Nếu quỷ ốc ở công viên trò chơi đều được bật đèn, Tống Quân tin rằng tất mọi thứ ở xung quanh khi bị bại lộ dưới ánh sáng sẽ thập phần buồn cười. Nhưng đây là trong hoàn cảnh tối om, mặc dù chỉ là một trò chơi giả nhưng cũng có thể dọa người khác.
Thứ khiến con người sợ hãi nhất chính là mình đang ở trong bóng đêm nhưng vì không biết có thứ gì sẽ xuất hiện cho nên dẫn đến sợ hãi.
Vì phía trước Tống Quân có Hạ Hoằng Thâm, sau lại có Lăng Tiếu và Phó Văn Hy cho nên sợ hãi này giảm bớt ít nhiều, trong lòng hắn cũng thoải mái.
Tỷ như hiện tại, Hạ Hoằng Thâm có chút ghét bỏ đánh ngã một nữ quỷ xõa tóc đột nhiên rơi xuống ở phía trước.
Tống Quân vội vàng đi qua theo Hạ Hoằng Thâm, cố gắng không để nữ quỷ rơi xuống trước mặt mình một lần nữa.
Quỷ ốc trong công viên trò chơi cũng không rộng lắm, vốn là chỉ một đoạn đường nội thành, xung quanh đất đai đều là tấc đất tấc vàng nhưng đây cũng là nơi không quá rộng để xây dựng một quỷ ốc không được hoan nghênh ở trong một công viên trò chơi.
Bọn họ đi đã hơn mười phút nhưng cũng không thấy đường ra, lúc này Tống Quân thấy đầu hơi lạnh. Hắn nhìn thấy quan tài đột nhiên mở ra có một ánh sáng lục quang, còn nghe được tiếng quỷ kêu nhưng đến bây giờ bỗng nhiên yên tĩnh lại, chủ nhân kỳ dị của Tây Đô cũng không nhìn thấy. Chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một ngọn đèn màu xanh kéo dài ánh sáng như cũ.
Tống Quân nghe thấy Lăng Tiếu ở phía sau hắn không xa nói một câu: “Không đúng lắm.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Quả thật không đúng, chúng ta tiến vào trận pháp do người khác bày ra rồi.”
“Trận pháp?” Phó Văn Hy thực kinh ngạc.
Hạ Hoằng Thâm ngừng lại, “Cửu môn khu âm chi trận? Biết trận pháp này không?” Ngữ khí của hắn có chút nghi hoặc, sau đó lập tức nói: “Cẩn thận một chút, mặc kệ thấy cái gì, nghe được cái gì, tất cả đều không cần kinh hoảng.”
Nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy, Tống Quân ngược lại càng thêm kinh hoảng, nói: “Sẽ thấy cái gì?”
Hạ Hoằng Thâm lại chỉ nói: “Không cần sợ hãi.”
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận dò xét trận pháp, sau đó hắn mang theo Tống Quân tiếp tục đi về phía trước mặt. Trận pháp này tuy rằng phức tạp, nhưng ở chỗ mắt trận sẽ có người bầy trận, với hắn mà nói, chỉ cần phá giải không phải việc khó bởi vì bất luận cảnh tượng gì cũng không thể làm hắn sinh sợ hãi.
Đồng dạng, Tinh Quân cũng sẽ không sợ hãi bởi vì hắn cũng không có cảm xúc sợ hãi này.
Nhưng Tống Quân cũng không cho mình là Tinh Quân, hắn cảm thấy hắn rất sợ hãi.
Hắn nhìn không thấy người trước người sau, ở gần mặt đất có một ít điểm sáng mong manh nên không đủ chiếu sáng người phía trước và người phía sau. Hắn chỉ cảm giác Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn cùng với tiếng bước chân phía trước và phía sau.
Không biết như thế nào, Tống Quân cảm thấy rất sợ hãi. Hắn luôn cố gắng phân biệt tiếng bước chân là của người nào, không phải không có âm thanh mà tiếng bước chân của Phó Văn Hy hơi có vẻ nhẹ nhàng, Lăng Tiếu thì trầm ổn hơn. Đang bước đi, Tống Quân hoảng hốt nhận ra phía trước có thêm một người.
Hắn lắc lắc cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, hỏi: “Sư huynh, phía trước anh không có ai chứ?”
