Ma Vương ném Ninh Nhàn lên trên M của căng phòng ngầm, đợi sau
khi nàng ta lăn lên đất, một chân đạp trước ngực nàng ta.
“Không phải, đây là kế sách chúng dùng,Ma Vương, ngài không thể tin nàng ta.” Ninh Nhàn đưa tay ôm lấy chânMa Vương, lắc đầu sợ hãi.
“Ta đều chính tai nghe được rồi, ngươi còn muôn lừa ta?” Dưới chânMa Vươngdùng lực rất mạnh.
“A.”
Ninh Ngôn bị định chặt không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ninh Nhàn đau khổ.
“Ngài nhìn nàng ta xem, nàngta đem theo nam nhân khác, ngài tỉnh lại đi, nàngta sẽ không thích ngài, trước đây không thích, giờ cũng không thích” Ninh Nhàn không biết lấy đâu sức lực, đột nhiên thoát khỏi tay Ma Vương, chỉ vào Thời Sênh và Phong Cẩm gào thét như lên cơn tâm thần.
“Ngươi nói bừa.” Ma Vương trút một bạt tai từ trên không trung lên mặt Ninh Nhàn.
Ninh Nhàn bị đánh tới lảo đảo, nửa quỳ trên đất, thần tình như điên dại như chế giễu, “Ta nói bậy ư, ngài quay người xem đi, vì sao ngài không dám nhìn chúng? Cứ coi như lúc đầu ta lừa ngài, nhưng giờ ta không lừa ngài.” Ma Vương phẫn nộ quật Ninh Nhàn, trong miệng Ninh Nhàn không ngừng phát ra tiếng cười cuồng dại.
Nàng ta giữ hắn trăm năm lại không bằng được Ninh Oanh mười mấy năm.
“Ngài chính là kẻ hèn nhát.” Ninh Nhàn hét lớn.
“Ta là kẻ hèn nhát?” Ma Vương giống như bị câu nói này chân động, ngữ điệu cô quái lặp lại một lượt.
“Ngài không phải kẻ hèn nhát thì là gì? Ban đầu ta nói cho ngài Ninh Oanh đã bỏ trốn với người khác, nếu ngài truy hỏi, nói không chừng liền sẽ phát hiện chân tướng, nhưng ngài không hỏi, ngài chỉ biết tắm máu Ninh gia xả hận, ngài không phải kẻ hèn nhát thì là gì?”
Thanh âm Ninh Nhàn khàn khàn lại từng chữ từng chữ đâm vào tim.
Ma Vương trừng mắt nhìn Ninh Nhàn, Ninh Nhàn sai càng thêm sai, khuôn mặt quyết tuyệt.
Nếu hắn không nghe được lời mình nói đó, mình có lẽ còn có cơ hội, nhưng giờ…
Từ lúc nàng ta nhìn thấy Ninh Oanh, nàng ta liền biết mình chỉ có hai cục diện, hoặc là Ninh Oanhn thành tro bụi, hoặc là mình tan thành tro bụi.
Hung quang trong mắt Ninh Nhàn ngùn ngụt, hai kết cục này đều không phải cái nàng ta muốn nhìn thấy nhất, cho nên, tốt nhất là nàng ta và Ninh Oanh đều biến thành tro bụi, ai cũng đừng hòng có được hăn.
Ninh Nhàn đột nhiên bắn nhanh về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Thật sự cho rằng đây là đóng phim truyền, hình, ngươi muôn cùng ta tận diện là có thê cùng tận diệt sao?
Thời Sênh khua thiết kiếm về phía trước một cái, khí lưu vô hình tuôn trào tới phía Ninh Nhàn, thân hình của Ninh Nhàn không chịu khống chế lui về sau, đập lên tường một cái.
Cả khuôn mặt Ninh Nhàn không thể tin nổi, sao Ninh Oanh lại lợi hại như vậy?
Mình đến người nàng còn không lại gần được?
Lúc này Ninh Nhàn mới tuyệt vọng thật sự.
Việc xảy ra trước sau cũng chỉ mới vài giây, Ma Vương phản ứng được thì Ninh Nhàn đã bị đập lên tường rồi.
“Tìm cái chết.” Trước mặt hắn còn dám động thủ Với Ninh Oanh.
