Liễu Uyển Nhi cho rằng cô cả đời cũng sẽ không về căn nhà này. Nhìn biệt thự nhà họ Tô từng đem đến cho cô vô số niềm vui xen lẫn đau lòng,là nơi để cô sống ở thế giới hiện đại,trong lòng hàng vạn hàng nghìn xúc động ùa đến. Ấn xuống chuông cửa,mở cửa chính là một gương mặt xa lạ. “Xin hỏi cô tìm ai?” Cô gái giúp việc lên tiếng hỏi. “Tôi tìm Tô Lực Hằng tiên sinh,xin hỏi ngài ấy có ở nhà không?” Gọi tên của hắn,ba chữ này cô đã tránh nó suốt năm năm. “Xin chờ một chút.” Dứt lời người giúp việc đóng cửa lại. Chỉ chốc lát sau,cửa một lần nữa mở ra,vẫn là cô giúp việc vừa rồi. “Mời cô vào,tiên sinh đang chờ cô tại thư phòng,ngài ấy nói cô biết đường.” Cười nhạt với cô giúp việc,bước vào cửa Tô gia. Xuyên qua sân vườn sau nhà,trí nhớ rối rắm ùa nhau mà đến,ở chỗ này cô và anh Thiểu Đình yêu nhau,cũng ở chỗ này cô bị người đàn ông gọi là chú cường thế cướp đi nụ hôn của mình. Nơi này để lại rất nhiều hồi ức cho cô,có vui vẻ ,có tổn thương,có lo lắng,mà hôm nay tất cả đều theo gió tan biến . . . . . . Mang theo hồi sức bước lên lầu hai,đi tới trước thư phòng quen thuộc,nhẹ tay gõ lên cửa gỗ lim. “Đi vào.” Giọng nói xa cách năm năm vẫn trầm thấp làm cho cô sợ hãi,chẳng qua lúc này sợ hãi là lo lắng hay động lòng cô lúc này không thể phân rõ. Thật ra bắt đầu từ lúc Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa Tô Lực Hằng đã nhìn thấy cô qua màn cửa sổ,tâm trạng kích động không cách nào ức chế,chỉ muốn lao xuống ôm cô không để cho cô rời đi. Nhưng chỉ thoáng cái hắn đoán được mục đích của chuyến đi này,tức giận ùa nhau mà đến,hắn thà cô không đến tìm mình như vậy hắn còn có thể tự nói với mình,hai người đàn ông đó cũng không quan trọng giống như suy nghĩ của cô. Tức giận biến mất sau đó là tiếng gõ cửa của cô. Tô Lực Hằng ngừng thở,một khắc cô mở cửa ra,dáng người cô xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn,năm năm qua nổi nhớ cùng yêu hận tình cừu hoàn toàn bộc phát vào giờ khắc này,tim hoàn toàn mất đi quy luật. Đây là năm năm sau,Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lực Hằng. Hắn thay đổi,trên khuôn mặt anh tuấn có thêm một phần phong sương,ánh mắt đã lạnh lùng giờ càng thêm lạnh như băng,trong phút chốc cô cảm thấy đau lòng. Điều chỉnh lại tâm trạng mình,mở miệng nhẹ nhàng hô lên: “Chú.” Tiếng gọi đó khiến lòng Tô Lực Hằng chìm xuống đáy cốc. Xoay người không để cho cô phát hiện mình bị thương. Năm năm sau,hắn lại trở thành chú của cô,thời gian thật trêu người.
/202
|