Thực Tập Sinh

Chương 49 - Đồ Ngốc, Cô Lại Vượt Cấp Nữa Rồi Đấy (2)

/85


Hóa ra phòng tiêu thụ muốn mượn lễ tri ân để mời những khách hàng tiềm năng, trong đó có những vị khách rất có máu mặt, phòng tiêu thụ đã nhờ tổng giám đốc lo liệu những việc quan trọng. Trần Kiến nói rất hay: “Chỉ cần bọn họ tới đây, chúng ta nhất định không để họ chạy thoát.” Quân lệnh đã được hạ, tổng giám đốc không thể không phối hợp, trước tiên phải mời được khách hàng tới.

Tống Noãn nhìn danh sách Hách Mẫn đưa tới, tổng cộng có bảy công ty, người đầu tiên là một kẻ có máu mặt trong ngành sản xuất, chẳng trách phòng tiêu thụ không mời được.

Hách Mẫn cũng rất tức giận, oán hận phòng tiêu thụ: “Lễ tri ân là do bọn họ làm mà chuyện gì cũng đến tay chúng ta, em xem danh sách này đi, còn phải liên lạc rồi báo qua cho bọn họ, để chị chống mắt lên xem, không có mũi khoan thì đừng học đòi làm gốm! Chị thật sự rất bực, phòng bọn họ có đại công tử Trương Thịnh của Phong Hoa, bảo cậu ta làm còn sợ không được việc? Sao còn đổ hết lên đầu chúng ta? Tổng giám đốc Trần muốn Trương Thịnh có kinh nghiệm trong công việc, dao muốn sắc thì phải mài, lễ tri ân này chính là dịp tốt để cậu ta thể hiện.” Liếc mắt nhìn Tống Noãn, nhận ra không nên nói những chuyện này trước mặt thực tập sinh, thế là chị ta liền chuyển chủ đề, “Không nói những chuyện thừa thãi nữa, Tống Noãn, những lời này chị nói với em, em đừng đi nhiều chuyện với đám thực tập sinh bên phòng tiêu thụ đấy. Chị thấy em rất có tiềm năng, nếu em muốn chị sẽ chỉ bảo em, công việc lần này do tổng giám đốc Uông trực tiếp bàn giao, em nên nhớ kỹ, cấp trên bảo sống đứng thì em không được chết ngồi. “

Tống Noãn nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hách Mẫn, lớp trang điểm không thể giấu được quầng thâm ở mắt, đối với người cô hướng dẫn thực tập hà khắc này khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ, cảm thông xen lẫn kính trọng: phụ nữ có chức có quyền thật không dễ dàng gì.

Nhưng sự kính trọng của Tống Noãn đối với Hách Mẫn nhanh chóng bị dập tắt vì Hách Mẫn đùn đẩy cục xương khó gặm này cho Tống Noãn, chị ta chỉ liên lạc với hai công ty có người quen trong đó: “Trước mắt em thử liên hệ với năm công ty này đi, đừng nói em là thực tập sinh, liên lạc được thì nói cho chị biết, không được cũng phải báo cáo cho chị.”

  Qua mấy ngày thực tập, Tống Noãn đã học được nhiều quy tắc, những quy tắc này liên quan đến Hách Mẫn, chị ta rất thích tranh công, tất nhiên khi ấy chẳng hề nhớ đến Tống Noãn; việc chẳng xong thì khi cấp trên hỏi đến, chị ta ít nhiều cũng đã dặn dò người sau. Tóm lại, Tống Noãn chỉ là nhân vật phụ, dù có diễn trò gì cũng không được để mắt đến, ngay cả phụ đề cô cũng chẳng có. Mặc dù vậy nhưng Tống Noãn không được từ chối, vì một khi từ chối, Hách Mẫn sẽ nói với cấp trên trách nhiệm của cô nặng nề bao nhiêu, thực tập sinh mà chẳng được việc gì… Kết quả sau cùng chính là: cấp trên sẽ đào thải thực tập sinh vô dụng ấy đi…

Hách Mẫn phân chia công việc xong liền đến nhà ăn ăn sáng, Tống Noãn nhân cơ hội phòng làm việc không có ai liền chiếm tiện nghi một chút: dùng điện thoại của công ty gọi điện hỏi thăm cha mẹ ở Tam Á.

Lúc này, vợ chồng thầy Tống đang họp gia đình ở khách sạn ở Đại Đông Hải , đề tài thảo luận chính là chuyện đại sự của con gái. Thầy Tống cho rằng cái cậu Trương Thịnh kia nhất định không phải người tốt lành gì, hiện tại xã hội đang tuyên truyền bảo vệ môi trường xanh, tiết kiệm năng lượng mà lại có thể vung tiền như rác thuê xe Mercedes.

Bà Tống phụ họa theo: “Chính là thế, có rất nhiều cách để thể hiện tâm ý, hà tất phải lãng phí tiền vào chiếc xe chứ!”

Thầy Tống cảm thấy loại con trai này không đáng tin cậy, nhất định không thể giao con gái cho cậu ta.

Bà Tống cho rằng, cũng không thể dùng một gậy đánh chết người, chí ít cậu ta cũng có thành ý.

Vợ chồng thầy Tống càng nói càng bất đồng, hậu quả sinh ra tất nhiên là cãi nhau. Tống Noãn gọi điện tới, cô nói: “Tại sao cha mẹ không đến khách sạn Thiên Vực, Trương Thịnh đã cọc tiền hết rồi, một nghìn bốn trăm đồng một đêm đấy!”

Thầy Tống nói: “Con à, từ xưa đến nay không ai cho không ai thứ gì cả, con suy nghĩ thử xem tại sao cậu ta lại đối xử tốt với chúng ta như vậy, nhất định là có ý đồ với con rồi.”

“Cha đừng nói khó nghe vậy được không? Ý đồ gì chứ? Con cảm thấy Trương Thịnh không sai, con quyết định thử với cậu ta xem sao. Đừng nói với con hôn nhân mà không có tình yêu thì chỉ là trò chơi, nếu vậy thì cả thành phố này đều là…” Đang nói, Uông Tư Viễn đột nhiên đi vào phòng làm việc, anh ta lúc nào cũng đến sớm, Tống Noãn vội vàng chuyển từ tiếng Nam Kinh thành tiếng phổ thông, “Được rồi tổng giám đốc Vương, cảm ơn ngài, tạm biệt.”

Uông Tư Viễn nhìn Tỗng Noãn cười: “Gọi điện thoại cho giám đốc Vương à, đã tới giờ làm việc đâu!”

Tống Noãn lúng túng, tự nhủ mình thật ngu ngốc, một vị giám đốc nào có rảnh rỗi nhận điện thoại của thực tập sinh vào sáng sớm chứ? Lẽ ra phải gọi là Tiểu Vương.


/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status