Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 101-103: Mưu sát dài hơi

/106


Mục Hiển thấy ngày càng đông người tụ tập cạnh bức tường ở tây sương, biết không giấu được nữa, quay lại bảo chúng nhân: "Theo ta xuống xem, nhất thiết nghe theo hiệu lệnh của ta."

Chúng nhân vào trong viện, đệ tử Thục Sơn tụ tập cạnh tường nghe thấy động tĩnh, ngoái lại nhìn Mục Hiển và chư vị điện phán, cùng yên lặng ngay. Mục Hiển bình tĩnh nhìn tất cả: "Các ngươi đi gọi hết đệ tử Thục Sơn lại đây."

Chúng nhân vâng lời tản đi, thoáng sau đệ tử Thục Sơn vào đến viện tử, Mục Hiển đợi cho tất cả tập trung đủ mới thong thả lên tiếng: "Tối nay có việc trọng yếu cần nói." Đoạn chỉ vào đóa hoa sen đỏ đột ngột nở trong đêm tối: "Các ngươi nhìn đi, đấy là ký hiệu của Xích Ngọc cung."

Chúng nhân nhi nhao bàn luận, Mục Hiển đưa tay ra hiệu im lặng, nói tiếp: "Ký hiệu này xuất hiện ở đây chứng tỏ người Xích Ngọc cung cố ý gây hấn với Thục Sơn chúng ta, tiếp nữa là chuyến đi này của chúng ta đã bị theo dõi, chưa biết chừng lúc nào cũng có thể xảy ra những việc bất ngờ. Nên từ tối nay, chư vị điện phán sẽ thay nhau trông nom, ban ngày không ai được đơn độc ra ngoài, không có lệnh bài của ta thì không được rời xa đội xe. Hơn nữa ta sẽ sai hồn thú mang tin về cho chưởng môn phái hảo thủ đến, thành thử tất cả không cần hoảng sợ mà rối loạn tình hình, hiểu chưa?"

Có mặt toàn là đệ tử Thục Sơn chưa xuất sư và các kiếm đồng, nghe nói người Ma cung đến gây hấn thì hưng phấn át cả hoảng sợ, nhìn nhau hạ giọng bàn luận, hi vọng có cơ hội giao chiến với hảo thủ Ma cung, ít ra cũng tăng thêm kiến thức.

Mục Hiển nhận ra không ai sợ, lại bảo: "Còn một việc nữa, Trình Đào của Khí tông vì đột nhiên phát bệnh, được ta sai người đưa đến y quán gần đây rồi. Vị trí đó do Bạch Chỉ Vi thay."

Chúng nhân dồn hết chú ý lên việc Ma cung gây hấn, nên không để ý đến việc Trình Đào. Mục Hiển tính trước rồi nên phất tay áo, ra hiệu cho chúng đệ tử tản đi.

Đường Mật vừa định đi, chợt nghe Mục Hiển nói: "Các ngươi ở lại một chút."

Mấy người tận mắt thấy Trình Đào vong mạng theo Mục Hiển vào phòng, lão đứng trước cửa sổ giám sát bông sen trên tường bị xóa đi, tất cả lại bình tĩnh rồi mới nói: "Các ngươi phải bưng kín miệng bình về việc Trình Đào. Xích Ngọc cung làm thế này là hy vọng chúng ta hoảng sợ trước kỳ tỷ võ, nên tuyệt đối không trúng kế của chúng."

Dứt lời, thấy mấy thiếu niên đều căng thẳng, lão lại an ủi: "Vốn chưởng môn và các vị tông chủ sẽ đến Hoa Sơn muộn hơn chúng ta một chút, hiện ta ta viết thư bảo họ đến trước, dọc đường lưu ý tình thế, quét sạch những kẻ khả nghi. Hơn nữa sẽ có các vị điện phán thay nhau canh đêm, có cao thủ Thục Sơn đến bảo vệ, các ngươi không cần cả nghĩ."

Đoạn lão cho mấy đứa lui xuống, tiếp tục cũng chư vị điện phán nghiên cứu đối sách.

