Giang Dư Đoạt có hơi hối hận vì đã hỏi mấy chuyện kia, y cũng chưa đụng phải mấy chuyện như vậy, lúc ở cùng với đám anh em, nói chuyện cũng chỉ quanh đi quẩn lại con gái, ngực, chân… Sống đến giờ, đây mới là lần đầu y thấy một người… đồng tính luyến ái sống sờ sờ, lại còn là một đại thiếu gia thần kỳ như Trình Khác, thật sự có hơi không giữ mồm giữ miệng cho lắm.
Tuy rằng sau đó bọn họ cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, mãi cho tới lúc cơm nước xong xuôi, tâm trạng Trình Khác vẫn không tốt lắm.
Vẫn sẽ mỉm cười, nói chuyện vẫn như vậy, thậm chí sức ăn cũng không hề bị ảnh hưởng, ăn còn không ít hơn y chút nào.
Thế nhưng, một số thứ trong ánh mắt y vốn đã quen thuộc lại đột nhiên biến mất, có vài lần Giang Dư Đoạt còn cảm giác như thể y và Trình Khác mới quen biết nhau hôm qua.
Trình Khác trả tiền xong, y cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi xe đi, giờ gió lớn rồi.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Cần không?” Giang Dư Đoạt đưa bao thuốc lá cho hắn.
“Không cần,” Trình Khác lắc đầu, “Ngộp không chịu được.”
Giang Dư Đoạt thu lại bao thuốc lá, trầm mặc nhìn điện thoại di động chăm chú, lúc xe còn cách khoảng 50 mét, y đứng lên: “Đến rồi, đi thôi.”
Đi ra ngoài cửa tiệm cơm, Trình Khác hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài.
“Không khí bên trong không tốt lắm nhỉ?” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy quán kiểu này đều như vậy, đều hút thuốc.”
“Cũng không sao,” Trình Khác nói, “Tôi trước đây cùng bạn bè ngồi phòng riêng, nếu không có phụ nữ, cũng đều hút như vậy.”
Giang Dư Đoạt vẫy vẫy chiếc xe đang đi tới, xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trình Khác ngồi lên ghế sau, y hơi do dự, rồi ngồi vào ghế phụ.
Y đoán là Trình Khác mất hứng, nhưng y cũng thật sự không có ý gì, cũng không thể mất mặt mà tiếp tục xin lỗi, thế nên quyết định ngồi đằng trước, không làm người ta phiền là được rồi.
Dọc đường đi, hai người bọn họ đều không nói gì, Trình Khác ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, bộ dạng một mặt buồn ngủ, xe lái đến dưới tòa nhà dừng lại, Giang Dư Đoạt gọi hắn hai tiếng hắn vẫn không có phản ứng gì.
“Ê!” Giang Dư Đoạt xoay tay đập một cái trên đùi hắn, “Đến rồi!”
Trình Khác giờ mới mở hai mắt ra, nhìn bên ngoài cửa sổ: “Đến rồi?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Xuống xe đi.”
Trình Khác mở cửa xuống xe, đi một bước lại quay đầu gõ gõ trên cửa sổ ghế phụ.
Giang Dư Đoạt kéo cửa xe xuống.
“Ngày mai tôi đi qua nộp tiền nhà cho cậu,” Trình Khác nói, “Tôi mua quần áo tiện đường đi qua luôn.”
“Ừ, mấy giờ?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Buổi chiều đi, ba giờ?” Trình Khác nói.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác quay đầu đi vào hành lang.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn đi vào, lại nhìn qua bốn phía, tài xế hỏi, y mới nói địa chỉ nhà mình.
Lúc xe lái ra ngoài khu nhà, y vẫn luôn cảm giác có người, mà thăm dò mấy lần hướng tòa nhà Trình Khác, lại chẳng thấy gì.
Y nhíu mày.
Có mấy lần như vậy, chính là lúc Trình Khác đột nhiên trở nên lạnh nhạt, y mấy lần đều định không xen vào chuyện của Trình Khác nữa, anh ta bị theo dõi sao, bị ai theo dõi, liệu có thể gặp nguy hiểm hay không, y đều không muốn quan tâm nữa.
Dù sao chính bản thân còn một đống phiền phức không xử lý được, mở mắt ra chán nản, nhắm mắt lại ác mộng.
Trình Khác là một đại thiếu gia, kể cả bị đuổi ra khỏi gia tộc, nếu anh ta thật sự đụng phải chuyện gì, cũng không đến lượt mình bận tâm.
Hôm nay lúc cùng Trình Khác và Hứa Đinh đi ra khỏi trung tâm nghệ thuật kia, nhìn một người lại một người gật đầu chào hỏi với Trình Khác, y xem như lần đầu tiên có chút cảm giác về cuộc sống trước đây của Trình Khác, dù chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, cũng đã hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Y thở dài.
Sau khi về đến nhà, một con xe đang dừng ở trước tòa nhà, loại xe sang dừng ở chỗ này, nhất định là Trần Khánh.
Hắn đi qua liếc mắt nhìn, xe đã tắt máy, bên trong không có ai, có lẽ đã đi vào nhà, Trần Khánh mỗi lần tự vào phòng đều sẽ để xe ở đây, tránh y lúc vào nhà phát hiện có người sẽ lo lắng.
Giang Dư Đoạt mở cửa vào phòng, Trần Khánh đang ở trong phòng bếp quăng qua quăng lại đùng đoàng.
“Mày gọi đồ ăn ngoài không được à?” Y đi qua nhìn.
“Ăn ngán rồi,” Trần Khánh quay đầu lại, “Mày ăn chưa?”
“Ăn rồi, mày làm của mày là được,” Y nói, “Đi đỗ xe mày cho đàng hoàng đi.”
“Tao còn đang ướp thịt đây,” Trần Khánh nói, “Chìa khóa trên bàn, mày đi đỗ giúp tao đi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, quay người đi ra bàn phòng khách, cầm chìa khóa ra ngoài.
“Lão Tam, chú đã thi chưa?” Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại, nhìn thấy thằng nhóc ba tuổi rưỡi nhà bên đang đứng cạnh cửa nhà cầm đùi gà gặm.
“Lúc nhóc còn trong bụng ba nhóc chú đã thi rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cháu sao lại ở trong bụng ba cháu được,” Thằng nhóc cười phá lên, “Chú nói bừa.”
“Không nói bừa.” Giang Dư Đoạt cười cười.
“Lão Tam!” Bà nội thằng nhóc chạy ra, túm thằng nhóc vào nhà, chỉ vào y: “Cậu một câu cũng không nói được gì hay! Nó mới bao nhiêu tuổi, cậu nói linh tinh gì với nó đấy!”
“…Bà hiểu được cơ à?” Giang Dư Đoạt có chút bất ngờ.
“Cút!” Bà nội nhìn chằm chằm y, “Lần tới còn để tôi nhìn thấy cậu nói với nó mấy thứ này, tôi đánh gãy chân cậu!”
Y không nói gì, cười cười lên xe.
Bà cụ hùng hùng hổ hổ đóng cửa lại.
Giang Dư Đoạt khởi động xe, nhìn chỗ đỗ xe phía trước, đã kín, y liền nhìn gương chiếu hậu, muốn xem phía sau còn chỗ trống không.
