Liễu Uyển Nhi ngồi trên ghế trong vườn hoa nhìn cửa sổ tầng cao nhất. Cô đã có hai ngày không đi thăm Vu Thiểu Đình,cô nhát gan không biết làm sao đối mặt hắn,từ nhỏ được mẫu thân dạy lễ nghi phép tắc,với lại ngày đó cô bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn cô cảm giác mình không còn trong sạch,thật xin lỗi anh Thiểu Đình. Tự trách cùng áp lực làm cho cô tâm trạng không yên gương mặt tiều tụy. “Tiểu Tiểu.” Đao Nhân ở lầu chót quan sát cô cả buổi,phát hiện tối nay cô có vẻ buồn bã, thân thể Tiểu Tiểu tựa hồ chịu áp lực lớn giống như chỉ cần một cọng rơm cũng sẽ đè được cô,làm cho người ta không nỡ nhìn cũng làm cho hắn không nhịn được đi tới xem cô. Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng thu lại suy nghĩ,sợ bị hắn phát hiện bí mật của mình. “Bác sĩ Đao” Dịu dàng lên tiếng chào hỏi. Ngồi xuống bên cạnh Liễu Uyển Nhi,Đao Nhân quan tâm hỏi: “Cô có tâm sự?” Lời quan tâm khiến cho Liễu Uyển Nhi cố gắng kiên cường trong nháy mắt sụp đổ,nước mắt đua nhau tuôn ra. “Cô làm sao vậy? Tại sao?” Đột nhiên rơi nước mắt làm Đao Nhân luống cuống tay chân. Đối mặt bệnh nhân bị thương nặng hắn muốn dùng toàn lực giúp đỡ,đối mặt quái thú hung ác hắn muốn giết chết bọn chúng, nhưng đối mặt nước mắt con gái bó tay chịu trói,trời ơi,ai tới nói cho hắn biết hắn nên làm thế nào? Liễu Uyển Nhi rơi nước mắt một hồi mới nói. “Bác sĩ Đao,cám ơn anh,em hiện tại tốt hơn nhiều.” Thở dài một hơi,không khóc nữa. “Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Khôi phục bình tĩnh Đao Nhân lấy ra bản tính bác sĩ,dịu dàng đối mặt người bị thương. Liễu Uyển Nhi trầm mặc,cô vô luận thế nào cũng sẽ không nói với hắn chuyện bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn,chú hôn cháu gái, đây là chuyện trái luân lý. Thấy cô lần nữa nhíu chặt chân mày,Đao Nhân biết nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng,hắn muốn giúp cô cho nên sửa lời nói: “Em đã mấy ngày không đi thăm Thiểu Đình.” Cô dĩ nhiên muốn đi thăm hắn,cô rất nhớ hắn. “Tại sao không đi?” Đao Nhân hướng dẫn từng bước. Liễu Uyển Nhi rốt cục nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi vì không đi thăm anh ấy.” “Em cố ý sao?” Đao Nhân không biết cô nhất có chuyện gì nhưng hắn không muốn ép cô nói. Lắc đầu nếu như có thể cô hi vọng chuyện kia vĩnh viễn không xảy ra. “Tiểu Tiểu.” Đao Nhân giữ lấy vai cô”Chỉ cần em không phải cố ý,anh tin Thiểu Đình nhất định sẽ tha thứ em,chẳng lẽ em không có lòng tin với hắn,các người có tình cảm nhưng không có lòng tin sao?” Nhìn ánh mắt kiên định của hắn Liễu Uyển Nhi cảm giác một sức mạnh chảy vào trong tim. Nhớ tới trước đó mình đối mặt bao áp lực cùng khó khăn,Vu Thiểu Đình đều cho cô an ủi,cho cô sức mạnh,đúng,cô tin anh Thiểu Đình. “Cám ơn.” Nhìn nụ cười hoa lê nở rộ sau cơn mua,tim Đao Nhân hơi bị run lên thu hồi ánh mắt nhìn cô. Lúc này tiếng động mở cửa lần nữa kéo suy nghĩ về thực tế. Tô Lực Hằng trở về,hai ngày này hắn luôn đi sớm về trễ thật giống như đặc biệt bận rộn. Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng đứng dậy. “Bác sĩ Đao,tôi đi trước.” Dứt lời cúi đầu,vội vã rời khỏi vườn hoa. Cô ấy không muốn gặp hắn,Tô Lực Hằng nắm chặc quả đấm. Nhìn Đao Nhân vẫn còn ngồi trên ghế,mới nhớ tới cảnh vừa rồi mình thấy,Tô Lực Hằng lạnh lùng nói: “Cậu rỗi rãnh lắm sao?” “Em xuống đây hóng mát một chút.” Nhìn dáng vẻ kỳ quái của người này,mình lại chọc hắn chỗ nào nha,Đao Nhân trong lòng hết sức không hiểu được. “Đi một chút rồi trở về làm việc.” Mang theo áp suất thấp dưới mười độ đi lướt qua bên người Đao Nhân,để lại một câu ra lệnh. Rùng mình một cái,Đao Nhân biết điều đứng dậy,đại ca nổi dóa,hắn nào dám ở lại nửa phút.
/202
|