Phương Đăng giống như trôi lơ lửng trên mặt biển đen ngòm, không nhìn thấy gì cả, không có bờ bên kia, không có đáy, chỉ nghe một thanh âm gọi tên cô, tựa hồ như ở phía trước, lại giống như ở phía sau, cô không thể tìm ra chút khí lực nhỏ nhoi nào để vùng vẫy, chỉ biết mặc cho ngọn sóng phập phồng xô đẩy mình nổi nổi chìm chìm.
Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cô cảm thấy quanh thân mình toàn là lửa nóng, chỉ có trán là lạnh như băng giá. Cái thanh âm bên tai từ từ rõ ràng hơn.Nhất định là một giấc mộng thật dài, thanh âm kia khiến cô nhớ tới lão Thôi đã nhiều năm không gặp.
“Tiểu Thất, cậu đi nghỉ chút đi, ở đây đã có y tá coi sóc rồi…”
Dáng vẻ của lão Thôi vẫn lưu lại trong trí nhớ Phương Đăng như mười mấy năm về trước, ông già làm vườn tuổi đã cao nhìn Phương Đăng đang đong đưa hai chân thích thú ngồi trên mái tường của Phó gia Hoa viên, phùng mang trợn má, lớn giọng quát: “Xuống, xuống! Chẳng ra thể thống gì!”
Khi đó lão đã là một ông già, thanh âm bên tai lúc này nghe ra chỉ biết đã càng thêm già nua vô lực. Lão Thôi không phải là nên ở một nơi rất xa, hưởng thụ tuổi già nhàn hạ mà “Tiểu Thất” của ông ta đã an bài hay sao chứ?
Phương Đăng không nghe thấy tiếng trả lời với lão Thôi, chẳng qua là có một bàn tay không ngừng thay đổi khăn lông trên trán cô, một lần lại một lần, dường như không hề biết mệt.
Cô hoặc giả đã ngủ một giấc dài, lúc khôi phục lại chút ý thức, cách đó không xa truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Chuyện là thế nào đây, rõ ràng là nói không có dấu vết chấn thương, một người bình thường tại sao lại ngủ mê man lâu như vậy…”
“Tiểu Thất, không nên gấp, hãy nghe bác sĩ nói hết đã…”
“Xét nghiệm cơ thể phải làm đều đã làm rồi, bệnh nhân…”
“Bệnh nhân? Ít nhất các người phải cho tôi biết cô ấy có bệnh gì?”
“Được rồi, Tiểu Thất, chúng ta ra ngoài nói, để con bé nghỉ ngơi thật tốt đi…”
…
Cánh cửa bị người ta mở ra, thanh âm dần dần xa hơn, Phương Đăng giật giật đầu ngón tay, cô không muốn mở mắt, không muốn nhớ tại sao mình lại nằm đây, cái gì cũng không muốn, không muốn!
“Tích tắc… tích tắc…” – Đó là thanh âm của nước biển truyền vào tĩnh mạch nhỏ xuống, Phương Đăng từng làm y tá, cô đối với thanh âm này vô cùng quen thuộc, bên trong căn phòng trống trải, bởi vì âm thanh này, càng lộ ra vẻ tĩnh lặng đến vô cùng.
Lại có người đẩy cửa tới trước giường, không phải là nhân viên y tế đến đổi nước truyền dịch, người đó ngồi xuống cạnh giường, tiếng nói nhỏ nhẹ vào tai một lần nữa truyền tới. Âm thanh này đối với Phương Đăng vô cùng xa lạ, không phải là “anh” mà chính là “cô ta”
“Nghe nói chị cũng nằm ở bệnh viện này, tôi… thuận đường đến thăm một chút. Chị ngủ rất lâu. Người đang hôn mê có thể nghe được tiếng nói không? Cho dù chị có nghe cũng không nhất định biết tôi là ai, đối với chị mà nói, tôi là một người xa lạ. Nhưng chị… chị là chị của anh ta, cũng là người Phó Kính Thù rất quan tâm. Tôi thật sự rất hiếu kỳ, hình dáng chị thế nào? Chị đối với tôi chưa bao giờ hiếu kỳ sao?”
Người đang nói là một cô gái trẻ, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, rất dễ động lòng người. Phương Đăng mặc cô ta lầm bầm, không hề có chút phản ứng.
“Anh ta lại gây họa, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, làm việc lúc nào cũng hấp tấp nóng nảy. Tôi không giúp được anh ta, chuyện này không đến phiên tôi quản, nhưng tôi biết anh ta rất hối hận. Tôi đã từng nói không muốn để ý đến chuyện của anh ta, nhưng khi nhìn bộ dạng hiện giờ của anh ta, trong lòng tôi vẫn không thấy dễ chịu gì. Có lẽ tôi cần phải rèn luyện thêm nữa, để dù mỗi ngày nhìn thấy anh ta, đến lúc coi anh ta như người xa lạ.”
Thanh âm của cô gái nghe có chút khổ sở, dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng tiếp tục: “Có lúc ngược lại tôi rất ngưỡng mộ chị, mặc dù tôi biết anh ta coi chị là người chị gái, nhưng có thể người chị này trong lòng anh ta lại quan trọng hơn rất nhiều người, khiến anh ta chuyện ngu ngốc gì cũng đều làm ra cả… Đối với Phó Kính Thù, chị nhất định cũng rất quan trọng, anh ta chăm sóc chị nhiều ngày như vậy, hôm đó ngày động thổ ở Hoa viên Phó gia cũng không có mặt. Anh ta không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh ấy; chúng tôi ít nhất đều không lừa gạt đối phương, coi như là làm nghĩa vụ vợ chồng vậy”
Phương Đăng nghe được tiếng thở dài rất nhỏ, cô ấy nhất định phải vô cùng đè nén, mới có thể điên cuồng chọn lựa một người đang nằm mê man mà thố lộ.