Về phòng, Đường Mật không sao ngủ được, chưa đầy một năm mà Xích Ngọc cung lại xuất hiện, khiến nó bất an vô cùng. Nó vẫn nhớ lúc ở địa cung có dung nham chảy qua, Đông Ngao tìm cách kéo nó lại gần với Hoa Tuyền, lúc đó nó không do dự từ chối, còn hiện giờ liệu có thản nhiên được thế không?

Từ lúc thấy mộ Hoa Tuyền, nó đã dao động…

Hoặc từ sớm hơn, từ lúc ở trong ảo cảnh kỳ dị, một giọng nói ẩn ước đã vang lên trong lòng: "Ta là ai, vì sao lại ở đây?"

Không biết từ lúc nào, vầng trăng tròn ngoài song cửa treo lơ lửng giữa trời, nó đi ra ngoài sân, không ngờ thấy Mục Hiển đứng một mình trong đêm, tà áo xám vô thanh vô tức hòa cùng bóng tối khiến người ta liên tưởng đến con cá lớn đang chìm vào lớp cát bụi dưới đáy sông, toát ra khí tức thần bí nguy hiểm, chỉ cần có cá con bơi qua là sẽ thò lên ăn thịt.

Nó lùi một bước, định lén lại gần thì nghe Mục Hiển bảo: "Đến đây."

Nó lại lùi nửa bước theo bản năng, thầm thấy buồn cười, sao lại phòng bị như thế với một người từng được nó tín nhiệm.

"Đường Mật, là ngươi hả, nha đầu ngươi từ bao giờ trở nên rụt rè như thế?" Mục Hiển hỏi.

Đường Mật biết lão đang trêu chọc, lòng chợt rúng động, lại nghĩ việc nó biết bí mật của lão chưa hệ bị lộ, lại không ít người Thục Sơn ở gần đây nên bước thêm mấy bước: "Mục điện giám nhất định đang nghĩ cách đối phó Ma cung, con không quấy nhiễu nữa." Đoạn nó xoay người, chuẩn bị bước đi.

"Việc đó đã an bài xong xuôi rồi, người Xích Ngọc cung không đáng sợ, lúc Hoảng còn sông từng dẫn đệ tử Thục Sơn đánh cho chúng đại thương nguyên khí, chúng lấy đâu ra nhiều hảo thủ. Ngươi đến đây, chúng ta trò chuyện."

Đường Mật lên gần đi tiếp mấy bước: "À, nói chuyện gẫu vậy, tối nay trăng tròn quá."

Người nghiêm túc như Mục Hiển khẽ cười.

Đường Mật nghe thấy tiếng cười, yên tâm hẳn, một người đang cười dù muốn sát nhân cũng sẽ do dự, nó bước thêm mấy bước.

"Đường Mật, ngươi là đứa trẻ đặc biệt, ta vẫn lưu ý ngươi." Mục Hiển bảo.

"Điện giám quá khen, tư chất của mật chỉ hơn người khác một chút." Nó biết rõ Mục Hiển không nói về việc đó nhưng vẫn cố ý.

"Ta không nói chuyện đó, ta nói về khí chất, so với các kiếm đồng khác, thậm chí với mọi người ở đây, ngươi cũng khác."

"Điện giám quá khen, Mật từ bé lớn lên trong núi, không thấy người ngoài, nói hay thì bảo là hoa lan trong cốc vắng, khó nghe thì là không thấy bên ngoài." Đường Mật tiếp tục lái đi, ngầm đoán ý Mục Hiển.

Khẩu khí của lão bình thường, hình như thật sự muốn chuyện gẫu: "Hơn nữa ngươi cũng biết giữ bí mật hơn bạn cùng trang lứa."

"Điện giám nói đến việc Đọa Thiên chuyển thế?"