Còn có một chỗ chưa có xe.
Nhưng tay y đặt trên vô lăng không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng như vậy, y cũng không còn giật mình sợ sệt gì, thời gian này không hề nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở quanh đây, y thậm chí còn có hơi lo lắng.
Y không sợ gặp nguy hiểm, y sợ nhất chính là không biết nguy hiểm ở nơi nào.
Đây mới là sợ hãi chân chính, không có thời gian, không có địa điểm.
Ở chỗ vẫn chưa có xe đỗ kia, một người đang đứng, mũ trùm quá mắt, mặt bị che trong bóng tối, không thấy rõ bộ dạng.
Có điều, Giang Dư Đoạt có thể cảm giác được tầm mắt của gã.
Cảm giác quá quen thuộc.
Tầm mắt y vẫn luôn chẳng thể trốn thoát nổi, dù đã nhiều năm như vậy rồi.
Như một bóng ma bám theo, âm hồn bất tán.
Không gây ra bao nhiêu thương tổn, không để lại hậu quả nghiêm trọng, nhưng lại như một cái kim đâm vào trong thịt, vết thương vĩnh viễn không thể nào khép lại, không chết, nhưng vết thương sẽ cứ đỏ lên, sẽ đau, sẽ nhức nhối, làm người ta vĩnh viễn không thể yên ổn.
Y cúi đầu nhìn dưới chân, rút chìa khóa từ dưới chỗ ngồi, xuống xe.
Cái người vẫn luôn không nhúc nhích kia hơi ngẩng đầu lên, tựa như đang nhìn thẳng về phía sau y.
Tâm lý Giang Dư Đoạt chùng xuống.
Lực chú ý của y đều đặt trên người kia, vậy mà quên mất phía sau.
Đã không kịp quay đầu lại nhìn, y cứ thế hạ thắt lưng xuống, nhưng vẫn không tránh được.
Thậm chí chưa cảm giác được đau đớn, y đã bị bóng tối đột ngột ập đến trước mắt nuốt chửng.
Ký ức cuối cùng là hai đầu gối như nhũn ra quỳ xuống dưới đất, còn có một câu mơ hồ không rõ: “Trình Khác.”
Trình Khác mở tủ rượu ra, lấy từ bên trong ra một chai rượu vang.
Cái tủ rượu này là trước đó mua, chỉ tùy tiện bỏ mấy chai rượu, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại mua tủ rượu loại ổn định nhiệt độ, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với rượu vang.
Có lẽ là vì lúc trang trí phòng, trong hộc tủ có mấy cái xiên xiên để treo rượu, hắn thấy mấy cái xiên kia rất chướng mắt, không thể nào khống chế độ ẩm, nhiệt độ bảo quản rượu, cho nên mới đi mua cái tủ rượu này, ra oai với mấy cái xiên kia, hoàn toàn không có ý nghĩa to tát gì.
Hắn cầm rượu ngồi trên ghế sofa, ngồi ngẩn một lúc liền đứng dậy trả về chỗ cũ.
Căn bản không muốn uống, cũng không biết lấy ra làm gì.
Nhàm chán.
Hắn trở lại nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại thở dài.
Hôm nay ăn một bữa lẩu, ăn rất sảng khoái, ngoạm miếng thịt lớn, cạn chén rượu đầy.
Không được hoàn mỹ lắm là sau đó, hắn và Giang Dư Đoạt đều không thể nào nói chuyện được với nhau.
Câu “buồn nôn” kia của Giang Dư Đoạt quả thật đã ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, nhưng cũng không đến nỗi im lặng nửa bữa cơm, chủ yếu là vì Giang Dư Đoạt sau đó cũng không nói gì, hắn cũng không hiểu cách cứu vãn bầu không khí trong tình huống như vậy.
Nếu như đối phương trầm mặc, hắn cũng sẽ không nói gì nữa.
Tùy tiện là được, lười hao tâm tốn sức đi cứu vãn bầu không khí, cũng không muốn nghĩ nhiều xem câu tiếp theo nên nói gì.
Muốn thế nào thì thế đó, làm gì thoải mái là được.
Người quen của hắn đều biết, nếu không biết đại khái đều có thể kiên trì cố giữ cuộc nói chuyện, dù sao hắn cũng đường đường một đại thiếu gia.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Hứa Đinh gửi tới.
– Tuần này kết toán nội bộ, xác nhận tài khoản một chút.
– Xác nhận rồi. Anh không cần mỗi lần đều xác nhận đâu, tôi mà đổi tài khoản sẽ nói cho anh biết.
– Ngộ nhỡ có gì thì sao, cũng không vất vả gì, hôm nay quay video cả lão Tam, có cần cắt cho cậu ấy một phần không?
Trình Khác cười cười.
– Được.
Không chắc Giang Dư Đoạt có muốn xem vẻ mặt thành thật há hốc miệng xem biểu diễn của mình không, nhưng Trình Khác lại muốn nhìn thử xem y trong ống kính trông sẽ thế nào.
Nghĩ đến Giang Dư Đoạt, Trình Khác lại nhớ tới Trình Dịch.
Tuy là hắn cũng không giật mình chuyện Trình Dịch sẽ nói chuyện với Giang Dư Đoạt, tính cách Trình Dịch từ nhỏ đã như vậy, dù cho đối phương chịu thua, chỉ cần nó chưa thấy đối phương rơi vào bước đường cùng, sẽ không chịu dừng tay.
Nhưng hắn vẫn sẽ bực mình chuyện Trình Dịch chọn đề tài như vậy để tán gẫu với Giang Dư Đoạt.
Có lẽ hắn chưa thật sự đi bới thùng rác, Trình Dịch vẫn sẽ không xem là kết thúc.
Có điều phản ứng của Giang Dư Đoạt… Trừ câu cuối “buồn nôn” kia, vẫn rất thú vị, hắn nhớ tới là lại thấy buồn cười.
Phản ứng như thế, nếu Trình Dịch biết được, chắc hẳn sẽ thất vọng đi.
Trình Khác cười.
Cơm no rượu say sẽ chẳng còn việc gì, chuyện hạnh phúc nhất cũng chỉ có đi ngủ.
Nằm ngủ trên ghế sofa cũng thấy hạnh phúc.
Giữa chừng Trình Khác tỉnh mấy lần, lần đầu tiên là lúc hơn năm giờ, dạ dày nói cho hắn biết, đồ ăn buổi trưa còn chưa tiêu hóa hết, lần thứ hai là hơn mười giờ tối, thời điểm này không sớm cũng chẳng muộn, dậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng cứ ngủ tiếp, lần thứ ba là nửa đêm có người cãi nhau dưới tầng, hai người đàn ông, cãi rất ầm ĩ, hắn mơ mơ màng màng từ ghế sofa lăn lên trên giường.
Lúc tỉnh lại cũng đã là trưa, nói đúng ra thì, giờ cơm trưa cũng đã qua.
Lúc xuống giường, cảm giác cả tinh thần diện mạo đều không ổn, quần áo không cởi trên người hắn cũng nhăn nhúm hết lại.
Tắm rửa sạch sẽ đi ra mới hơi hơi tỉnh táo lại chút.
