Vút vút vút!
Lam Tân Nguyệt lắc mình nhảy vọt lên trên không, đứng ở bên cạnh điện phủ lão giả, nhìn thấy nàng rời đi, hơn ba mươi vị nghi trượng cũng không dám chậm trễ đều lắc mình vọt lên trên không, hai tay giơ lên, ngón tay liên tục kháp động, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
"Tang Thiên! Biết điều hãy buông đại trưởng lão ra! Nếu không, chúng ta sẽ dùng 'lam khiếu bái nguyên' đánh chết ngươi."
Lam Tân Nguyệt đến khi đứng tại phía sau điện phủ lão giả, mới dám cất tiếng ra uy.
"Tang Thiên, nếu như không muốn chết, tốt nhất ngươi hãy buông ta ra! Tu vi của ngươi tuy quỷ dị chí cường, nhưng 'lam khiếu bái nguyên' của Lam thành chúng ta chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi, nói thật cho ngươi biết, ngay cả thần thánh nghị hội còn kiêng kị 'lam khiếu bái nguyên' của chúng ta, ngươi..."
Đại trưởng lão đang nói, liền cảm thấy toàn thân kịch liệt đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết không kịp nói hết câu.
Tang Thiên xoay bàn tay, thân hình đại trưởng lão đột nhiên phát ra tiếng vang bùm bùm, hắc mang ùn ùn thoát ra, máu tươi hỗn loạn, trong giây lát công phu, tiếng kêu rên của đại trưởng lão ngừng bặt, hắn chưa hoàn toàn tiêu thất, nhưng chỉ còn lại là một đống huyết nhục.
"Ngươi... Ngươi dám!"
Nhìn thấy đại trưởng lão chết thảm trước mắt, Lam Tân Nguyệt khủng hoảng thét lên chói tai, lập tức quay mặt sang cầu khẩn điện phủ lão giả:
"Mau! Mau thi triển 'lam khiếu bái nguyên' giết hắn! Mau!"
Nhưng mà lúc này, tiếng quát trầm thấp của Tang Thiên truyền đến.
"Lão tử hôm nay cho ngươi cơ hội, hiện tại mau thi triển ‘lam khiếu bái nguyên’ cho lão tử xem!"
Trên không, điện phủ lão giả sắc mặt cực tái nhợt, thân hình bắt đầu kịch liệt run rẩy, sợ hãi bao trùm lấy hắn, chưa bao giờ lão thấy sợ hãi như vậy.
Bên cạnh, Lam Tân Nguyệt không ngừng thúc giục, nhưng điện phủ lão giả chỉ yên lặng bất động, đến tay cũng không dám nâng.
Tang Thiên khủng bố, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, hôm nay 'lam khiếu bái nguyên' xác thực gia tăng uy lực gấp nhiều lần mấy trăm năm trước nhưng hắn cũng không dám thử, đúng vậy! Không dám, không dám đánh cuộc liệu Tang Thiên có thể ngăn cản được hay không, bởi vì hắn biết hậu quả một khi thất bại, hắn không muốn chết.
"Sao không thi triển? Không có can đảm chết sao?"
Tang Thiên đạp từng bước đi lên trước, quát lớn:
"Lão tử hỏi ngươi, ngươi có dám hay không!"
Ngữ khí của Tang Thiên không còn vẻ bình thản như trước, thanh âm trở nên chói tai cuồng bạo, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng lại trực tiếp thẩm thấu vào óc, làm cho người ta mê muội cực kỳ khó chịu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía điện phủ lão giả, ánh mắt chờ đợi, bởi vì toàn bộ Lam thành cũng chỉ có công chúa điện hạ và điện phủ lão giả mới hiểu cách thức thi triển lam khiếu bái nguyên mà thôi.
"Ta..."
Rốt cục, điện phủ lão giả cũng mở miệng, nhưng giọng run rẩy.
"Ta... Ta không dám."
Nghe vậy, Lam Tân Nguyệt cùng với đám đông nghi trượng đứng bên cạnh liền lặng người ngơ ngác, biểu tình không thể tin tưởng.
