Đoàn siêu xe đón dâu trải dài khắp sân nhà họ Trương, tạo nên một cảnh tượng khó gặp ở một lễ cưới thông thường nào đó.
Lục Cảnh Thành không có nhiều sở thích, chỉ đặc biệt có thú vui sưu tầm siêu xe. Bộ sưu tập của anh khiến bất kỳ một tay chơi xe nào cũng cảm thấy thèm khát.
Hôm nay toàn bộ chiếc xe đều được lau chùi sạch sẽ, xuất phát đi đón dâu của anh về. Lục Cảnh Thành bước chân xuống từ chiếc Rolls-Royce Sweptail.
Anh muốn tự mình lái xe đến đón cô dâu của mình đến lễ đường. Người nhà họ Trương sớm đã chờ ở cửa nhà. Lúc này ai nấy cũng mặt mũi tràn đầy sự vui mừng.
Nhà cửa đã sớm trang hoàng rực rỡ. Họ biết rằng con cháu nhà mình cự tuyệt gả cho Lục Cảnh Thành, vậy thì sao chứ.
Chỉ cần Lục Cảnh Thành vừa ý, thì có phải trói, họ cũng sẽ trói nó lại, mang đến tận giường anh ta.
Liên hôn với nhà họ Lục, đồng nghĩa là họ chính thức bám víu được vào cây đại thụ lớn này. Sau này công việc kinh doanh nhà họ cũng sẽ dựa vào mặt mũi của chàng rể này mà thuận buồm xuôi gió.
Mẹ Trương nắm tay chồng kích động, không cần phải gả con gái cưng Ngọc Quỳnh của bà ta cho kẻ ác ma tàn bạo này mà vẫn không làm trái ý cha chồng. Chỉ cần gả con bé không hiểu chuyện kia đi mà đã đổi được về đống lợi ích to lớn cho gia tộc. Cũng không uổng công năm xưa bà ta đau đớn khi sinh ra nó.
Tuy rằng Ngọc Quân là con ruột của bà ta nhưng lại không sống cùng từ nhỏ, lại không hiểu chuyện làm cái gì cũng không cẩn thận, bà rất không vừa ý.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy dáng vẻ vụng về đó, bà chỉ ước sự thật tráo con này mãi mãi được chôn vùi thì tốt biết mấy.
Còn chồng bà ta chỉ nghĩ, dù sao cũng là con gái ruột, gả cho kẻ máu lạnh tuy rằng không tốt, nhưng cũng đủ cho nó sung sướng cả đời.
Trương Ngọc Quỳnh si mê nhìn gương mặt chú rể. Không thể phủ nhận Lục Cảnh Thành có gương mặt tuấn tú góc cạnh, đủ cho bất kỳ người phụ nữ nào mê muội.
Tài năng, gia thế, của cải của anh ta, khiến cô ta cái nào cũng vừa ý. Chỉ tiếc rằng cô ta không muốn chết sớm vì bị hành hạ.
Với danh phận là bà chủ tập đoàn Lục thị, cũng đủ để có thể huênh hoang ở khắp mọi nơi. Ngược lại, tiện nghi cho con nhỏ nhà quê Ngọc Quân kia. Không biết con nhỏ đó cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến anh ta si tình với nó.
Nhưng không sao, cô ta nhếch mép nghĩ thầm. Đồ ngu đó, gả vào nhà giàu chưa chắc đã sung sướng, lúc đó sẽ chạy đến chỗ cô khóc lóc van xin.
Lợi ích khi có em rể là chủ tịch Lục thị, cô ta sẽ tận dụng hết sức.
….
Ngọc Quân ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, cô hồi hộp hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Cô sắp được thấy anh. Những ngày tháng nằm bên giường bệnh có anh bên cạnh, khi trở thành linh hồn cũng luôn dõi theo anh đến khi tan biến.
Mới chỉ không thấy anh hai ngày mà cô cảm giác nhớ anh da diết.
Khi cửa phòng bật mở, người đàn ông cao lớn trong bộ vest cắt may vừa vặn, một bông hoa cài trên ngực áo, bàn tay anh còn cầm một bó hoa hồng baby cô thích nhất đập vào mắt cô.
Nước mắt cô suýt trào ra. Không được, cô phải kiềm chế, không thể khóc trong ngày vui như thế này được.
Lục Cảnh Thành nhìn thấy cô dâu của mình xinh đẹp trong bộ váy cưới. Váy cưới tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô, trong giây lát anh cảm thấy như mình bị cướp mất hô hấp. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cô một khắc nào.
Anh vẫn biết là cô đẹp, nhưng hôm nay cô đẹp đến mức anh như ngừng thở. Lục Cảnh Thành tiến dần về phía cô, ánh mắt anh thoáng tối sầm lại. Đáy mắt cô có hơi nước, cô đang khóc sao.
Cô khóc vì phải gả cho anh sao. Cô ghét anh đến như vậy sao. Cũng phải, tên điên là anh thì ai nguyện ý muốn gả. Rõ ràng là cô đã hứa với anh, khi lớn lên sẽ gả cho anh.
Cô đã quên rồi.
Khí chất lạnh lẽo trên người anh bắt đầu tỏa ra, mọi người xung quanh co người sợ hãi. Không phải là ông chủ Lục muốn đánh cô dâu đó chứ.
Ở bên anh đã quá lâu, chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt của Lục Cảnh Thành, Ngọc Quân đã biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay anh, mềm giọng.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em thật lòng muốn gả cho anh.”
“Váy cưới đẹp lắm, em rất thích. Cảm ơn anh.”
Thấy ánh mắt của anh không thay đổi, chỉ nhìn bàn tay cô chằm chằm mà không nói gì. Ngọc Quân tiến lên một bước, ôm lấy eo anh.
“Anh đến đón em về nhà nhé. Từ nay về sau em sẽ mãi là của anh.”
Lục Cảnh Thành ôm cô gái trong lòng mình, anh cười khẽ, ánh mắt âm trầm. Anh duỗi tay nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói sắc bén.
“Anh đã muốn cho em một cơ hội cuối cùng, nhưng anh đổi ý rồi. Chính là do em nói, mãi là của anh. Không có cơ hội hối hận, em hiểu chưa.”
Ngọc Quân chăm chú nhìn người đàn ông này, đột nhiên cô nhón chân hôn lên môi anh.
“Em hiểu.”
Lục Cảnh Thành không có nhiều sở thích, chỉ đặc biệt có thú vui sưu tầm siêu xe. Bộ sưu tập của anh khiến bất kỳ một tay chơi xe nào cũng cảm thấy thèm khát.
Hôm nay toàn bộ chiếc xe đều được lau chùi sạch sẽ, xuất phát đi đón dâu của anh về. Lục Cảnh Thành bước chân xuống từ chiếc Rolls-Royce Sweptail.
Anh muốn tự mình lái xe đến đón cô dâu của mình đến lễ đường. Người nhà họ Trương sớm đã chờ ở cửa nhà. Lúc này ai nấy cũng mặt mũi tràn đầy sự vui mừng.
Nhà cửa đã sớm trang hoàng rực rỡ. Họ biết rằng con cháu nhà mình cự tuyệt gả cho Lục Cảnh Thành, vậy thì sao chứ.
Chỉ cần Lục Cảnh Thành vừa ý, thì có phải trói, họ cũng sẽ trói nó lại, mang đến tận giường anh ta.
Liên hôn với nhà họ Lục, đồng nghĩa là họ chính thức bám víu được vào cây đại thụ lớn này. Sau này công việc kinh doanh nhà họ cũng sẽ dựa vào mặt mũi của chàng rể này mà thuận buồm xuôi gió.
Mẹ Trương nắm tay chồng kích động, không cần phải gả con gái cưng Ngọc Quỳnh của bà ta cho kẻ ác ma tàn bạo này mà vẫn không làm trái ý cha chồng. Chỉ cần gả con bé không hiểu chuyện kia đi mà đã đổi được về đống lợi ích to lớn cho gia tộc. Cũng không uổng công năm xưa bà ta đau đớn khi sinh ra nó.
Tuy rằng Ngọc Quân là con ruột của bà ta nhưng lại không sống cùng từ nhỏ, lại không hiểu chuyện làm cái gì cũng không cẩn thận, bà rất không vừa ý.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy dáng vẻ vụng về đó, bà chỉ ước sự thật tráo con này mãi mãi được chôn vùi thì tốt biết mấy.
