Chờ mọi người lui đến nơi cảm thấy an toàn, toàn thân và chân tay mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Ánh mắt nhìn về phía bụi đất đầy trời, trong bụi đất còn có tia chớp to như ngón tay lóe ra, giống những con rắn nhỏ vậy.
Loại uy lực này, bọn họ chỉ nhìn thấy lúc người khác độ kiếp mà thôi.
Là dạng uy lực hủy thiên diệt địa, không để cho ai phản kháng.
Bụi đất tan dần, một cái hố to xuất hiện trước mặt mọi người.
Bên trong vẫn lóe lên tia chớp, lúc lại gần sẽ cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong.
“Đây là… cái gì vậy.”
Không ai trả lời.
Bởi vì cũng chẳng ai trả lời được.
Vô Trần có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm hố to trước mặt, hắn hơi hơi ngửa đầu, thiết kiếm ở trên không, mơ hồ có thể thấy được bóng người phía trên.
Vẻ dí dỏm trong con ngươi của Vô Trần đã không còn nữa, có vài phần âm u.
Con tiểu hồ yêu này thật thú vị.
“Vụ nổ mạnh truyền đến từ nơi này…”
“Vạn Thần Tông! Đám ngu ngốc các ngươi ở đây làm gì?”
Một đám người từ xa xa tiến lại đây. Những người này rõ ràng là đám đã đuổi gϊếŧ Thời Sênh lúc trước, cũng là Nhạc Dương Tông mà Vô Trần nhắc đến.
Vạn Thần Tông và Nhạc Dương Tông là đối thủ một mất một còn, cứ gặp là đánh.
Nhưng lần này lại không người nào của Vạn ThầnTông đáp lại Nhạc Dương Tông, sắc mặt quỷ dị nhìn chằm chằm hố to xa xa.
Người của Nhạc Dương Tông nhìn về phía cái hố to kia, trong hố không có gì, chỉ thỉnh thoảng lóe lên tia chớp.
Vừa rồi bọn họ cảm giác một luồng lực rất mạnh, tưởng có bảo bối gì xuất thế, kết quả chỉ là cái hố lớn này thôi sao?
“Liệu có phải là người Vạn Thần Tông…” Lấy đồ vật rồi không?
Sức mạnh lớn như vậy, chắc chắn là có bảo bối xuất thế.
Người Nhạc Dương Tông cảm thấy rất có thể như thế, vì vậy ánh mắt nhìn Vạn Thần Tông bắt đầu không tốt.
Hai bên vốn là hai phe đối nghịch, đều nói địch nhân hiểu rõ địch nhân nhất, Nhạc Dương Tông lộ ra loại ánh mắt này, đệ tử Vạn Thần Tông liền hiểu ngay bọn họ nghĩ gì.
“Hố này là do nàng làm ra.” Đệ tử Vạn Thần Tông chỉ vào Thời Sênh trên đỉnh đầu.
Bọn họ cũng không muốn đánh nhau với Nhạc Dương Tông vì chuyện kỳ quái này.
“Là con hồ yêu kia.” Người Nhạc Dương Tông nhìn qua, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Con hồ yêu này đã gϊếŧ chết không ít người của Nhạc Dương Tông bọn họ.
“Nàng có lợi hại, cũng không thể tạo ra loại sức mạnh như thiên đạo này. Các ngươi đừng có lừa người. Các ngươi đã lấy được thứ gì?” Lúc này hiển nhiên người của Nhạc Dương Tông càng bận tâm xem Vạn Thần Tông lấy được thứ gì hơn.
Thực lực của hai tông môn tương đương nhau, nếu để cho người Vạn Thần Tông lấy được bảo bối, vậy thì Vạn Thần Tông sẽ trội hơn Nhạc Dương Tông một cái đầu.
Vạn Thần Tông: “…” Các ngươi đều bị nàng gϊếŧ chết nhiều người như vậy rồi mà còn không tin.
Một đám ngu xuẩn.
“Đừng nói nhảm nữa, lên cho ta.”
“Con mẹ nó! Một lũ ngu xuẩn.”