"Đúng, lúc ngươi đến Ngự Kiếm đường, việc đã được hai năm. Những người tận mắt thấy thảm kịch ngoài ta còn có Tiêu chưởng môn và chư vị tông chủ. Nói ra thật đáng cười, vì chúng ta luôn chờ đợi một việc, khi nó xảy ra thì đều hoang mang. Xưa nay ai cũng biết Đọa Thiên đại nhân sẽ chuyển thế sau trăm năm, giải quyết vấn đề kết giới suy giảm sức mạnh, pháp thuật áp chế ma huyết cũng sẽ được Người xử lý. Nói chung, Người chuyển thế thì mọi chuyển sẽ xong xuôi. Nhưng giờ đến lượt chúng ta phải tự xử lý."

"Nhưng phương pháp xử lý tựa hồ quá thiên khích, ta nói đến việc Mục tông chủ." Mục Hiển không đáp, thở dài: "Nếu là ngươi, sẽ dùng cách gì bảo vệ Thục Sơn."

"Sao điện giám lại hỏi con?" Đường Mật hỏi ngược.

"Đấy là câu mỗi người Thục Sơn tự hỏi, không thích thì thôi. Mau về ngủ đi, ngày mai đi sớm." Mục Hiển phất tay, ra hiệu cho nó đi.

Đường Mật ôm một bụng nghi vấn quay về, cảm giác tựa hồ có việc gì đó không hay sắp xảy ra, nhưng không nói rõ được là gì.

Từ hôm sau, đội xe Thục Sơn đổi hành trình mấy lần, cố ý lúc đi nhanh rồi lại chậm, tiện thể quan sát xem có bị bám theo không. Sau mấy ngày, tất cả vẫn bình an vô sự, hôm đó đội xe nghỉ chân ở ngoài rừng hoang, Mục Hiển chỉ huy mười tám cỗ xe vây thành một vòng tròn lớn rồi mỗi xe chọn ra hai đệ tử được điện phán phụ trách tuần tra vào ban đêm. Bốn người còn lại trong xe chia thành hai tổ, trông nom xe theo ca.

Xe Đường Mật có Trương Úy và Lý Liệt bị rút đi tuần tiễu, bốn người còn lại tự nguyện chia ra canh gác vào ban đêm, Vương Nhĩ muốn cùng tổ với Bạch Chỉ Vi, Đường Mật nhận thấy đây là cơ hội tốt để bắt chuyện với Hoàn Lan nên kéo áo ra dấu cho Chỉ Vi đồng ý.

Nó và Hoàn Lan phụ trách canh gác sau nửa đêm, ngồi cạnh đống lửa nhỏ ở sườn xe, hồi lâu vẫn im lặng.

"Hoàn Lan, ngươi mà giận một người, phải thế nào mới hết?" Sau rốt Đường Mật phá tan trầm mặc.

Đối phương không hề đáp.

Đường Mật ghé sát Hoàn Lan: "Ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không được hả?"

Vẫn trầm mặc.

Đường Mật thở hắt ra: "Được rồi, ta hiểu. Hoàn Lan, nhất định ngươi cho rằng ta, hoặc mấy người chúng ta, đã là bằng hữu thì nên thẳng thắn với nhau, nhưng lúc ta bày kế với Quân Nam Phù lại giấu ngươi, còn lợi dụng ngươi nên ngươi thất vọng, phải không? Việc này đúng là ta có chỗ không đúng, song mong ngươi nghe qua cho những cân nhắc của ta lúc đó."

Hoàn Lan im lặng nhìn đống lửa, Đường Mật biết y đang lắng nghe: "Thích dùng mưa kế, lừa gạt người khác, những thứ này không ai thích cả. Nhưng việc của đầu to, với trí thông minh của ta chỉ nghĩ được cách đó. Ta biết nếu ta nói rõ thì là bằng hữu, dù khó xử, có thể ngươi vẫn giúp, nhưng như thế ngươi sẽ thành đồng mưu với ta, cùng ta gạt Quân Nam Phù, ta không thích thấy một Hoàn Lan như thế, cũng không muốn ngươi khó xử. Có điều ta đã sao, ta coi các ngươi đều là trẻ con, cho rằng các ngươi cứ làm theo lời ta là được. Ta cho rằng mình chỉ mang thiện ý, thế là đủ rồi. Sai lầm của ta là không tính đến giữa bằng hữu với nhau nên thành thật, nên, ta xin lỗi."

