Trên đường ly khai khỏi phòng làm việc của phó hiệu trưởng, Dạ Nguyệt vẫn như cũ không thể tiếp nhận sự thật này, nhiều người cho dù nghĩ nát óc ra cũng không tài nào lý giải nổi được một trong mười tám cái vấn đề điều kiện có thể lợi dụng được sơ hở phạm quy trong đối chiến tập thể, thế mà vị tân giáo luyện kia lại có thể giải đáp ra được ? Dạ Nguyệt không thể tưởng tượng nếu tin tức này được truyền ra ngoài sẽ náo động đến mức nào, dù sao nắm giữ được sở hở của mê toả(*) này, tại giải thi đấu Cách Đấu có thể nắm được rất nhiều cơ hội chiến thắng. Phải biết rằng, sơ hở của mê toả này chính là một loại vi phạm quy tắc nhưng lại không bị tính là phạm quy, nói cách khác trong giải thi đấu Cách Đấu, lợi dụng điều kiện sơ hở cũng không tính là mạo phạm đến quy tắc Cách Đấu.
- Dạ Nguyệt, chuyện này bất kể như thế nào cũng không được phép để cho người ngoài biết được, cho dù là cha mẹ, thân cận nhất cũng không được phép tiết lộ.
Đây là lời mà trước khi Dạ Nguyệt rời đi, Tô Hàm đã cẩn thận dặn dò.
So với Dạ Nguyệt thì Tô Hàm càng khiếp sợ hơn, giờ khắc này, nội tâm của nàng vừa kinh vừa vui, kinh hãi chính là Tang Thiên có thể giải đáp được điều kiện lợi dụng quy tắc sơ hở một trong mười tám điều không thể lý giải ( mê toả ), vui mừng chính là trong tương lai, cơ hội chiến thắng của chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng tại giải thi đấu Cách Đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Sống ba năm trong đại đội đặc nhiệm T9, trên thế giới này thực đã không có mấy sự tình có thể khiến cho Tô Hàm phải kinh ngạc, mà từ sau khi gặp gỡ Tang Thiên, nàng đã không muốn nhớ đến đây là lần thứ mấy mà bản thân đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên kinh ngạc khi gặp phải phòng ngự hoàn mỹ của Tang Thiên, lần thứ hai kinh ngạc là hiểu biết của Tang Thiên đối với nguyên tố chiến khải. Mà lúc này đây, Tang Thiên lại trực tiếp giải đáp ra một trong mười tám vấn đề sơ hở có thể phạm quy trong khi thi đấu Cách Đấu mà không tính là vi phạm quy tắc.
- Khụ khụ ! Tô phó hiệu trưởng, ta đối với bề ngoài của bản thân rất là hài lòng, nhưng là không chịu nổi khi cô thưởng thức một cách trắng trợn như vậy a !
Bị một vị mỹ nhân nhìn chằm chằm, loại cảm giác này tự nhiên là không sai. Nhưng đối với Tang Thiên mà nói, hắn thực sự không hưởng nổi cái loại ánh mắt mang tính phi thường xâm lược của Tô Hàm, loại cảm giác này giống như là bị người ta nhìn mình như một quái vật, mà đối với Tang Thiên thứ hắn chán ghét nhất là hai từ quái vật này.
- Có thể nói cho ta biết, tại sao anh lại có thể giải đáp được điều kiện lợi dụng sơ hở quy tắc để phạm quy ?Mười tám nan đề lỗ hổng mê toả (*) này không có bao nhiêu người có thể giải đáp được ?
Tô Hàm không khỏi sửng sốt, nàng không ngượng ngùng giống như các thiếu nữ mới lớn, chẳng qua có chút hơi cảm thấy xấu hổ, bất quá chuyện này cũng chỉ là nháy mắt, xấu hổ của nàng trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung. Sống ba năm tại đặc đội T9 được người ta gọi là Tử Thần bộ đội, sự ngượng ngùng trời sinh của nữ nhân đã sớm chai sạn, có thể kiểm soát được trạng thái tâm tình của mình, đó là điều kiện tất yếu để gia nhập vào đặc đội T9.
- Cái gì lỗ hổng mê toả ? Đây là vật gì ?
Tang Thiên đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Anh thực sự không biết ?
Chứng kiến biểu tình của Tang Thiên rất kinh ngạc, đôi mỹ mâu của Tô Hàm chớp động liên tục, liếc nhìn biểu tình của Tang Thiên một lần nữa, giống như đang muốn dò xét điều gì. Một lát sau, nàng mới thu hồi ánh mắt lại, còn Tang Thiên xem ra vẫn cái bộ dáng bình thản trên khuôn mặt vô hại, ngoại trừ biểu tình mang vẻ nghi hoặc, xem ra không có chút gì là giả dối. Căn bản Tô Hàm không phân biệt được Tang Thiên thật là giả ngu hay là không biết thật.
Không biết làm sao, hiện tại trong lòng Tô Hàm có một loại cảm xúc, phi thường muốn lao qua, đem Tang Thiên lột sạch trần trụi, sau đó kéo tới bàn mổ, tiến hành mổ xẻ kiểm tra các bộ vị tại não vực, nàng thực sự muốn biết cái gia hoả Tang Thiên này rốt cục là cái dạng người gì.
Hơn nữa, loại cảm xúc này càng ngày, càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi nàng đã sắp không kìm chế nổi.