Có lẽ là vì ban đêm bị đánh thức một lần… Trình Khác dừng lại.
Sau đó bước hai bước thật nhanh đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Hắn cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá, nhưng thời gian này, nhìn thấy những vết thương trên người Giang Dư Đoạt cùng với mấy câu nói kia, ít nhiều gì vẫn làm hắn nửa tin nửa ngờ mà trở nên nhạy cảm.
Dưới lầu vẫn là một mảnh xám xịt, tuyết đọng lại đã hòa cùng mặt đất thành một thể, cô quạnh như bao ngày khác.
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, không nhìn thấy chỗ nào có vết tích đánh nhau, hắn thở phào nhẹ nhõm, vì bản thân không hiểu sao lại làm ra hành động này mà mặc niệm ba giây.
Có điều lúc đi đến cửa trung tâm thương mại mua quần áo, hắn vẫn ở dưới tòa nhà nhìn thêm một lần.
Không có vết máu, bảo vệ dưới tầng cũng rất bình tĩnh.
….Điên rồi.
Trình Khác gọi xe đi trung tâm thương mại, khoảng cách gần tới nỗi chưa kịp ngồi vững đã tới nơi.
Mua quần áo cũng rất nhanh, không cần nhìn nhãn hiệu cũng không cần xem xét chất lượng ra sao, nhìn vừa mắt là lấy, áo hơn 100 đồng hắn cũng mặc rồi, còn cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay hắn định tìm một cái áo giống áo khoác lông vũ của Giang Dư Đoạt đang mặc trên người, rất thoải mái, ấm áp, kiểu dáng trông cũng đẹp phết.
Có điều đi cả hai tầng đồ nam mấy vòng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể lấy bừa hai cái.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại đã là ba giờ, chỗ này rất gần nhà Giang Dư Đoạt, vừa kịp thời gian đi tới.
Xách theo mấy cái túi, đi được nửa đường hắn bắt đầu hối hận, cho dù có bước đi thế nào, túi cũng sẽ đập qua đập lại hai chân, phiền đến mức cảm tưởng sẽ chết sớm.
Dưới cơn nóng giận, hắn lấy hết quần áo ra khỏi túi, kẹp dưới tay, rồi vứt hết túi đi.
Lúc kẹp bốn cái áo đến trước cửa nhà Giang Dư Đoạt, hắn cũng cảm giác được bản thân hiện giờ trông như thằng ngu.
“Giang Dư Đoạt!” Lúc đi qua trước cửa sổ hắn gọi một tiếng.
“Ơi!” Bên trong có người đáp, nhưng không phải giọng Giang Dư Đoạt.
Rèm cửa bị kéo lên, Trần Khánh xuất hiện trước cửa sổ: “Tích gia?”
“Cậu ta không ở nhà?” Trình Khác hỏi.
“Ở, có điều…” Trần Khánh nhìn áo trong tay hắn, “Anh bị cướp đấy à?”
“Ừ,” Trình Khác đi vào trong hành lang, “Cướp túi, để lại quần áo.”
Trần Khánh đi qua mở cửa cho hắn, mặt giật mình: “Anh bị cướp sao không nói? Anh nói ra tên Tam ca chúng nó cũng không dám động anh! Anh có phải bị đập choáng rồi không!”
Trình Khác nhìn gã, Tổng hộ pháp có lẽ chỉ cần nghe thấy một chữ “cướp” đã kích động: “Không cần, tôi nhiều tiền không sợ cướp.”
“Anh có chuyện gì à?” Trần Khánh hỏi.
“Nộp tiền thuê nhà, hôm qua tôi nói với Giang Dư Đoạt rồi.” Trình Khác đứng trong phòng khách nhìn một lúc, không thấy Giang Dư Đoạt, trong phòng ngủ cũng không có ai.
“À,” Trần Khánh quay người về phía buồng tắm gọi, “Tam ca —— Tích gia đến nộp ——”
Cửa phòng tắm mở ra, Giang Dư Đoạt nhíu mày đi ra: “Gọi cái rắm gì mà gọi!”
Trần Khánh ngậm miệng, ngồi lên ghế sofa cầm điện thoại chơi.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn ôm một đống quần áo, duỗi tay cầm mác áo lên nhìn: “Vừa mua à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không có túi đựng sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Vứt rồi.” Trình Khác ném quần áo lên ghế sofa, ném xong lại cầm lên, chắc chắn chỗ này không phải chỗ con Miu làm một bãi nước tiểu rồi mới thả xuống.
“….Thật có cá tính.” Giang Dư Đoạt từ trong ngăn kéo lấy biên lai nhận tiền ra, cúi đầu viết lên trên.
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, cảm giác sắc mặt y rất tệ, không phải sắc mặt tệ vì mất ngủ, là mặt trắng bệch, nhìn như bị ốm.
Thế nhưng Trần Khánh vẫn đang ngồi bên cạnh, hắn cũng ngại hỏi nhiều.
Giang Dư Đoạt cúi đầu, viết rất chậm, một nét lại một nét, viết hai nét lại dừng một chút.
Trình Khác nhìn một lúc vẫn không nhịn được, nhích sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu bị ốm à?”
“Chiều hôm qua lại bị choáng, sáng sớm mới tỉnh lại.” Trần Khánh ở bên cạnh nói.
“À.” Trình Khác không biết nên nói gì cho phải, ngồi xuống ghế chờ.
“Đầu còn bị đập sưng thành cục lớn.” Trần Khánh thở dài.
Giang Dư Đoạt ngừng bút, giương mắt nhìn Trần Khánh, Trần Khánh cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Rốt cuộc cũng viết xong biên lai nhận tiền, Trình Khác nhận lấy bỏ vào túi, lấy ví tiền ra, lấy tiền vừa rút ra, đưa cho Giang Dư Đoạt.
“Áo khoác của cậu,” Trình Khác cầm áo khoác lông vũ của Giang Dư Đoạt, “Tôi giặt xong trả lại cho cậu nhé?’
“Không cần,” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy đồ này của tôi đều đầu xuân vừa giặt.”
“Được thôi,” Trình Khác không kiên trì nữa, ngẫm lại liền hỏi, “Cậu mua cái áo này ở đâu? Tôi hôm nay đi nửa buổi cũng không tìm được cái nào như thế.”
“…..Chợ bán sỉ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“À,” Trình Khác lại nhìn áo một chút, “Rất tốt.”
“Anh muốn mua tôi dẫn anh đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái áo này chỉ hơn 400 đồng,” Điện thoại Trần Khánh vang lên, gã vừa lấy điện thoại ra vừa nói, “Anh cũng muốn à?”
Không chờ Trình Khác trả lời, gã hướng về điện thoại nói một tiếng “Alo,” ngay sau đó liền nhíu mày lại.
“Ai.” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Còn ai nữa?” Trình Khác hỏi, “Ừ, bốn người à? Ừ, tao biết rồi.”
“Ai?” Giang Dư Đoạt hỏi lại lần nữa.
“Người của Bát Phiết đang ở bên chỗ Tây tỷ đây,” Trần Khánh đứng lên, lấy điện thoại bấm số, “Tao mang mấy người đi qua xem, ngộ nhỡ Bát Phiết cũng qua thì phiền.”
