"Bác gái, ông nội, hai người vẫn khỏe." Ngự Ngạo Thiên tao nhã hỏi thăm.
Khi ánh mắt mẹ Lạc nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, cơ thể không khỏi run lên, người đàn ông này... Thật là đáng sợ!
Trông qua trạc chừng 27, 28 tuổi, nhưng đôi mắt cậu ta sâu không thấy đáy, suy tính khó lường. May thay cậu ta không phải bạn trai của Dao Dao, bằng không... Chỉ sợ sau này mỗi ngày bà sẽ sống trong lo lắng, sợ hãi. “Chúng tôi, chúng tôi khỏe.”
"Ha ha, bác gái, nghe tin ông nội bị bệnh, nhưng bận quá không đến thăm được, vừa vặn hôm nay rãnh liền ghé qua."
"Ha ha, không cần khách sáo."
"A, sao lại nói vậy a, Dao Dao là bạn tốt của con, ông nội cô ấy bệnh giống như ông nội con bệnh. Vả lại, quen biết với Dao Dao cũng là một cái duyên." Mạc Tuyết Đồng nở nụ cười, chậm rãi ngồi ghế bên cạnh
"Ý cô là?"
"Lẽ nào Dao Dao chưa nói với bác sao? Thật ra cha của Dao Dao là ân nhân cứu mạng con!"
"Thiên Minh... Là ân nhân cứu mạng cô?" Mẹ Lạc thoáng qua tia nghi hoặc và đau lòng, bà không muốn nhắc lại cái chết bí ẩn của chồng, cũng không muốn đối mặt với sự thực, vì vậy Dao Dao rất hiếm khi hỏi về cái chết của cha.
"Đúng vậy, hỏa hoạn khu biệt thự mười bốn năm trước, nếu không nhờ bác trai cứu mạng, con đã sớm bị thiêu chết bên trong."
Khi Mạc Tuyết Đồng nhắc đến vụ hỏa hoạn mười bốn năm trước, vẻ mặt mẹ Lạc và ông nội trở nên vô cùng u ám!
"Nhớ lúc ấy bác trai đang làm thư ký phó thủ tướng, là người phó thủ tướng tin tưởng nhất, không ngờ bác trai sẽ liều mình cứu người như vậy. Nhưng đáng tiếc, nghe nói mười ba năm trước..."
"Khục, khục, khục." Mạc Tuyết Đồng chưa dứt câu, ông nội đã tuôn một tràng ho khan.
"Ba, ba có sao không?"
"Ba, ba có chút không thoải mái."
"Như vậy a." Mẹ Lạc miễn cưỡng khó xử: "Tiểu thư, cô xem sức khỏe ba tôi đột nhiên..."
"Tuyết Đồng, ông nội cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta về thôi." Ngự Ngạo Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
"Hừm, cũng được. Vậy bác gái mau mau chăm sóc ông nội đi, tụi con không quấy rầy, lần sau lại đến, tạm biệt." Mạc Tuyết Đồng khẽ mỉm cười.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tuyết Đồng lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng cố hữu: "Ngạo Thiên, người nhà họ Lạc rõ ràng không muốn tôi nói nữa, giờ tính sao?"
"Không sao, điều cơ bản đã xong! Lần sau chúng ta sẽ quay lại."
"Nếu lão già kia vẫn không phối hợp thì sao?"
"Hả?" Khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nhếch lên vệt cười âm lãnh, ánh mắt thâm thúy léo sáng: "Mềm dẻo không được... dùng đến cứng rắn!"
"Phải!"
-&-
Xe Dao Dao và Hạ Nhâm Lương nhanh chóng chạy về hướng biệt thự riêng của Ngự Ngạo Thiên. Ngồi ở ghế lái, thình thoảng Hạ Nhâm Lương liếc trộm Dao Dao qua gương chiếu hậu, khóe miệng không khỏi lộ ý cười.
"Anh, anh cười cái gì a?"
"Ha ha, tôi nghĩ, tất cả nhân viên nữ hôm nay sẽ trang điểm vô cùng lộng lẫy, ăn mặc sang trọng, kiêu sa, nhưng cô thì?" Nói tới đây, Hạ Nhâm Lương cười xấu xa quan sát dung nhan Dao Dao.
"Tôi làm sao?"
"Dao Dao, lần này là cơ hội tốt để tiếp cận những quan chức cấp cao của công ty, sao cô không ăn mặc đẹp một chút?"
Ạch...
