“Không có chuyện thì không lên điện tam bảo, anh Mộ, tìm tôi có việc gì?” Thời Sênh không xuống xe, tầm mắt lướt qua Hàn Hiểu, nhìn về phía Mộ Bạch.
“Chỉ là đến để đưa một món đồ cho Liễu tiểu thư mà thôi.” Mộ Bạch đặt một cái hộp khá to lên trên đầu xe của Thời Sênh.
Cái hộp kia nhìn rất quen mắt.
Bởi vì lúc trước cô đã thấy qua ở trên hội đấu giá.
“Trong này là cái gì vậy?” Đừng nói với bản cô nương đây là “Trái tim Thiên sứ” nhá.
“Trái tim Thiên Sứ.” Giọng nói của Mộ Bạch không nhẹ không nặng, vừa đúng để cho Thời Sênh nghe được rõ ràng.
Tổn thọ rồi!
Tên biếи ŧɦái đưa cho ông đây trái tim Thiên Sứ!
Vừa nhìn liền thấy tim mệt.
Thời Sênh móc điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của Cục trưởng Trương, “Cục trưởng Trương, ở đây có một tên biếи ŧɦái muốn hối lộ cho tôi này. Không rảnh á? Hắn dùng “trái tim Thiên Sứ” đó. Đúng đúng, chính là đưa cái thứ đồ hư khiến các người bây giờ người ngã ngựa đổ kia đấy.”
Mộ Bạch: “…”
Phản ứng này của cô không đúng a!
Thời Sênh ném điện thoại di động ra, xách kiếm xuống xe.
…
Chờ Cục trưởng Trương mang người chạy tới, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc xe đã biến thành sắt vụn, sau đó mới nhìn đến Mộ Bạch bị trói gô lại, ngã ở trên mặt đất.
Mộ Bạch…
Tại sao lại là Mộ Bạch?
Làm lớn chuyện rồi nha!
Mộ Bạch: “…” Nội tâm có chút tan vỡ, nhưng mà mình là trí thức, mình phải bình tĩnh, ưu nhã.
Thời Sênh lắc thanh thiết kiếm hàn khí bức người của cô, vẻ mặt ghét bỏ, “Các người đến chậm quá đấy.”
“Kẹt xe.” Cục trưởng Trương nghiêm trang trả lời.
Đồn cảnh sát của bọn họ rất bận rộn được không? Cho rằng ai cũng giống người bị bệnh thần kinh như cô chắc, không có việc gì liền đi kiếm chuyện.
Thời Sênh chỉ chỉ chiếc hộp ở trên đất.
Cục trưởng Trương nháy mắt cho người phía sau, người phía sau mặc áo khoác dài màu trắng, lập tức tiến lên cầm cái hộp lên, mở ra.
Thời Sênh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, đây là thật.
Thứ này cần phải ở đồn cảnh sát mới đúng, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện ở trong tay Mộ Bạch. Thủ đoạn của cái tên Mộ Bạch này đủ lợi hại a.
“Cô Liễu, làm phiền cô nói một chút. Chuyện gì đã xảy ra?” Cục trưởng Trương vô cùng tự giác bắt đầu quy trình lấy lời khai.
“Lúc tôi trở về, hắn đang đứng ở cửa, nói muốn đưa một món đồ cho tôi. Tôi lại không quen hắn, tự nhiên đưa đồ cho tôi mà không giải thích được, nói rõ là có quỷ balabala…”
Tốc độ ghi chép của Cục trưởng Trương không theo kịp Thời Sênh, cuối cùng dứt khoát không ghi nữa, trực tiếp mở điện thoại di động ghi âm.
Dù sao tổng kết chính là, Mộ Bạch muốn đưa “Trái tim Thiên Sứ” cho Thời Sênh. Thời Sênh một lời không hợp liền báo cảnh sát.
“Cô Liễu, đây chính là “Trái tim Thiên Sứ”, cô thật sự không muốn à?” Vấn đề này hoàn toàn thuộc về vấn đề cá nhân của Cục trưởng Trương.
Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch đã bị người ta mời vào trong xe, thong thả nói: “Tôi muốn được sống lâu một chút.”
Cục trưởng Trương cũng đem những lời này lý giải thành một cái ý khác.
Nhưng mà một kẻ thần kinh lại có thể chống lại cám dỗ lớn như vậy, có thể so với một vài người còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Đáng tiếc, cô vẫn là một người bị bệnh thần kinh.
Bởi vì ở cửa có máy giám sát, Thời Sênh nói hoàn toàn là sự thật, cho nên ông ta chỉ mang Mộ Bạch đi, về phần xử trí như thế nào… còn chờ bàn bạc xong cái đã.
