Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 69

/106


Đợi khi Vương Nhĩ và Mộ Dung Trinh Lộ đi rồi, Hoàn Lan nói với nó đầy bực dọc: "Ngươi chọc đến hắn làm gì?" Đường Mật không giải thích, Bạch Chỉ Vi đã nói: "Rõ ràng hắn trêu cợt người khác, sao ngươi lại nói giúp hắn?"

Trương Úy cũng bảo: "Giọng điệu của hắn có vẻ không phải người tốt, Đường Mật, có bị thương không?"

"Không sao, không sao." Đường Mật xua tay, nhìn Hoàn Lan với vẻ nghi hoặc: Hôm nay y sao thế, lạnh lùng đã đành, lại còn nói giúp người khác, lẽ nào vừa lên núi là xa rời?

Hoàn Lan tránh khỏi ánh mắt dò hỏi của nó, không nói gì mà ngoảnh đầu bước đi.

"Đúng là bực mình." Đường Mật lắc đầu, chợt nảy ra ý nghĩ: "Y đang cáu bẳn với ai, ai chạm đến y chăng?"

Bất quá nó chưa kịp tìm lời giả đáp đã bị câu hỏi lớn hơn quấn lấy.

Những người khác gần như đều tìm được cảm giác dùng tâm lực khống chế ngự kiếm, "người cũ" đã đành, ngay như Trang Viên và Bạch Chỉ Vi tuy kiếm rời khỏi tay quá nửa thước thì không dễ khống chế nhưng trong phạm vi nửa thước, tựa hồ kiếm lực tăng hẳn, kiếm chiêu linh hoạt vô ngần. Chỉ có Đường Mật và Trương Úy luyện cật lực cũng không mảy may khởi sắc.

Trước đây nó là kiếm đồng học cái gì cũng nhanh, luyện như thế một lúc, bản thân cũng thấy tự ti, cầm kiếm đi đến chỗ vắng người.

Nó chọn chỗ yên tĩnh, bình lặng tâm tư, theo cách Mộ Dung Trinh Lộ dạy, cố gắng coi cây kiếm trong tay không phải là thanh kiếm thực hòng tìm được sức mạnh. Ngưng thần hồi lâu mà cảm giác đó không xuất hiện, lòng tay cầm kiếm rịn mồ hôi, thấm ướt lớp da mãng xà bọc chuôi kiếm.

Nó thở dài, nhận ra ban nãy toàn thân vô tình dùng đến sức mạnh, tuy chỉ là động tác khởi thức cầm kiếm nhưng lưng cũng ướt mồ hôi, gió núi lướt qua khiến hậu tâm mát lạnh.

Từ khi đến Thục Sơn, nó chưa bao giờ thất bại thế này, đang ảo não thì có tiếng chí chóe từ sau lưng vang lên như tiếng trẻ con cười, nó ngoái lại, trừ gốc cổ thụ cao ngất trời ra nào thấy bóng ai.

Nó nghi ngờ bản thân luyện công tẩu hỏa nhập ma, xuất hiện bệnh nghe nhầm. Nhưng từ giữa đám cây cối um tùm rung rinh, kẽ lá thò ra hai con mắt đen nhánh đảo loạn lên.

"Ngươi là ai?" Nó ngẩng lên hỏi.

"Khách khách" lại một trận cười vang lên, một vật màu lục từ trên cây lao thẳng xuống. Nó không kịp nhìn rõ, vung kiếm lên chặn, vật màu lục ngay lúc sắp va vào kiếm thì thu lại, đổi hướng đáp nhẹ nhàng xuống đất.

Hóa ra là một con khí lông màu lục lớn cỡ bàn tay, đang chống nạnh đứng đó giận dữ.

Con khỉ chỉ lớn cỡ bàn tay, trên mình phủ một lớp lông mịn màng màu lục nhạt, trông như cục bông. Tựa hồ lúc đó nó rất giận, chí chóe chỉ vào cây kiếm của Đường Mật hồi lâu, rồi mô phỏng tư thế cầm kiếm đứng sừng sững, toàn thân căng ra, đoạn ôm bụng cười đến độ đứng không vững, ngã xuống đất cười sặc sụa.

