Buổi đấu giá hôm nay, những lão đại trong giới thương nghiệp đều hướng tới “Trái tim Thiên Sứ”.
“Ông nói xem, đồ chơi này mang đến sự nguyền rủa cho người khác, mà những kẻ thiếu não này còn dùng tiền mua, có phải là bị đần độn hay không hả?” Thời Sênh tán gẫu với Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương cũng không phải là muốn tán gẫu, ông đang làm việc a.
Ông là một người chuyên nghiệp, trong thời gian làm việc, làm sao có thể tùy tiện tán gẫu như thế được.
Chỉ có thể phỉ nhổ ở trong lòng, cô cũng đã nói bọn họ thiếu não rồi, còn hỏi ông có phải đần độn hay không làm gì, phát bệnh không thuốc sao?
Thời Sênh ung dung lên tiếng, “Ông đừng nhìn nữa, dựa theo định luật, cho dù thật sự người có đến thì các người nhất định cũng không ngăn được a.”
“Cái định luật gì vậy?” Cục trưởng Trương hỏi một câu. Tại sao bọn họ lại không ngăn được hả? Bọn họ là cảnh sát có được hay không, cái người bị bệnh thần kinh này lại xem thường bọn họ nữa rồi.
Thời Sênh đặc biệt nghiêm túc nói cho Cục trưởng Trương một câu, “Motip của tiểu thuyết nha.”
Nam chính ở chỗ này, nếu như thật sự có người đến cướp thì tuyệt đối cũng không có nửa xu quan hệ gì với những cảnh sát hình sự này, sẽ chỉ là nam chính thắng thôi.
Cục trưởng Trương thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Thật sự không phải là cô đến quấy rối đấy chứ?
…
Phần đầu bán đấu giá tiến hành rất thuận lợi, tiến vào phần bán đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” cuối cùng. Từ khi “Trái tim Thiên Sứ” được đẩy ra, Thời Sênh liền cảm giác được một lực lượng rất kỳ lạ.
Linh khí ở vị diện này rất yếu. Nhưng từ khi “Trái tim Thiên Sứ” xuất hiện, Thời Sênh liền cảm thấy linh khí càng yếu ớt hơn, chẳng mấy chốc toàn bộ không gian sẽ không thấy một tia linh khí nào nữa.
Tất cả linh khí đều chạy ra khỏi cái phòng đấu giá này.
Không phải là bị hấp thu, mà là chạy trốn ra bên ngoài.
Linh khí mà lại sợ hãi “Trái tim Thiên Sứ” cơ à, đồ chơi này được làm ra từ vật gì vậy, mà sao trâu bò như thế a?
Chuyên gia bán đấu giá giải thích hết một đống tin tức vô dụng lớn, mở cái chụp đang đậy bên trên ra, đồ vật bên trong lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.
Màu sắc của nó so với Lucky càng thêm tươi đẹp, giống như là một trái tim đang sống, giống như một giây kế tiếp, nó có thể nhảy lên đập “thịch thịch”.
Thời Sênh không có cách nào phản bác rằng “Trái tim Thiên Sứ” được làm rất tinh xảo.
Nhưng mà hơi thở mà nó phát ra, làm cho Thời Sênh rất không thích.
Cũng không phải là bóng tối tà ác, mà là một loại mê hoặc.
Mê hoặc mọi người phải lấy được nó, có nó.
Bỗng nhiên Thời Sênh bĩu môi ghét bỏ.
“Ta đoán cái người điêu khắc kia đã từng dùng máu tươi nuôi nó.” Thời Sênh trao đổi với Hệ thống ở trong lòng.
[Đúng vậy.]
“Hừ, không biết sống chết.”
[Ông ta sớm đã chết rồi.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
“Cho nên đem cục diện rối rắm để lại cho người đời sau à?” Thời Sênh tiếp tục nói lầm bầm, “Ta mới không thèm thu dọn cục diện rối rắm này cho ông ta đâu, đồ chơi này cũng khó đối phó lắm đấy nhé.”
