Tại nhà họ Trương.
Hôm nay là ngày lại mặt của Trương Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành, từ sớm người làm đã quét dọn nhà cửa, chuẩn bị thức ăn chờ đợi. Nhưng không ngờ đến trưa cũng chưa thấy mặt hai người đó.
Mẹ Trương nhíu mày khó chịu.
“Không hiểu sao đến giờ này mà hai người bọn chúng còn chưa chịu về nhà? Cái con bé Ngọc Quân kia đã lấy chồng rồi mà vẫn không chịu hiểu phép tắc.”
Trương Ngọc Quỳnh cười thầm. Có lẽ là bị tên điên Lục Cảnh Thành đó đánh đập tàn nhẫn đến mức không lết đi được nên không dám vác mặt về nhà. Mấy ngày hôm nay thậm chí nó còn không gọi điện thoại khóc lóc kể lể với cô ta.
Cô ta vẫn an ủi ngoài mặt với mẹ Trương,
“Chắc vừa mới tân hôn nên hai người họ thân mật hơi nhiều một chút, thế nên mới trễ thời gian đó. Mẹ đừng nóng giận mà hại sức khỏe.”
Mẹ Trương nhìn cô con gái nuôi, thở dài. Ước gì con bé là con ruột của bà, cũng may là nhà mẹ ruột của Ngọc Quân cũng biết điều, cầm tiền rồi về quê không mong mỏi tranh giành với bà.
“Cũng chỉ có con là hiểu chuyện.”
Cha Trương không đồng ý.
“Con cứ bênh vực nó mãi rồi để nó ỷ vào mà không hiểu chuyện. Lát nữa nó về đây thì nhất định bố phải mắng cho nó một trận.”
Trương Ngọc Quân vội nói.
“Bây giờ em ấy đã là phu nhân của tập đoàn lớn, bố mắng chửi em ấy nhỡ để Lục Cảnh Thành biết được lại không vui.”
“Nó là con gái của nhà ta, phải nghe lời hy sinh vì lợi ích của nhà họ Trương là đúng. Nó dám cãi lại.”
Trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện mà Trương Ngọc Quân phải để bọn họ lợi dụng là luôn chuyện đương nhiên.
…..
Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành mãi đến 1 giờ chiều mới chuẩn bị về nhà họ Trương. Kiếp trước đi lại mặt cô chỉ đi tay không, chỉ mang một giỏ hoa quả lớn về làm quà lại mặt.
Không phải là Lục Cảnh Thành không chuẩn bị sẵn đồ cho cô, ngược lại còn rất đầy đủ. Châu báu trang sức cho hai người phụ nữ, bộ tranh chữ cho ông nội và một bộ chơi golf cho bố Trương.
Vì cô nhất quyết cảm thấy nếu dùng đồ của Lục Cảnh Thành chuẩn bị thì sẽ mất hết tôn nghiêm nên chỉ dùng tiền của mình mua đồ. Không ngờ lại khiến bố mẹ khó chịu, ông nội cũng tỏ ý không hài lòng.
Cuối cùng vẫn để Lục Cảnh Thành biết được, anh đã ký hợp đồng lớn với tập đoàn nhà họ Trương, để cho bọn họ chiếm hết lợi ích xem như là đền bù.
Lần này cô tiến bộ hơn, cô chẳng thèm mang cái gì về nhà. Lúc quản gia mang đồ được chuẩn bị sẵn để cô cầm đi. Cô nhìn một đống túi to túi nhỏ trước mặt, cô lắc đầu không cần.
Tại sao cô lại cần phải lấy lòng bọn họ, không phải bọn họ luôn ghét bỏ cô, nhưng lại không ghét bỏ quà cáp của cô.
Lục Cảnh Thành nhíu mày, anh lại nghĩ cô ghét bỏ đồ của anh nên mới không muốn mang về cho bên ngoại.
“Em không muốn dùng đồ của anh mua sao? Hay là không thích đồ này, muốn tự mình đi mua?”