“Chị có thể vì hôn sự giữa tôi và Phó Kính Thù mà hận tôi không? Thật ra cũng không có gì. Mẹ tôi thường nói, đối với đàn ông, tình yêu là thứ xa xí phẩm, vợ cả mới là không khí, là nước, ah, còn có người nói là muối nữa. Bất kể là cái gì, làm vợ danh chánh ngôn thuận của một người, xem như là những nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống của anh ta. Nghe có vẻ như rất quan trọng, thật ra là chỉ muốn cám dỗ tâm trí chúng ta thôi. Nước gì chứ, không khí sao, là muối à, trên thực tế mấy thứ đó ở đâu không có? Người nào cũng không thiếu những thứ này, ngược lại xa xí phẩm mới là thứ cần hao tâm tổn huyết. Bản thân mẹ tôi mỗi năm cũng có thể làm ra cả gói bạch kim, đối với một người đàn ông mà nói, một món xa xí phẩm không phải đổi được ra ngàn vạn tấn muối hay sao?”
“Chị đừng nói tôi dối trá, những thứ này đều do tôi lựa chọn. Tôi cho đứa bé một mái nhà, để nó từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ tình yêu, như vậy sau khi nó trưởng thành, tình cảm của nó với thế giới mới thật sự hoàn thiện, mới hiểu phải yêu, phải cho đi, không giống như bọn họ… Tôi hy vọng mình sinh một đứa con gái, con gái trời sinh vốn dễ dàng biết yêu hơn bọn con trai, chị xem mấy gã đàn ông kia, bất kể bọn họ đắc ý trên tình trường thế nào, đối với tình yêu, họ chỉ là mấy tay học việc. Chị cảm thấy Phó Kính Thù yêu chị sao? Tôi từng hỏi anh ta, anh ta không trả lời. Nếu như hỏi một đứa bé có thích ăn cơm không, một nửa bọn chúng sẽ nói là không thích, những thứ mỗi ngày đều bày ê hề trước mặt, bọn chúng không hề cảm thấy đói khát… Tất cả họ đều giống như nhau”
“Minh Tử tiểu thư?” – giọng của lão Thôi mang theo kinh ngạc – “Sao cô lại chạy đến đây?”
“Hôm nay tôi đến chỗ bác sĩ Châu kiểm tra, tiện thể đến đây xem qua. Chú Thôi, tôi đã nói nhiều lần, không nên gọi tôi là Minh Tử tiểu thư, gọi tôi là Minh Tử được rồi”
“Cô đừng ở trong bệnh viện lâu quá, tôi đưa cô ra ngoài xe” – Lão Thôi vẫn cố chấp như cũ – “Đi theo tôi, Minh Tử tiểu thư”
Phương Đăng vẫn mệt mỏi như cũ trên giường bệnh, nhưng cô biết thần trí mình đã tỉnh táo hơn một chút, điều này với cô mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Đã giảm sốt sao?” – Có người chạm vào trán cô, giọng nói quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc – “Các người ra ngoài trước đi, tôi ở đây được rồi”
Tấm chăn đắp trên người cô bị ai đó nhẹ nhàng xê dịch, có người ngồi xuống cạnh giường cô. Cô im lặng nắm chặt bàn tay, có thể cô không thể tỉnh, và cũng không muốn tỉnh.
Lại một đêm trôi qua, sáng sớm trong phòng bệnh rất ồn ào, có người đến, có người đi, có người làm đủ thứ kiểm tra vô ích trên cơ thể cô.
“Tiểu Thất, công ty có người tìm cậu”
“Tôi biết, chú cũng về nhà đi, lớn tuổi rồi không cần cứng cỏi chống chọi, ở đây tôi lo là được”
Bác sĩ đến vạch mắt của Phương Đăng ra, bực bội nói với y tá: “Kỳ lạ, đáng lẽ là phải tỉnh lại…”
Sau khi tất cả đều đi, Phương Đăng muốn cử động thân hình cứng ngắc, nhưng, cô ngửi thấy mùi cháo gà. Mùi vị này chợt khiến ỗi lỗ chân lông trên người cô đều trở thành gai nhọn, đau đớn vô cùng. Chỉ có một người luôn mua cháo ở cửa tiệm mà cô thích nhất, thời khắc trước lúc xảy ra chuyện lại chạy qua đầu cô như một đoạn phim, âm thanh va chạm, gương mặt đó từ trong chiếc xe phía trước quay đầu lại, biển người tràn đến vây xem, máu từ nóng trở nên lạnh lẽo…
Phương Đăng dùng hết tất cả ý chí để khắc chế toàn cơ thể đang run rẩy, nỗi đau đớn và căm hận cắn xé tận cùng xương tủy dường như muốn đốt cháy cô, muốn gào thét, muốn thoát khỏi thể xác yếu ớt này.
Người vừa tới cũng không nhiều lời, buông hộp cháo xuống, đứng im trước giường một lúc, xoay người định đi.
“A Chiếu…” Đây là giọng nói của cô sao? Nghe phảng phất như âm thanh phát ra từ miệng một người sắp chết, nhưng tiếng gọi cực kỳ yếu ớt này đủ để cho người kia lập tức quay đầu, chạy tới trước giường.
“Chị, chị kêu tôi? Chị tỉnh rồi!” – A Chiếu dường như không dám tin vào tai mình – “Tôi… tôi đi ra ngoài… Chị chờ đã, tôi đi tìm anh Thất…”
“Đừng đi, A Chiếu, tôi đói…” Phương Đăng chậm rãi mở mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng xa lạ.