Xa xa Đệ Nhị Vân Phi cũng như vậy, hắn có cảm giác nỗi sợ hãi của điện phủ lão giả về Tang Thiên đã khắc sâu vào tận tâm rồi, thậm chí sợ hãi làm cho lão ngay cả đảm lượng thi triển 'lam khiếu bái nguyên' cũng không có? Tại sao có thể như vậy!
"Nếu không dám nâng tay vậy ngươi con mẹ nó đứng ở đó ra oai làm cái gì, lập tức cút cho lão tử!"
Tang Thiên vừa dứt lời, thân hình điện phủ lão giả từ giữa không trung mềm run rơi xuống, lão nằm úp sấp phục mặt trên đất, thân thể run rẩy lễ bái.
"Vãn bối biết sai rồi, vãn bối biết sai rồi, thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ tha thứ vãn bối một lần! Vãn bối không dám nữa! Vãn bối cam nguyện chịu phạt, tùy ý tiền bối xử trí! Vãn bối không dám a! Vãn bối không dám nữa đâu!"
Điện phủ lão giả nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất kêu khóc xin tha, mọi người tại tràng nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, điện phủ lão giả đức cao vọng trọng của Lam thành không chỉ nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất lễ bái, mà còn không ngừng khóc hô xầu xin người ta khoan thứ, một màn thực tại trước mắt làm cho tất cả mọi người tại tràng không thể chấp nhận!
Đã từng thấy qua một cao vị thiên nhân cao thủ nhất nhì liên bang đại địa hô khóc cầu xin tha mạng trước mặt một nhân loại chưa? Không có! Tuyệt đối không có! Đám người Đệ Nhị Vân Phi cơ hồ đều mộng rồi, hắn không thể tưởng tượng được đến tột cùng là loại sợ hãi nào mới có thể làm cho một cao thủ tu vi đạt tới cao vị thiên nhân tuyệt vọng kêu khóc như thế.
Xoạt.
Tràng nội, lam tương quỷ dị đột nhiên bùng nổ bắn phát ánh hào quang màu lam chói mắt ra xung quanh, từng đạo ánh sáng u lam tán loạn bay lên tận phía chân trời, tiếp theo, bùm bùm một trận âm vang, soạt soạt! Tay trái Tang Thiên chụp ở đỉnh chóp lam tương vội thu hồi, hắn đát đát đát lui về phía sau vài bước, quát:
"Lão tử không có thời gian nói lời vô nghĩa với ngươi, nếu không muốn chết, thì chạy khỏi đây ngay!"
Soạt soạt!
Một cỗ năng lượng bàng bạc dao động từ quanh thân Tang Thiên tràn ra, lập tức lan bắn bốn phía, giống như sóng triều điên cuồng tập bờ, khiến chúng nhân chung quanh bị đẩy lui ra ngoài, không ít người trực tiếp bị hất bay lên giữa không trung.
Thân thể đám người Đệ Nhị Vân Phi cũng nhịn không được bị sóng năng lượng đánh dạt lui về phía sau trăm thước, lúc này, Đệ Nhị Vân Phi mới mở mắt ra, trước mắt hắn là cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi.
Không biết từ khi nào, phía trên giữa không trung đã xuất hiện một mặt thủy kính, đúng vậy, thoạt nhìn tựa như mặt kính bằng nước, bề mặt xuyên thấu thủy kính phảng phất như thông liền với bầu trời ngàn dặm bên trên, xung quanh phát tán ánh sáng mầu trắng ngà, trông vô cùng thần thánh.
Nhìn thấy mặt thủy kính này, tâm thần Đệ Nhị Vân Phi ngẩn ra, cất tiếng nỉ non:
"Đây là... Đây là ánh sáng triệu hồi..."
Hắn là thiên nhân, biết rõ khi nhân loại tiến hóa thành thiên nhân, ánh sáng triệu hồi sẽ buông xuống, nếu như chấp nhận ánh sáng triệu hồi, sẽ đi thông đến vô tận thế giới.
Ai đang tiến hóa thiên nhân?
Nhìn xuống phía dưới, lam tương hình trứng đang tùy ý tán phát ánh sáng u lam, nó đang chậm rãi bay về phía trước mặt thủy kính.
