Thời Sênh tựa người vào tường, ánh mắt mơ hồ lạc trên giá sách trước mặt.
Nhưng trong đầu lại toàn nghĩ về những lời nói của Minh Khâm.
Có phải hắn có ký ức rồi?
Không đúng.
Thời Sênh lắc đầu.
Nếu hắn có ký ức thì không thể không nói gì.
Như vậy, là hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, nên sinh ra một loại bản năng?
Từ buổi tối cô lột sạch đồ của hắn đó, cô đã biết, hắn chính là Phượng Từ.
Trên người hắn có một luồng khí rất yếu ớt.
Bắt đầu từ thế giới của Tần Ca, lúc đó cô cũng có cảm nhận được, nhưng lúc đó còn yếu ớt hơn ở thế giới này.
Như vậy có thể nói, theo thế giới mà họ đã đi qua, thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt hơn?
“Lạch cạch!”
Đồ đạc rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh chói tai, làm đứt mạch suy nghĩ của Thời Sênh.
Cô nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một đứa bé nằm sấp trong giá sách, ánh mắt long lanh mở to, đang nhìn về phía cô.
Thời Sênh nhìn qua đó, nó lập tức quay người chạy ra.
Thời Sênh: “…”
Dung mạo Bản cô nương có thể hù dọa người khác sao?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh vứt cuốn sách trong tay lên giá sách, rồi đứng dậy bước đi. Do không cẩn thận nên mái tóc bị vướng vào bức tranh cuộn phía sau, bị mắc chặt vào cuộn tranh đó.
“Á…” Lật bàn, lúc đen đủi, đúng là uống nước nguội cũng thấy buốt răng!
Thời Sênh gỡ mái tóc, khóe mắt quét qua chỗ bức tranh vừa rồi.
Ánh mắt Thời Sênh bỗng sáng rực lên, trước đây cô chỉ chú ý đến sách ở đây, nhưng ở đây ngoài sách ra, còn có tranh và tường.
Thời Sênh sờ soạng kiểm tra bức tường đó, không có chỗ nào khác thường cả.
Cô kiểm tra qua một lượt tất cả bức tranh treo ở Ngọc Các, cũng không phát hiện được gì.
Muốn chém Hệ thống thì làm thế nào?
Mẹ kiếp! Ngọc Các rốt cuộc là chỉ cái gì?
Thời Sênh vẫn chưa có bất cứ tiến triển gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại có một tin đồn truyền đến.
Liên quan đến cô và Minh Khâm.
Có người nhìn thấy cô gặp riêng Minh Khâm.
Mặc dù bây giờ, cô đã là Quốc sư, nhưng trong mắt đám người này, cô đã từng là phi tử của Vũ Văn Tuần, sao lại có thể có ý với một người đàn ông khác?
Chuyện này tuyệt đối không được phép! Phải bị nhét vào lồng heo! (*)
* Nhét vào lồng heo: là một loại hình phạt thời xưa, bắt phạm nhân nhốt vào trong lồng lợn, miệng chiếc lồng được buộc chặt bằng dây thừng, rồi treo lên, rồi thả xuống ngâm vào trong sông hồ. Người phạm tội nhẹ thì phần đầu được nhô lên khỏi mặt nước. Người phạm tội nặng, thì không có hạn mức, sẽ bị ngâm cho đến chết. Thông thường người bị phạt hình phạt này đều là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Vì vậy, danh sách những người tố cáo Thời Sênh được đưa đến trước mặt Vũ Văn Tuần.
“Bệ hạ, tạp gia đã nói, mối quan hệ giữa Trang Quỳnh và Minh Khâm không hề đơn giản. Lần trước là Minh Khâm nói giúp nàng ta, lần này lại có những tin đồn như vậy.”
Vũ Văn Tuần ném hết đống tấu sớ sang một bên, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Gần đây Tây Lương không yên phận, phía Minh Khâm có động tĩnh gì không?”
Loạn trong giặc ngoài.
Trang gia vẫn chưa giải quyết, bên Tây Lương lại bắt đầu rục rịch.
“Bẩm Bệ hạ, không có.”
“Nhìn kỹ một chút.”
“Bệ hạ, vậy chuyện này…” Đức công công hỏi mang tính chất thăm dò.
Vũ Văn Tuần hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Tạm thời không quan tâm.”
Trang Quỳnh kia, bây giờ hắn không muốn động đến nàng ta. Hắn suy nghĩ rất kỹ những chuyện trước kia, chướng ngại vật trong suốt không thể xuyên qua, kiếm xuất hiện bất ngờ trong không khí, nữ nhân này rất tà ma.
