Thời Sênh vừa mới trở lại phòng bệnh, đã có người tới kiểm tra phòng, ra vẻ thanh thế to lớn.
“Cô có nghe thấy âm thanh gì không?” Đối phương vừa tiến vào liền hỏi.
Thời Sênh ngồi ở trên giường, “Trẫm nghe thấy thanh âm gì? Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Hơn nửa đêm tự tiện xông vào tẩm cung của Trẫm, muốn tạo phản có phải không!”
Cô đột nhiên từ trên giường nhảy lên, xách gối quất về phía người kia.
Ai bảo chúng mày kêu người diệt khẩu ông đây.
Những người này cho dù không phải người đứng đầu, cũng tuyệt đối là các loại côn đồ.
Thời Sênh đánh hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.
Những người bên cạnh thấy người nọ bị đánh, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
“Được lắm, các ngươi đây là muốn tập thể tạo phản sao? Trẫm hôm nay thế nào cũng phải đánh chết các ngươi!” Thời Sênh đứng ở trên giường, một đám người đứng ở dưới giường. Người vừa bị đánh kia đầu óc lơ mơ, một bệnh nhân không ngờ lại có khí lực lớn như vậy.
“An Khởi phát bệnh rồi, các người mau ra ngoài đi.” Đặng Quân đứng ở bên ngoài, quát đám người kia.
Những người này thường xuyên giao thiệp với bệnh nhân, biết lúc phát bệnh không được chọc vào, hơn nữa bọn họ còn có chuyện phải làm, vội vàng đi ra ngoài.
Thời Sênh nhảy xuống làm bộ muốn đuổi theo.
“Đóng cửa, mau đóng cửa.”
Đặng Quân vội vàng đóng cửa lại, quan sát qua cửa sổ. Hắn thấy nữ sinh bên trong đứng ở giữa phòng, mặt không biểu cảm nhìn hắn bên này…
Đặng Quân đột nhiên giật mình, cô không có phát bệnh.
…
Cả bệnh viện ồn ào đến quá nửa đêm, Thời Sênh dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc mông lung phía dưới, người ra ra vào vào rất nhiều.
Mặc dù đều mặc áo khoác dài màu trắng và đồ hộ lý, nhưng những người này trước đây cô chưa từng nhìn thấy. Những vóc dáng kia cũng không giống người làm nghề này, ngược lại có chút giống như lũ ma cô.
Cho đến trời sáng, đám người này mới rời đi.
Trời mới vừa sáng, Mộ Lí liền mang theo người tới, thấy Thời Sênh hoàn hảo không tổn hại gì sắc mặt đen lại càng thêm đen.
Thời Sênh cũng không hiểu nổi hắn đây là ý gì.
Tiếc vì cô không bị bắt sao?
Mộ Lí đẩy gọng kính, tất cả ưu tư trong nháy mắt thu lại, giọng lạnh lùng, “Nghe nói tối hôm qua cô lại phát bệnh?”
“Tôi không phát bệnh thì sao còn là bệnh nhân tâm thần được?” Thời Sênh đảo mắt.
Mộ Lí quay đầu nói với đám người phía sau, “Mấy người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy.”
Bác sĩ chủ trị một mình nói chuyện với bệnh nhân cũng không phải lạ, những người khác không có bất kỳ dị nghị nào liền lui ra ngoài.
Thời Sênh nhướng mày nhìn Mộ Lí, “Làm gì, muốn diệt khẩu à?”
Mộ Lí mấy bước ép tới gần Thời Sênh, “Tôi không phải đã cảnh cáo cô, không được phép đến tầng tám sao? Tại sao không nghe?”
“Tôi tại sao phải nghe anh?”
Giọng nói Mộ Lí như đóng băng, “Cô là bệnh nhân của tôi, bảo đảm an toàn của cô là trách nhiệm của tôi.
“Tôi tự tìm chỗ chết, không liên quan đến anh.” Cho nên biếи ŧɦái mau cút đi!
Trông ngươi như kiểu muốn giải phẫu ông ngay lập tức ấy!
Mộ Lí cười lạnh một tiếng, “Người phụ trách bây giờ của cô là tôi, từ đầu đến chân đều có liên quan tới tôi.”
