*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm quay video ở đâu, Hứa Đinh và Trình Khác đều không nói, Giang Dư Đoạt cũng ngại hỏi, Trình Khác đầu tiên nhìn nội dung trên giấy, sau khi xem xong liền câu được câu không thảo luận với Hứa Đinh và Lâm Húc.
Nội dung thảo luận đều liên quan tới chuyện quay video, Giang Dư Đoạt nghe không hiểu, chuyện quay video y từng tiếp xúc, cũng chỉ có mấy cái video quay linh tinh của Trần Khánh.
Cho nên y chỉ có thể luôn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Xe vẫn lái về phía nam, đi ra khỏi nội thành, lái ra vùng ngoại ô.
Nơi này có không ít nông trại, trời hiện giờ lạnh như vậy, thế nhưng vẫn có không ít xe đậu trước cửa.
“Giờ còn có người chạy tới đây chơi à, chơi được cái gì?” Trình Khác hỏi một câu.
“Sắp Tết rồi, trải nghiệm một chút không khí ăn Tết nơi thôn dã, ngủ lò sưởi gì gì đó,” Hứa Đinh nói, “Dù gì người đã muốn chơi, đến đâu cũng sẽ thấy vui.”
“Ừm, cũng đúng.” Trình Khác nghĩ, “Hôm nay chúng ta quay vẫn như cũ đúng không, kiểu video thịnh hành.”
“Không,” Hứa Đinh nở nụ cười, “Bên trong có một chỗ của riêng chúng ta, phong cách thê lương.”
“Phong cách thê lương là gì?” Lâm Húc hỏi.
Điều này Giang Dư Đoạt cũng muốn hỏi, vì thế y nghiêm túc chờ trả lời.
“Chính là chả có gì cả.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn.
Hắn quay đầu lại cười.
Đây là lần đầu tiên Trình Khác cười từ sau khi lên xe, trước đó hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiêm túc, cho dù là thảo luận hay nói chuyện phiếm, nhìn qua có hơi không dễ gần.
Người nghiêm túc có văn hóa có lẽ đều là như vậy đi.
Bây giờ nở nụ cười như thế, Giang Dư Đoạt vậy mà lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Thế nhưng lúc định nói một câu với Trình Khác, hắn đã quay đầu sang chỗ khác.
Giang Dư Đoạt chỉ đành tiếp tục nhìn cửa sổ.
Xe dừng trước một căn nhà biệt lập. Đã có mấy chiếc xe đậu trước đó.
Mấy người họ xuống xe, Giang Dư Đoạt nhìn qua bốn phía, căn nhà này không giống với mấy căn nhà nông thôn nhỏ trước đó lắm, cũng đều là nhà theo phong cách nông thôn điền viên, thế nhưng lớn hơn rất nhiều, nhìn như một biệt thự ở nông thôn.
“Phông nền dựng phía sau rồi, đến trưa trời ấm lên thì quay tuyết bên ngoài một lúc, còn lại thì dễ nói.” Hứa Đinh nói.
“Ừ.” Trình Khác đáp.
Giang Dư Đoạt đi sau cùng, loại hoàn cảnh xa lạ này, cùng với những con người xa lạ, làm y có chút căng thẳng… Không, căng thẳng cũng không phải do xa lạ, y bình thường cũng không phải chỉ luôn ở cùng người quen biết, cũng không phải lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh mình quen thuộc.
Nhưng tình cảnh trước mắt… hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Không phải xa lạ hay không, mà là cách biệt, người và cảnh tượng đều xa xôi lắm, ngày thường y hoàn toàn chẳng thể tiếp xúc tới.
Nhiều người có lẽ sẽ hứng thú với mấy thứ mới mẻ, nhưng đến Giang Dư Đoạt lại là luống cuống, hoàn toàn mất đi khống chế, mất đi cảm giác an toàn.
“Đến đây,” Trình Khác không biết từ lúc nào đã tới trước mặt y, nhét vào tay y một chén trà nóng. “Bên này.”
Trình Khác là người duy nhất y quen ở đây, lúc nghe thấy giọng hắn, cảm xúc mờ mịt bên trong Giang Dư Đoạt như được xoa dịu phần nào, y nhìn qua bốn phía.
Bọn họ đi xuyên qua tầng một căn nhà này, đến một đại sảnh ở phía sau, ra khỏi cửa liền nhìn thấy sân sau.
Đại sảnh này trang trí cũng rất đặc biệt, bên trong mộc mạc lại lộ ra nét tao nhã của sắc gỗ, cùng với một số bức tranh nhìn không hiểu, khí tức trong phòng xuyên qua cửa sổ, hòa với tuyết trong sân thành một thể.
Trình Khác kéo y đến một cái ghế sofa nhỏ ở góc phòng: “Cậu cứ ngồi ở đây xem đi, chỗ này không ảnh hưởng bọn họ làm việc.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Nếu cảm thấy chán,” Trình Khác nói, “Có thể đi lòng vòng sang căn khác, đây là bảo tàng tư nhân, mở miễn phí, có thể xem thoải mái.”
“Bảo tàng?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Ừ,” Trình Khác cười, “Là chỗ tự mình sưu tầm một số tác phẩm nghệ thuật.”
“À, hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác bận túi bụi, dù sao cũng là nhân vật chính, sắp xếp cho y ngồi trên ghế sofa xong liền đi ra.
Giang Dư Đoạt ngồi vào ghế sofa, nhấp một hớp trà nóng.
Trà này hẳn là trà ngon, rất thơm, y chưa bao giờ uống trà, nhưng giờ uống cảm thấy cũng không tệ, không biết có phải vì cái ghế sofa này quá êm ái hay không, hơn nữa từ góc độ này có thể bao quát hết cả đại sảnh trước mắt, cho nên y dần dần bình tĩnh lại được.
Có thể nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh và con người, đối với y, chính là một loại an toàn.
Người trong đại sảnh cũng không nhiều lắm, y liếc mắt một cái đã gần như có thể thấy toàn bộ, cũng có thể phán đoán được xem liệu có vấn đề gì hay không.
Trước mắt đều là nhân viên công tác bình thường, trong tay mỗi người đều đang bận việc.
Trình Khác cùng Hứa Đinh đi sang gian phòng bên cạnh, Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng ngồi không yên, nhưng tình huống trước mắt như vậy, y cũng chẳng thể đi qua, chỉ có thể nhìn chằm chằm cánh cửa.
Không đến mấy phút, hai người bọn họ đi ra, Trình Khác đã thay sang bộ quần áo khác.
Giang Dư Đoạt ngẩn người, y tới giờ chưa từng nhìn Trình Khác mặc loại quần áo này… Đương nhiên, loại quần áo giống như võ sư này bình thường cũng chẳng ai mặc.
Y không rõ tên loại trang phục này, nhưng mặc vào có cảm giác như một vị đại sư quy ẩn núi rừng.
Sau đó lại bắt đầu… trang điểm?
