậu.”
Chưa đợi Giang Dư Đoạt phản ứng lại, hắn đã mở vòi hoa sen.
Vòi hoa sen chỉ là tiện tay treo lên, có hơi lỏng, hiện giờ vừa mở nước, vòi hoa sen bật thẳng lên, phun đầy nước lạnh lên mặt Giang Dư Đoạt.
Trình Khác vội vàng tắt nước đi: “Tôi đệt, tôi không biết vòi hoa sen lệch…”
“Kể cả vòi không lệch,” Giang Dư Đoạt lau nước trên mặt xuống, “Anh cũng chờ tôi cởi áo đã chứ, tôi cũng có mặc áo mưa đâu.”
Trình Khác nhìn y, nửa ngày mới xoay người, cánh tay chống lên tường: “Đơn giản thôi, cậu bôi sữa tắm lên lưng cho tôi là được, mấy chỗ khác tôi với tới.”
Giang Dư Đoạt nhíu mày, Trình Khác có vẻ cũng không có ý định chờ y cởi áo, y nhìn lưng Trình Khác mấy giây, chỉ nói một câu: “Được.”
Giang Dư Đoạt lấy vòi hoa sen xuống, sau khi nước nóng y cầm vòi xả nước lên lưng Trình Khác: “Anh không cần gội đầu à, cả đầu toàn mùi thì là.”
“Cậu ăn chưa đấy?” Trình Khác tức giận mà nói, “Tôi có một cái tay còn gội đầu nổi à.”
“À.” Giang Dư Đoạt không nói nữa, xả nước một lượt lên lưng hắn, sau đó cầm lọ đổ một ít sữa tắm lên, “Cần lấy khăn mặt xoa lưng không?”
“Không cần, cậu cứ xoa bừa mấy lần là được.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt thả lọ xuống, giơ tay xoa sữa tắm, bắt đầu xoa trên lưng hắn.
Mới vừa xoa hai vòng, Trình Khác đã tránh về phía trước.
“Hả?” Giang Dư Đoạt dừng tay, “Tay tôi lạnh à?”
“Không lạnh, có điều…” Trình Khác nghiêng đầu đi, hắng giọng, “Cậu lấy khăn xoa đi, cái màu xanh lam ấy.”
“Được.” Giang Dư Đoạt cầm lấy khăn, xoa xoa lên tay, đặt lên lưng Trình Khác bắt đầu xoa.
Vừa xoa từ vai xuống eo một lúc, Trình Khác lại lên tiếng: “Tam ca.”
“Làm sao?” Giang Dư Đoạt vẫn xoa xoa rất nhanh.
“Cậu chà lưng cho Trần Khánh, cũng lạnh lùng hạ thủ như vậy à?” Trình Khác hỏi.
“Tôi chà cho nó còn dùng sức hơn, nó thích bị chà đến mức gào khóc,” Giang Dư Đoạt ngừng tay, “Anh cảm thấy như bây giờ mạnh tay quá à.”
“Quá mạnh,” Trình Khác nhìn sang, nhíu mày, “Với cả tôi cũng không thích gào khóc.”
“Được thôi, để tôi làm nhẹ.” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh như thế, đi đến phòng tắm công cộng làm sao, sư phụ có phải một chiêu đã chà anh ngất luôn rồi không?”
“Tôi chưa từng để người khác chà lưng cho,” Trình Khác nói, “Chưa từng đi nhà tắm công cộng.”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn: “Vậy anh còn để tôi chà làm đếch gì?”
Trình Khác không nói gì, nhìn chằm chằm tường.
Giang Dư Đoạt đợi một lúc, thấy hắn không có ý định lên tiếng, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục chà lưng cho hắn, dùng sức không hơn lúc chải lông cho con Miu là mấy.
Nếu như vậy Trình Khác còn không chịu được, vậy chỉ có thể lấy tay xoa.
Y dừng lại một chút.
Trong giây lát này, y đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của Trình Khác?
Cậu giúp Trần Khánh tắm, Trần Khánh sẽ dựng sao?
Câu nói này vang vọng bên tai, y đột nhiên hiểu ra, Trình Khác tại sao lại bảo y dùng khăn mặt… Cái đệt!
Giang Dư Đoạt cực kỳ sợ hãi.
“Nhanh lên,” Trình Khác thúc giục y, “Nhanh lên, còn giả đóng băng cái gì?”
Giang Dư Đoạt nhanh chóng loẹt quẹt trên lưng hắn mấy lần, Trình Khác thở mạnh, nhưng cũng không ra tiếng.