Thời Sênh lặng lẽ, cô lại cảm thấy được khí tiết cầm thú đập vào mặt mình.
Mộ Lí thu lại ưu tư trên mặt, đôi mắt sau mắt kính nhìn chằm chằm cô, “An Khởi, ngoan ngoãn chút đi.”
Ngoan cái ông nội nhà mi ấy!
“Cộc cộc…”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Mộ Lí sâu sắc nhìn Thời Sênh một cái, xoay người đi mở cửa, đứng ngoài cửa là hai bác sĩ lạ.
“Bác sĩ Mộ cũng ở đây sao?” Một người bác sĩ trong đó chào hỏi, “Sớm như vậy đã tới kiểm tra phòng?”
Mộ Lí lãnh đạm hời hợt nói: “Hộ lý nói cô ta tối hôm qua phát bệnh, tôi tới xem xem.”
“Bác sĩ Mộ vất vả rồi.” Người nọ vỗ vỗ bả vai Mộ Lí.
Mộ Lí cau mày, hơi né người tránh tay của người kia, “Có chuyện gì không?”
“À, là như này. Trước đây bởi vì bác sĩ Nghiêm có chút bất cập, cho nên để cho anh tạm thời thay thế ứng phó chút. Nhưng giờ viện trưởng cân nhắc anh mới tới bệnh viện, đối với bệnh viện không quen thuộc lắm. Chúng tôi bên này cũng mới thuyên chuyển nhân viên, cho nên muốn điều anh đến tầng bốn.”
Mộ Lí càng cau mày hơn, “Tôi không cảm thấy tùy tiện thuyên chuyển công tác là tốt. Tôi đã hiểu biết toàn diện đối với bệnh tình của bọn họ.”
Người nọ cười hai tiếng, “Bác sĩ Mộ, chúng tôi đều là nghe bên trên để sắp xếp, anh cũng đừng làm khó dễ tôi.”
“Tôi đi nói chuyện với viện trưởng.” Mộ Lí nhìn bọn họ một cái, “Nhưng trước khi làm ở đây, các anh tốt nhất đừng động vào bệnh nhân của tôi.”
Hai bác sĩ sắc mặt lập tức khó coi, “Bác sĩ Mộ anh…”
Mộ Lí đẩy bọn họ ra ngoài, hắn quay đầu nhìn Thời Sênh một cái, sau đó đóng cửa lại.
Thời Sênh thấy bọn họ ở bên ngoài nói rất lâu, sau đó hai bác sĩ kia tức giận rời đi. Mộ Lí lại đứng một lúc rồi vào phòng bệnh.
“Không muốn bị bọn họ để mắt tới, thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, hiểu chưa hả?”
Thời Sênh: “…” Sợ cái đám thiểu năng bọn họ chắc!
Hoàng Hà chảy về hướng Đông, sao trên trời tụ về Bắc Đẩu, không làm việc sao thành thần!
Mộ Lí vừa đi, Đặng Quân liền tiến vào, xách một bình nước, dáng điệu muốn nói lại thôi. Cuối cùng ngại vì có camera, hắn một chữ cũng chưa nói, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thời Sênh nhìn về phía camera, tên biếи ŧɦái Mộ Lí kia sao lại không sợ camera nhỉ?
Lẽ nào vì hắn có cài người trong phòng giám sát?
Có hậu đài thì tốt rồi.
Cuối cùng Mộ Lí vẫn là bác sĩ chủ trị của Thời Sênh, nhưng Mộ Lí liên tiếp nhiều ngày đều là một bộ dạng âm trầm người lạ chớ vào, người quen chớ quấy rầy, hoàn toàn bất đồng với hình tượng trước kia, những người khác ở bệnh viện đều có chút sợ hắn.
“An Khởi, bác sĩ Mộ nói cô có thể đi xuống dưới hoạt động.”
Thời Sênh đang trên ban công nhìn bệnh nhân thần kinh phía dưới làm loạn, Đặng Quân đột nhiên chạy tới.
Thời Sênh nhìn về phía sau, Mộ Lí đứng ở cách đó không xa, hắn nhìn cô bên này. Cách quá xa, Thời Sênh không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Sau khi Thời Sênh nhìn qua ba giây, Mộ Lí liền xoay người đi.
