Chất lỏng màu đen chảy tràn trên cổ, Hiểu Đình cảm thấy khó thở như có ai đang siết chặt lấy cổ mình vậy.
“Cứu… Cứu tôi…” Trong đáy mắt Hiểu Đình lộ ra vẻ hoảng sợ, “Cứu, cứu tôi…”
“Hiểu Đình, sao lại thế này, đây là thứ gì vậy… Hiểu Đình…” Nam sinh mặc đồ ngụy trang không để ý tới thương thế trên người mình, kéo cô ta ra khỏi xác con khỉ.
Trên cổ Hiểu Đình bị một vòng chất lỏng màu đen thít chặt, chúng đang lan dần lên mặt cô ta.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang không biết phải làm gì, càng không dám sờ vào thứ kia, hai mắt đỏ bừng gọi tên cô ta, “Hiểu Đình.”
Hiểu Đình giữ lấy tay hắn, gian nan nói mấy từ: “Cứu, cứu tôi…”
“Ôn Bắc, đây là cái gì?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đang ngắm nghía cái mặt vòng cổ, nghe thấy có người gọi tên mình thì nhìn về phía đó, bĩu môi: “Tôi làm sao mà biết được.”
“Không phải cô là dân trộm mộ chuyên nghiệp sao? Những thứ này đều có trong mộ, sao cô lại không biết chứ?” Nam sinh quát Thời Sênh.
Thời Sênh cất cái mặt vòng cổ đi, xách kiếm tới gần, từ trên cao nhìn xuống Hiểu Đình.
Chất lỏng màu đen đã lan tới miệng cô ta, từng chút một chui vào trong đó.
Cổ họng Hiểu Đình phát ra thanh âm ư ư, thân thể không ngừng vặn vẹo.
“Hiểu Đình…” Nam sinh mặc đồ ngụy trang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể tiếp tục quát Thời Sênh: “Ôn Bắc, cô nhanh lên. Chuyện gì đang xảy ra thế? Cô mau cứu Hiểu Đình đi.”
“A?” Thời Sênh như hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn Hiểu Đình một cái, khoát tay, “À, không cứu đâu, chuẩn bị hậu sự đi.”
“Ôn Bắc!”
“Quát cái gì mà quát? Anh có quát lớn hơn nữa thì tôi cũng không cứu cô ta được.” Thời Sênh trừng mắt quát lại, “Tôi là dân trộm mộ, không phải bác sĩ.”
“Cứu tôi… Cứu…” Chất lỏng màu đen đã chảy đầy vào miệng Hiểu Đình, một ít chất lỏng đó lại tách ra chui vào mũi và tai cô ta.
“Cô biết đây là gì đúng không? Cô biết cách ngăn chúng lại đúng không? Ôn Bắc, cô mau cứu Hiểu Đình đi. Vừa rồi là tôi sai, tôi xin lỗi cô, cầu xin cô hãy cứu lấy Hiểu Đình.”
Nam sinh mặc đồ ngụy trang đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thời Sênh, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thời Sênh quả thực không biết đây là gì, trong trí nhớ của Ôn Bắc không có thứ này.
Cứu thế nào chứ?
Hơn nữa, cô không quen họ, tại sao phải cứu?
“A a a, mau tránh ra!”
Xa xa đột nhiên có người lao tới, Thời Sênh nâng kiếm chém theo bản năng, thân mình người kia hạ thấp xuống một cách quỷ dị, tàn ảnh chớp lên, người đã lập tức xuất hiện bên cạnh Hiểu Đình.
Thời Sênh nhìn thiết kiếm một cách khó hiểu.
Ngươi sao thế hả?
Thiết kiếm: “…” Đâu liên quan gì tới tôi? Là tốc độ của chủ nhân người quá chậm đấy chứ.
Sao hắn lại có thể nhanh như thế?
Ở thế giới này lấy đâu ra thuấn di? Loại điều kiện này không phù hợp với cốt truyện.
“Thiếu gia!” A Ngộ đuổi tới từ đằng sau, thấy Thời Sênh đang giơ kiếm thì đứng khựng lại.
Sao lại là cô ấy?
