Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 70

/106


Đường Mật ngẫm nghĩ, quả nhiên không nhớ được hình dáng nam tử ngồi trên lưng Cùng Kỳ, hình như cực kỳ bình thường, không cao không thấp, không béo không gầy, không đẹp không xấu, chẳng có đặc điểm gì khiến người ta nhớ, nhưng bình thường quá cũng khiến người ta khả nghi.

"Có lẽ phải nhờ người Thục Sơn ở trong triều điều tra lai lịch của hắn." Đường Mật bảo.

Cố Thanh Thành vỗ vỗ lên đầu nó, cười nói: "Người như thế mà muốn ẩn tàng thân phận thời điều tra thế nào được." Đoạn y như thể nhớ ra một việc quan trọng hơn: "Đường Mật, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ có phải là bằng hữu tốt của con không?"

"Vâng, sao ạ?"

"Con có biết Vị Sương của con, cùng Vụ Ẩn của Bạch Chỉ Vi, Trầm Phong của Trương Úy, cộng thêm Bách Vũ của Mộ Dung Phỉ và Tuyết Thương của Hoàn Lan cộng lại thành năm thanh "Loạn thế chi kiếm" không?" Cố Thanh Thành hỏi.

Đường Mật từng nghe đến "Loạn thế chi kiếm", có hỏi han Mộ Dung Trinh Lộ nhưng nàng ta cũng không biết, đang tính về Thục Sơn hỏi Mục Hiển, giờ nghe Cố Thanh Thành nhắc đến, nó vội hỏi: "Con không biết, ý nghĩ là gì?"

"Năm cây kiếm này do đại sư đúc kiếm Công Dã Tử đời Mạt Chu đúc, đồn rằng chỉ cần một thanh hiện thế là đủ gây ra biến loạn, chưa từng xảy ra tình huống năm thanh đồng thời hiện thế. Năm xưa Ma vương lấy được Vị Sương, sau đó dốc hết tâm lực tìm được bốn thanh kia song không tìm được kiếm chủ, cứ canh cánh đến chết, đại khái nàng ta muốn biết hậu quả khi năm thanh kiếm hiện thế là gì." Cố Thanh Thành giải thích, mắt nhìn vào Vị Sương trên eo Đường Mật, thần thái thoáng mơ màng.

"Nếu chưa từng đồng thời hiện thế, vậy khi hiện thế tất sẽ có khả năng vô hạn." Đường Mật thuận miệng nói.

Cố Thanh Thành ngẩn ra rồi mỉm cười, tựa hồ khá vừa ý với suy đoán của Đường Mật: "Đúng vậy, người ta cứ cố tìm hiểu xem vận mệnh thế nào, kỳ thật, khả năng vô hạn chẳng hay hơn tất cả ư." Đọn y chắp tay đi trước: "Theo ta, xem chúng ta có thể làm gì vãn hồi thanh danh Thục Sơn."

Đường Mật theo Cố Thanh Thành về diễn võ trường, thấy hai ngọn núi đông đặc người xem giờ xơ xác, thế lửa đã tắt, trên mặt đất đâu đâu cũng thấy dấu cháy, một toán binh sĩ đang cứu trợ người bị giẫm đạp.

Đường Mật níu một binh sĩ lại hỏi: "Xin hỏi thiếu niên cưỡi con hắc mã có cánh thế nào rồi?"

Binh sĩ ngẫm nghĩ: "Cô nương nói đến thiếu niên cứu người hả, thụ thương rồi, hình như không nặng lắm, được bằng hữu đữa đi chữa trị rồi."

Đường Mật nghe vậy mới yên tâm, theo Cố Thanh Thành giúp những người bị thương cầm máu, đến tận tối mới ngớt.

Cố Thanh Thành thấy trời tối rồi, đưa nó về, nó bảo: "Đưa con đến khách sạn của Trương Úy thăm y rồi tính."

Cố Thanh Thành gật đầu, bạt kiếm ném lên không, thanh kiếm nổi lơ lửng trên độ cao chừng một thước. y đưa tay ra: "Còn cách thành xa lắm, chúng ta ngự kiếm phi hành về."

Tư thế đưa tay của Cố Thanh Thành cực kỳ tự nhiên, nhưng không hiểu sao Đường Mật lại cảm giác trong lòng rúng động, đưa tay ra có phần do dự. Tận lúc hai người bay lên không, nó vẫn vướng trong mớ bòng bong cảm giác, không ngừng hỏi mình có phải gần đây găp quá nhiều vấn đề về tình cảm nên mới mẫn cảm như thế.