Lại còn phải trang điểm.
Quay video thôi mà, cũng cần phải trang điểm… Nam cũng phải trang điểm sao?
Sẽ không làm cho Trình Khác giống như ông chủ cửa hàng bán hoa hôm nọ chứ?
Trong đầu Giang Dư Đoạt thổi qua một cụm từ sáu chữ cái*…
*cụm từ sáu chữ cái là .
Y cảm thấy bình thường Trình Khác đã đẹp trai lắm rồi, da dẻ cũng đẹp, không biết còn có thể trang điểm gì nữa.
“Không phải không quay mặt tôi à,” Trình Khác nhắm mắt lại, “Không cần đánh phấn chứ.”
“Sẽ có một ít cảnh quay nửa mặt cùng gò má,” Bên cạnh không biết ai đang nói, “Cũng không thể chỉ làm có nửa mặt chứ.”
“Được rồi.” Trình Khác nói.
Lúc mở mắt ra, Lâm Húc vừa khéo thay quần áo đi ra, trên người mặc một chiếc trường sam* để phanh ra, bên trong chỉ có một cái quần trong đen.
Cơ bụng rắn chắc, chân dài…
Vừa mở mắt đã thấy cảnh kích thích như vậy, Trình Khác cũng không biết nên nhìn tiếp hay nên dời ánh mắt.
Nhìn chằm chằm có vẻ quá khát khao, không nhìn lại có hơi giấu đầu hở đuôi.
Có điều hắn vẫn lựa chọn nhìn, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Húc, hắn mới hỏi một câu: “Lạnh không?”
“Vẫn được, trong phòng cũng không lạnh.” Lâm Húc cười cười, “Đi ra ngoài chắc cố được mấy phút, dù gì cảnh cũng không nhiều.”
Trình Khác gật đầu, không nói gì nữa.
Lâm Húc cũng không đi, kéo ghế ngồi xuống, “Anh Trình, em từng xem mấy lần anh biểu diễn rồi.”
“Vậy à.” Trình Khác đáp, “Cậu thích vẽ tranh cát à?”
“Ừ.” Lâm Húc nói, “Em lúc đi học từng học, sau khi đi làm thì không học nữa, chỉ tự mình nghịch nghịch thôi.”
Trình Khác nhìn cậu ta, thật ra ngoài những người trong giới, vẽ tranh cát trong mắt nhiều người đều rất xa lạ, có tiếp xúc có lẽ cũng chỉ qua mấy lớp học vẽ tranh cát thiếu nhi mà thôi, mà hầu hết trẻ con học vẽ tranh cát cũng chỉ là vì nghịch cát…
Lâm Húc làm Trình Khác có hơi bất ngờ, có lẽ bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc, cậu ta nhìn cũng không giống người có thể ở nhà vẽ tranh cát.
“Không thấy Hứa Đinh nói.” Trình Khác nói.
“Em cũng ngại nói với anh Hứa, trình độ cũng chỉ tự ngu tự nhạc thôi.” Lâm Húc cười.
“Tôi cũng chỉ là tự ngu tự nhạc thôi,” Trình Khác nói “Lúc nào rảnh rỗi cho tôi xem cậu vẽ đi.”
“Ừm.” Lâm Húc nhìn hắn, hơi do dự, sờ điện thoại của mình, “Anh Trình…”
“Điện thoại tôi để trong phòng rồi,” Trình Khác nói, “Cậu bảo Hứa Đinh đưa danh thiếp của tôi cho cậu đi.”
“Được.” Lâm Húc gật đầu cười.
Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác nói chuyện với Lâm Húc, cảm thấy có chút cảm giác không thể nói rõ.
Trình Khác như vậy khác hoàn toàn với trong ấn tượng của y, tuy trước đây lúc y nhìn Trình Khác biểu diễn cũng đã từng có cảm giác như vậy, nhưng hôm nay lại đặc biệt rõ ràng.
Y cũng không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy hiện giờ Trình Khác mới giống như một người 27 tuổi.
Bình tĩnh, thành thục, có chút xa cách.
Nếu như hiện giờ Trình Khác lại đây hỏi y tại sao bếp gas bật không được, e là y cũng không thể nào cười nhạo vị thiếu gia này nổi.
Có điều hôm nay y cũng nhìn rõ, Trình Khác thật sự là đồng tính luyến ái.
Lần trước hắn biểu diễn, không ít người biết hắn sẽ đến chào hỏi, hắn cũng chỉ tùy tiện gật đầu mà thôi, ngoài Hứa Đinh ra thì sẽ chẳng nói gì với ai.
Hiện giờ tuy vẫn không cười, nhưng lại không ngừng tán gẫu với Lâm Húc, lúc trang điểm xong hai người họ đứng lên mới dừng trò chuyện.
Nếu như Lâm Húc không đẹp trai, hắn có lẽ cũng sẽ chẳng mở miệng đi.
Thế nhưng Giang Dư Đoạt có hơi không dễ chịu thay cho Trình Khác, Lâm Húc đẹp trai như vậy, nhưng cũng chỉ có thể tán gẫu vài câu như thế, ngộ nhỡ không cẩn thận không kìm lại được…
Giang Dư Đoạt đột nhiên nhớ lại một… hai lần Trình Khác hôn y, liền thở dài.
Sau đó bắt đầu quay, Giang Dư Đoạt nâng chén trà nhìn, trong lòng vẫn rất mờ mịt.
Không giống như lúc biểu diễn, lúc biểu diễn còn có màn chiếu, y có thể nhìn rõ Trình Khác đang vẽ gì, giờ y chỉ có thể cách thật xa nhìn động tác Trình Khác vung cát trên bàn vẽ tranh cát.
Đại loại là đầu tiên quay cảnh Trình Khác cùng Lâm Húc.
Lâm Húc ăn mặc cực kỳ không đứng đắn, nhưng rất biết pose, một động tác tùy tiện thôi trông cũng cực đẹp trai, có điều đại đa số thời gian Giang Dư Đoạt đều nhìn Trình Khác.
Có mấy lần quay hai người họ cùng nhau vẽ tranh cát, Lâm Húc lấy một ít cát rắc lên, sau đó Trình Khác bắt đầu vẽ, vì động tác không nối liền mà quay đi quay lại đến mấy lần.
Giang Dư Đoạt đột nhiên cũng hơi hơi muốn nghịch, nhìn có vẻ rất thú vị, biết vậy lần trước chơi anh vẽ tôi đoán đã bảo Trình Khác dạy y.
Hiện giờ có lẽ không có cơ hội nữa, Trình Khác giận lẫy rất lớn, hôm quay lúc y nói xong mấy câu kia, có thể cảm thấy lửa giận của Trình Khác vẫn chưa hề được dập xuống, nhìn ánh mắt hắn cũng không giống bình thường.
Giang Dư Đoạt thở dài.