Người hai bên lao vào đánh nhau, ngược lại không ai để ý đến Thời Sênh.
Nàng chống cằm, nhìn đám người đánh nhau phía dưới, trong đầu suy tư về tin tức của thế giới này.
Trong bối cảnh thế giới này, nhân tu và yêu tu như nước với lửa.
Yêu tu vốn không nhiều bằng nhân tu, tuy rằng tốc độ tu luyện nhanh hơn nhân tu, nhưng người ta lại nhiều người hơn.
Chiến thuật biển người vừa lên, có lợi hại cũng chỉ có thể quỳ.
Ngu Y là yêu, nữ chính và nam chính cũng đều là yêu.
Cho nên câu chuyện này cơ bản đều xoay quanh yêu, nhân tu đại khái là đi ra quấy rối nam nữ chính, sau đó kết cục là bị gϊếŧ.
Nguyên chủ không sống đến kết cục, không biết boss phản diện cuối cùng là ai, cho nên e là tìm Phượng Từ cũng sẽ không dễ.
Vừa rồi người tên Vô Trần kia, trên người hắn không có hơi thở nàng quen thuộc.
Hẳn không phải là Phượng Từ.
…
Chờ Nhạc Dương Tông và Vạn Thần Tông đánh xong, trời đã tối rồi.
Lấy sự thất bại lui quân của Nhạc Dương Tông làm dấu chấm hết.
“Con tiểu hồ yêu kia đâu?” Vô Trần nhìn quanh.
Đệ tử Vạn Thần Tông tỏ vẻ không ai chú ý, vừa rồi đều mải đánh nhau, làm gì có ai để ý.
Hồ yêu ở phía trên.
“Sư thúc, vừa rồi con hồ yêu ném cái gì vậy?” Có người nhớ tới nguyên nhân bọn họ và Nhạc Dương Tông đánh nhau, không khỏi hỏi ra tiếng.
Vô Trần liếc nhìn cái hố to xa xa một cái, tia chớp bên trong đã biến mất.
“Không biết.”
Hắn không thấy rõ nàng ném cái gì.
Đệ tử Vạn Thần Tông ngạc nhiên, ngay cả sư thúc cũng không biết.
“Các ngươi về tông môn trước đi.”
“Sư thúc đi đâu?”
“Đi giải sầu.”
Đệ tử Vạn Thần Tông: “…” Không phải ngài mới giải sầu trở về sao? Sao lại giải sầu nữa?
Ngài còn trở về tông môn hay không?
Quên đi…
Chắc cũng không ai trong tông môn muốn hắn trở về.
Vô Trần tung người biến mất trong bóng đêm.
Vô Trần chỉ đi dựa vào trực giác, hắn thật sự không ngờ sẽ gặp con tiểu hồ yêu kia.
Cô ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, bên suối có một người đang nằm, hình như là hôn mê, một nửa thân mình đều ở trong nước.
Thời Sênh thong thả vươn tay, cong lại, đánh về phía cổ người hôn mê.
Vô Trần hơi động ngón tay, một hòn đá nhỏ bắn từ trong tay hắn ra.
Thiếu nữ rụt mạnh tay lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Dưới ánh trăng dòng suối lấp lánh, chiết xạ ánh vào trong mắt nàng, giống như từng mảnh vỡ nhỏ.
Nhưng con ngươi cô không có gì phập phồng, lân quang dao động trong mắt nàng thoáng dừng, lặng yên không một tiếng động.
Vô Trần bước từ chỗ tối ra, đi về phía con suối, dừng cách cô vài bước chân.
Hắn quan sát người vừa rồi cô chuẩn bị gϊếŧ, cạnh mặt bị tóc che kín, nhìn không rõ lắm.
“Sao cô gϊếŧ hắn?”
“Thích thì gϊếŧ, cần gì lý do?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
Nói xong cô túm thiết kiếm bên cạnh, đâm xuống người nọ.
“Keng!”
Thiết kiếm chém vào một trường kiếm tỏa ra ánh sáng màu lam, Vô Trần đẩy mạnh ra, “Tiểu hồ yêu, cô muốn gϊếŧ người trước mặt ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Thời Sênh giận dữ, “Mẹ kiếp, ngươi mù sao? Hắn mà là người à?”