Y liền thả nhẹ động tác, tiếp tục xoa loạch xoạch.
Lúc loạch xoạch đến eo, y đột nhiên có hơi tò mò.
Hiện giờ Trình Khác có thể hay không…
Y đối với sự tò mò của mình có hơi xấu hổ, nhưng có lẽ vì rượu vào, hiện giờ y chẳng thể nào đè ép tâm trạng hiếu kỳ của bản thân.
Xoa đến mức eo Trình Khác cũng hơi đỏ, y rốt cuộc hạ quyết tâm.
Y từ bên người Trình Khác hơi hướng về phía trước, nhìn lướt qua thật nhanh, tuy Trình Khác vẫn đang mặc quần lót, nhưng nếu có thay đổi gì, cũng vẫn dễ nhìn ra được.
……..Hình như không có thay đổi gì.
Trình Khác vốn đang im lặng đột nhiên ghé vào tai y hắng giọng.
Giang Dư Đoạt vừa nhấc mắt lên đã đối mặt với tầm mắt Trình Khác, Trình Khác đang quay đầu nhìn y.
Lần này làm y giật mình đến mức suýt nữa làm rơi khăn mặt lên mặt Trình Khác.
“Làm gì thế!” Y rống lên.
“Không dựng.” Trình Khác nhìn y, “Cậu chà lưng như lột da thế này, mẹ nó tôi có dựng lên cũng bị cậu chà cho gục xuống..”
“Tôi…” Giang Dư Đoạt há miệng không nói nên lời, cảm giác thật mất mặt, nhưng lại cũng không biết nói gì để vớt vát lại mặt mũi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Eo anh có cái nốt ruồi này.”
“Ừ,” Trình Khác nhấc tay lên nhìn lên eo, “Trước kia là bớt, lúc còn bé là một mảng lớn, sau đó dần dần biến thành nốt ruồi.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, rồi tiếp tục xoa xoa trên lưng hắn.
“Thôi, xả nước đi,” Trình Khác nói, “Da tôi cũng sắp bị cậu chà không còn rồi.”
“Phải xoa đỏ mới thoải mái, giúp lưu thông máu.” Giang Dư Đoạt buông khăn xuống, cầm vòi nước phun lên lưng hắn.
“Quần áo cậu ướt hết rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Nói thừa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu đi thay quần áo đi, lấy trong tủ tôi một bộ, thay đi đã.” Trình Khác nói, “Tôi có thể tự tắm.”
“…Ừ.” Giang Dư Đoạt tắt nước, đưa vòi hoa sen cho hắn, sau đó nhanh chóng ra khỏi buồng tắm.
Nghe thấy Trình Khác đóng cửa phòng tắm lại, y mới đứng ở phòng khách thở ra một hơi thật dài, lại sững sờ một lúc rồi mới đi vào phòng ngủ, tùy tiện tìm một bộ quần áo thể thao của Trình Khác thay vào.
Sau đó trở lại phòng khách, đổ người lên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người.
Luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng y thật sự không dám nghĩ.
Có một số chuyện, người ta không nghĩ, thì sẽ không tồn tại.
Trình Khác dùng một tay gội đầu, độ khó hẳn là hơi cao, qua gần nửa tiếng, Giang Dư Đoạt mới nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên, Trình Khác đi ra.
Có lẽ mặc quần áo quá khó khăn, cho nên lúc Trình Khác đi ra chỉ mặc một cái quần lót, trên tóc còn chảy nước tong tong.
“Muốn tôi giúp anh mặc quần áo…” Giang Dư Đoạt còn chưa ngồi dậy, Trình Khác đã chạy tới cạnh ghế sofa, nhấc đùi phải lên, nhảy tới, chân sau quỳ trên ghế sofa.
“Làm gì thế?” Giang Dư Đoạt giật mình.
Trình Khác cúi đầu nhìn y một lúc, nước trên tóc từng giọt rơi xuống mặt y, y lau mặt: “Mẹ nó, tôi hỏi anh đấy, làm gì thế?”
“Đừng có lộn xộn,” Trình Khác chỉ vào y, “Cổ tay tôi đang gãy đó.”
“A?” Giang Dư Đoạt nhìn đầu ngón tay y.
Đầu ngón tay rất nhanh rời đi trước mắt y, tay Trình Khác đặt lên trán y, nhấn một cái, mạnh mẽ cúi đầu xuống.
Mãi tới khi môi Trình Khác áp xuống miệng y, Giang Dư Đoạt mới phản ứng được, hô hấp như ngừng lại.