Cái này căn bản không phải là kim cương, mà là một loại ngọc.
Cô từng đọc trong ghi chép ở một thế giới viễn cổ kia, loại ngọc này gọi là huyết ngọc, lấy máu nuôi nấng, có thể sinh ra linh trí, lấy đồ cúng tế để sai khiến nó.
Huyết ngọc tốt nhất chính là nửa trong suốt, một khối huyết ngọc càng lớn, nuôi nấng ra được linh trí thì lại càng mạnh mẽ.
Nhưng mà nếu như linh trí được sinh ra mà không có chỉ dẫn chính xác, sẽ biến thành tà linh chuyên đi hút du͙ƈ vọиɠ, lấy được càng nhiều du͙ƈ vọиɠ, thì nó sẽ không ngừng kích phát dục niệm dưới đáy lòng con người, từ đó làm mình càng lớn mạnh hơn.
Nghe nói tà linh hút đến một mức du͙ƈ vọиɠ nhất định là có thể rời khỏi huyết ngọc, có thực thể của mình.
Loại đồ chơi này, để cho cô đi đối phó á?
Đùa gì thế?
Tốn sức còn không được cảm ơn, mạnh mẽ từ chối!
Hơn nữa…
[Ký chủ, nhiệm vụ này chỉ có cô mới có khả năng hoàn thành được.]
Thối lắm, mi để nam chính ở chỗ nào rồi hả?
Loại bố trí này, vừa nhìn chính là để đưa cho nam chính giải quyết.
“Cho dù mi nói ta có thể cứu vớt cả hệ ngân hà thì ta cũng sẽ không đi làm cái nhiệm vụ này.”
[…] Ký chủ, cô không nên tùy hứng như vậy được không? Đây là tôi cho điểm tích lũy. Tôi cho cô cơ hội kiếm điểm tích lũy mà cô cũng không kiếm à?
“Quá phiền phức.”
[…] Chỉ cần cô chém một kiếm, chưa đến nửa phút liền làm xong rồi, thì phiền phức cái gì hả?
“Vung kiếm mệt chết đi được!”
[…] Không còn lời nào để nói nữa rồi, một Ký chủ bất thường như vậy, thế gian chỉ có một mà thôi.
Thời Sênh nói mặc kệ, đó chính là tuyệt đối sẽ không làm.
Cho nên tại lúc đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” tiếp theo, liền thờ ơ lạnh nhạt.
Còn hơn cả vòng tay Lucky, giá quy định của “Trái tim Thiên Sứ” chính là mười con số, triệu phú chỉ ngồi nhìn, căn bản ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra ngoài, chỉ có tỷ phú nâng bảng lên.
Có lẽ Cục trưởng Trương chưa thấy qua tình cảnh dữ dội như vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Cô Liễu, cô không tham gia đấu giá à?” Bỗng nhiên Cục trưởng Trương quay đầu nói với Thời Sênh.
Thời Sênh nhún vai, “Không có tiền.”
Cục trưởng Trương: “…” Cái người bị bệnh thần kinh hay thay đổi thất thường này.
“Phụt!”
Đèn trong đại sảnh đột nhiên tắt đi, toàn bộ phòng bán đấu giá đều rơi vào trong bóng tối. Âm thanh kinh hoảng của đám người tràn ngập trong toàn bộ phòng khách.
“Không nên hoảng hốt, ngồi ở tại chỗ không được nhúc nhích.” Cục trưởng Trương hét to một tiếng. Nhưng cũng chẳng có người nào nghe ông. Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai đan vào nhau vang lên ở bốn phía. Đám người khủng hoảng tuôn về phía bên ngoài hội trường.
Thời Sênh lặng yên không một tiếng động đứng sát vào bên cạnh tường, phòng ngừa bị người đang hoảng loạn không lựa chọn được đường này làm bị thương.
Ánh đèn khôi phục sau hai phút.
Tình cảnh rất là hỗn loạn, đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy là Mộ Bạch và Diệp Giản, hai người đều đứng ở cách chỗ cô ngồi lúc trước không xa.