Đáng tiếc, đã thông báo cho các bằng hữu điều tra một chút tư liệu về Tang Thiên, vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy có hồi âm, nàng dường như đã không chờ đợi nổi, quyết định bản thân mình sẽ tiến hành tra xét qua một lần.
Thở ra một hơi, Tô Hàm ôn nhu nói.
- Ngày mai chính thức đi làm, anh…. Anh có vấn đề gì cần nói không ?
- Không có chuyện gì.
- Này viết địa chỉ của anh vào đây.
- Để làm chi ?
- Từ ngày mai anh bắt đầu đảm nhiệm chức giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng, bản thân đã là thành viên cao cấp trong học viện, đồng thời, khi anh đảm nhiệm chức giáo luyện Mộng chi đội rất có thể sẽ gặp không ít phiền toái, học viện chúng ta cũng là suy nghĩ an toàn cho bản thân anh, không muốn anh gặp phải quá nhiều điều không cần thiết.
- Vậy sao ….
Tang Thiên thật cũng không có muốn nói nhiều, viết luôn địa chỉ mình xuống.
- Còn nữa, ngày mai là lần đầu tiên anh gặp mặt năm thành viên trong chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, năm người bọn họ đều là đích thân ta lựa chọn từ những học viên tinh anh ra, thực lực có tiềm năng rất lớn, người trẻ tuổi khó tránh được tâm khí cao ngạo. Ngày mai, nếu như không có gì ngoài ý muốn, khi anh xuất hiện bọn họ tuyệt đối sẽ nghi ngờ năng lực của anh có thể đảm nhiệm chức giáo luyện viên cho Mộng chi đội hay không, nghi ngờ đến mức nào thì ta không biết, ta chỉ muốn nhắc nhở anh, để cho anh chuẩn bị tinh thần một cách tốt nhất.
- Nga, cám ơn.
……..
Lúc này đã là hơn năm giờ chiều, bởi vì ngày mai đã là chính thức bắt đầu vào học, cho nên các học viên rất quý trọng những thời gian quý báu cuối cùng này, tất cả mọi người đều ra ngoài vui chơi, nam đồng học tất nhiên là tổ chức những cuộc chơi dâm đãng, nữ đồng học nhất định là tổ chức một hội cùng đi mua sắm điên cuồng. Mà lúc này, các vị đồng học chuẩn bị đi ra ngoài lại phát hiện ra trong học viện không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mười người trên tay áo có đeo phù hiệu học trưởng.
Lũ tiểu tử Giám Sát Đội của học viện ? Chuyện đùa gì vậy ? Bọn họ không phải là rảnh rỗi quá đến điên rồi sao, tự dưng lại đi tuần tra trong học viện ?
Giám Sát Đội tại học viện thanh danh cũng không có tốt mấy, mềm nắn rắn buông có thể nói rõ tình trạng của Giám Sát Đội này, chỉ biết khi dễ những học viên thật thà không tham gia vào thế lực nào, chưa bao giờ thấy qua bọn họ đi kiểm tra qua vài vị lão đại trong học viện. Đặc biết là đội trưởng Lôi Đức Nạp của Giám Sát Đội, hắn nhìn thấy Long Diệu so với thấy cha hắn thì còn tỏ ra cung kính hơn, từ sau khi gia nhập Long Du Hội, Lôi Đức Nạp càng thêm ngang tàng phách lối, đi trên đường đều bước một bước thì đong đưa một bước để khoe khoang cái thân phận của mình.
Giờ khắc này, trong một gian phòng của ký túc xá B4.
- Ta nói này Kiều Ân, Cung Phàm, các ngươi yên tâm đi, hiện tại người của ta đã ra bên ngoài điều tra, chỉ cần thấy bóng dáng của gã tiểu tử kia, lập tức sẽ đem hắn bắt lại đây.
Lôi Đức Nạp là dáng người cao lớn, làn da ngăm đen, tứ chi tráng kiện vạm vỡ, hắn cởi bỏ chiếc áo ngoài, hiển lộ ra bộ lông ngực rập rạm phủ kín trước ngực, cho nên trông hắn vô cùng dũng mãnh, giống như kim cang lực sĩ hắc tinh tinh.
- Vậy đành nhờ vả học trưởng vậy.
Kiều Ân, Cung Phàm trong lòng cười lạnh một trận.
- Khách khí cái gì, tất cả mọi người đều là thành viên của Long Du Hội, tên hỗn đản kia tên là gì nhỉ, Tang Thiên phải không ? Các ngươi đều đã ăn quả đắng trong tay hắn, thù này sao có thể không báo, bằng không nếu truyền ra ngoài, Long Du Hội chúng ta làm sao còn mặt mũi.
Kiều Ân, Cung Phàm liếc nhau, đều âm thầm thổn thức mãi không thôi.
Nói thật, Lôi Đức Nạp trước kia cũng đâu phải như thế này, lúc trước thái độ làm người của hắn rất chính trực, tính tình mặc dù có chút nóng nảy nhưng cũng không khi dễ các học viên yếu nhược, người nào thân quen cũng biết gia cảnh của hắn cũng chẳng ra gì, thậm chí có thể nói là rất nghèo khó, lúc trước bởi vì có thể kiếm thêm vài đồng sinh hoạt nên mới gia nhập vào Giám Sát Đội, bằng vào thực lực cường hãn, xử sự cương trực công chính, sau một năm đã trở thành đội trưởng của Giám Sát Đội.
