Trên người Nhất Thế An Cẩn lóe lên một hồi ánh sáng, hắn đứng dậy khỏi mặt đất.
Thời Sênh giơ tay lên, Nhất Thế An Cẩn lại nằm xuống.
“Lương Bỉnh.” Thời Sênh ngồi xổm bên cạnh hắn, “Đừng phí sức, cứ nằm thì tốt hơn, tránh để lát nữa không thể hồi sinh được, như vậy thì thảm lắm.”
Lương Bỉnh nhảy dựng ở trong lòng.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi biết về chuyện thực nghiệm?
“Tất nhiên, chuyện ngươi từng làm ta đều biết. Ví dụ… Em gái của ngươi là Nhạc Cẩn.”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi không phải Hoa Mông Mông!
Khi chọn người thực nghiệm, bọn họ đã kiểm tra rất nghiêm ngặt, Hoa Mông Mông mười hai tuổi đã trở thành người thực vật, IQ không thể cao như cô ta được.
“Ta là Hoa Mông Mông.”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Không thể nào
“Ta không phải muốn làm ngươi tin ta là Hoa Mông Mông.” Thời Sênh cười chế nhạo.
Lương Bỉnh định thần lại.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi muốn làm gì? Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, nhưng kỹ thuật hiện giờ ta vẫn chưa thành thục, ngươi phải đợi, ta cần thêm thời gian.
Bất kể cô ta là ai, Nhạc Cẩn cũng ở trong thế thới này, Lương Bỉnh không dám lật mặt với Thời Sênh.
Khi một người có băn khoăn đối mặt với một người không quan tâm tới điều gì thì nhất định sẽ ở thế bất lợi.
“Cần nhiều thời gian để phá hủy ta đúng không?
Lương Bỉnh không trả lời Thời Sênh, liên hệ với người khác trên kênh chat riêng thì phát hiện không thể liên hệ được.
Tất cả các kênh chat đều hiển thị không thể kết nối.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi đã làm gì?
“Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi.” Thời Sênh khẽ cười, giọng nói lại không hữu nghị gì, “Yên tâm, đợi bọn họ sắp xếp xong thứ ta muốn, ta tự khắc sẽ thả ngươi ra, ta không dám làm gì ngươi đâu.”
Bản đồ này Thời Sênh đã đi loanh quanh nhiều lần, cô cố ý đặt địa điểm ở đây thì chắc chắn không phải thuận miệng nói bừa.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: …
Ngữ khí đó của ngươi hoàn toàn giống kiểu chỉ hận không thể gϊếŧ ta.
Lương Bỉnh đang nghĩ đối sách trong đầu.
Hắn không biết cô ta muốn làm gì, cũng không biết cô ta là ai, càng không biết cô ta còn con át chủ bài nào.
Tất cả điều kiện đều bất lợi với hắn.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Hoa Mông Mông, bản thân ngươi là một người thực vật, ta cho ngươi vào game cũng coi như cho ngươi một cuộc sống mới.
“Ý ngươi là ta nên cảm ơn ngươi?”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Nếu không có ta thì giờ ngươi vẫn đang nằm trên giường, không hề có chút tri giác nào, có thể sẽ như vậy cả đời, hiện tại ngươi đang sống trong game, có gì không tốt chứ?
“Được, vậy chúng ta cùng sống trong game vậy.”
Lương Bỉnh ngộp thở, hắn là người đang yên đang lành, ở lại trong game làm gì?
[Ting——]
Trước mặt Lương Bỉnh nhảy ra một khung chat.
[Cậu không sao chứ?]
Lương Bỉnh vội vàng trả lời, [Cô ta nói cô ta là Hoa Mông Mông nhưng tôi cảm giác không phải. Cô ta muốn làm gì?]
[Cô ta muốn cơ thể của thể thực nghiệm số một.]
Thể thí nghiệm số một chính là thân thể của Hoa Mông Mông.