Hai người này gộp lại với nhau, nếu như hắn có thể nghĩ cách để trừ khử cả hai người họ, thì mới là tốt nhất.
Nếu như không thể trừ khử…
…
Lời đồn đại lan truyền khắp trong cung, đến bách tính bên ngoài cũng nghe ngóng thấy được.
Phi tử của Hoàng thượng làm Quốc sư vốn dĩ đã đủ hoang đường rồi, bây giờ lại còn hẹn hò với người khác nữa.
Chuyện này chẳng phải khiến người khác đàm tiếu sau lưng sao?
Đến người Trang gia cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phụ nữ thời cổ đại không tuân thủ nữ tắc, thì chắc chắn sẽ bị ngâm nước cho đến chết.
Trang đại nhân gần đây liên tục gây chuyện với hoàng thượng, vốn đã không yên ổn, bây giờ lại thêm chuyện này nữa, người trên triều đường chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để chèn ép ông ta.
Nhưng so với tất cả những người đang nhấp nhổm không yên kia, thì hai nhân vật chính làThời Sênh và Minh Khâm lại bình tĩnh hơn nhiều.
Minh Khâm đóng cửa, không gặp ai cả.
Cả ngày Thời Sênh đều ở Ngọc Các, lục tung lên xem đến sắp nở hoa rồi.
Hoa thì vẫn chưa nhìn thấy, nhưng cô lại nhìn thấy một người.
Vũ Văn Kính.
Con trai bảo bối của Vũ Văn Tuần.
Không biết đứa bé này có chuyện gì, lúc Thời Sênh ở Ngọc Các, nó cũng lén lút đi vào, lúc Thời Sênh vừa nhìn nó, nó liền chạy.
“Con troai, lại đây.” Thời Sênh vẫy tay với Vũ Văn Kính ở phía sau giá sách, nhân tiện cũng xưng hô bắt nạt nó một chút.
Vũ Văn Kính mở tròn mắt, thò cánh tay mập mập tròn tròn, rồi đưa ngón tay chỉ vào mình.
“Ở đây còn có người khác sao?”
Vũ Văn Kính quay đầu nhìn trái nhìn phải, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Nó nhìn Thời Sênh, rồi từ từ di chuyển tới chỗ cô.
“Con cứ rình mò ta cả ngày làm gì hả?” Thằng gấu này, không biết là định làm gì.
Thời Sênh ngồi trên bệ cửa sổ, Vũ Văn Kính phải ngẩng cổ lên để nhìn cô.
“Cô…. Cô là Quốc sư?” Giọng nói của Vũ Văn Kính mềm mại, rất dễ nghe.
“Đúng vậy.” Thời Sênh gật đầu.
“Vậy cô có thể bắt được ma không?” Vũ Văn Kính cẩn thận hỏi.
Bắt ma?
Đây không phải là truyện cung đấu sao? Sao lại biến thành truyện kinh dị vậy?
“Ai nói với cháu Quốc sư ta có thể bắt được ma?”
“Trong sách đều ghi như vậy.” Vũ Văn Kính trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, “Quốc sư, sứ đồ của thần, thông đạt thiên ý, định quốc an bang… đuổi ma trừ tà.”
Thời Sênh: “…” Người mà ngươi nói là Quốc sư sao? Là siêu nhân toàn năng thì có?
Quốc sư cực đỉnh như thế, thì còn cần Hoàng thượng làm gì?
Vũ Văn Kính lại cẩn thận hỏi thêm: “Cô… cô có thể không?”
“Không thể.”
Bản cô nương chỉ vì muốn thoát khỏi thân phận phi tử của Vũ Văn Tuần, ngoài ra có thể tùy ý ra vào Ngọc Các mới trở thành Quốc sư.
He he, chủ yếu là vì cái chức Quốc sư nghe cũng rất sang chảnh.
Vũ Văn Kính thất vọng gục đầu xuống.
Thời Sênh không thích bận tâm đến chuyện người khác, vì vậy lúc Vũ Văn Kính rời đi, cô cũng không nói gì.
Nhưng mấy ngày sau, cô nghe nói Vũ Văn Kính bị ốm.
Bệnh rất đột ngột, sốt cao nói năng linh tinh, thái y bó tay hết cách.
Thằng bé đáng thương này.
Trong kịch bản, cuối cùng Vũ Văn Kính cũng chết.
Cũng gần như chính là cảnh lần này.