Điện phủ lão giả, Lam Tân Nguyệt cũng thấy được một màn này, trong lòng khiếp sợ vạn phần, lam tương làm sao có thể...
Khi mọi người đang nghi hoặc, lam tương phiêu phù chậm rãi bay lên phía trước rồi chợt đình chỉ, ngay sau đó, mặt ngoài lam tương hình trứng bắt đầu từ từ rạn vỡ tiêu tán, loáng thoáng, có thể thấy một nữ tử trong đó.
Là ai!
Tới khi lớp vỏ mặt ngoài lam tương hình trứng hoàn toàn tiêu tán, mọi người mới nhìn rõ nàng kia, nữ tử này có mái tóc màu lam mượt đang tùy ý bay loạn trong gió, nàng hơi cúi đầu, song chưởng mở rộng, hai chân khép lại, mũi chân điểm dưới, quanh thân từng luồng ánh sáng u lam chậm rãi chảy xuôi.
Nữ tử từ từ ngẩng đầu, dung nhan kiều mỵ lãnh nhược băng sương, con ngươi màu u lam thoát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Nàng là...
Nàng là Lam công chúa?
Lam Tình ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt thủy kính trên không, thủy kính dần dần biến mất, Đệ Nhị Vân Phi biết, Lam công chúa đã cự tuyệt ánh sáng triệu hồi.
Đứng ở cách đó không xa Tang Thiên ngưng trán cau mày, đối với truyền thừa, hắn biết cũng không nhiều, cũng không biết Lam Tình vì sao đột nhiên tiến hóa thành thiên nhân, nhưng hắn mơ hồ thấy phía sau lưng Lam Tình có ẩn hiện một bộ đồ đằng u lam, hắn biết Lam Tình đã dung hợp thành công, đồ đằng ẩn ẩn mơ hồ ở phía sau lưng Lam Tình có hình dạng giống nàng như đúc, song chưởng duỗi khai, hai chân khép lại, trông như bản thể thu nhỏ của nàng vậy.
Tang Thiên đã từng thu thập qua một ít tin tức về đồ đằng, biết được sau khi dung hợp đồ đằng sẽ xuất hiện một ít dị trạng, xác thực mà nói sẽ xuất hiện tình trạng ý thức hỗn loạn, dù sao đồ đằng chính là hóa thân của một loại năng lượng biến thái nào đấy trong vũ trụ, năng lượng này tuy rằng không có ý thức độc lập, nhưng tồn tại bản chất, nếu như dung hợp, ý thức tự thân sẽ hấp thụ bản chất đồ đằng, năm đó, chính hắn dung hợp phượng văn nghiệt đồ còn phải tiêu phí vài thập niên công phu mới dung hợp được hoàn chỉnh bản chất của phượng văn nghiệt đồ .
Giờ phút này, Lam Tình có lẽ vẫn là Lam Tình, nhưng ý thức của nàng đang cực kỳ hỗn loạn, chỉ là hỗn loạn đến trình độ nào, vậy phải xem bản chất quỷ lam nhiếp như thế nào.
Lúc trước quỷ lam nhiếp đã muốn giết Tang Thiên, không biết sau khi dung hợp với Lam Tình sẽ như thế nào.
Lẳng lặng phiêu phù trên hư không, dung nhan hoàn mỹ, Lam Tình lãnh nhược băng sương, con ngươi màu u lam bễ nghễ quan sát hết thảy Lam thành, giống như đang hấp thu sự vật mới mẻ, lại giống như nhớ lại cái gì.
"Lam tương tiêu tán, công chúa trọng sinh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ lam công chúa điện hạ đã ... Đã truyền thừa..."
Nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất, điện phủ lão giả ngửa đầu nhìn lam công chúa, thần sắc dại ra, thì thào.
Thoáng chốc.
Ánh mắt u lam của Lam Tình chợt dõi trên người hắn, đột nhiên, trên thân thể điện phủ lão giả quỷ dị xuất hiện một vài điểm u lam, u lam nháy mắt nở rộ, bao trùm người hắn.
"Không!"