Tên biếи ŧɦái kỳ quái lập dị này…
Trong vườn hoa không ít người, Thời Sênh chắp tay sau lưng đi ở giữa đường nhỏ, tiến hành tự quang hợp.
Ngay tại lúc cô rẽ ngoặt, một người phụ nữ đột nhiên từ bụi hoa bên cạnh nhảy ra, ôm Thời Sênh, “Anh đừng đi, em sai rồi, em sẽ không lộn xộn nữa, anh đừng rời xa em, không có anh em không sống nổi…”
Động tác của người phụ nữ quá nhanh, lại không có hiện ra sát ý gì, Thời Sênh không kịp thời phòng bị, bị ôm đến lơ ngơ.
Thời Sênh thử gạt gạt cô ta ra, nhưng người phụ nữ ôm quá chặt, khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Vậy cô đi chết đi.”
Người phụ nữ ôm càng chặt hơn, “Bảo bối em sai rồi, anh đừng tức giận. Anh muốn em làm cái gì cũng đều được, đừng rời xa em.”
“Được, cô đi chết trước đi.”
“Làm vậy anh sẽ không rời xa em chứ?” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh kéo khóe miệng, nắm cổ tay cô ta, đang định dùng sức, bên cạnh đột nhiên chen vào một cái tay, dễ dàng xách người phụ nữ ra.
Mộ Lí thân hình cao gầy, cũng không phải là cường tráng, nhìn xa còn có mấy phần nhỏ bé, nhưng hắn lại dễ dàng xách người phụ nữ ra như vậy.
“Anh làm gì hả? Người xấu, buông tôi ra, tôi muốn bảo bối nhà tôi.” Người phụ nữ không ngừng giãy giụa, muốn đánh nhau với Mộ Lí. Mộ Lí đẩy cô ta một cái, hộ lý đi theo phía sau hắn lập tức giữ lấy người phụ nữ.
Mộ Lí cau mày dặn dò, “Dẫn về phòng bệnh đi.”
“Đừng mà!” Người phụ nữ hét lớn một tiếng, bắt đầu khóc nháo, “Bảo bối, bảo bối của em… anh đừng rời xa em mà… hu hu hu. Các anh buông tôi ra, tôi muốn bảo bối nhà tôi.”
“Cô có nghe thấy âm thanh gì không?” Đối phương vừa tiến vào liền hỏi.
Thời Sênh ngồi ở trên giường, “Trẫm nghe thấy thanh âm gì? Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Hơn nửa đêm tự tiện xông vào tẩm cung của Trẫm, muốn tạo phản có phải không!”
Cô đột nhiên từ trên giường nhảy lên, xách gối quất về phía người kia.
Ai bảo chúng mày kêu người diệt khẩu ông đây.
Những người này cho dù không phải người đứng đầu, cũng tuyệt đối là các loại côn đồ.
Thời Sênh đánh hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.
Những người bên cạnh thấy người nọ bị đánh, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
“Được lắm, các ngươi đây là muốn tập thể tạo phản sao? Trẫm hôm nay thế nào cũng phải đánh chết các ngươi!” Thời Sênh đứng ở trên giường, một đám người đứng ở dưới giường. Người vừa bị đánh kia đầu óc lơ mơ, một bệnh nhân không ngờ lại có khí lực lớn như vậy.
“An Khởi phát bệnh rồi, các người mau ra ngoài đi.” Đặng Quân đứng ở bên ngoài, quát đám người kia.
Những người này thường xuyên giao thiệp với bệnh nhân, biết lúc phát bệnh không được chọc vào, hơn nữa bọn họ còn có chuyện phải làm, vội vàng đi ra ngoài.
Thời Sênh nhảy xuống làm bộ muốn đuổi theo.
“Đóng cửa, mau đóng cửa.”
Đặng Quân vội vàng đóng cửa lại, quan sát qua cửa sổ. Hắn thấy nữ sinh bên trong đứng ở giữa phòng, mặt không biểu cảm nhìn hắn bên này…
Đặng Quân đột nhiên giật mình, cô không có phát bệnh.
…
Cả bệnh viện ồn ào đến quá nửa đêm, Thời Sênh dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc mông lung phía dưới, người ra ra vào vào rất nhiều.