Những người này, trong một năm cũng hiếm khi có dịp tụ họp đầy đủ được như vậy, cũng không cần nói có bao nhiêu cảm tình sâu đậm, nhưng đến lúc tụ lại cùng một nơi náo nhiệt, có vài người cũng chưa gặp được mấy lần, mà chỉ cần tụ họp một lần đã có thể quen, dù gì cũng là “một hội.”
Hơn nữa hiện giờ Giang Dư Đoạt cũng không muốn động.
Trình Khác vẫn luôn vừa uống vừa nghe người xung quanh nói chuyện, thỉnh thoảng cười phá lên vài tiếng, sau đó cùng y cụng chén uống vài ngụm, một buổi tối này cũng uống không ít, nhìn có vẻ không hề cảm thấy phản cảm hay buồn chán.
Vậy là được, muộn một chút cũng được.
Giang Dư Đoạt đột nhiên có chút không biết sau khi người đã tản đi hết, phải làm thế nào để đối mặt với một mình Trình Khác.
Y sống đến giờ, chưa bao giờ nghĩ tới cũng có vấn đề mình không muốn nghĩ tới, mơ hồ ở một góc nào đó trong đầu y quấy nhiễu đến mức y có hơi không yên tâm.
“Được rồi, giải tán đi.” Trần Khánh đứng lên hô một tiếng, “Đều về ngủ đi.”
Trong cửa hàng ầm lên một trận tiếng hô, cũng không nghe rõ được chút gì.
“Hôm nay ai cũng uống không ít rồi, sau đó về nhà ngay, yên tĩnh một chút, đừng có gây sự gì!” Trần Khánh hắng giọng dặn dò.
“Yên tâm đi anh Khánh!” Có người lớn tiếng đáp lại.
Giang Dư Đoạt đưa ví tiền cho Trần Khánh, Trần Khánh cố gặm một xiên thịt trước mặt mình xong, gặm xong mới cầm ví đi tính tiền.
“Uống say chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi Trình Khác.
“Có hơi chóng mặt, nhưng vẫn được,” Trình Khác ngáp một cái, “Dù sao chốc nữa là không sao rồi, ngả ra là ngủ được.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
Trần Khánh trả tiền xong, đưa ví tiền cho y: “Tam ca, mày lái xe tao đi, đầu tiên đưa Tích… Anh Khác về đã.”
“Gọi xe hết đi,” Giang Dư Đoạt khoát tay áo “Tao cũng uống không ít rồi, giờ không lái xe được.”
“Xe vùng này còn không phải để bọn này gọi hết à,” Trần Khánh nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói vọng ra bên ngoài: “Thằng nào gọi cái xe đến đây!”
“Anh Khánh cần xe!” Bên ngoài lập tức có tiếng người nói.
Không đến mấy phút đã có một chiếc taxi tới, Giang Dư Đoạt đứng lên, đi theo sau Trình Khác ra ngoài, mới vừa đi được mấy bước đã lảo đảo, trán đụng phải đầu Trình Khác.
“Làm sao thế?” Trình Khác quay đầu lại, “Chóng mặt à?”
“Không,” Giang Dư Đoạt cảm thấy có hơi mất mặt, tiện tay nhấc một cái ghế bên chân gạt qua một bên, “Vấp chân ghế.”
Trình Khác cười không ra tiếng, tiếp tục đi về phía trước, Giang Dư Đoạt cảm giác hắn cũng không phải là không sao, bước chân cũng hơi liêu xiêu, đèn cầm trong tay lắc qua lắc lại.
Có điều vẫn may, không lảo đảo như mình.
Trước đây Trình Khác nói tửu lượng hắn không tệ cũng không phải là khoác lác.
Tài xế taxi nhìn thấy hai người bọn họ cùng Trần Khánh lên xe thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi địa chỉ xong thì lái vèo xe đi.
“Làm anh sợ rồi à.” Trần Khánh ngồi cạnh ghế tài xế cười hỏi.
“Cũng có hơi,” Tài xế nói, “Tôi vừa đến đã thấy mười mấy người đứng gọi… Tôi còn nghĩ là đánh nhau gì.”
“Tết nhất ai còn đánh nhau chứ.” Trần Khánh cười rất vui vẻ.
“Cũng đúng, vẫn phải ăn Tết chứ, có điều chúng tôi ăn Tết sẽ không vui đến thế, còn phải kiếm sống.” Tài xế nói.
“Bọn tôi ra ngoài tiêu tiền, anh ra ngoài kiếm tiền.” Trần Khánh nói, “Vẫn là anh đỉnh hơn.”