Thế là Ma Vương lại bồi thêm một cước.
Như thế Ninh Nhàn đến bò cũng không bò lên nối nữa.
Nàng ta bò nhoài trên đất, thần tình đau khố, lại nhếch mép, lộ ra nụ cười kì dị.
“Ninh Oanh, ta thua ngươi, chỉ là lúc đầu cha chọn ngươi chứ không phải là ta.” Nếu lúc đầu cha chọn nàng ta, người hắn thích sẽ là mình.
“Vậy ngươi trở về bảo ông ấy chọn lại lần nữa được rồi.” Thời Sênh đáp trả bằng cái cười nhạt, mày cong cong, rõ ràng là bộ dạng tượng nữ thần, lại cứ khiến người ta cảm thấy cực kì muốn đánh.
Ninh Nhàn bị tức tới khẩu khí cuối cùng cũng chưa kịp lên, bị tức chêtrôi.
Thân hình dần dần tiêu tan trong không khí.
Ma Vương lúc này mới nhìn về phía Thời Sênh, thần tình rất phức tạp, có áy náy, hối hận, nghi ngờ, đố kị… cùng với tình yêu thâm trầm.
“Oanh Oanh…”
Phong Cẩm lên trước một bước, ôm Thời Sênh vào trong lòng, có ý tuyên thệ chủ quyền, cũng có ý bảo vệ Thời Sênh.
Hắn là một người đàn ông, luôn đứng phía sau phụ nữ thì coi là chuyện gì?
Thời Sênh lại xoay đầu cười cười với hắn, “Yên tâm, cứ coi như phía trước đứng một Thiên Tiên, trong lòng em cũng chỉ có anh.”
Phong Cẩm tối sầm mặt không nhìn cô, vừa mở miệng đã là những lời ngọt ngào, cũng không biêt từng nói cho bao nhiêu người.
Nhưng tay hắn lại nắm chặt hơn mấy phần.
Thời Sênh trợn trừng mắt, tiểu yêu tinh giày Vò người ta này, thân thể còn thành thực hơn miệng nhiều mà!
Ma Vương nhìn hai người lãng mạn Sướt mướt thì rất muôn xông lên gϊếŧ Phong Câm, nhưng hắn lại rụt rè.
Giống như năm đó, hắn không dám đi tìm nàng, cho nên mới bỏ lỡ nhiều chân tướng như thế.
Hôm nay nếu hắn không tới đây, nói không chừng…
Vừa nghĩ tới mình có thể sẽ vì hiểu nhầm mà
động thủ với nàng, trong lòng hắn liền cảm
thây Ninh Nhàn chết như vậy quá dê dàng 八·
IO1.
Hắn nhìn Thời Sênh một cách phức tạp, giống như có nghìn lời vạn ý muốn nói, nhưng cuối cùng lại cũng chỉ có thể tóm lại thành một câu.
“Oanh Oanh, ta sẽ tới tìm nàng”
Ma Vương vứt lại câu nói này rồi đem Ninh Ngôn đi.
Thời Sênh ngây ra, cứ thế mà đi à? Không đánh nhau nữa?
“Hắn còn lợi hại hơn Nạp Lan. Ảnh” Phong Cấm nhận xét.
Thời Sênh thu lại thiết kiếm không nói chuyện, Ma Vương thật sự thích nguyên chủ không, Thời Sênh không nhận xét, cô không có hứng thú lắm với loại người không có trong kịch bản này.
Người cô có hứng thú chỉ có nam chính nữ chính.
Liên minh mẹ kế chính là dùng để phản đối nam chính nữ chính.
Xin hãy gọi cô là tiểu công chúa gàn dở.
Nam chính, nữ chính: “…” Thân là nam chính, nữ chính là lỗi của họ sao?
Thời Sênh và Phong Cẩm ra ngoài, màu trời bên ngoài đã hơi sáng lên, một đám người đang vây kín lấy cửa lớn của ngôi nhà cổ, nhìn chằm chằm chằm vào cửa như xem đấu ga.
Họ đã kiểm kê hết số người, lúc này còn chưa ra ngoài cũng chỉ có bốn người.
Lúc này nhìn thấy có người đi ra, chỉ cảm thấy kẻ cuối cùng chính là đối tượng hoài nghi.