Lúc đang nhìn, đột nhiên cảm thấy cái chén trong tay nặng nặng, qua khóe mắt liếc thấy một cái bóng lay động, Giang Dư Đoạt không chút suy nghĩ, trở tay bắt lấy rồi vặn lại.
“Ai!” Cái bóng thấp giọng hô một tiếng, ngã xuống ghế sofa cạnh y.
Lúc Giang Dư Đoạt nhìn sang, Hứa Đinh đang nhíu mày, ấm trà cầm trên tay, trà đã bắn ra một mảng.
“Xin lỗi…” Y nhanh chóng nhận lấy ấm trà trong tay Hứa Đinh.
“Không sao,” Hứa Đinh nhìn y, vẩy vẩy tay, có hơi giật mình, “Cậu phản ứng sao cứ như sát thủ thế.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, không nói gì.
Hứa Đinh cầm ấm trà qua, rót một ít vào trong chén y, lại xoa xoa cổ tay: “Cậu từng tập võ rồi à?”
“…Không.” Giang Dư Đoạt nói.
“Chẳng trách phải gọi một tiếng Tam ca.” Hứa Đinh nói, “Lợi hại.”
Giang Dư Đoạt cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Hay không?” Hứa Đinh nhìn Trình Khác cùng Lâm Húc bên kia.
“Xem không hiểu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Lúc quay vẫn còn loạn, chốc nữa ghép lại có thể thấy rõ,” Hứa Đinh nói, “Nếu cậu thấy thú vị, lần tới cứ đến chơi.”
“Tôi cũng không hiểu mấy thứ này.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần cậu chơi vẽ tranh cát.” Hứa Đinh nhìn y, “Cậu ăn ảnh lắm, có thể cùng Trình Khác quay video, hai người quen biết, quay cũng thoải mái.”
“A?” Giang Dư Đoạt ngây người.
Hứa Đinh nở nụ cười: “Lần trước lúc biểu diễn không phải quay tới cậu sao, tôi liền phát hiện cậu ăn ảnh lắm.”
“…À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, không nói nữa.
Y thật sự không muốn hoài nghi Hứa Đinh.
Hứa Đinh là bạn Trình Khác, Hứa Đinh cũng rất lịch sự với y, lần trước đụng phải Trình Dịch, còn giải vây cho y…
Mà mở miệng ra đã nói sát thủ, còn muốn y quay cái video gì… Thậm chí còn chú ý tới gần mười giây y xuất hiện trong video Trình Khác biểu diễn…
Hôm nay quay mãi đến chiều mới xong, buổi trưa mọi người đều ăn cơm hộp cùng nhau.
Giang Dư Đoạt cũng không nói chuyện gì nhiều với Trình Khác, chỉ phát hiện Trình Khác ăn hơi ít, hộp cơm lần này có nước sốt, ăn cũng rất ngon, hẳn là phù hợp yêu cầu cơm đĩa của hắn, thế nhưng hắn cũng chỉ ăn có nửa hộp.
Sau khi kết thúc, có người rủ đi ăn chút đồ vặt, Trình Khác từ chối, bảo phải về.
Hứa Đinh bảo tài xế đưa bọn họ về.
Sau khi ngồi lên xe, Trình Khác lập tức dựa vào phía sau, xe còn chưa lái ra ngoài được một cây, hắn đã ngủ.
“Tam ca,” Lâm Húc ngồi ghế cạnh tài xế, quay đầu lại cười cười với Giang Dư Đoạt, “Hôm nay mệt không?”
“Không mệt,” Giang Dư Đoạt nói, “Các cậu mới mệt, làm một mạch không nghỉ.”
“Quen rồi, còn ngày mai nữa là cũng xong rồi, vẫn rất thuận lợi.” Lâm Húc nói.
“À.” Giang Dư Đoạt đáp.
Còn chưa quay xong à?
Sao mà quay lâu như thế?
Trần Khánh quay video có lúc trông cũng ra gì lắm mà, còn chẳng đến một phút…
“Tam ca,” Lâm Húc nhìn y, “Tôi hôm nay lúc nhìn thấy anh còn tưởng anh là người mẫu.”
“…Tôi không phải.” Giang Dư Đoạt nói.
“Điều kiện anh rất tốt.” Lâm Húc cười cười, đưa một túi đồ ăn vặt tới, “Ăn chút không?”
“Không cần.” Giang Dư Đoạt nói.
Y không biết điều kiện Lâm Húc nói là gì, cũng không biết người mẫu cần có điều kiện gì, cũng may là Lâm Húc không nói nữa.
Y thừa dịp Lâm Húc đang ăn, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Mãi cho tới lúc Trình Khác vỗ vỗ y hai lần mới mở hai mắt ra.
“Đến rồi.” Trình Khác mở cửa xe ra,
Giang Dư Đoạt xuống xe.
“Anh Trình.” Lâm Húc kéo cửa sổ ghế phụ xuống, “Vậy lúc nào rỗi liên hệ đó.”
“Được,” Trình Khác gật đầu, sau khi xe lái đi, Trình Khác ngáp một cái dài tận năm giây, “Đói bụng chết tôi rồi.”
“Đói bụng còn phải ngáp?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Vừa buồn ngủ vừa đói.” Trình Khác đi vào hành lang, “Có phải tới giờ ăn cơm tối rồi?”
“Giờ mới năm giờ,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra, “Hay là… Tôi đi mua chút đồ ăn?”
“Hả?” Trình Khác quay đầu.
“Tủ lạnh anh trống không,” Giang Dư Đoạt nói, “Lại ăn đồ ăn ngoài à?”
“Tôi hôm nào cũng ăn.” Trình Khác nói.
“Ăn không chán à,” Giang Dư Đoạt nói, “Trưa vừa mới ăn đồ ăn ngoài xong.”
“Tôi không muốn phải siêu thị mua đồ ăn,” Trình Khác nhíu mày, “Tôi chỉ muốn làm ổ trên ghế sofa chờ ăn, giống như con Miu í.”
“Không bảo anh đi mua, tôi nói là tôi đi mua.” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, ngay lúc trên xe, y vẫn cảm thấy Trình Khác là một người đàn ông thành thục 27 tuổi, thế nhưng vừa mới mấy phút, hắn đã trở lại là đại thiếu gia rắm cũng đếch biết.
“Cậu cũng đừng đi, mệt người.” Trình Khác nhấn nút thang máy, “Tôi thấy cậu hôm nay ngồi ở đằng kia căng mắt một ngày, có lẽ cũng mệt rồi.”
“Anh nhìn tôi à?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình, y cảm thấy, cả ngày hôm nay y dường như chẳng hề tồn tại trước mặt Trình Khác.
“Nói thừa, tôi chắc chắn phải nhìn cậu chứ,” Trình Khác đi vào thang máy, “Lâu như thế, tôi sợ cậu chán.”
“Không chán,” Giang Dư Đoạt đứng ngoài thang máy, “Vậy tôi…”
“Vào đi,” Trình Khác nói, “Ăn mì ăn liền.”
