Thời Sênh ngồi một mình trong góc. Thanh Hàn dựa vào bên kia, cả người đều ẩn trong bóng đêm.
Thời Sênh quan sát bóng lưng hắn một lát, đứng dậy đi về bên hắn.
Cách vài bước thì dừng lại, “Ngươi không sao chứ?”
“… Không sao.” Giọng Thanh Hàn có chút khô khốc.
Thời Sênh nhướng mày, gỡ dạ minh châu bên cạnh xuống, đi qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Hàn, cô đưa hắn đến chỗ bằng phẳng bên cạnh, để hắn quay lưng về phía mình.
Thanh Hàn giãy giụa muốn xoay người, nhưng thân thể như nhũn ra, tứ chi càng vô lực.
Thời Sênh ấn hắn xuống, cởi xiêm y hắn ra.
“Cô nương…” Nam nữ thụ thụ bất thân!
“Yên tâm, ta không giở trò lưu manh. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Thời Sênh cởi lớp áo cuối cùng ra.
Dạ minh châu chiếu sáng ở lưng hắn, phía trên xanh tím nhìn rất ghê người, ở giữa có mấy vết thương to tầm ngón tay út
Lúc này đã bắt đầu biến thành màu đen.
Thời Sênh nhướng mày, cái thứ lúc trước làm hắn bị thương sao?
“Có độc.” Thời Sênh nhét dạ minh châu vào trong tay hắn, “Ngươi có biết đó là cái gì không? Làm sao giải độc?”
Dù sao cô cũng không biết cái thứ đột biến gen kia là gì.
Thanh Hàn khẽ lắc đầu, khó khăn nói: “Không thuốc nào giải được.”
Sách cổ từng ghi lại, thứ đó thuộc dạng sinh vật thượng cổ, đều bị diệt sạch rồi.
Không ngờ hắn lại gặp phải ở trong này.
Thời Sênh lấy ra mấy bình sứ, rắc thẳng lên miệng vết thương.
Đan dược này rơi xuống là tan ngay, Thanh Hàn còn không kịp ngửi thấy mùi vị gì.
Nhưng có vẻ đan dược này cũng không có tác dụng.
Đan dược không tác dụng, chứng tỏ độc tính cực kỳ mạnh.
Tình trạng Thanh Hàn càng ngày càng không tốt.
Thân thể rét run, ý thức dần mơ hồ.
Cơ thể hắn lung lay lắc lắc, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thời Sênh trải một lớp chăn bông trên mặt đất, đặt hắn lên đó.
Thời Sênh quỳ gối bên cạnh hắn, ăn một ít đan dược, nhìn hắn một hồi lâu, hít sâu một hơi rồi mới cúi người xuống.
Cánh môi mang theo nhiệt độ dán sau lưng hắn, hắn kinh ngạc run người.
“Cô nương, ngươi làm gì vậy?”
Thời Sênh ấn vai hắn, không cho hắn xoay người, nhanh chóng hút độc ra.
Toàn bộ máu hút ra đều màu đen, phun ra bên cạnh, mùi rất khó ngửi.
Trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, Thời Sênh dùng tốc độ nhanh nhất hút độc, nhưng dạ dày vẫn cuồn cuộn lên không nhịn được
Đợi cho máu thành màu đỏ, Thời Sênh chống tảng đá bên cạnh nôn khan.
Thời Sênh chưa ăn gì, nhổ ra cũng chỉ chút nước chua.
May mà cô không nuốt xuống.
Sắc mặt Thời Sênh hơi trắng bệch. Cônghỉ một chút, đứng dậy đưa Thanh Hàn đến chỗ sạch sẽ.
Làm xong tất cả, Thời Sênh mới ngồi sang bên cạnh.
Thanh Hàn nghe tiếng thở nặng nhọc của Thời Sênh, đáy lòng cực kỳ khó chịu.
Hắn chậm rãi quay đầu, tầm mắt vừa vặn rơi xuống tay cô.
“Vết thương trên tay ngươi nứt ra rồi.”
