Thực Tập Sinh

Chương 83 - Muốn Tiến Thân Phải Lăn Lộn, Phải Biết Diễn Kịch Hay 4

/85


Vì ông chủ của HY – Vu Hoa Ưng tham dự, để đáp lễ, người đứng đầu Phong Hoa – Trương Kiến Đông cũng tham gia lễ tri ân. Sau khi chào hỏi tất cả quan chức cao cấp của HY, đợi Vu Hoa Ưng đọc diễn văn xong, Trương Kiến Đông cũng chuẩn bị rút lui.

Vừa bước đến cửa chính, ông thấy con trai mình đang nắm tay một cô bé nói gì đó, cô bé kia đương nhiên không để con trai ông nắm tay, còn đứng ngây ra đó, bĩu môi không nói lời nào. Trương Kiến Đông nhận ra cô bé kia chính là Tống Noãn mà ông từng gặp ở công ty, lại thấy dáng vẻ con trai mình dường như không giải quyết được tình huống này, lắc đầu thầm nghĩ tên nhóc này thật kém cỏi, ngay đến theo đuổi con gái cũng không biết, ông bèn đi tới, vỗ vai con bảo: “Trương Thịnh, sao không giới thiệu một chút?”

Cô bé kia vừa nghiêng đầu thấy Trương Kiến Đông, vẻ mặt hốt hoảng, giống như làm chuyện xấu bị thầy giáo bắt gặp, cô tránh khỏi vòng tay Trương Thịnh, cung kính gật đầu: “Chào tổng giám đốc Trương!”

Tổng giám đốc Trương mỉm cười gần gũi: “Có dịp đến nhà chơi.” Thần thái lẫn giọng nói đều như coi Tống Noãn là người một nhà, ở đây rất nhiều người nghe thấy, ai nấy đều nhỏ to bàn tán.

Tống Noãn đỏ mặt, nhìn xung quanh rồi lặng lẽ gật đầu.

“Vậy ngày mai nhé.” Trương Thịnh sợ rằng Tống Noãn sẽ đổi ý, thừa dịp chớp lấy cơ hội, cứ như thế Tống Noãn bị ép đi gặp cha mẹ cậu ta.

Lễ tri ân kéo dài đến mười giờ tối, sau khi khách khứa về hết, Tống Noãn còn ở lại thu dọn tàn cuộc, xong xuôi đã đến hơn mười hai giờ. Thế nhưng Hách Mẫn còn về muộn hơn cô, nhấp nhổm không yên như đang chờ ai, Tống Noãn cũng không tiện hỏi nhiều, hơn nữa lúc này cũng quá mệt mỏi, xong việc cô quay về ký túc xá ngay, phát hiện hai chân mình sưng vù.

Chu Cách Cách về nhà, càng đến gần ngày tốt nghiệp, cô càng không muốn ở lại kí túc xá vì không chịu được bầu không khí chia ly.

Sau khi rửa mặt, Tống Noãn nằm trên giường một mình, toàn thân uể oải nhưng suy nghĩ lại rất vui vẻ, cô nhớ lại chuyện ban nãy: Ban đầu là cô tự làm xấu mặt mình ở bãi đậu xe, sau đó cha của Trương Thịnh mời làm khách, kế đến là ánh mắt lạnh như băng của Hách Mẫn… Suy nghĩ miên man một lúc cô đã ngủ quên mất.

Ngày hôm sau mơ màng tỉnh dậy, cô thay quần áo rồi đi làm, sáng sớm giờ cao điểm mà sao không bị kẹt xe, sao đi đường cũng thuận lợi thế này? Đến cửa công ty, ngoài bảo vệ thì chỉ có dì dọn vệ sinh, chẳng có không khí gì cả. Tống Noãn thấy lạ, lẽ nào mình đang nằm mơ? Nhìn điện thoại, lát sau cô mới ngộ ra, thì ra bây giờ mới sáu giờ bốn mươi lăm phút.

Đến rồi thì cứ vào thôi, Tống Noãn vừa tiếc nuối giấc ngủ hoàng kim ấm áp, vừa bấm nút đợi thang máy, bình thường công ty rất náo nhiệu, hôm nay vắng bóng nhất thời cảm thấy cô quạnh. Tống Noãn bỗng thấy lạnh, cô kéo chặt áo khoác rồi bước vào thang máy.

Hành lang dài không động tĩnh có phần ghê rợn, Tống Noãn muốn vào lập tức vào phòng làm việc mở điều hòa, bèn vội vàng lấy thẻ ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Tống Noãn sợ ngây người: Cô thấy Hách Mẫn đang ở cùng với trưởng phòng kinh doanh Trần Kiến, họ không phải ôm nhau thông thường mà Hách Mẫn ngồi hẳn vào lòng Trần Kiến.

Phản ứng đầu tiên của Tống Noãn là đóng cửa lại, tim cô đập thình thịch, cố hít thở bình thường, liên tiếp tự hỏi bản thân: Làm sao bây giờ? Cô nhớ từng có một câu chuyện cười rằng, một người đàn ông nộp đơn xin làm phục vụ nhà hàng, ông chủ hỏi, nếu anh đẩy cửa vào phát hiện một cô gái đang tắm, anh sẽ xử lý thế nào? Anh ta đáp, tôi sẽ nói, xin lỗi cô. Ông chủ bảo, sai rồi, anh phải nói, xin lỗi ông. Giờ phút này có có nên nói một tiếng xin lỗi không?

Suy nghĩ mãi, cô quyết định lặng lẽ bỏ đi, xuống dưới lầu ăn một xửng há cảo hấp, uống một cốc sữa đậu nành lớn, loanh quanh mãi đến chín giờ mới quay về công ty. Lúc này, trong công ty đã là cảnh vui nhộn, các đồng nghiệp vai đeo túi xách, tay cầm báo tay cầm đồ ăn sáng, tiếng chào hỏi vang lên khắp phía, người người xếp hàng dài ở cửa thang máy tầng một và tầng hai.

Đến phòng làm việc, Hách mẫn đã ngồi trước máy vi tính chuẩn bị bảng biểu, cô nàng thản nhiên bắt chuyện với Tống Noãn: “Đến rồi à?” Đồng thời tiện tay đưa một xấp văn kiện cho cô, “Mau sắp xếp giúp tôi!” Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tống Noãn ngây ngô gật đầu, thầm khâm phục hành động của chị ta, quả đúng là một diễn viên có hạng. Cô hiểu ra một điều, muốn thăng tiến phải biết diễn kịch hay!


/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status