Ngọc Quân nắm tay Lục Cảnh Thành bước vào phòng khách nhà họ Trương. Cô nhìn thấy ba người đang ra sức cười lấy lòng Lục Cảnh Thành mà chán ghét.
Đúng là hạng người chỉ biết nâng cao đạp thấp. Bỗng dưng cô cảm thấy mình bị đánh tráo cũng là một điều may mắn. Nếu ở cái gia đình này, được đôi vợ chồng này nuôi nấng thì cô cũng sẽ biến thành loại người như vậy.
Ngọc Quân lên tiếng chào hỏi trước.
“Cha, mẹ, chị gái. Con và Cảnh Thành chào hỏi mọi người. Sáng nay tụi con bận chút việc, nên bây giờ mới về được.”
Ông Hùng mau chóng mời vợ chồng Ngọc Quân ngồi xuống ghế.
“Nào, mau ngồi đi. Có gì đâu, về là được rồi, cả nhà chúng ta cứ đợi các con mãi.”
Mẹ Trương thấy hai vợ chồng Ngọc Quân chỉ mang tay không về nhà, thì khó chịu trong lòng. Mà thôi đi, một đứa thì ở nhà quê không người dạy dỗ không hiểu chuyện, còn một đứa thì là tên điên, bà cũng chẳng trông chờ gì.
Trương Ngọc Quỳnh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng cô, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau đớn. Rõ ràng sắc mặt của con nhỏ này hồng hào khỏe mạnh không có một chút dấu vết nào của việc bị bạo hành.
Sao lại thế chứ. Lục Cảnh Thành là một tên điên mắc chứng thích bạo hành. Ban đầu khi cô ta vẫn còn trong hôn ước với hắn ta, cô ta cũng thầm sung sướng trong lòng. Chỉ cần kết hôn với hắn là cô ta sẽ lập tức bước lên cành cao.
Cô ta ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm kĩ càng cố tình tạo cơ hội gặp mặt Lục Cảnh Thành để vun vén tình cảm. Chính mắt cô ta đã chứng kiến hắn ta bẻ gãy cổ người khác.
Cô ta sợ hãi đến phát sốt, nằng nặc cầu xin từ hôn. Cô ta không muốn sau này chết dưới tay tên điên đó. Cô ta cố tình đẩy Trương Ngọc Quân vào thế mạng. May mắn là Lục Cảnh Thành lại không hề dị nghị, sẵn sàng đổi thiên kim như cô ta lấy một con gà rừng.
Thế mà bây giờ nhìn dáng vẻ của nó là xuân sắc đầy mình, bộ dáng vừa được chồng yêu chiều. Có chỗ nào là không khỏe đâu.
Hay là nó đang diễn kịch. Nó biết rằng không thể tránh thoát được số phận phải gả cho Lục Cảnh Thành nên buông xuôi. Từ ngày diễn ra hôn lễ cô ta đã cảm thấy có gì khác lạ.
Mới hôm trước nó còn khóc lóc van xin nói rằng không muốn gả cho tên ác bá đấy, đến váy cưới nó còn chẳng thèm thử. Vậy mà ngày đó đích thân thư ký riêng của Lục Cảnh Thành mang váy cưới và dẫn đội ngũ trang điểm hàng đầu cả nước đến trang điểm cho nó.
Nó cũng không có vẻ gì là chống cự hay tác oai tác quái, vui vẻ lên xe hoa gả chồng.
Nó dám qua mặt lừa gạt cô ta!
Không thể nào, con nhỏ ngu ngốc đó không có cái gan đó. Chắc chắn là diễn kịch. Biết đâu dưới lớp quần áo đó là dấu vết bạo hành, hoặc là Lục Cảnh Thành đang nuôi nó tử tế đợi đến khi anh có hứng thú thì mới ra tay.
Tên điên này tính tình thất thường không ai đoán trước được.
Trương Ngọc Quỳnh cười giả lả,
“Con bé này cũng thật là, bận gì thì bận chứ ba ngày liền em không gọi về nhà. Làm cho mọi người cứ tưởng em có chuyện gì xảy ra.”