“Được, tôi không đi, chị đói sao. Tôi đút chị ăn một chút nhé” – Cô bị đỡ lên, từ từ tập trung nhìn gương mặt đang vui mừng khấp khởi ở trước mắt.
A Chiếu ngồi bên mép giường, bưng tô cháo, cẩn thận thổi hơi nóng bên trên, đưa tay lau đi giọt nước mắt rỉ ra trên khóe mi. Mới vừa ngồi xích lại gần Phương Đăng, bất ngờ cô giơ tay lên, toàn bát cháo nóng hổi bay thẳng vào mặt A Chiếu.
“Á!”
A Chiếu mờ cả mắt, còn chưa kịp lau đi, Phương Đăng điên cuồng lao về phía trước, dùng sợi dây trên chai nước biển quấn hai vòng trên cổ cậu ta, siết thật chặt. Bình nước biển treo trên giá cũng bị nghiêng, đập vào người A Chiếu, cậu ta không thể mở mắt, chỉ cảm giác cổ họng cứng lại, cũng không thể kêu gào, muốn giãy giụa nhưng nhất thời không thể tìm ra phương hướng, sợi dây trên cổ siết chặt đến nỗi cậu ta không thể thở. Cậu ta không thể nào tin nổi đây là sức của một bệnh nhân ít phút trước còn thoi thóp trên giường bệnh, chị của cậu ta dùng hết toàn lực muốn đẩy cậu ta vào chỗ chết. Cậu ta muốn thoát ra nhưng vô ích, từ trên giường Phương Đăng cũng theo động tác của cậu ta mà ngã nhào ra đất, có thể cô không nói lời nào, nhưng từ đầu đến cuối tay cũng không hề thả lỏng. A Chiếu mặt đỏ bừng, tuyệt vọng há miệng ra, không khí càng lúc càng không vào đến phổi, đầu óc cũng bắt đầu mụ mị, thậm chí quên mất kháng cự. Đây là mùi vị của cái chết sao?
Đang trong thời khắc tuyệt vọng của cậu ta, cổ họng đột nhiên thả lỏng ra, từng ngụm từng ngụm không khí rót vào khí quản nóng hừng hực, mang theo mùi vị ngọt ngào. A Chiếu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội vàng lau mặt, thì ra ống vào nước biển không chịu nổi nên đã gãy lìa ra, cậu ta trong tình thế hiểm nguy nhặt về cái mạng nhỏ.
Phương Đăng thở dốc cố hết sức lao theo A Chiếu, cô đã ngủ mê man trên giường bệnh quá lâu, vừa rồi liều chết đánh một trận cơ hồ đã tiêu hao sạch hết sức lực, nhưng cô không chịu bỏ qua, cầm giá vào nước biển nhắm thẳng vào đầu A Chiếu mà nện, nhưng lúc này thanh kim loại đó đối với cô mà nói quá sức nặng nề, giơ đến một nửa thì chán nản rơi xuống đất.
A Chiếu gượng dậy muốn chế ngự Phương Đăng đang điên cuồng, lại sợ hành động của mình khiến cô bị tổn thương, vừa né tránh, vừa gào khóc: “Chị, tôi sai rồi! Hôm đó tôi uống đến đầu óc mê muội, tôi biết sai rồi!”
Ánh mắt Phương Đăng nhìn về phía cậu ta chỉ có nỗi căm hận và cuồng nộ, lúc A Chiếu lấn người tiến lên ngăn tay cô lại, một cánh tay khác của cô nhặt lên mảnh vỡ của bình nước biển thẳng hướng A Chiếu đâm vào. A Chiếu khó khăn lắm mới nắm lại được mảnh thủy tinh, nhưng không còn kịp, bàn tay cậu ta bị cắt một vết thương sâu. Cậu ta nén đau ném đi mảnh thủy tinh rỉ máu, khóa tay Phương Đăng lại, đã không còn biết mùi vị đau đớn là thế nào nữa.
“Đừng vậy mà, chị! Trong lòng tôi cũng không chịu nổi, tôi chỉ là muốn dạy dỗ hắn một lần! Tôi thật sự không muốn hắn chết!” Nước mắt nước mũi A Chiếu chảy ròng ròng: “Tôi biết chị hận tôi, chị muốn tôi chết theo hắn. Trước khi chết tôi cũng phải nói hết lời, tôi chỉ muốn một cái nhà hoàn chỉnh, không lẽ yêu cầu này cũng quá đáng sao?”
Phương Đăng bị cậu ta chế trụ tay chân không thể cử động, vô cùng tuyệt vọng, ngược lại trên mặt giống như đang cười, cô nói đứt quãng: “Mày không có nhà… Mày chẳng qua chỉ là cô nhi… Chúng ta đều giống nhau… Chúng ta đều không có nhà…. Tao không phải là nhà của mày… Người nhà của mày chỉ có một… Phải.. Là trong bụng Cổ Minh Tử…. Cô ta sẽ mau chóng gả cho Phó Thất… Đứa bé sẽ gọi Phó Thất là cha, nó sẽ không biết mày là ai… Mày đến chết cũng là cô hồn ngạ quỷ!!!!”
A Chiếu dường như trong nhất thời nghe không hiểu lời của Phương Đăng, cả người ngơ ngác, bàn tay khống chế cô từ từ giãn ra.
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, tiếng chân Phó Kính Thù chạy tới, sau lưng còn có mấy nhân viên y tế. Họ hiển nhiên đều bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn. Sau phút sửng sờ ngắn ngủi, tất cả đều lao tới, kéo Phương Đăng và A Chiếu tách ra.
Phó Kính Thù ôm lấy Phương Đăng đang nằm dưới sàn nhà, cô không phản kháng, ánh mắt trống rỗng, trên tay hằn một vết cắt thật sâu, còn có vô số vết thương nhỏ, bắp đùi cũng bị mảnh thủy tinh vỡ ghim vào, bộ đồng phục bệnh nhân màu xám nhạt đều lấm tấm vết máu, giống như hôm cô đau lòng ngất xỉu bị đưa vào bệnh viện vậy.