Gã đàn ông thích xen vào việc của người khác.
Tức chết cô.
Chém chết luôn đi.
Thiết kiếm Thời Sênh chuyển hướng, chém về phía Vô Trần.
Vô Trần còn không kịp phản ứng lại câu nói kia của cô, kết quả giây tiếp theo kiếm của cô đã chém tới.
Không chút dấu hiệu.
Vô Trần không phản kích, hắn cũng không có sức phản kích.
Thời Sênh chém hai phát, đột nhiên dừng lại, rụt mạnh về.
Người vừa rồi còn nằm bên suối đã không thấy đâu nữa.
Thời Sênh: “…”
Đệt…!
Tên thiểu năng này.
Vô Trần ngẩn người không hiểu, quay lại bên dòng suối theo cô, “Tiểu hồ yêu…”
Đáp lại Vô Trần chính là những nhát chém lung tung không hề có kết cấu.
Vô Trần có chút chống đỡ không được, sao tiểu hồ yêu này bạo lực thế.
Vô Trần quyết định tạm rút lui trước.
Hắn nhanh tay lấy truyền tống phù ra, tia sáng trắng lóe lên, Thời Sênh đâm kiếm vào khoảng không.
“Con mẹ nó.”
Có truyền tống phù thì rất giỏi sao!
Chạy trời không khỏi nắng.
Thời Sênh chống kiếm, ánh mắt rơi xuống bên dòng suối.
Vừa rồi thiếu chút nữa, nàng có thể gϊếŧ chết nam chính.
Đúng vậy, người vừa rồi chính là nam chính, lúc cô thấy hắn, hắn đã nằm ở nơi này.
Dáng vẻ như sắp chết.
Cô chỉ cần dùng sức một chút, nam chính sẽ tiêu đời.
Nhưng nam nhân này lao ra, khiến nam chính lại chạy mẹ nó mất.
Tức chết bản cô nương.
Vô Trần phải không, Vạn Thần Tông phải không!
Chờ đấy cho lão tử.
Ánh mắt nhìn về phía bụi đất đầy trời, trong bụi đất còn có tia chớp to như ngón tay lóe ra, giống những con rắn nhỏ vậy.
Loại uy lực này, bọn họ chỉ nhìn thấy lúc người khác độ kiếp mà thôi.
Là dạng uy lực hủy thiên diệt địa, không để cho ai phản kháng.
Bụi đất tan dần, một cái hố to xuất hiện trước mặt mọi người.
Bên trong vẫn lóe lên tia chớp, lúc lại gần sẽ cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong.
“Đây là… cái gì vậy.”
Không ai trả lời.
Bởi vì cũng chẳng ai trả lời được.
Vô Trần có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm hố to trước mặt, hắn hơi hơi ngửa đầu, thiết kiếm ở trên không, mơ hồ có thể thấy được bóng người phía trên.
Vẻ dí dỏm trong con ngươi của Vô Trần đã không còn nữa, có vài phần âm u.
Con tiểu hồ yêu này thật thú vị.
“Vụ nổ mạnh truyền đến từ nơi này…”
“Vạn Thần Tông! Đám ngu ngốc các ngươi ở đây làm gì?”
Một đám người từ xa xa tiến lại đây. Những người này rõ ràng là đám đã đuổi gϊếŧ Thời Sênh lúc trước, cũng là Nhạc Dương Tông mà Vô Trần nhắc đến.
Vạn Thần Tông và Nhạc Dương Tông là đối thủ một mất một còn, cứ gặp là đánh.
Nhưng lần này lại không người nào của Vạn ThầnTông đáp lại Nhạc Dương Tông, sắc mặt quỷ dị nhìn chằm chằm hố to xa xa.
Người của Nhạc Dương Tông nhìn về phía cái hố to kia, trong hố không có gì, chỉ thỉnh thoảng lóe lên tia chớp.
Vừa rồi bọn họ cảm giác một luồng lực rất mạnh, tưởng có bảo bối gì xuất thế, kết quả chỉ là cái hố lớn này thôi sao?
