Thực Tập Sinh
Chương 66 - Mỗi Năm Chúc Tết, Mỗi Tháng Đến Thăm, Mỗi Tuần Gọi Điện, Mỗi Ngày Chào Hỏi Qua Msn 4
/85
|
Ngày hôm sau, biết Điền Lương Vân muốn giới thiệu kỹ sư cho Chu Cách Cách, nhất thời cảm thấy hoảng sợ: Vị giám đốc Điền này khá xảo quyệt, có thể nói là một người rất khó bị thuyết phục, bình thường có thể xưng anh gọi em với người ta vô cùng thân thiết, nhưng nói đến chuyện làm ăn, giám đốc Điền liền tắt điện thoại không tiếp, làm khó người ta muốn chết. Chính vì thế, Hoàng Hiểu Phong mới bảo người mới liên lạc với ông ta, nhưng để chắc chắn hơn, anh ta còn gọi điện cho giám đốc Điền, bảo ông ta đừng để ý đến những thực tập sinh. Nhưng không ngờ rằng, Chu Cách Cách không bỏ cuộc, lại còn có thể xua tan mây mù để nhìn thấy trăng sáng.
Việc này Hoàng Hiểu Phong cũng không dám chận trễ, lúc này không ra quân thì còn đợi đến lúc nào? Chiều hôm đó anh ta cùng Cách Cách đến gặp giám đốc Điền. Ông ta quả nhiên không nuốt lời, gọi điện bảo kỹ sư Lâm tới: “Đây là kỹ sư Lâm, công việc cụ thể thế nào thì cứ nói với cậu ta.”
“Kỹ sư Lâm…”
“Chúng tôi…”
Hoàng Hiểu Phong và Chu Cách Cách đồng thời lên tiếng, Hoàng Hiểu Phong trừng mắt nhìn Cách Cách, Cách Cách biết ý không nói nữa, cô trề môi, sau đó chuyển sang trạng thái lắng nghe.
Trong mắt Điền Lương Vân, Cách Cách vô cùng đáng yêu, nhìn sang Hoàng Hiểu Phong đang giới thiệu sản phẩm cùng kỹ sư Lâm, lòng thầm nghĩ anh ta nói sai về cô gái kia, lúc này thấy công việc có tiến triển, lại tự nguyện theo cô nàng đến, quả là cơ hội mà.
Sau khi trao đổi, kỹ sư Lâm theo lệ cũ bảo Hoàng Hiểu Phong để lại tư liệu về sản phẩm. Hoàng Hiểu Phong biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi giao những tài liệu này cho kỹ sư Lâm, chúng sẽ bị biến thành giấy vụn ngay trong hôm nay, tuyệt đối không đợi đến mai, vì mai lại có rất nhiều công ty gửi tư liệu tới. Do đó, Hoàng Hiểu Phong cố mời giám đốc Điền và kỹ sư Lâm đi ăn, muốn sau khi bàn việc ở công ty có thể tiếp tục củng cố cảm tình trên bàn cơm.
Nhưng giám đốc Điền quyền to chức trọng một năm kiếm hơn tám mươi triệu, những người mời ông ta dùng cơm đều bị từ chối, người bình thường không mời nổi, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng giám đốc Điền nể mặt Hoàng Hiểu Phong, ông ta nói: “Tiểu Hoàng à, hôm nay anh có việc nên không tiện. Nếu không để kỹ sư Lâm đại diện cho anh được rồi, thanh niên với nhau cảm thấy thoải mái hơn, lão già như anh sẽ làm mất vui, ha ha ha ha.”
Lòng Hoàng Hiểu phong thầm than khổ, chi phí tiếp khách mỗi nhân viên tiêu thụ của HY có giới hạn, nhất định phải dùng ở lưỡi dao, quyền quyết định việc mua bán này ở trong tay của Điền Lương Vân, kỹ sư Lâm không có tý tác dụng nào, Điền Lương Vân chính là lưỡi dao, kỹ sư Lâm cùng lắm là sống dao. Nhưng những lời này anh ta cũng không tiện nói, đành làm ra vẻ thân thiết với kỹ sư Công: “Được được, Tiểu Lâm, tan sở chúng ta đi, không được từ chối đâu.”
Xem ra Tiểu Lâm thường đại diện cấp trên dùng cơm nên không từ chối, trực tiếp lên xe của Hoàng Hiểu Phong. Hoàng Hiểu Phong vừa lái xe vừa nghĩ miên man, thiếu chút nữa tông vào xe người ta, anh ta định để Cách Cách đi ăn với Tiểu Lâm, mình không tham gia, dù sao mình cũng là một quản lí, mời khách không thể quá sơ sài, Cách Cách chỉ là một thực tập sinh, ở Starbucks là được, khách thì cá xào cải chua, tôm hùm sốt cay, ăn cái gì cũng không mất mặt.
Thế là anh ta dùng điện thoại dự phòng gọi vào di động mình thường dùng, sau đó vờ nói chuyện điện thoại: “Tôi đang lái xe, lát nữa đi ăn cùng với vị khách quan trọng…” “Quan trọng”, hai chữ đó hết sức vang dội, “Cái gì? Nhất định phải tới sao? Tôi thực sự bận việc mà! Chết tiệt, làm gì chứ? Được rồi, tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hoàng Hiẻu Phong quay đầu rất thành khẩn xin lỗi kỹ sư Lâm: “Thật ngại quá, công ty có việc gấp, tôi phải về ngay.”
Kỹ sư Lâm tỏ ý: Anh bận thì thôi, tôi không có vấn đề gì.