Phó Kính Thù hít một hơi mạnh, đứng lên tát hai bạt tai vào A Chiếu đang ôm đầu che mặt.
“Cậu còn thấy gây họa chưa đủ hả? Cậu muốn giết cô ấy, hay là muốn giết tôi?”
Mặt A Chiếu bị đánh nghiêng qua một phía, bàn tay đầy máu che một bên má, khóc lớn như đang bùng nổ: “Đánh đi, các người đều đánh tôi, đều hận tôi, tất cả chuyện sai lầm đều là do tôi làm! Nhưng tôi là vì ai? Hả? Tôi vì tôi sao? Chuyện tôi làm đó, không phải là vì muốn tốt cho các người, tôi muốn chúng ta cùng ở bên nhau hưởng giàu sang, cuộc sống tốt đẹp, tôi muốn người nhà của tôi đều vui vẻ ở chung một chỗ, điều này cũng sai lầm sao? Các người từng người một đều không dám nói thật. Anh Thất, tôi không muốn chị ấy đi, anh dám nói đây không phải là điều trong lòng anh hy vọng hả?”
“Tôi đã nói chuyện này không cần cậu quản! Cậu xem đi, cậu đã làm gì?” – Phó Kính Thù cũng khó kềm chế nữa, cắn răng nói: “Là tôi để cho họ đi!”
“Anh thành toàn bọn họ? Anh sẽ hối hận!” A Chiếu vốn định nói thẳng ra: Anh cho rằng chị tôi giống trước đây sao, trong lòng chị ấy đã không còn anh nữa!
Lời nói đã dâng lên khóe môi, nhưng đối với người canh giữ trước giường bệnh mấy ngày, Phó Kính Thù hình dạng tiều tụy, A Chiếu cố gắng nuốt xuống những gì muốn nói, đấm một phát vào vách tường, trên tường hằn lại vết máu tươi.
“Tôi thật hối hận, lẽ ra không nên cho người bảo lãnh cậu ra. Cậu tốt nhất hãy tự phản tỉnh, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”. Phó Kính Thù không nói thêm gì, nhìn A Chiếu phất tay: “Cậu đi đi… Còn đứng đó làm gì, cút!”
A Chiếu đẩy người y tá đang cố gắng băng bó vết thương ình, bước thấp bước cao rời khỏi phòng bệnh.
Phó Kính Thù trở lại bên Phương Đăng, đã có người đưa cô quay về giường bệnh, xử lý mảnh vỡ thủy tinh trên người cô. Cô không kêu đau, cũng không lên tiếng, dường như thân thể đó không còn là của mình nữa. Phó Kính Thù lấy tay lau mồ hôi và máu đọng trên tóc cô, pháy hiện ánh mắt cô nhìn mình vô cùng xa lạ.
“Đừng nhìn anh như vậy được không? Anh biết em khó chịu, đừng để trong lòng nữa. Phương Đăng, em khóc đi, nếu khóc được rồi sẽ cảm thấy khá hơn” – Anh bất lực rũ tay xuống, “Anh bảo đảm tất cả đều chấm dứt, sau này không ai có thể làm tổn thương em…”
Phương Đăng nhếch mép nhìn anh cười nhạt nhẽo. Cả đời cô chưa từng nghe qua lời nói nào buồn cười đến vậy.
Người mà cô coi như em ruột giết chết người cô muốn chung sống cả đời, người luôn miệng nói sẽ không để cho cô bị tổn thương lại hoàn toàn phá hủy cuộc đời cô!
Anh cúi đầu, áp trán vào mu bàn tay đã bị ghim kim truyền nước biển lần nữa của cô, “Đừng như vậy, em nói với anh một lời đi”
Phương Đăng cúi đầu, nhìn anh, nhẹ giọng: “Phó Kính Thù, người chết tại sao không phải là anh?”
Anh ngược mặt lên, sự tuyệt vọng và thảm bại trong đó khiến cho Phương Đăng cuối cùng đã cảm nhận được một chút hài lòng. Cô mỉm cười, dường như bị sặc, ho khan mang theo cả nước mắt.
“Là tôi sai rồi” – Phương Đăng nhắm mắt lại, trên mặt đều là nước mắt lạnh tanh, lời nói xen trong hơi thở dồn dập, nghe vô cùng vụn vỡ – “Tôi đã từng nói với anh ấy, bất kể dù gặp chuyện gì, đều nên mở mắt nhìn nó tới, tôi nghĩ đó là dũng cảm, tôi thật ngu ngốc! Tạo sao lúc đó tôi không chịu nhắm mắt lại? Nếu như tôi không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, như vậy đến phút sau cùng tôi vẫn nhớ nụ cười của anh ấy… Nhưng tôi sai rồi, bây giờ mở mắt ra, thấy tất cả đều là máu…. Tôi cũng không nhìn thấy anh ấy nữa… Tôi chỉ nhìn thấy sợ hãi, chỉ nhìn thấy một màng đen…”
Phó Kính Thù đưa tay vỗ vỗ lưng cô, chỉ đổi lại tiếng thở dốc càng kịch liệt hơn.
“Bác sĩ…” – Anh quay đầu gọi người.
Phương Đăng nghe giọng của anh, dường như đã tỉnh táo lại sau cơn điên kỳ lạ, khóc lớn thất thanh gào: “Phó Thất, anh trả lại cho tôi…. Trả lại cho tôi…”
“Được, anh trả! Em muốn lấy gì anh cũng sẽ trả cho em” – Phó Kính Thù ôm cô thật chặt, luôn miệng dỗ dành, dù anh thật sự không biết cô rốt cuộc muốn anh trả lại cái gì?