[Cô ta muốn cơ thể để làm gì? Cô ta có cách ra được khỏi game sao? Không phải cậu đã nói cô ta không thuần thục về kỹ thuật sao?]
[Cô ta đưa ra hai lựa chọn, hoặc là anh kẹt trong game, hoặc là kết nối cơ thể cô ta với game, anh quyết định đi.]
Lương Bỉnh xem câu chat đó, lúc sau mới đánh một hàng chữ.
[Cậu không thể đưa tôi ra sao?]
[Không, cô ta rất lợi hại.]
Lương Bỉnh hôm nay vốn đến để xác nhận xem có phải cô là thể thực nghiệm không, nếu đúng thì trước tiên hắn sẽ vỗ về cô, để cô không ra ngoài nói bừa, rồi hắn sẽ nghĩ tiếp phương án.
Nếu không phải, hắn phải hỏi dò ra cô là ai, có phải do đối thủ cạnh tranh phái tới không, có cách nào mua chuộc không.
Nhưng tiến triển này khác xa với suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng Lương Bỉnh chọn phương án hai.
Hắn không muốn bị kẹt trong game.
Lương Bỉnh đưa ra lựa chọn, Thời Sênh cũng chấp nhận. Bọn họ trong vòng hai giờ sẽ hoàn thành kết nối với thân thể của cô…
Thời Sênh thông qua mạng có thể nhìn rõ trong một phòng thí nghiệm, có một đám người đang loay hoay với một thân thể.
Đó là một thiếu nữ mặt trắng bệch, mặt mũi gầy gò, mặc quần áo có sọc dọc như đồ của người bệnh, trên người được cắm các thể loại dây.
Thời Sênh nhìn bọn họ nhổ những sợi dây từ cơ thể cô gái ra rồi đưa cô vào trong khoang trò chơi, kết nối toàn bộ cổng của khoang trò chơi.
Cơ thể này rất yếu.
Thời Sênh quan sát phòng thí nghiệm một lần, trong đầu cô hiện lên những tính toán về thân thể kia, về những con đường mà cô có thể chạy thoát.
Những người đó kia tuy đáp ứng điều kiện của cô nhưng chắc chắn không để cho cô thoát. Bên ngoài chắc chắn sẽ có người mai phục.
May mà phòng thí nghiệm này chỗ nào cũng có camera, tiện cho tính toán của cô.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi thực sự có cách thoát sao?
Lương Bỉnh không tin lắm, hắn tìm nhiều người như vậy, lập thành một đội ngũ siêu khủng, tới giờ vẫn chưa có tiến triển gì mang tính thực chất, mình cô ta sẽ có cách sao?
“Ngươi đã đưa được ta vào đây thì ta ắt có cách ra được.” Không biết Thời Sênh lôi ở đâu ra được một cái ghế tựa, ngồi vắt chéo chân.
Lương Bỉnh không biết nên tiếp lời như nào.
Hoa Mông Mông này tự tin ngông cuồng hơi quá, tạo cho người ta cảm giác đầu tiên là cô ta đang khoác lác, nhưng nhìn điệu bộ như đã liệu trước tất cả sự việc của cô ta lại cảm thấy cô ta nói được là làm được.
Trong bản đồ rất yên tĩnh, ánh sáng càng ngày càng tối đi.
Để đảm bảo độ chân thực, thế giới trong game và bên ngoài đều giống nhau, có phân biệt ngày đêm, có trời, có mưa, có sấm, có tuyết.
Lúc này trong game đang là ban đêm.
Lương Bỉnh nằm bò trên mặt đất nhìn Thời Sênh, xung quanh hắn rất yên tĩnh, thậm chí hắn còn không biết cô có đang ở cạnh hắn hay không.
Lương Bỉnh đã nhận được thông báo tất cả đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa nhưng Thời Sênh bên này lại không có động tĩnh gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lương Bỉnh không nhịn được dò hỏi.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Bọn họ chuẩn bị xong rồi.