Tài xế cười nửa ngày.
Xe lái tới tòa nhà Trình Khác trước, Trình Khác xuống xe, Giang Dư Đoạt ngồi hơi do dự, giường đã bày xong, đồ dùng cũng sắp xếp gọn gàng, Trình Khác giờ về ngủ luôn, cũng không cần y giúp gì…
“Tam ca?” Trần Khánh quay đầu lại.
“Hả?” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Mày xuống xe đi.” Trần Khánh nói.
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Nhanh lên, tao sắp ngất ra rồi, tao phải về ngủ.” Trần Khánh nói.
“Đệch.” Giang Dư Đoạt xuống xe.
Sau khi xe taxi lái đi, y nhìn Trình Khác: “Một mình anh có thể… Được không?”
“Xuống xe rồi mới hỏi?” Trình Khác liếc nhìn hướng xe taxi biến mất, “Nếu tôi nói được, cậu sẽ về sao?”
Giang Dư Đoạt hắng giọng một cái, không biết nói gì.
“Trần Khánh chắc tê liệt luôn rồi phải không,” Trần Khánh đi về hướng thang máy, “Tôi có lẽ phải thuê bảo mẫu, ngày nào cũng nâng tôi đi.”
Giang Dư Đoạt đi theo phía sau cười cười.
“Cậu giờ đừng về nữa, muộn rồi.” Trình Khác ấn nút thang máy, quay đầu lại.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Miu không sao chứ?” Trình Khác đi vào thang máy.
“Tự nó biết chui vào túi đồ ăn cho mèo lấy đồ ăn.” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không phải không mở được đồ hộp, nó một ngày là có thể ăn hết sạch đồ hộp.”
Trình Khác nở nụ cười, nhìn đèn mèo con trong tay: “Sau đó có lẽ còn to hơn cả đầu cái đèn mèo con này.”
“Tôi giữ lại,” Giang Dư Đoạt nói, “Xem tới lúc nào có thể to hơn.”
Trình Khác không nói gì nữa, Giang Dư Đoạt cũng chẳng biết nói gì, hiện giờ đầu đang ong ong, lại đứng trong thang máy, cảm giác sắp choáng váng đến mức ra tiếng.
Đến lúc vào trong nhà mới đỡ chút.
“Uống nước không?” Trình Khác hỏi.
“Anh đừng quan tâm tôi,” Giang Dư Đoạt ngồi lên ghế sofa, “Tôi muốn uống nước sẽ tự lấy.”
“Ừ.” Trình Khác rót cốc nước uống, sau đó đi vào phòng ngủ.
Giang Dư Đoạt trừng màn hình TV tối đen đến ngẩn người.
Mãi nửa buổi cũng không thấy Trình Khác đi ra, y có hơi băn khoăn, ngủ rồi à?
Từ bên ngoài ăn khuya về, mặt cũng không thèm rửa, ngay cả y cũng không chịu được, Đại thiếu gia vậy mà giờ cũng bê tha thế rồi?
…Không phải là ngất xỉu rồi đó chứ?
Giang Dư Đoạt nhanh chóng đứng lên.
Cửa phòng ngủ không đóng, y đi tới hai bước đã thấy Trình Khác.
Trình Khác đang đứng trước tủ quần áo mở tung, dùng tay giật quần áo mình ngửi.
“Ngửi cái gì thế?” Giang Dư Đoạt nhìn một hồi lâu thật sự không nhịn được hỏi, đồng thời cũng cảm thán, Trình Khác trì độn tới mức có người đứng trước cửa mãi một lúc còn không phát hiện ra được.
“C.. đệt!” Trình Khác sợ hết hồn, nhanh chóng thả cổ áo ra, “Cậu làm sao mà một tiếng cũng không phát ra thế.”
“Anh sao không tự nhận anh điếc đi?” Giang Dư Đoạt nói, “Còn mù nữa, tôi đứng đây nửa buổi rồi.”
“Thế à?” Trình Khác ngẩn người, “Làm sao thế?”
“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi lần đầu tiên thấy có người ngửi chính mình lại ngửi hăng say như thế.”
“Không phải,” Trình Khác cười lắc quần áo, đi tới, “Tôi sao lại ngửi thấy toàn mùi thì là?”
“Tôi ngửi thấy người anh toàn là mùi rượu.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác hôm nay đúng là uống không ít, hiện giờ y chỉ ngửi thấy mùi rượu… đương nhiên không chừng là trên người mình, y cũng uống không ít, lúc Trần Khánh lên cơn còn làm đổ lên người y nửa chén rượu…
“Đó là trên người cậu…” Trình Khác lại gần định ngửi cổ áo y.