Ngọc Quân ngước mắt nhìn cô ta. Thật sự mỗi khi đối diện với vẻ mặt giả tạo của cô ta, cô chỉ hận không thể ngay lập tức lao lên xé nát nó.
“Hôn lễ nhiều nghi thức khiến em hơi mệt, nên chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt. Chị thấy lo lắng cho em thế sao không gọi điện cho em vậy.
Trương Ngọc Quỳnh nghẹn lời. Đương nhiên là cô ta nghĩ bây giờ cô đang chịu khổ vì bị đánh đập thường xuyên nên không muốn gọi điện làm phiền chứ sao.
“Chị cũng chỉ sợ làm phiền em mà thôi.”
“À….”
Ngọc Quân nhếch mép, cô chẳng buồn tiếp lời cô ta làm gì.
Cô quay sang nói chuyện với cha Trương.
“Ông nội đang ở trên phòng sách phải không cha. Con đưa Cảnh Thành lên chào ông một tiếng.”
“Ông cụ đang nằm nghe đài, con mau lên đi.”
Cha Trương cũng không muốn ngồi đối diện với cái gương mặt lạnh lùng như băng này nữa đâu.
“Vâng, vậy cũng được.”
Trương Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành một trước một sau lên lầu đi thăm ông nội.
Thấy bóng dáng hai người bọn họ khuất bóng, mẹ Trương trợn mắt nhìn theo.
“Ông nhìn con gái ngoan của ông xem, nó về đến nhà đã không mang một chút quà về cũng không thèm hỏi thăm đến mẹ ruột của nó lấy một câu.”
Cha Trương giờ chỉ mải nghĩ xem, hợp đồng vận tải sắp tới có thể thu về bao nhiêu lợi ích, làm gì có tâm tình so đo mấy chuyện vặt vãnh.
“Bà đừng có mà nhiều chuyện. Dựa vào thân phận của nó bây giờ bà còn để ý đến chút đồ lại mặt này sao?”
Bà Trương vẫn không cam lòng. Lấy sự sợ hãi của bà đối với Lục Cảnh Thành, đứng trước mặt anh bà ta còn không dám hó hé tiếng nào.
Đúng là hạng người chỉ biết nâng cao đạp thấp. Bỗng dưng cô cảm thấy mình bị đánh tráo cũng là một điều may mắn. Nếu ở cái gia đình này, được đôi vợ chồng này nuôi nấng thì cô cũng sẽ biến thành loại người như vậy.
Ngọc Quân lên tiếng chào hỏi trước.
“Cha, mẹ, chị gái. Con và Cảnh Thành chào hỏi mọi người. Sáng nay tụi con bận chút việc, nên bây giờ mới về được.”
Ông Hùng mau chóng mời vợ chồng Ngọc Quân ngồi xuống ghế.
“Nào, mau ngồi đi. Có gì đâu, về là được rồi, cả nhà chúng ta cứ đợi các con mãi.”
Mẹ Trương thấy hai vợ chồng Ngọc Quân chỉ mang tay không về nhà, thì khó chịu trong lòng. Mà thôi đi, một đứa thì ở nhà quê không người dạy dỗ không hiểu chuyện, còn một đứa thì là tên điên, bà cũng chẳng trông chờ gì.
Trương Ngọc Quỳnh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng cô, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau đớn. Rõ ràng sắc mặt của con nhỏ này hồng hào khỏe mạnh không có một chút dấu vết nào của việc bị bạo hành.
Sao lại thế chứ. Lục Cảnh Thành là một tên điên mắc chứng thích bạo hành. Ban đầu khi cô ta vẫn còn trong hôn ước với hắn ta, cô ta cũng thầm sung sướng trong lòng. Chỉ cần kết hôn với hắn là cô ta sẽ lập tức bước lên cành cao.
Cô ta ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm kĩ càng cố tình tạo cơ hội gặp mặt Lục Cảnh Thành để vun vén tình cảm. Chính mắt cô ta đã chứng kiến hắn ta bẻ gãy cổ người khác.