“Liệu có phải là người Vạn Thần Tông…” Lấy đồ vật rồi không?
Sức mạnh lớn như vậy, chắc chắn là có bảo bối xuất thế.
Người Nhạc Dương Tông cảm thấy rất có thể như thế, vì vậy ánh mắt nhìn Vạn Thần Tông bắt đầu không tốt.
Hai bên vốn là hai phe đối nghịch, đều nói địch nhân hiểu rõ địch nhân nhất, Nhạc Dương Tông lộ ra loại ánh mắt này, đệ tử Vạn Thần Tông liền hiểu ngay bọn họ nghĩ gì.
“Hố này là do nàng làm ra.” Đệ tử Vạn Thần Tông chỉ vào Thời Sênh trên đỉnh đầu.
Bọn họ cũng không muốn đánh nhau với Nhạc Dương Tông vì chuyện kỳ quái này.
“Là con hồ yêu kia.” Người Nhạc Dương Tông nhìn qua, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Con hồ yêu này đã gϊếŧ chết không ít người của Nhạc Dương Tông bọn họ.
“Nàng có lợi hại, cũng không thể tạo ra loại sức mạnh như thiên đạo này. Các ngươi đừng có lừa người. Các ngươi đã lấy được thứ gì?” Lúc này hiển nhiên người của Nhạc Dương Tông càng bận tâm xem Vạn Thần Tông lấy được thứ gì hơn.
Thực lực của hai tông môn tương đương nhau, nếu để cho người Vạn Thần Tông lấy được bảo bối, vậy thì Vạn Thần Tông sẽ trội hơn Nhạc Dương Tông một cái đầu.
Vạn Thần Tông: “…” Các ngươi đều bị nàng gϊếŧ chết nhiều người như vậy rồi mà còn không tin.
Một đám ngu xuẩn.
“Đừng nói nhảm nữa, lên cho ta.”
“Con mẹ nó! Một lũ ngu xuẩn.”
Người hai bên lao vào đánh nhau, ngược lại không ai để ý đến Thời Sênh.
Nàng chống cằm, nhìn đám người đánh nhau phía dưới, trong đầu suy tư về tin tức của thế giới này.
Trong bối cảnh thế giới này, nhân tu và yêu tu như nước với lửa.
Yêu tu vốn không nhiều bằng nhân tu, tuy rằng tốc độ tu luyện nhanh hơn nhân tu, nhưng người ta lại nhiều người hơn.
Chiến thuật biển người vừa lên, có lợi hại cũng chỉ có thể quỳ.
Ngu Y là yêu, nữ chính và nam chính cũng đều là yêu.
Cho nên câu chuyện này cơ bản đều xoay quanh yêu, nhân tu đại khái là đi ra quấy rối nam nữ chính, sau đó kết cục là bị gϊếŧ.
Nguyên chủ không sống đến kết cục, không biết boss phản diện cuối cùng là ai, cho nên e là tìm Phượng Từ cũng sẽ không dễ.
Vừa rồi người tên Vô Trần kia, trên người hắn không có hơi thở nàng quen thuộc.
Hẳn không phải là Phượng Từ.
…
Chờ Nhạc Dương Tông và Vạn Thần Tông đánh xong, trời đã tối rồi.
Lấy sự thất bại lui quân của Nhạc Dương Tông làm dấu chấm hết.
“Con tiểu hồ yêu kia đâu?” Vô Trần nhìn quanh.
Đệ tử Vạn Thần Tông tỏ vẻ không ai chú ý, vừa rồi đều mải đánh nhau, làm gì có ai để ý.
Hồ yêu ở phía trên.
“Sư thúc, vừa rồi con hồ yêu ném cái gì vậy?” Có người nhớ tới nguyên nhân bọn họ và Nhạc Dương Tông đánh nhau, không khỏi hỏi ra tiếng.
Vô Trần liếc nhìn cái hố to xa xa một cái, tia chớp bên trong đã biến mất.
“Không biết.”
Hắn không thấy rõ nàng ném cái gì.
Đệ tử Vạn Thần Tông ngạc nhiên, ngay cả sư thúc cũng không biết.