“Anh là ai?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này với ánh mắt đầy đề phòng.
Tô Niệm Chi nhanh chóng đánh giá tình trạng của Hiểu Đình, không hề quay đầu lại, chỉ hỏi: “A Ngộ, túi của tôi đâu?”
A Ngộ cắn răng đáp: “Thiếu gia! Túi rơi mất rồi!”
Có một thiếu gia như thế này, hắn thật sự là xui xẻo tám kiếp.
“Cái gì?” Thanh âm của Tô Niệm Chi cao vút lên, “Ai cho cậu đánh mất túi của tôi hả?”
“Thiếu gia… Túi là ngài đánh mất mà, ngài quên rồi sao?”
“Tôi đánh mất cậu không biết tìm về à? Tôi không có túi thì biết làm gì chứ?” Tô Niệm Chi bắt đầu tức giận, “Cậu mau đi tìm túi của tôi về đây!”
“Thiếu gia, ngài có thể bình tĩnh lại một chút không?” Ai biết túi rơi ở đâu mà tìm chứ?
Tô Niệm Chi như phát điên lên, “Không có túi tôi không bình tĩnh được!”
“Có phải hắn bị bệnh không?” Thời Sênh thình lình bổ một câu.
Mặt A Ngộ rất nghiêm túc: “Thiếu gia tính tình có chút quái đản thôi, không có bệnh.”
“A Ngộ!” Tô Niệm Chi vẫn đang điên cuồng gào thét, “Túi của tôi, tôi muốn túi của tôi, ngay lập tức!”
A Ngộ bình tĩnh nhìn Thời Sênh: “Giờ tôi có thể đánh thiếu gia ngất đi không?”
Thời Sênh gác thiết kiếm lên vai, cố tình hất đầu ý bảo hắn đi qua!
A Ngộ đi vài bước tới trước mặt Tô Niệm Chi, trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hắn nâng tay lên, không gian nhất thời an tĩnh lại.
A Ngộ để Tô Niệm Chi ngồi dựa vào bên cạnh, rời xa đám người nữ chính, hình thành thế chân vạc.
“Cứu…” Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Hiểu Đình phá vỡ không khí quỷ dị.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang bừng tỉnh, nhìn về phía A Ngộ: “Anh ta… Không phải anh ta có thể cứu Hiểu Đình sao?”
A Ngộ suy nghĩ rồi đáp, “Có lẽ được.”
Đôi mắt của nam sinh kia sáng lên, “Vậy anh để anh ta cứu Hiểu Đình đi, tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, chỉ cần các anh cứu được Hiểu Đình.”
A Ngộ lắc đầu, “Thiếu gia cần nghỉ ngơi.”
Nam sinh mặc đồ ngụy trang bị câu trả lời của A Ngộ làm cho đứng hình, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, “Đây là một mạng người, sao các người có thể ngồi nhìn Hiểu Đình gặp chuyện không may được?”
A Ngộ dời mắt đi chỗ khác, “Tôi không nhìn.”
“Ha ha ha ha!” Cô bắt đầu thích anh chàng ngay thẳng này rồi đấy!
“Ôn Bắc!” Nam sinh mặc đồ ngụy trang trừng mắt dữ tợn với Thời Sênh, cô đã không giúp thì thôi, còn cười vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc người này có chút tình người nào không thế?
Thời Sênh nhún vai, thu lại vẻ cười cợt trên mặt.
Thời Sênh và A Ngộ đều thờ ơ, nam sinh mặc đồ ngụy trang chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng rót hết vào thân thể Hiểu Đình.
Hắn cũng muốn lấy tay kéo mấy thứ đó ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Cũng như lúc Hiểu Đình nhìn thấy cái xác của Háo Tử.
Sau khi chất lỏng kia tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình, cô ta lập tức dừng giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn cũng trở lại bình thường, chỉ có hô hấp càng ngày càng yếu.
Cuối cùng hoàn toàn mất đi sự sống.
Cô ta đã chết.
“Tốt nhất các người hãy làm cho cô ta mất năng lực hành động đi.” A Ngộ đột nhiên nói.