Có lẽ là đầu óc choáng váng, động tác có hơi mạnh, trán đập thẳng lên mũi y.
Giang Dư Đoạt nhất thời mũi bị đập đau, suýt nữa không khống chế được bản thân dùng tay đẩy Trình Khác ra.
Có điều Trình Khác rất nhanh đã chống lên khung cửa, đứng vững.
“Anh không chỉ trên áo có mùi thì là,” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Trên tóc cũng có.”
“Mịa nó,” Trình Khác xoa xoa tóc mấy lần, “Mẹ nó chứ làm sao bây giờ.”
“Cái gì mà làm sao bây giờ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tắm chứ còn gì nữa.”
Sau khi nói xong câu này, hai người bọn họ đều im lặng mấy giờ.
Sau đó Trình Khác gật đầu: “Ừ, tôi đi tắm.”
“Anh làm được không?” Giang Dư Đoạt trôi chảy hỏi một câu.
Hỏi xong mới thấy hối hận, nhớ tới Trình Khác từng nói, anh ta không phải Trần Khánh.
Trình Khác xoay mặt nhìn y một cái: “Chắc là được, hôm đó tôi thử tưởng tượng, giơ tay lên sau đó cầm vòi sen là được.”
“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Còn định hỏi thêm anh xoa sữa tắm thế nào, thế nhưng may kiềm chế được không nói ra.
Y đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng, trước đây lúc y ở cùng Trình Khác, không có cảm giác như vậy, chỉ biết cẩn thận từng li từng tí một, sợ lại có hành động bất cẩn gì làm Trình Khác sợ.
Hôm nay cũng không biết là làm sao.
Từ lúc uống rượu, rồi một câu nói không thích cô gái nào kia, y làm sao cũng không bình tĩnh lại được.
Y thật sự không có người con gái mình thích, lăn lộn trên phố nhiều năm như vậy, cũng có con gái bày tỏ với y, y vẫn chưa từng đáp lại ai, chỉ cảm thấy phiền, muốn tránh, cho dù là ngực to chân dài gì đó.
Kể cả y thích chính là kiểu đó, cũng không phải ai ngực to chân dài y cũng thích, dù sao cũng phải cần duyên phận… Có lẽ duyên phận này chưa từng tới.
Một lần cũng chưa từng tới, thoảng qua cũng không có.
Hiện giờ đột nhiên làm y có hơi mất tự nhiên.
Đặc biệt trước ánh mắt suy tư của Đại thiếu gia đồng tính luyến ái, y đột nhiên thấy hơi khó chịu.
Tuy rằng câu kia y không hỏi.
Nhưng cảm giác chỉ cần không phải kẻ ngu thì nhất định sẽ đoán được y muốn hỏi gì.
Không, Trần Khánh chắc không đoán ra được.
Nhưng Trình Khác không phải Trần Khánh.
Trình Khác cầm quần áo đi ra, đi qua bên cạnh người y, y mới xoay người, do dự đi theo tới cửa phòng tắm.
Y cũng không ngại giúp, Trình Khác không uống say, thế nhưng có hơi chóng mặt là chắc chắn, nếu ngã thêm lần nữa… Nhưng y vẫn để ý Trình Khác có thể sẽ ngại.
“Tráng sĩ xin hãy dừng bước…” Trình Khác đẩy cửa phòng tắm ra, quay người về phía y, một tay ôm quyền, “Ngàn dặm tống quân, rốt cuộc cũng phải từ biệt…”
Vẫn là uống nhiều rồi đi.
Giang Dư Đoạt quay người đi ra, trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sofa.
Trình Khác đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.
Hiện giờ đã là giữa đêm, bốn phía chẳng có tiếng động gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ù tai vì uống rượu một buổi tối còn phải nghe ầm ĩ.
Cảm giác này có hơi không thoải mái, giống như bị ngộp trong chăn, không giống như là không có âm thanh gì, mà lại giống như chẳng nghe thấy được âm thanh gì.
Y đứng dậy, rót cho mình cốc nước, vặn vòi nước ra, đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy vào cốc, mới như nghe thấy được âm thanh bốn phía.
Y từ từ uống nước, phát ra từng tiếng uống ừng ực, chờ tiếng nước trong phòng tắm lúc Trình Khác bắt đầu tắm rửa nối tiếp theo.
Nhưng uống xong một cốc nước, trong phòng tắm cũng không có động tĩnh gì.