Lúc ánh sáng sáng lên, Diệp Giản đầu tiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện Thời Sênh đang dựa vào tường, đi mấy bước xông về phía cô.
“Liễu Sênh Ca, cô không sao chứ?”
“Không chết.”
Diệp Giản: “…” Có ai hỏi cô chết hay chưa đâu.
Mộ Bạch chỉ đứng ở đàng xa liếc nhìn cô một cái, cũng không đi đến.
“A!” Bỗng nhiên có người hét lên một tiếng, chỉ vào bàn bán đấu giá kêu to, “Không thấy “Trái tim Thiên Sứ” nữa rồi.”
Chuyên gia bán đấu giá và hai người người dẫn chương trình nằm ở trên mặt đất, không biết là đã chết hay là bị hôn mê.
Không thấy bóng dáng của “Trái tim Thiên Sứ” trên bàn đấu giá nữa.
Cục trưởng Trương phức tạp nhìn về phía Thời Sênh đang dựa vào tường, vẻ mặt hờ hững. Cái người bị bệnh thần kinh này thật đúng là một lời thành sấm* luôn a.
*Sấm truyền: Lời tiên tri.
…
Trải qua sự thăm dò của cảnh sát, phát hiện kẻ trộm kia trà trộn vào từ chỗ người dẫn chương trình, về phần có đồng bọn hay không, tạm thời vẫn chưa biết được.
Người dẫn chương trình được chọn là người đã làm việc ở chỗ này nhiều năm, hiểu rõ, nhưng vẫn làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Người ở hội trường cũng phải đi lấy khẩu cung, Diệp Giản bị ép tách ra với Thời Sênh, ai đi lấy khẩu cung của Thời Sênh lại thành một nan đề khó giải.
Cuối cùng, vẫn là Cục trưởng Trương lên, dù sao vừa rồi ông ở gần cô nhất.
Mặc dù khẩu cung của cô không có chỗ nào dùng được.
“Cô Liễu, lúc đèn vừa mới tắt, cô có thấy cái gì không?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn Cục trưởng Trương. Ngay lúc Cục trưởng Trương cho là cô muốn oán giận ông, thì bỗng nhiên cô bật ra một câu nói làm cho Cục trưởng Trương khϊếp sợ, “Tôi biết “Trái tim Thiên Sứ” ở chỗ ai, ông có muốn biết không hả?”
Sắc mặt của Cục trưởng Trương nghiêm túc, “Cô Liễu, chuyện này không có thể đùa giỡn như vậy được.”
“Không tin thì quên đi vậy.” Hai tay Thời Sênh mở ra, không dự định nói chuyện tiếp nữa.
“… Cô nói đi.” Cục trưởng Trương cắn răng.
“Không muốn nói.” Vừa nãy ông đây muốn nói thì ông không nghe, bây giờ ông muốn nghe, thì ông đây phải nói à? Ông đây không thích đấy!
Trên mặt Thời Sênh còn thiếu điều viết lên một hàng chữ to như thế.
Cục trưởng Trương thiếu chút nữa giận đến giơ chân, có thuốc giữ bình tĩnh hay không, tiêm cho ông một liều đi.
Phi!
Phải là tiêm cho cái người bị bênh thần kinh này một liều thì có.
Cuối cùng, Cục trưởng Trương không quan tâm đến tôn nghiêm nữa, quấy rầy Thời Sênh nửa ngày, mới hỏi ra được một cái tên từ trong miệng của cô.
“Cô xác định sao?” Vẻ mặt Cục trưởng Trương nghiêm túc, “Nếu như cô nói bậy, nhất định tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện tâm thần đấy.”
Thời Sênh tươi cười xán lạn, “Nhìn vào lời nói này của Cục trưởng Trương, ông nói tôi có bệnh, vậy thì lời nói của tôi nhất định không thể tin, trừ khi ông cũng có bệnh.”
Con mợ nó chứ, ông mới có bệnh đó!