Dù không hiểu ngôn ngữ loài thú thì Đường Mật cũng biết con khỉ cười mình, vừa bực vừa buồn cười mà nó không tiện động thủ, lại bảo: "Có bản lĩnh thì thể hiện đi, ta cũng biết cười người khác đấy."

Con khỉ phảng phất hiểu được, bò dậy cầm một cành cây lên múa. Đường Mật nhận ra con khỉ múa Hồi Phong kiếm pháp còn linh hoạt hơn mình, bất giác lòng lạnh hẳn đi. Múa xong pho kiếm, con khỉ ném cành cây, tiếp tục chống nạnh, một tay chỉ vào Đường Mật chí chóe liên hồi.

Đường Mật hoang mang, biết điều con khỉ định nói rất trọng yếu, đang âu sầu vì không hiểu tiếng thú, chợt nhớ đến Chu Tĩnh mà Trang Viên giới thiệu hôm qua có bảo ngọc hiểu được. Nó vội nói với con khỉ: "Đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay. Đừng đi, đừng đi đâu nhé."

Nó chạy một mạch về chỗ các kiếm đồng đang luyện kiếm, kéo Chu Tĩnh đến chỗ con khỉ: "Chu Tĩnh, mau theo ta."

Chu Tĩnh rất tốt tính, bị Đường Mật đột ngột kéo đi mà cũng không giận hay kêu lên. Đường Mật vừa đi vừa giải thích: "Bên kia có con khỉ nói chuyện với ta, ngươi cho ta biết nó nói gì."

Hai cô đến dưới gốc cây, không thấy bóng con khỉ đâu, Đường Mật nóng lòng giậm chân: "Sao lại chạy rồi, con khỉ chết tiệt, không hiểu tiếng người hả, bảo ngươi đừng chạy rồi cơ mà."

"Con khỉ trông thế nào?" Chu Tĩnh chu môi cười hỏi.

"Cao chừng bằng bàn tay, màu xanh nhạt." Đường Mật đưa tay ra so sánh.

Chu Tĩnh bảo: "Khỉ thường không màu lục, hình như là dị thú, theo ta biết nhiều loại dị thú lúc còn nhỏ, vì năng lực không đủ, sợ bị người ta bắt nên đều mọc lông xanh hòng dễ dàng ẩn nấp, đợi khi lớn lên, màu sắc sẽ thay đổi."

"Chắc không phải khỉ thường, nó còn biết múa Hồi Phong kiếm pháp." Đường Mật đáp: "Hơn nữa tựa hồ nó còn nói với chuyện với ta."

"Linh thú thường xuất hiện ở Thục Sơn biết nửa chiêu một thức cũng không lạ, ngươi cũng biết con yêu tinh mèo thường đến Ngự Kiếm đường còn biết hai loại bộ pháp Đại tiểu chu thiên cơ. Bất quá những lời dị thú nói ra, dù hiểu cũng không nên tin, vì chúng coi chúng ta không phải đồng loại, tất nhiên không đời nào nói thật." Chu Tĩnh giải thích.

Lúc đó Mộ Dung Trinh Lộ cùng Vương Nhĩ quay lại chỗ các kiếm đồng, Vương Nhĩ hiển nhiên bị giáo huấn, gục đầu đi theo Mộ Dung Trinh Lộ, dáng vẻ không còn đắc ý như lúc mới đến.

Mộ Dung Trinh Lộ gọi các kiếm đồng tập hợp lại, lớn tiếng: "Các con cũng biết năm năm một lần Thục Sơn chúng ta lại tỷ võ với Thanh Nguyên tự rồi chứ."

"Biết ạ." Các kiếm đồng đồng thanh đáp.

