Đội Thiên Chi Kiêu Mộng có một vị giáo luyện viên mới tới, tên hắn là Tang Thiên, tuổi ước chừng tầm hai mươi tuổi ?
Tin tức này lộ ra do chính mồm Dịch Phong nói, bằng một tốc độ khủng khiếp nhanh chóng truyền đi khắp học viện.
Học viện quân sự Đông Phương, trong đại sảnh phòng huấn luyện của đội Thiên Chi Kiêu Mộng.
Tô Hàm nhìn Vương Thiết cùng Mộ Tiểu Ngư đang bàn tán về Tang Thiên, đôi lông mày đen nhánh khẽ cau lại. Ngày hôm qua, phải, ngay tại hôm qua bằng hữu của nàng tại đặc đội T9 đã hồi âm lại, nói đã điều tra được một số thông tin về Tang Thiên, rất bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Đồng dạng, Nhị tỷ của nàng người được xưng là đầu lĩnh đặc biệt về thu thập tin tức cũng chỉ tra ra được một số thông tin tương tự, toàn bộ tin tức về Tang Thiên thậm chi tổ tông 18 tám đời đều là người bình thường.
Kết quả này làm cho Tô Hàm phi thường ngạc nhiên, bởi vì trong tâm tư nàng nghĩ tên gia hoả này tuyệt đối không phải là người đơn giản, nhưng tại sao lại không tra ra được một chút tư liệu rõ ràng ? Tại sao tất cả đều bình thường ? Chẳng nhẽ những chuyện này đều là do nguỵ tạo? Không có khả năng, bởi vì nàng phi thường rõ ràng năng lực của Nhị tỷ, nguỵ tạo có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thoát được pháp nhãn của nàng.
Nhưng ….
Mộ thời gian, Tô Hàm càng suy nghĩ phảng phất như càng rơi vào một cái hố biển sâu không thấy đáy, không ngưng nghĩ ngợi phân tích, nhưng lại không thu được kết quả gì .Hồi lâu sau, nàng mới từ những tư liệu mịt mờ tỉnh táo lại, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra, trong lúc mình mải mê suy nghĩ thì tinh thần lực đã theo mái tóc tiết ra bên ngoài , lúc này, nàng không dám chậm trễ, lập tức hít thở sâu một hơi, đem những luồng tinh thần lực chậm rãi thu hồi.
Sao lại thế này ?
Tô Hàm có chút giật mình, tinh thần của nàng đương nhiên là đã tới cấp 6, theo lý mà nói sẽ không phát sinh ra cái sự tình như thế này, hôm nay như thế nào ….
Lắc đầu, không có nghĩ nhiều, nàng kêu gọi Tang Thiên một tiếng, Tang Thiên chậm rãi đi tới.
- Hiện tại Thiên Chi Kiêu Mộng đã có ba người rời đi rồi, ta muốn nghe kế hoạch sắp tới của anh.
Khi Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong tuyên bố rời khỏi Thiên Chi Kiêu Mộng thì Tô Hàm cũng không có muốn ngăn cản, bởi vì nàng muốn nhìn xem Tang Thiên sẽ xử lý tình huống này như thế nào, nhưng lúc ấy Tang Thiên im lặng, thực làm cho Tô Hàm có chút thất vọng, cũng có chút phẫn nộ, thậm chí hoài nghi mình để cho tang Thiên làm giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng có phải là lầm hay không ?
- Bọn họ sẽ lập tức quay lại, ta hiện tại đảm nhiệm chức giáo luyện của Mộng chi đội, tự nhiên phải có trách nhiệm đối với bọn họ, cô cứ yên tâm làm chức phó hiệu trưởng của cô đi.
Tang Thiên vẫn bình chân như vại, thái độ như không có chuyện gì xảy ra cả, giống như hết thảy hắn đều không có quan tâm, nhưng lại giống như mọi chuyện hắn đã nắm trong lòng bàn tay.
- Bọn họ sẽ quay lại ngay lập tức ? Có ý tứ gì ?
Dù là Tô Hàm tinh nhanh hơn người nhưng cũng vô pháp hiểu được ý tứ trong lời nói này. Đúng lúc này, bên ngoài thông đạo cơ giới truyền đến bước chân đang đùng đùng chạy tới, là ai ? Hơn nữa tốc độ rất nhanh, Tô Hàm nghi hoặc nhìn ra phía cửa, đồng dạng Mộ Tiểu Ngư cùng Vương Thiết cũng nghe được tiếng bước chân truyền vào trong tai, bọn họ cũng đồng dạng nghi hoặc, nhìn qua.
Thoáng chốc !
Một thân ảnh hiện ra trước của phòng huấn luyện, ăn mặc giản dị, một thân trang phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng , đôi mắt băng lạnh chứa đựng những tia phẫn nộ, người này đúng là Mạc Ngôn, hắn tựa hồ phi thường tức giận, không thèm để ý đến ai, hùng hổ xông vào, căm tức nhìn Tang Thiên, quát lên :
- Ta muốn giết ngươi !
