Khách sạn xảy ra chuyện nên không thể ở lại nữa, Thời Sênh lại tìm chỗ ở mới.
Tìm được Phượng Từ, Thời Sênh cảm thấy mình phải mua một căn nhà.
Thời Sênh chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán mua căn nhà mà mình ưng ý thì máy quẹt thẻ báo số dư không đủ.
Thời Sênh ngơ ngác, sao thẻ này của cô có thể không đủ hạn mức được.
Thời Sênh để đối phương thử lại lần nữa, kết quả vẫn báo là không đủ tiền.
Trên người Thời Sênh không có nhiều thẻ lắm, nhưng cái nào cũng đầy tiền, vậy mà khi cô đem hết thẻ ra quét thì đều được báo là số dư không đủ.
Số! Dư! Không! Đủ!
Không đủ ông nội bay! Tiền của ông đâu?
Cô hoàn toàn không nhận được tin chuyển khoản, tiền của cô cứ như thế biến mất không một chút tăm hơi nào…
Thời Sênh vô cùng lo lắng tìm một chỗ để lên mạng, tiền trong thẻ quả thực là không còn, như là tự nhiên biến mất vậy.
Cô không tin là tự nhiên biến mất, nhưng tra nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì, tiền của cô quả thực đúng là tự nhiên biến mất.
Lại có kẻ dám hack tiền của cô!
Lá gan lớn như thế, lại lợi hại như thế, trừ bỏ tên bại não Mộ Bạch kia ra thì cô không nghĩ ra được kẻ nào nữa.
Tên bại não Mộ Bạch lại dám tính kế sau lưng ông.
Có bản lĩnh thì lăn ra trước mặt ông đi!
Thời Sênh tức giận không chịu nổi, nhưng cũng chẳng có cách nào, cô căn bản không biết ai mới là Mộ Bạch.
Vừa mới trở thành phú ông không lâu, đảo mắt đã lại phải cạp đất mà ăn rồi.
Sênh cạp đất mà ăn tỏ vẻ rất muốn chém người.
Chém ma cũng được!
…
Thời Sênh ngồi trên ghế trong công viên nghi ngờ cuộc đời. Quy Nguyệt xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động bên người cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Đúng lúc hắn chuẩn bị vươn tay ra, Thời Sênh liền túm lấy cổ tay hắn, kéo hắn sang bên cạnh, đè lên ghế, “Quy Nguyệt, tôi đã cảnh cáo anh rồi, đây là lần cuối cùng đấy.”
Tóc của hắn rơi xuống, tóc trắng mềm mại dán lên hai má khiến cho khuôn mặt càng thêm tinh xảo tuyệt luân.
Như là một tác phẩm nghệ thuật được người điêu khắc tỉ mỉ vậy.
Một đôi mắt trong và sáng ngời như nước suối không nhiễm tí tạp chất nào, từng dòng chảy nhỏ lưu chuyển mang theo một chút lạnh lùng, cô đơn khiến người ta khó tới gần được.
Hắn hơi mím môi, thong thả vươn tay về phía Thời Sênh, Thời Sênh không động đậy, tay hắn lướt qua tai cô, nhặt từ trên tóc cô xuống một cái lá cây.
Ngón tay Thời Sênh cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cái lá một hồi, cuối cùng buông hắn ra, “Thật xin lỗi.”
Quy Nguyệt trùm đầu tóc lại theo thói quen, sau đó ngồi thẳng lên, “Không sao.”
Quy Nguyệt im lặng một hồi, nhìn về phía Thời Sênh, “Tôi sẽ không làm tổn thương tới em. Em không cần đề phòng tôi như thế… được không?”
Hắn dùng câu hỏi với một chút thận trọng.
Hắn không thích cô đề phòng hắn như thế.
Thời Sênh thở dài trong lòng, “Không phải em không muốn chết, mà là em không thể chết được.”
“Tại sao?”
Trong mắt Thời Sênh lấp lánh một chút ánh sáng nhạt, “Bởi nếu em chết, anh sẽ không nhìn thấy em nữa.”
Quy Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thời Sênh vẻ khó hiểu.