Thời Sênh sờ sờ, có chút ướŧ áŧ, đại khái là vừa rồi lúc ôm hắn, dùng sức quá mạnh nên làm vết thương bị rách ra.
Đầu Thanh Hàn còn có chút choáng váng, hắn chống người ngồi dậy.
Thời Sênh cầm quần áo phủ thêm cho hắn, động tác rất tự nhiên, giống như một thói quen vậy.
Thanh Hàn cũng sửng sốt, hắn nắm vạt áo, một hồi lâu mới bắt đầu giúp Thời Sênh gỡ mảnh vải trên tay xuống.
“Tê…” Lúc lấy mảnh vải cạnh vết thương, Thời Sênh hít một hơi lạnh.
Động tác Thanh Hàn dừng một chút, “Hơi đau, chịu đựng một chút.”
“Đau quá, chịu không được.” Thời Sênh nhăn nhó, “Ngươi hôn ta một chút.”
Thanh Hàn: “…”
Hắn yên lặng đưa tay qua, “Cắn đi.”
“Ngươi dùng một tay thì làm sao gỡ ra giúp ta được?” Thời Sênh không vui, “Dù sao cũng đã hôn rồi, hôn thêm cái nữa có sao đâu.”
Thanh Hàn thu tay lại, đột nhiên dùng sức kéo mạnh mảnh vải.
“Á.” Thời Sênh đau đến kêu ra tiếng, lửa giận bốc lên, “Ngươi đối xử với ta như vậy sao?”
Bản cô nương bất chấp nguy hiểm hút máu độc cho hắn, thế mà có cái hôn thôi hắn cũng không chịu cho.
Tức chết bản cô nương.
Chia tay!
Thời Sênh hầm hừ từ trên mặt đất đứng lên, đi sang bên cạnh ngồi, lấy ra một viên dạ minh châu khác, tự mình bôi thuốc cho mình.
Đang yên đang lành, cô lại tự làm khổ mình làm cái quái gì chứ.
Thật là có tật xấu.
Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Thời Sênh lại phản ứng gay gắt như vậy, cứng ngắc ở đó một lúc lâu.
Hai người lúc lâu sau không nói gì, vài lần Thanh Hàn muốn nói nói, lại không biết nói cái gì.
“Xì xì…”
“Ầm! Xì xì!”
Cửa động đột nhiên truyền đến tiếng vang, Thời Sênh giơ dạ minh châu chiếu đến hướng cửa động.
Cái thứ đột biến gen lúc trước đang ở cửa động, phía sau còn đi theo vài con…
Cảm giác quần ma loạn vũ.
Thời Sênh tiến lên, lại lấy một tấm phù.
Chó má!
Cô hấp tấp quay về trước mặt Thanh Hàn, cuống quít buộc quần áo của hắn vào, bế ngang hắn lên.
Thanh Hàn: “…”
Sao một cô nương lại thích ôm kiểu công chúa như vậy?
Thời Sênh đi đến chỗ bọn họ rơi xuống, Thanh Hàn cho rằng nàng muốn trèo lên.
“Ngươi thả ta xuống, ta có thể tự làm.”
Thời Sênh không chút khách khí châm chọc, “Ngươi có thể cái gì? Hiện tại ngay cả sức để đứng lên ngươi còn không có.”
Thanh Hàn nhìn thấy Thời Sênh lấy một thứ đen xì xì hình chữ nhật ra, cô trực tiếp giẫm lên, thứ kia lại bắt đầu bay lên.
Đây là pháp khí gì?
Ở nơi không thể sử dụng linh lực thế mà cũng dùng được sao?
Tốc độ bay không nhanh lắm, ngay lúc bọn họ rời khỏi mặt đất không lâu, lá bùa ở cửa sơn động tự cháy, một đống côn trùng bên ngoài vọt vào.
Tiếng xì xì trải rộng cả không gian, nghe mà da đầu run lên.
Mà lúc này Thời Sênh đã bay lên độ cao nhất định. Ngay lúc Thời Sênh sắp thở phào một hơi, dưới chân đột nhiên dao động.