“Chuẩn bị đợi ta ra là bắt ta phải không?” Giọng của Thời Sênh có chút mỉa mai “Các ngươi ngu ngốc nên nghĩ ta cũng ngu ngốc như các ngươi thế sao.”
Lương Bỉnh ngộp thở.
Cả đời hắn có lẽ chưa từng nghĩ lại có ngày lâm vào kết cục như vậy.
Thời Sênh kéo dài thời gian tới mấy ngày liền.
…
Biệt thự Lâm Gia.
Lâm Hàn Vũ ra khỏi game, đi tới thư phòng anh trai.
Thư phòng đã có thêm một khoang trò chơi mới, anh trai đang đứng trước khoang trò chơi, không biết đang nghĩ gì.
“Anh.” Lâm Hàn Vũ gõ cửa hai lần rồi đẩy cửa vào, “Em không liên hệ được với cô ta, bản đồ đó cũng không vào được. Cô ta muốn làm gì? Có phải Lương Bỉnh đã phát hiện ra cô ta rồi không?”
Người thanh niên ấn điều khiển từ xa, đối diện bàn sách lập tức hiện ra một màn hình ảo, bên trên phát mấy tấm ảnh động.
“Đây chính là thể thực nghiệm số một.” Người thanh niên xem thiếu nữ trên ảnh, “Hoa Mông Mông, cùng tên với NPC kia, sinh 5/7/ 2093, gặp tai nạn trở thành người thực vật, trình độ giáo dục và năng lực thể hiện ra lúc đó với hiện tại của cô ta không khớp nhau.”
“Anh…” Lâm Hàn Vũ nhìn anh trai.
Người thanh niên dừng lại, quay lại nhìn Hàn Vũ nghi ngờ, “Em cảm thấy cô ta là gì?”
Không gian yên lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Hàn Vũ mới thốt ra vài chữ.
“Trí tuệ nhân tạo.”
Thời Sênh giơ tay lên, Nhất Thế An Cẩn lại nằm xuống.
“Lương Bỉnh.” Thời Sênh ngồi xổm bên cạnh hắn, “Đừng phí sức, cứ nằm thì tốt hơn, tránh để lát nữa không thể hồi sinh được, như vậy thì thảm lắm.”
Lương Bỉnh nhảy dựng ở trong lòng.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi biết về chuyện thực nghiệm?
“Tất nhiên, chuyện ngươi từng làm ta đều biết. Ví dụ… Em gái của ngươi là Nhạc Cẩn.”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi không phải Hoa Mông Mông!
Khi chọn người thực nghiệm, bọn họ đã kiểm tra rất nghiêm ngặt, Hoa Mông Mông mười hai tuổi đã trở thành người thực vật, IQ không thể cao như cô ta được.
“Ta là Hoa Mông Mông.”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Không thể nào
“Ta không phải muốn làm ngươi tin ta là Hoa Mông Mông.” Thời Sênh cười chế nhạo.
Lương Bỉnh định thần lại.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi muốn làm gì? Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, nhưng kỹ thuật hiện giờ ta vẫn chưa thành thục, ngươi phải đợi, ta cần thêm thời gian.
Bất kể cô ta là ai, Nhạc Cẩn cũng ở trong thế thới này, Lương Bỉnh không dám lật mặt với Thời Sênh.
Khi một người có băn khoăn đối mặt với một người không quan tâm tới điều gì thì nhất định sẽ ở thế bất lợi.
“Cần nhiều thời gian để phá hủy ta đúng không?
Lương Bỉnh không trả lời Thời Sênh, liên hệ với người khác trên kênh chat riêng thì phát hiện không thể liên hệ được.
Tất cả các kênh chat đều hiển thị không thể kết nối.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi đã làm gì?
“Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi.” Thời Sênh khẽ cười, giọng nói lại không hữu nghị gì, “Yên tâm, đợi bọn họ sắp xếp xong thứ ta muốn, ta tự khắc sẽ thả ngươi ra, ta không dám làm gì ngươi đâu.”
Bản đồ này Thời Sênh đã đi loanh quanh nhiều lần, cô cố ý đặt địa điểm ở đây thì chắc chắn không phải thuận miệng nói bừa.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: …
Ngữ khí đó của ngươi hoàn toàn giống kiểu chỉ hận không thể gϊếŧ ta.
Lương Bỉnh đang nghĩ đối sách trong đầu.
Hắn không biết cô ta muốn làm gì, cũng không biết cô ta là ai, càng không biết cô ta còn con át chủ bài nào.
Tất cả điều kiện đều bất lợi với hắn.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Hoa Mông Mông, bản thân ngươi là một người thực vật, ta cho ngươi vào game cũng coi như cho ngươi một cuộc sống mới.
“Ý ngươi là ta nên cảm ơn ngươi?”
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Nếu không có ta thì giờ ngươi vẫn đang nằm trên giường, không hề có chút tri giác nào, có thể sẽ như vậy cả đời, hiện tại ngươi đang sống trong game, có gì không tốt chứ?
“Được, vậy chúng ta cùng sống trong game vậy.”
Lương Bỉnh ngộp thở, hắn là người đang yên đang lành, ở lại trong game làm gì?
[Ting——]
Trước mặt Lương Bỉnh nhảy ra một khung chat.
[Cậu không sao chứ?]
Lương Bỉnh vội vàng trả lời, [Cô ta nói cô ta là Hoa Mông Mông nhưng tôi cảm giác không phải. Cô ta muốn làm gì?]
[Cô ta muốn cơ thể của thể thực nghiệm số một.]
Thể thí nghiệm số một chính là thân thể của Hoa Mông Mông.
[Cô ta muốn cơ thể để làm gì? Cô ta có cách ra được khỏi game sao? Không phải cậu đã nói cô ta không thuần thục về kỹ thuật sao?]
[Cô ta đưa ra hai lựa chọn, hoặc là anh kẹt trong game, hoặc là kết nối cơ thể cô ta với game, anh quyết định đi.]
Lương Bỉnh xem câu chat đó, lúc sau mới đánh một hàng chữ.
[Cậu không thể đưa tôi ra sao?]
[Không, cô ta rất lợi hại.]
Lương Bỉnh hôm nay vốn đến để xác nhận xem có phải cô là thể thực nghiệm không, nếu đúng thì trước tiên hắn sẽ vỗ về cô, để cô không ra ngoài nói bừa, rồi hắn sẽ nghĩ tiếp phương án.
Nếu không phải, hắn phải hỏi dò ra cô là ai, có phải do đối thủ cạnh tranh phái tới không, có cách nào mua chuộc không.
Nhưng tiến triển này khác xa với suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng Lương Bỉnh chọn phương án hai.
Hắn không muốn bị kẹt trong game.
Lương Bỉnh đưa ra lựa chọn, Thời Sênh cũng chấp nhận. Bọn họ trong vòng hai giờ sẽ hoàn thành kết nối với thân thể của cô…
Thời Sênh thông qua mạng có thể nhìn rõ trong một phòng thí nghiệm, có một đám người đang loay hoay với một thân thể.
Đó là một thiếu nữ mặt trắng bệch, mặt mũi gầy gò, mặc quần áo có sọc dọc như đồ của người bệnh, trên người được cắm các thể loại dây.
Thời Sênh nhìn bọn họ nhổ những sợi dây từ cơ thể cô gái ra rồi đưa cô vào trong khoang trò chơi, kết nối toàn bộ cổng của khoang trò chơi.
Cơ thể này rất yếu.
Thời Sênh quan sát phòng thí nghiệm một lần, trong đầu cô hiện lên những tính toán về thân thể kia, về những con đường mà cô có thể chạy thoát.