Tại thời gian Lôi Đức Nạp lãnh đạo Giám Sát Đội, Giám Sát Đội cho người ta một ấn tượng đó là rất nghiêm khắc, chính trực, công chính, đặc biệt là đối xử với thành viên của Long Du Hội rất là nghiêm khắc, thậm chí còn cùng một vài thành viên của Long Du Hội phát sinh qua vài lần xung đột. Nhưng thời gian này cũng không duy trì được bao lâu, ước chừng nửa năm sau, khiến cho tất cả mọi người đều ngoài ý muốn đó là Lôi Đức Nạp không ngờ lại gia nhập Long Du Hội, từ đó về sau, hắn tựa như thay đổi thành một người khác.
Rất nhiều người không thể lý giải nổi, nhưng Kiều Ân và Cung Phàm lại biết một vài điều, sự việc Lôi Đức Nạp biến thành như bây giờ là bởi vì có quan hệ đến một người, đó chính là Long Diệu. Bọn hắn còn nhớ rõ ràng, Long Diệu đến tìm Lôi Đức Nạp nói chuyện trong ký túc xá khoảng 1 canh giờ, vài ngày sau Lôi Đức Nạp tựa hồ đã thay đổi như vậy, nhưng nội dung cuộc nói chuyện đó là cái gì, cho tới bây giờ Kiều Ân, Cung Phàm cũng đều không biết.
Mỗi lần chứng kiến Lôi Đức Nạp, hai người lại đối với Long Diệu bội phục sát đất.
- Đội trưởng, phát hiện ra mục tiêu.
Ba ba ba ! Lôi Đức Nạp, Cung Phàm, Kiều Ân ba người đồng thời đều bật dậy, Lôi Đức Nạp hướng vào máy liên lạc quát.
- Lập tức bắt lại cho ta.
-----
(*) Mê toả : Khoá,vấn đề nan giải không ai biết
Từ văn phòng của Tô Hàm, Tang Thiên châm một điếu thuốc chậm rãi đi ra ngoài, nhìn lũ tiểu tử trong học viện muôn hình muôn vẻ, bỗng nhiên những kỷ niệm ngày xưa lại dâng lên mãnh liệt trong lòng, lắc lắc đầu, cảm thán nói.
- Tuổi trẻ thật tốt, vô tư lự, luôn ước ao giấc mộng anh hùng, tán tỉnh được thật nhiều tiểu muội muội xinh đẹp ! Không giống lão tử, một cuộc đời phôi đản nhàm chán.
Nếu như nói vô tư lự sợ rằng trên thế giới này không còn ai có thể so sánh với Tang Thiên, nhưng mấu chốt là thời gian vô tư quá dài dẫn đến cho con người ta có cảm giác cực kỳ nhàm chán, không có việc gì làm, thực sự là cuộc sống rất tẻ nhạt.
Bản tính quyết định hết tất cả, Tang Thiên chỉ hy vọng bản thân lúc nào cũng phải làm một việc gì đó cho tâm tính của hắn đỡ bị nhàm chán !
Như vậy có lẽ cuộc sống mới có ý vị.
Điên cuồng ? Tang Thiên sống hơn nghìn năm, trải qua chín lần chết đi sống lại, không biết đã điên cuồng qua bao nhiêu lần, ngay cả chuyện đại nghịch phản thiên cũng đều đã trải qua, càng không nói đến những chuyện khác, cuộc sống so với nước lã thực còn muốn nhạt hơn. Không có một tia cảm xúc nào trong lòng, đôi khi Tang Thiên cảm giác như mình có thể sắp bị điên mất, thật sự là quá thần kỳ, sau mỗi lần như vậy, một cỗ cảm giác tự hào cũng tự nhiên mà sinh ra.
- Đứng lại !
Nhìn Thái Dương lão huynh ở trên không rực rỡ như một bánh xe lửa đỏ, mới vừa ngáp dài một cái liền có tiếng quát truyền đến chói tai.
Tang Thiên xoay người, phát hiện ra ba tên tiểu tử ước chừng hai mươi tuổi đang hướng về phía bên này đi tới, hơn nữa trên cánh tay phải của ba người đều có đeo phù hiệu, nhìn kỹ đó là phù hiệu của Giám Sát Đội.
- Vị đồng học kia lấy thẻ học viên ra.
Một gã dẫn đầu đi tới trước, vẻ mặt âm nghiêm, quát lớn.
- Không có nghe thấy sao? Ta nói ngươi đem thẻ học viên ra cho chúng ta kiểm tra.
- Ta không phải học viên, các ngươi có lầm không chứ ?
Tang Thiên mặc dù khát khao tình cảm mãnh liệt, tuy rằng phôi đản nhàm chán, những tuyệt đối không thích gặp vài ba cái chuyện linh tinh phiền toái trong cuộc sống, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ chán ghét.
- Không phải học viên đệ tử của học viện chúng ta ? Vậy ngươi ở đây làm gì ?
- Ta tới đây đi làm.
- Đi làm ? Đến học viện quân sự Đông Phương của chúng ta để đi làm ?
Gã cầm đầu Giám Sát Đội viên kia cười ha ha, rồi sau đó chăm chú nhìn Tang Thiên từ trên xuống dưới, đánh giá một lần, cười lạnh nói.
- Bằng vào ngươi ? Còn nói là đến học viện Đông Phương chúng ta để đi làm ?