Mặc dù đều mặc áo khoác dài màu trắng và đồ hộ lý, nhưng những người này trước đây cô chưa từng nhìn thấy. Những vóc dáng kia cũng không giống người làm nghề này, ngược lại có chút giống như lũ ma cô.
Cho đến trời sáng, đám người này mới rời đi.
Trời mới vừa sáng, Mộ Lí liền mang theo người tới, thấy Thời Sênh hoàn hảo không tổn hại gì sắc mặt đen lại càng thêm đen.
Thời Sênh cũng không hiểu nổi hắn đây là ý gì.
Tiếc vì cô không bị bắt sao?
Mộ Lí đẩy gọng kính, tất cả ưu tư trong nháy mắt thu lại, giọng lạnh lùng, “Nghe nói tối hôm qua cô lại phát bệnh?”
“Tôi không phát bệnh thì sao còn là bệnh nhân tâm thần được?” Thời Sênh đảo mắt.
Mộ Lí quay đầu nói với đám người phía sau, “Mấy người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy.”
Bác sĩ chủ trị một mình nói chuyện với bệnh nhân cũng không phải lạ, những người khác không có bất kỳ dị nghị nào liền lui ra ngoài.
Thời Sênh nhướng mày nhìn Mộ Lí, “Làm gì, muốn diệt khẩu à?”
Mộ Lí mấy bước ép tới gần Thời Sênh, “Tôi không phải đã cảnh cáo cô, không được phép đến tầng tám sao? Tại sao không nghe?”
“Tôi tại sao phải nghe anh?”
Giọng nói Mộ Lí như đóng băng, “Cô là bệnh nhân của tôi, bảo đảm an toàn của cô là trách nhiệm của tôi.
“Tôi tự tìm chỗ chết, không liên quan đến anh.” Cho nên biếи ŧɦái mau cút đi!
Trông ngươi như kiểu muốn giải phẫu ông ngay lập tức ấy!
Mộ Lí cười lạnh một tiếng, “Người phụ trách bây giờ của cô là tôi, từ đầu đến chân đều có liên quan tới tôi.”
Thời Sênh lặng lẽ, cô lại cảm thấy được khí tiết cầm thú đập vào mặt mình.
Mộ Lí thu lại ưu tư trên mặt, đôi mắt sau mắt kính nhìn chằm chằm cô, “An Khởi, ngoan ngoãn chút đi.”
Ngoan cái ông nội nhà mi ấy!
“Cộc cộc…”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Mộ Lí sâu sắc nhìn Thời Sênh một cái, xoay người đi mở cửa, đứng ngoài cửa là hai bác sĩ lạ.
“Bác sĩ Mộ cũng ở đây sao?” Một người bác sĩ trong đó chào hỏi, “Sớm như vậy đã tới kiểm tra phòng?”
Mộ Lí lãnh đạm hời hợt nói: “Hộ lý nói cô ta tối hôm qua phát bệnh, tôi tới xem xem.”
“Bác sĩ Mộ vất vả rồi.” Người nọ vỗ vỗ bả vai Mộ Lí.
Mộ Lí cau mày, hơi né người tránh tay của người kia, “Có chuyện gì không?”
“À, là như này. Trước đây bởi vì bác sĩ Nghiêm có chút bất cập, cho nên để cho anh tạm thời thay thế ứng phó chút. Nhưng giờ viện trưởng cân nhắc anh mới tới bệnh viện, đối với bệnh viện không quen thuộc lắm. Chúng tôi bên này cũng mới thuyên chuyển nhân viên, cho nên muốn điều anh đến tầng bốn.”
Mộ Lí càng cau mày hơn, “Tôi không cảm thấy tùy tiện thuyên chuyển công tác là tốt. Tôi đã hiểu biết toàn diện đối với bệnh tình của bọn họ.”
Người nọ cười hai tiếng, “Bác sĩ Mộ, chúng tôi đều là nghe bên trên để sắp xếp, anh cũng đừng làm khó dễ tôi.”
“Tôi đi nói chuyện với viện trưởng.” Mộ Lí nhìn bọn họ một cái, “Nhưng trước khi làm ở đây, các anh tốt nhất đừng động vào bệnh nhân của tôi.”
Hai bác sĩ sắc mặt lập tức khó coi, “Bác sĩ Mộ anh…”
Mộ Lí đẩy bọn họ ra ngoài, hắn quay đầu nhìn Thời Sênh một cái, sau đó đóng cửa lại.