Điện phủ lão giả tựa hồ cảm giác được tử vong, vừa kêu to một tiếng, thân thể hắn đã hoàn toàn cứng ngắc, càng làm cho người ta không tin vào mắt chính là hắn ở trong khoảnh khắc bị điểm sáng màu u lam biến thành pho tượng màu lam, kia đúng là một pho tượng, lúc này, nổi hoảng sợ của điện phủ lão giả hiện rõ trên khuôn mặt.
Không ai biết đã xảy ra cái gì, Tang Thiên cũng không biết.
Một trận gió nhẹ thổi tới, điện phủ lão giả biến thành pho tượng bắt đầu tiêu tán, pho tượng kia giống như được cấu thành từ vô số hạt tro bụi nhở bé, làn gió thổi qua, liền tan biến, phiêu tán theo gió, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Thiên a!
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Đệ Nhị Vân Phi đều tái mặt mày, đó là cao vị thiên nhân a! Không một dấu hiệu bị lam công chúa nhìn lướt qua rồi bị thạch hóa? Giây lát sau bị gió thổi tới, liền tiêu tán biến mất mãi mãi?
Đến cả Tang Thiên nội tâm cũng nhịn không được run lên, quỷ lam nhiếp so với trong tưởng tượng của hắn khủng bố hơn nhiều, hắn hiện tại không thể phán đoán giờ phút này là Lam Tình, hay rốt cuộc đã truyền thừa thành Lam Sắc nữ vương rồi.
Tại vô tận thế giới, nghe đồn Lam Sắc nữ vương này là thượng cổ thời nhân, mà quỷ lam nhiếp lại là chí độc trong thiên địa làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, bây giờ tận mắt chứng thực, quả không sai.
"Không! Không! Không!"
Phát hiện ánh mắt Lam Tình nhìn về phía mình, thân hình Lam Tân Nguyệt kịch liệt run rẩy, lắc lắc đầu, hoảng sợ la hét:
"Không... Không nên! Không được!"
Dứt lời, xoẹt trong nháy mắt, thân thể Lam Tân Nguyệt chợt bắn lên trên không.
"Không! Không cần a! Tình nhi, ta... Ta là di mẫu của ngươi a! Là thân nhân duy nhất của ngươi tại thế giới này a! Không! Không! A —— "
Lam Tân Nguyệt thét chói tai, trên trán hiện lên một vài điểm u lam, thân hình của nàng đã bị thạch hóa, gió lướt qua, tan thành mây khói.
Phút chốc.
Lam Tình hơi hơi ngẩng đầu lên, song chưởng mở rộng, ánh sáng u lam quanh thân điên cuồng thoát ra, đồng thời, không gian Lam thành gió lớn gào thét, gió là u lam, gào thét kèm theo sự hủy diệt, gào thét chỗ nào, vạn vật thạch hóa, mọi người hoảng sợ kêu to chạy trối, chỉ là vừa nhấc chân, liền bị thạch hóa, một người, hai người, ba người... Ngàn vạn người đều như thế, ngọn gió màu lam giống như ác ma không ngừng cắn nuốt vong hồn.
Đát đát đát!
Tang Thiên lui về phía sau, quay sang bên cạnh Đệ Nhị Vân Phi, quát:
"Chạy mau!"
Đám người Đệ Nhị Vân Phi đã sớm bị dọa không biết làm sao, chạy? Chạy hướng nào đây? Chạy tới đâu đây ?
"Trong tòa thành này, có vài địa phương có thể tránh gió!"
Mắt thấy ngọn gió màu lam cuốn tới, Tang Thiên dừng lại, nháy mắt nhảy vọt lên không.
Ánh mắt Lam Tình nhìn về phía Tang Thiên, nàng chậm rãi đi trên hư không như đạp trên đất bằng, nhẹ giọng nói:
"Ngươi phải đi sao?"
Thanh âm vang lên, ánh sáng u lam quanh thân nàng càng thêm chói rọi, khắp trời đều là u lam, đâu đâu cũng có cuồng phong gào thét, lướt tới đâu vạn vật thạch hóa, cuồng phong u lam dữ tợn như ác ma gào thét lượn lờ ban phát tử vong.