Mặt khác một gã đội viên trong Giám Sát Đội chỉ vào phù hiệu bên cánh tay phải mình, quát.
- Đọc cho chúng ta nghe lại một lần, đây là chữ gì !
Tang Thiên không khỏi mắng thầm, Tô Hàm sao không cấp cho lão tử một cái giấy tờ gì chẳng hạn, lúc này, từ bốn phương tám hướng đã có bảy tám gã đội viên trong Giám Sát Đội lục đục chạy tới, tất cả bao vây Tang Thiên lại.
- Lão nhị, cùng hắn lôi thôi vô nghĩa làm gì ! Trực tiếp bắt hắn mang đi.
- Mang đi ! nhanh ! Ta còn muốn đi ra ngoài vui chơi một chuyến nữa.
Ngày mai là bắt đầu nhập học chính thức, mấy gã đội viên trong Giám Sát Đội vốn là muốn hôm nay ra ngoài hảo hảo chơi đùa một lần, nhưng ai biết lúc sau đội trưởng lại ra mệnh lệnh phải đi tìm một người đang ở trong học viện, mất bao nhiêu thời gian quý báu a. Đám đội viên phi thường khó chịu nhưng cũng không thể hướng đội trưởng mà phát nộ, vì thế cơn tức giận này chỉ có thể phát tiết tại đây, tên gia hoả xui xẻo này.
Gã tiểu tử được gọi là lão Nhị duỗi tay ra nắm lấy bả vai Tang Thiên, hung hăng dùng lực, lại phát hiện kéo không có được.
- A ! Còn dám chống cự lại à.
Lão nhị cười lạnh, nhìn thẳng Tang Thiên quát.
- Ngươi thức thời thì lập tức theo chúng ta, bằng không thì phải nếm mùi đau khổ.
- Đi theo các ngươi ? Đi đâu ? Có phải các ngươi tìm lầm người hay không ?
Tang Thiên cảm giác được sự tình tựa hồ có điểm gì không đúng, chính mình tuy rằng không phải là học viên đệ tử của học viện Đông Phương, vậy hà cớ gì mà Giám Sát Đội lại có quyền mang người tới bắt đi.
- Ngươi có phải tên là Tang Thiên hay không ?
- Ừ ?
Tang Thiên gật gật đầu.
- Vậy là không sai , đi !
Lão nhị lại dùng sức, năm ngón tay hung hăng bóp lấy bả vai Tang Thiên, nhưng lần này vẫn không có lay động nửa phân.
- Muốn chết !
Lão Nhị nổi giận, nguyên lai tâm tình của hắn không tốt cho nên giờ phút này càng thêm phẫn nộ, vung nắm tay lên đấm thẳng vào bên gáy Tang Thiên.
Ba một tiếng !
Tang Thiên duỗi tay bóp chặt cổ tay của hắn, nhẹ giọng hỏi.
- Các vị có phải đã xảy ra chuyện hiểu làm gì không ?
Xem ra mấy gã đội viên Giám Sát Đội này tựa hồ muốn tìm đến mình gây phiền toái, Tang Thiên buồn bực nghĩ, chính mình không biết khi nào đắc tội với bọn chúng mà lại gặp phải cái phiền toái này ?
- Còn dám hoàn thủ, ta xem ngươi thật sự muốn chết !
Lão Nhị cố gắng rút tay ra, nhưng thử vài lần đều không có thành công, trên cổ tay truyền đến cỗ cảm giác tê dại làm cho hắn vô cùng phẫn nộ, nhìn về phía chung quanh mấy gã đội viên đang đứng, ra hiệu, những gã đội viên kia lập tức hiểu được ý tứ của hắn, lúc này, cả đám nhao lên xuất thủ.
Một đám lộn xộn ở bên này đã thu hút sự chú ý của các vị học viên khác, đang dạo chơi trong học viện thì chứng kiến một đám đội viên của Giám Sát Đội chuẩn bị động thủ bắt người, nhưng không biết vị đồng học nào xui xẻo mà lại đi chọc vào cái lũ hỗn đản mềm nắn rắn buông này.
Mộ Tiểu Ngư cơ hồ tìm khắp cả học viên mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tang Thiên đâu cả, đang lúc chuẩn bị buông tha thì lại phát hiện bên sân thể dục có rất nhiều người tụ tập, cảm thấy tò mò, lập tức chạy qua tới.
Là hắn !
Trời ạ !
Không phải Tang Thiên đang chuẩn bị động thủ cùng Giám Sát Đội hay sao ? Mộ Tiểu Ngư kinh hãi, không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ theo bản năng quát lớn một tiếng.
- Dừng tay ! Đây là đã xảy ra chuyện gì !
Mộ Tiểu Ngư tại học viện quân sự Đông Phương cũng được xem như là một mỹ nữ tương đối nổi tiếng, các học viên khác trông thấy nàng đến thì sôi nổi nhường đường, mà đám đội viên Giám Sát Đội tựa hồ không nghĩ tới Mộ Tiểu Ngư lại đi quản cái chuyện tình này, mọi người lập tức dừng tay, cấp chút mặt mũi cho mỹ nữ đại nhân.
- Mộ Tiểu Ngư, đây là chuyện tình của Giám Sát Đội, hy vọng ngươi không xen vào.
- Có chuyện gì xảy ra ?
Mộ Tiểu Ngư liếc mắt Tang Thiên một cái, phát hiện trên người hắn không có thương tổn gì, lúc này mới thở ra một hơi.