Giang Dư Đoạt chần chừ một lúc, đi vào thang máy.
Vừa vào nhà, Trình Khác cởi áo khoác vứt xuống đất, ngồi lên ghế sofa, suýt nữa đè mông lên người con Miu.
“Ở chỗ anh ngoài mì ăn liền ra còn có gì nữa không?” Giang Dư Đoạt cũng đói bụng chết đi được, mỗi mì ăn liền y ăn không đã.
“Có trứng gà,” Trình Khác ngồi trên ghế, “Còn có một túi xúc xích…”
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tùy tiện làm.”
“Ừm.” Trình Khác đáp.
Giang Dư Đoạt từ trong tủ lạnh tìm được sáu quả trứng gà, bốn cái xúc xích xông khói, đun nước xong, y nghĩ nghĩ một lúc, quyết định ăn hết luôn chỗ này đi.
Xúc xích và trứng đều rán lên, nấu mì xong, y bỏ trứng gà cùng xúc xích vào, đảo lên, cũng không tệ.
Lúc bê hai bát mì về lại phòng khách, Trình Khác đang nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại.
“Làm xong rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác đứng dậy đi tới cạnh bàn, “Thơm thế.”
“Tôi bỏ hết xúc xích với trứng vào.” Giang Dư Đoạt nói, “Bình thường tôi toàn tự làm như thế, ăn cũng được, anh ăn thử xem?”
Trình Khác để điện thoại xuống, gắp một đũa bỏ vào miệng, sau đó dựng thẳng ngón tay cái với y, “Không tệ, thật đó.”
“Sau này anh tự nấu mì cũng có thể làm thế này.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống, “Đơn giản lắm…”
“Thôi,” Trình Khác vung tay, “Đừng dạy tôi, không học được, lúc cậu ở đây thì làm cho tôi, không có cậu tôi làm mì ăn liền bình thường.”
Giang Dư Đoạt vừa định nói, điện thoại Trình Khác đã vang lên, hắn cầm lên nhìn, gõ gõ trên màn hình mấy lần, có lẽ là gửi tin nhắn lại cho người ta.
Giang Dư Đoạt cảm thấy hơi kỳ quái, điện thoại của Trình Khác dưới cái nhìn của y cũng chẳng khác gì cái điện thoại cục gạch, bình thường ngoại trừ nghe điện thoại, Trình Khác cơ bản cũng không cầm điện thoại, giờ lại còn gửi tin nhắn.
“Thật ra cái trứng rán này…” Giang Dư Đoạt nói được nửa, điện thoại Trình Khác lại vang lên, y không thể làm gì ngoài dừng lại.
“Cậu nói đi.” Trình Khác cầm điện thoại lên nhìn.
Giang Dư Đoạt không nói, cúi đầu ăn mì.
“Lúc rảnh hẵng nói đi.” Trình Khác nói.
“Hả?” Giang Dư Đoạt không rõ hắn nói gì, ngẩng đầu lên mới phát hiện Trình Khác đang gửi tin nhắn thoại.
“Hai hôm nay không muốn ra ngoài buổi tối, mệt lắm.” Trình Khác nói xong liền đặt điện thoại qua một bên.
“Anh định ra ngoài?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không,” Trình Khác ăn một miếng mì to, “Lâm Húc hẹn tôi chốc nữa đi uống rượu, tôi không muốn ra ngoài.”
“Lâm Húc?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Ừ,” Trình Khác lại ăn một miếng mì nữa, “Ê, hay là sáng mai cậu cũng làm mì này đi, ăn ngon lắm.”
“Hết trứng gà với xúc xích rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“…À.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt nhíu mày, Lâm Húc này, y vốn không để ý, đột nhiên lại hẹn Trình Khác đi uống rượu, làm y có chút bất an…
Công việc quay video của Trình Khác là do Hứa Đinh cho, mà Lâm Húc lại là Hứa Đinh gọi tới… Hiện giờ mới làm với nhau chưa được một ngày đã hẹn ra ngoài uống rượu, nghĩ kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
“Anh định cùng hắn ta đi uống rượu à?” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc rảnh ấy.”
“Ừ,” Trình Khác đáp, “Đã lâu rồi không ra ngoài uống với ai.”
“Sao lại uống cùng hắn ta?” Giang Dư Đoạt không biết nên nói thế nào, y không muốn để Trình Khác thấy y quản chuyện không đâu, cũng không muốn nói ra lo lắng của mình, sợ sẽ làm Trình Khác sợ, “Anh bình thường cũng không ra ngoài uống rượu với người khác mà.”
“Thật hay đùa đó,” Trình Khác cười, “Vậy tôi bình thường uống với ai?”
“Tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì, lại ăn thêm một miếng mì, sau khi nuốt xong không cười nữa, nhìn y, “Cậu là đồng tính luyến à?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Vậy không được rồi.” Trình Khác nói.
“Anh…” Giang Dư Đoạt không hiểu logic trong chuyện này lắm, “Vậy Lâm Húc kia là đồng tính luyến à?”
“Đúng.” Trình Khác cười.
“Sao anh biết?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Bởi vì quán bar cậu ta hẹn tôi, là một gay bar.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt im lặng nửa buổi, Trình Khác đã ăn được mấy đũa mì còn húp thêm mấy ngụm canh, y vẫn không nói gì.
Không biết đang nghĩ gì.
Trình Khác có lúc không thể hiểu nổi Giang Dư Đoạt, hắn hôm qua đã nói rõ ràng với Giang Dư Đoạt về độ quan tâm với “bạn bè” của mình và y rồi, thế nhưng Giang Dư Đoạt có vẻ cũng chẳng định thay đổi gì.
Đối với chuyện hắn định đi uống rượu với Lâm Húc, phản ứng của Giang Dư Đoạt rõ ràng là đang lo lắng.
Hắn thực sự không rõ, Giang Dư Đoạt sao lại phải như vậy.
Nguyên nhân y kiên trì bảo vệ bạn bè đến vậy là gì.
Giang Dư Đoạt ngước mắt nhìn hắn, há hốc miệng.
Trình Khác ngừng đũa, vừa húp nước canh, vừa chờ Giang Dư Đoạt mở miệng.
Không hiểu sao có hơi sốt sắng, hắn không biết liệu Giang Dư Đoạt sẽ nói gì, có thể cho hắn một lí do hay không, nói cho hắn một cái nguyên nhân hay không.
“Cái kia,” Giang Dư Đoạt hơi do dự, nhìn hắn, rất cẩn thận mà hỏi, “Cho đi” là cái gì?”
Trình Khác vội vàng nuốt ngụm canh vừa uống vào miệng, cảm giác chỉ chậm chút nữa thôi là có thể sặc canh ra từ lỗ mũi.
Hắn nghiêng đầu ho khan mấy cái, lúc quay đầu lại nhìn Giang Dư Đoạt quả thật một lời khó nói hết.