“Không có!” Hạ Hoằng Thâm nói rất khẳng định.
Thực ra Tống Quân đã biết đáp án. Hắn chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Thâm nói ra, như vậy hắn mới có thể thấy yên tâm. Tiếp theo hắn liền tự bảo mình không được có suy nghĩ bậy bạ, ở lòng thầm hát, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần biết đường, chỉ cần có Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn dắt đi là được rồi.
Nhưng càng đi, Tống Quân đột nhiên phát hiện tiếng bước chân phía sau đã biến mất. Hắn lặng đi một chút, vừa cẩn thận lắng nghe, đúng là hắn không còn nghe được bước chân của hai người Phó Văn Hy và Lăng Tiêu, chỉ còn lại bước chân của hắn và Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân nuốt nước bọt, nói: “Hạ sư huynh, bọn Lăng Tiếu không thấy nữa?”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói: “Rời ra rồi, có ảo giác.”
Tống Quân nhất thời lo lắng, “Bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không nên coi khinh Lăng Tiếu!” Sau khi nói xong trầm mặc, lập tức còn nói, “Đừng buông tay, bằng không chúng ta cũng có thể bị phân tán.”
Tống Quân gật gật đầu, lập tức nhớ ra Hạ Hoằng Thâm không thể nhìn thấy, vì thế nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Lại đi về phía trước vài bước, Tống Quân đột nhiên kỳ quái nói: “Vì sao em không thấy ảo giác?”
Hạ Hoằng Thâm cũng không lập tức trả lời hắn, mà trong giây phút ngắn ngủi im lặng, lúc sau hắn hỏi lại một câu: “Làm sao ngươi biết ngươi không thấy ảo giác?”
Tống Quân nghe vậy thì ngẩn ra.
Hạ Hoằng Thâm tiếp tục dùng thanh âm không phập phồng nói: “Người có thể nghe thấy ở chỗ này, ngươi thể nhận ra người nào là người thật, người nào là người giả sao? Ngươi có lẽ vừa vào đã lâm vào ảo giác mà không hề biết, ngươi có biết ngươi đang nắm tay của ai không?”
Hắn đang nói thì Tống Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi toàn thân. Bàn tay nắm tay Hạ Hoằng Thâm cũng trở nên lạnh như băng, người phía trước ở trong bóng đêm không thể nhìn thấy hình dáng, cái đầu thực gầy thực cao, căn bản không phải Hạ Hoằng Thâm.
Hắn nói có lẽ là sự thật, có lẽ ngay từ khi mới bước vào, người hắn nắm tay không phải là Hạ Hoằng Thâm!
Tống Quân nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng bỏ qua bàn tay đang nắm và lui về phía sau.
Sau khi lùi về phía sau mấy bước, hắn nghe Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, bất kể như thế nào đều không được buông tay, ngươi vì sao không nghe ta?”
Tống Quân trong giây lát sửng sốt. Hắn đứng nguyên tại chỗ mờ mịt không biết phải làm sao, bởi vì hắn quả thật đã buông tay Hạ Hoằng Thâm. Hắn rõ ràng hắn trước khi tiến vào Quỷ ốc đã nắm tay Hạ Hoằng Thâm, hắn sao có thể nhầm thành người khác được.
Nhưng hiện tại hắn đã buông tay.
Hạ Hoằng Thâm đi đến bên cạnh hắn, lại một lần nữa nắm lấy tay hắn: “Nghe lời, đừng buông tay nữa.”
Tống Quân bị Hạ Hoằng Thâm nắm tay tiếp tục đi về phía trước. Hắn cảm thấy cả người hắn đều hỗn loạn bởi vì không phân biệt được Hạ Hoằng Thâm là thật hay là giả, hắn cũng không biết cái gì là chân thật, cái gì mới là ảo giác.
Bước đi nghiêng ngả lảo đảo, Tống Quân đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng bước chân đuổi theo, một bên vừa đuổi một bên vừa hô: “Tống Quân!”
Đó là tiếng của Phó Văn Hy.
Tống Quân vội vàng ngừng lại, cũng kéo Hạ Hoằng Thâm ngừng lại, hắn nói: “Phó Văn Hy đã tới.”
Nhưng Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Đây không phải là Phó Văn Hy.”