Lam Tân Nguyệt lắc mình nhảy vọt lên trên không, đứng ở bên cạnh điện phủ lão giả, nhìn thấy nàng rời đi, hơn ba mươi vị nghi trượng cũng không dám chậm trễ đều lắc mình vọt lên trên không, hai tay giơ lên, ngón tay liên tục kháp động, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
"Tang Thiên! Biết điều hãy buông đại trưởng lão ra! Nếu không, chúng ta sẽ dùng 'lam khiếu bái nguyên' đánh chết ngươi."
Lam Tân Nguyệt đến khi đứng tại phía sau điện phủ lão giả, mới dám cất tiếng ra uy.
"Tang Thiên, nếu như không muốn chết, tốt nhất ngươi hãy buông ta ra! Tu vi của ngươi tuy quỷ dị chí cường, nhưng 'lam khiếu bái nguyên' của Lam thành chúng ta chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi, nói thật cho ngươi biết, ngay cả thần thánh nghị hội còn kiêng kị 'lam khiếu bái nguyên' của chúng ta, ngươi..."
Đại trưởng lão đang nói, liền cảm thấy toàn thân kịch liệt đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết không kịp nói hết câu.
Tang Thiên xoay bàn tay, thân hình đại trưởng lão đột nhiên phát ra tiếng vang bùm bùm, hắc mang ùn ùn thoát ra, máu tươi hỗn loạn, trong giây lát công phu, tiếng kêu rên của đại trưởng lão ngừng bặt, hắn chưa hoàn toàn tiêu thất, nhưng chỉ còn lại là một đống huyết nhục.
"Ngươi... Ngươi dám!"
Nhìn thấy đại trưởng lão chết thảm trước mắt, Lam Tân Nguyệt khủng hoảng thét lên chói tai, lập tức quay mặt sang cầu khẩn điện phủ lão giả:
"Mau! Mau thi triển 'lam khiếu bái nguyên' giết hắn! Mau!"
Nhưng mà lúc này, tiếng quát trầm thấp của Tang Thiên truyền đến.
"Lão tử hôm nay cho ngươi cơ hội, hiện tại mau thi triển ‘lam khiếu bái nguyên’ cho lão tử xem!"
Trên không, điện phủ lão giả sắc mặt cực tái nhợt, thân hình bắt đầu kịch liệt run rẩy, sợ hãi bao trùm lấy hắn, chưa bao giờ lão thấy sợ hãi như vậy.
Bên cạnh, Lam Tân Nguyệt không ngừng thúc giục, nhưng điện phủ lão giả chỉ yên lặng bất động, đến tay cũng không dám nâng.
Tang Thiên khủng bố, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, hôm nay 'lam khiếu bái nguyên' xác thực gia tăng uy lực gấp nhiều lần mấy trăm năm trước nhưng hắn cũng không dám thử, đúng vậy! Không dám, không dám đánh cuộc liệu Tang Thiên có thể ngăn cản được hay không, bởi vì hắn biết hậu quả một khi thất bại, hắn không muốn chết.
"Sao không thi triển? Không có can đảm chết sao?"
Tang Thiên đạp từng bước đi lên trước, quát lớn:
"Lão tử hỏi ngươi, ngươi có dám hay không!"
Ngữ khí của Tang Thiên không còn vẻ bình thản như trước, thanh âm trở nên chói tai cuồng bạo, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng lại trực tiếp thẩm thấu vào óc, làm cho người ta mê muội cực kỳ khó chịu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía điện phủ lão giả, ánh mắt chờ đợi, bởi vì toàn bộ Lam thành cũng chỉ có công chúa điện hạ và điện phủ lão giả mới hiểu cách thức thi triển lam khiếu bái nguyên mà thôi.
"Ta..."
Rốt cục, điện phủ lão giả cũng mở miệng, nhưng giọng run rẩy.
"Ta... Ta không dám."
Nghe vậy, Lam Tân Nguyệt cùng với đám đông nghi trượng đứng bên cạnh liền lặng người ngơ ngác, biểu tình không thể tin tưởng.