Thân mình mất trọng lực rơi xuống.
Đệt…!
Thời Sênh bối rối lấy một thanh kiếm từ không gian ra, cắm vào vách núi bên cạnh, đại khái là kiếm quá sắc bén, bổ luôn tảng đá ra.
Thời Sênh không cả kịp chửi bới, lại đâm kiếm vào lần nữa.
Tốc độ nhất thời chậm lại.
Nàng cầm lấy kiếm, chỉ có thể dùng một tay ôm Thanh Hàn, thân thể hai người lắc lư trên không trung.
Thời Sênh chán nản.
Kiếm của ông đâu?
“Buông ta ra, cô tự đi lên đi.” Tuy Thanh Hàn không nhìn thấy tình hình thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được, cánh tay cô đang run lên.
Nếu một mình cô, hẳn là có thể đi lên.
Tuy chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.
Thời Sênh đưa hắn lên trên nói, “Loại chuyện bỏ lại nam nhân của mình rồi chạy mất này, ta làm không được.”
“… Ai là nam nhân của ngươi!” Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy.
“Ngươi chứ ai. Ta đâu có nhìn thân thể của nam nhân khác, mà đã nhìn là sẽ chịu trách nhiệm. Ta không giống ngươi, giở trò lưu manh.”
Ai giở trò lưu manh?
Ngay từ đầu rõ ràng cô mới là người giở trò lưu manh, bằng không bọn họ sao lại đến nơi quỷ quái này?
Nữ nhân này sao lại vô lý như vậy.
“Ôm ta.”
Thanh Hàn không nhúc nhích, “Hiện giờ ta là gánh nặng, mình cô đi lên đi…”
Thời Sênh ngắt lời hắn, “Ta nhảy xuống.”
Thanh Hàn: “…”
Thật lâu sau, hắn nâng tay ôm lấy thắt lưng Thời Sênh, sau đó hắn cảm giác môi bị người ta chặn lại, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt trên môi hắn.
“Ta sẽ đưa ngươi đi lên.”
Thời Sênh quan sát bóng lưng hắn một lát, đứng dậy đi về bên hắn.
Cách vài bước thì dừng lại, “Ngươi không sao chứ?”
“… Không sao.” Giọng Thanh Hàn có chút khô khốc.
Thời Sênh nhướng mày, gỡ dạ minh châu bên cạnh xuống, đi qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Hàn, cô đưa hắn đến chỗ bằng phẳng bên cạnh, để hắn quay lưng về phía mình.
Thanh Hàn giãy giụa muốn xoay người, nhưng thân thể như nhũn ra, tứ chi càng vô lực.
Thời Sênh ấn hắn xuống, cởi xiêm y hắn ra.
“Cô nương…” Nam nữ thụ thụ bất thân!
“Yên tâm, ta không giở trò lưu manh. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Thời Sênh cởi lớp áo cuối cùng ra.
Dạ minh châu chiếu sáng ở lưng hắn, phía trên xanh tím nhìn rất ghê người, ở giữa có mấy vết thương to tầm ngón tay út
Lúc này đã bắt đầu biến thành màu đen.
Thời Sênh nhướng mày, cái thứ lúc trước làm hắn bị thương sao?
“Có độc.” Thời Sênh nhét dạ minh châu vào trong tay hắn, “Ngươi có biết đó là cái gì không? Làm sao giải độc?”
Dù sao cô cũng không biết cái thứ đột biến gen kia là gì.
Thanh Hàn khẽ lắc đầu, khó khăn nói: “Không thuốc nào giải được.”
Sách cổ từng ghi lại, thứ đó thuộc dạng sinh vật thượng cổ, đều bị diệt sạch rồi.
Không ngờ hắn lại gặp phải ở trong này.
Thời Sênh lấy ra mấy bình sứ, rắc thẳng lên miệng vết thương.
Đan dược này rơi xuống là tan ngay, Thanh Hàn còn không kịp ngửi thấy mùi vị gì.