Ngữ khí của nó chợt biến thành thương cảm: "Ngươi biết không, trong mộng ta từng nghe thấy một người nói rằng nếu ta đắc tội với người khác, y sẽ thay ta xin lỗi, nếu ta làm sai, y sẽ nhận tội thay. Những lời đó tuy nhiên cảm động nhưng không phải việc ta hy vọng. Ta hy vọng bản thân thật mạnh, không cần khiến ai lo lắng, cũng không ai chặn được bước tiến của ta. Nếu có thể, trước khi đi, ta hy vọng được đứng trước mặt các ngươi che chở mưa gió, như thế sau này khi hồi tưởng, các ngươi sẽ vĩnh viễn là thiếu niên đơn thuần."

"Ngươi định đi đâu?" Hoàn Lan cuối cùng cũng lên tiếng.

Đường Mật nhận ra nói hớ, vội giải thích: "Ta nói là chúng ta sẽ lớn lên, đúng không? Không thể ở cạnh nhau mãi."

Hoàn Lan ngoái lại, lần đầu tiên sau nhiều ngày nhìn thẳng vào nó: "Ta rất ghét ngươi chặn trước mặt ta."

"Ta hiểu. Sau này không thế nữa, ta thề đấy. Chúng ta cùng mạnh lên, cùng lớn lên, được không?" Đường Mật hỏi.

"Được." Nụ cười của Hoàn Lan lấp lánh dưới ánh lửa. Đường Mật chợt nghĩ: Y đích xác cười rất đẹp. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Lúc đó, ngoài xa chợt vang lên tiếng đao kiếm va nhau, cả hai nhìn nhau, cầm kiếm lao tới.

Lý Liệt và Trương Úy đang giao đấu với một người áo đen bịt mặt, cộng thêm mấy điện phán giáp kích nên người đó võ công tuy cao song không đủ ứng phó. Đệ tử Thục Sơn không ngừng bủa đến, người đó vội công kích mạnh mẽ mấy kiếm, lách mình qua khe hở lướt đi.

Mấy điện phán giao đấu với hắc y nhân tiếp tục đuổi theo, Mục Hiển lướt tới hỏi Lý Liệt: "Sao thế? Có người bị thương?"

Lý Liệt hơi nhợt nhạt: "May mà chư vị điện phán đến kịp, chỉ có một người bị thương nhẹ, không sao."

Mục Hiển nhíu mày hồi lâu: "Xem ra người Ma cung vẫn bám theo chúng ta, thấy chúng ta nghỉ chân ngoài nơi hoang dã liền đến làm loạn. Bất quá sao chúng tránh được hảo thủ bám theo của Thục Sơn chúng ta nhỉ?"

"Có phải chúng không bám theo mà trong chúng ta có nội ứng của chúng, liên tục cung ứng tin tức?" Lý Liệt hỏi.

"Có ai đó dùng hồn thú đưa tin chăng?" Đường Mật xen lời.

"Không, để đề phòng việc này, ta đã sắp xếp, hồn thú nào rời đi cũng bị phát hiện." Mục Hiển đáp.

Lý Liệt chợt biến sắc: "Mục điện giám, theo con."

Mục Hiển vội bảo chúng nhân tản đi rồi bám theo Lý Liệt đến chỗ xe Đường Mật. Đường Mật và Hoàn Lan cũng toát mồ hôi đi theo.

Cạnh xe ngựa trải một tấm da thú, Vương Nhĩ đang ngủ say sưa, nhưng vì là người luyện võ nên nghe tiếng động liền phi thân bật dậy. Lý Liệt đến trước mặt y, xuất kiếm chỉ vào yết hầu: "Vương Nhĩ, bỏ túi thơm ra."

Vương Nhĩ rũ mắt nhìn xuống lưỡi kiếm trên cổ, biết là hết cách, ngoan ngoãn cởi túi thơm trên eo xuống. Mục Hiển đưa lên mũi ngửi, túi thơm này không có mùi vị gì, hơi biến sắc: "Là hương đưa tin."