Xa xa Đệ Nhị Vân Phi cũng như vậy, hắn có cảm giác nỗi sợ hãi của điện phủ lão giả về Tang Thiên đã khắc sâu vào tận tâm rồi, thậm chí sợ hãi làm cho lão ngay cả đảm lượng thi triển 'lam khiếu bái nguyên' cũng không có? Tại sao có thể như vậy!
"Nếu không dám nâng tay vậy ngươi con mẹ nó đứng ở đó ra oai làm cái gì, lập tức cút cho lão tử!"
Tang Thiên vừa dứt lời, thân hình điện phủ lão giả từ giữa không trung mềm run rơi xuống, lão nằm úp sấp phục mặt trên đất, thân thể run rẩy lễ bái.
"Vãn bối biết sai rồi, vãn bối biết sai rồi, thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ tha thứ vãn bối một lần! Vãn bối không dám nữa! Vãn bối cam nguyện chịu phạt, tùy ý tiền bối xử trí! Vãn bối không dám a! Vãn bối không dám nữa đâu!"
Điện phủ lão giả nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất kêu khóc xin tha, mọi người tại tràng nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, điện phủ lão giả đức cao vọng trọng của Lam thành không chỉ nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất lễ bái, mà còn không ngừng khóc hô xầu xin người ta khoan thứ, một màn thực tại trước mắt làm cho tất cả mọi người tại tràng không thể chấp nhận!
Đã từng thấy qua một cao vị thiên nhân cao thủ nhất nhì liên bang đại địa hô khóc cầu xin tha mạng trước mặt một nhân loại chưa? Không có! Tuyệt đối không có! Đám người Đệ Nhị Vân Phi cơ hồ đều mộng rồi, hắn không thể tưởng tượng được đến tột cùng là loại sợ hãi nào mới có thể làm cho một cao thủ tu vi đạt tới cao vị thiên nhân tuyệt vọng kêu khóc như thế.
Xoạt.
Tràng nội, lam tương quỷ dị đột nhiên bùng nổ bắn phát ánh hào quang màu lam chói mắt ra xung quanh, từng đạo ánh sáng u lam tán loạn bay lên tận phía chân trời, tiếp theo, bùm bùm một trận âm vang, soạt soạt! Tay trái Tang Thiên chụp ở đỉnh chóp lam tương vội thu hồi, hắn đát đát đát lui về phía sau vài bước, quát:
"Lão tử không có thời gian nói lời vô nghĩa với ngươi, nếu không muốn chết, thì chạy khỏi đây ngay!"
Soạt soạt!
Một cỗ năng lượng bàng bạc dao động từ quanh thân Tang Thiên tràn ra, lập tức lan bắn bốn phía, giống như sóng triều điên cuồng tập bờ, khiến chúng nhân chung quanh bị đẩy lui ra ngoài, không ít người trực tiếp bị hất bay lên giữa không trung.
Thân thể đám người Đệ Nhị Vân Phi cũng nhịn không được bị sóng năng lượng đánh dạt lui về phía sau trăm thước, lúc này, Đệ Nhị Vân Phi mới mở mắt ra, trước mắt hắn là cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi.
Không biết từ khi nào, phía trên giữa không trung đã xuất hiện một mặt thủy kính, đúng vậy, thoạt nhìn tựa như mặt kính bằng nước, bề mặt xuyên thấu thủy kính phảng phất như thông liền với bầu trời ngàn dặm bên trên, xung quanh phát tán ánh sáng mầu trắng ngà, trông vô cùng thần thánh.
Nhìn thấy mặt thủy kính này, tâm thần Đệ Nhị Vân Phi ngẩn ra, cất tiếng nỉ non:
"Đây là... Đây là ánh sáng triệu hồi..."
Hắn là thiên nhân, biết rõ khi nhân loại tiến hóa thành thiên nhân, ánh sáng triệu hồi sẽ buông xuống, nếu như chấp nhận ánh sáng triệu hồi, sẽ đi thông đến vô tận thế giới.
Ai đang tiến hóa thiên nhân?
Nhìn xuống phía dưới, lam tương hình trứng đang tùy ý tán phát ánh sáng u lam, nó đang chậm rãi bay về phía trước mặt thủy kính.