Sau khi được kỹ sư Lâm thông cảm, Hoàng Hiểu Phong nghiêm túc căn dặn Chu Cách Cách: “Tiểu Chu, nhất định phải tiếp đãi kỹ sư Lâm thật tốt, ngày mai đưa hóa đơn tôi sẽ đi thanh toán.” Chữ “tôi” của anh ta được nhấn mạnh, ý nói với tiểu Lâm, bữa cơm này dù là Chu Cách Cách tiếp, nhưng người trả tiền chình là “tôi”, Hoàng Hiểu Phong!
Việc này Hoàng Hiểu Phong cũng không dám chận trễ, lúc này không ra quân thì còn đợi đến lúc nào? Chiều hôm đó anh ta cùng Cách Cách đến gặp giám đốc Điền. Ông ta quả nhiên không nuốt lời, gọi điện bảo kỹ sư Lâm tới: “Đây là kỹ sư Lâm, công việc cụ thể thế nào thì cứ nói với cậu ta.”
“Kỹ sư Lâm…”
“Chúng tôi…”
Hoàng Hiểu Phong và Chu Cách Cách đồng thời lên tiếng, Hoàng Hiểu Phong trừng mắt nhìn Cách Cách, Cách Cách biết ý không nói nữa, cô trề môi, sau đó chuyển sang trạng thái lắng nghe.
Trong mắt Điền Lương Vân, Cách Cách vô cùng đáng yêu, nhìn sang Hoàng Hiểu Phong đang giới thiệu sản phẩm cùng kỹ sư Lâm, lòng thầm nghĩ anh ta nói sai về cô gái kia, lúc này thấy công việc có tiến triển, lại tự nguyện theo cô nàng đến, quả là cơ hội mà.
Sau khi trao đổi, kỹ sư Lâm theo lệ cũ bảo Hoàng Hiểu Phong để lại tư liệu về sản phẩm. Hoàng Hiểu Phong biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi giao những tài liệu này cho kỹ sư Lâm, chúng sẽ bị biến thành giấy vụn ngay trong hôm nay, tuyệt đối không đợi đến mai, vì mai lại có rất nhiều công ty gửi tư liệu tới. Do đó, Hoàng Hiểu Phong cố mời giám đốc Điền và kỹ sư Lâm đi ăn, muốn sau khi bàn việc ở công ty có thể tiếp tục củng cố cảm tình trên bàn cơm.
Nhưng giám đốc Điền quyền to chức trọng một năm kiếm hơn tám mươi triệu, những người mời ông ta dùng cơm đều bị từ chối, người bình thường không mời nổi, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng giám đốc Điền nể mặt Hoàng Hiểu Phong, ông ta nói: “Tiểu Hoàng à, hôm nay anh có việc nên không tiện. Nếu không để kỹ sư Lâm đại diện cho anh được rồi, thanh niên với nhau cảm thấy thoải mái hơn, lão già như anh sẽ làm mất vui, ha ha ha ha.”
Lòng Hoàng Hiểu phong thầm than khổ, chi phí tiếp khách mỗi nhân viên tiêu thụ của HY có giới hạn, nhất định phải dùng ở lưỡi dao, quyền quyết định việc mua bán này ở trong tay của Điền Lương Vân, kỹ sư Lâm không có tý tác dụng nào, Điền Lương Vân chính là lưỡi dao, kỹ sư Lâm cùng lắm là sống dao. Nhưng những lời này anh ta cũng không tiện nói, đành làm ra vẻ thân thiết với kỹ sư Công: “Được được, Tiểu Lâm, tan sở chúng ta đi, không được từ chối đâu.”
Xem ra Tiểu Lâm thường đại diện cấp trên dùng cơm nên không từ chối, trực tiếp lên xe của Hoàng Hiểu Phong. Hoàng Hiểu Phong vừa lái xe vừa nghĩ miên man, thiếu chút nữa tông vào xe người ta, anh ta định để Cách Cách đi ăn với Tiểu Lâm, mình không tham gia, dù sao mình cũng là một quản lí, mời khách không thể quá sơ sài, Cách Cách chỉ là một thực tập sinh, ở Starbucks là được, khách thì cá xào cải chua, tôm hùm sốt cay, ăn cái gì cũng không mất mặt.
Thế là anh ta dùng điện thoại dự phòng gọi vào di động mình thường dùng, sau đó vờ nói chuyện điện thoại: “Tôi đang lái xe, lát nữa đi ăn cùng với vị khách quan trọng…” “Quan trọng”, hai chữ đó hết sức vang dội, “Cái gì? Nhất định phải tới sao? Tôi thực sự bận việc mà! Chết tiệt, làm gì chứ? Được rồi, tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại, Hoàng Hiẻu Phong quay đầu rất thành khẩn xin lỗi kỹ sư Lâm: “Thật ngại quá, công ty có việc gấp, tôi phải về ngay.”
Kỹ sư Lâm tỏ ý: Anh bận thì thôi, tôi không có vấn đề gì.
Sau khi được kỹ sư Lâm thông cảm, Hoàng Hiểu Phong nghiêm túc căn dặn Chu Cách Cách: “Tiểu Chu, nhất định phải tiếp đãi kỹ sư Lâm thật tốt, ngày mai đưa hóa đơn tôi sẽ đi thanh toán.” Chữ “tôi” của anh ta được nhấn mạnh, ý nói với tiểu Lâm, bữa cơm này dù là Chu Cách Cách tiếp, nhưng người trả tiền chình là “tôi”, Hoàng Hiểu Phong!
/85
|