- Hắn không phải là học viên đệ tử trong học viện Đông Phương chúng ta, mà lại xuất hiện ở trong trường, Giám Sát Đội chúng ta mang hắn về điều tra, thế nhưng hắn lại phản kháng.
Nguyên lai là vì vậy, Mộ Tiểu Ngư nói.
- Hắn là bằng hữu của ta, ta hiện tại sẽ dẫn hắn ra ngoài.
- Này ….
Đám tiểu tử Giám Sát Đội cảm thấy rất khó xử, trước mặt mỹ nữ đương nhiên không muốn để cho nàng mất hết mặt mũi, nếu đổi lại là bình thường, chỉ cần Mộ Tiểu Ngư mở miệng, bọn hắn tuyệt đối sẽ rời đi, nhưng cái gia hoả kêu Tang Thiên này là do đội trưởng đặc biệt nhắc nhở.
- Ngươi không sao chứ ?
Mộ Tiểu Ngư đi qua, hỏi.
Tang Thiên lắc đầu cười cười.
Những học viên đứng vây xung quanh đều sôi nổi đoán mò , cái tên gia hoả kia là ai ? Như thế lại có quan hệ với Mộ Tiểu Ngư ? Chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì thông dâm? Không thể nào ? Mộ Tiểu Ngư là mỹ nữ của học viện Đông Phương chúng ta a ! Sao có thể để cho người bên ngoài cướp mất .
Mộ Tiểu Ngư mặc kệ những lời biện hộ kiểm tra này nọ của Giám Sát Đội, liền mang theo Tang Thiên ra khỏi đám đông
- Đứng lại !
Một tiếng quát lớn vang lên, phảng phất như sấm nổ bên tai.
Mọi người theo tiếng quát nhìn lại, đã thấy từ phía Tây có hơn mười người đi tới, kẻ cầm đầu đám người này ước chừng thân cao hai thước, màu da ngăm đen, thân hình thoạt nhìn cường tráng dũng mãnh, Lôi Đức Nạp, đội trưởng Giám Sát Đội, đứng ở bên cạnh Lôi Đức Nạp còn có hai người, hai người này vô luận là hình dáng bên ngoài hay khí chất thì tại học viện Đông Phương cũng đều tính là hiếm có, hơn nữa hai người này cũng có một chút danh khí, đúng là hai vị trong bát đại thiếu gia của Du Long Hội, Kiều Ân và Cung Phàm.
Diện tích của học viện quân sự Đông Phương phi thường rộng lớn, bất quá tin tức lại lan truyền với một tốc độ cực nhanh, có náo nhiệt ai lại không thích xem, chỉ trong một lát công phu, nơi này đã có gần hai trăm người vây quanh lại xem náo nhiệt, hơn nữa cũng còn không ít người đang chạy tới.
Trong sân thể dục, Tang Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình cao ráo mảnh khảnh thoạt nhìn có chút nhược thế, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, nếu Lôi Đức Nạp một quyền đi xuống, gia hoả này có hay không sẽ nằm đo ván dưới mặt đất. Tang Thiên híp mắt nhìn, khi trông thấy Kiều Ân thì hắn đã hiểu được tất cả mọi chuyện, lại chứng kiến Cung Phàm, nhưng hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, từ khi tỉnh lại cho đến nay, tổng cộng đã đánh qua hai lần, lần đầu tiên là ở chân núi Phượng Hoàng Sơn, lần thứ hai là ở cao ốc thương mại Chiến Thần Chi Chuy ! Không ngờ lần này lại gặp được hai gã tiểu tử này.
Hiển nhiên
Lôi Đức Nạp, Kiều ân, Cung Phàm ba người cũng không nghĩ tới Mộ Tiểu Ngư đột ngột xuất hiện ở nơi này,về thân phận của Mộ Tiểu Ngư, cũng không có nhiều người biết được nàng là cháu gái của Mộ lão hiệu trưởng. Nhưng Cung Phàm và Kiều Ân thì biết, hai người trông thấy Mộ Tiểu Ngư thì lặng lẽ thối lui lại phía sau, thương lượng chuyện này phải làm như thế nào để không cho Mộ Tiểu Ngư can thiệp vào được.
Lôi Đức Nạp thì không biết được thân phận của Mộ Tiểu Ngư, hơn nữa, hắn đối với mỹ nữ cũng không có hứng thú gì, mặt đen nghiêm lại, quát.
- Mộ Tiểu Ngư, đây là chuyện tình của Giám Sát Đội, ngươi tuy rằng là thành viên của Thiên Chi Kiêu Mộng, nhưng cũng không có quyền xen vào chuyện tình của Giám Sát Đội, huống hồ, hắn.
Nói xong, chỉ tay vào Tang Thiên.
- Hắn không phải là học viên đệ tử trong học viện Đông Phương, hiện tại lại ra vào trong trường, Giám Sát Đội chúng ta phải dẫn hắn trở về điều tra.
- Đội trưởng, gã này hình như là bằng hữu của Mộ Tiểu Ngư.
Lão Nhị lặng lẽ nói.
- Bằng hữu ?
Lôi Đức Nạp “hừ” lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào Mộ Tiểu Ngư ,quát.
- Mộ Tiểu Ngư, chỉ bằng vào hắn là bằng hữu của ngươi mà có thể ra vào trong trường ?Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù ngươi là thành viên trong Thiên chi Kiêu Mộng chỉ sợ ngươi cũng không thể gánh vác nổi.