Xe Đường Mật ngoài sáu người vốn có, giờ thêm Mục Hiển.

Vương Nhĩ bị trói chân tay, cúi đầu lặng lẽ vào xe. Mục Hiển hỏi: "Chưa từng nghe nói người Xích Ngọc cung biết phối chế hương đưa tin, theo ta hiểu thì loại mùi thơm dành cho chó săn ngửi này chỉ có người Thất Tinh giáo biết chế. Vương Nhĩ, giải thích đi."

Vương Nhĩ ngẩng mặt lên, gương mặt bình thường vốn thản nhiên giờ trấn tĩnh cực độ: "Không sai, ta là con giáo chủ Thất Tinh giáo, từ lúc sinh ra đã không học võ công bản giáo, đợi khi đủ tuổi lên Thục Sơn học nghệ, nghe ngóng tin tức."

Mục Hiển bảo: "Hừ, học thì sao, võ công của bản môn khác hẳn tà giáo, ngươi tưởng học được là về truyền được cho giáo chúng hả?"

Vương Nhĩ thản nhiên đáp: "Ta biết không thể nên không định như thế. Cha chỉ bảo ta học lấy bản lĩnh, có điều ta bảo mình là con giáo chủ Thất Tinh giáo thì Thục Sơn chịu thu nhận sao? Còn về nghe ngóng tin tức thì Thục Sơn là chí tôn võ lâm, việc xảy ra ở đây ảnh hưởng đến cả giang hồ, ta không tin trừ ta ra không còn tai mắt phái khác cài vào."

Mục Hiển không muốn dây dưa với việc này: "Các ngươi định thế nào?"

"Hắc y nhân đó không liên can đến bản giáo." Vương Nhĩ biết biện hộ cùng vô dụng: "Hương đưa tin chẳng qua để người bản giáo tìm được ta dễ dàng, dù gì mình ta ở Thục Sơn thì cha cũng không yên tâm, tin hay không thì tùy. Vương mỗ sẵn lòng thề với trời cao, chưa từng làm việc gì hổ thẹn với Thục Sơn."

Mục Hiển biết có hỏi cũng vô ích, quay sang hỏi Lý Liệt: "Ngươi đề phòng y từ sớm, có phát hiện gì không?"

Lý Liệt đáp: "Thưa điện giám, hôm qua Liệt chỉ ngẫu nhiên phát hiện túi thơm của Vương Nhĩ không có mùi gì, lúc đó hơi bất ngờ nhưng hôm nay nghe điện giám bảo không hiểu người Ma cung bám theo chúng ta bằng cách nào thì chợt nhớ đến trên giang hồ có hương đưa tin. Còn bình thường hành vi của y thế nào thì Liệt không để ý."

"Điện giám, Lan và Vương Nhĩ có qua lại, đi đường cũng ở cạnh nhau, không phát hiện y có hành động gì khả nghi." Hoàn Lan cũng nói.

Mục Hiển sầm mặt: "Việc khả nghi tất không làm trước mặt các ngươi, chỉ mỗi việc mang túi hương đưa tin là đủ khả nghi rồi, giam Vương Nhĩ vào xe của ta, tỷ võ xong sẽ xử lý. Các ngươi không làm lớn việc này, vị trí của Vương Nhĩ do Trương Úy thay."

Sau việc đó, đội xe Thục Sơn cẩn thận đề phòng, dọc đường không xảy ra chuyện gì nữa, qua nửa tháng là đến được tiểu trấn dưới chân Hoa Sơn.

Xa đội vào trấn, Đường Mật liền ngửi thấy mùi thơm thoạt có thoạt không, hít sâu một hơi. Bạch Chỉ Vi bảo: "Là đàn hương."

Một lúc sau, cả toán mới biết nguồn gốc mùi đàn hương. Trước cả khách sạn có hai mươi cỗ xe ngựa đẹp đẽ đóng bằng gỗ tử đàn hảo hạng, nên mùi đàn hương mới thoảng khắp không khí.