Cục trưởng Trương: “…”
“Ông nói xem, đồ chơi này mang đến sự nguyền rủa cho người khác, mà những kẻ thiếu não này còn dùng tiền mua, có phải là bị đần độn hay không hả?” Thời Sênh tán gẫu với Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương cũng không phải là muốn tán gẫu, ông đang làm việc a.
Ông là một người chuyên nghiệp, trong thời gian làm việc, làm sao có thể tùy tiện tán gẫu như thế được.
Chỉ có thể phỉ nhổ ở trong lòng, cô cũng đã nói bọn họ thiếu não rồi, còn hỏi ông có phải đần độn hay không làm gì, phát bệnh không thuốc sao?
Thời Sênh ung dung lên tiếng, “Ông đừng nhìn nữa, dựa theo định luật, cho dù thật sự người có đến thì các người nhất định cũng không ngăn được a.”
“Cái định luật gì vậy?” Cục trưởng Trương hỏi một câu. Tại sao bọn họ lại không ngăn được hả? Bọn họ là cảnh sát có được hay không, cái người bị bệnh thần kinh này lại xem thường bọn họ nữa rồi.
Thời Sênh đặc biệt nghiêm túc nói cho Cục trưởng Trương một câu, “Motip của tiểu thuyết nha.”
Nam chính ở chỗ này, nếu như thật sự có người đến cướp thì tuyệt đối cũng không có nửa xu quan hệ gì với những cảnh sát hình sự này, sẽ chỉ là nam chính thắng thôi.
Cục trưởng Trương thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Thật sự không phải là cô đến quấy rối đấy chứ?
…
Phần đầu bán đấu giá tiến hành rất thuận lợi, tiến vào phần bán đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” cuối cùng. Từ khi “Trái tim Thiên Sứ” được đẩy ra, Thời Sênh liền cảm giác được một lực lượng rất kỳ lạ.
Linh khí ở vị diện này rất yếu. Nhưng từ khi “Trái tim Thiên Sứ” xuất hiện, Thời Sênh liền cảm thấy linh khí càng yếu ớt hơn, chẳng mấy chốc toàn bộ không gian sẽ không thấy một tia linh khí nào nữa.
Tất cả linh khí đều chạy ra khỏi cái phòng đấu giá này.
Không phải là bị hấp thu, mà là chạy trốn ra bên ngoài.
Linh khí mà lại sợ hãi “Trái tim Thiên Sứ” cơ à, đồ chơi này được làm ra từ vật gì vậy, mà sao trâu bò như thế a?
Chuyên gia bán đấu giá giải thích hết một đống tin tức vô dụng lớn, mở cái chụp đang đậy bên trên ra, đồ vật bên trong lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.
Màu sắc của nó so với Lucky càng thêm tươi đẹp, giống như là một trái tim đang sống, giống như một giây kế tiếp, nó có thể nhảy lên đập “thịch thịch”.
Thời Sênh không có cách nào phản bác rằng “Trái tim Thiên Sứ” được làm rất tinh xảo.
Nhưng mà hơi thở mà nó phát ra, làm cho Thời Sênh rất không thích.
Cũng không phải là bóng tối tà ác, mà là một loại mê hoặc.
Mê hoặc mọi người phải lấy được nó, có nó.
Bỗng nhiên Thời Sênh bĩu môi ghét bỏ.
“Ta đoán cái người điêu khắc kia đã từng dùng máu tươi nuôi nó.” Thời Sênh trao đổi với Hệ thống ở trong lòng.
[Đúng vậy.]
“Hừ, không biết sống chết.”
[Ông ta sớm đã chết rồi.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
“Cho nên đem cục diện rối rắm để lại cho người đời sau à?” Thời Sênh tiếp tục nói lầm bầm, “Ta mới không thèm thu dọn cục diện rối rắm này cho ông ta đâu, đồ chơi này cũng khó đối phó lắm đấy nhé.”
Cái này căn bản không phải là kim cương, mà là một loại ngọc.