“Chờ một chút, tôi có thể hỏi hắn chút chuyện được không?” Thời Sênh gọi lại Cục trưởng Trương đang chuẩn bị rời đi.
“Không thể.” Cục trưởng Trương từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Lúc trước cô nói chuyện với Diệp Phong, bây giờ Diệp Phong vẫn còn kích động đấy.
“Keo kiệt.”
Cục trưởng Trương lảo đảo một cái, đưa tay vịn vào cửa xe, hít sâu một hơi, lên xe, đóng cửa.
So đo với người bị bệnh thần kinh sẽ làm mất thân phận cục trưởng của ông.
Mấy chiếc xe cảnh sát chậm rãi rời đi, chiếc xe mà Mộ Bạch ngồi không có đóng cửa sổ xe, lúc đi qua trước mặt Thời Sênh, Mộ Bạch mới thật sự quay đầu.
Tầm mắt đối diện chính xác với Thời Sênh, mang theo vài phần dược dược dục thí* khiêu khích.
*Dược dục thí: Nóng lòng muốn thử.
Thời Sênh yên lặng dựng thẳng ngón giữa.
Đến đi a, thương tổn lẫn nhau a!
Sợ kẻ thiểu năng như anh chắc?
“Liễu tổng…” Hàn Hiểu đứng ở phía sau cửa sắt, mãi đến lúc hoàn toàn không còn bóng dáng của xe cảnh sát, mới ló cái đầu ra.
Những chuyện xảy ra gần đây đủ để cô hiểu được dư vị cả đời rồi.
“Về nhà ăn.” Thời Sênh phất tay một cái, đi được một nửa lại dừng lại, chống nạnh mắng to, “Con mợ nó, quên bắt tên biếи ŧɦái kia bồi thường xe cho ông đây rồi?”
Hàn Hiểu: “…” Liễu tổng, trọng điểm của chị là gì vậy hả?
So với xe, cái ăn uống phía trước lại càng không đáng tin cậy.
Hàn Hiểu cảm thấy mình cần sự tĩnh lặng, cô đã hoàn toàn không theo kịp tư duy của tổng giám đốc nhà mình rồi.
…
Lúc đó, khi bán đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” đều có truyền thông đưa tin, xảy ra sự kiện trộm cắp, tất nhiên là không bưng bít được, rất nhanh dư luận liền ồn ào xôn xao.
Đáng được ăn mừng chính là, “Trái tim Thiên Sứ” cũng không mất, còn bắt được người bị tình nghi.
Cái người bị tình nghi này cũng có chút đáng suy ngẫm.
Chính là Diệp Phong lúc trước có liên quan tới án mạng của Tiêu Linh Lung.
Mà càng trùng hợp là, hắn là chủ nhân của vòng tay Lucky.
Tin tức này không biết là ai tuôn ra ngoài, trong nháy mắt ở trên thế giới mạng đã dâng lên một hồi gió tanh mưa máu.
Nhiều người trên mạng có vạn năng, moi móc ra được mười tám đời tổ tông của Diệp Phong.
Tuy rằng Diệp Phong đã đem tư liệu của mình, sử dụng phần mềm Hệ thống làm chỗ ẩn giấu bí mật, nhưng mà không ngăn được lực lượng quần chúng nhân dân.
Bạn học của hắn từ tiểu học đến cao trung đều đột ngột nhảy ra, có đầu mối, muốn điều tra một người dễ dàng hơn nhiều?
Ra giá trên trời là 12 triệu mua Lucky, Diệp Phong ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy?
#Một tiểu tử nghèo trong núi, làm sao giàu lên đột ngột trong một đêm, trở thành người mới trong giới nhà giàu.#
Cái đề tài này, trước mắt đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất.
Theo cốt truyện, rất lâu sau này, gia cảnh của Diệp Phong mới bị tuôn ra, khi đó thân phận địa vị của hắn đã rất vững chắc rồi, sẽ không bởi vì một số nghi ngờ vô căn cứ mà hoàn toàn dao động được địa vị của hắn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Diệp Phong liên tiếp bị cuốn vào hai vụ án mưu sát. Giờ lại bị cuốn vào vụ án trộm “Trái tim Thiên Sứ. Hiện tại gia cảnh của hắn bị đào ra, lkhiến người khác vô cùng chú ý.
Tuy rằng cuối cùng Diệp Phong vô tội được thả ra, nhưng mà bây giờ người quan tâm đến hắn cũng không phải số ít.