Là sinh mạng của Lục Nhất?
Là mười mấy năm thanh xuân của cô sao?
Hay là trái tim mà cô đã từng trao gửi?
Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cô cảm thấy quanh thân mình toàn là lửa nóng, chỉ có trán là lạnh như băng giá. Cái thanh âm bên tai từ từ rõ ràng hơn.Nhất định là một giấc mộng thật dài, thanh âm kia khiến cô nhớ tới lão Thôi đã nhiều năm không gặp.
“Tiểu Thất, cậu đi nghỉ chút đi, ở đây đã có y tá coi sóc rồi…”
Dáng vẻ của lão Thôi vẫn lưu lại trong trí nhớ Phương Đăng như mười mấy năm về trước, ông già làm vườn tuổi đã cao nhìn Phương Đăng đang đong đưa hai chân thích thú ngồi trên mái tường của Phó gia Hoa viên, phùng mang trợn má, lớn giọng quát: “Xuống, xuống! Chẳng ra thể thống gì!”
Khi đó lão đã là một ông già, thanh âm bên tai lúc này nghe ra chỉ biết đã càng thêm già nua vô lực. Lão Thôi không phải là nên ở một nơi rất xa, hưởng thụ tuổi già nhàn hạ mà “Tiểu Thất” của ông ta đã an bài hay sao chứ?
Phương Đăng không nghe thấy tiếng trả lời với lão Thôi, chẳng qua là có một bàn tay không ngừng thay đổi khăn lông trên trán cô, một lần lại một lần, dường như không hề biết mệt.
Cô hoặc giả đã ngủ một giấc dài, lúc khôi phục lại chút ý thức, cách đó không xa truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Chuyện là thế nào đây, rõ ràng là nói không có dấu vết chấn thương, một người bình thường tại sao lại ngủ mê man lâu như vậy…”
“Tiểu Thất, không nên gấp, hãy nghe bác sĩ nói hết đã…”
“Xét nghiệm cơ thể phải làm đều đã làm rồi, bệnh nhân…”
“Bệnh nhân? Ít nhất các người phải cho tôi biết cô ấy có bệnh gì?”
“Được rồi, Tiểu Thất, chúng ta ra ngoài nói, để con bé nghỉ ngơi thật tốt đi…”
…
Cánh cửa bị người ta mở ra, thanh âm dần dần xa hơn, Phương Đăng giật giật đầu ngón tay, cô không muốn mở mắt, không muốn nhớ tại sao mình lại nằm đây, cái gì cũng không muốn, không muốn!
“Tích tắc… tích tắc…” – Đó là thanh âm của nước biển truyền vào tĩnh mạch nhỏ xuống, Phương Đăng từng làm y tá, cô đối với thanh âm này vô cùng quen thuộc, bên trong căn phòng trống trải, bởi vì âm thanh này, càng lộ ra vẻ tĩnh lặng đến vô cùng.
Lại có người đẩy cửa tới trước giường, không phải là nhân viên y tế đến đổi nước truyền dịch, người đó ngồi xuống cạnh giường, tiếng nói nhỏ nhẹ vào tai một lần nữa truyền tới. Âm thanh này đối với Phương Đăng vô cùng xa lạ, không phải là “anh” mà chính là “cô ta”
“Nghe nói chị cũng nằm ở bệnh viện này, tôi… thuận đường đến thăm một chút. Chị ngủ rất lâu. Người đang hôn mê có thể nghe được tiếng nói không? Cho dù chị có nghe cũng không nhất định biết tôi là ai, đối với chị mà nói, tôi là một người xa lạ. Nhưng chị… chị là chị của anh ta, cũng là người Phó Kính Thù rất quan tâm. Tôi thật sự rất hiếu kỳ, hình dáng chị thế nào? Chị đối với tôi chưa bao giờ hiếu kỳ sao?”
Người đang nói là một cô gái trẻ, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, rất dễ động lòng người. Phương Đăng mặc cô ta lầm bầm, không hề có chút phản ứng.
“Anh ta lại gây họa, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, làm việc lúc nào cũng hấp tấp nóng nảy. Tôi không giúp được anh ta, chuyện này không đến phiên tôi quản, nhưng tôi biết anh ta rất hối hận. Tôi đã từng nói không muốn để ý đến chuyện của anh ta, nhưng khi nhìn bộ dạng hiện giờ của anh ta, trong lòng tôi vẫn không thấy dễ chịu gì. Có lẽ tôi cần phải rèn luyện thêm nữa, để dù mỗi ngày nhìn thấy anh ta, đến lúc coi anh ta như người xa lạ.”
Thanh âm của cô gái nghe có chút khổ sở, dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng tiếp tục: “Có lúc ngược lại tôi rất ngưỡng mộ chị, mặc dù tôi biết anh ta coi chị là người chị gái, nhưng có thể người chị này trong lòng anh ta lại quan trọng hơn rất nhiều người, khiến anh ta chuyện ngu ngốc gì cũng đều làm ra cả… Đối với Phó Kính Thù, chị nhất định cũng rất quan trọng, anh ta chăm sóc chị nhiều ngày như vậy, hôm đó ngày động thổ ở Hoa viên Phó gia cũng không có mặt. Anh ta không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh ấy; chúng tôi ít nhất đều không lừa gạt đối phương, coi như là làm nghĩa vụ vợ chồng vậy”
Phương Đăng nghe được tiếng thở dài rất nhỏ, cô ấy nhất định phải vô cùng đè nén, mới có thể điên cuồng chọn lựa một người đang nằm mê man mà thố lộ.