Đường Mật cũng nghe nói đến chuyện này. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn hai lãnh tụ võ lâm, bề ngoài hòa khí nhưng lại ngấm ngầm so kè. Địa vị cả hai phái đều quá được tôn sùng, phái nào thua tỷ thí cũng đều thấy mất mặt song vẫn hi vọng tổ chức được một kỳ tỷ thí, từ mấy chục năm trước đã bắt đầu ước định năm năm một lần sẽ tổ chức tỷ võ cho các đệ tử chưa quá mười tám. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn sẽ tỷ thí cao thấp, bên thắng được người giang hồ đặt địa vị lên cao hơn, thứ nữa là đệ tử tham gia đều chưa chân chính xuất sư nên bên thua cũng không mất mặt quá.

"Mộ Dung điện phán, chuyện đó liên quan gì đến chúng con?" Có kiếm đồng hỏi.

Mộ Dung Trinh Lộ đáp: "Trước đây không liên quan đến các con vì bốn mươi người tham gia tỷ võ đều là các kiếm đồng ở điện cao hơn và các đệ tử qua được ngũ đại điện thí tuyển ra. Nhưng năm nay khác. Mục tông chủ của Kiếm tông năm ngoái mất vì bạo bệnh, hiện tại do chưởng môn kiêm nhiệm quản lý Kiếm tông, đại đa số đệ tử dưới mười tám tuổi tu luyện ở Kiếm tông là đệ tử trực hệ của Mục tông chủ, vì muốn thủ hiếu nên không tham gia."

Nếu luận võ nghệ, đệ tử Kiếm tông được công nhận là mạnh nhất, chúng nhân lập tức bàn luận: "Vậy Thục Sơn chúng ta sút hẳn thực lực rồi."

"Ái chà, để mấy con lừa trọc đó được lợi."

Mộ Dung Trinh Lộ đưa tay ra hiệu cho các kiếm đồng yên lặng: "Phương cách tạm thời mà chúng ta thương lượng là đệ tử mới gia nhập Kiếm tông năm nay cùng những người không phải đệ tử trực hệ của Mục tông chủ đều được tham gia. Dù thế hiện tại trừ những người không thể tham gia, đệ tử dưới mười tám tuổi của cả ba tông và kiếm đồng của hai điện cao hơn cộng lại chỉ có bốn mươi người, nên cần tuyển ba người trong các con làm dự bị. Người được tuyển vì phải tham gia huấn luyện đặc biệt, được miễn điện thí năm nay."

Dứt lời, các kiếm đồng nhốn nháo, đặc biệt là mấy "người cũ" như Đặng Phương, ai nấy đều hăm hở, hận không thể lập tức tỷ võ.

"Không công bằng, chúng con mới bắt đầu học, họ đã học mấy năm rồi." Có kiếm đồng mới thăng lên Nghĩa Kim điện than vãn.

Mộ Dung Trinh Lộ bật cười: "Tỷ võ diễn ra trước kỳ điện thí, còn sớm lắm. Nên năm nay các con phải nỗ lực tu luyện, dù không có trường tỷ võ này thì cũng phải hiểu rằng tương lai các con có thể là bằng hữu nhưng cũng có thể là đối thủ hoặc địch nhân của nhau."

Nghe câu này, Đường Mật không hiểu sao lại nhớ đến Loạn thế chi kiếm mà Cố Thanh Thành nói với nó. Chủ nhân năm thanh kiếm có vĩnh viễn là bằng hữu của nhau? Nó cứ trăn trở vấn đề này, vội lắc đầu xua đi ý nghĩ não nề đó.

Hoàng hôn hôm đó, Trương Úy và Đường Mật đều không hào hứng lắm. Bạch Chỉ Vi vốn không phải người vui tính nên không khí đường về dị thường trầm mặc.