Cô từng đọc trong ghi chép ở một thế giới viễn cổ kia, loại ngọc này gọi là huyết ngọc, lấy máu nuôi nấng, có thể sinh ra linh trí, lấy đồ cúng tế để sai khiến nó.
Huyết ngọc tốt nhất chính là nửa trong suốt, một khối huyết ngọc càng lớn, nuôi nấng ra được linh trí thì lại càng mạnh mẽ.
Nhưng mà nếu như linh trí được sinh ra mà không có chỉ dẫn chính xác, sẽ biến thành tà linh chuyên đi hút du͙ƈ vọиɠ, lấy được càng nhiều du͙ƈ vọиɠ, thì nó sẽ không ngừng kích phát dục niệm dưới đáy lòng con người, từ đó làm mình càng lớn mạnh hơn.
Nghe nói tà linh hút đến một mức du͙ƈ vọиɠ nhất định là có thể rời khỏi huyết ngọc, có thực thể của mình.
Loại đồ chơi này, để cho cô đi đối phó á?
Đùa gì thế?
Tốn sức còn không được cảm ơn, mạnh mẽ từ chối!
Hơn nữa…
[Ký chủ, nhiệm vụ này chỉ có cô mới có khả năng hoàn thành được.]
Thối lắm, mi để nam chính ở chỗ nào rồi hả?
Loại bố trí này, vừa nhìn chính là để đưa cho nam chính giải quyết.
“Cho dù mi nói ta có thể cứu vớt cả hệ ngân hà thì ta cũng sẽ không đi làm cái nhiệm vụ này.”
[…] Ký chủ, cô không nên tùy hứng như vậy được không? Đây là tôi cho điểm tích lũy. Tôi cho cô cơ hội kiếm điểm tích lũy mà cô cũng không kiếm à?
“Quá phiền phức.”
[…] Chỉ cần cô chém một kiếm, chưa đến nửa phút liền làm xong rồi, thì phiền phức cái gì hả?
“Vung kiếm mệt chết đi được!”
[…] Không còn lời nào để nói nữa rồi, một Ký chủ bất thường như vậy, thế gian chỉ có một mà thôi.
Thời Sênh nói mặc kệ, đó chính là tuyệt đối sẽ không làm.
Cho nên tại lúc đấu giá “Trái tim Thiên Sứ” tiếp theo, liền thờ ơ lạnh nhạt.
Còn hơn cả vòng tay Lucky, giá quy định của “Trái tim Thiên Sứ” chính là mười con số, triệu phú chỉ ngồi nhìn, căn bản ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra ngoài, chỉ có tỷ phú nâng bảng lên.
Có lẽ Cục trưởng Trương chưa thấy qua tình cảnh dữ dội như vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Cô Liễu, cô không tham gia đấu giá à?” Bỗng nhiên Cục trưởng Trương quay đầu nói với Thời Sênh.
Thời Sênh nhún vai, “Không có tiền.”
Cục trưởng Trương: “…” Cái người bị bệnh thần kinh hay thay đổi thất thường này.
“Phụt!”
Đèn trong đại sảnh đột nhiên tắt đi, toàn bộ phòng bán đấu giá đều rơi vào trong bóng tối. Âm thanh kinh hoảng của đám người tràn ngập trong toàn bộ phòng khách.
“Không nên hoảng hốt, ngồi ở tại chỗ không được nhúc nhích.” Cục trưởng Trương hét to một tiếng. Nhưng cũng chẳng có người nào nghe ông. Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai đan vào nhau vang lên ở bốn phía. Đám người khủng hoảng tuôn về phía bên ngoài hội trường.
Thời Sênh lặng yên không một tiếng động đứng sát vào bên cạnh tường, phòng ngừa bị người đang hoảng loạn không lựa chọn được đường này làm bị thương.
Ánh đèn khôi phục sau hai phút.
Tình cảnh rất là hỗn loạn, đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy là Mộ Bạch và Diệp Giản, hai người đều đứng ở cách chỗ cô ngồi lúc trước không xa.