Qua cảnh này, nữ chính được tấn phong làm phi, tiếp theo đó thì tư tưởng muốn quay trở về nhà không còn mãnh liệt như vậy nữa, bắt đầu đi sâu vào cung đấu, tranh giành sự sủng ái với nữ nhân các phương.
Thời Sênh lại thở dài.
Nửa đêm, cô đi vào cung điện của Vũ Văn Kính.
Nơi này được canh giữ ba tầng trong ba tầng ngoài, Thời Sênh phải tốn khá nhiều sức lực mới có thể vào được.
Lúc đi qua điện bên hông, Thời Sênh đột nhiên sững người.
Ngọc Lang Các.
“Ai đó!” Phía trước bỗng có tiếng hét lớn vọng đến.
“Làm gì có người?”
“Hả? Đâu rồi, bị hoa mắt sao?”
“Để ta qua đó xem sao.”
Mấy người ở bên cạnh dòm ngó, không thấy có người, mới rời đi với bộ mặt kỳ lạ khó hiểu.
Trên nóc nhà bên cạnh, Minh Khâm ôm lấy Thời Sênh, cố gắng nín thở đợi người bên dưới đi khỏi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Giọng Minh Khâm ấm áp, nhẹ nhàng, “Ta theo nàng đến đây.”
“Đi theo ta?”
“Muộn thế này rồi nàng còn chạy ra ngoài, thì nên cần có một sứ giả bảo vệ, Trang tiểu thư thấy thế nào?”
Thời Sênh hơi chau mày, “Ta muốn ngươi đi gϊếŧ Vũ Văn Kính thì ngươi cũng đi?”
“Vì cô, thì gϊếŧ Vũ Văn Tuần ta cũng bằng lòng.”
Thời Sênh giãy giụa thoát khỏi lồng ngực hắn, cô nhảy xuống nóc nhà, rồi đi thẳng vào Ngọc Lang Các.
Minh Khâm đi bộ theo cô, nhắc nhở nhẹ nhàng, “Cô nương không cần vội vàng như vậy, ngã rồi sẽ không ổn đâu.”
“Ngã thì sẽ xấu, xấu thì ngươi sẽ không cần nữa?” Thời Sênh đẩy cửa Ngọc Lang Các, rồi lách người đi vào.
“Bất luận là nàng như thế nào, ta cũng cần.”
Nhưng trong đầu lại toàn nghĩ về những lời nói của Minh Khâm.
Có phải hắn có ký ức rồi?
Không đúng.
Thời Sênh lắc đầu.
Nếu hắn có ký ức thì không thể không nói gì.
Như vậy, là hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, nên sinh ra một loại bản năng?
Từ buổi tối cô lột sạch đồ của hắn đó, cô đã biết, hắn chính là Phượng Từ.
Trên người hắn có một luồng khí rất yếu ớt.
Bắt đầu từ thế giới của Tần Ca, lúc đó cô cũng có cảm nhận được, nhưng lúc đó còn yếu ớt hơn ở thế giới này.
Như vậy có thể nói, theo thế giới mà họ đã đi qua, thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt hơn?
“Lạch cạch!”
Đồ đạc rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh chói tai, làm đứt mạch suy nghĩ của Thời Sênh.
Cô nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một đứa bé nằm sấp trong giá sách, ánh mắt long lanh mở to, đang nhìn về phía cô.
Thời Sênh nhìn qua đó, nó lập tức quay người chạy ra.
Thời Sênh: “…”
Dung mạo Bản cô nương có thể hù dọa người khác sao?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh vứt cuốn sách trong tay lên giá sách, rồi đứng dậy bước đi. Do không cẩn thận nên mái tóc bị vướng vào bức tranh cuộn phía sau, bị mắc chặt vào cuộn tranh đó.
“Á…” Lật bàn, lúc đen đủi, đúng là uống nước nguội cũng thấy buốt răng!
Thời Sênh gỡ mái tóc, khóe mắt quét qua chỗ bức tranh vừa rồi.
Ánh mắt Thời Sênh bỗng sáng rực lên, trước đây cô chỉ chú ý đến sách ở đây, nhưng ở đây ngoài sách ra, còn có tranh và tường.
Thời Sênh sờ soạng kiểm tra bức tường đó, không có chỗ nào khác thường cả.
Cô kiểm tra qua một lượt tất cả bức tranh treo ở Ngọc Các, cũng không phát hiện được gì.
Muốn chém Hệ thống thì làm thế nào?
Mẹ kiếp! Ngọc Các rốt cuộc là chỉ cái gì?