Tiếng quát rớt lại phía sau, Mạc Ngôn lúc này đã phóng tới, trực tiếp vung quyền công kích.
Này ….
Đã có chuỵện gì xảy ra ? Xảy ra chuyện gì ?
Vô luận là Tô Hàm hay là Mộ Tiểu Ngư, Vương Thiết đều bị hành động của Mạc Ngôn làm cho giật mình, quá bất ngờ, Mạc Ngôn tuy rằng tính tình lãnh diệm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phiền toái lung tung, có thể làm cho hắn thốt ra mấy chữ muốn giết người, thì chắc phải động chạm đến sự tình gì cố kỵ ở sâu trong nội tâm của hắn.
……
Bên ngoài trung tâm huấn luyện, đại lượng học viên vẫn đang tụ tập ở đây, Mạc Ngôn , Cố Phỉ, Dịch Phong ly khai đã làm cho bọn họ ngạc nhiên vạn phần, rất muốn biết cái vị tân giáo luyện Tang Thiên kia trong như thế nào. Nhưng là vừa rồi, Mạc Ngôn bỗng nhiên quay lại, rất vội vàng, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa song quyền nắm chặt, xống thẳng vào bên trong phòng huấn luyện.
Có chuyện gì xảy ra sao ?
Mạc Ngôn tựa hồ rất tức giận ? Hắn rốt cục đã làm sao vậy ?
Mọi người tại đây đang nghi hoặc không hiểu, thì lại nhìn thấy một người nữa đã quay lại, một người ăn mặc trung tính, là nàng, Cố Phỉ.
Cố Phỉ tính tình rất nóng nảy, điều này tất cả mọi người đều biết đến, không ít người đã được trông thấy bộ dáng nàng tức giận, chỉ có thể dùng hai chữ yêu nữ để hình dung. Mà giờ khắc này, trông Cố Phỉ cũng không khác gì một yêu nữ, phịch một tiếng, đem cánh cửa cơ giới phòng huấn luyện đá văng ra, hét lớn.
- Tang Thiên, ngươi chết không được tử tế.
Tang Thiên ? Không phải là vị tân giáo luyện kia sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Mạc Ngôn vừa đi ra một cái, rồi quay trở lại, phẫn nộ xông vào, tiếp theo Cố Phỉ cũng tương tự, gào thét Tang Thiên ? Chẳng lẽ… vị tân giáo luyện kia chọc tới nàng ?
Không có ai biết chuyện gì đang diễn ra ? Tất cả mọi người đều rất nghi hoặc.
Đúng lúc này, lại có một gia hoả đến tiếp, đó chính là Dịch Phong được xưng là Tiếu Diện Hổ
Giờ phút này, trên mặt tên gia hoả Tiếu Diện Hổ lại không có nét tươi cười, có chăng trông thấy rõ ràng là hắn đang phẫn nộ, khuôn mặt nghiêm chính, như hung thần ác quỷ xông tới.
- Dịch Phong, sao lại thế này ? Ngươi bị làm sao vậy ?
- Cút !
Dịch Phong hét lớn một tiếng, tuỳ ý không phân biệt là ai, hắn xuất ra một cước vào một bị đồng học khiến cho người này bắn ra xa khoảng hai ba trượng, mọi người kinh hãi, đây tuyệt đối là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng phẫn nộ của Tiếu Diện Hổ Dịch Phong, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Như thế nào ….
Ngay khi Dịch Phong vô cùng phẫn nộ ,vội vàng lao vào bên trong phòng huấn luyện, thì các vị học viên cũng nghe thấy được một tiếng hét to.
- Tang Thiên, cái tên gia hoả mặt dày vô sỉ này ! Ta muốn băm thây ngươi thành vạn đoạn !
Tang Thiên ? Lại là Tang Thiên ? Trời ạ !
Mạc Ngôn, Dịch Phong, Cố Phỉ ba người này không phải là đã tuyên bố rời khỏi chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng sao ? Như thế nào lại quay trở lại với bộ dạng phẫn nộ như vậy ? Hơn nữa mục tiêu đều là nhằm vào cái vị tân giáo luyện Tang Thiên ?
Trời ạ ! Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cùng các vị học viên lâm vào trạng thái mịt mờ còn có Tô Hàm, Mộ Tiểu Ngư cùng Vương Thiết. Giờ khắc này, trong phòng huấn luyện, Tang Thiên và Mạc Ngôn cũng đang khẩn trương chuẩn bị động thủ, mà Cố Phỉ ngay khi tiến vào cũng không chần chờ chút nào lập tức lao vào, cùng Mạc Ngôn vây công Tang Thiên.
