Mười hai tên diêm đinh không quá mất nhiều thời gian liền được giải quyết sạch sẽ, có chút không giống với mấy tên lần trước sắc mặt trắng xanh, nôn mửa liên hồi, mấy người mới đến này gần như nằm liệt trên mặt đất, mấy người hôm đó chứng kiến cảnh tượng giết bọn diêm đinh này thì vẫn là trợn mắt thẫn thờ nhìn cây gậy tre vẫn còn đang rỏ máu trong tay. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Trong lòng nghĩ thầm, mấy thứ bình thường này sao có thể biến thành hung khí giết người được vậy, buôn lậu muối là trọng tội, gần như không khác là bao so với tội buôn bán vận chuyển ma túy của thời hiện đại, chỉ cần trọng lượng buôn đạt đến một cấp nào đó thì sẽ bị phán trọng tội, nhẹ nhất cũng là bị đày ra ngoài biên ải, thông thường đều là chặt đầu hoặc treo cổ.
Cứ hễ người nào dám buôn lậu muối thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn, có mấy phần dũng lực, ngoài những hộ tự buôn to gan ra thì chính những đội ngũ buôn đông người, sức chiến đấu của đội ngũ này còn dũng mãnh hơn nhiều so với bọn thổ phỉ bình thường, chính bởi vì những người này khó nhằn nên bọn diêm đinh mà ti tuần kiểm chiêu mộ cũng là những kẻ lưu manh vô lại, có chút sức mạnh dám chiến dám liều.
Những quân hộ của Linh Sơn Vệ Sở này so sánh với những nông dân chất phác chỉ biết cày ruộng mà nói ít nhiều cũng có chút không giống, cũng có chút dũng khí, có điều bọn họ đều không dám đắc tội với những diêm đinhnày, con em quân hộ nhiều lắm cũng chỉ là biết đánh nhau, nhưng mấy tên diêm đinh này đều là những nhân vật đã giết người.
Hai bên cứ khi nào đối địch với nhau thì con em quân hộ đều là giống như dê con gặp sói già, có thể trốn được thì trốn, không trốn được thì xin tha, bởi vì thực tế vô số lần chịu thiệt thòi, con em quân hộ ngày ngày đều lấy trồng trọt làm chính, cũng không được huấn luyện quân sự, sao có thể sánh với những diêm đinh có kinh nghiêm chiến đấu này.
Hôm nay lúc nhìn thấy 12 tên diêm đinh bước đến, rất nhiều người thậm chí còn bao gồm cả 11 người mà lần trước đi theo Lý Mạnh giết diêm đi đó đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng, đầu óc trống rỗng, phía sau là gần 30 gánh muối, nếu như bị bắt thì không chỉ mình đen đủi mà không biết chừng còn liên lụy tới người nhà.
Đám đông căng thẳng hoảng hốt, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì phát hiện ra 12 xác tên diêm đinh nhìn thì có vẻ vô cùng đáng sợ đó đã biến thành những cái xác không hồn nằm ngang dọc trên mặt đất.
Sau khi sự bấn loạn của lần thứ nhất hoặc lần thứ 2 giết người qua đi, ánh mắt nhìn Lý Mạnh của những người này giống như là thần thánh, bắt đầu tin tưởng hơn vào tin đồn Nhị Lang Thần nhập thân, nếu không sao có thể dùng những cây gậy tre này dễ dàng giết chết đám diêm đinh cầm đao sắc này. Truyện "Thuận Minh "
Điều này cũng chẳng phải là do kiến thức về lịch sử quân sự cổ đại của Lý Mạnh phong phú, hắn cũng chỉ biết được sự tồn tại của thương tre trong lớp học giới thiệu về những cuộc chiến tranh nông dân trước đây.
Đồng thời hắn cũng biết loại binh khí này có thể thực hiện được kỹ thuật đâm của các loại binh khi có đầu nhọn, như thương, trường mâu.... có điều những thứ này chỉ có ở trong kho vũ khí của quân đội mà thôi, do đó có thể liệu cơm gắp mắm tìm thấy mấy cây tren để làm thương.
Đúng là chó ngáp phải ruồi, năm đó Thích Kế Quang kháng Nhật, do trường thương của quân Minh không thể nào khắc chế được kiếm của Nhật, thường bị chém đứt đầu thương, do đó ông sử dụng thân tren được vót nhọn một đầu, độ dài của thương tre là cực dài, kể cả bị chém đứt vẫn là đầu nhọn, có thể khắc chế được đao của bọn Nhật.