Này chụp cái mũ này lên đầu của nàng, khiến cho Mộ Tiểu Ngư không có bất cứ lý do gì để có thể phản bác lại, chung quanh có rất nhiều đồng học, nếu phản bác lại, khó tránh khỏi cái tội danh “bao che” chụp lên đầu.
Chẳng lẽ lại mặc kệ người của Giám Sát Đội mang đi ? Mộ Tiểu Ngư chắc chắn không muốn, bởi vì khi trông thấy Cung Phàm cùng với Kiều Ân, lập tức đã hiểu được chuyện này là đã có dự mưu. Nhất định là Kiều Ân, Cung Phàm đứng giật dây ở sau lưng, nhưng hiện tại Tang Thiên đúng là không phải học viên đệ tử trong trường, Giám Sát Đội nắm được nhược điểm này, cho nên Mộ Tiểu Ngư không có lý do gì để có thể quang minh chính đại mang Tang Thiên rời khỏi đây.
- Dẫn hắn trở về điều tra.
Lôi Đức Nạp không quản nhiều như vậy, một tay chỉ vào Tang Thiên, lớn tiếng hét.
Tiếng quát vừa tới, hai gã đội viên trong Giám Sát Đội đã hướng qua nói.
- Người anh em ! Đi thôi.
- Hảo !
Tang Thiên không muốn làm cho Mộ Tiểu Ngư khó xử, đương nhiên cũng không muốn nháo sự tại học viện, dù sao ngày mai cũng bắt đầu đảm nhận chức giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng, cho nên cũng không muốn động thủ cùng với cái đám tiểu tử này, đây cũng là quá mất mặt mũi đối với hắn.
Lão nhị của Giám Sát Đội vừa rồi khi ăn tối xong đã cảm thấy có chút uể oải, hơn nữa lúc trước lại không thể mang Tang Thiên đi, điều này làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, hiện tại có rất nhiều học viên đang đứng xem chung quanh, tự nhiên muốn tìm chút mặt mũi từ trên người tên gia hoả này. Vì thế, hắn hừ lạnh một tiếng, một bàn tay vươn ra túm lấy cổ Tang Thiên, tay còn lại hung hăng chế trụ bả vai, quát lớn .
- Dám đến học viện Đông Phương chúng ta nháo sự, ta xem ngươi là không muốn sống nữa rồi.
Nói xong, năm ngón tay tăng thêm lực đạo, cố ý muốn cho Tang Thiên phải khuất phục.
Tang Thiên lúc này dừng lại, chân mày nhíu chặt, hai mắt cũng đột nhiên híp lại, một đôi lãnh mang đen nhánh xuyên thấu qua mí mắt nhìn chằm chằm vào lão nhị của Giám Sát Đội.
Thật sự hắn không muốn gây chuyện tại học viện, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đối với mình động tay động chân, hiển nhiên, hành vi của lão nhị Giám Sát Đội đã chạm đến ranh giới chịu đựng của hắn.
Đối với Tang Thiên mà nói, phàm là chạm đến ranh giới quan điểm làm người của hắn, vô luận là ai, hắn cũng một mực oanh sát !
- Dạ Nguyệt, chuyện này bất kể như thế nào cũng không được phép để cho người ngoài biết được, cho dù là cha mẹ, thân cận nhất cũng không được phép tiết lộ.
Đây là lời mà trước khi Dạ Nguyệt rời đi, Tô Hàm đã cẩn thận dặn dò.
So với Dạ Nguyệt thì Tô Hàm càng khiếp sợ hơn, giờ khắc này, nội tâm của nàng vừa kinh vừa vui, kinh hãi chính là Tang Thiên có thể giải đáp được điều kiện lợi dụng quy tắc sơ hở một trong mười tám điều không thể lý giải ( mê toả ), vui mừng chính là trong tương lai, cơ hội chiến thắng của chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng tại giải thi đấu Cách Đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Sống ba năm trong đại đội đặc nhiệm T9, trên thế giới này thực đã không có mấy sự tình có thể khiến cho Tô Hàm phải kinh ngạc, mà từ sau khi gặp gỡ Tang Thiên, nàng đã không muốn nhớ đến đây là lần thứ mấy mà bản thân đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên kinh ngạc khi gặp phải phòng ngự hoàn mỹ của Tang Thiên, lần thứ hai kinh ngạc là hiểu biết của Tang Thiên đối với nguyên tố chiến khải. Mà lúc này đây, Tang Thiên lại trực tiếp giải đáp ra một trong mười tám vấn đề sơ hở có thể phạm quy trong khi thi đấu Cách Đấu mà không tính là vi phạm quy tắc.
- Khụ khụ ! Tô phó hiệu trưởng, ta đối với bề ngoài của bản thân rất là hài lòng, nhưng là không chịu nổi khi cô thưởng thức một cách trắng trợn như vậy a !
Bị một vị mỹ nhân nhìn chằm chằm, loại cảm giác này tự nhiên là không sai. Nhưng đối với Tang Thiên mà nói, hắn thực sự không hưởng nổi cái loại ánh mắt mang tính phi thường xâm lược của Tô Hàm, loại cảm giác này giống như là bị người ta nhìn mình như một quái vật, mà đối với Tang Thiên thứ hắn chán ghét nhất là hai từ quái vật này.