Còn chồng bà ta chỉ nghĩ, dù sao cũng là con gái ruột, gả cho kẻ máu lạnh tuy rằng không tốt, nhưng cũng đủ cho nó sung sướng cả đời.
Trương Ngọc Quỳnh si mê nhìn gương mặt chú rể. Không thể phủ nhận Lục Cảnh Thành có gương mặt tuấn tú góc cạnh, đủ cho bất kỳ người phụ nữ nào mê muội.
Tài năng, gia thế, của cải của anh ta, khiến cô ta cái nào cũng vừa ý. Chỉ tiếc rằng cô ta không muốn chết sớm vì bị hành hạ.
Với danh phận là bà chủ tập đoàn Lục thị, cũng đủ để có thể huênh hoang ở khắp mọi nơi. Ngược lại, tiện nghi cho con nhỏ nhà quê Ngọc Quân kia. Không biết con nhỏ đó cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến anh ta si tình với nó.
Nhưng không sao, cô ta nhếch mép nghĩ thầm. Đồ ngu đó, gả vào nhà giàu chưa chắc đã sung sướng, lúc đó sẽ chạy đến chỗ cô khóc lóc van xin.
Lợi ích khi có em rể là chủ tịch Lục thị, cô ta sẽ tận dụng hết sức.
….
Ngọc Quân ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, cô hồi hộp hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Cô sắp được thấy anh. Những ngày tháng nằm bên giường bệnh có anh bên cạnh, khi trở thành linh hồn cũng luôn dõi theo anh đến khi tan biến.
Mới chỉ không thấy anh hai ngày mà cô cảm giác nhớ anh da diết.
Khi cửa phòng bật mở, người đàn ông cao lớn trong bộ vest cắt may vừa vặn, một bông hoa cài trên ngực áo, bàn tay anh còn cầm một bó hoa hồng baby cô thích nhất đập vào mắt cô.
Nước mắt cô suýt trào ra. Không được, cô phải kiềm chế, không thể khóc trong ngày vui như thế này được.
Lục Cảnh Thành nhìn thấy cô dâu của mình xinh đẹp trong bộ váy cưới. Váy cưới tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô, trong giây lát anh cảm thấy như mình bị cướp mất hô hấp. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cô một khắc nào.
Anh vẫn biết là cô đẹp, nhưng hôm nay cô đẹp đến mức anh như ngừng thở. Lục Cảnh Thành tiến dần về phía cô, ánh mắt anh thoáng tối sầm lại. Đáy mắt cô có hơi nước, cô đang khóc sao.
Cô khóc vì phải gả cho anh sao. Cô ghét anh đến như vậy sao. Cũng phải, tên điên là anh thì ai nguyện ý muốn gả. Rõ ràng là cô đã hứa với anh, khi lớn lên sẽ gả cho anh.
Cô đã quên rồi.
Khí chất lạnh lẽo trên người anh bắt đầu tỏa ra, mọi người xung quanh co người sợ hãi. Không phải là ông chủ Lục muốn đánh cô dâu đó chứ.
Ở bên anh đã quá lâu, chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt của Lục Cảnh Thành, Ngọc Quân đã biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay anh, mềm giọng.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em thật lòng muốn gả cho anh.”
“Váy cưới đẹp lắm, em rất thích. Cảm ơn anh.”
Thấy ánh mắt của anh không thay đổi, chỉ nhìn bàn tay cô chằm chằm mà không nói gì. Ngọc Quân tiến lên một bước, ôm lấy eo anh.
“Anh đến đón em về nhà nhé. Từ nay về sau em sẽ mãi là của anh.”
Lục Cảnh Thành ôm cô gái trong lòng mình, anh cười khẽ, ánh mắt âm trầm. Anh duỗi tay nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói sắc bén.
“Anh đã muốn cho em một cơ hội cuối cùng, nhưng anh đổi ý rồi. Chính là do em nói, mãi là của anh. Không có cơ hội hối hận, em hiểu chưa.”
Ngọc Quân chăm chú nhìn người đàn ông này, đột nhiên cô nhón chân hôn lên môi anh.
“Em hiểu.”
/49
|