“Mày qua có ích gì?” Giang Dư Đoạt cầm áo khoác lông vũ từ trong tay Trình Khác, mặc vào, “Bát Phiết có lúc nào sợ mày à.”
“Mẹ nó ai cũng chưa từng sợ tao,” Trần Khánh nói, “Vậy làm sao bây giờ, mày cứ thế này đi qua à?”
Giang Dư Đoạt đi vào nhà tắm rửa mặt, lúc đi ra, trên mặt vẫn còn đầy nước, “Gọi mấy đứa bên Đại Bân trực tiếp qua.”
Trần Khánh nhìn y, không nói gì.
Trình Khác vẫn đang ngồi trên ghế, cũng nhìn Giang Dư Đoạt.
Có lẽ ngay trong nháy mắt này, hắn mới đột nhiên rõ ràng, cái thế giới hoàn toàn khác hắn của Giang Dư Đoạt, đúng là có rất nhiều thứ không giống nhau.
Sau khi rửa mặt một cái như vậy, vẻ mặt tái nhợt uể oải của Giang Dư Đoạt đã biến mất, khôi phục vẻ hung hăng kiên quyết thường ngày.
“Anh…” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Đi về đi.”
“Ừ.” Trình Khác đứng lên, cầm lấy một cái áo khoác mới mặc vào.
Giang Dư Đoạt lấy từ trong tủ ra một cái túi dùng nhiều lần, cuốn ba cái áo kia của hắn lại, nhét hết vào túi.
Trình Khác nhận lấy túi, đi phía sau Giang Dư Đoạt và Trần Khánh ra ngoài hành lang.
Đi về phía giao lộ chưa được vài bước, Giang Dư Đoạt dừng lại: “Bọn tôi đi hướng kia.”
“Ừ, các cậu…” Hắn cảm giác, thời điểm này nên nói gì đó.
Đừng đi.
Chú ý an toàn.
Báo cảnh sát đi.
Câu nào dường như nghe cũng không thích hợp, câu nào nghe cũng có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy ủ rũ, phiền muộn vô cùng.
Cảm giác của hắn đối với Giang Dư Đoạt đã không thể trở về như lúc ban đầu gặp mặt, cho nên hắn cũng không thể coi Giang Dư Đoạt như một người hoàn toàn xa lạ không cùng một con đường.
Từ trong xương tủy Giang Dư Đoạt có vài thứ, cùng Trần Khánh, cùng mấy đứa đàn em của y, cùng với mấy tên lưu manh đầu đường cười lớn đá bay thùng rác ngày hôm đó, không giống nhau.
Là thứ gì, hắn không biết.
Mà thứ này, ngay lúc Giang Dư Đoạt muốn đi “giải quyết’ phiền phức, khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
“Lão Tam!” Bên kia đường có người hô một tiếng, giọng rất lớn, mang theo khiêu khích rõ ràng.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại.
Bên kia đường, ba tên lưu manh chậm rãi ung dung đi tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại, con phố này rất hẹp, người hai bên đứng như vậy đã gần như mặt đối mặt, có thể thấy nụ cười đắc ý lười biếng trên mặt tên đối diện.
“Tao đệch, sao nó lại ở đây?” Trần Khánh mắng một câu.
Trình Khác lập tức hiểu ra, cái tên đứng giữa kia, trời lạnh lại như thằng ngu mặc mỗi một bộ quần áo thể thao bó sát, để lộ một thân cơ bắp, chính là tên Bát Phiết kia.
Mà Giang Dư Đoạt và Trần Khánh hiển nhiên đều không nghĩ tới gã sẽ xuất hiện ở đây, người đều bảo chạy sang chỗ Tây tỷ.
Không tệ.
Dùng kế điệu hổ ly sơn rất thông thạo.
“Trình Khác, anh về đi.” Giang Dư Đoạt cấp tốc lấy chìa khóa từ đâu đó nhét vào tay hắn, “Ngay lập tức.”
Trình Khác nhận lấy chìa khoá, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lý trí bảo hắn phải lập tức rời đi, về chỗ Giang Dư Đoạt, hoặc là đi hướng khác tìm một con đường đi, chuyện này không liên quan đến hắn, cũng không phải chuyện hắn nên dính líu vào.
Theo như Trình Dịch nói thì, quá thấp kém.
Nhưng hắn cũng không muốn rời đi.
Trần Khánh không có sức chiến đấu gì, không cần thử, chỉ cần nhìn dáng người giống như quan tài của gã là biết vị Tổng hộ pháp này chính là hố đen, nếu như mình đi mất, Giang Dư Đoạt chỉ còn lại một mình.
Ba tên trước mặt nhìn đều như một giây trước vừa trốn tù ra, Giang Dư Đoạt không phải là đối thủ.
“Thằng đẹp mã kia,” Bát Phiết hất cằm về phía này, “là tên hôm đó đánh mấy đứa đàn em tao vừa thu được phải không?”
“Chính là nó.” Tên đứng bên phải gã trừng mắt với Trình Khác, “Vừa khéo giải quyết một thể.”
“Đệch.” Trần Khánh cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giải con mẹ nhà nó, cút xéo mẹ nó đi cho rồi, làm sao bây giờ, Tam ca?”
“Sợ cái rắm, mày chưa bị đánh bao giờ à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Được rồi,” Trần Khánh lắc lắc đầu, khớp cổ vang lên một tiếng, “Sợ cái rắm.”
“Tôi đếm một, hai, ba,” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, “Anh chạy đi.”
Trình Khác nhìn y.
“Sau đó báo cảnh sát.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái gì?” Trần Khánh đột nhiên quay đầu nhìn y, “Đệch, báo cảnh sát cái gì? Sau này còn lăn lộn thế nào?”
Trình Khác cũng ngây người, Giang Dư Đoạt bảo hắn chạy đi hắn còn hiểu được, nhưng nói hắn báo cảnh sát lại làm cho hắn vô cùng bất ngờ, mà ý tứ trong lời Trần Khánh cũng rất rõ ràng, dưới tình huống này mà báo cảnh sát, cái địa vị “Tam ca” này của Giang Dư Đoạt, có lẽ sẽ chẳng giữ được nữa.
Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy sẽ có gì khác.
Mấy tên bên kia đã đi lại đây, nhìn con đường này, mười bước nữa hẳn là có thể mặt chạm mặt.
“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt giơ tay đẩy vai hắn một cái, sau đó quay người xông về phía mấy tên kia.
“Ông nội chúng mày!” Trần Khánh rống lên một tiếng, cũng lao ra cùng y.
Trong đầu Trình Khác lóe lên dễ đến hơn hai trăm thước phim truyền hình có cảnh xoắn xuýt “Anh đi đi!” “Tôi không đi” “Anh đi mau! Không cần lo lắng cho tôi!” “Không, tôi không thể đi được!”
Cảnh tượng như thế này, kết cục đều là mẹ nó cả hai đều chết, đã vậy còn làm khán giả phun tào mười câu tám câu.
Hắn quay người chạy đi.
Mới đi được mấy bước, hắn lấy điện thoại di động ra, sau đó quay đầu lại nhìn.