“Anh có ý gì? Cô ấy đã chết rồi, anh còn không buông tha cho cô ấy được sao?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nổi giận.
A Ngộ vẫn ngay thẳng trước sau như một, “Tôi chỉ nhắc nhở các cậu.”
Thời Sênh nhớ tới thi thể của Háo Tử trước đó, hắn ta đột nhiên ngã xuống rồi lại vươn tay túm được chân cô.
Chính là thứ này giở trò sao?
Nam sinh mặc đồ ngụy trang cũng không nghe ra ý trong lời nói của A Ngộ, còn kéo Hiểu Đình tới một nơi sạch sẽ.
Diệp Dao cúi đầu che đi biểu tình trên mặt. Nhưng nhìn từ biểu hiện thờ ơ của cô ta với Hiểu Đình vừa rồi thì có thể thấy cô ta vẫn đang oán hận Hiểu Đình.
Dù sao chính Hiểu Đình đã lấy cái mặt vòng cổ kia của cô ta đưa cho Thời Sênh.
Đây chính là biểu hiện ban đầu của việc nữ chính sụp đổ, chẳng có gì kỳ quái cả.
Thời Sênh dịch ra một chỗ xa, chỉ cần xác chết vùng dậy cô sẽ lập tức bỏ chạy.
A Ngộ thấy động tác của cô thì cũng dịch về phía sau.
Khoảng cách của hai người đã gần nhau thêm không ít.
Thời Sênh nhìn Tô Niệm Chi rồi tán gẫu với anh chàng ngay thẳng, “Anh ta có dị năng à?”
[…] Cái này mà gọi là tán gẫu à? Vừa mở miệng đã tò mò tới sự riêng tư của người ta. Người ta trả lời mới lạ đó.
“Không, thiếu gia chỉ học qua nhẫn thuật* thôi.” Anh chàng ngay thẳng trả lời rất thành thật.
*Nhẫn thuật: Ngôn ngữ của Ninja. Ninjutsu hay Nhẫn thuật là bất kỳ kỹ thuật nào mà sử dụng chakra và cho phép người dùng thực hiện hành động mà một người bình thường không có khả năng làm.
[…] Bản Hệ thống xin phép được log out.
“Cứu… Cứu tôi…” Trong đáy mắt Hiểu Đình lộ ra vẻ hoảng sợ, “Cứu, cứu tôi…”
“Hiểu Đình, sao lại thế này, đây là thứ gì vậy… Hiểu Đình…” Nam sinh mặc đồ ngụy trang không để ý tới thương thế trên người mình, kéo cô ta ra khỏi xác con khỉ.
Trên cổ Hiểu Đình bị một vòng chất lỏng màu đen thít chặt, chúng đang lan dần lên mặt cô ta.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang không biết phải làm gì, càng không dám sờ vào thứ kia, hai mắt đỏ bừng gọi tên cô ta, “Hiểu Đình.”
Hiểu Đình giữ lấy tay hắn, gian nan nói mấy từ: “Cứu, cứu tôi…”
“Ôn Bắc, đây là cái gì?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đang ngắm nghía cái mặt vòng cổ, nghe thấy có người gọi tên mình thì nhìn về phía đó, bĩu môi: “Tôi làm sao mà biết được.”
“Không phải cô là dân trộm mộ chuyên nghiệp sao? Những thứ này đều có trong mộ, sao cô lại không biết chứ?” Nam sinh quát Thời Sênh.
Thời Sênh cất cái mặt vòng cổ đi, xách kiếm tới gần, từ trên cao nhìn xuống Hiểu Đình.
Chất lỏng màu đen đã lan tới miệng cô ta, từng chút một chui vào trong đó.
Cổ họng Hiểu Đình phát ra thanh âm ư ư, thân thể không ngừng vặn vẹo.
“Hiểu Đình…” Nam sinh mặc đồ ngụy trang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể tiếp tục quát Thời Sênh: “Ôn Bắc, cô nhanh lên. Chuyện gì đang xảy ra thế? Cô mau cứu Hiểu Đình đi.”
“A?” Thời Sênh như hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn Hiểu Đình một cái, khoát tay, “À, không cứu đâu, chuẩn bị hậu sự đi.”