“Chị có thể vì hôn sự giữa tôi và Phó Kính Thù mà hận tôi không? Thật ra cũng không có gì. Mẹ tôi thường nói, đối với đàn ông, tình yêu là thứ xa xí phẩm, vợ cả mới là không khí, là nước, ah, còn có người nói là muối nữa. Bất kể là cái gì, làm vợ danh chánh ngôn thuận của một người, xem như là những nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống của anh ta. Nghe có vẻ như rất quan trọng, thật ra là chỉ muốn cám dỗ tâm trí chúng ta thôi. Nước gì chứ, không khí sao, là muối à, trên thực tế mấy thứ đó ở đâu không có? Người nào cũng không thiếu những thứ này, ngược lại xa xí phẩm mới là thứ cần hao tâm tổn huyết. Bản thân mẹ tôi mỗi năm cũng có thể làm ra cả gói bạch kim, đối với một người đàn ông mà nói, một món xa xí phẩm không phải đổi được ra ngàn vạn tấn muối hay sao?”
“Chị đừng nói tôi dối trá, những thứ này đều do tôi lựa chọn. Tôi cho đứa bé một mái nhà, để nó từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ tình yêu, như vậy sau khi nó trưởng thành, tình cảm của nó với thế giới mới thật sự hoàn thiện, mới hiểu phải yêu, phải cho đi, không giống như bọn họ… Tôi hy vọng mình sinh một đứa con gái, con gái trời sinh vốn dễ dàng biết yêu hơn bọn con trai, chị xem mấy gã đàn ông kia, bất kể bọn họ đắc ý trên tình trường thế nào, đối với tình yêu, họ chỉ là mấy tay học việc. Chị cảm thấy Phó Kính Thù yêu chị sao? Tôi từng hỏi anh ta, anh ta không trả lời. Nếu như hỏi một đứa bé có thích ăn cơm không, một nửa bọn chúng sẽ nói là không thích, những thứ mỗi ngày đều bày ê hề trước mặt, bọn chúng không hề cảm thấy đói khát… Tất cả họ đều giống như nhau”
“Minh Tử tiểu thư?” – giọng của lão Thôi mang theo kinh ngạc – “Sao cô lại chạy đến đây?”
“Hôm nay tôi đến chỗ bác sĩ Châu kiểm tra, tiện thể đến đây xem qua. Chú Thôi, tôi đã nói nhiều lần, không nên gọi tôi là Minh Tử tiểu thư, gọi tôi là Minh Tử được rồi”
“Cô đừng ở trong bệnh viện lâu quá, tôi đưa cô ra ngoài xe” – Lão Thôi vẫn cố chấp như cũ – “Đi theo tôi, Minh Tử tiểu thư”
Phương Đăng vẫn mệt mỏi như cũ trên giường bệnh, nhưng cô biết thần trí mình đã tỉnh táo hơn một chút, điều này với cô mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Đã giảm sốt sao?” – Có người chạm vào trán cô, giọng nói quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc – “Các người ra ngoài trước đi, tôi ở đây được rồi”
Tấm chăn đắp trên người cô bị ai đó nhẹ nhàng xê dịch, có người ngồi xuống cạnh giường cô. Cô im lặng nắm chặt bàn tay, có thể cô không thể tỉnh, và cũng không muốn tỉnh.
Lại một đêm trôi qua, sáng sớm trong phòng bệnh rất ồn ào, có người đến, có người đi, có người làm đủ thứ kiểm tra vô ích trên cơ thể cô.
“Tiểu Thất, công ty có người tìm cậu”
“Tôi biết, chú cũng về nhà đi, lớn tuổi rồi không cần cứng cỏi chống chọi, ở đây tôi lo là được”
Bác sĩ đến vạch mắt của Phương Đăng ra, bực bội nói với y tá: “Kỳ lạ, đáng lẽ là phải tỉnh lại…”
Sau khi tất cả đều đi, Phương Đăng muốn cử động thân hình cứng ngắc, nhưng, cô ngửi thấy mùi cháo gà. Mùi vị này chợt khiến ỗi lỗ chân lông trên người cô đều trở thành gai nhọn, đau đớn vô cùng. Chỉ có một người luôn mua cháo ở cửa tiệm mà cô thích nhất, thời khắc trước lúc xảy ra chuyện lại chạy qua đầu cô như một đoạn phim, âm thanh va chạm, gương mặt đó từ trong chiếc xe phía trước quay đầu lại, biển người tràn đến vây xem, máu từ nóng trở nên lạnh lẽo…
Phương Đăng dùng hết tất cả ý chí để khắc chế toàn cơ thể đang run rẩy, nỗi đau đớn và căm hận cắn xé tận cùng xương tủy dường như muốn đốt cháy cô, muốn gào thét, muốn thoát khỏi thể xác yếu ớt này.
Người vừa tới cũng không nhiều lời, buông hộp cháo xuống, đứng im trước giường một lúc, xoay người định đi.
“A Chiếu…” Đây là giọng nói của cô sao? Nghe phảng phất như âm thanh phát ra từ miệng một người sắp chết, nhưng tiếng gọi cực kỳ yếu ớt này đủ để cho người kia lập tức quay đầu, chạy tới trước giường.
“Chị, chị kêu tôi? Chị tỉnh rồi!” – A Chiếu dường như không dám tin vào tai mình – “Tôi… tôi đi ra ngoài… Chị chờ đã, tôi đi tìm anh Thất…”
“Đừng đi, A Chiếu, tôi đói…” Phương Đăng chậm rãi mở mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng xa lạ.
“Được, tôi không đi, chị đói sao. Tôi đút chị ăn một chút nhé” – Cô bị đỡ lên, từ từ tập trung nhìn gương mặt đang vui mừng khấp khởi ở trước mắt.