Diệp Phong nhếch nhác tránh được truyền thông, trở lại phòng trọ của mình. Căn phòng này là lúc đầu hắn thuê. Về sau, hắn đã đổi nhà khác, nhưng là vì mua Lucky, căn hộ kia cũng bị bán đi, chỉ có thể tạm thời ở cái phòng trọ chưa hết kỳ hạn này.
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở cái phần mềm quen thuộc kia ra.
Click vào phần nhiệm vụ.
Hai chữ thất bại, Diệp Phong nhanh chóng thở dốc hai cái, sau đó ánh mắt của hắn lại trở nên kiên định hơn.
Còn một cơ hội, hắn còn một cơ hội để xoay người.
Diệp Phong ổn định lại tư tưởng, mở ra phần nhiệm vụ, vậy mà lúc này trên phần ban bố nhiệm vụ lại trống rỗng, không tuyên bố nhiệm vụ nào cả.
“Đinh linh —— “
Tiếng chuông đột ngột làm Diệp Phong sợ đến run cả tay. Hắn nhanh chóng để điện thoại di động vào trong túi quần, hít sâu một hơi, xác định chính không có gì khác thường mới đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một nữ sinh rất khéo léo, “Anh Diệp Phong, vừa mới nhìn thấy anh đã trở về, cho nên em tới xem anh một chút.”
Diệp Phong miễn cưỡng cười cười, “Cảm ơn.”
“Anh Diệp Phong đừng lo lắng, em tin tưởng anh.” Nữ sinh kia động viên tinh thần cho Diệp Phong, “Những người bên ngoài kia đều là suy đoán vớ vẩn, anh đừng để trong lòng. Anh Diệp Phong chắc vẫn chưa ăn cơm ha, em làm cơm tối cho anh này.”
Nữ sinh giơ hộp giữ ấm trong tay ra trước người, cười híp mắt nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong kéo cửa ra, “Làm phiền em rồi, Tiểu Uyển.”
Nữ sinh ngượng ngùng cúi đầu đi vào gian phòng, “Không phiền toái đâu, có thể cho làm cơm cho anh Diệp Phong, Tiểu Uyển rất vui vẻ.”
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, đem bóng dáng của hai người che ở bên trong.
Một bóng dáng màu đen thoáng qua ở cầu thang rồi biến mất cực nhanh.
Hàng lang khôi phục sự vắng vẻ ban đầu.
“Chỉ là đến để đưa một món đồ cho Liễu tiểu thư mà thôi.” Mộ Bạch đặt một cái hộp khá to lên trên đầu xe của Thời Sênh.
Cái hộp kia nhìn rất quen mắt.
Bởi vì lúc trước cô đã thấy qua ở trên hội đấu giá.
“Trong này là cái gì vậy?” Đừng nói với bản cô nương đây là “Trái tim Thiên sứ” nhá.
“Trái tim Thiên Sứ.” Giọng nói của Mộ Bạch không nhẹ không nặng, vừa đúng để cho Thời Sênh nghe được rõ ràng.
Tổn thọ rồi!
Tên biếи ŧɦái đưa cho ông đây trái tim Thiên Sứ!
Vừa nhìn liền thấy tim mệt.
Thời Sênh móc điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của Cục trưởng Trương, “Cục trưởng Trương, ở đây có một tên biếи ŧɦái muốn hối lộ cho tôi này. Không rảnh á? Hắn dùng “trái tim Thiên Sứ” đó. Đúng đúng, chính là đưa cái thứ đồ hư khiến các người bây giờ người ngã ngựa đổ kia đấy.”
Mộ Bạch: “…”
Phản ứng này của cô không đúng a!
Thời Sênh ném điện thoại di động ra, xách kiếm xuống xe.
…
Chờ Cục trưởng Trương mang người chạy tới, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc xe đã biến thành sắt vụn, sau đó mới nhìn đến Mộ Bạch bị trói gô lại, ngã ở trên mặt đất.
Mộ Bạch…
Tại sao lại là Mộ Bạch?
Làm lớn chuyện rồi nha!
Mộ Bạch: “…” Nội tâm có chút tan vỡ, nhưng mà mình là trí thức, mình phải bình tĩnh, ưu nhã.
Thời Sênh lắc thanh thiết kiếm hàn khí bức người của cô, vẻ mặt ghét bỏ, “Các người đến chậm quá đấy.”
“Kẹt xe.” Cục trưởng Trương nghiêm trang trả lời.
Đồn cảnh sát của bọn họ rất bận rộn được không? Cho rằng ai cũng giống người bị bệnh thần kinh như cô chắc, không có việc gì liền đi kiếm chuyện.
