Khi Tô Lực Hằng mang theo Liễu Uyển Nhi xuất hiện tại tầng cao nhất,Đao Nhân thoáng cái nhận ra cô,mặc dù mới tới Tô gia nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống xuyên thấu qua cửa sổ,hắn luôn thấy một cô bé ngồi một mình trên ghế trong vườn lẳng lặng nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên khuôn mặt mềm mại của cô,làm cho người ta không nhịn được muốn xóa đi nét ưu thương trên mặt cô. Vừa nhìn thấy Vu Thiểu Đình nằm trên giường,Liễu Uyển Nhi lập tức vọt tới,nắm lên tay hắn nhẹ giọng hô anh Thiểu Đình, nước mắt bất giác rơi xuống. Đao Nhân lập tức hiểu,cô nhóc này quan hệ không tầm thường với Vu Thiểu Đình,bây giờ nghĩ lại trên mặt cô tại sao có nét ưu thương chắc bởi vì Vu Thiểu Đình,hắn bỗng nhiên có chút hâm mộ người đàn ông nằm trên giường. Tô Lực Hằng khuôn mặt tối sầm nhìn cảnh trước mắt. Cô quan tâm tên nhóc kia như vậy? Lúc cha mẹ ruột thịt qua đời cũng chưa thấy cô thương tâm ,nhóc con đáng chết này thật không có lương tâm. Bỗng nhiên nghĩ nếu như hắn bị thương,nhóc con đó có lo lắng cho hắn không? Không tự chủ được Tô Lực Hằng cầm lấy dụng cụ cắt gọt của Đao Nhân đặt trên bàn lên. “Ôi!” Hét thảm một tiếng,Tô Lực Hằng con dao trong tay rơi xuống đất,chỉ thấy hắn cầm thật chặc tay trái của mình vẻ mặt khổ sở. Đao Nhân lập tức chạy đến xem xét vết thương trên tay hắn,chỉ thấy giữa ngón tay trái của Tô Lực Hằng bị dao cắt một vết nhỏ,vết thương không quan trọng lắm. “Đại ca,để em giúp anh xử lý vết thương.” Đao Nhân trong lòng cảm thấy rất kỳ quái,trước kia bất luận bị thương nặng hơn nữa Tô Lực Hằng ngay cả mày cũng không nhăn chút nào,hôm nay tại sao chỉ bị thương chút xíu phản ứng lại thảm thiết như vậy. Tô Lực Hằng chăm chú nhìn Liễu Uyển Nhi ngồi bên giường,thấy cô chẳng qua ngẩng đầu nhìn mình chứ không có bất kỳ cử động quan tâm,lửa giận trong lòng nhất thời vụt vụt tăng cao. “Không cần ngươi nhiều chuyện!”Rống một tiếng lớn vào mặt Đao Nhân,liền phất tay áo đi. Nhìn Tô Lực Hằng nổi giận đùng đùng rời đi,Đao Nhân có chút buồn bực,anh ấy lại bị gì? Hắn hình như đâu chọc tới anh ta. Liễu Uyển Nhi bị tiếng thét thảm thiết của Tô Lực Hằng hù dọa,chú nhất định bị thương rất nặng,thật lo lắng nha. Rời khỏi giường Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi nói với Đao Nhân: “Bác sĩ,ngài có thể cho tôi chút thuốc?Ta muốn đi xem chú một chút” “Tôi tên Đao Nhân,cô có thể gọi thẳng tên tôi.” Cầm mấy miếng dán cho Liễu Uyển Nhi,vế thương của Tô Lực Hằng rất nhỏ chỉ cần miếng dán này là đủ. “Cám ơn anh,Bác sĩ Đao.” Liễu Uyển Nhi vẫn không quen gọi thẳng tên hắn”Tôi tên Tiểu Tiểu,tôi đi xem chú một chút,anh Thiểu Đình phiền anh chăm sóc.” Nghĩ tới hai người vừa mới rời đi,Đao Nhân cảm giác giữa bọn họ hình như có gì khác thường? Đúng rồi,là mập mờ nhưng bọn họ là chú cháu, rối loạn,loạn rồi,toàn bộ rối loạn. Thôi,hắn chỉ cần lo tốt công việc chữa bệnh của mìnhvề phần tình cảm phức tạp không phải hắn có thể giải quyết. Nhìn thoáng qua Vu Thiểu Đình nằm trên giường,người anh em,cậu phải nhanh tỉnh dậy. ………. Đi tới phòng của Tô Lực Hằng,Liễu Uyển Nhi nhẹ gõ cửa,không thấy đáp lại. “Chú,chú đang ở bên trong sao?” Hỏi đồng thời cũng đem lỗ tai áp vào trên cửa. Lúc này,cửa bỗng nhiên mở ra,Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn. Chỉ thấy gương mặt Tô Lực Hằng nhăn nhúm như tờ giấy,nhìn chằm chằm ngoài cửa. “Cháu ngoại trừ thích rình còn thích nghe lén đúng không? !”Giọng nói ác độc phun ra làm Liễu Uyển Nhi đỏ mặt nghĩ lại hành động trước đó của mình. Nhưng nghĩ đến Tô Lực Hằng bị thương,liền vội vàng nói: “Chú,vết thương của chú nghiêm trọng lắm sao?” Nghe nói như thế,lửa giận trong lòng Tô Lực Hằng tiêu tán không ít,coi như nhóc con nhà ngươi có chút lương tâm. Vì phối hợp vết thương của mình Tô Lực Hằng bấm chặt vào vết thương giữa ngón tay,làm ra vẻ mặt khổ sở. Xem ra chú bị thương rất nặng,Liễu Uyển Nhi vội vàng cầm tay hắn đến xem xét,phát hiện đầu ngón tay rách một đường,bên trên đang rỉ ra máu tươi. Thật ra đó do Tô Lực Hằng mới vừa bấm vào tay mình cứng rắn nặn ra . Phía trên rỉ máu làm cho Liễu Uyển Nhi lòng cũng co rút đau đớn,đưa ngón tay đến trước miệng mình,thổi hơi về phía vết thương. Khi còn bé mỗi lần cô bị cắt trúng tay mẹ luôn thổi cho cô,cảm giác đau đớn sẽ tan biến rất nhiều. Một trận tê dại từ ngón tay thoáng cái lan khắp toàn thân,Tô Lực Hằng thân thể run lên,chết tiệt,nhóc con này biết bản thân đang làm gì không? Cảm giác giữa ngón tay khơi dậy dục vọng trong người hắn,nếu không dừng lại hắn có thể sẽ nổi thú tính,nhưng hắn phát hiện mình một chút cũng không nỡ rời khỏi bàn tay cô,môi cô,trời ơi,chỉ cho hắn một con đường sáng đi. Cuối cùng kết thúc động tác vù vù,Liễu Uyển Nhi xé mở miếng dán Đao Nhân cho cô,cẩn thận dán vào vết thương trên tay của Tô Lực Hằng,động tác cực kỳ dịu dàng. “Tốt lắm,như vậy sẽ đỡ đau.” Nhìn cô nhóc lộ ra nụ cười ngọt ngào với mình,Tô Lực Hằng trong lòng như bị ma quỷ xui khiến,ăn cô,ăn cô! Trước một khắc muốn nhào về phía cô,lý trí rốt cục chiến thắng ma quỷ,Tô Lực Hằng xoay người vọt vào phòng tắm,mở ra vòi hoa sen,dòng nước lạnh như băng chạy xuống cuốn đi tà niệm trên người hắn. Không biết Tô Lực Hằng tại sao đột nhiên đi tắm,nhưng nghĩ đến vết thương trên ngón tay hắn,Liễu Uyển Nhi vô cùng lo lắng nói với người trong phòng tắm”Chú,cẩn thận tay của mình.” Trong phòng tắm trừ tiếng nước chảy không có bất kỳ đáp lại,Liễu Uyển Nhi chỉ có thể từ bỏ rời đi,bằng không cô sẽ thấy Tô Lực Hằng chỉ quấn quanh khăn tắm. Nhưng chú tại sao lại muốn đi tắm? Liễu Uyển Nhi thủy chung nghĩ mãi mà không hiểu.
/202
|