- Có thể nói cho ta biết, tại sao anh lại có thể giải đáp được điều kiện lợi dụng sơ hở quy tắc để phạm quy ?Mười tám nan đề lỗ hổng mê toả (*) này không có bao nhiêu người có thể giải đáp được ?
Tô Hàm không khỏi sửng sốt, nàng không ngượng ngùng giống như các thiếu nữ mới lớn, chẳng qua có chút hơi cảm thấy xấu hổ, bất quá chuyện này cũng chỉ là nháy mắt, xấu hổ của nàng trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung. Sống ba năm tại đặc đội T9 được người ta gọi là Tử Thần bộ đội, sự ngượng ngùng trời sinh của nữ nhân đã sớm chai sạn, có thể kiểm soát được trạng thái tâm tình của mình, đó là điều kiện tất yếu để gia nhập vào đặc đội T9.
- Cái gì lỗ hổng mê toả ? Đây là vật gì ?
Tang Thiên đây là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Anh thực sự không biết ?
Chứng kiến biểu tình của Tang Thiên rất kinh ngạc, đôi mỹ mâu của Tô Hàm chớp động liên tục, liếc nhìn biểu tình của Tang Thiên một lần nữa, giống như đang muốn dò xét điều gì. Một lát sau, nàng mới thu hồi ánh mắt lại, còn Tang Thiên xem ra vẫn cái bộ dáng bình thản trên khuôn mặt vô hại, ngoại trừ biểu tình mang vẻ nghi hoặc, xem ra không có chút gì là giả dối. Căn bản Tô Hàm không phân biệt được Tang Thiên thật là giả ngu hay là không biết thật.
Không biết làm sao, hiện tại trong lòng Tô Hàm có một loại cảm xúc, phi thường muốn lao qua, đem Tang Thiên lột sạch trần trụi, sau đó kéo tới bàn mổ, tiến hành mổ xẻ kiểm tra các bộ vị tại não vực, nàng thực sự muốn biết cái gia hoả Tang Thiên này rốt cục là cái dạng người gì.
Hơn nữa, loại cảm xúc này càng ngày, càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi nàng đã sắp không kìm chế nổi.
Đáng tiếc, đã thông báo cho các bằng hữu điều tra một chút tư liệu về Tang Thiên, vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy có hồi âm, nàng dường như đã không chờ đợi nổi, quyết định bản thân mình sẽ tiến hành tra xét qua một lần.
Thở ra một hơi, Tô Hàm ôn nhu nói.
- Ngày mai chính thức đi làm, anh…. Anh có vấn đề gì cần nói không ?
- Không có chuyện gì.
- Này viết địa chỉ của anh vào đây.
- Để làm chi ?
- Từ ngày mai anh bắt đầu đảm nhiệm chức giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng, bản thân đã là thành viên cao cấp trong học viện, đồng thời, khi anh đảm nhiệm chức giáo luyện Mộng chi đội rất có thể sẽ gặp không ít phiền toái, học viện chúng ta cũng là suy nghĩ an toàn cho bản thân anh, không muốn anh gặp phải quá nhiều điều không cần thiết.
- Vậy sao ….
Tang Thiên thật cũng không có muốn nói nhiều, viết luôn địa chỉ mình xuống.
- Còn nữa, ngày mai là lần đầu tiên anh gặp mặt năm thành viên trong chiến đội Thiên Chi Kiêu Mộng, năm người bọn họ đều là đích thân ta lựa chọn từ những học viên tinh anh ra, thực lực có tiềm năng rất lớn, người trẻ tuổi khó tránh được tâm khí cao ngạo. Ngày mai, nếu như không có gì ngoài ý muốn, khi anh xuất hiện bọn họ tuyệt đối sẽ nghi ngờ năng lực của anh có thể đảm nhiệm chức giáo luyện viên cho Mộng chi đội hay không, nghi ngờ đến mức nào thì ta không biết, ta chỉ muốn nhắc nhở anh, để cho anh chuẩn bị tinh thần một cách tốt nhất.
- Nga, cám ơn.
……..
Lúc này đã là hơn năm giờ chiều, bởi vì ngày mai đã là chính thức bắt đầu vào học, cho nên các học viên rất quý trọng những thời gian quý báu cuối cùng này, tất cả mọi người đều ra ngoài vui chơi, nam đồng học tất nhiên là tổ chức những cuộc chơi dâm đãng, nữ đồng học nhất định là tổ chức một hội cùng đi mua sắm điên cuồng. Mà lúc này, các vị đồng học chuẩn bị đi ra ngoài lại phát hiện ra trong học viện không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn mười người trên tay áo có đeo phù hiệu học trưởng.
Lũ tiểu tử Giám Sát Đội của học viện ? Chuyện đùa gì vậy ? Bọn họ không phải là rảnh rỗi quá đến điên rồi sao, tự dưng lại đi tuần tra trong học viện ?
Giám Sát Đội tại học viện thanh danh cũng không có tốt mấy, mềm nắn rắn buông có thể nói rõ tình trạng của Giám Sát Đội này, chỉ biết khi dễ những học viên thật thà không tham gia vào thế lực nào, chưa bao giờ thấy qua bọn họ đi kiểm tra qua vài vị lão đại trong học viện. Đặc biết là đội trưởng Lôi Đức Nạp của Giám Sát Đội, hắn nhìn thấy Long Diệu so với thấy cha hắn thì còn tỏ ra cung kính hơn, từ sau khi gia nhập Long Du Hội, Lôi Đức Nạp càng thêm ngang tàng phách lối, đi trên đường đều bước một bước thì đong đưa một bước để khoe khoang cái thân phận của mình.