Thời Sênh chỉ chỉ chiếc hộp ở trên đất.
Cục trưởng Trương nháy mắt cho người phía sau, người phía sau mặc áo khoác dài màu trắng, lập tức tiến lên cầm cái hộp lên, mở ra.
Thời Sênh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, đây là thật.
Thứ này cần phải ở đồn cảnh sát mới đúng, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện ở trong tay Mộ Bạch. Thủ đoạn của cái tên Mộ Bạch này đủ lợi hại a.
“Cô Liễu, làm phiền cô nói một chút. Chuyện gì đã xảy ra?” Cục trưởng Trương vô cùng tự giác bắt đầu quy trình lấy lời khai.
“Lúc tôi trở về, hắn đang đứng ở cửa, nói muốn đưa một món đồ cho tôi. Tôi lại không quen hắn, tự nhiên đưa đồ cho tôi mà không giải thích được, nói rõ là có quỷ balabala…”
Tốc độ ghi chép của Cục trưởng Trương không theo kịp Thời Sênh, cuối cùng dứt khoát không ghi nữa, trực tiếp mở điện thoại di động ghi âm.
Dù sao tổng kết chính là, Mộ Bạch muốn đưa “Trái tim Thiên Sứ” cho Thời Sênh. Thời Sênh một lời không hợp liền báo cảnh sát.
“Cô Liễu, đây chính là “Trái tim Thiên Sứ”, cô thật sự không muốn à?” Vấn đề này hoàn toàn thuộc về vấn đề cá nhân của Cục trưởng Trương.
Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch đã bị người ta mời vào trong xe, thong thả nói: “Tôi muốn được sống lâu một chút.”
Cục trưởng Trương cũng đem những lời này lý giải thành một cái ý khác.
Nhưng mà một kẻ thần kinh lại có thể chống lại cám dỗ lớn như vậy, có thể so với một vài người còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Đáng tiếc, cô vẫn là một người bị bệnh thần kinh.
Bởi vì ở cửa có máy giám sát, Thời Sênh nói hoàn toàn là sự thật, cho nên ông ta chỉ mang Mộ Bạch đi, về phần xử trí như thế nào… còn chờ bàn bạc xong cái đã.
“Chờ một chút, tôi có thể hỏi hắn chút chuyện được không?” Thời Sênh gọi lại Cục trưởng Trương đang chuẩn bị rời đi.
“Không thể.” Cục trưởng Trương từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Lúc trước cô nói chuyện với Diệp Phong, bây giờ Diệp Phong vẫn còn kích động đấy.
“Keo kiệt.”
Cục trưởng Trương lảo đảo một cái, đưa tay vịn vào cửa xe, hít sâu một hơi, lên xe, đóng cửa.
So đo với người bị bệnh thần kinh sẽ làm mất thân phận cục trưởng của ông.
Mấy chiếc xe cảnh sát chậm rãi rời đi, chiếc xe mà Mộ Bạch ngồi không có đóng cửa sổ xe, lúc đi qua trước mặt Thời Sênh, Mộ Bạch mới thật sự quay đầu.
Tầm mắt đối diện chính xác với Thời Sênh, mang theo vài phần dược dược dục thí* khiêu khích.
*Dược dục thí: Nóng lòng muốn thử.
Thời Sênh yên lặng dựng thẳng ngón giữa.
Đến đi a, thương tổn lẫn nhau a!
Sợ kẻ thiểu năng như anh chắc?
“Liễu tổng…” Hàn Hiểu đứng ở phía sau cửa sắt, mãi đến lúc hoàn toàn không còn bóng dáng của xe cảnh sát, mới ló cái đầu ra.
Những chuyện xảy ra gần đây đủ để cô hiểu được dư vị cả đời rồi.
“Về nhà ăn.” Thời Sênh phất tay một cái, đi được một nửa lại dừng lại, chống nạnh mắng to, “Con mợ nó, quên bắt tên biếи ŧɦái kia bồi thường xe cho ông đây rồi?”
Hàn Hiểu: “…” Liễu tổng, trọng điểm của chị là gì vậy hả?
So với xe, cái ăn uống phía trước lại càng không đáng tin cậy.
Hàn Hiểu cảm thấy mình cần sự tĩnh lặng, cô đã hoàn toàn không theo kịp tư duy của tổng giám đốc nhà mình rồi.
…
Lúc đó, khi bán đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” đều có truyền thông đưa tin, xảy ra sự kiện trộm cắp, tất nhiên là không bưng bít được, rất nhanh dư luận liền ồn ào xôn xao.