_________________________________________________
*trường sam
Địa điểm quay video ở đâu, Hứa Đinh và Trình Khác đều không nói, Giang Dư Đoạt cũng ngại hỏi, Trình Khác đầu tiên nhìn nội dung trên giấy, sau khi xem xong liền câu được câu không thảo luận với Hứa Đinh và Lâm Húc.
Nội dung thảo luận đều liên quan tới chuyện quay video, Giang Dư Đoạt nghe không hiểu, chuyện quay video y từng tiếp xúc, cũng chỉ có mấy cái video quay linh tinh của Trần Khánh.
Cho nên y chỉ có thể luôn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Xe vẫn lái về phía nam, đi ra khỏi nội thành, lái ra vùng ngoại ô.
Nơi này có không ít nông trại, trời hiện giờ lạnh như vậy, thế nhưng vẫn có không ít xe đậu trước cửa.
“Giờ còn có người chạy tới đây chơi à, chơi được cái gì?” Trình Khác hỏi một câu.
“Sắp Tết rồi, trải nghiệm một chút không khí ăn Tết nơi thôn dã, ngủ lò sưởi gì gì đó,” Hứa Đinh nói, “Dù gì người đã muốn chơi, đến đâu cũng sẽ thấy vui.”
“Ừm, cũng đúng.” Trình Khác nghĩ, “Hôm nay chúng ta quay vẫn như cũ đúng không, kiểu video thịnh hành.”
“Không,” Hứa Đinh nở nụ cười, “Bên trong có một chỗ của riêng chúng ta, phong cách thê lương.”
“Phong cách thê lương là gì?” Lâm Húc hỏi.
Điều này Giang Dư Đoạt cũng muốn hỏi, vì thế y nghiêm túc chờ trả lời.
“Chính là chả có gì cả.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn.
Hắn quay đầu lại cười.
Đây là lần đầu tiên Trình Khác cười từ sau khi lên xe, trước đó hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiêm túc, cho dù là thảo luận hay nói chuyện phiếm, nhìn qua có hơi không dễ gần.
Người nghiêm túc có văn hóa có lẽ đều là như vậy đi.
Bây giờ nở nụ cười như thế, Giang Dư Đoạt vậy mà lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Thế nhưng lúc định nói một câu với Trình Khác, hắn đã quay đầu sang chỗ khác.
Giang Dư Đoạt chỉ đành tiếp tục nhìn cửa sổ.
Xe dừng trước một căn nhà biệt lập. Đã có mấy chiếc xe đậu trước đó.
Mấy người họ xuống xe, Giang Dư Đoạt nhìn qua bốn phía, căn nhà này không giống với mấy căn nhà nông thôn nhỏ trước đó lắm, cũng đều là nhà theo phong cách nông thôn điền viên, thế nhưng lớn hơn rất nhiều, nhìn như một biệt thự ở nông thôn.
“Phông nền dựng phía sau rồi, đến trưa trời ấm lên thì quay tuyết bên ngoài một lúc, còn lại thì dễ nói.” Hứa Đinh nói.
“Ừ.” Trình Khác đáp.
Giang Dư Đoạt đi sau cùng, loại hoàn cảnh xa lạ này, cùng với những con người xa lạ, làm y có chút căng thẳng… Không, căng thẳng cũng không phải do xa lạ, y bình thường cũng không phải chỉ luôn ở cùng người quen biết, cũng không phải lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh mình quen thuộc.
Nhưng tình cảnh trước mắt… hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Không phải xa lạ hay không, mà là cách biệt, người và cảnh tượng đều xa xôi lắm, ngày thường y hoàn toàn chẳng thể tiếp xúc tới.
Nhiều người có lẽ sẽ hứng thú với mấy thứ mới mẻ, nhưng đến Giang Dư Đoạt lại là luống cuống, hoàn toàn mất đi khống chế, mất đi cảm giác an toàn.
“Đến đây,” Trình Khác không biết từ lúc nào đã tới trước mặt y, nhét vào tay y một chén trà nóng. “Bên này.”
Trình Khác là người duy nhất y quen ở đây, lúc nghe thấy giọng hắn, cảm xúc mờ mịt bên trong Giang Dư Đoạt như được xoa dịu phần nào, y nhìn qua bốn phía.
Bọn họ đi xuyên qua tầng một căn nhà này, đến một đại sảnh ở phía sau, ra khỏi cửa liền nhìn thấy sân sau.
Đại sảnh này trang trí cũng rất đặc biệt, bên trong mộc mạc lại lộ ra nét tao nhã của sắc gỗ, cùng với một số bức tranh nhìn không hiểu, khí tức trong phòng xuyên qua cửa sổ, hòa với tuyết trong sân thành một thể.
Trình Khác kéo y đến một cái ghế sofa nhỏ ở góc phòng: “Cậu cứ ngồi ở đây xem đi, chỗ này không ảnh hưởng bọn họ làm việc.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Nếu cảm thấy chán,” Trình Khác nói, “Có thể đi lòng vòng sang căn khác, đây là bảo tàng tư nhân, mở miễn phí, có thể xem thoải mái.”
“Bảo tàng?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Ừ,” Trình Khác cười, “Là chỗ tự mình sưu tầm một số tác phẩm nghệ thuật.”
“À, hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác bận túi bụi, dù sao cũng là nhân vật chính, sắp xếp cho y ngồi trên ghế sofa xong liền đi ra.
Giang Dư Đoạt ngồi vào ghế sofa, nhấp một hớp trà nóng.
Trà này hẳn là trà ngon, rất thơm, y chưa bao giờ uống trà, nhưng giờ uống cảm thấy cũng không tệ, không biết có phải vì cái ghế sofa này quá êm ái hay không, hơn nữa từ góc độ này có thể bao quát hết cả đại sảnh trước mắt, cho nên y dần dần bình tĩnh lại được.
Có thể nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh và con người, đối với y, chính là một loại an toàn.
Người trong đại sảnh cũng không nhiều lắm, y liếc mắt một cái đã gần như có thể thấy toàn bộ, cũng có thể phán đoán được xem liệu có vấn đề gì hay không.
Trước mắt đều là nhân viên công tác bình thường, trong tay mỗi người đều đang bận việc.
Trình Khác cùng Hứa Đinh đi sang gian phòng bên cạnh, Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng ngồi không yên, nhưng tình huống trước mắt như vậy, y cũng chẳng thể đi qua, chỉ có thể nhìn chằm chằm cánh cửa.
Không đến mấy phút, hai người bọn họ đi ra, Trình Khác đã thay sang bộ quần áo khác.
Giang Dư Đoạt ngẩn người, y tới giờ chưa từng nhìn Trình Khác mặc loại quần áo này… Đương nhiên, loại quần áo giống như võ sư này bình thường cũng chẳng ai mặc.
Y không rõ tên loại trang phục này, nhưng mặc vào có cảm giác như một vị đại sư quy ẩn núi rừng.
Sau đó lại bắt đầu… trang điểm?
Lại còn phải trang điểm.