Những tên diêm đinh này xét cho cùng cũng chỉ là mấy tên lưu manh vô lại có chút dũng mãnh mà thôi, nếu bọn chúng không tinh tướng tự đại thì chết bởi những cây thương tre đó âu cũng không oan.
-Đừng đứng đực ra đó nữa, lục lấy tiền và bạc của trên người bọn diêm đinh đó, nhặt lấy mấy thanh đao xích sắt đưa cho Lý đại ca, mấy người các anh đi với tôi, ném mấy cái xác này vào trong bụi cỏ, đêm này bọn chúng sẽ bị chó hoang ăn sạch thôi.
Người quát tháo lần này là Vương Hải, Triệu Năng đứng bên cạnh Lý Mạnh không nén dược tức thì lên tiếng chửi một câu, nhưng bị Lý Mạnh chặn lại, hắn cảm thấy tên Vương Hải này đầu óc khá linh hoạt, không ngờ có thể dựa vào sự sắp xếp lần trước của mình để trủ trì công việc, những con em quân hộ này mặc dù chất phác thật thà nhưng đầu óc lại không được linh hoạt cho lắm.
Đợi đến khi những vết máu trên mặt đường đã được xóa sạch, Lý Mạnh chậm rãi bước đi một vòng trên con đường, cảm thấy sẽ không có dấu vết bị phát hiện lúc này mới quay đầu lại nói lớn:
-Mọi người nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chúng ta lại lên đường.
Mọi người đều lặng lẽ không nói gì, ai nấy tìm chỗ để ngồi xuống, những con em quân hộ bình thường chỉ biết làm nông, căn bản không được tiếp xúc với huấn luyện quân sự, sau khi trải quan trận chiến máu tanh này ai nấy đều cần có thời gian để tĩnh tâm trở lại.
Lý Mạnh nhìn số tiền được lục soát trên người bọn diêm đinh được khoảng 10 lượng bạc, xem ra đám này nghèo hơn nhiều so với đám lần trước, cái chết của Mưu tuần kiểm làm cho thị trường muối lậu vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn thêm.
Những hộ to gan ra làm riêng, thế lực của diêm đinh, còn có đồng muối và những người có chút thế lực khác, tất cả đều muốn hưởng lợi trong đó. Nhưng như vậy thì chỉ có lão bách tính chẳng có liên quan gì là chịu khổ.
Ví dụ như người dân của Tiết Gia vậy, mấy ngày nay thường xuyên nghe được những thông tin như ai đó ra ngoài gặp cướp, cũng may mà chạy thoát, cũng có người mất mạng ở bên ngoài.
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, chính là bởi vì người buôn muối lậu ngày càng nhiều, các diêm đinh cũng càng ngày càng phân tán, dẫn đến việc trị an đã loạn đến mức không còn ra làm sao nữa, nhìn thì giống như đã đại loạn đến nơi rồi.
Lý Mạnh giữ lại 1 lượng bạc, 9 lượng còn lại hắn giao cho Triệu Năng, hạ giọng nói:
--Triệu đại ca, số tiền này chia hết cho mọi người đi.
Triệu Năng nhận lấy bạc, gật đầu đột nhiên nói khẽ:
-Vừa nãy huynh đã chú ý mấy người này, không có ai cầm đồ bậy bạ cả.
Câu nói này làm Lý Mạnh hơi ngớ người ra, hắn vừa cười vừa gật đầu, vừa nãy hắn cũng luôn chú ý tới mấy chuyện này, ai mà biết những thứ đồ trên người bọn diêm đinh này có bị người khác nhận ra hay không, nếu như có kẻ nào tham lam mà lén lút cầm trộm, không biết chừng sẽ gây nên tai họa.
Đó là thói quen đã được hình thành khi hắn còn ở công ty vệ sĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra nên phải suy nghĩ cẩn thận đến tất cả các tình huống có thể phát sinh, Lý Mạnh không ngờ Triệu Năng cũng có thể nghĩ ra được điểm này, tuổi tác lớn hơn suy nghĩ cũng chu đáo hơn, đúng là đáng để tin tưởng.
Lý Mạnh cười nói:
-Tôi biết rồi, Triệu đại ca cứ phát tiền đi.
Nói xong hắn hắng giọng nhìn về phía những người này nói:
-Các vị huynh đệ, hôm nay trên tay mọi người đều đã dính máu của bọn chó này, ai cũng không thoat khỏi liên quan, sau này chúng ta phải đoàn kết không được để cho người ngoài bắt nạt.