Cùi chỏ Bát Phiết đập lên trên lưng Giang Dư Đoạt, mà Trần Khánh thì đã ngã xuống bên cạnh, vẫn đang cố sức đạp như đạp xe đạp chống đỡ.
“Đệt.” Trình Khác dừng chân lại.
Tuy rằng sau đó bọn họ cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, mãi cho tới lúc cơm nước xong xuôi, tâm trạng Trình Khác vẫn không tốt lắm.
Vẫn sẽ mỉm cười, nói chuyện vẫn như vậy, thậm chí sức ăn cũng không hề bị ảnh hưởng, ăn còn không ít hơn y chút nào.
Thế nhưng, một số thứ trong ánh mắt y vốn đã quen thuộc lại đột nhiên biến mất, có vài lần Giang Dư Đoạt còn cảm giác như thể y và Trình Khác mới quen biết nhau hôm qua.
Trình Khác trả tiền xong, y cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi xe đi, giờ gió lớn rồi.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Cần không?” Giang Dư Đoạt đưa bao thuốc lá cho hắn.
“Không cần,” Trình Khác lắc đầu, “Ngộp không chịu được.”
Giang Dư Đoạt thu lại bao thuốc lá, trầm mặc nhìn điện thoại di động chăm chú, lúc xe còn cách khoảng 50 mét, y đứng lên: “Đến rồi, đi thôi.”
Đi ra ngoài cửa tiệm cơm, Trình Khác hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài.
“Không khí bên trong không tốt lắm nhỉ?” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy quán kiểu này đều như vậy, đều hút thuốc.”
“Cũng không sao,” Trình Khác nói, “Tôi trước đây cùng bạn bè ngồi phòng riêng, nếu không có phụ nữ, cũng đều hút như vậy.”
Giang Dư Đoạt vẫy vẫy chiếc xe đang đi tới, xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trình Khác ngồi lên ghế sau, y hơi do dự, rồi ngồi vào ghế phụ.
Y đoán là Trình Khác mất hứng, nhưng y cũng thật sự không có ý gì, cũng không thể mất mặt mà tiếp tục xin lỗi, thế nên quyết định ngồi đằng trước, không làm người ta phiền là được rồi.
Dọc đường đi, hai người bọn họ đều không nói gì, Trình Khác ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, bộ dạng một mặt buồn ngủ, xe lái đến dưới tòa nhà dừng lại, Giang Dư Đoạt gọi hắn hai tiếng hắn vẫn không có phản ứng gì.
“Ê!” Giang Dư Đoạt xoay tay đập một cái trên đùi hắn, “Đến rồi!”
Trình Khác giờ mới mở hai mắt ra, nhìn bên ngoài cửa sổ: “Đến rồi?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Xuống xe đi.”
Trình Khác mở cửa xuống xe, đi một bước lại quay đầu gõ gõ trên cửa sổ ghế phụ.
Giang Dư Đoạt kéo cửa xe xuống.
“Ngày mai tôi đi qua nộp tiền nhà cho cậu,” Trình Khác nói, “Tôi mua quần áo tiện đường đi qua luôn.”
“Ừ, mấy giờ?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Buổi chiều đi, ba giờ?” Trình Khác nói.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác quay đầu đi vào hành lang.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn đi vào, lại nhìn qua bốn phía, tài xế hỏi, y mới nói địa chỉ nhà mình.
Lúc xe lái ra ngoài khu nhà, y vẫn luôn cảm giác có người, mà thăm dò mấy lần hướng tòa nhà Trình Khác, lại chẳng thấy gì.
Y nhíu mày.
Có mấy lần như vậy, chính là lúc Trình Khác đột nhiên trở nên lạnh nhạt, y mấy lần đều định không xen vào chuyện của Trình Khác nữa, anh ta bị theo dõi sao, bị ai theo dõi, liệu có thể gặp nguy hiểm hay không, y đều không muốn quan tâm nữa.
Dù sao chính bản thân còn một đống phiền phức không xử lý được, mở mắt ra chán nản, nhắm mắt lại ác mộng.
Trình Khác là một đại thiếu gia, kể cả bị đuổi ra khỏi gia tộc, nếu anh ta thật sự đụng phải chuyện gì, cũng không đến lượt mình bận tâm.
Hôm nay lúc cùng Trình Khác và Hứa Đinh đi ra khỏi trung tâm nghệ thuật kia, nhìn một người lại một người gật đầu chào hỏi với Trình Khác, y xem như lần đầu tiên có chút cảm giác về cuộc sống trước đây của Trình Khác, dù chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, cũng đã hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Y thở dài.
Sau khi về đến nhà, một con xe đang dừng ở trước tòa nhà, loại xe sang dừng ở chỗ này, nhất định là Trần Khánh.
Hắn đi qua liếc mắt nhìn, xe đã tắt máy, bên trong không có ai, có lẽ đã đi vào nhà, Trần Khánh mỗi lần tự vào phòng đều sẽ để xe ở đây, tránh y lúc vào nhà phát hiện có người sẽ lo lắng.
Giang Dư Đoạt mở cửa vào phòng, Trần Khánh đang ở trong phòng bếp quăng qua quăng lại đùng đoàng.
“Mày gọi đồ ăn ngoài không được à?” Y đi qua nhìn.
“Ăn ngán rồi,” Trần Khánh quay đầu lại, “Mày ăn chưa?”
“Ăn rồi, mày làm của mày là được,” Y nói, “Đi đỗ xe mày cho đàng hoàng đi.”
“Tao còn đang ướp thịt đây,” Trần Khánh nói, “Chìa khóa trên bàn, mày đi đỗ giúp tao đi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, quay người đi ra bàn phòng khách, cầm chìa khóa ra ngoài.
“Lão Tam, chú đã thi chưa?” Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại, nhìn thấy thằng nhóc ba tuổi rưỡi nhà bên đang đứng cạnh cửa nhà cầm đùi gà gặm.
“Lúc nhóc còn trong bụng ba nhóc chú đã thi rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cháu sao lại ở trong bụng ba cháu được,” Thằng nhóc cười phá lên, “Chú nói bừa.”
“Không nói bừa.” Giang Dư Đoạt cười cười.
“Lão Tam!” Bà nội thằng nhóc chạy ra, túm thằng nhóc vào nhà, chỉ vào y: “Cậu một câu cũng không nói được gì hay! Nó mới bao nhiêu tuổi, cậu nói linh tinh gì với nó đấy!”
“…Bà hiểu được cơ à?” Giang Dư Đoạt có chút bất ngờ.
“Cút!” Bà nội nhìn chằm chằm y, “Lần tới còn để tôi nhìn thấy cậu nói với nó mấy thứ này, tôi đánh gãy chân cậu!”
Y không nói gì, cười cười lên xe.
Bà cụ hùng hùng hổ hổ đóng cửa lại.
Giang Dư Đoạt khởi động xe, nhìn chỗ đỗ xe phía trước, đã kín, y liền nhìn gương chiếu hậu, muốn xem phía sau còn chỗ trống không.
Còn có một chỗ chưa có xe.
Nhưng tay y đặt trên vô lăng không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng như vậy, y cũng không còn giật mình sợ sệt gì, thời gian này không hề nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở quanh đây, y thậm chí còn có hơi lo lắng.