Cô nên nói gì đây, quan chức cấp cao của công ty kỳ thực là những ai cô cũng không biết? Huống hồ, đã không quen biết, thì không cần thiết phải chuẩn bị để mua vui cho bọn họ? "Không, không cần phải vậy chứ?"
"Ha ha, cô quả nhiên khác bọn họ." Hạ Nhâm Lương cười.
"Anh nói gì?"
"Không, không có gì. Đến rồi, chúng ta xuống xe." Đỗ xe ở bờ biển, phong cảnh ở đây hữu tình, nên thơ.
Cách đó không xa là biệt thự riêng của Ngự Ngạo Thiên, vị trí nằm giữa sườn núi, sau lưng là bờ biển, có một toà hợp viện lớn khang trang, từ ngoài nhìn vào vô cùng tráng lệ, bước vào trong như lạc vào thiên đường.
Trong hợp viện, hồ bơi, sân golf, sân tennis mọi thứ hầu như đầy đủ. Hợp viện sử dụng loại gỗ cao cấp, mang lại cảm giác an nhàn, thư thái, hoàn toàn thoải mái.
Nhìn xung quanh,đúng như Hạ Nhâm Lương nói, hầu hết phụ nữ ở đây đều mặc váy dạ hội, đàn ông mỗi người một thân âu phục thẳng thớm, giống như đang tham dự một buổi yến tiệc long trọng.
"Tiểu Lạc, tiểu Hạ hai người đi chung sao? Không phải hai người đang..." Tôn Lệ đi tới trước mặt họ, cười mờ ám.
Dao Dao vội vàng giải thích: "Không có, không có, chúng tôi chỉ vừa vặn gặp nhau."
"Há, hóa ra là vậy, tôi còn tưởng hai người đang hẹn hò." Tôn Lệ mỉm cười nói xong liền quay người rời khỏi.
Mặt Dao Dao đỏ bừng như trái cà chua.
"Nhìn kìa. Ngự tổng, giám đốc Long đến rồi." Nhìn theo giọng nói vừa vang lên, mọi người trong nhà gỗ nhanh chóng chạy tới cửa.
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên một thân âu phục màu xám bạc tay nắm tay Mạc Tuyết Đồng một thân màu trắng, quần dài bó sát thân thể kiều diễm chậm rãi bước vào.
"Không phải chứ, Ngự tổng và trợ lý Mạc??" Màn tình cảm này khiến toàn bộ nhân viên nữ không khỏi cảm thấy thất vọng, tuy rằng trợ lý Mạc trông rất xứng đôi với Ngự tổng, nhưng mấy ai chấp nhận được đàn ông mình yêu thích có bạn gái chứ?
"Cậu thì biết cái gì a? Đây chỉ là lễ nghi thôi, nếu bọn họ thật sự qua lại sẽ không trắng trợn nắm tay nhau xuất hiện trước công chúng như vậy."
"Ồ... Làm tớ giật cả mình."
Theo sau là Long Diêp và Uông Hãn. Chạm mặt hai người đàn ông đẹp trai như vậy, nhân viên nữ được thưởng thức no mắt.
"Sao Hàn phó tổng không tới?" Phụ nữ hâm mộ Hàn Ly Thương không thấy sự xuất hiện của anh ta không khỏi buồn lòng.
"Thôi quên đi, ai chẳng biết cơ hội anh ta có mặt ở đây vô cùng thấp chứ."
"Ác, cũng đúng, anh ấy lạnh lùng như vậy."
"Chào Ngự tổng, giám đốc Long, quản lý Uông." Chờ bọn họ bước vào trong, mọi người lễ phép cúi đầu chào.
Ngự Ngạo Thiên tao nhã cười: "Đây là tư gia của tôi, mọi người không cần phải quy tắc như ở công ty, thoải mái là được." Nói xong, anh cùng Mạc Tuyết Đồng, Long Diệp, ba người tới quầy bar trò chuyện.
"Dao Dao, cô có thích những người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ như Ngự tổng không?” Hạ Nhâm Lương kéo Dao Dao qua một góc trò chuyện.
Ha ha, không thể không nói Hạ Nhâm lương nhìn người rất chuẩn, Ngự Ngạo Thiên chính xác là mẫu người mạnh mẽ, cứng rắn, có lúc thô bạo, có lúc lại tà ác, cũng có lúc lạnh lùng. Nhưng... Anh ít nói như thế, anh là người...
