Chương 115 Gien di truyền trong nhà
Editor: Nguyễn
Hai dáng người một thấp một cao ở trong mắt Hàn Thừa Nghị, anh cảm thấy như bị người ta tát hai cái tát, trên mặt nóng rát đau đớn! Tiểu nha đầu lại lừa anh! Chẳng những nói dối anh là ở nhà ngủ, lại còn hẹn hò với trai trẻ.”
“Ha!”
Hàn Thừa Nghị bóp trán, cảm giác ngực co rút đau đớn, đầu ngón tay cũng đau. Tiểu nha đầu đúng là con sói nhỏ! Dù anh móc tim móc phổi đối tốt với cô, cô cũng không ngoan ngoãn như vậy? Chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ khó đối phó như cô cả.
“Tam thiếu……”
“Đi theo, cách xa một chút, đừng bị cô ấy phát hiện.”
“Dạ.”
Tuy rằng trong lòng không thoải mái, Hàn Thừa Nghị vẫn luyến tiếc từ bỏ, dặn dò tài xế lặng lẽ đuổi theo.
Trong lòng Hàn Thừa Nghị cầu nguyện, có lẽ, tiểu nha đầu không phải hẹn hò với nam sinh, có lẽ cô ấy cũng hẹn rất bạn học khác nữa…… Ở độ tuổi này, không phải bọn họ thích tụ tập nhiều người sao?
Nhưng mà, ông trời không nghe thấy cầu nguyện của Hàn Thừa Nghị.
Nhạc Tuyết Vi cùng Biên Khắc dừng ở cửa một nhà hàng không lớn, Biên Khắc mở cửa cho Nhạc Tuyết Vi, che chở cô cùng đi vào.
“Ngươi ở đây chờ ta.”
Hàn Thừa Nghị thiếu kiên nhẫn, mở cửa xuống xe, đi theo vào nhà ăn, ngồi bên cạnh bàn của Nhạc Tuyết Vi và Biên Khắc.
“Tuyết Vi, bò bít tết cùng mì ống ở đây không tệ, cô muốn ăn gì?” Biên Khắc cầm thực đơn đề cử.
Nhạc Tuyết Vi nhìn thoáng qua, khó xử nói: “Phải chọn sao? Hai loại khác nhau không phải đều được sao? Lại không phải rất đắt…… Tôi ăn nhiều, ăn ít sẽ không đủ no.”
“Ặc……” Biên Khắc ý thức được mình nói sai, toát hết cả mồ hôi, “Thực xin lỗi, Tuyết Vi, tôi không để ý…… Tôi không biết, vậy gọi cả hai, có đủ không? Có muốn gọi thêm không?
Nhạc Tuyết Vi không khách khí gật đầu: “Muốn, tôi ăn cơm xong, còn muốn ăn kem ly.”
“Được được.” Biên Khắc không ngừng gật đầu, sợ lại nói sai.
Hàn Thừa Nghị dựa lưng, cười lạnh một trận. Đối thoại ấu trĩ như vậy, tiểu nha đầu không thích hợp với tiểu tử kia, căn bản sẽ không chăm sóc cô! Ngay cả cơm cũng tiếc rẻ không mua cho Tiểu Tuyết.
Trong lúc chờ đồ ăn, Biên Khắc đánh giá Nhạc Tuyết Vi, cười nói: “Tuyết Vi, cô không giống những người con gái tôi quen…… Ngay cả chị tôi, ăn cơm trước nay đều chỉ ăn một ít, nói là ăn nhiều thịt thì dáng người sẽ khó nhìn.”
Nhạc Tuyết Vi gật đầu: “Đúng vậy, không sai! Ta cũng là con gái, tôi cũng sợ. Nhưng tôi không thể không ăn cơm, tôi có bệnh, không thể đói, lúc đói sẽ tuột huyết áp, sau đó cả người đều khó chịu.”
“Thì ra là vậy!” Biên Khắc như suy tư gì đó, gật đầu, “Đây không coi là bệnh, tôi có đọc qua, đây là di truyền trong nhà, nhà cô cũng có người bị như thế chứ?”
“A?” Nhạc Tuyết Vi mờ mịt ngẩng đầu, “Di truyền trong nhà? Không có đâu? Trong nhà chỉ có tôi bị, ba đời tổ tiên tôi không ai có tật xấu này.”
“Ặc?” Biên Khắc cảm thấy kỳ quái, “Không có khả năng, đây rõ ràng là di truyền trong nhà!”
Nhạc Tuyết Vi nhún vai: “Đúng rồi đúng rồi, tôi đột biến gien, có lẽ từ tôi sẽ truyền gien xấu cho đời sau.”
Phải không? Biên Khắc nghĩ lại, có lẽ vậy, thế giới bao la, không có gì là không thể
/281
|