Nhưng có vẻ đan dược này cũng không có tác dụng.
Đan dược không tác dụng, chứng tỏ độc tính cực kỳ mạnh.
Tình trạng Thanh Hàn càng ngày càng không tốt.
Thân thể rét run, ý thức dần mơ hồ.
Cơ thể hắn lung lay lắc lắc, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thời Sênh trải một lớp chăn bông trên mặt đất, đặt hắn lên đó.
Thời Sênh quỳ gối bên cạnh hắn, ăn một ít đan dược, nhìn hắn một hồi lâu, hít sâu một hơi rồi mới cúi người xuống.
Cánh môi mang theo nhiệt độ dán sau lưng hắn, hắn kinh ngạc run người.
“Cô nương, ngươi làm gì vậy?”
Thời Sênh ấn vai hắn, không cho hắn xoay người, nhanh chóng hút độc ra.
Toàn bộ máu hút ra đều màu đen, phun ra bên cạnh, mùi rất khó ngửi.
Trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, Thời Sênh dùng tốc độ nhanh nhất hút độc, nhưng dạ dày vẫn cuồn cuộn lên không nhịn được
Đợi cho máu thành màu đỏ, Thời Sênh chống tảng đá bên cạnh nôn khan.
Thời Sênh chưa ăn gì, nhổ ra cũng chỉ chút nước chua.
May mà cô không nuốt xuống.
Sắc mặt Thời Sênh hơi trắng bệch. Cônghỉ một chút, đứng dậy đưa Thanh Hàn đến chỗ sạch sẽ.
Làm xong tất cả, Thời Sênh mới ngồi sang bên cạnh.
Thanh Hàn nghe tiếng thở nặng nhọc của Thời Sênh, đáy lòng cực kỳ khó chịu.
Hắn chậm rãi quay đầu, tầm mắt vừa vặn rơi xuống tay cô.
“Vết thương trên tay ngươi nứt ra rồi.”
Thời Sênh sờ sờ, có chút ướŧ áŧ, đại khái là vừa rồi lúc ôm hắn, dùng sức quá mạnh nên làm vết thương bị rách ra.
Đầu Thanh Hàn còn có chút choáng váng, hắn chống người ngồi dậy.
Thời Sênh cầm quần áo phủ thêm cho hắn, động tác rất tự nhiên, giống như một thói quen vậy.
Thanh Hàn cũng sửng sốt, hắn nắm vạt áo, một hồi lâu mới bắt đầu giúp Thời Sênh gỡ mảnh vải trên tay xuống.
“Tê…” Lúc lấy mảnh vải cạnh vết thương, Thời Sênh hít một hơi lạnh.
Động tác Thanh Hàn dừng một chút, “Hơi đau, chịu đựng một chút.”
“Đau quá, chịu không được.” Thời Sênh nhăn nhó, “Ngươi hôn ta một chút.”
Thanh Hàn: “…”
Hắn yên lặng đưa tay qua, “Cắn đi.”
“Ngươi dùng một tay thì làm sao gỡ ra giúp ta được?” Thời Sênh không vui, “Dù sao cũng đã hôn rồi, hôn thêm cái nữa có sao đâu.”
Thanh Hàn thu tay lại, đột nhiên dùng sức kéo mạnh mảnh vải.
“Á.” Thời Sênh đau đến kêu ra tiếng, lửa giận bốc lên, “Ngươi đối xử với ta như vậy sao?”
Bản cô nương bất chấp nguy hiểm hút máu độc cho hắn, thế mà có cái hôn thôi hắn cũng không chịu cho.
Tức chết bản cô nương.
Chia tay!
Thời Sênh hầm hừ từ trên mặt đất đứng lên, đi sang bên cạnh ngồi, lấy ra một viên dạ minh châu khác, tự mình bôi thuốc cho mình.
Đang yên đang lành, cô lại tự làm khổ mình làm cái quái gì chứ.
Thật là có tật xấu.
Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Thời Sênh lại phản ứng gay gắt như vậy, cứng ngắc ở đó một lúc lâu.
