“Tiểu Tiểu,em đã tỉnh?” Liễu Uyển Nhi mở mắt,nếu như có thể cô thật sự không muốn tỉnh lại sớm. Tại sao hắn nói như vậy? Cô đã hỏi hắn tại sao dạy cô bắn súng,câu trả lời của hắn vì để cô có thể tự bảo vệ mình nhưng sự thật lại muốn biến cô thành xã hội đen. Cố gắng không để mình nghĩ tình yêu hắn dành cho cô chỉ là lợi dụng,kết quả vết thương chồng chất như cũ,cái gì bảo vệ,cái gì tình yêu,cái gì hôn nhân, toàn bộ đều là công cụ trả thù. Mệt mỏi quá,bỗng nhiên không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn,không muốn nghe giọng nói của hắn,bởi vì cô đã không phân biệt được câu nào hắn nói mời là sự thật. “Anh Thiểu Đình,hãy đưa em đi.” Chết lặng nói ra một câu,cũng là cầu xin trong lòng cô. Lời cô khiến cho hắn giật mình,nước mắt của cô làm cho hắn đau lòng nhưng vẫn không hy vọng cô dễ buông tha đoạn tình cảm này,nhưng hắn nhìn được tia tuyệt vọng đối với người kia trong mắt cô. “Tiểu Tiểu,có lẽ đại ca chỉ nói đùa.” “Hắn nói đùa nhiều lắm.” Thản nhiên nói nhưng mang theo đau lòng. Tuyệt vọng trong mắt cô khiến Vu Thiểu Đình trầm mặc,một lát sau mới nói: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật muốn rời khỏi đại ca?” Gật đầu,trong ánh mắt tràn đầy kiên định. Giờ khắc này Vu Thiểu Đình có quyết định,chỉ cần cô đồng ý hắn có thể cùng cô lưu lạc mọi nơi. Vươn tay về phía cô,kéo cô vào trong ngực mình,dưới chân nhắc lên,nhảy lên bệ cửa sổ. Chăm chú nhìn cô bé trong ngực: “Hỏi em một lần cuối,thật quyết định muốn sao? Bước ra một bước này sẻ không thể quay đầu lại.” Gật đầu,cô vốn không thuộc về nơi này,rời đi có lẽ một lần nữa tìm kiếm chân chính mình. “Nhắm mắt lại.” Một tiếng dặn dò,Vu Thiểu Đình ôm chặt cô bé trong ngực nhảy ra bệ cửa sổ,hai bóng người cứ như vậy biến mất dưới ánh trăng. Tô Lực Hằng đuổi đi Lâm Cẩm Quyền,đẩy ra cửa phòng bệnh lại phát hiện trên giường trống rỗng không thấy bóng dáng. “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu.” Gọi tên của cô nhưng không nghe được bất kỳ câu trả lời,trong lòng an ủi mình cô sẽ không gặp chuyện không may dưới mí mắt mình. “Đại ca,Thiểu Đình cũng không thấy.” Lời Khinh Vân như một chậu nước lạnh tạt lên tay chân lạnh như băng của Tô Lực Hằng . Không,một người là cô gái hắn yêu nhất,một người là anh em hắn tín nhiệm nhất,bọn họ sẽ không cùng nhau phản bội hắn! “Đi tìm mau,đào sâu bệnh viện ba thước cũng phải tìm cho được bọn họ.” Trong giọng nói mang theo run rẩy cùng bối rối. Tiểu Tiểu,mau trở lại,không nên dùng cách tàn nhẫn như vậy rời khỏi anh,trong mắt Tô Lực Hằng đều mang theo vô tận van xin.
/202
|