Quay video thôi mà, cũng cần phải trang điểm… Nam cũng phải trang điểm sao?
Sẽ không làm cho Trình Khác giống như ông chủ cửa hàng bán hoa hôm nọ chứ?
Trong đầu Giang Dư Đoạt thổi qua một cụm từ sáu chữ cái*…
*cụm từ sáu chữ cái là .
Y cảm thấy bình thường Trình Khác đã đẹp trai lắm rồi, da dẻ cũng đẹp, không biết còn có thể trang điểm gì nữa.
“Không phải không quay mặt tôi à,” Trình Khác nhắm mắt lại, “Không cần đánh phấn chứ.”
“Sẽ có một ít cảnh quay nửa mặt cùng gò má,” Bên cạnh không biết ai đang nói, “Cũng không thể chỉ làm có nửa mặt chứ.”
“Được rồi.” Trình Khác nói.
Lúc mở mắt ra, Lâm Húc vừa khéo thay quần áo đi ra, trên người mặc một chiếc trường sam* để phanh ra, bên trong chỉ có một cái quần trong đen.
Cơ bụng rắn chắc, chân dài…
Vừa mở mắt đã thấy cảnh kích thích như vậy, Trình Khác cũng không biết nên nhìn tiếp hay nên dời ánh mắt.
Nhìn chằm chằm có vẻ quá khát khao, không nhìn lại có hơi giấu đầu hở đuôi.
Có điều hắn vẫn lựa chọn nhìn, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Húc, hắn mới hỏi một câu: “Lạnh không?”
“Vẫn được, trong phòng cũng không lạnh.” Lâm Húc cười cười, “Đi ra ngoài chắc cố được mấy phút, dù gì cảnh cũng không nhiều.”
Trình Khác gật đầu, không nói gì nữa.
Lâm Húc cũng không đi, kéo ghế ngồi xuống, “Anh Trình, em từng xem mấy lần anh biểu diễn rồi.”
“Vậy à.” Trình Khác đáp, “Cậu thích vẽ tranh cát à?”
“Ừ.” Lâm Húc nói, “Em lúc đi học từng học, sau khi đi làm thì không học nữa, chỉ tự mình nghịch nghịch thôi.”
Trình Khác nhìn cậu ta, thật ra ngoài những người trong giới, vẽ tranh cát trong mắt nhiều người đều rất xa lạ, có tiếp xúc có lẽ cũng chỉ qua mấy lớp học vẽ tranh cát thiếu nhi mà thôi, mà hầu hết trẻ con học vẽ tranh cát cũng chỉ là vì nghịch cát…
Lâm Húc làm Trình Khác có hơi bất ngờ, có lẽ bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc, cậu ta nhìn cũng không giống người có thể ở nhà vẽ tranh cát.
“Không thấy Hứa Đinh nói.” Trình Khác nói.
“Em cũng ngại nói với anh Hứa, trình độ cũng chỉ tự ngu tự nhạc thôi.” Lâm Húc cười.
“Tôi cũng chỉ là tự ngu tự nhạc thôi,” Trình Khác nói “Lúc nào rảnh rỗi cho tôi xem cậu vẽ đi.”
“Ừm.” Lâm Húc nhìn hắn, hơi do dự, sờ điện thoại của mình, “Anh Trình…”
“Điện thoại tôi để trong phòng rồi,” Trình Khác nói, “Cậu bảo Hứa Đinh đưa danh thiếp của tôi cho cậu đi.”
“Được.” Lâm Húc gật đầu cười.
Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác nói chuyện với Lâm Húc, cảm thấy có chút cảm giác không thể nói rõ.
Trình Khác như vậy khác hoàn toàn với trong ấn tượng của y, tuy trước đây lúc y nhìn Trình Khác biểu diễn cũng đã từng có cảm giác như vậy, nhưng hôm nay lại đặc biệt rõ ràng.
Y cũng không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy hiện giờ Trình Khác mới giống như một người 27 tuổi.
Bình tĩnh, thành thục, có chút xa cách.
Nếu như hiện giờ Trình Khác lại đây hỏi y tại sao bếp gas bật không được, e là y cũng không thể nào cười nhạo vị thiếu gia này nổi.
Có điều hôm nay y cũng nhìn rõ, Trình Khác thật sự là đồng tính luyến ái.
Lần trước hắn biểu diễn, không ít người biết hắn sẽ đến chào hỏi, hắn cũng chỉ tùy tiện gật đầu mà thôi, ngoài Hứa Đinh ra thì sẽ chẳng nói gì với ai.
Hiện giờ tuy vẫn không cười, nhưng lại không ngừng tán gẫu với Lâm Húc, lúc trang điểm xong hai người họ đứng lên mới dừng trò chuyện.
Nếu như Lâm Húc không đẹp trai, hắn có lẽ cũng sẽ chẳng mở miệng đi.
Thế nhưng Giang Dư Đoạt có hơi không dễ chịu thay cho Trình Khác, Lâm Húc đẹp trai như vậy, nhưng cũng chỉ có thể tán gẫu vài câu như thế, ngộ nhỡ không cẩn thận không kìm lại được…
Giang Dư Đoạt đột nhiên nhớ lại một… hai lần Trình Khác hôn y, liền thở dài.
Sau đó bắt đầu quay, Giang Dư Đoạt nâng chén trà nhìn, trong lòng vẫn rất mờ mịt.
Không giống như lúc biểu diễn, lúc biểu diễn còn có màn chiếu, y có thể nhìn rõ Trình Khác đang vẽ gì, giờ y chỉ có thể cách thật xa nhìn động tác Trình Khác vung cát trên bàn vẽ tranh cát.
Đại loại là đầu tiên quay cảnh Trình Khác cùng Lâm Húc.
Lâm Húc ăn mặc cực kỳ không đứng đắn, nhưng rất biết pose, một động tác tùy tiện thôi trông cũng cực đẹp trai, có điều đại đa số thời gian Giang Dư Đoạt đều nhìn Trình Khác.
Có mấy lần quay hai người họ cùng nhau vẽ tranh cát, Lâm Húc lấy một ít cát rắc lên, sau đó Trình Khác bắt đầu vẽ, vì động tác không nối liền mà quay đi quay lại đến mấy lần.
Giang Dư Đoạt đột nhiên cũng hơi hơi muốn nghịch, nhìn có vẻ rất thú vị, biết vậy lần trước chơi anh vẽ tôi đoán đã bảo Trình Khác dạy y.
Hiện giờ có lẽ không có cơ hội nữa, Trình Khác giận lẫy rất lớn, hôm quay lúc y nói xong mấy câu kia, có thể cảm thấy lửa giận của Trình Khác vẫn chưa hề được dập xuống, nhìn ánh mắt hắn cũng không giống bình thường.
Giang Dư Đoạt thở dài.
Lúc đang nhìn, đột nhiên cảm thấy cái chén trong tay nặng nặng, qua khóe mắt liếc thấy một cái bóng lay động, Giang Dư Đoạt không chút suy nghĩ, trở tay bắt lấy rồi vặn lại.