- Tang Thiên ! Ngươi là đồ mặt dày vô sỉ ! Ta muốn đem ngươi băm thành vạn đoạn !
Sau khi Dịch Phong xông vào, nguyên bản con ngươi của hắn lúc này đã trừng trừng mở lớn, chạy tới vài bước, quát lên một tiếng, nhảy vào gia nhập vòng chiến.
Ba VS một.
Trong phòng huấn luyện, những tiếng quyền phong gào rít vang lên liên tục.
Không thể phủ nhận, ba người kia có thể gia nhập vào chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, quả nhiên là thân thủ bất phàm, có lẽ phẫn nộ mang cho con người ta sức mạnh, chiêu thức cũng cực kỳ sắc bén, đặc biệt là Mạc Ngôn, tuổi tuy nhỏ nhưng chiêu thức rất lăng lệ sắc bén, Cố Phỉ mặc dù là con gái, nhưng chiêu thức của nàng lại cực kỳ cương mãnh, từng chiêu từng thức đều tràn ngập một cỗ bá khí hung phách, mà Dịch Phong chiêu thức vừa xảo vừa tinh, không mãnh liệt,nhưng lại phi thường cao minh.
Trong phòng huấn luyện, bốn người quần ẩu cũng một chỗ, phanh, phanh thanh âm, tiếng phong thanh vang vọng tràn ngập khắp nơi.
Phòng huấn luyện lớn như vậy cũng không đủ để cho người ta đứng chen chân vào trận đấu, Mộ Tiểu Ngư, Vương Thiết cùng Tô Hàm lùi dần tới cửa. Tô Hàm hoang mang nhìn vào ba người đang giận dữ liều mạng tấn công, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể xác định một điều, nhất định chuyện này có quan hệ tới Tang Thiên, trong lúc suy tư, chợt nhớ tới vừa rồi Tang Thiên đã nói một câu “ chắc chắn một lát nữa bọn chúng sẽ quay trở lại.” Chẳng lẽ …
- Ba người Mạc Ngôn bị làm sao vậy ? Bọn họ có cừu oán gì với Tang giáo luyện sao ?
Vương Thiết tò mò vạn phận, trong đầu hiện lên một cái dấu hỏi rất lớn.
Lúc này, thanh âm của Tang Thiên chợt vang lên.
- Tô phó hiệu trưởng, phiền cô thông báo cho phòng cấp cứu tới đây nhận người.
- Ngươi…
Tô Hàm chỉ thốt lên được một câu, dừng lại một chút, cũng không thể nói thêm được gì, lập tức cũng liên hệ với phòng cấp cứu.
Trong tràng.
Tang Thiên cùng lúc ứng phó công kích của ba người.
- Hôm nay các ngươi chống mắt ra nhìn xem rốt cuộc lão tử có tư cách huấn luyện cho các ngươi hay không , cút cho ta !
Tang Thiên hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên run lên, cuồng phong gào thét mà đánh tới, những tiếng phanh phanh phanh vang lên giòn giã, chỉ thấy Mạc Ngôn, Dịch Phong, Cố Phỉ ba người giống như cánh diều đứt dây, thân thể hoành ngang bắn thẳng ra ngoài.
- Muốn chết !
Sau khi rơi xuống đất, Mạc Ngôn liền đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt phún hoả chứa đầy sự phẫn nộ, lại xông tới.
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng đòi dung hợp sát khí vào trong chiêu thức, với một chút sát khí nhỏ bé đó, tuỳ thời một gã quân nhân đã từng lăn lộn trên chiến trường đều có thể coi thường.
Tang Thiên nhắm vào Mạc Ngôn, song chưởng phách tới, quát lớn.
- Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, cái gì mới gọi là sát chiêu chân chính.
Trầm người xuống, một cước hung hăng xuất ra, tốc độ cực nhanh, phảng phất như ngay cả không gian cũng biến dạng vặn vẹo, những tiếng phong mang lách tách nổ lên giòn tan.
Phanh một tiếng, Mạc Ngôn ngã lộn xuống đất, thân thể nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Cố Phỉ từ giữa không trung đánh úp lại, Tang Thiên cười lạnh một tiếng quát.
- Nhìn thì như cương mãnh thực lại mềm như bông, cảnh giới cương liệt, ngay cả một phần trăm ngươi vẫn chưa lãnh ngộ được, mà còn dám đem ra múa may vụng về trước mặt ta, nằm xuống đi thôi !
Đồng dạng tiếng cuồng phong gào rít liên tục, Tang Thiên xoay người tung một cước, trúng vào bả vai của Cố Phỉ. Thanh âm “phanh” vang lên giòn giã như nện vào tai từng người, Cố Phỉ cùng giống như Mạc Ngôn, ngã lăn lộn trên mặt đất, thân thể không có thêm bất kỳ một cử động nào.