Y không sợ gặp nguy hiểm, y sợ nhất chính là không biết nguy hiểm ở nơi nào.
Đây mới là sợ hãi chân chính, không có thời gian, không có địa điểm.
Ở chỗ vẫn chưa có xe đỗ kia, một người đang đứng, mũ trùm quá mắt, mặt bị che trong bóng tối, không thấy rõ bộ dạng.
Có điều, Giang Dư Đoạt có thể cảm giác được tầm mắt của gã.
Cảm giác quá quen thuộc.
Tầm mắt y vẫn luôn chẳng thể trốn thoát nổi, dù đã nhiều năm như vậy rồi.
Như một bóng ma bám theo, âm hồn bất tán.
Không gây ra bao nhiêu thương tổn, không để lại hậu quả nghiêm trọng, nhưng lại như một cái kim đâm vào trong thịt, vết thương vĩnh viễn không thể nào khép lại, không chết, nhưng vết thương sẽ cứ đỏ lên, sẽ đau, sẽ nhức nhối, làm người ta vĩnh viễn không thể yên ổn.
Y cúi đầu nhìn dưới chân, rút chìa khóa từ dưới chỗ ngồi, xuống xe.
Cái người vẫn luôn không nhúc nhích kia hơi ngẩng đầu lên, tựa như đang nhìn thẳng về phía sau y.
Tâm lý Giang Dư Đoạt chùng xuống.
Lực chú ý của y đều đặt trên người kia, vậy mà quên mất phía sau.
Đã không kịp quay đầu lại nhìn, y cứ thế hạ thắt lưng xuống, nhưng vẫn không tránh được.
Thậm chí chưa cảm giác được đau đớn, y đã bị bóng tối đột ngột ập đến trước mắt nuốt chửng.
Ký ức cuối cùng là hai đầu gối như nhũn ra quỳ xuống dưới đất, còn có một câu mơ hồ không rõ: “Trình Khác.”
Trình Khác mở tủ rượu ra, lấy từ bên trong ra một chai rượu vang.
Cái tủ rượu này là trước đó mua, chỉ tùy tiện bỏ mấy chai rượu, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại mua tủ rượu loại ổn định nhiệt độ, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với rượu vang.
Có lẽ là vì lúc trang trí phòng, trong hộc tủ có mấy cái xiên xiên để treo rượu, hắn thấy mấy cái xiên kia rất chướng mắt, không thể nào khống chế độ ẩm, nhiệt độ bảo quản rượu, cho nên mới đi mua cái tủ rượu này, ra oai với mấy cái xiên kia, hoàn toàn không có ý nghĩa to tát gì.
Hắn cầm rượu ngồi trên ghế sofa, ngồi ngẩn một lúc liền đứng dậy trả về chỗ cũ.
Căn bản không muốn uống, cũng không biết lấy ra làm gì.
Nhàm chán.
Hắn trở lại nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại thở dài.
Hôm nay ăn một bữa lẩu, ăn rất sảng khoái, ngoạm miếng thịt lớn, cạn chén rượu đầy.
Không được hoàn mỹ lắm là sau đó, hắn và Giang Dư Đoạt đều không thể nào nói chuyện được với nhau.
Câu “buồn nôn” kia của Giang Dư Đoạt quả thật đã ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, nhưng cũng không đến nỗi im lặng nửa bữa cơm, chủ yếu là vì Giang Dư Đoạt sau đó cũng không nói gì, hắn cũng không hiểu cách cứu vãn bầu không khí trong tình huống như vậy.
Nếu như đối phương trầm mặc, hắn cũng sẽ không nói gì nữa.
Tùy tiện là được, lười hao tâm tốn sức đi cứu vãn bầu không khí, cũng không muốn nghĩ nhiều xem câu tiếp theo nên nói gì.
Muốn thế nào thì thế đó, làm gì thoải mái là được.
Người quen của hắn đều biết, nếu không biết đại khái đều có thể kiên trì cố giữ cuộc nói chuyện, dù sao hắn cũng đường đường một đại thiếu gia.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Hứa Đinh gửi tới.
– Tuần này kết toán nội bộ, xác nhận tài khoản một chút.
– Xác nhận rồi. Anh không cần mỗi lần đều xác nhận đâu, tôi mà đổi tài khoản sẽ nói cho anh biết.
– Ngộ nhỡ có gì thì sao, cũng không vất vả gì, hôm nay quay video cả lão Tam, có cần cắt cho cậu ấy một phần không?
Trình Khác cười cười.
– Được.
Không chắc Giang Dư Đoạt có muốn xem vẻ mặt thành thật há hốc miệng xem biểu diễn của mình không, nhưng Trình Khác lại muốn nhìn thử xem y trong ống kính trông sẽ thế nào.
Nghĩ đến Giang Dư Đoạt, Trình Khác lại nhớ tới Trình Dịch.
Tuy là hắn cũng không giật mình chuyện Trình Dịch sẽ nói chuyện với Giang Dư Đoạt, tính cách Trình Dịch từ nhỏ đã như vậy, dù cho đối phương chịu thua, chỉ cần nó chưa thấy đối phương rơi vào bước đường cùng, sẽ không chịu dừng tay.
Nhưng hắn vẫn sẽ bực mình chuyện Trình Dịch chọn đề tài như vậy để tán gẫu với Giang Dư Đoạt.
Có lẽ hắn chưa thật sự đi bới thùng rác, Trình Dịch vẫn sẽ không xem là kết thúc.
Có điều phản ứng của Giang Dư Đoạt… Trừ câu cuối “buồn nôn” kia, vẫn rất thú vị, hắn nhớ tới là lại thấy buồn cười.
Phản ứng như thế, nếu Trình Dịch biết được, chắc hẳn sẽ thất vọng đi.
Trình Khác cười.
Cơm no rượu say sẽ chẳng còn việc gì, chuyện hạnh phúc nhất cũng chỉ có đi ngủ.
Nằm ngủ trên ghế sofa cũng thấy hạnh phúc.
Giữa chừng Trình Khác tỉnh mấy lần, lần đầu tiên là lúc hơn năm giờ, dạ dày nói cho hắn biết, đồ ăn buổi trưa còn chưa tiêu hóa hết, lần thứ hai là hơn mười giờ tối, thời điểm này không sớm cũng chẳng muộn, dậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng cứ ngủ tiếp, lần thứ ba là nửa đêm có người cãi nhau dưới tầng, hai người đàn ông, cãi rất ầm ĩ, hắn mơ mơ màng màng từ ghế sofa lăn lên trên giường.
Lúc tỉnh lại cũng đã là trưa, nói đúng ra thì, giờ cơm trưa cũng đã qua.
Lúc xuống giường, cảm giác cả tinh thần diện mạo đều không ổn, quần áo không cởi trên người hắn cũng nhăn nhúm hết lại.
Tắm rửa sạch sẽ đi ra mới hơi hơi tỉnh táo lại chút.
Có lẽ là vì ban đêm bị đánh thức một lần… Trình Khác dừng lại.
Sau đó bước hai bước thật nhanh đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Hắn cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá, nhưng thời gian này, nhìn thấy những vết thương trên người Giang Dư Đoạt cùng với mấy câu nói kia, ít nhiều gì vẫn làm hắn nửa tin nửa ngờ mà trở nên nhạy cảm.