Cùng lúc đó, Tống Quân nghe được tiếng nói kinh ngạc của Phó Văn Hy: “Tống Quân, người nào đang ở cùng một chỗ với ngươi? Đây không phải là mùi của Trậm Liêu, vậy là ai?”
Tống Quân mờ mịt cố gắng nhìn trong bóng đêm.
“Đi nhanh lên!” Hạ Hoằng Thâm thúc giục hắn.
Phó Văn Hy lại nói: “Tống Quân, ngươi còn không mau lại đây! Người kia không đúng!”
Tống Quân vô cùng kinh hoàng, hắn rốt cục bỏ tay người kia, sau đó một phen dùng sức đẩy hắn ra, chạy vào trong bóng đêm. Hai bên đèn nhỏ chiếu đường cho hắn, hắn vừa chạy về phía trước, một bên la lớn: “Hạ sư huynh! Anh ở đâu?”
Hắn cứ như vậy ở trong bóng tối chạy ra ngoài, căn bản vẫn không có tiếng trả lời, lúc lâu ở bên cạnh hắn không còn hình bóng của “Hạ Hoằng Thâm” và “Phó Văn Hy”. Hắn cảm thấy mệt mỏi, rốt cục không tiếp tục chạy nữa, mà lùi lại bên cạnh, thân thể đụng tới một bức tường, sau đó hắn dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Hắn dùng tay bắt lấy cây đèn màu xanh ở góc tường, cuối cùng nhìn thấy tay của mình, theo ánh sáng mong manh hắn nhìn thấy ở ngay phía sau hắn không xa có một bàn tay.
Cái tay kia dính đầy máu tươi.
Tống Quân có lẽ là kinh hách tới cực điểm, hiện tại ngược lại tỉnh táo lại, hắn thậm chí còn mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Vốn tưởng rằng sẽ không nghe được tiếng trả lời, nhưng không ngờ bàn tay bên cạnh kia giật giật, lập tức có một thanh âm tiều tụy tang tương trả lời: “Ta là Thuần Quân.”
“Thuần…Quân?” Tống Quân mờ mịt lập lại.
Người kia nói: “Có người đuổi bắt ta!”
Tống Quân hỏi: “Ai đuổi bắt ngươi? Vì sao phải đuổi bắt ngươi?”
Người kia nói: “Là người của Việt Vương Câu Tiễn.”
Tống Quân có chút cảm giác rối loại thời không, “Việt Vương Câu Tiễn? Hắn đuổi bắt ngươi làm cái gì?”
Người kia chậm rãi giơ tay lên, nắm thành nắm tay, “Bởi vì ta giết người vô số, là đệ nhất thiên hạ hung ác người.”
Đệ nhất thiên hạ hung ác người? Tống Quân cảm giác giống như mình đã nghe qua ở nơi nào.
Xung quanh đột nhiên phát sáng, Tống Quân kinh ngạc. Trong giây lát hắn đứng dậy, không còn nhìn thấy ánh đèn nhỏ màu xanh, xung quanh không phải tối đen không có thông đạo mà là một mảnh rộng lớn thoáng hoang vu. Hắn vừa rồi dựa vào là một tảng đá lớn màu vàng, mà lúc này trên tảng đá còn có một người nữa, người kia mặc một bộ trang phục người hồ áo ngắn, giày bó, một thân hỗn độn, tóc dài lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, trên dưới vết thương đều là vết máu loang lổ.
Hắn ngửa đầu, nhắm mắt lại, giống như không có khí lực tiếp tục trốn chết.
Qua không lâu, Tống Quân nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa, một đám người vây quanh nơi này, sau đó đem người nam nhân đang hấp hối ngồi ở bên tảng đá mang đi.
Không ai nhìn thấy Tống Quân, trừ bỏ nam nhân đối thoại ở ngoài ngay từ đầu cùng. Tống Quân căn bản đang ở trong một thế giới ý thức, hắn có thể nhìn, hắn có thể nghe nhưng lại không thể trao đổi.
Hắn nhìn nam nhân bị mang đi, bất tri bất giác bản thân hắn cũng vội vàng đi theo. Trải qua thời gian buồn chán lăn lội, hắn nhìn nam nhân bị dẫn vào cung điện, bị trói quỳ gối trên đại điện, lúc sau lại bị người dẫn xuống, nhốt trong phòng giam.