Chứng kiến Mạc Ngôn ,Cố Phỉ trong khoảnh khắc đã bị vị tân giáo luyện này trực tiếp miểu sát, trong lòng của Dịch Phong có chút chần chờ xuất phát từ bản năng. Nhưng trong khi còn đang chần chờ , Tang Thiên đã bước tới trước mặt hắn, Dịch Phong còn chưa biết vãn hồi lại sự tình bằng cách nào, đã cảm thấy bên hông tê rần, ý thức dần dần mơ hồ, tại một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng, mơ màng nghe thấy được giọng nói của Tang Thiên.
- Nhìn như tinh xảo, kì thực chỉ được cái vẻ bề ngoài, có hoa mà không có quả, không bằng không cần, cảnh giới tinh xảo, là ở chỗ trực tiếp tấn công, nằm xuống mà lĩnh ngộ đi thôi !
Trong vòng mười giây ngắn ngủi, ba vị thanh viên của chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong toàn bộ đều nằm đo ván dưới mặt đất.
Đứng ở cửa quan sát, Mộ Tiểu Ngư cái miệng nhỏ hơi hấp háy, thực giống như mộng, như thực như ảo, dần chìm vào trong nỗi khiếp sợ.
Vương Thiết một thân cao hai thước năm, cái miệng rộng hơi nhếch mép lên cười, ngơ ngác nhìn, giống như vừa trông thấy quỷ, lại giống như nhìn thấy được Thượng Đế, suy nghĩ của hắn bỗng dưng hoàn toàn bị đình trệ.
Từ đầu tới cuối, lông mày đen nhánh của Tô Hàm thuỷ chung vẫn nhíu chặt lại, mà ngay cả bản thân của nàng ta cũng không biết được, giờ phút này, trên khuôn mặt mỹ lệ không có chút tỳ vết kia, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, biến đổi mấy lần, giống như xấu hổ, giống như giận dữ.
Kĩnh hãi khi lần đầu tiên được chứng kiến Tang Thiên ra tay công kích như vậy, trong ấn tượng của nàng, Tang Thiên dường như chỉ biết phòng ngự, mà hiện tại ….
Xấu hổ là bởi vì, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong, đều là do nàng đích thân dạy dỗ những kỹ năng thể thuật Cách Đấu, những lời phê bình vừa rồi của Tang Thiên lại giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trong tâm khảm của nàng.
Giận dữ chính là bởi vì Tang Thiên ngang nhiên dám trắng trợn bình luận, ý tứ phi thường rõ ràng, mấy cái thứ kỹ xảo vớ vấn, mà ba người các ngươi học không biết là từ cái tên hỗn đản nào !
Trong khi đó, bên ngoài khu trung tâm huấn luyện của Thiên Chi Kiêu Mộng.
Các học viên đệ tử cơ hồ đều rất tò mò, nguyên là trông thấy ba người Mạc Ngôn xông vào trong tâm trạng phẫn nộ, ai đã làm cho bọn họ phát điên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Căn bản là không ai biết, mà hiện tại không ngờ nhìn thấy có người của phòng cấp cứu đến đây ? Hơn nữa mang cáng đi vào trong phòng huấn luyện.
Ta kháo ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a !
Sao mấy người của phòng cấp cứu lại đến đây ? A ! Đúng rồi, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong, ba người này đều nhằm vào vị tân giáo luyện Tang Thiên, chẳng lẽ… Thảm rồi, khẳng định vị tân giáo luyện kia sẽ gặp phải một hồi bị kịch, tuyệt đối là vậy !
Nhưng, khi nhân viên y tế nâng cáng cứu thương đi ra khỏi phòng huấn luyện, thì các học viện đệ tử đều trợn mắt há mồm.
Bởi vì người nằm trên cáng cứu thương chính là Mạc Ngôn, người không nên trêu chọc vào nhất…. trong học viên quân sự Phương Đông.
Người thứ hai ra tới chính là Cố Phỉ, đồng dạng cũng bài danh là “người thứ tư” không nên trêu chọc vào, trên khuôn mặt nõn nà, hai gò má nhăn lại biểu lộ thần sắc rất thống khổ.
Cuối cùng được khiêng ra chính là Dịch Phong, lẳng lặng nằm im ở trên cán, hai mắt Dịch Phong nhắm chặt lại, giống như đã hôn mê, bất quá bộ dạng trên khuôn mặt hắn làm cho người ta liên tưởng như hắn vừa trông thấy quỷ.
Chứng kiến ba người này được mang ra, các học viên đệ tử khác hoàn toàn sụp đổ.
Nếu lúc này có thể dùng tiền sinh hoạt phí trong một tháng, để mua được một chút tin tức gì từ bên trong phòng huấn luyện, các vị đồng học ở đây nhất định sẽ không do dự đáp ứng.