Màn đêm loang ra nhanh chóng, Đường Mật và Cố Thanh Thành đứng trên phi kiến, lướt đi dưới thinh không le lói ánh vàng về thành thị đang chìm vào bóng tối. Gió mùa đông phương nam lùa qua tai, Đường Mật chợt nảy ra xung động, không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng hỏi: "Cố tông chủ có từng thích ai không?"

Sau lưng nó im lặng.

Chắc tông chủ không nghe thấy, nó nghĩ, thầm lấy làm mừng vì câu hỏi lỗ mãng của mình bị tiếng gió khỏa lấp. Nhưng lúc đó lại nghe thấy có người nói: "Có, lúc bằng tuổi con cũng thích một người."

Lòng Đường Mật trầm xuống, thầm tính toán, hiện Cố Thanh Thành ba mươi, việc đó xảy ra đã mười bảy, mười tám năm rồi, giờ y vẫn chưa lấy vợ, có phải vì người đó? Bèn hỏi dò: "Còn hiện tại?"

"Hiện tại vẫn đợi người đó." Người sau lưng nó nói, ngữ khí bình thản đến độ không nhận ra tâm thái.

Đường Mật thở dài, không biết nên nói gì, tâm tình nhạt hẳn sau mấy câu nói của Cố Thanh Thành, đến khi lặng lẽ đáp xuống hậu viện khách sạn, nó vẫn không lấy lại tinh thần được, chỉ vẫy tay với Cố Thanh Thành một cách không tôn ti lễ số gì, coi như từ biệt.

Cố Thanh Thành không để ý, mỉm cười cưỡi kiếm lướt đi.

Đường Mật rảo bước đi vào khách sạn, loáng thoáng nghe thấy sau hòn giả sơn có tiếng một nam một nữ đang nhỏ giọng tranh cãi, giọng nữ nghe rất quen, nó lắng nghe liền nhận ra Quân Nam Phù.

Tính hiếu kỳ dâng lên, nó đề khí lặng lẽ đến gần, tụ lực vào hai tai nghe lén xem Quân Nam Phù tranh chấp gì với người đó.

Quân Nam Phù nói: "Không, về Thục Sơn rồi có chết con cũng không giả bộ nữa, cái gì mà định hôn sự từ bé, sẽ khiến người ta cười chết mất."

"Nam Phù, lúc trước chả phải con đồng ý giả bộ đến khi giúp cha tìm được mới thôi hả?"

"Cha bảo là để y tham gia thi võ sẽ biết có hay không thôi, con tưởng chỉ phải giả bộ đến lúc thi võ kết thúc."

"Ai ngờ tiểu tử đó sính làm anh hùng đến nỗi thụ thương, y không tham gia thi nữa, ta còn cách gì?"

"Vậy cha nghĩ cách đi, dù sao về Thục Sơn con cũng không làm nữa."

"Chát", tựa hồ ai đó bị bạt tai, tiếp đó nó thấy Quân Nam Phù chạy đi, sau lưng cô là tiếng mắng: "Bình thường quá chiều con nên mới không biết tôn trọng gì cả, về nghĩ đi, nếu cha hỏng việc, đánh con như thế có đáng không."

Quân Nam Phù hơi sững lại, không dừng bước mà rẽ đi, biến mất trong sân.

Lúc đó Đường Mật mới hiểu ra số đào hoa của Trương Úy lại ẩn tàng bí mật này, đột nhiên nổi giận, đợi khi Quân Đình Ngọc rời khỏi hậu viện, mới giận dữ đi vào phòng Trương Úy.

Nó đẩy cửa phòng Trương Úy, thấy chân gã đã băng bó, đang nằm trên giường, cười nói với Quân Nam Phù, nhận ra nó vào, gã vui vẻ gọi: "Đường Mật, thật khiến người khác lo quá. Mộ Dung Phỉ và Bạch Chỉ Vi đi tìm ngươi, mới đi chưa lâu."

"Ta không sao." Nó đáp qua quít, liếc nhìn Quân Nam Phù, thấy gò má cô bé sững lên, mắt còn hơi đỏ, liền cố ý hỏi: "Quân Nam Phù, mặt ngươi làm sao thế, ai đánh ngươi khóc?"

Quân Nam Phù sững người rồi đáp: "Ban nãy cha ta đánh, đều tại tạ không tốt, ta chỉ thuận miệng nói là nếu Trương Úy tàn tật thì làm sao ta lấy y được, kết quả bị cha đánh."

"Cha muội thật là, tùy miệng một câu cũng cho là thật sao. Bất quá, nếu ta thật sự tàn tật cũng không không lấy muội đâu, sẽ liên lụy đến muội." Trương Úy nói.