Đường Mật vốn cho rằng Trương Úy cũng như mình, ủ rũ vì không thể vận dụng tâm lực thao túng kiếm hồn nhưng đi được một đoạn mới thấy kỳ quái, thầm nhủ: Đầu to gặp khó về võ công đâu chỉ một hai lần, có khi nào y buồn đâu? Liền hỏi: "Đầu to, sao thế? Hôm nay ta cũng có luyện được Ngự kiếm thuật đâu, đừng nóng lòng, ai cũng thế thôi."

"Ừ." Trương Úy gật đầu, không nói thêm gì.

Ba đứa lại trầm mặc một lúc, tiếng gió núi khe khẽ lùa qua tai.

Đường Mật bước đi trong cảm giác không thoải mái, tựa hồ bị ai đó lém theo dõi, càng lúc càng bức bối, nó chợt quay phắt lại, quát to vào khu rừng sau lưng: "Đưa tay lên bước ra, ta thấy ngươi rồi."

Sau một lúc yên tĩnh, một con khỉ màu lục giơ tay quá đầu thận trọng bước ra, đôi mắt đen như lưu ly đảo tít, có vẻ không hề tình nguyện.

Đường Mật không ngờ dọa nạt vu vơ mà thật sự kéo được con khỉ ra, chợt lấy làm buồn cười: "Sao lại là ngươi, theo bọn ta làm gì?"

Con khỉ ú ớ một hồi, vừa nói vừa múa tít tay chân, Đường Mật lắc đầu, hoàn toàn không hiểu gì.

Bạch Chỉ Vi và Trương Úy cũng bị con khỉ thu hút, nhìn nó khua chân múa tay loạn xạ mà cười ha hả.

Bạch Chỉ Vi hỏi: "Đường Mật, ngươi biết nó hả, hình như nó sợ ngươi, ta cho rằng nó đang giải thích gì đó."

"Không quen, nhưng hôm nay gặp nó một lần rồi, ta thấy nó muốn nói gì đó với ta." Đường Mật đáp, rồi nói với con khỉ: "Nếu ngươi nói không rõ, lần sau ta tìm một người nghe được tiếng ngươi nói, thế nào? Tối nay muộn rồi, ta phải trở về."

Con khỉ càng lúc càng nóng lòng, lao vụt tới chụp lấy chuôi Vị Sương, tuốt ra chạy vào rừng. Đường Mật không phòng bị, thấy nó cướp kiếm liền hô to: "Này, đứng lại, con khỉ đáng chết, ngươi định làm gì?" Rồi đuổi theo ngay.

Trương Úy và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, cũng đuổi theo. Ánh hoàng hôn nhạt dần, sương mù trắng đục càng lúc càng dày, nháy mắt sau, thân ảnh ba đứa khuất vào rừng cây dày đặc.

Ba đứa đuổi một hồi, rừng mỗi lúc một rậm rạp, ánh sáng tan hết, bóng tối nhanh chóng bao trùm. Bạch Chỉ Vi nhìn con đường chìm trong tầng tầng lớp lớp cây cối phía sau, cảm giác không lành dâng lên: "Đừng đuổi nữa, ban nãy không để lại ký hiệu trên đường, đi sâu thêm sợ không tìm được lối về."

Đường Mật cùng Trương Úy dừng bước ngoái nhìn, phía sau quả nhiên cành lá rậm rịt, cây cối ngút ngàn, rất khó phân biệt được phương hướng. Lúc đó trời đã tối, sinh vật trong rừng bắt đầu rục rịch. Ngoài xa vang lên tiếng mãnh thú vô danh gầm rú, dạ kiêu đậu trên ngọn cây, yên tĩnh nhìn mấy vị khách không mời, rít lên mấy tiếng vang vang.

Trương Úy lấy Trầm Địch ra, để Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đứng trong làn sáng vàng nhạt: "Đừng gấp, chúng tra đuổi rát thế này, nhất định làm gãy cây cối, đi chậm một chút có thể sẽ tìm được dấu vết."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều biết gã đang an ủi hai cô, lấy đâu ra xảo hợp đến độ dọc đường làm gãy vô số cành cây, tạo thành dấu hiệu chỉ đường. Có Trầm Địch bảo vệ, cả ba cảm giác được vô số sinh vật đang áp sát, song cũng không sợ gì.