Dưới lầu vẫn là một mảnh xám xịt, tuyết đọng lại đã hòa cùng mặt đất thành một thể, cô quạnh như bao ngày khác.
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, không nhìn thấy chỗ nào có vết tích đánh nhau, hắn thở phào nhẹ nhõm, vì bản thân không hiểu sao lại làm ra hành động này mà mặc niệm ba giây.
Có điều lúc đi đến cửa trung tâm thương mại mua quần áo, hắn vẫn ở dưới tòa nhà nhìn thêm một lần.
Không có vết máu, bảo vệ dưới tầng cũng rất bình tĩnh.
….Điên rồi.
Trình Khác gọi xe đi trung tâm thương mại, khoảng cách gần tới nỗi chưa kịp ngồi vững đã tới nơi.
Mua quần áo cũng rất nhanh, không cần nhìn nhãn hiệu cũng không cần xem xét chất lượng ra sao, nhìn vừa mắt là lấy, áo hơn 100 đồng hắn cũng mặc rồi, còn cảm thấy rất thoải mái.
Hôm nay hắn định tìm một cái áo giống áo khoác lông vũ của Giang Dư Đoạt đang mặc trên người, rất thoải mái, ấm áp, kiểu dáng trông cũng đẹp phết.
Có điều đi cả hai tầng đồ nam mấy vòng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể lấy bừa hai cái.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại đã là ba giờ, chỗ này rất gần nhà Giang Dư Đoạt, vừa kịp thời gian đi tới.
Xách theo mấy cái túi, đi được nửa đường hắn bắt đầu hối hận, cho dù có bước đi thế nào, túi cũng sẽ đập qua đập lại hai chân, phiền đến mức cảm tưởng sẽ chết sớm.
Dưới cơn nóng giận, hắn lấy hết quần áo ra khỏi túi, kẹp dưới tay, rồi vứt hết túi đi.
Lúc kẹp bốn cái áo đến trước cửa nhà Giang Dư Đoạt, hắn cũng cảm giác được bản thân hiện giờ trông như thằng ngu.
“Giang Dư Đoạt!” Lúc đi qua trước cửa sổ hắn gọi một tiếng.
“Ơi!” Bên trong có người đáp, nhưng không phải giọng Giang Dư Đoạt.
Rèm cửa bị kéo lên, Trần Khánh xuất hiện trước cửa sổ: “Tích gia?”
“Cậu ta không ở nhà?” Trình Khác hỏi.
“Ở, có điều…” Trần Khánh nhìn áo trong tay hắn, “Anh bị cướp đấy à?”
“Ừ,” Trình Khác đi vào trong hành lang, “Cướp túi, để lại quần áo.”
Trần Khánh đi qua mở cửa cho hắn, mặt giật mình: “Anh bị cướp sao không nói? Anh nói ra tên Tam ca chúng nó cũng không dám động anh! Anh có phải bị đập choáng rồi không!”
Trình Khác nhìn gã, Tổng hộ pháp có lẽ chỉ cần nghe thấy một chữ “cướp” đã kích động: “Không cần, tôi nhiều tiền không sợ cướp.”
“Anh có chuyện gì à?” Trần Khánh hỏi.
“Nộp tiền thuê nhà, hôm qua tôi nói với Giang Dư Đoạt rồi.” Trình Khác đứng trong phòng khách nhìn một lúc, không thấy Giang Dư Đoạt, trong phòng ngủ cũng không có ai.
“À,” Trần Khánh quay người về phía buồng tắm gọi, “Tam ca —— Tích gia đến nộp ——”
Cửa phòng tắm mở ra, Giang Dư Đoạt nhíu mày đi ra: “Gọi cái rắm gì mà gọi!”
Trần Khánh ngậm miệng, ngồi lên ghế sofa cầm điện thoại chơi.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn ôm một đống quần áo, duỗi tay cầm mác áo lên nhìn: “Vừa mua à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không có túi đựng sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Vứt rồi.” Trình Khác ném quần áo lên ghế sofa, ném xong lại cầm lên, chắc chắn chỗ này không phải chỗ con Miu làm một bãi nước tiểu rồi mới thả xuống.
“….Thật có cá tính.” Giang Dư Đoạt từ trong ngăn kéo lấy biên lai nhận tiền ra, cúi đầu viết lên trên.
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, cảm giác sắc mặt y rất tệ, không phải sắc mặt tệ vì mất ngủ, là mặt trắng bệch, nhìn như bị ốm.
Thế nhưng Trần Khánh vẫn đang ngồi bên cạnh, hắn cũng ngại hỏi nhiều.
Giang Dư Đoạt cúi đầu, viết rất chậm, một nét lại một nét, viết hai nét lại dừng một chút.
Trình Khác nhìn một lúc vẫn không nhịn được, nhích sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu bị ốm à?”
“Chiều hôm qua lại bị choáng, sáng sớm mới tỉnh lại.” Trần Khánh ở bên cạnh nói.
“À.” Trình Khác không biết nên nói gì cho phải, ngồi xuống ghế chờ.
“Đầu còn bị đập sưng thành cục lớn.” Trần Khánh thở dài.
Giang Dư Đoạt ngừng bút, giương mắt nhìn Trần Khánh, Trần Khánh cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Rốt cuộc cũng viết xong biên lai nhận tiền, Trình Khác nhận lấy bỏ vào túi, lấy ví tiền ra, lấy tiền vừa rút ra, đưa cho Giang Dư Đoạt.
“Áo khoác của cậu,” Trình Khác cầm áo khoác lông vũ của Giang Dư Đoạt, “Tôi giặt xong trả lại cho cậu nhé?’
“Không cần,” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy đồ này của tôi đều đầu xuân vừa giặt.”
“Được thôi,” Trình Khác không kiên trì nữa, ngẫm lại liền hỏi, “Cậu mua cái áo này ở đâu? Tôi hôm nay đi nửa buổi cũng không tìm được cái nào như thế.”
“…..Chợ bán sỉ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“À,” Trình Khác lại nhìn áo một chút, “Rất tốt.”
“Anh muốn mua tôi dẫn anh đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái áo này chỉ hơn 400 đồng,” Điện thoại Trần Khánh vang lên, gã vừa lấy điện thoại ra vừa nói, “Anh cũng muốn à?”
Không chờ Trình Khác trả lời, gã hướng về điện thoại nói một tiếng “Alo,” ngay sau đó liền nhíu mày lại.
“Ai.” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Còn ai nữa?” Trình Khác hỏi, “Ừ, bốn người à? Ừ, tao biết rồi.”
“Ai?” Giang Dư Đoạt hỏi lại lần nữa.
“Người của Bát Phiết đang ở bên chỗ Tây tỷ đây,” Trần Khánh đứng lên, lấy điện thoại bấm số, “Tao mang mấy người đi qua xem, ngộ nhỡ Bát Phiết cũng qua thì phiền.”
“Mày qua có ích gì?” Giang Dư Đoạt cầm áo khoác lông vũ từ trong tay Trình Khác, mặc vào, “Bát Phiết có lúc nào sợ mày à.”