Thời Sênh vẫn chưa có bất cứ tiến triển gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại có một tin đồn truyền đến.
Liên quan đến cô và Minh Khâm.
Có người nhìn thấy cô gặp riêng Minh Khâm.
Mặc dù bây giờ, cô đã là Quốc sư, nhưng trong mắt đám người này, cô đã từng là phi tử của Vũ Văn Tuần, sao lại có thể có ý với một người đàn ông khác?
Chuyện này tuyệt đối không được phép! Phải bị nhét vào lồng heo! (*)
* Nhét vào lồng heo: là một loại hình phạt thời xưa, bắt phạm nhân nhốt vào trong lồng lợn, miệng chiếc lồng được buộc chặt bằng dây thừng, rồi treo lên, rồi thả xuống ngâm vào trong sông hồ. Người phạm tội nhẹ thì phần đầu được nhô lên khỏi mặt nước. Người phạm tội nặng, thì không có hạn mức, sẽ bị ngâm cho đến chết. Thông thường người bị phạt hình phạt này đều là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Vì vậy, danh sách những người tố cáo Thời Sênh được đưa đến trước mặt Vũ Văn Tuần.
“Bệ hạ, tạp gia đã nói, mối quan hệ giữa Trang Quỳnh và Minh Khâm không hề đơn giản. Lần trước là Minh Khâm nói giúp nàng ta, lần này lại có những tin đồn như vậy.”
Vũ Văn Tuần ném hết đống tấu sớ sang một bên, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Gần đây Tây Lương không yên phận, phía Minh Khâm có động tĩnh gì không?”
Loạn trong giặc ngoài.
Trang gia vẫn chưa giải quyết, bên Tây Lương lại bắt đầu rục rịch.
“Bẩm Bệ hạ, không có.”
“Nhìn kỹ một chút.”
“Bệ hạ, vậy chuyện này…” Đức công công hỏi mang tính chất thăm dò.
Vũ Văn Tuần hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Tạm thời không quan tâm.”
Trang Quỳnh kia, bây giờ hắn không muốn động đến nàng ta. Hắn suy nghĩ rất kỹ những chuyện trước kia, chướng ngại vật trong suốt không thể xuyên qua, kiếm xuất hiện bất ngờ trong không khí, nữ nhân này rất tà ma.
Hai người này gộp lại với nhau, nếu như hắn có thể nghĩ cách để trừ khử cả hai người họ, thì mới là tốt nhất.
Nếu như không thể trừ khử…
…
Lời đồn đại lan truyền khắp trong cung, đến bách tính bên ngoài cũng nghe ngóng thấy được.
Phi tử của Hoàng thượng làm Quốc sư vốn dĩ đã đủ hoang đường rồi, bây giờ lại còn hẹn hò với người khác nữa.
Chuyện này chẳng phải khiến người khác đàm tiếu sau lưng sao?
Đến người Trang gia cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phụ nữ thời cổ đại không tuân thủ nữ tắc, thì chắc chắn sẽ bị ngâm nước cho đến chết.
Trang đại nhân gần đây liên tục gây chuyện với hoàng thượng, vốn đã không yên ổn, bây giờ lại thêm chuyện này nữa, người trên triều đường chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để chèn ép ông ta.
Nhưng so với tất cả những người đang nhấp nhổm không yên kia, thì hai nhân vật chính làThời Sênh và Minh Khâm lại bình tĩnh hơn nhiều.
Minh Khâm đóng cửa, không gặp ai cả.
Cả ngày Thời Sênh đều ở Ngọc Các, lục tung lên xem đến sắp nở hoa rồi.
Hoa thì vẫn chưa nhìn thấy, nhưng cô lại nhìn thấy một người.
Vũ Văn Kính.
Con trai bảo bối của Vũ Văn Tuần.
Không biết đứa bé này có chuyện gì, lúc Thời Sênh ở Ngọc Các, nó cũng lén lút đi vào, lúc Thời Sênh vừa nhìn nó, nó liền chạy.
“Con troai, lại đây.” Thời Sênh vẫy tay với Vũ Văn Kính ở phía sau giá sách, nhân tiện cũng xưng hô bắt nạt nó một chút.
Vũ Văn Kính mở tròn mắt, thò cánh tay mập mập tròn tròn, rồi đưa ngón tay chỉ vào mình.
“Ở đây còn có người khác sao?”
Vũ Văn Kính quay đầu nhìn trái nhìn phải, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Nó nhìn Thời Sênh, rồi từ từ di chuyển tới chỗ cô.