Đường Mật nhíu mày nhìn về phía con khỉ biến mất: "Con khỉ đó có ý gì, cướp kiếm của ta làm gì?"

Bạch Chỉ Vi biết kiếm của Đường Mật là một thanh vong kiếm, cân nhắc một lát rồi nói: "Đường Mật, di phu của ta nói rằng người dùng kiếm kỵ nhất là sử dụng kiếm chưa dứt hẳn với quá khứ, không tốt đẹp gì đâu, chi bằng ngươi bỏ thanh kiếm đó."

"Chưa dứt với quá khứ là ý gì?" Đường Mật nghi hoặc.

"Khi kiếm chủ không còn, kiếm hồn sẽ sống lại, mất đi sức mạnh và ký ức trước đó, đợi kiếm chủ mới. Nhưng trong một số tình huống đặc thù sẽ không thế, đấy là chưa dứt với quá khứ."

"Ý ngươi là nếu kiếm hồn giữ được sức mạnh vốn có, tức là chưa dứt với quá khứ? Nhưng Vị Sương là vong kiếm." Đường Mật nói.

"Ta cho rằng không chỉ thế mới là cắt đứt với quá khé. Vong kiếm là sinh mệnh của kiếm ngừng lại ở khoảnh khắc kiếm chủ chết, cây kiếm cứ dừng mãi ở quá khứ như thế, vậy có coi là cắt đứt với quá khứ không?" Bạch Chỉ Vi tuy không xác định nhưng mặt đầy lo âu.

Trương Úy chợt nhớ ra kiếm hồn từng nói rằng "chịu ủy thác của người khác đợi gã ở đó". Gã cũng nghi hoặc, như thế có phải chưa dứt với quá khứ không, rồi thất thần nhìn Trầm Phong.

Đường Mật cho rằng mình bị kiếm hồn trong cái lược tinh thiết dẫn đến với Vị Sương, tuy không tin vào vận mệnh nhưng duyên phận bất ngờ này khiến nó canh cánh mãi, quan trọng nhất là bỏ Vị Sương thì tìm đâu ra kiếm? Không được chẳng lẽ phải về thừa nhận với Mục Hiển là lần trước không được kiếm hồn nhận chủ, mà cầm lấy vong kiếm cho đủ lệ? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Thấy nó im lặng, Bạch Chỉ Vi biết nó lo lắng không có kiếm sẽ phải rời Thục Sơn, liền an ủi: "Không sao, bọn ta sẽ nói là hôm nay ngươi bị một cao thủ cướp kiếm. Thiên địa lớn thế này, dù kiếm thất trong Ngự Kiếm đường chúng ta không có kiếm hồn nhận ngươi, chả sẽ nơi khác lại cũng không?"

"Nhưng sau này Đường Mật học kiếm kiểu gì?" Trương Úy hỏi: "Chọn đại một thanh thiết kiếm thì làm sao mà luyện Ngự kiếm thuật?"

"Chuyện đó tính sau, dù dùng một cây vong kiếm cũng không luyện được Ngự kiếm thuật. Hôm nay Đường Mật luyện rất vất vả nhưng không khởi sắc gì, ngang với đầu to." Bạch Chỉ Vi vẫn giữ tác phong không khách khí.

Tuy khó nghe nhưng Đường Mật lập tức nghĩ thông, chống nạnh bật cười, cố ý nói đầy hào khí: "Được, lợn sề chạy mất thì không còn thịt ăn, con bà nó chứ, nghĩ lắm làm gì, bản cô nương cứ tìm một thanh khác tốt hơn."

Trương Úy và Bạch Chỉ Vi bật cười, ba thiếu niên đứng trong vầng sáng vàng ấm áp, nhất thời quên mất bản thân đang ở trong rừng sâu.