Thời Sênh vươn tay về phía Quy Nguyệt, Quy Nguyệt rủ mắt xuống, cái nhìn dừng trên những ngón tay trắng nõn của cô, ngón tay hắn lộ ra khỏi áo cHoàng nhưng mất nửa ngày cũng không giơ lên.
Ngón tay hắn lại chậm rãi lui về, bọc mình kín một một kẽ hở nào, “Tôi sẽ không lại làm tổn thương tới em nữa.”
Hắn khát vọng được chạm vào cô, khát vọng được gần gũi với da thịt của cô.
Nhưng hắn lại không nhịn được…
Thời Sênh thu tay lại như không có việc gì, gục đầu xuống tiếp tục nghi ngờ cuộc đời, Quy Nguyệt quan sát cô, chậm rãi nhích lại gần.
Nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống, đêm vốn đã lạnh, Quy Nguyệt tới gần đúng là họa vô đơn chí.
“Anh ngồi xa em ra một chút.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Quy Nguyệt, tên này đúng là hầm băng di động.
Giờ cũng không phải mùa hè, cần hầm băng làm cái lông gì!
“Tại sao?” Cô không thích tới gần hắn ư? Rõ ràng cô vẫn không thích hắn…
Quy Nguyệt vừa nghĩ như thế là lại muốn gϊếŧ chết Thời Sênh.
“Rất lạnh.” Thời Sênh nhíu mày.
Quy Nguyệt ngẩn người, sau đó lại nói rất thành thật, “Tôi ôm một chút là sẽ hết lạnh.”
Thời Sênh: “…” Cho anh ôm một chút, ông đây sẽ lạnh chết là cái chắc.
Thực ra hắn muốn mưu sát cô đúng không?
Phượng Từ đáng sợ!
Thời Sênh từ chối cái ôm của hắn, Quy Nguyệt không biết làm thế nào, nếu không phải áo cHoàng đã che mất thân thể thì lúc này nhìn hắn chắc chắn rất ngốc nghếch.
“Em không thích tôi ư?” Cho nên mới không thích hắn ôm.
“Em không muốn ôm cái tủ lạnh.” Thời Sênh nghiến răng.
“Tôi không phải tủ lạnh.”
“Anh giống cái tủ lạnh.”
“Tôi không phải tủ lạnh.”
Thời Sênh: “…” Ranh con não tàn đúng là sướng.
Ông không chơi với anh nữa, ông đi!
Thời Sênh đứng dậy muốn bỏ đi, Quy Nguyệt lại vươn tay giữ chặt lấy cô, kéo cô vào lòng, Thời Sênh chỉ cảm thấy mình như rơi vào trong tuyết, sự lạnh lẽo ngấm vào xương và trải rộng toàn thân, ngay cả máu cũng như đông lại.
Thời Sênh run lẩy bẩy, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Quy Nguyệt như nhận thấy sự khác thường. Hắn vội vàng buông cô ra, cởϊ áσ cHoàng phủ lên người Thời Sênh. Áo cHoàng không lạnh, ngược lại còn có một chút ấm áp, làm cho cơ thể của Thời Sênh nhanh chóng ấm lên.
“Đã tốt hơn chưa?” Quy Nguyệt luống cuống chân tay đứng trước mặt cô, đáy mắt đầy mất mát.
Hắn đã quên mất là thân thể mình sẽ tạo thành thương tổn cho cô.
Cho dù cô có thành ma…
Cũng không thể nào chịu được hắn chạm vào.
Thời Sênh bị lạnh không muốn nói chuyện nên không trả lời hắn.
Quy Nguyệt cúi đầu nhìn tay mình, gió lạnh thổi qua mái tóc bạc của hắn, nháy mắt kết thành băng.
Trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện băng sương, cây cỏ biến thành hoa băng, lấy Quy Nguyệt làm trung tâm, băng bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Nhưng ngay lập tức, tất cả hoa băng đều biến mất, như phù dung sớm nở tối tàn.
Quy Nguyệt biến mất trước mặt Thời Sênh như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại áo cHoàng trên người cô.
…
Cơ thể của Quý Lưu Huỳnh cũng không tốt lắm, bị khí lạnh trong cơ thể Quy Nguyệt nhiễm vào, Thời Sênh lập tức bị bệnh. Lúc đầu chỉ là cảm mạo thông thường, sau đó liền chuyển thành sốt cao, ý thức mơ hồ.