Đáng được ăn mừng chính là, “Trái tim Thiên Sứ” cũng không mất, còn bắt được người bị tình nghi.
Cái người bị tình nghi này cũng có chút đáng suy ngẫm.
Chính là Diệp Phong lúc trước có liên quan tới án mạng của Tiêu Linh Lung.
Mà càng trùng hợp là, hắn là chủ nhân của vòng tay Lucky.
Tin tức này không biết là ai tuôn ra ngoài, trong nháy mắt ở trên thế giới mạng đã dâng lên một hồi gió tanh mưa máu.
Nhiều người trên mạng có vạn năng, moi móc ra được mười tám đời tổ tông của Diệp Phong.
Tuy rằng Diệp Phong đã đem tư liệu của mình, sử dụng phần mềm Hệ thống làm chỗ ẩn giấu bí mật, nhưng mà không ngăn được lực lượng quần chúng nhân dân.
Bạn học của hắn từ tiểu học đến cao trung đều đột ngột nhảy ra, có đầu mối, muốn điều tra một người dễ dàng hơn nhiều?
Ra giá trên trời là 12 triệu mua Lucky, Diệp Phong ở đâu ra mà có nhiều tiền như vậy?
#Một tiểu tử nghèo trong núi, làm sao giàu lên đột ngột trong một đêm, trở thành người mới trong giới nhà giàu.#
Cái đề tài này, trước mắt đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất.
Theo cốt truyện, rất lâu sau này, gia cảnh của Diệp Phong mới bị tuôn ra, khi đó thân phận địa vị của hắn đã rất vững chắc rồi, sẽ không bởi vì một số nghi ngờ vô căn cứ mà hoàn toàn dao động được địa vị của hắn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Diệp Phong liên tiếp bị cuốn vào hai vụ án mưu sát. Giờ lại bị cuốn vào vụ án trộm “Trái tim Thiên Sứ. Hiện tại gia cảnh của hắn bị đào ra, lkhiến người khác vô cùng chú ý.
Tuy rằng cuối cùng Diệp Phong vô tội được thả ra, nhưng mà bây giờ người quan tâm đến hắn cũng không phải số ít.
Diệp Phong nhếch nhác tránh được truyền thông, trở lại phòng trọ của mình. Căn phòng này là lúc đầu hắn thuê. Về sau, hắn đã đổi nhà khác, nhưng là vì mua Lucky, căn hộ kia cũng bị bán đi, chỉ có thể tạm thời ở cái phòng trọ chưa hết kỳ hạn này.
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở cái phần mềm quen thuộc kia ra.
Click vào phần nhiệm vụ.
Hai chữ thất bại, Diệp Phong nhanh chóng thở dốc hai cái, sau đó ánh mắt của hắn lại trở nên kiên định hơn.
Còn một cơ hội, hắn còn một cơ hội để xoay người.
Diệp Phong ổn định lại tư tưởng, mở ra phần nhiệm vụ, vậy mà lúc này trên phần ban bố nhiệm vụ lại trống rỗng, không tuyên bố nhiệm vụ nào cả.
“Đinh linh —— “
Tiếng chuông đột ngột làm Diệp Phong sợ đến run cả tay. Hắn nhanh chóng để điện thoại di động vào trong túi quần, hít sâu một hơi, xác định chính không có gì khác thường mới đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một nữ sinh rất khéo léo, “Anh Diệp Phong, vừa mới nhìn thấy anh đã trở về, cho nên em tới xem anh một chút.”
Diệp Phong miễn cưỡng cười cười, “Cảm ơn.”
“Anh Diệp Phong đừng lo lắng, em tin tưởng anh.” Nữ sinh kia động viên tinh thần cho Diệp Phong, “Những người bên ngoài kia đều là suy đoán vớ vẩn, anh đừng để trong lòng. Anh Diệp Phong chắc vẫn chưa ăn cơm ha, em làm cơm tối cho anh này.”
Nữ sinh giơ hộp giữ ấm trong tay ra trước người, cười híp mắt nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong kéo cửa ra, “Làm phiền em rồi, Tiểu Uyển.”
Nữ sinh ngượng ngùng cúi đầu đi vào gian phòng, “Không phiền toái đâu, có thể cho làm cơm cho anh Diệp Phong, Tiểu Uyển rất vui vẻ.”
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, đem bóng dáng của hai người che ở bên trong.
Một bóng dáng màu đen thoáng qua ở cầu thang rồi biến mất cực nhanh.
Hàng lang khôi phục sự vắng vẻ ban đầu.
/2038
|