Thượng đế, xin người hãy nói cho con biết đã có chuyện gì xảy ra !
Tin tức này lộ ra do chính mồm Dịch Phong nói, bằng một tốc độ khủng khiếp nhanh chóng truyền đi khắp học viện.
Học viện quân sự Đông Phương, trong đại sảnh phòng huấn luyện của đội Thiên Chi Kiêu Mộng.
Tô Hàm nhìn Vương Thiết cùng Mộ Tiểu Ngư đang bàn tán về Tang Thiên, đôi lông mày đen nhánh khẽ cau lại. Ngày hôm qua, phải, ngay tại hôm qua bằng hữu của nàng tại đặc đội T9 đã hồi âm lại, nói đã điều tra được một số thông tin về Tang Thiên, rất bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Đồng dạng, Nhị tỷ của nàng người được xưng là đầu lĩnh đặc biệt về thu thập tin tức cũng chỉ tra ra được một số thông tin tương tự, toàn bộ tin tức về Tang Thiên thậm chi tổ tông 18 tám đời đều là người bình thường.
Kết quả này làm cho Tô Hàm phi thường ngạc nhiên, bởi vì trong tâm tư nàng nghĩ tên gia hoả này tuyệt đối không phải là người đơn giản, nhưng tại sao lại không tra ra được một chút tư liệu rõ ràng ? Tại sao tất cả đều bình thường ? Chẳng nhẽ những chuyện này đều là do nguỵ tạo? Không có khả năng, bởi vì nàng phi thường rõ ràng năng lực của Nhị tỷ, nguỵ tạo có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thoát được pháp nhãn của nàng.
Nhưng ….
Mộ thời gian, Tô Hàm càng suy nghĩ phảng phất như càng rơi vào một cái hố biển sâu không thấy đáy, không ngưng nghĩ ngợi phân tích, nhưng lại không thu được kết quả gì .Hồi lâu sau, nàng mới từ những tư liệu mịt mờ tỉnh táo lại, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện ra, trong lúc mình mải mê suy nghĩ thì tinh thần lực đã theo mái tóc tiết ra bên ngoài , lúc này, nàng không dám chậm trễ, lập tức hít thở sâu một hơi, đem những luồng tinh thần lực chậm rãi thu hồi.
Sao lại thế này ?
Tô Hàm có chút giật mình, tinh thần của nàng đương nhiên là đã tới cấp 6, theo lý mà nói sẽ không phát sinh ra cái sự tình như thế này, hôm nay như thế nào ….
Lắc đầu, không có nghĩ nhiều, nàng kêu gọi Tang Thiên một tiếng, Tang Thiên chậm rãi đi tới.
- Hiện tại Thiên Chi Kiêu Mộng đã có ba người rời đi rồi, ta muốn nghe kế hoạch sắp tới của anh.
Khi Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong tuyên bố rời khỏi Thiên Chi Kiêu Mộng thì Tô Hàm cũng không có muốn ngăn cản, bởi vì nàng muốn nhìn xem Tang Thiên sẽ xử lý tình huống này như thế nào, nhưng lúc ấy Tang Thiên im lặng, thực làm cho Tô Hàm có chút thất vọng, cũng có chút phẫn nộ, thậm chí hoài nghi mình để cho tang Thiên làm giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng có phải là lầm hay không ?
- Bọn họ sẽ lập tức quay lại, ta hiện tại đảm nhiệm chức giáo luyện của Mộng chi đội, tự nhiên phải có trách nhiệm đối với bọn họ, cô cứ yên tâm làm chức phó hiệu trưởng của cô đi.
Tang Thiên vẫn bình chân như vại, thái độ như không có chuyện gì xảy ra cả, giống như hết thảy hắn đều không có quan tâm, nhưng lại giống như mọi chuyện hắn đã nắm trong lòng bàn tay.
- Bọn họ sẽ quay lại ngay lập tức ? Có ý tứ gì ?
Dù là Tô Hàm tinh nhanh hơn người nhưng cũng vô pháp hiểu được ý tứ trong lời nói này. Đúng lúc này, bên ngoài thông đạo cơ giới truyền đến bước chân đang đùng đùng chạy tới, là ai ? Hơn nữa tốc độ rất nhanh, Tô Hàm nghi hoặc nhìn ra phía cửa, đồng dạng Mộ Tiểu Ngư cùng Vương Thiết cũng nghe được tiếng bước chân truyền vào trong tai, bọn họ cũng đồng dạng nghi hoặc, nhìn qua.
Thoáng chốc !
Một thân ảnh hiện ra trước của phòng huấn luyện, ăn mặc giản dị, một thân trang phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng , đôi mắt băng lạnh chứa đựng những tia phẫn nộ, người này đúng là Mạc Ngôn, hắn tựa hồ phi thường tức giận, không thèm để ý đến ai, hùng hổ xông vào, căm tức nhìn Tang Thiên, quát lên :
- Ta muốn giết ngươi !