“Mẹ nó ai cũng chưa từng sợ tao,” Trần Khánh nói, “Vậy làm sao bây giờ, mày cứ thế này đi qua à?”
Giang Dư Đoạt đi vào nhà tắm rửa mặt, lúc đi ra, trên mặt vẫn còn đầy nước, “Gọi mấy đứa bên Đại Bân trực tiếp qua.”
Trần Khánh nhìn y, không nói gì.
Trình Khác vẫn đang ngồi trên ghế, cũng nhìn Giang Dư Đoạt.
Có lẽ ngay trong nháy mắt này, hắn mới đột nhiên rõ ràng, cái thế giới hoàn toàn khác hắn của Giang Dư Đoạt, đúng là có rất nhiều thứ không giống nhau.
Sau khi rửa mặt một cái như vậy, vẻ mặt tái nhợt uể oải của Giang Dư Đoạt đã biến mất, khôi phục vẻ hung hăng kiên quyết thường ngày.
“Anh…” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Đi về đi.”
“Ừ.” Trình Khác đứng lên, cầm lấy một cái áo khoác mới mặc vào.
Giang Dư Đoạt lấy từ trong tủ ra một cái túi dùng nhiều lần, cuốn ba cái áo kia của hắn lại, nhét hết vào túi.
Trình Khác nhận lấy túi, đi phía sau Giang Dư Đoạt và Trần Khánh ra ngoài hành lang.
Đi về phía giao lộ chưa được vài bước, Giang Dư Đoạt dừng lại: “Bọn tôi đi hướng kia.”
“Ừ, các cậu…” Hắn cảm giác, thời điểm này nên nói gì đó.
Đừng đi.
Chú ý an toàn.
Báo cảnh sát đi.
Câu nào dường như nghe cũng không thích hợp, câu nào nghe cũng có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy ủ rũ, phiền muộn vô cùng.
Cảm giác của hắn đối với Giang Dư Đoạt đã không thể trở về như lúc ban đầu gặp mặt, cho nên hắn cũng không thể coi Giang Dư Đoạt như một người hoàn toàn xa lạ không cùng một con đường.
Từ trong xương tủy Giang Dư Đoạt có vài thứ, cùng Trần Khánh, cùng mấy đứa đàn em của y, cùng với mấy tên lưu manh đầu đường cười lớn đá bay thùng rác ngày hôm đó, không giống nhau.
Là thứ gì, hắn không biết.
Mà thứ này, ngay lúc Giang Dư Đoạt muốn đi “giải quyết’ phiền phức, khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
“Lão Tam!” Bên kia đường có người hô một tiếng, giọng rất lớn, mang theo khiêu khích rõ ràng.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại.
Bên kia đường, ba tên lưu manh chậm rãi ung dung đi tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại, con phố này rất hẹp, người hai bên đứng như vậy đã gần như mặt đối mặt, có thể thấy nụ cười đắc ý lười biếng trên mặt tên đối diện.
“Tao đệch, sao nó lại ở đây?” Trần Khánh mắng một câu.
Trình Khác lập tức hiểu ra, cái tên đứng giữa kia, trời lạnh lại như thằng ngu mặc mỗi một bộ quần áo thể thao bó sát, để lộ một thân cơ bắp, chính là tên Bát Phiết kia.
Mà Giang Dư Đoạt và Trần Khánh hiển nhiên đều không nghĩ tới gã sẽ xuất hiện ở đây, người đều bảo chạy sang chỗ Tây tỷ.
Không tệ.
Dùng kế điệu hổ ly sơn rất thông thạo.
“Trình Khác, anh về đi.” Giang Dư Đoạt cấp tốc lấy chìa khóa từ đâu đó nhét vào tay hắn, “Ngay lập tức.”
Trình Khác nhận lấy chìa khoá, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lý trí bảo hắn phải lập tức rời đi, về chỗ Giang Dư Đoạt, hoặc là đi hướng khác tìm một con đường đi, chuyện này không liên quan đến hắn, cũng không phải chuyện hắn nên dính líu vào.
Theo như Trình Dịch nói thì, quá thấp kém.
Nhưng hắn cũng không muốn rời đi.
Trần Khánh không có sức chiến đấu gì, không cần thử, chỉ cần nhìn dáng người giống như quan tài của gã là biết vị Tổng hộ pháp này chính là hố đen, nếu như mình đi mất, Giang Dư Đoạt chỉ còn lại một mình.
Ba tên trước mặt nhìn đều như một giây trước vừa trốn tù ra, Giang Dư Đoạt không phải là đối thủ.
“Thằng đẹp mã kia,” Bát Phiết hất cằm về phía này, “là tên hôm đó đánh mấy đứa đàn em tao vừa thu được phải không?”
“Chính là nó.” Tên đứng bên phải gã trừng mắt với Trình Khác, “Vừa khéo giải quyết một thể.”
“Đệch.” Trần Khánh cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giải con mẹ nhà nó, cút xéo mẹ nó đi cho rồi, làm sao bây giờ, Tam ca?”
“Sợ cái rắm, mày chưa bị đánh bao giờ à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Được rồi,” Trần Khánh lắc lắc đầu, khớp cổ vang lên một tiếng, “Sợ cái rắm.”
“Tôi đếm một, hai, ba,” Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác, “Anh chạy đi.”
Trình Khác nhìn y.
“Sau đó báo cảnh sát.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cái gì?” Trần Khánh đột nhiên quay đầu nhìn y, “Đệch, báo cảnh sát cái gì? Sau này còn lăn lộn thế nào?”
Trình Khác cũng ngây người, Giang Dư Đoạt bảo hắn chạy đi hắn còn hiểu được, nhưng nói hắn báo cảnh sát lại làm cho hắn vô cùng bất ngờ, mà ý tứ trong lời Trần Khánh cũng rất rõ ràng, dưới tình huống này mà báo cảnh sát, cái địa vị “Tam ca” này của Giang Dư Đoạt, có lẽ sẽ chẳng giữ được nữa.
Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy sẽ có gì khác.
Mấy tên bên kia đã đi lại đây, nhìn con đường này, mười bước nữa hẳn là có thể mặt chạm mặt.
“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt giơ tay đẩy vai hắn một cái, sau đó quay người xông về phía mấy tên kia.
“Ông nội chúng mày!” Trần Khánh rống lên một tiếng, cũng lao ra cùng y.
Trong đầu Trình Khác lóe lên dễ đến hơn hai trăm thước phim truyền hình có cảnh xoắn xuýt “Anh đi đi!” “Tôi không đi” “Anh đi mau! Không cần lo lắng cho tôi!” “Không, tôi không thể đi được!”
Cảnh tượng như thế này, kết cục đều là mẹ nó cả hai đều chết, đã vậy còn làm khán giả phun tào mười câu tám câu.
Hắn quay người chạy đi.
Mới đi được mấy bước, hắn lấy điện thoại di động ra, sau đó quay đầu lại nhìn.
Cùi chỏ Bát Phiết đập lên trên lưng Giang Dư Đoạt, mà Trần Khánh thì đã ngã xuống bên cạnh, vẫn đang cố sức đạp như đạp xe đạp chống đỡ.
“Đệt.” Trình Khác dừng chân lại.
/100
|