“Các ngươi về tông môn trước đi.”
“Sư thúc đi đâu?”
“Đi giải sầu.”
Đệ tử Vạn Thần Tông: “…” Không phải ngài mới giải sầu trở về sao? Sao lại giải sầu nữa?
Ngài còn trở về tông môn hay không?
Quên đi…
Chắc cũng không ai trong tông môn muốn hắn trở về.
Vô Trần tung người biến mất trong bóng đêm.
Vô Trần chỉ đi dựa vào trực giác, hắn thật sự không ngờ sẽ gặp con tiểu hồ yêu kia.
Cô ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, bên suối có một người đang nằm, hình như là hôn mê, một nửa thân mình đều ở trong nước.
Thời Sênh thong thả vươn tay, cong lại, đánh về phía cổ người hôn mê.
Vô Trần hơi động ngón tay, một hòn đá nhỏ bắn từ trong tay hắn ra.
Thiếu nữ rụt mạnh tay lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Dưới ánh trăng dòng suối lấp lánh, chiết xạ ánh vào trong mắt nàng, giống như từng mảnh vỡ nhỏ.
Nhưng con ngươi cô không có gì phập phồng, lân quang dao động trong mắt nàng thoáng dừng, lặng yên không một tiếng động.
Vô Trần bước từ chỗ tối ra, đi về phía con suối, dừng cách cô vài bước chân.
Hắn quan sát người vừa rồi cô chuẩn bị gϊếŧ, cạnh mặt bị tóc che kín, nhìn không rõ lắm.
“Sao cô gϊếŧ hắn?”
“Thích thì gϊếŧ, cần gì lý do?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
Nói xong cô túm thiết kiếm bên cạnh, đâm xuống người nọ.
“Keng!”
Thiết kiếm chém vào một trường kiếm tỏa ra ánh sáng màu lam, Vô Trần đẩy mạnh ra, “Tiểu hồ yêu, cô muốn gϊếŧ người trước mặt ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Thời Sênh giận dữ, “Mẹ kiếp, ngươi mù sao? Hắn mà là người à?”
Gã đàn ông thích xen vào việc của người khác.
Tức chết cô.
Chém chết luôn đi.
Thiết kiếm Thời Sênh chuyển hướng, chém về phía Vô Trần.
Vô Trần còn không kịp phản ứng lại câu nói kia của cô, kết quả giây tiếp theo kiếm của cô đã chém tới.
Không chút dấu hiệu.
Vô Trần không phản kích, hắn cũng không có sức phản kích.
Thời Sênh chém hai phát, đột nhiên dừng lại, rụt mạnh về.
Người vừa rồi còn nằm bên suối đã không thấy đâu nữa.
Thời Sênh: “…”
Đệt…!
Tên thiểu năng này.
Vô Trần ngẩn người không hiểu, quay lại bên dòng suối theo cô, “Tiểu hồ yêu…”
Đáp lại Vô Trần chính là những nhát chém lung tung không hề có kết cấu.
Vô Trần có chút chống đỡ không được, sao tiểu hồ yêu này bạo lực thế.
Vô Trần quyết định tạm rút lui trước.
Hắn nhanh tay lấy truyền tống phù ra, tia sáng trắng lóe lên, Thời Sênh đâm kiếm vào khoảng không.
“Con mẹ nó.”
Có truyền tống phù thì rất giỏi sao!
Chạy trời không khỏi nắng.
Thời Sênh chống kiếm, ánh mắt rơi xuống bên dòng suối.
Vừa rồi thiếu chút nữa, nàng có thể gϊếŧ chết nam chính.
Đúng vậy, người vừa rồi chính là nam chính, lúc cô thấy hắn, hắn đã nằm ở nơi này.
Dáng vẻ như sắp chết.
Cô chỉ cần dùng sức một chút, nam chính sẽ tiêu đời.
Nhưng nam nhân này lao ra, khiến nam chính lại chạy mẹ nó mất.
Tức chết bản cô nương.
Vô Trần phải không, Vạn Thần Tông phải không!
Chờ đấy cho lão tử.
/2038
|