Cô ta sợ hãi đến phát sốt, nằng nặc cầu xin từ hôn. Cô ta không muốn sau này chết dưới tay tên điên đó. Cô ta cố tình đẩy Trương Ngọc Quân vào thế mạng. May mắn là Lục Cảnh Thành lại không hề dị nghị, sẵn sàng đổi thiên kim như cô ta lấy một con gà rừng.
Thế mà bây giờ nhìn dáng vẻ của nó là xuân sắc đầy mình, bộ dáng vừa được chồng yêu chiều. Có chỗ nào là không khỏe đâu.
Hay là nó đang diễn kịch. Nó biết rằng không thể tránh thoát được số phận phải gả cho Lục Cảnh Thành nên buông xuôi. Từ ngày diễn ra hôn lễ cô ta đã cảm thấy có gì khác lạ.
Mới hôm trước nó còn khóc lóc van xin nói rằng không muốn gả cho tên ác bá đấy, đến váy cưới nó còn chẳng thèm thử. Vậy mà ngày đó đích thân thư ký riêng của Lục Cảnh Thành mang váy cưới và dẫn đội ngũ trang điểm hàng đầu cả nước đến trang điểm cho nó.
Nó cũng không có vẻ gì là chống cự hay tác oai tác quái, vui vẻ lên xe hoa gả chồng.
Nó dám qua mặt lừa gạt cô ta!
Không thể nào, con nhỏ ngu ngốc đó không có cái gan đó. Chắc chắn là diễn kịch. Biết đâu dưới lớp quần áo đó là dấu vết bạo hành, hoặc là Lục Cảnh Thành đang nuôi nó tử tế đợi đến khi anh có hứng thú thì mới ra tay.
Tên điên này tính tình thất thường không ai đoán trước được.
Trương Ngọc Quỳnh cười giả lả,
“Con bé này cũng thật là, bận gì thì bận chứ ba ngày liền em không gọi về nhà. Làm cho mọi người cứ tưởng em có chuyện gì xảy ra.”
Ngọc Quân ngước mắt nhìn cô ta. Thật sự mỗi khi đối diện với vẻ mặt giả tạo của cô ta, cô chỉ hận không thể ngay lập tức lao lên xé nát nó.
“Hôn lễ nhiều nghi thức khiến em hơi mệt, nên chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt. Chị thấy lo lắng cho em thế sao không gọi điện cho em vậy.
Trương Ngọc Quỳnh nghẹn lời. Đương nhiên là cô ta nghĩ bây giờ cô đang chịu khổ vì bị đánh đập thường xuyên nên không muốn gọi điện làm phiền chứ sao.
“Chị cũng chỉ sợ làm phiền em mà thôi.”
“À….”
Ngọc Quân nhếch mép, cô chẳng buồn tiếp lời cô ta làm gì.
Cô quay sang nói chuyện với cha Trương.
“Ông nội đang ở trên phòng sách phải không cha. Con đưa Cảnh Thành lên chào ông một tiếng.”
“Ông cụ đang nằm nghe đài, con mau lên đi.”
Cha Trương cũng không muốn ngồi đối diện với cái gương mặt lạnh lùng như băng này nữa đâu.
“Vâng, vậy cũng được.”
Trương Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành một trước một sau lên lầu đi thăm ông nội.
Thấy bóng dáng hai người bọn họ khuất bóng, mẹ Trương trợn mắt nhìn theo.
“Ông nhìn con gái ngoan của ông xem, nó về đến nhà đã không mang một chút quà về cũng không thèm hỏi thăm đến mẹ ruột của nó lấy một câu.”
Cha Trương giờ chỉ mải nghĩ xem, hợp đồng vận tải sắp tới có thể thu về bao nhiêu lợi ích, làm gì có tâm tình so đo mấy chuyện vặt vãnh.
“Bà đừng có mà nhiều chuyện. Dựa vào thân phận của nó bây giờ bà còn để ý đến chút đồ lại mặt này sao?”
Bà Trương vẫn không cam lòng. Lấy sự sợ hãi của bà đối với Lục Cảnh Thành, đứng trước mặt anh bà ta còn không dám hó hé tiếng nào.
/49
|