Qua hai ngày, lại có người đem hắn từ trong phòng giam dẫn ra ngoài. Sau đó bị trói chặt tứ chi, đưa đến trước một lão nhân. Lão nhân kia nhìn hắn gật gật đầu, mấy người kia kéo hắn, đưa hắn ném vào trong một cái lò kiếm thật lớn, khóa cửa lò, để hắn chết cháy, lấy huyết nhục luyện bảo kiếm.
(Mèo: Số anh thật khổ)
“… Hoa này bốc lên như nước phù dung, nhìn văn này, nát vụn như hành trình sao liệt, nhìn ánh sáng này, mơ màng như nước tràn đường, xem đoạn này, nham nham như thạch tỏa, xem kỳ tài, hoán hoán như tiêu tan, này gọi là tinh khiết câu da” ( chú)
Tinh Quân bị Âu Dã Tử hiến cho Việt Vương Câu Tiễn, sau lại bị ban cho đại tướng Việt Quốc. Tên tướng quân kia trước khi chết đã đem phong ấn Tinh Quân.
Tống Quân nhìn thấy tất cả chuyện này, hắn hiểu đây là kiếp trước của Tinh Quân, thế nhưng hắn cũng không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thuần Quân kiếm bị phong ấn, chung quanh lại biến trở về một mảnh tối đen, hắn không khỏi bước vài bước về phía trước. Hắn muốn thấy Hạ Hoằng Thâm giải trừ phong ấn cho Tinh Quân, thế nhưng lại nghe thấy một người hỏi hắn: “Còn nhớ không?”
Tống Quân quay đầu đi, trong bóng đêm lại nhìn thấy rõ ràng bóng dáng một người.
Người kia mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài xõa vai, rõ ràng không phải cách ăn mặc của người hiện đại, hắn đi tới bên Tống Quân vài bước, lại hỏi: “Còn nhớ không?”
“Ngươi là ai?” Tống Quân hỏi hắn.
Người kia mỉm cười, chạy tới trước mặt Tống Quân, nói: “Ta là chủ nhân của ngươi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chú: Tinh Quân lại danh tinh khiết câu, trích từ 《 càng tuyệt thư · ngoại truyện nhớ bảo kiếm 》
Thứ khiến con người sợ hãi nhất chính là mình đang ở trong bóng đêm nhưng vì không biết có thứ gì sẽ xuất hiện cho nên dẫn đến sợ hãi.
Vì phía trước Tống Quân có Hạ Hoằng Thâm, sau lại có Lăng Tiếu và Phó Văn Hy cho nên sợ hãi này giảm bớt ít nhiều, trong lòng hắn cũng thoải mái.
Tỷ như hiện tại, Hạ Hoằng Thâm có chút ghét bỏ đánh ngã một nữ quỷ xõa tóc đột nhiên rơi xuống ở phía trước.
Tống Quân vội vàng đi qua theo Hạ Hoằng Thâm, cố gắng không để nữ quỷ rơi xuống trước mặt mình một lần nữa.
Quỷ ốc trong công viên trò chơi cũng không rộng lắm, vốn là chỉ một đoạn đường nội thành, xung quanh đất đai đều là tấc đất tấc vàng nhưng đây cũng là nơi không quá rộng để xây dựng một quỷ ốc không được hoan nghênh ở trong một công viên trò chơi.
Bọn họ đi đã hơn mười phút nhưng cũng không thấy đường ra, lúc này Tống Quân thấy đầu hơi lạnh. Hắn nhìn thấy quan tài đột nhiên mở ra có một ánh sáng lục quang, còn nghe được tiếng quỷ kêu nhưng đến bây giờ bỗng nhiên yên tĩnh lại, chủ nhân kỳ dị của Tây Đô cũng không nhìn thấy. Chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một ngọn đèn màu xanh kéo dài ánh sáng như cũ.
Tống Quân nghe thấy Lăng Tiếu ở phía sau hắn không xa nói một câu: “Không đúng lắm.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Quả thật không đúng, chúng ta tiến vào trận pháp do người khác bày ra rồi.”
“Trận pháp?” Phó Văn Hy thực kinh ngạc.