Nhưng, ngay khi họ còn đang nghĩ ba người còn lại rốt cuộc ai là kẻ bỉ ổi hạ lưu đó, Phong Cẩm đem huy hiệu thu được trước đó liền đổ thẳng ra đất.
Một đám người chết lặng nhìn đống huy hiệu đó.
Là… là tiểu tử Phong gia này? Năm nay thật sự xuất hiện một Tông sư?
Nhưng cách làm này cũng quá đê tiện, họ không châp nhận nôi.
Thời Sênh lộ ra nụ cười ngọt ngào mỉa mai, ba người đó có lẽ còn đang nằm trong nhà.
An Tố và Tiểu Bạch không biết lúc nào tụ lại cùng một chỗ đang nhìn nhau, từ trong mắt mỗi người nhìn thấy bốn chữ “Quả nhiên như vậy”.
“Phong Cẩm, cậu lại giở trò, Ngụy Lập, Tống Giang, Quách Thành đâu? Cậu đã làm gì họ róip”
Họ cầm huy hiệu đi ra, chứng minh đã lấy được tất cả huy hiệu…
Nhưng ba người kia đến giờ cũng chưa ra, không phải là bị gϊếŧ rồi chứ? “Bên trong” Lời của Phong Cẩm ngắn gọn có lực.
Bên trong? Làý gì?
Tiểu Bạch lúc này mới nghĩ tới sư phụ mình còn chưa ra, nhanh chóng kéo An Tổ lên, “… Sư phụ tôi đâu?”
Cái cậu nhìn là hướng của Thời Sênh, cho nên người hỏi cũng là Thời Sênh.
Khi Thời Sênh ra ngoài không hề dán bùa, Tiểu Bạch hỏi vậy, những người vừa nãy bị huy hiệu chấn động đột nhiên đặt ánh nhìn lên người cô gái mặc váy màu xanh lam bên cạnh Phong Cẩm.
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng cô lại mặc loại váy liền áo mùa hè dài 5 phân đó.
Đây… Là ma.
“Phong Cẩm, ngươi nuôi ma?” Có người a một tiêng lớn, “Đây là phạm quy tắc.”
khi nàng ta lăn lên đất, một chân đạp trước ngực nàng ta.
“Không phải, đây là kế sách chúng dùng,Ma Vương, ngài không thể tin nàng ta.” Ninh Nhàn đưa tay ôm lấy chânMa Vương, lắc đầu sợ hãi.
“Ta đều chính tai nghe được rồi, ngươi còn muôn lừa ta?” Dưới chânMa Vươngdùng lực rất mạnh.
“A.”
Ninh Ngôn bị định chặt không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ninh Nhàn đau khổ.
“Ngài nhìn nàng ta xem, nàngta đem theo nam nhân khác, ngài tỉnh lại đi, nàngta sẽ không thích ngài, trước đây không thích, giờ cũng không thích” Ninh Nhàn không biết lấy đâu sức lực, đột nhiên thoát khỏi tay Ma Vương, chỉ vào Thời Sênh và Phong Cẩm gào thét như lên cơn tâm thần.
“Ngươi nói bừa.” Ma Vương trút một bạt tai từ trên không trung lên mặt Ninh Nhàn.
Ninh Nhàn bị đánh tới lảo đảo, nửa quỳ trên đất, thần tình như điên dại như chế giễu, “Ta nói bậy ư, ngài quay người xem đi, vì sao ngài không dám nhìn chúng? Cứ coi như lúc đầu ta lừa ngài, nhưng giờ ta không lừa ngài.” Ma Vương phẫn nộ quật Ninh Nhàn, trong miệng Ninh Nhàn không ngừng phát ra tiếng cười cuồng dại.
Nàng ta giữ hắn trăm năm lại không bằng được Ninh Oanh mười mấy năm.
“Ngài chính là kẻ hèn nhát.” Ninh Nhàn hét lớn.
“Ta là kẻ hèn nhát?” Ma Vương giống như bị câu nói này chân động, ngữ điệu cô quái lặp lại một lượt.