Thời Sênh thấy bọn họ ở bên ngoài nói rất lâu, sau đó hai bác sĩ kia tức giận rời đi. Mộ Lí lại đứng một lúc rồi vào phòng bệnh.
“Không muốn bị bọn họ để mắt tới, thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, hiểu chưa hả?”
Thời Sênh: “…” Sợ cái đám thiểu năng bọn họ chắc!
Hoàng Hà chảy về hướng Đông, sao trên trời tụ về Bắc Đẩu, không làm việc sao thành thần!
Mộ Lí vừa đi, Đặng Quân liền tiến vào, xách một bình nước, dáng điệu muốn nói lại thôi. Cuối cùng ngại vì có camera, hắn một chữ cũng chưa nói, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thời Sênh nhìn về phía camera, tên biếи ŧɦái Mộ Lí kia sao lại không sợ camera nhỉ?
Lẽ nào vì hắn có cài người trong phòng giám sát?
Có hậu đài thì tốt rồi.
Cuối cùng Mộ Lí vẫn là bác sĩ chủ trị của Thời Sênh, nhưng Mộ Lí liên tiếp nhiều ngày đều là một bộ dạng âm trầm người lạ chớ vào, người quen chớ quấy rầy, hoàn toàn bất đồng với hình tượng trước kia, những người khác ở bệnh viện đều có chút sợ hắn.
“An Khởi, bác sĩ Mộ nói cô có thể đi xuống dưới hoạt động.”
Thời Sênh đang trên ban công nhìn bệnh nhân thần kinh phía dưới làm loạn, Đặng Quân đột nhiên chạy tới.
Thời Sênh nhìn về phía sau, Mộ Lí đứng ở cách đó không xa, hắn nhìn cô bên này. Cách quá xa, Thời Sênh không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Sau khi Thời Sênh nhìn qua ba giây, Mộ Lí liền xoay người đi.
Tên biếи ŧɦái kỳ quái lập dị này…
Trong vườn hoa không ít người, Thời Sênh chắp tay sau lưng đi ở giữa đường nhỏ, tiến hành tự quang hợp.
Ngay tại lúc cô rẽ ngoặt, một người phụ nữ đột nhiên từ bụi hoa bên cạnh nhảy ra, ôm Thời Sênh, “Anh đừng đi, em sai rồi, em sẽ không lộn xộn nữa, anh đừng rời xa em, không có anh em không sống nổi…”
Động tác của người phụ nữ quá nhanh, lại không có hiện ra sát ý gì, Thời Sênh không kịp thời phòng bị, bị ôm đến lơ ngơ.
Thời Sênh thử gạt gạt cô ta ra, nhưng người phụ nữ ôm quá chặt, khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Vậy cô đi chết đi.”
Người phụ nữ ôm càng chặt hơn, “Bảo bối em sai rồi, anh đừng tức giận. Anh muốn em làm cái gì cũng đều được, đừng rời xa em.”
“Được, cô đi chết trước đi.”
“Làm vậy anh sẽ không rời xa em chứ?” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh kéo khóe miệng, nắm cổ tay cô ta, đang định dùng sức, bên cạnh đột nhiên chen vào một cái tay, dễ dàng xách người phụ nữ ra.
Mộ Lí thân hình cao gầy, cũng không phải là cường tráng, nhìn xa còn có mấy phần nhỏ bé, nhưng hắn lại dễ dàng xách người phụ nữ ra như vậy.
“Anh làm gì hả? Người xấu, buông tôi ra, tôi muốn bảo bối nhà tôi.” Người phụ nữ không ngừng giãy giụa, muốn đánh nhau với Mộ Lí. Mộ Lí đẩy cô ta một cái, hộ lý đi theo phía sau hắn lập tức giữ lấy người phụ nữ.
Mộ Lí cau mày dặn dò, “Dẫn về phòng bệnh đi.”
“Đừng mà!” Người phụ nữ hét lớn một tiếng, bắt đầu khóc nháo, “Bảo bối, bảo bối của em… anh đừng rời xa em mà… hu hu hu. Các anh buông tôi ra, tôi muốn bảo bối nhà tôi.”
/2038
|