Hạ Hoằng Thâm ngừng lại, “Cửu môn khu âm chi trận? Biết trận pháp này không?” Ngữ khí của hắn có chút nghi hoặc, sau đó lập tức nói: “Cẩn thận một chút, mặc kệ thấy cái gì, nghe được cái gì, tất cả đều không cần kinh hoảng.”
Nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy, Tống Quân ngược lại càng thêm kinh hoảng, nói: “Sẽ thấy cái gì?”
Hạ Hoằng Thâm lại chỉ nói: “Không cần sợ hãi.”
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận dò xét trận pháp, sau đó hắn mang theo Tống Quân tiếp tục đi về phía trước mặt. Trận pháp này tuy rằng phức tạp, nhưng ở chỗ mắt trận sẽ có người bầy trận, với hắn mà nói, chỉ cần phá giải không phải việc khó bởi vì bất luận cảnh tượng gì cũng không thể làm hắn sinh sợ hãi.
Đồng dạng, Tinh Quân cũng sẽ không sợ hãi bởi vì hắn cũng không có cảm xúc sợ hãi này.
Nhưng Tống Quân cũng không cho mình là Tinh Quân, hắn cảm thấy hắn rất sợ hãi.
Hắn nhìn không thấy người trước người sau, ở gần mặt đất có một ít điểm sáng mong manh nên không đủ chiếu sáng người phía trước và người phía sau. Hắn chỉ cảm giác Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn cùng với tiếng bước chân phía trước và phía sau.
Không biết như thế nào, Tống Quân cảm thấy rất sợ hãi. Hắn luôn cố gắng phân biệt tiếng bước chân là của người nào, không phải không có âm thanh mà tiếng bước chân của Phó Văn Hy hơi có vẻ nhẹ nhàng, Lăng Tiếu thì trầm ổn hơn. Đang bước đi, Tống Quân hoảng hốt nhận ra phía trước có thêm một người.
Hắn lắc lắc cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, hỏi: “Sư huynh, phía trước anh không có ai chứ?”
“Không có!” Hạ Hoằng Thâm nói rất khẳng định.
Thực ra Tống Quân đã biết đáp án. Hắn chỉ muốn nghe Hạ Hoằng Thâm nói ra, như vậy hắn mới có thể thấy yên tâm. Tiếp theo hắn liền tự bảo mình không được có suy nghĩ bậy bạ, ở lòng thầm hát, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần biết đường, chỉ cần có Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn dắt đi là được rồi.
Nhưng càng đi, Tống Quân đột nhiên phát hiện tiếng bước chân phía sau đã biến mất. Hắn lặng đi một chút, vừa cẩn thận lắng nghe, đúng là hắn không còn nghe được bước chân của hai người Phó Văn Hy và Lăng Tiêu, chỉ còn lại bước chân của hắn và Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân nuốt nước bọt, nói: “Hạ sư huynh, bọn Lăng Tiếu không thấy nữa?”
Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói: “Rời ra rồi, có ảo giác.”
Tống Quân nhất thời lo lắng, “Bọn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không nên coi khinh Lăng Tiếu!” Sau khi nói xong trầm mặc, lập tức còn nói, “Đừng buông tay, bằng không chúng ta cũng có thể bị phân tán.”
Tống Quân gật gật đầu, lập tức nhớ ra Hạ Hoằng Thâm không thể nhìn thấy, vì thế nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Lại đi về phía trước vài bước, Tống Quân đột nhiên kỳ quái nói: “Vì sao em không thấy ảo giác?”
Hạ Hoằng Thâm cũng không lập tức trả lời hắn, mà trong giây phút ngắn ngủi im lặng, lúc sau hắn hỏi lại một câu: “Làm sao ngươi biết ngươi không thấy ảo giác?”
Tống Quân nghe vậy thì ngẩn ra.
Hạ Hoằng Thâm tiếp tục dùng thanh âm không phập phồng nói: “Người có thể nghe thấy ở chỗ này, ngươi thể nhận ra người nào là người thật, người nào là người giả sao? Ngươi có lẽ vừa vào đã lâm vào ảo giác mà không hề biết, ngươi có biết ngươi đang nắm tay của ai không?”
Hắn đang nói thì Tống Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi toàn thân. Bàn tay nắm tay Hạ Hoằng Thâm cũng trở nên lạnh như băng, người phía trước ở trong bóng đêm không thể nhìn thấy hình dáng, cái đầu thực gầy thực cao, căn bản không phải Hạ Hoằng Thâm.
