Thực Tập Sinh

Chương 4 - Báo Cáo Ngày Đầu Tiên(4)

/85


Người mới đến công ty báo cáo, rốt cuộc phải ăn mặc thế nào nhỉ.

Tống Noãn Vốn định mặc bộ quần áo mà cô vẫn dùng để đi phỏng vấn: Áo sơ mi trắng + váy đầm liền mỏng màu cà phê + áo ngắn khoác ngoài kiểu Hàn Quốc + đôi giày đen, đúng chuẩn trang phục của phụ nữ trí thức.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đi làm và đi phỏng vấn không giống nhau, phỏng vấn là mỗi chỗ một nơi, một bộ quần áo mặc cho nhiều người khác nhau xem, nên ai nhìn vào cũng đều thấy mình mặc quần áo mới; nhưng ngày ngày đi làm đều gặp cùng một nhóm người, con gái vừa đi làm, kiểu gì cũng nên tạo hình ảnh, phong thái thanh xuân vẫn hơn.

Thế là Tống Noãn và Chu Cách Cách hẹn nhau đi dạo phố mua quần áo, nào là Parkson, Kering, rồi cả Huating Isetan… Khi bộ sưu tập mùa xuân được tung ra, vừa nhìn đã thấy lóa mắt, ngay đến cái váy bút chì vốn là màu đen sang trọng cũng được gắn đá màu hồng, xem ra mốt năm nay của Paris muốn hướng các thiếu nữ hoài xuân.

Sau mấy tiếng dạo quanh, nói chung thứ lọt mắt thì không mua nổi, thứ mua nổi thì nhìn chướng mắt. Chu Cách Cách thích một cái áo khoác, giá hai ngàn bốn trăm sáu mươi đô, cô nàng đứng đấy ngắm nghía hồi lầu, nhẩm tính thực tập ba tháng tổng cộng lĩnh được một nghìn tám trăm đô, khoản đầu tư này xem ra có vẻ hơi quá. Cô nàng rủ rỉ với Tống Noãn: “Này này, mày xem xem cái này thế nào, giá thế này có đáng không?”

Tống Noãn lại gần, nhìn lướt qua giá niêm yết, một lời nói toạc thiên cơ: “Mày đừng nghĩ đến chuyện có đáng giá hay không, quan trọng là trong túi mày có nhiều tiền mặt như thế à?”

Chu Cách Cách ỉu xìu như quả bóng xì hơi, trong lòng không vui nhưng không nỡ rời cái áo, cô nàng liếc mắt nhìn sang nhân viên BA (*Beauty Advisor) đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn mình bằng nửa con mắt, cô nàng khẽ nói với Tống Noãn: “Mày nói nhỏ thôi, mấy ả này ghê gớm lắm đấy.”

“Xí, người nghèo mới ghê gớm, thương xá này cũng chả phải nhà họ mở.” Tống Noãn cố ý nói to.

Lại nhớ đến khi đi tìm mua đồ cũ giá rẻ, hai người họ cũng chỉ dám đến khu Đặc Huệ, quần áo nhăn nhúm chất thành đống trong xe đẩy, bị không ít phụ nữ từ già đến trẻ vây lấy, tranh cướp, vô số cánh tay đảo qua đảo lại như xào rau bên cạnh người, cứ như được lấy hàng miễn phí.

“Tao không mua, mày từ từ chọn.” Tống Noãn bắt đầu rời khỏi vòng vây.

“Tao cũng rút.” Hai phút sau, Chu Cách Cách cũng bại trận quay về, cô nàng chống nạnh nhìn khắp bốn phía, hùng hồn tuyên một câu thề: “Đợi đến khi có tiền, tôi sẽ mua lại cả khu thương xá Kering này, hôm nay đi dạo mặc một bộ ra dáng thục nữ, buổi dạo chơi ngày mai sẽ thay hẳn một bộ thật chuyên nghiệp, ngày mốt tôi mệt mỏi sẽ cho tất cả nhân viên nghỉ ngơi!”

Sau đó bọn họ chuyển chiến trường sang các tiệm nhỏ ở đường Nam, Thiểm Tây. Tống Noãn ở Thượng Hải đã gần bốn năm, cô cảm thấy mấy cô mở cửa hàng nhỏ đều có một phong cách ăn mặc giống nhau: Tóc dài, thẳng hoặc xoăn che khuất nửa khuôn mặt, để lộ một nửa; thường không trang điểm, hoặc trang điểm nhạt; trang phục là váy dài theo phong cách Bohemia, áo khoác màu trắng hoặc đen, xuân hạ thu để chân trần hoặc mang giày thể thao, mùa đông thì đi giày da. Khuôn mặt luôn giữ vẻ hờ hững, ngồi lì ở sô-pha, hút thuốc, không thì ôm mèo… Tiệm tuy nhỏ nhưng giá cả lại không hề nhỏ, một cái áo lông bình thường cũng đã tám trăm tám, khách quen thì có thể bớt đi một con số tám. Nghĩ là đắt à? Thấy đắt thì cứ việc đi bảy con phố, có mua hay là không!

Sau một ngày dạo phố, Tống Noãn và Chu Cách Cách trở về trường với hai bàn tay trắng, không phải hàng hóa không phong phú, mà đơn giản là hầu bao không dồi dào. Phải nhanh đi làm thôi, nếu sống sót qua kì thực tập chúng ta sẽ có lương! Hai cô gái đã an ủi nhau như thế.


/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status