Điện phủ lão giả, Lam Tân Nguyệt cũng thấy được một màn này, trong lòng khiếp sợ vạn phần, lam tương làm sao có thể...
Khi mọi người đang nghi hoặc, lam tương phiêu phù chậm rãi bay lên phía trước rồi chợt đình chỉ, ngay sau đó, mặt ngoài lam tương hình trứng bắt đầu từ từ rạn vỡ tiêu tán, loáng thoáng, có thể thấy một nữ tử trong đó.
Là ai!
Tới khi lớp vỏ mặt ngoài lam tương hình trứng hoàn toàn tiêu tán, mọi người mới nhìn rõ nàng kia, nữ tử này có mái tóc màu lam mượt đang tùy ý bay loạn trong gió, nàng hơi cúi đầu, song chưởng mở rộng, hai chân khép lại, mũi chân điểm dưới, quanh thân từng luồng ánh sáng u lam chậm rãi chảy xuôi.
Nữ tử từ từ ngẩng đầu, dung nhan kiều mỵ lãnh nhược băng sương, con ngươi màu u lam thoát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Nàng là...
Nàng là Lam công chúa?
Lam Tình ngẩng đầu nhìn lướt qua mặt thủy kính trên không, thủy kính dần dần biến mất, Đệ Nhị Vân Phi biết, Lam công chúa đã cự tuyệt ánh sáng triệu hồi.
Đứng ở cách đó không xa Tang Thiên ngưng trán cau mày, đối với truyền thừa, hắn biết cũng không nhiều, cũng không biết Lam Tình vì sao đột nhiên tiến hóa thành thiên nhân, nhưng hắn mơ hồ thấy phía sau lưng Lam Tình có ẩn hiện một bộ đồ đằng u lam, hắn biết Lam Tình đã dung hợp thành công, đồ đằng ẩn ẩn mơ hồ ở phía sau lưng Lam Tình có hình dạng giống nàng như đúc, song chưởng duỗi khai, hai chân khép lại, trông như bản thể thu nhỏ của nàng vậy.
Tang Thiên đã từng thu thập qua một ít tin tức về đồ đằng, biết được sau khi dung hợp đồ đằng sẽ xuất hiện một ít dị trạng, xác thực mà nói sẽ xuất hiện tình trạng ý thức hỗn loạn, dù sao đồ đằng chính là hóa thân của một loại năng lượng biến thái nào đấy trong vũ trụ, năng lượng này tuy rằng không có ý thức độc lập, nhưng tồn tại bản chất, nếu như dung hợp, ý thức tự thân sẽ hấp thụ bản chất đồ đằng, năm đó, chính hắn dung hợp phượng văn nghiệt đồ còn phải tiêu phí vài thập niên công phu mới dung hợp được hoàn chỉnh bản chất của phượng văn nghiệt đồ .
Giờ phút này, Lam Tình có lẽ vẫn là Lam Tình, nhưng ý thức của nàng đang cực kỳ hỗn loạn, chỉ là hỗn loạn đến trình độ nào, vậy phải xem bản chất quỷ lam nhiếp như thế nào.
Lúc trước quỷ lam nhiếp đã muốn giết Tang Thiên, không biết sau khi dung hợp với Lam Tình sẽ như thế nào.
Lẳng lặng phiêu phù trên hư không, dung nhan hoàn mỹ, Lam Tình lãnh nhược băng sương, con ngươi màu u lam bễ nghễ quan sát hết thảy Lam thành, giống như đang hấp thu sự vật mới mẻ, lại giống như nhớ lại cái gì.
"Lam tương tiêu tán, công chúa trọng sinh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ lam công chúa điện hạ đã ... Đã truyền thừa..."
Nằm úp sấp phủ phục trên mặt đất, điện phủ lão giả ngửa đầu nhìn lam công chúa, thần sắc dại ra, thì thào.
Thoáng chốc.
Ánh mắt u lam của Lam Tình chợt dõi trên người hắn, đột nhiên, trên thân thể điện phủ lão giả quỷ dị xuất hiện một vài điểm u lam, u lam nháy mắt nở rộ, bao trùm người hắn.
"Không!"