“Con cứ rình mò ta cả ngày làm gì hả?” Thằng gấu này, không biết là định làm gì.
Thời Sênh ngồi trên bệ cửa sổ, Vũ Văn Kính phải ngẩng cổ lên để nhìn cô.
“Cô…. Cô là Quốc sư?” Giọng nói của Vũ Văn Kính mềm mại, rất dễ nghe.
“Đúng vậy.” Thời Sênh gật đầu.
“Vậy cô có thể bắt được ma không?” Vũ Văn Kính cẩn thận hỏi.
Bắt ma?
Đây không phải là truyện cung đấu sao? Sao lại biến thành truyện kinh dị vậy?
“Ai nói với cháu Quốc sư ta có thể bắt được ma?”
“Trong sách đều ghi như vậy.” Vũ Văn Kính trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, “Quốc sư, sứ đồ của thần, thông đạt thiên ý, định quốc an bang… đuổi ma trừ tà.”
Thời Sênh: “…” Người mà ngươi nói là Quốc sư sao? Là siêu nhân toàn năng thì có?
Quốc sư cực đỉnh như thế, thì còn cần Hoàng thượng làm gì?
Vũ Văn Kính lại cẩn thận hỏi thêm: “Cô… cô có thể không?”
“Không thể.”
Bản cô nương chỉ vì muốn thoát khỏi thân phận phi tử của Vũ Văn Tuần, ngoài ra có thể tùy ý ra vào Ngọc Các mới trở thành Quốc sư.
He he, chủ yếu là vì cái chức Quốc sư nghe cũng rất sang chảnh.
Vũ Văn Kính thất vọng gục đầu xuống.
Thời Sênh không thích bận tâm đến chuyện người khác, vì vậy lúc Vũ Văn Kính rời đi, cô cũng không nói gì.
Nhưng mấy ngày sau, cô nghe nói Vũ Văn Kính bị ốm.
Bệnh rất đột ngột, sốt cao nói năng linh tinh, thái y bó tay hết cách.
Thằng bé đáng thương này.
Trong kịch bản, cuối cùng Vũ Văn Kính cũng chết.
Cũng gần như chính là cảnh lần này.
Qua cảnh này, nữ chính được tấn phong làm phi, tiếp theo đó thì tư tưởng muốn quay trở về nhà không còn mãnh liệt như vậy nữa, bắt đầu đi sâu vào cung đấu, tranh giành sự sủng ái với nữ nhân các phương.
Thời Sênh lại thở dài.
Nửa đêm, cô đi vào cung điện của Vũ Văn Kính.
Nơi này được canh giữ ba tầng trong ba tầng ngoài, Thời Sênh phải tốn khá nhiều sức lực mới có thể vào được.
Lúc đi qua điện bên hông, Thời Sênh đột nhiên sững người.
Ngọc Lang Các.
“Ai đó!” Phía trước bỗng có tiếng hét lớn vọng đến.
“Làm gì có người?”
“Hả? Đâu rồi, bị hoa mắt sao?”
“Để ta qua đó xem sao.”
Mấy người ở bên cạnh dòm ngó, không thấy có người, mới rời đi với bộ mặt kỳ lạ khó hiểu.
Trên nóc nhà bên cạnh, Minh Khâm ôm lấy Thời Sênh, cố gắng nín thở đợi người bên dưới đi khỏi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Giọng Minh Khâm ấm áp, nhẹ nhàng, “Ta theo nàng đến đây.”
“Đi theo ta?”
“Muộn thế này rồi nàng còn chạy ra ngoài, thì nên cần có một sứ giả bảo vệ, Trang tiểu thư thấy thế nào?”
Thời Sênh hơi chau mày, “Ta muốn ngươi đi gϊếŧ Vũ Văn Kính thì ngươi cũng đi?”
“Vì cô, thì gϊếŧ Vũ Văn Tuần ta cũng bằng lòng.”
Thời Sênh giãy giụa thoát khỏi lồng ngực hắn, cô nhảy xuống nóc nhà, rồi đi thẳng vào Ngọc Lang Các.
Minh Khâm đi bộ theo cô, nhắc nhở nhẹ nhàng, “Cô nương không cần vội vàng như vậy, ngã rồi sẽ không ổn đâu.”
“Ngã thì sẽ xấu, xấu thì ngươi sẽ không cần nữa?” Thời Sênh đẩy cửa Ngọc Lang Các, rồi lách người đi vào.
“Bất luận là nàng như thế nào, ta cũng cần.”
/2038
|