Tiếng quát rớt lại phía sau, Mạc Ngôn lúc này đã phóng tới, trực tiếp vung quyền công kích.
Này ….
Đã có chuỵện gì xảy ra ? Xảy ra chuyện gì ?
Vô luận là Tô Hàm hay là Mộ Tiểu Ngư, Vương Thiết đều bị hành động của Mạc Ngôn làm cho giật mình, quá bất ngờ, Mạc Ngôn tuy rằng tính tình lãnh diệm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phiền toái lung tung, có thể làm cho hắn thốt ra mấy chữ muốn giết người, thì chắc phải động chạm đến sự tình gì cố kỵ ở sâu trong nội tâm của hắn.
……
Bên ngoài trung tâm huấn luyện, đại lượng học viên vẫn đang tụ tập ở đây, Mạc Ngôn , Cố Phỉ, Dịch Phong ly khai đã làm cho bọn họ ngạc nhiên vạn phần, rất muốn biết cái vị tân giáo luyện Tang Thiên kia trong như thế nào. Nhưng là vừa rồi, Mạc Ngôn bỗng nhiên quay lại, rất vội vàng, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa song quyền nắm chặt, xống thẳng vào bên trong phòng huấn luyện.
Có chuyện gì xảy ra sao ?
Mạc Ngôn tựa hồ rất tức giận ? Hắn rốt cục đã làm sao vậy ?
Mọi người tại đây đang nghi hoặc không hiểu, thì lại nhìn thấy một người nữa đã quay lại, một người ăn mặc trung tính, là nàng, Cố Phỉ.
Cố Phỉ tính tình rất nóng nảy, điều này tất cả mọi người đều biết đến, không ít người đã được trông thấy bộ dáng nàng tức giận, chỉ có thể dùng hai chữ yêu nữ để hình dung. Mà giờ khắc này, trông Cố Phỉ cũng không khác gì một yêu nữ, phịch một tiếng, đem cánh cửa cơ giới phòng huấn luyện đá văng ra, hét lớn.
- Tang Thiên, ngươi chết không được tử tế.
Tang Thiên ? Không phải là vị tân giáo luyện kia sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Mạc Ngôn vừa đi ra một cái, rồi quay trở lại, phẫn nộ xông vào, tiếp theo Cố Phỉ cũng tương tự, gào thét Tang Thiên ? Chẳng lẽ… vị tân giáo luyện kia chọc tới nàng ?
Không có ai biết chuyện gì đang diễn ra ? Tất cả mọi người đều rất nghi hoặc.
Đúng lúc này, lại có một gia hoả đến tiếp, đó chính là Dịch Phong được xưng là Tiếu Diện Hổ
Giờ phút này, trên mặt tên gia hoả Tiếu Diện Hổ lại không có nét tươi cười, có chăng trông thấy rõ ràng là hắn đang phẫn nộ, khuôn mặt nghiêm chính, như hung thần ác quỷ xông tới.
- Dịch Phong, sao lại thế này ? Ngươi bị làm sao vậy ?
- Cút !
Dịch Phong hét lớn một tiếng, tuỳ ý không phân biệt là ai, hắn xuất ra một cước vào một bị đồng học khiến cho người này bắn ra xa khoảng hai ba trượng, mọi người kinh hãi, đây tuyệt đối là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng phẫn nộ của Tiếu Diện Hổ Dịch Phong, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Như thế nào ….
Ngay khi Dịch Phong vô cùng phẫn nộ ,vội vàng lao vào bên trong phòng huấn luyện, thì các vị học viên cũng nghe thấy được một tiếng hét to.
- Tang Thiên, cái tên gia hoả mặt dày vô sỉ này ! Ta muốn băm thây ngươi thành vạn đoạn !
Tang Thiên ? Lại là Tang Thiên ? Trời ạ !
Mạc Ngôn, Dịch Phong, Cố Phỉ ba người này không phải là đã tuyên bố rời khỏi chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng sao ? Như thế nào lại quay trở lại với bộ dạng phẫn nộ như vậy ? Hơn nữa mục tiêu đều là nhằm vào cái vị tân giáo luyện Tang Thiên ?
Trời ạ ! Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cùng các vị học viên lâm vào trạng thái mịt mờ còn có Tô Hàm, Mộ Tiểu Ngư cùng Vương Thiết. Giờ khắc này, trong phòng huấn luyện, Tang Thiên và Mạc Ngôn cũng đang khẩn trương chuẩn bị động thủ, mà Cố Phỉ ngay khi tiến vào cũng không chần chờ chút nào lập tức lao vào, cùng Mạc Ngôn vây công Tang Thiên.
- Tang Thiên ! Ngươi là đồ mặt dày vô sỉ ! Ta muốn đem ngươi băm thành vạn đoạn !