A Chiếu ngồi bên mép giường, bưng tô cháo, cẩn thận thổi hơi nóng bên trên, đưa tay lau đi giọt nước mắt rỉ ra trên khóe mi. Mới vừa ngồi xích lại gần Phương Đăng, bất ngờ cô giơ tay lên, toàn bát cháo nóng hổi bay thẳng vào mặt A Chiếu.
“Á!”
A Chiếu mờ cả mắt, còn chưa kịp lau đi, Phương Đăng điên cuồng lao về phía trước, dùng sợi dây trên chai nước biển quấn hai vòng trên cổ cậu ta, siết thật chặt. Bình nước biển treo trên giá cũng bị nghiêng, đập vào người A Chiếu, cậu ta không thể mở mắt, chỉ cảm giác cổ họng cứng lại, cũng không thể kêu gào, muốn giãy giụa nhưng nhất thời không thể tìm ra phương hướng, sợi dây trên cổ siết chặt đến nỗi cậu ta không thể thở. Cậu ta không thể nào tin nổi đây là sức của một bệnh nhân ít phút trước còn thoi thóp trên giường bệnh, chị của cậu ta dùng hết toàn lực muốn đẩy cậu ta vào chỗ chết. Cậu ta muốn thoát ra nhưng vô ích, từ trên giường Phương Đăng cũng theo động tác của cậu ta mà ngã nhào ra đất, có thể cô không nói lời nào, nhưng từ đầu đến cuối tay cũng không hề thả lỏng. A Chiếu mặt đỏ bừng, tuyệt vọng há miệng ra, không khí càng lúc càng không vào đến phổi, đầu óc cũng bắt đầu mụ mị, thậm chí quên mất kháng cự. Đây là mùi vị của cái chết sao?
Đang trong thời khắc tuyệt vọng của cậu ta, cổ họng đột nhiên thả lỏng ra, từng ngụm từng ngụm không khí rót vào khí quản nóng hừng hực, mang theo mùi vị ngọt ngào. A Chiếu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội vàng lau mặt, thì ra ống vào nước biển không chịu nổi nên đã gãy lìa ra, cậu ta trong tình thế hiểm nguy nhặt về cái mạng nhỏ.
Phương Đăng thở dốc cố hết sức lao theo A Chiếu, cô đã ngủ mê man trên giường bệnh quá lâu, vừa rồi liều chết đánh một trận cơ hồ đã tiêu hao sạch hết sức lực, nhưng cô không chịu bỏ qua, cầm giá vào nước biển nhắm thẳng vào đầu A Chiếu mà nện, nhưng lúc này thanh kim loại đó đối với cô mà nói quá sức nặng nề, giơ đến một nửa thì chán nản rơi xuống đất.
A Chiếu gượng dậy muốn chế ngự Phương Đăng đang điên cuồng, lại sợ hành động của mình khiến cô bị tổn thương, vừa né tránh, vừa gào khóc: “Chị, tôi sai rồi! Hôm đó tôi uống đến đầu óc mê muội, tôi biết sai rồi!”
Ánh mắt Phương Đăng nhìn về phía cậu ta chỉ có nỗi căm hận và cuồng nộ, lúc A Chiếu lấn người tiến lên ngăn tay cô lại, một cánh tay khác của cô nhặt lên mảnh vỡ của bình nước biển thẳng hướng A Chiếu đâm vào. A Chiếu khó khăn lắm mới nắm lại được mảnh thủy tinh, nhưng không còn kịp, bàn tay cậu ta bị cắt một vết thương sâu. Cậu ta nén đau ném đi mảnh thủy tinh rỉ máu, khóa tay Phương Đăng lại, đã không còn biết mùi vị đau đớn là thế nào nữa.
“Đừng vậy mà, chị! Trong lòng tôi cũng không chịu nổi, tôi chỉ là muốn dạy dỗ hắn một lần! Tôi thật sự không muốn hắn chết!” Nước mắt nước mũi A Chiếu chảy ròng ròng: “Tôi biết chị hận tôi, chị muốn tôi chết theo hắn. Trước khi chết tôi cũng phải nói hết lời, tôi chỉ muốn một cái nhà hoàn chỉnh, không lẽ yêu cầu này cũng quá đáng sao?”
Phương Đăng bị cậu ta chế trụ tay chân không thể cử động, vô cùng tuyệt vọng, ngược lại trên mặt giống như đang cười, cô nói đứt quãng: “Mày không có nhà… Mày chẳng qua chỉ là cô nhi… Chúng ta đều giống nhau… Chúng ta đều không có nhà…. Tao không phải là nhà của mày… Người nhà của mày chỉ có một… Phải.. Là trong bụng Cổ Minh Tử…. Cô ta sẽ mau chóng gả cho Phó Thất… Đứa bé sẽ gọi Phó Thất là cha, nó sẽ không biết mày là ai… Mày đến chết cũng là cô hồn ngạ quỷ!!!!”
A Chiếu dường như trong nhất thời nghe không hiểu lời của Phương Đăng, cả người ngơ ngác, bàn tay khống chế cô từ từ giãn ra.
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, tiếng chân Phó Kính Thù chạy tới, sau lưng còn có mấy nhân viên y tế. Họ hiển nhiên đều bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn. Sau phút sửng sờ ngắn ngủi, tất cả đều lao tới, kéo Phương Đăng và A Chiếu tách ra.
Phó Kính Thù ôm lấy Phương Đăng đang nằm dưới sàn nhà, cô không phản kháng, ánh mắt trống rỗng, trên tay hằn một vết cắt thật sâu, còn có vô số vết thương nhỏ, bắp đùi cũng bị mảnh thủy tinh vỡ ghim vào, bộ đồng phục bệnh nhân màu xám nhạt đều lấm tấm vết máu, giống như hôm cô đau lòng ngất xỉu bị đưa vào bệnh viện vậy.