Hắn nói có lẽ là sự thật, có lẽ ngay từ khi mới bước vào, người hắn nắm tay không phải là Hạ Hoằng Thâm!
Tống Quân nhịn không được sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng bỏ qua bàn tay đang nắm và lui về phía sau.
Sau khi lùi về phía sau mấy bước, hắn nghe Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, bất kể như thế nào đều không được buông tay, ngươi vì sao không nghe ta?”
Tống Quân trong giây lát sửng sốt. Hắn đứng nguyên tại chỗ mờ mịt không biết phải làm sao, bởi vì hắn quả thật đã buông tay Hạ Hoằng Thâm. Hắn rõ ràng hắn trước khi tiến vào Quỷ ốc đã nắm tay Hạ Hoằng Thâm, hắn sao có thể nhầm thành người khác được.
Nhưng hiện tại hắn đã buông tay.
Hạ Hoằng Thâm đi đến bên cạnh hắn, lại một lần nữa nắm lấy tay hắn: “Nghe lời, đừng buông tay nữa.”
Tống Quân bị Hạ Hoằng Thâm nắm tay tiếp tục đi về phía trước. Hắn cảm thấy cả người hắn đều hỗn loạn bởi vì không phân biệt được Hạ Hoằng Thâm là thật hay là giả, hắn cũng không biết cái gì là chân thật, cái gì mới là ảo giác.
Bước đi nghiêng ngả lảo đảo, Tống Quân đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng bước chân đuổi theo, một bên vừa đuổi một bên vừa hô: “Tống Quân!”
Đó là tiếng của Phó Văn Hy.
Tống Quân vội vàng ngừng lại, cũng kéo Hạ Hoằng Thâm ngừng lại, hắn nói: “Phó Văn Hy đã tới.”
Nhưng Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Đây không phải là Phó Văn Hy.”
Cùng lúc đó, Tống Quân nghe được tiếng nói kinh ngạc của Phó Văn Hy: “Tống Quân, người nào đang ở cùng một chỗ với ngươi? Đây không phải là mùi của Trậm Liêu, vậy là ai?”
Tống Quân mờ mịt cố gắng nhìn trong bóng đêm.
“Đi nhanh lên!” Hạ Hoằng Thâm thúc giục hắn.
Phó Văn Hy lại nói: “Tống Quân, ngươi còn không mau lại đây! Người kia không đúng!”
Tống Quân vô cùng kinh hoàng, hắn rốt cục bỏ tay người kia, sau đó một phen dùng sức đẩy hắn ra, chạy vào trong bóng đêm. Hai bên đèn nhỏ chiếu đường cho hắn, hắn vừa chạy về phía trước, một bên la lớn: “Hạ sư huynh! Anh ở đâu?”
Hắn cứ như vậy ở trong bóng tối chạy ra ngoài, căn bản vẫn không có tiếng trả lời, lúc lâu ở bên cạnh hắn không còn hình bóng của “Hạ Hoằng Thâm” và “Phó Văn Hy”. Hắn cảm thấy mệt mỏi, rốt cục không tiếp tục chạy nữa, mà lùi lại bên cạnh, thân thể đụng tới một bức tường, sau đó hắn dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Hắn dùng tay bắt lấy cây đèn màu xanh ở góc tường, cuối cùng nhìn thấy tay của mình, theo ánh sáng mong manh hắn nhìn thấy ở ngay phía sau hắn không xa có một bàn tay.
Cái tay kia dính đầy máu tươi.
Tống Quân có lẽ là kinh hách tới cực điểm, hiện tại ngược lại tỉnh táo lại, hắn thậm chí còn mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Vốn tưởng rằng sẽ không nghe được tiếng trả lời, nhưng không ngờ bàn tay bên cạnh kia giật giật, lập tức có một thanh âm tiều tụy tang tương trả lời: “Ta là Thuần Quân.”
“Thuần…Quân?” Tống Quân mờ mịt lập lại.
Người kia nói: “Có người đuổi bắt ta!”
Tống Quân hỏi: “Ai đuổi bắt ngươi? Vì sao phải đuổi bắt ngươi?”