Triệu Năng bắt đầu phát bạc cho mọi người, tinh thần của bọn họ tức thì đều cao hơn một chút, nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy không ít kẻ rùng mình, bầu không khí lại trở nên nặng nề
Trong lòng nghĩ thầm, mấy thứ bình thường này sao có thể biến thành hung khí giết người được vậy, buôn lậu muối là trọng tội, gần như không khác là bao so với tội buôn bán vận chuyển ma túy của thời hiện đại, chỉ cần trọng lượng buôn đạt đến một cấp nào đó thì sẽ bị phán trọng tội, nhẹ nhất cũng là bị đày ra ngoài biên ải, thông thường đều là chặt đầu hoặc treo cổ.
Cứ hễ người nào dám buôn lậu muối thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn, có mấy phần dũng lực, ngoài những hộ tự buôn to gan ra thì chính những đội ngũ buôn đông người, sức chiến đấu của đội ngũ này còn dũng mãnh hơn nhiều so với bọn thổ phỉ bình thường, chính bởi vì những người này khó nhằn nên bọn diêm đinh mà ti tuần kiểm chiêu mộ cũng là những kẻ lưu manh vô lại, có chút sức mạnh dám chiến dám liều.
Những quân hộ của Linh Sơn Vệ Sở này so sánh với những nông dân chất phác chỉ biết cày ruộng mà nói ít nhiều cũng có chút không giống, cũng có chút dũng khí, có điều bọn họ đều không dám đắc tội với những diêm đinhnày, con em quân hộ nhiều lắm cũng chỉ là biết đánh nhau, nhưng mấy tên diêm đinh này đều là những nhân vật đã giết người.
Hai bên cứ khi nào đối địch với nhau thì con em quân hộ đều là giống như dê con gặp sói già, có thể trốn được thì trốn, không trốn được thì xin tha, bởi vì thực tế vô số lần chịu thiệt thòi, con em quân hộ ngày ngày đều lấy trồng trọt làm chính, cũng không được huấn luyện quân sự, sao có thể sánh với những diêm đinh có kinh nghiêm chiến đấu này.
Hôm nay lúc nhìn thấy 12 tên diêm đinh bước đến, rất nhiều người thậm chí còn bao gồm cả 11 người mà lần trước đi theo Lý Mạnh giết diêm đi đó đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng, đầu óc trống rỗng, phía sau là gần 30 gánh muối, nếu như bị bắt thì không chỉ mình đen đủi mà không biết chừng còn liên lụy tới người nhà.
Đám đông căng thẳng hoảng hốt, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì phát hiện ra 12 xác tên diêm đinh nhìn thì có vẻ vô cùng đáng sợ đó đã biến thành những cái xác không hồn nằm ngang dọc trên mặt đất.
Sau khi sự bấn loạn của lần thứ nhất hoặc lần thứ 2 giết người qua đi, ánh mắt nhìn Lý Mạnh của những người này giống như là thần thánh, bắt đầu tin tưởng hơn vào tin đồn Nhị Lang Thần nhập thân, nếu không sao có thể dùng những cây gậy tre này dễ dàng giết chết đám diêm đinh cầm đao sắc này. Truyện "Thuận Minh "
Điều này cũng chẳng phải là do kiến thức về lịch sử quân sự cổ đại của Lý Mạnh phong phú, hắn cũng chỉ biết được sự tồn tại của thương tre trong lớp học giới thiệu về những cuộc chiến tranh nông dân trước đây.
Đồng thời hắn cũng biết loại binh khí này có thể thực hiện được kỹ thuật đâm của các loại binh khi có đầu nhọn, như thương, trường mâu.... có điều những thứ này chỉ có ở trong kho vũ khí của quân đội mà thôi, do đó có thể liệu cơm gắp mắm tìm thấy mấy cây tren để làm thương.
Đúng là chó ngáp phải ruồi, năm đó Thích Kế Quang kháng Nhật, do trường thương của quân Minh không thể nào khắc chế được kiếm của Nhật, thường bị chém đứt đầu thương, do đó ông sử dụng thân tren được vót nhọn một đầu, độ dài của thương tre là cực dài, kể cả bị chém đứt vẫn là đầu nhọn, có thể khắc chế được đao của bọn Nhật.
Những tên diêm đinh này xét cho cùng cũng chỉ là mấy tên lưu manh vô lại có chút dũng mãnh mà thôi, nếu bọn chúng không tinh tướng tự đại thì chết bởi những cây thương tre đó âu cũng không oan.