“Ôn Bắc!”
“Quát cái gì mà quát? Anh có quát lớn hơn nữa thì tôi cũng không cứu cô ta được.” Thời Sênh trừng mắt quát lại, “Tôi là dân trộm mộ, không phải bác sĩ.”
“Cứu tôi… Cứu…” Chất lỏng màu đen đã chảy đầy vào miệng Hiểu Đình, một ít chất lỏng đó lại tách ra chui vào mũi và tai cô ta.
“Cô biết đây là gì đúng không? Cô biết cách ngăn chúng lại đúng không? Ôn Bắc, cô mau cứu Hiểu Đình đi. Vừa rồi là tôi sai, tôi xin lỗi cô, cầu xin cô hãy cứu lấy Hiểu Đình.”
Nam sinh mặc đồ ngụy trang đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thời Sênh, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thời Sênh quả thực không biết đây là gì, trong trí nhớ của Ôn Bắc không có thứ này.
Cứu thế nào chứ?
Hơn nữa, cô không quen họ, tại sao phải cứu?
“A a a, mau tránh ra!”
Xa xa đột nhiên có người lao tới, Thời Sênh nâng kiếm chém theo bản năng, thân mình người kia hạ thấp xuống một cách quỷ dị, tàn ảnh chớp lên, người đã lập tức xuất hiện bên cạnh Hiểu Đình.
Thời Sênh nhìn thiết kiếm một cách khó hiểu.
Ngươi sao thế hả?
Thiết kiếm: “…” Đâu liên quan gì tới tôi? Là tốc độ của chủ nhân người quá chậm đấy chứ.
Sao hắn lại có thể nhanh như thế?
Ở thế giới này lấy đâu ra thuấn di? Loại điều kiện này không phù hợp với cốt truyện.
“Thiếu gia!” A Ngộ đuổi tới từ đằng sau, thấy Thời Sênh đang giơ kiếm thì đứng khựng lại.
Sao lại là cô ấy?
“Anh là ai?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này với ánh mắt đầy đề phòng.
Tô Niệm Chi nhanh chóng đánh giá tình trạng của Hiểu Đình, không hề quay đầu lại, chỉ hỏi: “A Ngộ, túi của tôi đâu?”
A Ngộ cắn răng đáp: “Thiếu gia! Túi rơi mất rồi!”
Có một thiếu gia như thế này, hắn thật sự là xui xẻo tám kiếp.
“Cái gì?” Thanh âm của Tô Niệm Chi cao vút lên, “Ai cho cậu đánh mất túi của tôi hả?”
“Thiếu gia… Túi là ngài đánh mất mà, ngài quên rồi sao?”
“Tôi đánh mất cậu không biết tìm về à? Tôi không có túi thì biết làm gì chứ?” Tô Niệm Chi bắt đầu tức giận, “Cậu mau đi tìm túi của tôi về đây!”
“Thiếu gia, ngài có thể bình tĩnh lại một chút không?” Ai biết túi rơi ở đâu mà tìm chứ?
Tô Niệm Chi như phát điên lên, “Không có túi tôi không bình tĩnh được!”
“Có phải hắn bị bệnh không?” Thời Sênh thình lình bổ một câu.
Mặt A Ngộ rất nghiêm túc: “Thiếu gia tính tình có chút quái đản thôi, không có bệnh.”
“A Ngộ!” Tô Niệm Chi vẫn đang điên cuồng gào thét, “Túi của tôi, tôi muốn túi của tôi, ngay lập tức!”
A Ngộ bình tĩnh nhìn Thời Sênh: “Giờ tôi có thể đánh thiếu gia ngất đi không?”
Thời Sênh gác thiết kiếm lên vai, cố tình hất đầu ý bảo hắn đi qua!
A Ngộ đi vài bước tới trước mặt Tô Niệm Chi, trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hắn nâng tay lên, không gian nhất thời an tĩnh lại.
A Ngộ để Tô Niệm Chi ngồi dựa vào bên cạnh, rời xa đám người nữ chính, hình thành thế chân vạc.