“Ngài không phải kẻ hèn nhát thì là gì? Ban đầu ta nói cho ngài Ninh Oanh đã bỏ trốn với người khác, nếu ngài truy hỏi, nói không chừng liền sẽ phát hiện chân tướng, nhưng ngài không hỏi, ngài chỉ biết tắm máu Ninh gia xả hận, ngài không phải kẻ hèn nhát thì là gì?”
Thanh âm Ninh Nhàn khàn khàn lại từng chữ từng chữ đâm vào tim.
Ma Vương trừng mắt nhìn Ninh Nhàn, Ninh Nhàn sai càng thêm sai, khuôn mặt quyết tuyệt.
Nếu hắn không nghe được lời mình nói đó, mình có lẽ còn có cơ hội, nhưng giờ…
Từ lúc nàng ta nhìn thấy Ninh Oanh, nàng ta liền biết mình chỉ có hai cục diện, hoặc là Ninh Oanhn thành tro bụi, hoặc là mình tan thành tro bụi.
Hung quang trong mắt Ninh Nhàn ngùn ngụt, hai kết cục này đều không phải cái nàng ta muốn nhìn thấy nhất, cho nên, tốt nhất là nàng ta và Ninh Oanh đều biến thành tro bụi, ai cũng đừng hòng có được hăn.
Ninh Nhàn đột nhiên bắn nhanh về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Thật sự cho rằng đây là đóng phim truyền, hình, ngươi muôn cùng ta tận diện là có thê cùng tận diệt sao?
Thời Sênh khua thiết kiếm về phía trước một cái, khí lưu vô hình tuôn trào tới phía Ninh Nhàn, thân hình của Ninh Nhàn không chịu khống chế lui về sau, đập lên tường một cái.
Cả khuôn mặt Ninh Nhàn không thể tin nổi, sao Ninh Oanh lại lợi hại như vậy?
Mình đến người nàng còn không lại gần được?
Lúc này Ninh Nhàn mới tuyệt vọng thật sự.
Việc xảy ra trước sau cũng chỉ mới vài giây, Ma Vương phản ứng được thì Ninh Nhàn đã bị đập lên tường rồi.
“Tìm cái chết.” Trước mặt hắn còn dám động thủ Với Ninh Oanh.
Thế là Ma Vương lại bồi thêm một cước.
Như thế Ninh Nhàn đến bò cũng không bò lên nối nữa.
Nàng ta bò nhoài trên đất, thần tình đau khố, lại nhếch mép, lộ ra nụ cười kì dị.
“Ninh Oanh, ta thua ngươi, chỉ là lúc đầu cha chọn ngươi chứ không phải là ta.” Nếu lúc đầu cha chọn nàng ta, người hắn thích sẽ là mình.
“Vậy ngươi trở về bảo ông ấy chọn lại lần nữa được rồi.” Thời Sênh đáp trả bằng cái cười nhạt, mày cong cong, rõ ràng là bộ dạng tượng nữ thần, lại cứ khiến người ta cảm thấy cực kì muốn đánh.
Ninh Nhàn bị tức tới khẩu khí cuối cùng cũng chưa kịp lên, bị tức chêtrôi.
Thân hình dần dần tiêu tan trong không khí.
Ma Vương lúc này mới nhìn về phía Thời Sênh, thần tình rất phức tạp, có áy náy, hối hận, nghi ngờ, đố kị… cùng với tình yêu thâm trầm.
“Oanh Oanh…”
Phong Cẩm lên trước một bước, ôm Thời Sênh vào trong lòng, có ý tuyên thệ chủ quyền, cũng có ý bảo vệ Thời Sênh.
Hắn là một người đàn ông, luôn đứng phía sau phụ nữ thì coi là chuyện gì?
Thời Sênh lại xoay đầu cười cười với hắn, “Yên tâm, cứ coi như phía trước đứng một Thiên Tiên, trong lòng em cũng chỉ có anh.”
Phong Cẩm tối sầm mặt không nhìn cô, vừa mở miệng đã là những lời ngọt ngào, cũng không biêt từng nói cho bao nhiêu người.
Nhưng tay hắn lại nắm chặt hơn mấy phần.
Thời Sênh trợn trừng mắt, tiểu yêu tinh giày Vò người ta này, thân thể còn thành thực hơn miệng nhiều mà!
Ma Vương nhìn hai người lãng mạn Sướt mướt thì rất muôn xông lên gϊếŧ Phong Câm, nhưng hắn lại rụt rè.