Sau khi Dịch Phong xông vào, nguyên bản con ngươi của hắn lúc này đã trừng trừng mở lớn, chạy tới vài bước, quát lên một tiếng, nhảy vào gia nhập vòng chiến.
Ba VS một.
Trong phòng huấn luyện, những tiếng quyền phong gào rít vang lên liên tục.
Không thể phủ nhận, ba người kia có thể gia nhập vào chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, quả nhiên là thân thủ bất phàm, có lẽ phẫn nộ mang cho con người ta sức mạnh, chiêu thức cũng cực kỳ sắc bén, đặc biệt là Mạc Ngôn, tuổi tuy nhỏ nhưng chiêu thức rất lăng lệ sắc bén, Cố Phỉ mặc dù là con gái, nhưng chiêu thức của nàng lại cực kỳ cương mãnh, từng chiêu từng thức đều tràn ngập một cỗ bá khí hung phách, mà Dịch Phong chiêu thức vừa xảo vừa tinh, không mãnh liệt,nhưng lại phi thường cao minh.
Trong phòng huấn luyện, bốn người quần ẩu cũng một chỗ, phanh, phanh thanh âm, tiếng phong thanh vang vọng tràn ngập khắp nơi.
Phòng huấn luyện lớn như vậy cũng không đủ để cho người ta đứng chen chân vào trận đấu, Mộ Tiểu Ngư, Vương Thiết cùng Tô Hàm lùi dần tới cửa. Tô Hàm hoang mang nhìn vào ba người đang giận dữ liều mạng tấn công, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể xác định một điều, nhất định chuyện này có quan hệ tới Tang Thiên, trong lúc suy tư, chợt nhớ tới vừa rồi Tang Thiên đã nói một câu “ chắc chắn một lát nữa bọn chúng sẽ quay trở lại.” Chẳng lẽ …
- Ba người Mạc Ngôn bị làm sao vậy ? Bọn họ có cừu oán gì với Tang giáo luyện sao ?
Vương Thiết tò mò vạn phận, trong đầu hiện lên một cái dấu hỏi rất lớn.
Lúc này, thanh âm của Tang Thiên chợt vang lên.
- Tô phó hiệu trưởng, phiền cô thông báo cho phòng cấp cứu tới đây nhận người.
- Ngươi…
Tô Hàm chỉ thốt lên được một câu, dừng lại một chút, cũng không thể nói thêm được gì, lập tức cũng liên hệ với phòng cấp cứu.
Trong tràng.
Tang Thiên cùng lúc ứng phó công kích của ba người.
- Hôm nay các ngươi chống mắt ra nhìn xem rốt cuộc lão tử có tư cách huấn luyện cho các ngươi hay không , cút cho ta !
Tang Thiên hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên run lên, cuồng phong gào thét mà đánh tới, những tiếng phanh phanh phanh vang lên giòn giã, chỉ thấy Mạc Ngôn, Dịch Phong, Cố Phỉ ba người giống như cánh diều đứt dây, thân thể hoành ngang bắn thẳng ra ngoài.
- Muốn chết !
Sau khi rơi xuống đất, Mạc Ngôn liền đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt phún hoả chứa đầy sự phẫn nộ, lại xông tới.
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng đòi dung hợp sát khí vào trong chiêu thức, với một chút sát khí nhỏ bé đó, tuỳ thời một gã quân nhân đã từng lăn lộn trên chiến trường đều có thể coi thường.
Tang Thiên nhắm vào Mạc Ngôn, song chưởng phách tới, quát lớn.
- Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, cái gì mới gọi là sát chiêu chân chính.
Trầm người xuống, một cước hung hăng xuất ra, tốc độ cực nhanh, phảng phất như ngay cả không gian cũng biến dạng vặn vẹo, những tiếng phong mang lách tách nổ lên giòn tan.
Phanh một tiếng, Mạc Ngôn ngã lộn xuống đất, thân thể nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Cố Phỉ từ giữa không trung đánh úp lại, Tang Thiên cười lạnh một tiếng quát.
- Nhìn thì như cương mãnh thực lại mềm như bông, cảnh giới cương liệt, ngay cả một phần trăm ngươi vẫn chưa lãnh ngộ được, mà còn dám đem ra múa may vụng về trước mặt ta, nằm xuống đi thôi !
Đồng dạng tiếng cuồng phong gào rít liên tục, Tang Thiên xoay người tung một cước, trúng vào bả vai của Cố Phỉ. Thanh âm “phanh” vang lên giòn giã như nện vào tai từng người, Cố Phỉ cùng giống như Mạc Ngôn, ngã lăn lộn trên mặt đất, thân thể không có thêm bất kỳ một cử động nào.