-Đừng đứng đực ra đó nữa, lục lấy tiền và bạc của trên người bọn diêm đinh đó, nhặt lấy mấy thanh đao xích sắt đưa cho Lý đại ca, mấy người các anh đi với tôi, ném mấy cái xác này vào trong bụi cỏ, đêm này bọn chúng sẽ bị chó hoang ăn sạch thôi.
Người quát tháo lần này là Vương Hải, Triệu Năng đứng bên cạnh Lý Mạnh không nén dược tức thì lên tiếng chửi một câu, nhưng bị Lý Mạnh chặn lại, hắn cảm thấy tên Vương Hải này đầu óc khá linh hoạt, không ngờ có thể dựa vào sự sắp xếp lần trước của mình để trủ trì công việc, những con em quân hộ này mặc dù chất phác thật thà nhưng đầu óc lại không được linh hoạt cho lắm.
Đợi đến khi những vết máu trên mặt đường đã được xóa sạch, Lý Mạnh chậm rãi bước đi một vòng trên con đường, cảm thấy sẽ không có dấu vết bị phát hiện lúc này mới quay đầu lại nói lớn:
-Mọi người nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chúng ta lại lên đường.
Mọi người đều lặng lẽ không nói gì, ai nấy tìm chỗ để ngồi xuống, những con em quân hộ bình thường chỉ biết làm nông, căn bản không được tiếp xúc với huấn luyện quân sự, sau khi trải quan trận chiến máu tanh này ai nấy đều cần có thời gian để tĩnh tâm trở lại.
Lý Mạnh nhìn số tiền được lục soát trên người bọn diêm đinh được khoảng 10 lượng bạc, xem ra đám này nghèo hơn nhiều so với đám lần trước, cái chết của Mưu tuần kiểm làm cho thị trường muối lậu vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn thêm.
Những hộ to gan ra làm riêng, thế lực của diêm đinh, còn có đồng muối và những người có chút thế lực khác, tất cả đều muốn hưởng lợi trong đó. Nhưng như vậy thì chỉ có lão bách tính chẳng có liên quan gì là chịu khổ.
Ví dụ như người dân của Tiết Gia vậy, mấy ngày nay thường xuyên nghe được những thông tin như ai đó ra ngoài gặp cướp, cũng may mà chạy thoát, cũng có người mất mạng ở bên ngoài.
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, chính là bởi vì người buôn muối lậu ngày càng nhiều, các diêm đinh cũng càng ngày càng phân tán, dẫn đến việc trị an đã loạn đến mức không còn ra làm sao nữa, nhìn thì giống như đã đại loạn đến nơi rồi.
Lý Mạnh giữ lại 1 lượng bạc, 9 lượng còn lại hắn giao cho Triệu Năng, hạ giọng nói:
--Triệu đại ca, số tiền này chia hết cho mọi người đi.
Triệu Năng nhận lấy bạc, gật đầu đột nhiên nói khẽ:
-Vừa nãy huynh đã chú ý mấy người này, không có ai cầm đồ bậy bạ cả.
Câu nói này làm Lý Mạnh hơi ngớ người ra, hắn vừa cười vừa gật đầu, vừa nãy hắn cũng luôn chú ý tới mấy chuyện này, ai mà biết những thứ đồ trên người bọn diêm đinh này có bị người khác nhận ra hay không, nếu như có kẻ nào tham lam mà lén lút cầm trộm, không biết chừng sẽ gây nên tai họa.
Đó là thói quen đã được hình thành khi hắn còn ở công ty vệ sĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra nên phải suy nghĩ cẩn thận đến tất cả các tình huống có thể phát sinh, Lý Mạnh không ngờ Triệu Năng cũng có thể nghĩ ra được điểm này, tuổi tác lớn hơn suy nghĩ cũng chu đáo hơn, đúng là đáng để tin tưởng.
Lý Mạnh cười nói:
-Tôi biết rồi, Triệu đại ca cứ phát tiền đi.
Nói xong hắn hắng giọng nhìn về phía những người này nói:
-Các vị huynh đệ, hôm nay trên tay mọi người đều đã dính máu của bọn chó này, ai cũng không thoat khỏi liên quan, sau này chúng ta phải đoàn kết không được để cho người ngoài bắt nạt.
Triệu Năng bắt đầu phát bạc cho mọi người, tinh thần của bọn họ tức thì đều cao hơn một chút, nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy không ít kẻ rùng mình, bầu không khí lại trở nên nặng nề
/539
|