“Cứu…” Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Hiểu Đình phá vỡ không khí quỷ dị.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang bừng tỉnh, nhìn về phía A Ngộ: “Anh ta… Không phải anh ta có thể cứu Hiểu Đình sao?”
A Ngộ suy nghĩ rồi đáp, “Có lẽ được.”
Đôi mắt của nam sinh kia sáng lên, “Vậy anh để anh ta cứu Hiểu Đình đi, tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, chỉ cần các anh cứu được Hiểu Đình.”
A Ngộ lắc đầu, “Thiếu gia cần nghỉ ngơi.”
Nam sinh mặc đồ ngụy trang bị câu trả lời của A Ngộ làm cho đứng hình, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, “Đây là một mạng người, sao các người có thể ngồi nhìn Hiểu Đình gặp chuyện không may được?”
A Ngộ dời mắt đi chỗ khác, “Tôi không nhìn.”
“Ha ha ha ha!” Cô bắt đầu thích anh chàng ngay thẳng này rồi đấy!
“Ôn Bắc!” Nam sinh mặc đồ ngụy trang trừng mắt dữ tợn với Thời Sênh, cô đã không giúp thì thôi, còn cười vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc người này có chút tình người nào không thế?
Thời Sênh nhún vai, thu lại vẻ cười cợt trên mặt.
Thời Sênh và A Ngộ đều thờ ơ, nam sinh mặc đồ ngụy trang chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng rót hết vào thân thể Hiểu Đình.
Hắn cũng muốn lấy tay kéo mấy thứ đó ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Cũng như lúc Hiểu Đình nhìn thấy cái xác của Háo Tử.
Sau khi chất lỏng kia tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình, cô ta lập tức dừng giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn cũng trở lại bình thường, chỉ có hô hấp càng ngày càng yếu.
Cuối cùng hoàn toàn mất đi sự sống.
Cô ta đã chết.
“Tốt nhất các người hãy làm cho cô ta mất năng lực hành động đi.” A Ngộ đột nhiên nói.
“Anh có ý gì? Cô ấy đã chết rồi, anh còn không buông tha cho cô ấy được sao?” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nổi giận.
A Ngộ vẫn ngay thẳng trước sau như một, “Tôi chỉ nhắc nhở các cậu.”
Thời Sênh nhớ tới thi thể của Háo Tử trước đó, hắn ta đột nhiên ngã xuống rồi lại vươn tay túm được chân cô.
Chính là thứ này giở trò sao?
Nam sinh mặc đồ ngụy trang cũng không nghe ra ý trong lời nói của A Ngộ, còn kéo Hiểu Đình tới một nơi sạch sẽ.
Diệp Dao cúi đầu che đi biểu tình trên mặt. Nhưng nhìn từ biểu hiện thờ ơ của cô ta với Hiểu Đình vừa rồi thì có thể thấy cô ta vẫn đang oán hận Hiểu Đình.
Dù sao chính Hiểu Đình đã lấy cái mặt vòng cổ kia của cô ta đưa cho Thời Sênh.
Đây chính là biểu hiện ban đầu của việc nữ chính sụp đổ, chẳng có gì kỳ quái cả.
Thời Sênh dịch ra một chỗ xa, chỉ cần xác chết vùng dậy cô sẽ lập tức bỏ chạy.
A Ngộ thấy động tác của cô thì cũng dịch về phía sau.
Khoảng cách của hai người đã gần nhau thêm không ít.
Thời Sênh nhìn Tô Niệm Chi rồi tán gẫu với anh chàng ngay thẳng, “Anh ta có dị năng à?”
[…] Cái này mà gọi là tán gẫu à? Vừa mở miệng đã tò mò tới sự riêng tư của người ta. Người ta trả lời mới lạ đó.
“Không, thiếu gia chỉ học qua nhẫn thuật* thôi.” Anh chàng ngay thẳng trả lời rất thành thật.
*Nhẫn thuật: Ngôn ngữ của Ninja. Ninjutsu hay Nhẫn thuật là bất kỳ kỹ thuật nào mà sử dụng chakra và cho phép người dùng thực hiện hành động mà một người bình thường không có khả năng làm.
[…] Bản Hệ thống xin phép được log out.
/2038
|