Quân Nam Phù mỉm cười: "Muội đáng đánh, những lời đó sao có thể nói năng tùy tiện."

Trương Úy cũng cười: "Không sao, thật sự không sao, mặt muội còn đau không?"

Tình hình này khiến Đường Mật không biết có nên nói toạc ra không, ngẩn ra một lúc, nó quyết định đợi đã, ngồi thêm một chốc rồi tâm tự trùng trùng rời khách sạn.

Hỗn loạn ở buổi thi cưỡi ngựa quả nhiên như Cố Thanh Thành dự đoán, tạo thành đả kích không nhỏ cho phe Thục Sơn trong triều đình nước Sở, may mắn là Trương Úy xuất hiện bất ngờ, lúc nguy cấp lại ra tay cứu người nên phe Thục Sơn không bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm. Chỉ là người khống chế yêu vật Cùng Kỳ đã biến mất, tên tuổi quê quán của kẻ đó ghi lúc ứng thí đều là giả mạo, phe Thục Sơn mắc thêm một tội nhỏ vào tội tắc trách.

Lần này coi như phe ngoại thích do Hy Hoa công chúa đứng đầu thu được toàn thắng.

Quan hệ giữa Bạch Chỉ Vi và mẫu thân xuống thấp đến cực điểm, dù Đường Mật đứng giữa điều đình, giải thích mẫu thân cô thấy nó biết võ công, sẽ không gặp nguy hiểm gì, lại thêm Sở vương cũng giá lâm nên không tiện gọi nó đến cùng, mà nó cũng không muốn đi. Nhưng Bạch Chỉ Vi vẫn không hé răng nửa câu với Hy Hoa công chúa.

Đường Mật chợt thấy rằng với tính cách của Bạch Chỉ Vi và mẫu thân, người yêu mến nó sẽ cực kỳ tốt với nó, còn người không thích, chỉ coi nó là con kiến mà thôi. Nhưng dù thế nào, cô vẫn được mẫu thân yêu mến, được Sử Thụy để ý, cả đầu to cũng có hạnh phúc hư ảo riêng. Nó chợt thấy cô đơn, bởi đến giờ mới nhận ra bạn bè không đủ lấp đầu nhu cầu tình cảm, hóa ra nó vẫn nhớ gia đình, nhớ cha mẹ, vẫn hi vọng được ai đó yêu mến.

Trương Úy chỉ bị thương ngoài da, dùng thuốc quý của Bạch Chỉ Vi nên hồi phục rất nhanh. Trong thời gian dưỡng thương, Đường Mật mấy lần định nói cho gã biết việc Quân Nam Phù cùng cha gạt gầm gã nhưng mỗi lần thấy gương mặt sáng bừng vô ưu đó, nó lại không tiện mở miệng, lúc nào cũng cảm thấy nói ra như thể nó đang đố kỵ với hạnh phúc của người khác.

Nó cùng nghi hoặc đầu to có bảo bối gì nhỉ mà đáng cho cha con Quân gia bày kế. Còn dực mã? Trương Úy nói từ bé gã đã có, vốn tưởng là ngựa già, không ngờ lại là dực mã non, hôm thi cưỡi ngựa, có lẽ được kích thích nên con ngựa mới mọc cánh, nhưng đến giờ vẫn chưa biết phi hành, không hiểu khi nào mới thật sự trưởng thành.

Một nhân vật nữa khiến Đường Mật nghi hoặc là Lý Liệt. Cũng như khi đột nhiên xuất hiện, y biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Mỗi lần nghĩ đến những chuyện đó, Đường Mật mới phát hiện chuyến đi nước Sở này gặp phải quá nhiều việc kỳ quái, nhưng chưa kịp điều tra kỹ đã phái về Thục Sơn.

Hy Hoa công chúa muốn vãn hồi quan hệ với Bạch Chỉ Vi, lại hoàn toàn vừa ý với Mộ Dung Phỉ, người giả là tình lữ của con gái, nên không ngăn cản cô quay về Thục Sơn, ngược lại còn chuẩn bị xe ngựa êm ái, cùng nhiều đồ đạc. Hai cô thương lượng một phen, quyết định bỏ lại đôi tiểu tình lữ của Trương Úy, lên đường về Thục Sơn trước.

An Hưng là huyện thành tương đối lớn sau cùng trước khi bước chân vào địa hạt Thục Sơn, đại đa số người lên núi đều nghỉ lại đây. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vẫn ngụ tại khách sạn đã gặp Sử Thụy ba tháng trước, cũng là khách sạn lớn nhất huyện An Hưng.