Điện phủ lão giả tựa hồ cảm giác được tử vong, vừa kêu to một tiếng, thân thể hắn đã hoàn toàn cứng ngắc, càng làm cho người ta không tin vào mắt chính là hắn ở trong khoảnh khắc bị điểm sáng màu u lam biến thành pho tượng màu lam, kia đúng là một pho tượng, lúc này, nổi hoảng sợ của điện phủ lão giả hiện rõ trên khuôn mặt.
Không ai biết đã xảy ra cái gì, Tang Thiên cũng không biết.
Một trận gió nhẹ thổi tới, điện phủ lão giả biến thành pho tượng bắt đầu tiêu tán, pho tượng kia giống như được cấu thành từ vô số hạt tro bụi nhở bé, làn gió thổi qua, liền tan biến, phiêu tán theo gió, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Thiên a!
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Đệ Nhị Vân Phi đều tái mặt mày, đó là cao vị thiên nhân a! Không một dấu hiệu bị lam công chúa nhìn lướt qua rồi bị thạch hóa? Giây lát sau bị gió thổi tới, liền tiêu tán biến mất mãi mãi?
Đến cả Tang Thiên nội tâm cũng nhịn không được run lên, quỷ lam nhiếp so với trong tưởng tượng của hắn khủng bố hơn nhiều, hắn hiện tại không thể phán đoán giờ phút này là Lam Tình, hay rốt cuộc đã truyền thừa thành Lam Sắc nữ vương rồi.
Tại vô tận thế giới, nghe đồn Lam Sắc nữ vương này là thượng cổ thời nhân, mà quỷ lam nhiếp lại là chí độc trong thiên địa làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, bây giờ tận mắt chứng thực, quả không sai.
"Không! Không! Không!"
Phát hiện ánh mắt Lam Tình nhìn về phía mình, thân hình Lam Tân Nguyệt kịch liệt run rẩy, lắc lắc đầu, hoảng sợ la hét:
"Không... Không nên! Không được!"
Dứt lời, xoẹt trong nháy mắt, thân thể Lam Tân Nguyệt chợt bắn lên trên không.
"Không! Không cần a! Tình nhi, ta... Ta là di mẫu của ngươi a! Là thân nhân duy nhất của ngươi tại thế giới này a! Không! Không! A —— "
Lam Tân Nguyệt thét chói tai, trên trán hiện lên một vài điểm u lam, thân hình của nàng đã bị thạch hóa, gió lướt qua, tan thành mây khói.
Phút chốc.
Lam Tình hơi hơi ngẩng đầu lên, song chưởng mở rộng, ánh sáng u lam quanh thân điên cuồng thoát ra, đồng thời, không gian Lam thành gió lớn gào thét, gió là u lam, gào thét kèm theo sự hủy diệt, gào thét chỗ nào, vạn vật thạch hóa, mọi người hoảng sợ kêu to chạy trối, chỉ là vừa nhấc chân, liền bị thạch hóa, một người, hai người, ba người... Ngàn vạn người đều như thế, ngọn gió màu lam giống như ác ma không ngừng cắn nuốt vong hồn.
Đát đát đát!
Tang Thiên lui về phía sau, quay sang bên cạnh Đệ Nhị Vân Phi, quát:
"Chạy mau!"
Đám người Đệ Nhị Vân Phi đã sớm bị dọa không biết làm sao, chạy? Chạy hướng nào đây? Chạy tới đâu đây ?
"Trong tòa thành này, có vài địa phương có thể tránh gió!"
Mắt thấy ngọn gió màu lam cuốn tới, Tang Thiên dừng lại, nháy mắt nhảy vọt lên không.
Ánh mắt Lam Tình nhìn về phía Tang Thiên, nàng chậm rãi đi trên hư không như đạp trên đất bằng, nhẹ giọng nói:
"Ngươi phải đi sao?"
Thanh âm vang lên, ánh sáng u lam quanh thân nàng càng thêm chói rọi, khắp trời đều là u lam, đâu đâu cũng có cuồng phong gào thét, lướt tới đâu vạn vật thạch hóa, cuồng phong u lam dữ tợn như ác ma gào thét lượn lờ ban phát tử vong.
/418
|