Y có hơi không an tâm, đang định đi qua gõ cửa, trong phòng tắm truyền đến một tiếng va chạm, nghe giống như tiếng rầm của thứ gì rơi xuống.
“Trình Khác?” Y nhanh chóng vọt tới cửa phòng tắm, dùng cả hai bàn tay võ lên cửa, “Mẹ nó anh ngã đấy à!”
“Không,” Giọng Trình Khác nghe giống như nói chuyện có hơi khó khăn, “Tôi chỉ làm đổ cái giá thôi.”
“Anh không ngã sao lại có thể làm đổ cái giá được?” Giang Dư Đoạt lại vỗ cửa, cũng không đoái hoài tới vấn đề Trình Khác rốt cuộc có phải Trần Khánh không, “Mở cửa, tôi giúp anh tắm!”
“Không cần,” Trình Khác trả lời thẳng thừng.
Tiếp sau đó lại một tiếng động vang lên, tiếng động này nghe rõ là tiếng thân thể gặp trở ngại, còn có thể nghe thấy tiếng PIA một cái, nghe rõ diện tích tiếp xúc ít nhất cũng là lưng đã đập lên tường.
“Tôi mở cửa đây!” Giang Dư Đoạt vặn tay cầm.
Trình Khác không trả lời câu nói của y, chỉ là tức giận mắng một câu: “ĐCM áo quần như đờ bờ!”
Giang Dư Đoạt thở phào nhẹ nhõm, từ đầu đó lấy ra một chùm chìa khóa, hiện giờ đi vào Trình Khác ít nhất vẫn đang mặc quần áo, hẳn là sẽ không mắng y.
Lúc đẩy cửa ra Giang Dư Đoạt ngẩn người, tư thế của Trình Khác nhìn rất vất vả.
Quần ngoài đã cởi, chỉ mặc một cái quần ngắn, eo lưng cong nghiêng về phía cửa, áo cởi một nửa, đầu và cánh tay vẫn còn kẹt trong áo.
“Anh không phải còn một cái tay à? Tay phải vẫn còn cong được mà,” Giang Dư Đoạt có hơi cạn lời, đi qua lôi ống tay áo bên tay trái ra, “Làm sao mà ngay cả quần cũng không cởi được.”
“Cánh tay phải không cởi được hẳn xuống!” Đầu Trình Khác bị quần áo kéo lên đến mức tóc dựng ngược, “Chỉ có thể cởi tay trái trước! Nhưng tay phải lại không lấy nổi sức, không kéo ống tay áo trái xuống được! Chỉ có thể mẹ nó cọ cọ cho nó ra!”
“Tôi đã nói là để tôi giúp,” Giang Dư Đoạt thở dài, nới rộng tay áo cho hắn, giúp cái tay đang băng bó của hắn có thể rút ra được, “Anh hai ngày cũng không cởi nổi bộ quần áo này.”
“Đúng, tôi nếu sớm biết đã mang theo cây kéo vào.”
“Áo len, cứ thế cắt à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu nếu vào muộn thêm một lúc tôi liền cứ thế xé ra.” Trình Khác nhíu mày.
Giang Dư Đoạt nhấc cái giá bị đổ ra đất lên, bỏ dầu gội sữa tắm để lại trên giá, xoay mặt lại liền nhìn thấy bên trong bồn cầu còn có một cái lọ.
Vừa định giơ tay ra lấy, Trình Khác gào lên: “Làm gì đấy!”
Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, xoay mặt lại nhìn hắn: “Làm sao? Anh đi tiểu xong không xả nước à?”
“Cút! Tôi có xả.” Trình Khác nói.
“Xả rồi anh còn gào lên cái đếch gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đây là bồn cầu đó.” Trình Khác nói.
“Vậy thì làm sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Hay là thiếu gia nhà anh xả một lần nữa rồi nhân tiện xả luôn chai sữa rửa mặt này đi?”
Trình Khác không nói gì.
Giang Dư Đoạt đưa tay lấy cái lọ kia ra.
“Không cần nữa, vứt hộ tôi đi, cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt ném cái lọ vào trong thùng rác, sau đó không biết nên làm gì nữa.
Thật ra Trình Khác cởi trần mặc quần cộc cũng không có gì quá mức, thế nhưng hiện giờ y đột nhiên có chút tay chân luống cuống, vừa muốn giúp Trình Khác lại vừa sợ Trình Khác lúng túng.
Nhưng chính y thật sự cũng không thể thờ ơ tắm rửa cho Trình Khác như với Trần Khánh.
Sững sờ mấy giây, Trình Khác gật đầu: “Được rồi, nhờ cậu.”