Điếm gia là người khá thông minh, vẫn nhớ được hai tiểu cô nương Thục Sơn, liền mỉm cười nghênh đón: "Hai vị cô nương, cần hai gian thượng phòng chăng?"

"Đúng, hai gian lần trước, yên tĩnh ấy." Đường Mật đáp.

"Xin lỗi, hai gian đó đã có người ở, mé trái lầu có người bao hết rồi." Điếm gia cười nịnh.

"Ai mà rình rang thế, thôi vậy, ở chỗ khác." Đường Mật nói.

Hai cô theo điếm gia lên lầu, Đường Mật không nén được hiếu kỳ nhìn qua mé trái cầu thang, thấy ngau hai võ sĩ vận kình trang, mặt mũi lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước. Nó lấy làm thú vị, bản tính chỉ sợ thiên hạ không loạn trỗi dậy, thò tay lấy ra một đồng tiền ném vào giữa hai võ sĩ, không ngờ cả hai không thèm nhìn đến, vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng. Nó lấy ra một viên kim châu tử, thuận tay ném luôn, nào ngờ hai võ sĩ vẫn như không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn nó.

Nó thầm khen hai người được huấn luyện bài bản, càng hiếu kỳ hơn về vị chủ nhân, liền mỉm cười bảo: "Xin lỗi, đồ của ta rơi nên phải đi nhặt." Chưa dứt lời, nó thi triển Ma La vũ như quỷ mị lướt qua, cúi người xuống nhặt kim châu tử. Nguồn: http://truyenyy.com

Hai võ sĩ xuất thủ ngăn trở ngay khi thân hình Đường Mật động đậy, nhưng đành trơ mắt nhìn nó lướt qua bên, cả hai kinh hãi song song xuất thủ tấn công.

Đường Mật cảm giác được chưởng phong sau lưng, tung mình lướt tới tránh khỏi, quay lại đối diện với hai đối thủ, lớn tiếng: "Cứu mạng, vô lễ này."

Hai võ sĩ không dừng tay, càng lúc càng nhanh tấn công. Đường Mật thi triển Ma La vũ tránh né, lén cười với Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi, mau giúp ta kêu mấy tiếng."

Bạch Chỉ Vi hắng giọng, định kêu mấy tiếng đại loại vô lễ gì đó mới phát hiện cố thế nào cũng không kêu lên được, hai chữ "vô lễ" mới lên đến cuống họng đã đỏ mặt rồi.

Hai võ sĩ thân thủ không kém, Đường Mật nhanh chóng bị ép đến mức không thể hoàn thủ, mắng thầm: "Chủ nhân sao còn chưa ra, lẽ nào là loại đầu óc có vấn đề."

"Dừng tay." Đột nhiên sau lưng Đường Mật vang lên tiếng quát.

Đường Mật ngoái lại, phát hiện kẻ đầu óc có vấn đề lại là người quen, liền mỉm cười: "Ta tưởng ai mà rình rang thế, hóa ra là Hoàn Lan, ngươi khỏe chứ?"

Ban nãy Hoàn Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng Đường Mật, chợt thấy vui vui, nhưng không hiểu sao lúc thấy nó thì lại ra vẻ không để ý, tựa hồ sợ nó biết y thấy nó liền vui vẻ.

"Vớ vẩn, cách mười dặm cũng biết là ngươi bị người ta vô lễ." Hoàn Lan nghiêm mặt.

"Dừng, nghe thấy sao không ra, đúng là không có nghĩa khí." Đường Mật bĩu môi.

"Ngươi còn không ra, hộ vệ của ngươi sẽ bị bọn ta thu thập." Bạch Chỉ Vi cũng bước tới.

"Nếu vô dụng thế thì bị thu thập cũng tốt." Hoàn Lan liếc nhìn hai hộ vệ đứng bên.

Câu nói vô tình đó khiến Đường Mật nhớ đến thân phận của y, liếc nhìn rồi tỏ ra bất mãn: "Vô dụng thì ngươi mang họ theo làm gì, võ công của ngươi còn cần hộ vệ sao? Hay là sợ người ta biết ngươi là đệ đệ của Ngụy vương?"

Hoàn Lan ngẩn ra, chưa từng thấy Đường Mật vốn hay cười cợt dùng khẩu khí đó nói chuyện với ai, nhất thời không biết chọc giận cô bé ở điểm nào. Cùng lúc, sau lưng y vang lên giọng nói thẽ thọt: "Họ hộ vệ muội."

Đường Mật nhìn sang, cánh cửa sau lưng Hoàn Lan hé ra, một tiểu cô nương gầy gò thanh tú thò nửa người ra, ngại ngùng nhìn nó bằng cặp mắt ướt.