Những người đó kia tuy đáp ứng điều kiện của cô nhưng chắc chắn không để cho cô thoát. Bên ngoài chắc chắn sẽ có người mai phục.
May mà phòng thí nghiệm này chỗ nào cũng có camera, tiện cho tính toán của cô.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Ngươi thực sự có cách thoát sao?
Lương Bỉnh không tin lắm, hắn tìm nhiều người như vậy, lập thành một đội ngũ siêu khủng, tới giờ vẫn chưa có tiến triển gì mang tính thực chất, mình cô ta sẽ có cách sao?
“Ngươi đã đưa được ta vào đây thì ta ắt có cách ra được.” Không biết Thời Sênh lôi ở đâu ra được một cái ghế tựa, ngồi vắt chéo chân.
Lương Bỉnh không biết nên tiếp lời như nào.
Hoa Mông Mông này tự tin ngông cuồng hơi quá, tạo cho người ta cảm giác đầu tiên là cô ta đang khoác lác, nhưng nhìn điệu bộ như đã liệu trước tất cả sự việc của cô ta lại cảm thấy cô ta nói được là làm được.
Trong bản đồ rất yên tĩnh, ánh sáng càng ngày càng tối đi.
Để đảm bảo độ chân thực, thế giới trong game và bên ngoài đều giống nhau, có phân biệt ngày đêm, có trời, có mưa, có sấm, có tuyết.
Lúc này trong game đang là ban đêm.
Lương Bỉnh nằm bò trên mặt đất nhìn Thời Sênh, xung quanh hắn rất yên tĩnh, thậm chí hắn còn không biết cô có đang ở cạnh hắn hay không.
Lương Bỉnh đã nhận được thông báo tất cả đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa nhưng Thời Sênh bên này lại không có động tĩnh gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lương Bỉnh không nhịn được dò hỏi.
[Cận] Nhất Thế An Cẩn: Bọn họ chuẩn bị xong rồi.
“Chuẩn bị đợi ta ra là bắt ta phải không?” Giọng của Thời Sênh có chút mỉa mai “Các ngươi ngu ngốc nên nghĩ ta cũng ngu ngốc như các ngươi thế sao.”
Lương Bỉnh ngộp thở.
Cả đời hắn có lẽ chưa từng nghĩ lại có ngày lâm vào kết cục như vậy.
Thời Sênh kéo dài thời gian tới mấy ngày liền.
…
Biệt thự Lâm Gia.
Lâm Hàn Vũ ra khỏi game, đi tới thư phòng anh trai.
Thư phòng đã có thêm một khoang trò chơi mới, anh trai đang đứng trước khoang trò chơi, không biết đang nghĩ gì.
“Anh.” Lâm Hàn Vũ gõ cửa hai lần rồi đẩy cửa vào, “Em không liên hệ được với cô ta, bản đồ đó cũng không vào được. Cô ta muốn làm gì? Có phải Lương Bỉnh đã phát hiện ra cô ta rồi không?”
Người thanh niên ấn điều khiển từ xa, đối diện bàn sách lập tức hiện ra một màn hình ảo, bên trên phát mấy tấm ảnh động.
“Đây chính là thể thực nghiệm số một.” Người thanh niên xem thiếu nữ trên ảnh, “Hoa Mông Mông, cùng tên với NPC kia, sinh 5/7/ 2093, gặp tai nạn trở thành người thực vật, trình độ giáo dục và năng lực thể hiện ra lúc đó với hiện tại của cô ta không khớp nhau.”
“Anh…” Lâm Hàn Vũ nhìn anh trai.
Người thanh niên dừng lại, quay lại nhìn Hàn Vũ nghi ngờ, “Em cảm thấy cô ta là gì?”
Không gian yên lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Hàn Vũ mới thốt ra vài chữ.
“Trí tuệ nhân tạo.”
/2038
|