Quả nhiên, chỉ dựa vào dấu chân dưới đất hoặc cành lá gãy rất khó tìm được đường về. Không nói đến không có bao nhiêu cành gãy mà dấu chân của ba người vì đều biết khinh công nên cực kỳ mờ, mặt đất lại đầy lá rụng nên không thấy gì. Cả ba nhận hướng theo trí nhớ, đi một đoạn Trương Úy chợt dừng bước: "Ta thấy chúng ta đừng đi nữa, chỉ tổ lãng phí thể lực, chi bằng nghỉ lại đến mai mặt trời mọc mới theo đó để tìm lối về."

Đường Mật tìm một lúc, cũng có cùng ý nghĩ, chỉ là còn e ngại Trương Úy cố chấp nên không tiện mở miệng, không ngờ hôm nay gã không ngại bị trừ điểm hạnh kiểm vì không về, nên nó đồng ý: "Trương Úy, ngươi nghĩ kỹ đi, tối mà không về là bị trừ điểm không nhẹ đâu."

Trương Úy cười sảng khoái: "Năm ngoái chẳng phải cũng bị trừ sạch sao, chúng ta vẫn qua được đó thôi, sợ cái gì."

Đường Mật thoải mái hẳn, cố ý kêu lên phấn chấn: "À, hay lắm, cắm trại dã ngoại."

"Đường Mật, cắm trại dã ngoại là ý gì?" Trương Úy không hiểu.

"Ngốc thật, đến giờ còn chưa quen với việc Đường Mật hay nói linh tinh." Bạch Chỉ Vi gõ đốc kiếm vào đầu gã.

Ba đứa tìm một chỗ không nhiều cây cối rộng chừng bảy, tám trượng, duy nhất một gốc cổ thụ chừng mười người mới ôm hết mọc ở đó. Vô số cọng rễ xù xì đan kết lại đỡ lấy tàng lá rậm rịt, từng cọng rễ lớn cỡ cánh tay đâm xuống đất, quấn lấy nhau như đàn rắn.

Bạch Chỉ Vi sinh ở phương nam, thấy loại cây này nhiều rồi, tỏ vẻ hơi kinh ngạc: "Hóa ra Thục Sơn cũng có cây si, thật không ngờ đấy."

Đường Mật ngửa mặt nhìn tàng cây um tùm, trong màn đêm trông như đàn chim đang xòe đôi cánh đen: "Ừ, mưa cũng không cần lo."

Ba đứa rải lá khô xuống đất chuẩn bị chỗ ngủ, tuy rằng nam nữ khác nhau nhưng quầng sáng của Trầm Địch chỉ nhỏ như thế, Trương Úy không thể tách ra, đành hơi cách ra một chút, nằm ngược với hai cô bé.

Lúc đó Đường Mật mới nhớ ra rằng hôm nay Trương Úy khác ngày thường: "Đầu to, hôm nay ngươi cứ ủ rũ, sao thế?"

Trương Úy trầm mặc, không biết phải nói từ đâu.

Bạch Chỉ Vi hừ lạnh: "Cũng tại Quân Nam Phù. Đầu to rủ ả đi ăn trưa cùng nhưng trước mặt bao nhiêu người, ả lại cự tuyệt."

Đường Mật loáng thoáng nhận ra có chuyện không ổn, nhưng khẩu khí vẫn thản nhiên: "Thế hả, ta còn tưởng việc gì to tát. Đầu to, thật ra ngươi nghĩ thế nào."

"Ta, ta cũng không rõ." Trương Úy sau rốt cũng lên tiếng: "Đường Mật, ngươi có nhớ từng nói với ta về mãnh hổ và hoa tường vi không?"

"Có."

"Hình như trong lòng ta có mãnh hổ."

Trương Úy dứt lời, cảm giác cả thế giới nhất thời an tĩnh đến quỷ dị, phảng phất dã thú trong rừng cũng ngừng thở, gió núi ngưng trệ trên không, chỉ còn tiếng tim gã đập thình thịch.


/106

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status