Chưa đợi Giang Dư Đoạt phản ứng lại, hắn đã mở vòi hoa sen.
Vòi hoa sen chỉ là tiện tay treo lên, có hơi lỏng, hiện giờ vừa mở nước, vòi hoa sen bật thẳng lên, phun đầy nước lạnh lên mặt Giang Dư Đoạt.
Trình Khác vội vàng tắt nước đi: “Tôi đệt, tôi không biết vòi hoa sen lệch…”
“Kể cả vòi không lệch,” Giang Dư Đoạt lau nước trên mặt xuống, “Anh cũng chờ tôi cởi áo đã chứ, tôi cũng có mặc áo mưa đâu.”
Trình Khác nhìn y, nửa ngày mới xoay người, cánh tay chống lên tường: “Đơn giản thôi, cậu bôi sữa tắm lên lưng cho tôi là được, mấy chỗ khác tôi với tới.”
Giang Dư Đoạt nhíu mày, Trình Khác có vẻ cũng không có ý định chờ y cởi áo, y nhìn lưng Trình Khác mấy giây, chỉ nói một câu: “Được.”
Giang Dư Đoạt lấy vòi hoa sen xuống, sau khi nước nóng y cầm vòi xả nước lên lưng Trình Khác: “Anh không cần gội đầu à, cả đầu toàn mùi thì là.”
“Cậu ăn chưa đấy?” Trình Khác tức giận mà nói, “Tôi có một cái tay còn gội đầu nổi à.”
“À.” Giang Dư Đoạt không nói nữa, xả nước một lượt lên lưng hắn, sau đó cầm lọ đổ một ít sữa tắm lên, “Cần lấy khăn mặt xoa lưng không?”
“Không cần, cậu cứ xoa bừa mấy lần là được.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt thả lọ xuống, giơ tay xoa sữa tắm, bắt đầu xoa trên lưng hắn.
Mới vừa xoa hai vòng, Trình Khác đã tránh về phía trước.
“Hả?” Giang Dư Đoạt dừng tay, “Tay tôi lạnh à?”
“Không lạnh, có điều…” Trình Khác nghiêng đầu đi, hắng giọng, “Cậu lấy khăn xoa đi, cái màu xanh lam ấy.”
“Được.” Giang Dư Đoạt cầm lấy khăn, xoa xoa lên tay, đặt lên lưng Trình Khác bắt đầu xoa.
Vừa xoa từ vai xuống eo một lúc, Trình Khác lại lên tiếng: “Tam ca.”
“Làm sao?” Giang Dư Đoạt vẫn xoa xoa rất nhanh.
“Cậu chà lưng cho Trần Khánh, cũng lạnh lùng hạ thủ như vậy à?” Trình Khác hỏi.
“Tôi chà cho nó còn dùng sức hơn, nó thích bị chà đến mức gào khóc,” Giang Dư Đoạt ngừng tay, “Anh cảm thấy như bây giờ mạnh tay quá à.”
“Quá mạnh,” Trình Khác nhìn sang, nhíu mày, “Với cả tôi cũng không thích gào khóc.”
“Được thôi, để tôi làm nhẹ.” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh như thế, đi đến phòng tắm công cộng làm sao, sư phụ có phải một chiêu đã chà anh ngất luôn rồi không?”
“Tôi chưa từng để người khác chà lưng cho,” Trình Khác nói, “Chưa từng đi nhà tắm công cộng.”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn: “Vậy anh còn để tôi chà làm đếch gì?”
Trình Khác không nói gì, nhìn chằm chằm tường.
Giang Dư Đoạt đợi một lúc, thấy hắn không có ý định lên tiếng, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục chà lưng cho hắn, dùng sức không hơn lúc chải lông cho con Miu là mấy.
Nếu như vậy Trình Khác còn không chịu được, vậy chỉ có thể lấy tay xoa.
Y dừng lại một chút.
Trong giây lát này, y đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của Trình Khác?
Cậu giúp Trần Khánh tắm, Trần Khánh sẽ dựng sao?
Câu nói này vang vọng bên tai, y đột nhiên hiểu ra, Trình Khác tại sao lại bảo y dùng khăn mặt… Cái đệt!
Giang Dư Đoạt cực kỳ sợ hãi.
“Nhanh lên,” Trình Khác thúc giục y, “Nhanh lên, còn giả đóng băng cái gì?”
Giang Dư Đoạt nhanh chóng loẹt quẹt trên lưng hắn mấy lần, Trình Khác thở mạnh, nhưng cũng không ra tiếng.