"Người xuất gia thích đàn hương, quả nhiên không sai, ngay cả xe cũng đóng bằng tử đàn…" Trương Úy thở dài.

Bạch Chỉ Vi gõ vào đầu gã: "Đầu óc ngươi đúng là cổ quái, sao lại không nghĩ mấy cỗ xe đó quý giá, có khác gì đóng bằng vàng đâu."

"Gặp Mộ Dung Phỉ phải hỏi, Tề vương của y dùng xe ngựa gì, có xa xỉ thế không." Đường Mật chen lời.

Hoàn Lan đáp: "Lúc Tề vương hết tiền phải hỏi mượn Thanh Nguyên tự, ngươi bảo y xa xỉ được đến đâu."

Đang lúc nói chuyện, mấy tiểu hòa thượng từ trên xe lục lục tục tục đi xuống, tuổi cũng ngang với đệ tử Thục Sơn, tuy trọc đầu lại mặc tăng bào nhưng vì còn nhỏ nên chỉ đảo mắt là toát lên vẻ hoạt bát.

Bọn Đường Mật chưa từng thấy nhiều đích tiểu hòa thượng như thế, đều hiếu kỳ nhìn qua cửa xe. Chúng hòa thượng tất nhiên biết đội xe Thục Sơn đã tới, nhưng không nhận được hiệu lệnh nên chỉ dám lén nhìn, duy hòa thượng tuổi tác gần ngang với bọn Đường Mật ngoảnh nhìn, đôi mắt lấp lánh còn nháy nháy với các thiếu niên Thục Sơn.

Đường Mật thấy y khả ái, liền vẫy tay.

Tiểu hòa thượng đó toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhọn, vẫy tay lại với nó.

"Tuệ Tâm." Phương trượng đi đầu gọi tiểu hòa thượng đó.

Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm rụt cổ, thè lưỡi với Đường Mật rồi mới quay đi.

Thị trấn này không lớn, chỉ có một khách sạn, nếu hòa thượng Thanh Nguyên tự ở rồi thì không đủ cho chúng nhân Thục Sơn, cũng may nhóm Tiêu Vô Cực đã đặt trước phòng nên hòa thượng Thanh Nguyên tự đến sớm hơn nhưng đành nghỉ ở ngoài trấn. Hai đội nhân mã Thục Sơn và Thanh Nguyên tự gặp nhau ngoài cửa khách sạn, một vào một ra, sát na lướt qua vai nhau liền liếc nhìn, hàm ý tất nhiên không cần nói.

Đường Mật không hiểu hòa thượng Thanh Nguyên tự đàm luận thế nào về Thục Sơn, bình thường ở Thục Sơn hiếm khi nhắc đến Thanh Nguyên tự, dù không nói ra nhưng ai cũng biết căn cơ võ công và pháp thuật của Thục Sơn bắt nguồn từ Thanh Nguyên tự, song hiện tại Thục Sơn lại chiếm ưu thế. Quan hệ giữa hai bên vì thế cũng cực kỳ vi diệu.

Vì ngày hôm sau vào Hoa Sơn, cộng thêm nhóm Tiêu Vô Cực đã sắp xếp trước ở tiểu trấn nên Mục Hiển đồng ý cho các thiếu niên dọc đường không đi cùng xe được kết bạn vào trấn đi dạo.

Đường Mật và bốn bạn cùng xe đi dạo trên con phố náo nhiệt nhất, ngoài xa thoảng mùi thơm quyến rũ khiến người ta muốn ăn. Đường Mật kéo Bạch Chỉ Vi tìm đến chỗ có mùi thơm, hóa ra là một quán mỳ không lớn lắm, chủ quán là một đôi chị em chừng mười ba, mười bốn.

Quán đầy khách, có không ít đệ tử Thục Sơn. Đường Mật đang không biết làm gì thì Lý Liệt đi theo vẫy tay với một đệ tử Thuật tông: "Lâm An, hay quá."


/106

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status