Ngự Ngạo Thiên tính tình còn rất bốc đồng. "Tôi không thích…"
Khi ánh mắt mẹ Lạc nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, cơ thể không khỏi run lên, người đàn ông này... Thật là đáng sợ!
Trông qua trạc chừng 27, 28 tuổi, nhưng đôi mắt cậu ta sâu không thấy đáy, suy tính khó lường. May thay cậu ta không phải bạn trai của Dao Dao, bằng không... Chỉ sợ sau này mỗi ngày bà sẽ sống trong lo lắng, sợ hãi. “Chúng tôi, chúng tôi khỏe.”
"Ha ha, bác gái, nghe tin ông nội bị bệnh, nhưng bận quá không đến thăm được, vừa vặn hôm nay rãnh liền ghé qua."
"Ha ha, không cần khách sáo."
"A, sao lại nói vậy a, Dao Dao là bạn tốt của con, ông nội cô ấy bệnh giống như ông nội con bệnh. Vả lại, quen biết với Dao Dao cũng là một cái duyên." Mạc Tuyết Đồng nở nụ cười, chậm rãi ngồi ghế bên cạnh
"Ý cô là?"
"Lẽ nào Dao Dao chưa nói với bác sao? Thật ra cha của Dao Dao là ân nhân cứu mạng con!"
"Thiên Minh... Là ân nhân cứu mạng cô?" Mẹ Lạc thoáng qua tia nghi hoặc và đau lòng, bà không muốn nhắc lại cái chết bí ẩn của chồng, cũng không muốn đối mặt với sự thực, vì vậy Dao Dao rất hiếm khi hỏi về cái chết của cha.
"Đúng vậy, hỏa hoạn khu biệt thự mười bốn năm trước, nếu không nhờ bác trai cứu mạng, con đã sớm bị thiêu chết bên trong."
Khi Mạc Tuyết Đồng nhắc đến vụ hỏa hoạn mười bốn năm trước, vẻ mặt mẹ Lạc và ông nội trở nên vô cùng u ám!
"Nhớ lúc ấy bác trai đang làm thư ký phó thủ tướng, là người phó thủ tướng tin tưởng nhất, không ngờ bác trai sẽ liều mình cứu người như vậy. Nhưng đáng tiếc, nghe nói mười ba năm trước..."
"Khục, khục, khục." Mạc Tuyết Đồng chưa dứt câu, ông nội đã tuôn một tràng ho khan.
"Ba, ba có sao không?"
"Ba, ba có chút không thoải mái."
"Như vậy a." Mẹ Lạc miễn cưỡng khó xử: "Tiểu thư, cô xem sức khỏe ba tôi đột nhiên..."
"Tuyết Đồng, ông nội cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta về thôi." Ngự Ngạo Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
"Hừm, cũng được. Vậy bác gái mau mau chăm sóc ông nội đi, tụi con không quấy rầy, lần sau lại đến, tạm biệt." Mạc Tuyết Đồng khẽ mỉm cười.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tuyết Đồng lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng cố hữu: "Ngạo Thiên, người nhà họ Lạc rõ ràng không muốn tôi nói nữa, giờ tính sao?"
"Không sao, điều cơ bản đã xong! Lần sau chúng ta sẽ quay lại."
"Nếu lão già kia vẫn không phối hợp thì sao?"
"Hả?" Khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nhếch lên vệt cười âm lãnh, ánh mắt thâm thúy léo sáng: "Mềm dẻo không được... dùng đến cứng rắn!"
"Phải!"
-&-
Xe Dao Dao và Hạ Nhâm Lương nhanh chóng chạy về hướng biệt thự riêng của Ngự Ngạo Thiên. Ngồi ở ghế lái, thình thoảng Hạ Nhâm Lương liếc trộm Dao Dao qua gương chiếu hậu, khóe miệng không khỏi lộ ý cười.
"Anh, anh cười cái gì a?"
"Ha ha, tôi nghĩ, tất cả nhân viên nữ hôm nay sẽ trang điểm vô cùng lộng lẫy, ăn mặc sang trọng, kiêu sa, nhưng cô thì?" Nói tới đây, Hạ Nhâm Lương cười xấu xa quan sát dung nhan Dao Dao.
"Tôi làm sao?"
"Dao Dao, lần này là cơ hội tốt để tiếp cận những quan chức cấp cao của công ty, sao cô không ăn mặc đẹp một chút?"
Ạch...