Lúc cô tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, đèn xung quanh sáng choang, ánh sáng đèn điện làm mắt cô không mở ra nổi, một hồi lâu mới dần thích ứng được.
Tầm mắt dần dần rõ ràng hơn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Khúc Diệu ôm đầu bay ở trước mặt.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, hù chết bản cô nương.
Khúc Diệu thấy Thời Sênh tỉnh liền vội vàng lắp đầu lại, “Cô tỉnh rồi? Cô suýt chút nữa thì chết đấy.”
“Tôi chết thì chẳng phải cô sẽ được vui vẻ ư?” Thời Sênh chống người ngồi dậy.
Cơ thể này thật yếu đuối, ngay cả chút lạnh này cũng không chịu đựng được.
Cho dù cô có lợi hại tới đâu nhưng tố chất thân thể không theo kịp thì cũng vô ích, vẫn một giây quỳ.
[Ký chủ, đây là thân thể của một cô gái bình thường, Quy Nguyệt là Ma Vương, hiện tại cô không chết đã là kỳ tích rồi.] Hệ thống ghét bỏ gào lên.
Còn nghĩ thân thể con gái nhà người ta làm bằng sắt chắc?
Khúc Diệu cắn môi, giọng nói trong trẻo: “Chuyện ba cô làm không liên quan tới cô, trước là tôi không có cách nào chấp nhận được… Tôi biết, Quý Phong cũng không đối xử tốt gì với cô cả, cho nên tôi không thể ghét lây cô được.”
Được lắm, nữ chính đại nhân lại lương thiện như thế.
Đợi đến khi bản thân chịu thiệt thòi mới biết mình chính là đồ óc heo.
“Nhưng tôi cũng không thể nào tha thứ cho cô được, dù sao cô vẫn là con của Quý Phong.” Khúc Diệu lại đột nhiên đổi giọng.
Thời Sênh nhìn Khúc Diệu bằng ánh mắt kỳ quái.
Khúc Diệu mỉm cười: “Cho nên sau này cứ coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Tìm được Phượng Từ, Thời Sênh cảm thấy mình phải mua một căn nhà.
Thời Sênh chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán mua căn nhà mà mình ưng ý thì máy quẹt thẻ báo số dư không đủ.
Thời Sênh ngơ ngác, sao thẻ này của cô có thể không đủ hạn mức được.
Thời Sênh để đối phương thử lại lần nữa, kết quả vẫn báo là không đủ tiền.
Trên người Thời Sênh không có nhiều thẻ lắm, nhưng cái nào cũng đầy tiền, vậy mà khi cô đem hết thẻ ra quét thì đều được báo là số dư không đủ.
Số! Dư! Không! Đủ!
Không đủ ông nội bay! Tiền của ông đâu?
Cô hoàn toàn không nhận được tin chuyển khoản, tiền của cô cứ như thế biến mất không một chút tăm hơi nào…
Thời Sênh vô cùng lo lắng tìm một chỗ để lên mạng, tiền trong thẻ quả thực là không còn, như là tự nhiên biến mất vậy.
Cô không tin là tự nhiên biến mất, nhưng tra nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì, tiền của cô quả thực đúng là tự nhiên biến mất.
Lại có kẻ dám hack tiền của cô!
Lá gan lớn như thế, lại lợi hại như thế, trừ bỏ tên bại não Mộ Bạch kia ra thì cô không nghĩ ra được kẻ nào nữa.
Tên bại não Mộ Bạch lại dám tính kế sau lưng ông.
Có bản lĩnh thì lăn ra trước mặt ông đi!
Thời Sênh tức giận không chịu nổi, nhưng cũng chẳng có cách nào, cô căn bản không biết ai mới là Mộ Bạch.
Vừa mới trở thành phú ông không lâu, đảo mắt đã lại phải cạp đất mà ăn rồi.
Sênh cạp đất mà ăn tỏ vẻ rất muốn chém người.
Chém ma cũng được!