Y liền thả nhẹ động tác, tiếp tục xoa loạch xoạch.
Lúc loạch xoạch đến eo, y đột nhiên có hơi tò mò.
Hiện giờ Trình Khác có thể hay không…
Y đối với sự tò mò của mình có hơi xấu hổ, nhưng có lẽ vì rượu vào, hiện giờ y chẳng thể nào đè ép tâm trạng hiếu kỳ của bản thân.
Xoa đến mức eo Trình Khác cũng hơi đỏ, y rốt cuộc hạ quyết tâm.
Y từ bên người Trình Khác hơi hướng về phía trước, nhìn lướt qua thật nhanh, tuy Trình Khác vẫn đang mặc quần lót, nhưng nếu có thay đổi gì, cũng vẫn dễ nhìn ra được.
……..Hình như không có thay đổi gì.
Trình Khác vốn đang im lặng đột nhiên ghé vào tai y hắng giọng.
Giang Dư Đoạt vừa nhấc mắt lên đã đối mặt với tầm mắt Trình Khác, Trình Khác đang quay đầu nhìn y.
Lần này làm y giật mình đến mức suýt nữa làm rơi khăn mặt lên mặt Trình Khác.
“Làm gì thế!” Y rống lên.
“Không dựng.” Trình Khác nhìn y, “Cậu chà lưng như lột da thế này, mẹ nó tôi có dựng lên cũng bị cậu chà cho gục xuống..”
“Tôi…” Giang Dư Đoạt há miệng không nói nên lời, cảm giác thật mất mặt, nhưng lại cũng không biết nói gì để vớt vát lại mặt mũi, cuối cùng chỉ nói một câu, “Eo anh có cái nốt ruồi này.”
“Ừ,” Trình Khác nhấc tay lên nhìn lên eo, “Trước kia là bớt, lúc còn bé là một mảng lớn, sau đó dần dần biến thành nốt ruồi.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, rồi tiếp tục xoa xoa trên lưng hắn.
“Thôi, xả nước đi,” Trình Khác nói, “Da tôi cũng sắp bị cậu chà không còn rồi.”
“Phải xoa đỏ mới thoải mái, giúp lưu thông máu.” Giang Dư Đoạt buông khăn xuống, cầm vòi nước phun lên lưng hắn.
“Quần áo cậu ướt hết rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Nói thừa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu đi thay quần áo đi, lấy trong tủ tôi một bộ, thay đi đã.” Trình Khác nói, “Tôi có thể tự tắm.”
“…Ừ.” Giang Dư Đoạt tắt nước, đưa vòi hoa sen cho hắn, sau đó nhanh chóng ra khỏi buồng tắm.
Nghe thấy Trình Khác đóng cửa phòng tắm lại, y mới đứng ở phòng khách thở ra một hơi thật dài, lại sững sờ một lúc rồi mới đi vào phòng ngủ, tùy tiện tìm một bộ quần áo thể thao của Trình Khác thay vào.
Sau đó trở lại phòng khách, đổ người lên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người.
Luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng y thật sự không dám nghĩ.
Có một số chuyện, người ta không nghĩ, thì sẽ không tồn tại.
Trình Khác dùng một tay gội đầu, độ khó hẳn là hơi cao, qua gần nửa tiếng, Giang Dư Đoạt mới nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên, Trình Khác đi ra.
Có lẽ mặc quần áo quá khó khăn, cho nên lúc Trình Khác đi ra chỉ mặc một cái quần lót, trên tóc còn chảy nước tong tong.
“Muốn tôi giúp anh mặc quần áo…” Giang Dư Đoạt còn chưa ngồi dậy, Trình Khác đã chạy tới cạnh ghế sofa, nhấc đùi phải lên, nhảy tới, chân sau quỳ trên ghế sofa.
“Làm gì thế?” Giang Dư Đoạt giật mình.
Trình Khác cúi đầu nhìn y một lúc, nước trên tóc từng giọt rơi xuống mặt y, y lau mặt: “Mẹ nó, tôi hỏi anh đấy, làm gì thế?”
“Đừng có lộn xộn,” Trình Khác chỉ vào y, “Cổ tay tôi đang gãy đó.”
“A?” Giang Dư Đoạt nhìn đầu ngón tay y.
Đầu ngón tay rất nhanh rời đi trước mắt y, tay Trình Khác đặt lên trán y, nhấn một cái, mạnh mẽ cúi đầu xuống.
Mãi tới khi môi Trình Khác áp xuống miệng y, Giang Dư Đoạt mới phản ứng được, hô hấp như ngừng lại.
/100
|