Cô nên nói gì đây, quan chức cấp cao của công ty kỳ thực là những ai cô cũng không biết? Huống hồ, đã không quen biết, thì không cần thiết phải chuẩn bị để mua vui cho bọn họ? "Không, không cần phải vậy chứ?"
"Ha ha, cô quả nhiên khác bọn họ." Hạ Nhâm Lương cười.
"Anh nói gì?"
"Không, không có gì. Đến rồi, chúng ta xuống xe." Đỗ xe ở bờ biển, phong cảnh ở đây hữu tình, nên thơ.
Cách đó không xa là biệt thự riêng của Ngự Ngạo Thiên, vị trí nằm giữa sườn núi, sau lưng là bờ biển, có một toà hợp viện lớn khang trang, từ ngoài nhìn vào vô cùng tráng lệ, bước vào trong như lạc vào thiên đường.
Trong hợp viện, hồ bơi, sân golf, sân tennis mọi thứ hầu như đầy đủ. Hợp viện sử dụng loại gỗ cao cấp, mang lại cảm giác an nhàn, thư thái, hoàn toàn thoải mái.
Nhìn xung quanh,đúng như Hạ Nhâm Lương nói, hầu hết phụ nữ ở đây đều mặc váy dạ hội, đàn ông mỗi người một thân âu phục thẳng thớm, giống như đang tham dự một buổi yến tiệc long trọng.
"Tiểu Lạc, tiểu Hạ hai người đi chung sao? Không phải hai người đang..." Tôn Lệ đi tới trước mặt họ, cười mờ ám.
Dao Dao vội vàng giải thích: "Không có, không có, chúng tôi chỉ vừa vặn gặp nhau."
"Há, hóa ra là vậy, tôi còn tưởng hai người đang hẹn hò." Tôn Lệ mỉm cười nói xong liền quay người rời khỏi.
Mặt Dao Dao đỏ bừng như trái cà chua.
"Nhìn kìa. Ngự tổng, giám đốc Long đến rồi." Nhìn theo giọng nói vừa vang lên, mọi người trong nhà gỗ nhanh chóng chạy tới cửa.
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên một thân âu phục màu xám bạc tay nắm tay Mạc Tuyết Đồng một thân màu trắng, quần dài bó sát thân thể kiều diễm chậm rãi bước vào.
"Không phải chứ, Ngự tổng và trợ lý Mạc??" Màn tình cảm này khiến toàn bộ nhân viên nữ không khỏi cảm thấy thất vọng, tuy rằng trợ lý Mạc trông rất xứng đôi với Ngự tổng, nhưng mấy ai chấp nhận được đàn ông mình yêu thích có bạn gái chứ?
"Cậu thì biết cái gì a? Đây chỉ là lễ nghi thôi, nếu bọn họ thật sự qua lại sẽ không trắng trợn nắm tay nhau xuất hiện trước công chúng như vậy."
"Ồ... Làm tớ giật cả mình."
Theo sau là Long Diêp và Uông Hãn. Chạm mặt hai người đàn ông đẹp trai như vậy, nhân viên nữ được thưởng thức no mắt.
"Sao Hàn phó tổng không tới?" Phụ nữ hâm mộ Hàn Ly Thương không thấy sự xuất hiện của anh ta không khỏi buồn lòng.
"Thôi quên đi, ai chẳng biết cơ hội anh ta có mặt ở đây vô cùng thấp chứ."
"Ác, cũng đúng, anh ấy lạnh lùng như vậy."
"Chào Ngự tổng, giám đốc Long, quản lý Uông." Chờ bọn họ bước vào trong, mọi người lễ phép cúi đầu chào.
Ngự Ngạo Thiên tao nhã cười: "Đây là tư gia của tôi, mọi người không cần phải quy tắc như ở công ty, thoải mái là được." Nói xong, anh cùng Mạc Tuyết Đồng, Long Diệp, ba người tới quầy bar trò chuyện.
"Dao Dao, cô có thích những người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ như Ngự tổng không?” Hạ Nhâm Lương kéo Dao Dao qua một góc trò chuyện.
Ha ha, không thể không nói Hạ Nhâm lương nhìn người rất chuẩn, Ngự Ngạo Thiên chính xác là mẫu người mạnh mẽ, cứng rắn, có lúc thô bạo, có lúc lại tà ác, cũng có lúc lạnh lùng. Nhưng... Anh ít nói như thế, anh là người...
Ngự Ngạo Thiên tính tình còn rất bốc đồng. "Tôi không thích…"
/29
|