…
Thời Sênh ngồi trên ghế trong công viên nghi ngờ cuộc đời. Quy Nguyệt xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động bên người cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Đúng lúc hắn chuẩn bị vươn tay ra, Thời Sênh liền túm lấy cổ tay hắn, kéo hắn sang bên cạnh, đè lên ghế, “Quy Nguyệt, tôi đã cảnh cáo anh rồi, đây là lần cuối cùng đấy.”
Tóc của hắn rơi xuống, tóc trắng mềm mại dán lên hai má khiến cho khuôn mặt càng thêm tinh xảo tuyệt luân.
Như là một tác phẩm nghệ thuật được người điêu khắc tỉ mỉ vậy.
Một đôi mắt trong và sáng ngời như nước suối không nhiễm tí tạp chất nào, từng dòng chảy nhỏ lưu chuyển mang theo một chút lạnh lùng, cô đơn khiến người ta khó tới gần được.
Hắn hơi mím môi, thong thả vươn tay về phía Thời Sênh, Thời Sênh không động đậy, tay hắn lướt qua tai cô, nhặt từ trên tóc cô xuống một cái lá cây.
Ngón tay Thời Sênh cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cái lá một hồi, cuối cùng buông hắn ra, “Thật xin lỗi.”
Quy Nguyệt trùm đầu tóc lại theo thói quen, sau đó ngồi thẳng lên, “Không sao.”
Quy Nguyệt im lặng một hồi, nhìn về phía Thời Sênh, “Tôi sẽ không làm tổn thương tới em. Em không cần đề phòng tôi như thế… được không?”
Hắn dùng câu hỏi với một chút thận trọng.
Hắn không thích cô đề phòng hắn như thế.
Thời Sênh thở dài trong lòng, “Không phải em không muốn chết, mà là em không thể chết được.”
“Tại sao?”
Trong mắt Thời Sênh lấp lánh một chút ánh sáng nhạt, “Bởi nếu em chết, anh sẽ không nhìn thấy em nữa.”
Quy Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thời Sênh vẻ khó hiểu.
Thời Sênh vươn tay về phía Quy Nguyệt, Quy Nguyệt rủ mắt xuống, cái nhìn dừng trên những ngón tay trắng nõn của cô, ngón tay hắn lộ ra khỏi áo cHoàng nhưng mất nửa ngày cũng không giơ lên.
Ngón tay hắn lại chậm rãi lui về, bọc mình kín một một kẽ hở nào, “Tôi sẽ không lại làm tổn thương tới em nữa.”
Hắn khát vọng được chạm vào cô, khát vọng được gần gũi với da thịt của cô.
Nhưng hắn lại không nhịn được…
Thời Sênh thu tay lại như không có việc gì, gục đầu xuống tiếp tục nghi ngờ cuộc đời, Quy Nguyệt quan sát cô, chậm rãi nhích lại gần.
Nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống, đêm vốn đã lạnh, Quy Nguyệt tới gần đúng là họa vô đơn chí.
“Anh ngồi xa em ra một chút.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Quy Nguyệt, tên này đúng là hầm băng di động.
Giờ cũng không phải mùa hè, cần hầm băng làm cái lông gì!
“Tại sao?” Cô không thích tới gần hắn ư? Rõ ràng cô vẫn không thích hắn…
Quy Nguyệt vừa nghĩ như thế là lại muốn gϊếŧ chết Thời Sênh.
“Rất lạnh.” Thời Sênh nhíu mày.
Quy Nguyệt ngẩn người, sau đó lại nói rất thành thật, “Tôi ôm một chút là sẽ hết lạnh.”
Thời Sênh: “…” Cho anh ôm một chút, ông đây sẽ lạnh chết là cái chắc.
Thực ra hắn muốn mưu sát cô đúng không?
Phượng Từ đáng sợ!
Thời Sênh từ chối cái ôm của hắn, Quy Nguyệt không biết làm thế nào, nếu không phải áo cHoàng đã che mất thân thể thì lúc này nhìn hắn chắc chắn rất ngốc nghếch.
“Em không thích tôi ư?” Cho nên mới không thích hắn ôm.
“Em không muốn ôm cái tủ lạnh.” Thời Sênh nghiến răng.
“Tôi không phải tủ lạnh.”
“Anh giống cái tủ lạnh.”