“Ai!” Cái bóng thấp giọng hô một tiếng, ngã xuống ghế sofa cạnh y.
Lúc Giang Dư Đoạt nhìn sang, Hứa Đinh đang nhíu mày, ấm trà cầm trên tay, trà đã bắn ra một mảng.
“Xin lỗi…” Y nhanh chóng nhận lấy ấm trà trong tay Hứa Đinh.
“Không sao,” Hứa Đinh nhìn y, vẩy vẩy tay, có hơi giật mình, “Cậu phản ứng sao cứ như sát thủ thế.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, không nói gì.
Hứa Đinh cầm ấm trà qua, rót một ít vào trong chén y, lại xoa xoa cổ tay: “Cậu từng tập võ rồi à?”
“…Không.” Giang Dư Đoạt nói.
“Chẳng trách phải gọi một tiếng Tam ca.” Hứa Đinh nói, “Lợi hại.”
Giang Dư Đoạt cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Hay không?” Hứa Đinh nhìn Trình Khác cùng Lâm Húc bên kia.
“Xem không hiểu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Lúc quay vẫn còn loạn, chốc nữa ghép lại có thể thấy rõ,” Hứa Đinh nói, “Nếu cậu thấy thú vị, lần tới cứ đến chơi.”
“Tôi cũng không hiểu mấy thứ này.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần cậu chơi vẽ tranh cát.” Hứa Đinh nhìn y, “Cậu ăn ảnh lắm, có thể cùng Trình Khác quay video, hai người quen biết, quay cũng thoải mái.”
“A?” Giang Dư Đoạt ngây người.
Hứa Đinh nở nụ cười: “Lần trước lúc biểu diễn không phải quay tới cậu sao, tôi liền phát hiện cậu ăn ảnh lắm.”
“…À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, không nói nữa.
Y thật sự không muốn hoài nghi Hứa Đinh.
Hứa Đinh là bạn Trình Khác, Hứa Đinh cũng rất lịch sự với y, lần trước đụng phải Trình Dịch, còn giải vây cho y…
Mà mở miệng ra đã nói sát thủ, còn muốn y quay cái video gì… Thậm chí còn chú ý tới gần mười giây y xuất hiện trong video Trình Khác biểu diễn…
Hôm nay quay mãi đến chiều mới xong, buổi trưa mọi người đều ăn cơm hộp cùng nhau.
Giang Dư Đoạt cũng không nói chuyện gì nhiều với Trình Khác, chỉ phát hiện Trình Khác ăn hơi ít, hộp cơm lần này có nước sốt, ăn cũng rất ngon, hẳn là phù hợp yêu cầu cơm đĩa của hắn, thế nhưng hắn cũng chỉ ăn có nửa hộp.
Sau khi kết thúc, có người rủ đi ăn chút đồ vặt, Trình Khác từ chối, bảo phải về.
Hứa Đinh bảo tài xế đưa bọn họ về.
Sau khi ngồi lên xe, Trình Khác lập tức dựa vào phía sau, xe còn chưa lái ra ngoài được một cây, hắn đã ngủ.
“Tam ca,” Lâm Húc ngồi ghế cạnh tài xế, quay đầu lại cười cười với Giang Dư Đoạt, “Hôm nay mệt không?”
“Không mệt,” Giang Dư Đoạt nói, “Các cậu mới mệt, làm một mạch không nghỉ.”
“Quen rồi, còn ngày mai nữa là cũng xong rồi, vẫn rất thuận lợi.” Lâm Húc nói.
“À.” Giang Dư Đoạt đáp.
Còn chưa quay xong à?
Sao mà quay lâu như thế?
Trần Khánh quay video có lúc trông cũng ra gì lắm mà, còn chẳng đến một phút…
“Tam ca,” Lâm Húc nhìn y, “Tôi hôm nay lúc nhìn thấy anh còn tưởng anh là người mẫu.”
“…Tôi không phải.” Giang Dư Đoạt nói.
“Điều kiện anh rất tốt.” Lâm Húc cười cười, đưa một túi đồ ăn vặt tới, “Ăn chút không?”
“Không cần.” Giang Dư Đoạt nói.
Y không biết điều kiện Lâm Húc nói là gì, cũng không biết người mẫu cần có điều kiện gì, cũng may là Lâm Húc không nói nữa.
Y thừa dịp Lâm Húc đang ăn, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Mãi cho tới lúc Trình Khác vỗ vỗ y hai lần mới mở hai mắt ra.
“Đến rồi.” Trình Khác mở cửa xe ra,
Giang Dư Đoạt xuống xe.
“Anh Trình.” Lâm Húc kéo cửa sổ ghế phụ xuống, “Vậy lúc nào rỗi liên hệ đó.”
“Được,” Trình Khác gật đầu, sau khi xe lái đi, Trình Khác ngáp một cái dài tận năm giây, “Đói bụng chết tôi rồi.”
“Đói bụng còn phải ngáp?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Vừa buồn ngủ vừa đói.” Trình Khác đi vào hành lang, “Có phải tới giờ ăn cơm tối rồi?”
“Giờ mới năm giờ,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra, “Hay là… Tôi đi mua chút đồ ăn?”
“Hả?” Trình Khác quay đầu.
“Tủ lạnh anh trống không,” Giang Dư Đoạt nói, “Lại ăn đồ ăn ngoài à?”
“Tôi hôm nào cũng ăn.” Trình Khác nói.
“Ăn không chán à,” Giang Dư Đoạt nói, “Trưa vừa mới ăn đồ ăn ngoài xong.”
“Tôi không muốn phải siêu thị mua đồ ăn,” Trình Khác nhíu mày, “Tôi chỉ muốn làm ổ trên ghế sofa chờ ăn, giống như con Miu í.”
“Không bảo anh đi mua, tôi nói là tôi đi mua.” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, ngay lúc trên xe, y vẫn cảm thấy Trình Khác là một người đàn ông thành thục 27 tuổi, thế nhưng vừa mới mấy phút, hắn đã trở lại là đại thiếu gia rắm cũng đếch biết.
“Cậu cũng đừng đi, mệt người.” Trình Khác nhấn nút thang máy, “Tôi thấy cậu hôm nay ngồi ở đằng kia căng mắt một ngày, có lẽ cũng mệt rồi.”
“Anh nhìn tôi à?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình, y cảm thấy, cả ngày hôm nay y dường như chẳng hề tồn tại trước mặt Trình Khác.
“Nói thừa, tôi chắc chắn phải nhìn cậu chứ,” Trình Khác đi vào thang máy, “Lâu như thế, tôi sợ cậu chán.”
“Không chán,” Giang Dư Đoạt đứng ngoài thang máy, “Vậy tôi…”
“Vào đi,” Trình Khác nói, “Ăn mì ăn liền.”