Người kia nói: “Là người của Việt Vương Câu Tiễn.”
Tống Quân có chút cảm giác rối loại thời không, “Việt Vương Câu Tiễn? Hắn đuổi bắt ngươi làm cái gì?”
Người kia chậm rãi giơ tay lên, nắm thành nắm tay, “Bởi vì ta giết người vô số, là đệ nhất thiên hạ hung ác người.”
Đệ nhất thiên hạ hung ác người? Tống Quân cảm giác giống như mình đã nghe qua ở nơi nào.
Xung quanh đột nhiên phát sáng, Tống Quân kinh ngạc. Trong giây lát hắn đứng dậy, không còn nhìn thấy ánh đèn nhỏ màu xanh, xung quanh không phải tối đen không có thông đạo mà là một mảnh rộng lớn thoáng hoang vu. Hắn vừa rồi dựa vào là một tảng đá lớn màu vàng, mà lúc này trên tảng đá còn có một người nữa, người kia mặc một bộ trang phục người hồ áo ngắn, giày bó, một thân hỗn độn, tóc dài lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, trên dưới vết thương đều là vết máu loang lổ.
Hắn ngửa đầu, nhắm mắt lại, giống như không có khí lực tiếp tục trốn chết.
Qua không lâu, Tống Quân nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa, một đám người vây quanh nơi này, sau đó đem người nam nhân đang hấp hối ngồi ở bên tảng đá mang đi.
Không ai nhìn thấy Tống Quân, trừ bỏ nam nhân đối thoại ở ngoài ngay từ đầu cùng. Tống Quân căn bản đang ở trong một thế giới ý thức, hắn có thể nhìn, hắn có thể nghe nhưng lại không thể trao đổi.
Hắn nhìn nam nhân bị mang đi, bất tri bất giác bản thân hắn cũng vội vàng đi theo. Trải qua thời gian buồn chán lăn lội, hắn nhìn nam nhân bị dẫn vào cung điện, bị trói quỳ gối trên đại điện, lúc sau lại bị người dẫn xuống, nhốt trong phòng giam.
Qua hai ngày, lại có người đem hắn từ trong phòng giam dẫn ra ngoài. Sau đó bị trói chặt tứ chi, đưa đến trước một lão nhân. Lão nhân kia nhìn hắn gật gật đầu, mấy người kia kéo hắn, đưa hắn ném vào trong một cái lò kiếm thật lớn, khóa cửa lò, để hắn chết cháy, lấy huyết nhục luyện bảo kiếm.
(Mèo: Số anh thật khổ)
“… Hoa này bốc lên như nước phù dung, nhìn văn này, nát vụn như hành trình sao liệt, nhìn ánh sáng này, mơ màng như nước tràn đường, xem đoạn này, nham nham như thạch tỏa, xem kỳ tài, hoán hoán như tiêu tan, này gọi là tinh khiết câu da” ( chú)
Tinh Quân bị Âu Dã Tử hiến cho Việt Vương Câu Tiễn, sau lại bị ban cho đại tướng Việt Quốc. Tên tướng quân kia trước khi chết đã đem phong ấn Tinh Quân.
Tống Quân nhìn thấy tất cả chuyện này, hắn hiểu đây là kiếp trước của Tinh Quân, thế nhưng hắn cũng không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thuần Quân kiếm bị phong ấn, chung quanh lại biến trở về một mảnh tối đen, hắn không khỏi bước vài bước về phía trước. Hắn muốn thấy Hạ Hoằng Thâm giải trừ phong ấn cho Tinh Quân, thế nhưng lại nghe thấy một người hỏi hắn: “Còn nhớ không?”
Tống Quân quay đầu đi, trong bóng đêm lại nhìn thấy rõ ràng bóng dáng một người.
Người kia mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài xõa vai, rõ ràng không phải cách ăn mặc của người hiện đại, hắn đi tới bên Tống Quân vài bước, lại hỏi: “Còn nhớ không?”
“Ngươi là ai?” Tống Quân hỏi hắn.
Người kia mỉm cười, chạy tới trước mặt Tống Quân, nói: “Ta là chủ nhân của ngươi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chú: Tinh Quân lại danh tinh khiết câu, trích từ 《 càng tuyệt thư · ngoại truyện nhớ bảo kiếm 》
/60
|