Giống như năm đó, hắn không dám đi tìm nàng, cho nên mới bỏ lỡ nhiều chân tướng như thế.
Hôm nay nếu hắn không tới đây, nói không chừng…
Vừa nghĩ tới mình có thể sẽ vì hiểu nhầm mà
động thủ với nàng, trong lòng hắn liền cảm
thây Ninh Nhàn chết như vậy quá dê dàng 八·
IO1.
Hắn nhìn Thời Sênh một cách phức tạp, giống như có nghìn lời vạn ý muốn nói, nhưng cuối cùng lại cũng chỉ có thể tóm lại thành một câu.
“Oanh Oanh, ta sẽ tới tìm nàng”
Ma Vương vứt lại câu nói này rồi đem Ninh Ngôn đi.
Thời Sênh ngây ra, cứ thế mà đi à? Không đánh nhau nữa?
“Hắn còn lợi hại hơn Nạp Lan. Ảnh” Phong Cấm nhận xét.
Thời Sênh thu lại thiết kiếm không nói chuyện, Ma Vương thật sự thích nguyên chủ không, Thời Sênh không nhận xét, cô không có hứng thú lắm với loại người không có trong kịch bản này.
Người cô có hứng thú chỉ có nam chính nữ chính.
Liên minh mẹ kế chính là dùng để phản đối nam chính nữ chính.
Xin hãy gọi cô là tiểu công chúa gàn dở.
Nam chính, nữ chính: “…” Thân là nam chính, nữ chính là lỗi của họ sao?
Thời Sênh và Phong Cẩm ra ngoài, màu trời bên ngoài đã hơi sáng lên, một đám người đang vây kín lấy cửa lớn của ngôi nhà cổ, nhìn chằm chằm chằm vào cửa như xem đấu ga.
Họ đã kiểm kê hết số người, lúc này còn chưa ra ngoài cũng chỉ có bốn người.
Lúc này nhìn thấy có người đi ra, chỉ cảm thấy kẻ cuối cùng chính là đối tượng hoài nghi.
Nhưng, ngay khi họ còn đang nghĩ ba người còn lại rốt cuộc ai là kẻ bỉ ổi hạ lưu đó, Phong Cẩm đem huy hiệu thu được trước đó liền đổ thẳng ra đất.
Một đám người chết lặng nhìn đống huy hiệu đó.
Là… là tiểu tử Phong gia này? Năm nay thật sự xuất hiện một Tông sư?
Nhưng cách làm này cũng quá đê tiện, họ không châp nhận nôi.
Thời Sênh lộ ra nụ cười ngọt ngào mỉa mai, ba người đó có lẽ còn đang nằm trong nhà.
An Tố và Tiểu Bạch không biết lúc nào tụ lại cùng một chỗ đang nhìn nhau, từ trong mắt mỗi người nhìn thấy bốn chữ “Quả nhiên như vậy”.
“Phong Cẩm, cậu lại giở trò, Ngụy Lập, Tống Giang, Quách Thành đâu? Cậu đã làm gì họ róip”
Họ cầm huy hiệu đi ra, chứng minh đã lấy được tất cả huy hiệu…
Nhưng ba người kia đến giờ cũng chưa ra, không phải là bị gϊếŧ rồi chứ? “Bên trong” Lời của Phong Cẩm ngắn gọn có lực.
Bên trong? Làý gì?
Tiểu Bạch lúc này mới nghĩ tới sư phụ mình còn chưa ra, nhanh chóng kéo An Tổ lên, “… Sư phụ tôi đâu?”
Cái cậu nhìn là hướng của Thời Sênh, cho nên người hỏi cũng là Thời Sênh.
Khi Thời Sênh ra ngoài không hề dán bùa, Tiểu Bạch hỏi vậy, những người vừa nãy bị huy hiệu chấn động đột nhiên đặt ánh nhìn lên người cô gái mặc váy màu xanh lam bên cạnh Phong Cẩm.
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng cô lại mặc loại váy liền áo mùa hè dài 5 phân đó.
Đây… Là ma.
“Phong Cẩm, ngươi nuôi ma?” Có người a một tiêng lớn, “Đây là phạm quy tắc.”
/2038
|