Giang Dư Đoạt chần chừ một lúc, đi vào thang máy.
Vừa vào nhà, Trình Khác cởi áo khoác vứt xuống đất, ngồi lên ghế sofa, suýt nữa đè mông lên người con Miu.
“Ở chỗ anh ngoài mì ăn liền ra còn có gì nữa không?” Giang Dư Đoạt cũng đói bụng chết đi được, mỗi mì ăn liền y ăn không đã.
“Có trứng gà,” Trình Khác ngồi trên ghế, “Còn có một túi xúc xích…”
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tùy tiện làm.”
“Ừm.” Trình Khác đáp.
Giang Dư Đoạt từ trong tủ lạnh tìm được sáu quả trứng gà, bốn cái xúc xích xông khói, đun nước xong, y nghĩ nghĩ một lúc, quyết định ăn hết luôn chỗ này đi.
Xúc xích và trứng đều rán lên, nấu mì xong, y bỏ trứng gà cùng xúc xích vào, đảo lên, cũng không tệ.
Lúc bê hai bát mì về lại phòng khách, Trình Khác đang nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại.
“Làm xong rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác đứng dậy đi tới cạnh bàn, “Thơm thế.”
“Tôi bỏ hết xúc xích với trứng vào.” Giang Dư Đoạt nói, “Bình thường tôi toàn tự làm như thế, ăn cũng được, anh ăn thử xem?”
Trình Khác để điện thoại xuống, gắp một đũa bỏ vào miệng, sau đó dựng thẳng ngón tay cái với y, “Không tệ, thật đó.”
“Sau này anh tự nấu mì cũng có thể làm thế này.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống, “Đơn giản lắm…”
“Thôi,” Trình Khác vung tay, “Đừng dạy tôi, không học được, lúc cậu ở đây thì làm cho tôi, không có cậu tôi làm mì ăn liền bình thường.”
Giang Dư Đoạt vừa định nói, điện thoại Trình Khác đã vang lên, hắn cầm lên nhìn, gõ gõ trên màn hình mấy lần, có lẽ là gửi tin nhắn lại cho người ta.
Giang Dư Đoạt cảm thấy hơi kỳ quái, điện thoại của Trình Khác dưới cái nhìn của y cũng chẳng khác gì cái điện thoại cục gạch, bình thường ngoại trừ nghe điện thoại, Trình Khác cơ bản cũng không cầm điện thoại, giờ lại còn gửi tin nhắn.
“Thật ra cái trứng rán này…” Giang Dư Đoạt nói được nửa, điện thoại Trình Khác lại vang lên, y không thể làm gì ngoài dừng lại.
“Cậu nói đi.” Trình Khác cầm điện thoại lên nhìn.
Giang Dư Đoạt không nói, cúi đầu ăn mì.
“Lúc rảnh hẵng nói đi.” Trình Khác nói.
“Hả?” Giang Dư Đoạt không rõ hắn nói gì, ngẩng đầu lên mới phát hiện Trình Khác đang gửi tin nhắn thoại.
“Hai hôm nay không muốn ra ngoài buổi tối, mệt lắm.” Trình Khác nói xong liền đặt điện thoại qua một bên.
“Anh định ra ngoài?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không,” Trình Khác ăn một miếng mì to, “Lâm Húc hẹn tôi chốc nữa đi uống rượu, tôi không muốn ra ngoài.”
“Lâm Húc?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Ừ,” Trình Khác lại ăn một miếng mì nữa, “Ê, hay là sáng mai cậu cũng làm mì này đi, ăn ngon lắm.”
“Hết trứng gà với xúc xích rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“…À.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt nhíu mày, Lâm Húc này, y vốn không để ý, đột nhiên lại hẹn Trình Khác đi uống rượu, làm y có chút bất an…
Công việc quay video của Trình Khác là do Hứa Đinh cho, mà Lâm Húc lại là Hứa Đinh gọi tới… Hiện giờ mới làm với nhau chưa được một ngày đã hẹn ra ngoài uống rượu, nghĩ kiểu gì cũng thấy có vấn đề.
“Anh định cùng hắn ta đi uống rượu à?” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc rảnh ấy.”
“Ừ,” Trình Khác đáp, “Đã lâu rồi không ra ngoài uống với ai.”
“Sao lại uống cùng hắn ta?” Giang Dư Đoạt không biết nên nói thế nào, y không muốn để Trình Khác thấy y quản chuyện không đâu, cũng không muốn nói ra lo lắng của mình, sợ sẽ làm Trình Khác sợ, “Anh bình thường cũng không ra ngoài uống rượu với người khác mà.”
“Thật hay đùa đó,” Trình Khác cười, “Vậy tôi bình thường uống với ai?”
“Tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì, lại ăn thêm một miếng mì, sau khi nuốt xong không cười nữa, nhìn y, “Cậu là đồng tính luyến à?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Vậy không được rồi.” Trình Khác nói.
“Anh…” Giang Dư Đoạt không hiểu logic trong chuyện này lắm, “Vậy Lâm Húc kia là đồng tính luyến à?”
“Đúng.” Trình Khác cười.
“Sao anh biết?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Bởi vì quán bar cậu ta hẹn tôi, là một gay bar.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt im lặng nửa buổi, Trình Khác đã ăn được mấy đũa mì còn húp thêm mấy ngụm canh, y vẫn không nói gì.
Không biết đang nghĩ gì.
Trình Khác có lúc không thể hiểu nổi Giang Dư Đoạt, hắn hôm qua đã nói rõ ràng với Giang Dư Đoạt về độ quan tâm với “bạn bè” của mình và y rồi, thế nhưng Giang Dư Đoạt có vẻ cũng chẳng định thay đổi gì.
Đối với chuyện hắn định đi uống rượu với Lâm Húc, phản ứng của Giang Dư Đoạt rõ ràng là đang lo lắng.
Hắn thực sự không rõ, Giang Dư Đoạt sao lại phải như vậy.
Nguyên nhân y kiên trì bảo vệ bạn bè đến vậy là gì.
Giang Dư Đoạt ngước mắt nhìn hắn, há hốc miệng.
Trình Khác ngừng đũa, vừa húp nước canh, vừa chờ Giang Dư Đoạt mở miệng.
Không hiểu sao có hơi sốt sắng, hắn không biết liệu Giang Dư Đoạt sẽ nói gì, có thể cho hắn một lí do hay không, nói cho hắn một cái nguyên nhân hay không.
“Cái kia,” Giang Dư Đoạt hơi do dự, nhìn hắn, rất cẩn thận mà hỏi, “Cho đi” là cái gì?”
Trình Khác vội vàng nuốt ngụm canh vừa uống vào miệng, cảm giác chỉ chậm chút nữa thôi là có thể sặc canh ra từ lỗ mũi.
Hắn nghiêng đầu ho khan mấy cái, lúc quay đầu lại nhìn Giang Dư Đoạt quả thật một lời khó nói hết.
_________________________________________________
*trường sam
/100
|