Chứng kiến Mạc Ngôn ,Cố Phỉ trong khoảnh khắc đã bị vị tân giáo luyện này trực tiếp miểu sát, trong lòng của Dịch Phong có chút chần chờ xuất phát từ bản năng. Nhưng trong khi còn đang chần chờ , Tang Thiên đã bước tới trước mặt hắn, Dịch Phong còn chưa biết vãn hồi lại sự tình bằng cách nào, đã cảm thấy bên hông tê rần, ý thức dần dần mơ hồ, tại một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng, mơ màng nghe thấy được giọng nói của Tang Thiên.
- Nhìn như tinh xảo, kì thực chỉ được cái vẻ bề ngoài, có hoa mà không có quả, không bằng không cần, cảnh giới tinh xảo, là ở chỗ trực tiếp tấn công, nằm xuống mà lĩnh ngộ đi thôi !
Trong vòng mười giây ngắn ngủi, ba vị thanh viên của chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong toàn bộ đều nằm đo ván dưới mặt đất.
Đứng ở cửa quan sát, Mộ Tiểu Ngư cái miệng nhỏ hơi hấp háy, thực giống như mộng, như thực như ảo, dần chìm vào trong nỗi khiếp sợ.
Vương Thiết một thân cao hai thước năm, cái miệng rộng hơi nhếch mép lên cười, ngơ ngác nhìn, giống như vừa trông thấy quỷ, lại giống như nhìn thấy được Thượng Đế, suy nghĩ của hắn bỗng dưng hoàn toàn bị đình trệ.
Từ đầu tới cuối, lông mày đen nhánh của Tô Hàm thuỷ chung vẫn nhíu chặt lại, mà ngay cả bản thân của nàng ta cũng không biết được, giờ phút này, trên khuôn mặt mỹ lệ không có chút tỳ vết kia, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, biến đổi mấy lần, giống như xấu hổ, giống như giận dữ.
Kĩnh hãi khi lần đầu tiên được chứng kiến Tang Thiên ra tay công kích như vậy, trong ấn tượng của nàng, Tang Thiên dường như chỉ biết phòng ngự, mà hiện tại ….
Xấu hổ là bởi vì, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong, đều là do nàng đích thân dạy dỗ những kỹ năng thể thuật Cách Đấu, những lời phê bình vừa rồi của Tang Thiên lại giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trong tâm khảm của nàng.
Giận dữ chính là bởi vì Tang Thiên ngang nhiên dám trắng trợn bình luận, ý tứ phi thường rõ ràng, mấy cái thứ kỹ xảo vớ vấn, mà ba người các ngươi học không biết là từ cái tên hỗn đản nào !
Trong khi đó, bên ngoài khu trung tâm huấn luyện của Thiên Chi Kiêu Mộng.
Các học viên đệ tử cơ hồ đều rất tò mò, nguyên là trông thấy ba người Mạc Ngôn xông vào trong tâm trạng phẫn nộ, ai đã làm cho bọn họ phát điên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Căn bản là không ai biết, mà hiện tại không ngờ nhìn thấy có người của phòng cấp cứu đến đây ? Hơn nữa mang cáng đi vào trong phòng huấn luyện.
Ta kháo ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a !
Sao mấy người của phòng cấp cứu lại đến đây ? A ! Đúng rồi, Mạc Ngôn, Cố Phỉ, Dịch Phong, ba người này đều nhằm vào vị tân giáo luyện Tang Thiên, chẳng lẽ… Thảm rồi, khẳng định vị tân giáo luyện kia sẽ gặp phải một hồi bị kịch, tuyệt đối là vậy !
Nhưng, khi nhân viên y tế nâng cáng cứu thương đi ra khỏi phòng huấn luyện, thì các học viện đệ tử đều trợn mắt há mồm.
Bởi vì người nằm trên cáng cứu thương chính là Mạc Ngôn, người không nên trêu chọc vào nhất…. trong học viên quân sự Phương Đông.
Người thứ hai ra tới chính là Cố Phỉ, đồng dạng cũng bài danh là “người thứ tư” không nên trêu chọc vào, trên khuôn mặt nõn nà, hai gò má nhăn lại biểu lộ thần sắc rất thống khổ.
Cuối cùng được khiêng ra chính là Dịch Phong, lẳng lặng nằm im ở trên cán, hai mắt Dịch Phong nhắm chặt lại, giống như đã hôn mê, bất quá bộ dạng trên khuôn mặt hắn làm cho người ta liên tưởng như hắn vừa trông thấy quỷ.
Chứng kiến ba người này được mang ra, các học viên đệ tử khác hoàn toàn sụp đổ.
Nếu lúc này có thể dùng tiền sinh hoạt phí trong một tháng, để mua được một chút tin tức gì từ bên trong phòng huấn luyện, các vị đồng học ở đây nhất định sẽ không do dự đáp ứng.
Thượng đế, xin người hãy nói cho con biết đã có chuyện gì xảy ra !
/418
|