“Tôi không phải tủ lạnh.”
Thời Sênh: “…” Ranh con não tàn đúng là sướng.
Ông không chơi với anh nữa, ông đi!
Thời Sênh đứng dậy muốn bỏ đi, Quy Nguyệt lại vươn tay giữ chặt lấy cô, kéo cô vào lòng, Thời Sênh chỉ cảm thấy mình như rơi vào trong tuyết, sự lạnh lẽo ngấm vào xương và trải rộng toàn thân, ngay cả máu cũng như đông lại.
Thời Sênh run lẩy bẩy, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Quy Nguyệt như nhận thấy sự khác thường. Hắn vội vàng buông cô ra, cởϊ áσ cHoàng phủ lên người Thời Sênh. Áo cHoàng không lạnh, ngược lại còn có một chút ấm áp, làm cho cơ thể của Thời Sênh nhanh chóng ấm lên.
“Đã tốt hơn chưa?” Quy Nguyệt luống cuống chân tay đứng trước mặt cô, đáy mắt đầy mất mát.
Hắn đã quên mất là thân thể mình sẽ tạo thành thương tổn cho cô.
Cho dù cô có thành ma…
Cũng không thể nào chịu được hắn chạm vào.
Thời Sênh bị lạnh không muốn nói chuyện nên không trả lời hắn.
Quy Nguyệt cúi đầu nhìn tay mình, gió lạnh thổi qua mái tóc bạc của hắn, nháy mắt kết thành băng.
Trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện băng sương, cây cỏ biến thành hoa băng, lấy Quy Nguyệt làm trung tâm, băng bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Nhưng ngay lập tức, tất cả hoa băng đều biến mất, như phù dung sớm nở tối tàn.
Quy Nguyệt biến mất trước mặt Thời Sênh như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại áo cHoàng trên người cô.
…
Cơ thể của Quý Lưu Huỳnh cũng không tốt lắm, bị khí lạnh trong cơ thể Quy Nguyệt nhiễm vào, Thời Sênh lập tức bị bệnh. Lúc đầu chỉ là cảm mạo thông thường, sau đó liền chuyển thành sốt cao, ý thức mơ hồ.
Lúc cô tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, đèn xung quanh sáng choang, ánh sáng đèn điện làm mắt cô không mở ra nổi, một hồi lâu mới dần thích ứng được.
Tầm mắt dần dần rõ ràng hơn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Khúc Diệu ôm đầu bay ở trước mặt.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, hù chết bản cô nương.
Khúc Diệu thấy Thời Sênh tỉnh liền vội vàng lắp đầu lại, “Cô tỉnh rồi? Cô suýt chút nữa thì chết đấy.”
“Tôi chết thì chẳng phải cô sẽ được vui vẻ ư?” Thời Sênh chống người ngồi dậy.
Cơ thể này thật yếu đuối, ngay cả chút lạnh này cũng không chịu đựng được.
Cho dù cô có lợi hại tới đâu nhưng tố chất thân thể không theo kịp thì cũng vô ích, vẫn một giây quỳ.
[Ký chủ, đây là thân thể của một cô gái bình thường, Quy Nguyệt là Ma Vương, hiện tại cô không chết đã là kỳ tích rồi.] Hệ thống ghét bỏ gào lên.
Còn nghĩ thân thể con gái nhà người ta làm bằng sắt chắc?
Khúc Diệu cắn môi, giọng nói trong trẻo: “Chuyện ba cô làm không liên quan tới cô, trước là tôi không có cách nào chấp nhận được… Tôi biết, Quý Phong cũng không đối xử tốt gì với cô cả, cho nên tôi không thể ghét lây cô được.”
Được lắm, nữ chính đại nhân lại lương thiện như thế.
Đợi đến khi bản thân chịu thiệt thòi mới biết mình chính là đồ óc heo.
“Nhưng tôi cũng không thể nào tha thứ cho cô được, dù sao cô vẫn là con của Quý Phong.” Khúc Diệu lại đột nhiên đổi giọng.
Thời Sênh nhìn Khúc Diệu bằng ánh mắt kỳ quái.
Khúc Diệu mỉm cười: “Cho nên sau này cứ coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
/2038
|