Lúc ánh sáng sáng lên, Diệp Giản đầu tiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện Thời Sênh đang dựa vào tường, đi mấy bước xông về phía cô.
“Liễu Sênh Ca, cô không sao chứ?”
“Không chết.”
Diệp Giản: “…” Có ai hỏi cô chết hay chưa đâu.
Mộ Bạch chỉ đứng ở đàng xa liếc nhìn cô một cái, cũng không đi đến.
“A!” Bỗng nhiên có người hét lên một tiếng, chỉ vào bàn bán đấu giá kêu to, “Không thấy “Trái tim Thiên Sứ” nữa rồi.”
Chuyên gia bán đấu giá và hai người người dẫn chương trình nằm ở trên mặt đất, không biết là đã chết hay là bị hôn mê.
Không thấy bóng dáng của “Trái tim Thiên Sứ” trên bàn đấu giá nữa.
Cục trưởng Trương phức tạp nhìn về phía Thời Sênh đang dựa vào tường, vẻ mặt hờ hững. Cái người bị bệnh thần kinh này thật đúng là một lời thành sấm* luôn a.
*Sấm truyền: Lời tiên tri.
…
Trải qua sự thăm dò của cảnh sát, phát hiện kẻ trộm kia trà trộn vào từ chỗ người dẫn chương trình, về phần có đồng bọn hay không, tạm thời vẫn chưa biết được.
Người dẫn chương trình được chọn là người đã làm việc ở chỗ này nhiều năm, hiểu rõ, nhưng vẫn làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Người ở hội trường cũng phải đi lấy khẩu cung, Diệp Giản bị ép tách ra với Thời Sênh, ai đi lấy khẩu cung của Thời Sênh lại thành một nan đề khó giải.
Cuối cùng, vẫn là Cục trưởng Trương lên, dù sao vừa rồi ông ở gần cô nhất.
Mặc dù khẩu cung của cô không có chỗ nào dùng được.
“Cô Liễu, lúc đèn vừa mới tắt, cô có thấy cái gì không?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn Cục trưởng Trương. Ngay lúc Cục trưởng Trương cho là cô muốn oán giận ông, thì bỗng nhiên cô bật ra một câu nói làm cho Cục trưởng Trương khϊếp sợ, “Tôi biết “Trái tim Thiên Sứ” ở chỗ ai, ông có muốn biết không hả?”
Sắc mặt của Cục trưởng Trương nghiêm túc, “Cô Liễu, chuyện này không có thể đùa giỡn như vậy được.”
“Không tin thì quên đi vậy.” Hai tay Thời Sênh mở ra, không dự định nói chuyện tiếp nữa.
“… Cô nói đi.” Cục trưởng Trương cắn răng.
“Không muốn nói.” Vừa nãy ông đây muốn nói thì ông không nghe, bây giờ ông muốn nghe, thì ông đây phải nói à? Ông đây không thích đấy!
Trên mặt Thời Sênh còn thiếu điều viết lên một hàng chữ to như thế.
Cục trưởng Trương thiếu chút nữa giận đến giơ chân, có thuốc giữ bình tĩnh hay không, tiêm cho ông một liều đi.
Phi!
Phải là tiêm cho cái người bị bênh thần kinh này một liều thì có.
Cuối cùng, Cục trưởng Trương không quan tâm đến tôn nghiêm nữa, quấy rầy Thời Sênh nửa ngày, mới hỏi ra được một cái tên từ trong miệng của cô.
“Cô xác định sao?” Vẻ mặt Cục trưởng Trương nghiêm túc, “Nếu như cô nói bậy, nhất định tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện tâm thần đấy.”
Thời Sênh tươi cười xán lạn, “Nhìn vào lời nói này của Cục trưởng Trương, ông nói tôi có bệnh, vậy thì lời nói của tôi nhất định không thể tin, trừ khi ông cũng có bệnh.”
Con mợ nó chứ, ông mới có bệnh đó!
Cục trưởng Trương: “…”
/2038
|