Đường Mật quen tính lấy Hoàn Lan ra đùa, không thèm nghĩ ngợi nói luôn: "À, hóa ra mang theo gia quyến, chả trách phải cẩn thận bảo vệ."

Mặt Hoàn Lan ửng lên hai đóa mây hồng, lại bị Đường Mật dồn vào cảnh không thốt lên lời.

Tiểu cô nương đó mỉm cười bước ra, thân thiết cầm tay Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: "Hai vị tỷ tỷ là người Ngự Kiếm đường rồi, muội tên Tiết Gia Hòa, là biểu muội của Lan ca ca, năm nay đến Thục Sơn thử ứng thí làm kiếm đồng."

Đường Mật vẫn giữ quan niệm ở thế giới cũ về biểu ca biểu muội, hoàn toàn coi là thân thích. Bạch Chỉ Vi mẫn cảm hơn, mỉm cười bảo: "Hay, Thục Sơn kiếm đồng cứ gần hai trăm người mới chọn được một, nếu muội được chọn thì từ nay phu xướng phụ tùy, cũng là việc tốt của nhân gian."

Lần này cả Hoàn Lan và Tiết Gia Hòa đều đỏ mặt.

Hôm sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đứng ở cửa khách sạn chuẩn bị lên đường, chợt một thớt hắc mã lao vút tới, một người nhảy xuống, mặt mũi đầy bụi đường, chính là Trương Úy bị hai cô bỏ rơi.

Trương Úy thấy hai cô, tỏ vẻ vui mừng: "Rồi cũng đuổi kịp, sao không đợi ta đi cùng?"

"Đệ nhất mỹ nữ đâu?" Đường Mật hỏi.

"Nam Phù không muốn đi gấp, vẫn còn cách xa." Trương Úy đáp.

"Ngươi đuổi theo bọn ta làm gì, sao không đi cùng người được định thân từ bé?" Đường Mật tiếp tục.

Trương Úy cười ngượng ngùng: "Nhưng ta thấy ba chúng ta đều ở nước Sở, nên cùng về Thục Sơn, việc này quan trọng lắm. Mà các ngươi lại bỏ rơi ta, kỳ quái thật."

Bạch Chỉ Vi nghe Đường Mật kể Quân gia dùng kế với Trương Úy, nghe gã nói vậy lại lấy làm cao hứng: "Trương Úy, ngươi biết chúng ta không hại ngươi, luôn đứng về phía ngươi, đúng không?"

"Đứng, sao thế?"

"Ta cho ngươi biết, Đường Mật vô tình nghe được Quân Nam Phù và cha ả bày kế với người, định lấy vật gì đó, việc định thân là giả thôi." Bạch Chỉ Vi nói.

Trương Úy hấp háy mắt, tựa hồ không hiểu hết, cười bảo: "Nhất định có gì đó hiểu lầm. Nhà ta chỉ đủ ăn, có thứ gì đáng để người ta phải bày kế gạt lấy? Còn về xác định hôn nhân thì cha ta cũng biết, lẽ nào cha lại gạt ta. Đường Mật, có khi ngươi nghe lầm, đợi gặp Quân Nam Phù, ta sẽ hỏi."

"Ngươi ngốc lắm, hỏi Quân Nam Phù thì ả nói thật chắc?" Ngữ khí Bạch Chỉ Vi có vẻ không vui.

Trương Úy thoáng giận: "Ngươi còn chưa hỏi đã bảo Nam Phủ không nói thật, không phải đã nhận định người ta nói gì cũng giả dối sao, làm người không nên như thế."

"Ta xưa nay vẫn vậy, thế nào, ngươi đi mà hỏi, coi như bọn ta là tiểu nhân." Bạch Chỉ Vi trừng mắt, ném lại một câu rồi quay người lên xe ngựa.

Đường Mật nhìn Trương Úy lắc đầu, thở dài rồi theo chân Bạch Chỉ Vi.

Dọc đường Trương Úy cứ cúi đầu, giục ngựa theo sát xe. Đường Mật vén rèm xe lên, nhìn dáng vẻ đầy oan ức, bảo Bạch Chỉ Vi: "Chỉ Vi, ngươi không hiểu đâu, việc này không thể giải quyết như thế."

"Vậy giải quyết thế nào?" Bạch Chỉ Vi thò đầu nhìn bóng người trên lưng ngựa, khẩu khí vẫn không vui.

"Chúng ta phải tính kế lâu dài, hồ ly rồi sẽ thò đuôi ra thôi." Đường Mật cười ranh mãnh.


/106

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status