Phó Kính Thù hít một hơi mạnh, đứng lên tát hai bạt tai vào A Chiếu đang ôm đầu che mặt.
“Cậu còn thấy gây họa chưa đủ hả? Cậu muốn giết cô ấy, hay là muốn giết tôi?”
Mặt A Chiếu bị đánh nghiêng qua một phía, bàn tay đầy máu che một bên má, khóc lớn như đang bùng nổ: “Đánh đi, các người đều đánh tôi, đều hận tôi, tất cả chuyện sai lầm đều là do tôi làm! Nhưng tôi là vì ai? Hả? Tôi vì tôi sao? Chuyện tôi làm đó, không phải là vì muốn tốt cho các người, tôi muốn chúng ta cùng ở bên nhau hưởng giàu sang, cuộc sống tốt đẹp, tôi muốn người nhà của tôi đều vui vẻ ở chung một chỗ, điều này cũng sai lầm sao? Các người từng người một đều không dám nói thật. Anh Thất, tôi không muốn chị ấy đi, anh dám nói đây không phải là điều trong lòng anh hy vọng hả?”
“Tôi đã nói chuyện này không cần cậu quản! Cậu xem đi, cậu đã làm gì?” – Phó Kính Thù cũng khó kềm chế nữa, cắn răng nói: “Là tôi để cho họ đi!”
“Anh thành toàn bọn họ? Anh sẽ hối hận!” A Chiếu vốn định nói thẳng ra: Anh cho rằng chị tôi giống trước đây sao, trong lòng chị ấy đã không còn anh nữa!
Lời nói đã dâng lên khóe môi, nhưng đối với người canh giữ trước giường bệnh mấy ngày, Phó Kính Thù hình dạng tiều tụy, A Chiếu cố gắng nuốt xuống những gì muốn nói, đấm một phát vào vách tường, trên tường hằn lại vết máu tươi.
“Tôi thật hối hận, lẽ ra không nên cho người bảo lãnh cậu ra. Cậu tốt nhất hãy tự phản tỉnh, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”. Phó Kính Thù không nói thêm gì, nhìn A Chiếu phất tay: “Cậu đi đi… Còn đứng đó làm gì, cút!”
A Chiếu đẩy người y tá đang cố gắng băng bó vết thương ình, bước thấp bước cao rời khỏi phòng bệnh.
Phó Kính Thù trở lại bên Phương Đăng, đã có người đưa cô quay về giường bệnh, xử lý mảnh vỡ thủy tinh trên người cô. Cô không kêu đau, cũng không lên tiếng, dường như thân thể đó không còn là của mình nữa. Phó Kính Thù lấy tay lau mồ hôi và máu đọng trên tóc cô, pháy hiện ánh mắt cô nhìn mình vô cùng xa lạ.
“Đừng nhìn anh như vậy được không? Anh biết em khó chịu, đừng để trong lòng nữa. Phương Đăng, em khóc đi, nếu khóc được rồi sẽ cảm thấy khá hơn” – Anh bất lực rũ tay xuống, “Anh bảo đảm tất cả đều chấm dứt, sau này không ai có thể làm tổn thương em…”
Phương Đăng nhếch mép nhìn anh cười nhạt nhẽo. Cả đời cô chưa từng nghe qua lời nói nào buồn cười đến vậy.
Người mà cô coi như em ruột giết chết người cô muốn chung sống cả đời, người luôn miệng nói sẽ không để cho cô bị tổn thương lại hoàn toàn phá hủy cuộc đời cô!
Anh cúi đầu, áp trán vào mu bàn tay đã bị ghim kim truyền nước biển lần nữa của cô, “Đừng như vậy, em nói với anh một lời đi”
Phương Đăng cúi đầu, nhìn anh, nhẹ giọng: “Phó Kính Thù, người chết tại sao không phải là anh?”
Anh ngược mặt lên, sự tuyệt vọng và thảm bại trong đó khiến cho Phương Đăng cuối cùng đã cảm nhận được một chút hài lòng. Cô mỉm cười, dường như bị sặc, ho khan mang theo cả nước mắt.
“Là tôi sai rồi” – Phương Đăng nhắm mắt lại, trên mặt đều là nước mắt lạnh tanh, lời nói xen trong hơi thở dồn dập, nghe vô cùng vụn vỡ – “Tôi đã từng nói với anh ấy, bất kể dù gặp chuyện gì, đều nên mở mắt nhìn nó tới, tôi nghĩ đó là dũng cảm, tôi thật ngu ngốc! Tạo sao lúc đó tôi không chịu nhắm mắt lại? Nếu như tôi không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, như vậy đến phút sau cùng tôi vẫn nhớ nụ cười của anh ấy… Nhưng tôi sai rồi, bây giờ mở mắt ra, thấy tất cả đều là máu…. Tôi cũng không nhìn thấy anh ấy nữa… Tôi chỉ nhìn thấy sợ hãi, chỉ nhìn thấy một màng đen…”
Phó Kính Thù đưa tay vỗ vỗ lưng cô, chỉ đổi lại tiếng thở dốc càng kịch liệt hơn.
“Bác sĩ…” – Anh quay đầu gọi người.
Phương Đăng nghe giọng của anh, dường như đã tỉnh táo lại sau cơn điên kỳ lạ, khóc lớn thất thanh gào: “Phó Thất, anh trả lại cho tôi…. Trả lại cho tôi…”
“Được, anh trả! Em muốn lấy gì anh cũng sẽ trả cho em” – Phó Kính Thù ôm cô thật chặt, luôn miệng dỗ dành, dù anh thật sự không biết cô rốt cuộc muốn anh trả lại cái gì?
Là sinh mạng của Lục Nhất?
Là mười mấy năm thanh xuân của cô sao?
Hay là trái tim mà cô đã từng trao gửi?
/36
|