Ngọc Quân vuốt đôi lông mày đậm đang nhíu lại của anh.
“Không cho anh cau mày.”
Rõ ràng là có một gương mặt đẹp trai, thế mà lại suốt ngày nhíu mày khó chịu, chẳng chịu cười bao giờ. Bảo sao thiên hạ đồn đại anh là tên điên khiến người khác khó chịu.
Bàn tay người con gái mềm mại thơm mát vuốt ve đôi lông mày, Lục Cảnh Thành lập tức dãn lông mày.
“Anh đừng có suốt ngày suy nghĩ rồi nghi ngờ lung tung. Anh cũng biết thái độ của nhà đó đối với em, suốt ngày chì chiết chê bai em. Em cũng chẳng muốn mặt nóng dán mông lạnh mà nịnh nọt của bọn họ.”
Cô tiện tay nhéo mặt anh một cái. Người dám nhéo mặt Lục Cảnh Thành trên đời này e rằng cũng chỉ có một mình Trương Ngọc Quân mà thôi.
“Tại sao em phải lấy tiền mà chồng em kiếm ra để đi mua đồ cho kẻ ghét bỏ em. Anh đừng có lo có tiền mà không có chỗ tiêu. Vợ anh tiêu tiền giỏi lắm đấy, nên anh phải cố gắng chăm chỉ làm việc, đừng để em phải tiết kiệm.”
Cô cười ngọt ngào.
“Không thì em cũng sẽ đi làm kiếm tiền nuôi anh.”
Bao nhiêu năm cô điên cuồng tiếp thu kiến thức vào đầu cũng không phải để không. Giờ có ném cô ra ngoài đường cô cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền.
Lục Cảnh Thành nghe cô nói, thản nhiên đáp lại một câu.
“Không cần tiết kiệm. Tiền của anh cả đời em cũng tiêu không hết.”
Ngọc Quân: “.....”
Được rồi. Anh giàu, anh có quyền. Cô nào dám chống đối.
Hôm nay là ngày lại mặt của Trương Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành, từ sớm người làm đã quét dọn nhà cửa, chuẩn bị thức ăn chờ đợi. Nhưng không ngờ đến trưa cũng chưa thấy mặt hai người đó.
Mẹ Trương nhíu mày khó chịu.
“Không hiểu sao đến giờ này mà hai người bọn chúng còn chưa chịu về nhà? Cái con bé Ngọc Quân kia đã lấy chồng rồi mà vẫn không chịu hiểu phép tắc.”
Trương Ngọc Quỳnh cười thầm. Có lẽ là bị tên điên Lục Cảnh Thành đó đánh đập tàn nhẫn đến mức không lết đi được nên không dám vác mặt về nhà. Mấy ngày hôm nay thậm chí nó còn không gọi điện thoại khóc lóc kể lể với cô ta.
Cô ta vẫn an ủi ngoài mặt với mẹ Trương,
“Chắc vừa mới tân hôn nên hai người họ thân mật hơi nhiều một chút, thế nên mới trễ thời gian đó. Mẹ đừng nóng giận mà hại sức khỏe.”
Mẹ Trương nhìn cô con gái nuôi, thở dài. Ước gì con bé là con ruột của bà, cũng may là nhà mẹ ruột của Ngọc Quân cũng biết điều, cầm tiền rồi về quê không mong mỏi tranh giành với bà.
“Cũng chỉ có con là hiểu chuyện.”
Cha Trương không đồng ý.
“Con cứ bênh vực nó mãi rồi để nó ỷ vào mà không hiểu chuyện. Lát nữa nó về đây thì nhất định bố phải mắng cho nó một trận.”
Trương Ngọc Quân vội nói.
“Bây giờ em ấy đã là phu nhân của tập đoàn lớn, bố mắng chửi em ấy nhỡ để Lục Cảnh Thành biết được lại không vui.”
“Nó là con gái của nhà ta, phải nghe lời hy sinh vì lợi ích của nhà họ Trương là đúng. Nó dám cãi lại.”
Trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện mà Trương Ngọc Quân phải để bọn họ lợi dụng là luôn chuyện đương nhiên.
…..
Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành mãi đến 1 giờ chiều mới chuẩn bị về nhà họ Trương. Kiếp trước đi lại mặt cô chỉ đi tay không, chỉ mang một giỏ hoa quả lớn về làm quà lại mặt.
Không phải là Lục Cảnh Thành không chuẩn bị sẵn đồ cho cô, ngược lại còn rất đầy đủ. Châu báu trang sức cho hai người phụ nữ, bộ tranh chữ cho ông nội và một bộ chơi golf cho bố Trương.
Vì cô nhất quyết cảm thấy nếu dùng đồ của Lục Cảnh Thành chuẩn bị thì sẽ mất hết tôn nghiêm nên chỉ dùng tiền của mình mua đồ. Không ngờ lại khiến bố mẹ khó chịu, ông nội cũng tỏ ý không hài lòng.
Cuối cùng vẫn để Lục Cảnh Thành biết được, anh đã ký hợp đồng lớn với tập đoàn nhà họ Trương, để cho bọn họ chiếm hết lợi ích xem như là đền bù.
Lần này cô tiến bộ hơn, cô chẳng thèm mang cái gì về nhà. Lúc quản gia mang đồ được chuẩn bị sẵn để cô cầm đi. Cô nhìn một đống túi to túi nhỏ trước mặt, cô lắc đầu không cần.
Tại sao cô lại cần phải lấy lòng bọn họ, không phải bọn họ luôn ghét bỏ cô, nhưng lại không ghét bỏ quà cáp của cô.
Lục Cảnh Thành nhíu mày, anh lại nghĩ cô ghét bỏ đồ của anh nên mới không muốn mang về cho bên ngoại.
“Em không muốn dùng đồ của anh mua sao? Hay là không thích đồ này, muốn tự mình đi mua?”
Ngọc Quân vuốt đôi lông mày đậm đang nhíu lại của anh.
“Không cho anh cau mày.”
Rõ ràng là có một gương mặt đẹp trai, thế mà lại suốt ngày nhíu mày khó chịu, chẳng chịu cười bao giờ. Bảo sao thiên hạ đồn đại anh là tên điên khiến người khác khó chịu.
Bàn tay người con gái mềm mại thơm mát vuốt ve đôi lông mày, Lục Cảnh Thành lập tức dãn lông mày.
“Anh đừng có suốt ngày suy nghĩ rồi nghi ngờ lung tung. Anh cũng biết thái độ của nhà đó đối với em, suốt ngày chì chiết chê bai em. Em cũng chẳng muốn mặt nóng dán mông lạnh mà nịnh nọt của bọn họ.”
Cô tiện tay nhéo mặt anh một cái. Người dám nhéo mặt Lục Cảnh Thành trên đời này e rằng cũng chỉ có một mình Trương Ngọc Quân mà thôi.
“Tại sao em phải lấy tiền mà chồng em kiếm ra để đi mua đồ cho kẻ ghét bỏ em. Anh đừng có lo có tiền mà không có chỗ tiêu. Vợ anh tiêu tiền giỏi lắm đấy, nên anh phải cố gắng chăm chỉ làm việc, đừng để em phải tiết kiệm.”
Cô cười ngọt ngào.
“Không thì em cũng sẽ đi làm kiếm tiền nuôi anh.”
Bao nhiêu năm cô điên cuồng tiếp thu kiến thức vào đầu cũng không phải để không. Giờ có ném cô ra ngoài đường cô cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền.
Lục Cảnh Thành nghe cô nói, thản nhiên đáp lại một câu.
“Không cần tiết kiệm. Tiền của anh cả đời em cũng tiêu không hết.”
Ngọc Quân: “.....”
Được rồi. Anh giàu, anh có quyền. Cô nào dám chống đối.
/49
|