Hai người lúc lâu sau không nói gì, vài lần Thanh Hàn muốn nói nói, lại không biết nói cái gì.
“Xì xì…”
“Ầm! Xì xì!”
Cửa động đột nhiên truyền đến tiếng vang, Thời Sênh giơ dạ minh châu chiếu đến hướng cửa động.
Cái thứ đột biến gen lúc trước đang ở cửa động, phía sau còn đi theo vài con…
Cảm giác quần ma loạn vũ.
Thời Sênh tiến lên, lại lấy một tấm phù.
Chó má!
Cô hấp tấp quay về trước mặt Thanh Hàn, cuống quít buộc quần áo của hắn vào, bế ngang hắn lên.
Thanh Hàn: “…”
Sao một cô nương lại thích ôm kiểu công chúa như vậy?
Thời Sênh đi đến chỗ bọn họ rơi xuống, Thanh Hàn cho rằng nàng muốn trèo lên.
“Ngươi thả ta xuống, ta có thể tự làm.”
Thời Sênh không chút khách khí châm chọc, “Ngươi có thể cái gì? Hiện tại ngay cả sức để đứng lên ngươi còn không có.”
Thanh Hàn nhìn thấy Thời Sênh lấy một thứ đen xì xì hình chữ nhật ra, cô trực tiếp giẫm lên, thứ kia lại bắt đầu bay lên.
Đây là pháp khí gì?
Ở nơi không thể sử dụng linh lực thế mà cũng dùng được sao?
Tốc độ bay không nhanh lắm, ngay lúc bọn họ rời khỏi mặt đất không lâu, lá bùa ở cửa sơn động tự cháy, một đống côn trùng bên ngoài vọt vào.
Tiếng xì xì trải rộng cả không gian, nghe mà da đầu run lên.
Mà lúc này Thời Sênh đã bay lên độ cao nhất định. Ngay lúc Thời Sênh sắp thở phào một hơi, dưới chân đột nhiên dao động.
Thân mình mất trọng lực rơi xuống.
Đệt…!
Thời Sênh bối rối lấy một thanh kiếm từ không gian ra, cắm vào vách núi bên cạnh, đại khái là kiếm quá sắc bén, bổ luôn tảng đá ra.
Thời Sênh không cả kịp chửi bới, lại đâm kiếm vào lần nữa.
Tốc độ nhất thời chậm lại.
Nàng cầm lấy kiếm, chỉ có thể dùng một tay ôm Thanh Hàn, thân thể hai người lắc lư trên không trung.
Thời Sênh chán nản.
Kiếm của ông đâu?
“Buông ta ra, cô tự đi lên đi.” Tuy Thanh Hàn không nhìn thấy tình hình thế nào, nhưng hắn có thể cảm giác được, cánh tay cô đang run lên.
Nếu một mình cô, hẳn là có thể đi lên.
Tuy chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.
Thời Sênh đưa hắn lên trên nói, “Loại chuyện bỏ lại nam nhân của mình rồi chạy mất này, ta làm không được.”
“… Ai là nam nhân của ngươi!” Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy.
“Ngươi chứ ai. Ta đâu có nhìn thân thể của nam nhân khác, mà đã nhìn là sẽ chịu trách nhiệm. Ta không giống ngươi, giở trò lưu manh.”
Ai giở trò lưu manh?
Ngay từ đầu rõ ràng cô mới là người giở trò lưu manh, bằng không bọn họ sao lại đến nơi quỷ quái này?
Nữ nhân này sao lại vô lý như vậy.
“Ôm ta.”
Thanh Hàn không nhúc nhích, “Hiện giờ ta là gánh nặng, mình cô đi lên đi…”
Thời Sênh ngắt lời hắn, “Ta nhảy xuống.”
Thanh Hàn: “…”
Thật lâu sau, hắn nâng tay ôm lấy thắt lưng Thời Sênh, sau đó hắn cảm giác môi bị người ta chặn lại, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt trên môi hắn.
“Ta sẽ đưa ngươi đi lên.”
/2038
|