Giờ khắc này, trong một gian phòng của ký túc xá B4.
- Ta nói này Kiều Ân, Cung Phàm, các ngươi yên tâm đi, hiện tại người của ta đã ra bên ngoài điều tra, chỉ cần thấy bóng dáng của gã tiểu tử kia, lập tức sẽ đem hắn bắt lại đây.
Lôi Đức Nạp là dáng người cao lớn, làn da ngăm đen, tứ chi tráng kiện vạm vỡ, hắn cởi bỏ chiếc áo ngoài, hiển lộ ra bộ lông ngực rập rạm phủ kín trước ngực, cho nên trông hắn vô cùng dũng mãnh, giống như kim cang lực sĩ hắc tinh tinh.
- Vậy đành nhờ vả học trưởng vậy.
Kiều Ân, Cung Phàm trong lòng cười lạnh một trận.
- Khách khí cái gì, tất cả mọi người đều là thành viên của Long Du Hội, tên hỗn đản kia tên là gì nhỉ, Tang Thiên phải không ? Các ngươi đều đã ăn quả đắng trong tay hắn, thù này sao có thể không báo, bằng không nếu truyền ra ngoài, Long Du Hội chúng ta làm sao còn mặt mũi.
Kiều Ân, Cung Phàm liếc nhau, đều âm thầm thổn thức mãi không thôi.
Nói thật, Lôi Đức Nạp trước kia cũng đâu phải như thế này, lúc trước thái độ làm người của hắn rất chính trực, tính tình mặc dù có chút nóng nảy nhưng cũng không khi dễ các học viên yếu nhược, người nào thân quen cũng biết gia cảnh của hắn cũng chẳng ra gì, thậm chí có thể nói là rất nghèo khó, lúc trước bởi vì có thể kiếm thêm vài đồng sinh hoạt nên mới gia nhập vào Giám Sát Đội, bằng vào thực lực cường hãn, xử sự cương trực công chính, sau một năm đã trở thành đội trưởng của Giám Sát Đội.
Tại thời gian Lôi Đức Nạp lãnh đạo Giám Sát Đội, Giám Sát Đội cho người ta một ấn tượng đó là rất nghiêm khắc, chính trực, công chính, đặc biệt là đối xử với thành viên của Long Du Hội rất là nghiêm khắc, thậm chí còn cùng một vài thành viên của Long Du Hội phát sinh qua vài lần xung đột. Nhưng thời gian này cũng không duy trì được bao lâu, ước chừng nửa năm sau, khiến cho tất cả mọi người đều ngoài ý muốn đó là Lôi Đức Nạp không ngờ lại gia nhập Long Du Hội, từ đó về sau, hắn tựa như thay đổi thành một người khác.
Rất nhiều người không thể lý giải nổi, nhưng Kiều Ân và Cung Phàm lại biết một vài điều, sự việc Lôi Đức Nạp biến thành như bây giờ là bởi vì có quan hệ đến một người, đó chính là Long Diệu. Bọn hắn còn nhớ rõ ràng, Long Diệu đến tìm Lôi Đức Nạp nói chuyện trong ký túc xá khoảng 1 canh giờ, vài ngày sau Lôi Đức Nạp tựa hồ đã thay đổi như vậy, nhưng nội dung cuộc nói chuyện đó là cái gì, cho tới bây giờ Kiều Ân, Cung Phàm cũng đều không biết.
Mỗi lần chứng kiến Lôi Đức Nạp, hai người lại đối với Long Diệu bội phục sát đất.
- Đội trưởng, phát hiện ra mục tiêu.
Ba ba ba ! Lôi Đức Nạp, Cung Phàm, Kiều Ân ba người đồng thời đều bật dậy, Lôi Đức Nạp hướng vào máy liên lạc quát.
- Lập tức bắt lại cho ta.
-----
(*) Mê toả : Khoá,vấn đề nan giải không ai biết
Từ văn phòng của Tô Hàm, Tang Thiên châm một điếu thuốc chậm rãi đi ra ngoài, nhìn lũ tiểu tử trong học viện muôn hình muôn vẻ, bỗng nhiên những kỷ niệm ngày xưa lại dâng lên mãnh liệt trong lòng, lắc lắc đầu, cảm thán nói.
- Tuổi trẻ thật tốt, vô tư lự, luôn ước ao giấc mộng anh hùng, tán tỉnh được thật nhiều tiểu muội muội xinh đẹp ! Không giống lão tử, một cuộc đời phôi đản nhàm chán.
Nếu như nói vô tư lự sợ rằng trên thế giới này không còn ai có thể so sánh với Tang Thiên, nhưng mấu chốt là thời gian vô tư quá dài dẫn đến cho con người ta có cảm giác cực kỳ nhàm chán, không có việc gì làm, thực sự là cuộc sống rất tẻ nhạt.
Bản tính quyết định hết tất cả, Tang Thiên chỉ hy vọng bản thân lúc nào cũng phải làm một việc gì đó cho tâm tính của hắn đỡ bị nhàm chán !
Như vậy có lẽ cuộc sống mới có ý vị.
Điên cuồng ? Tang Thiên sống hơn nghìn năm, trải qua chín lần chết đi sống lại, không biết đã điên cuồng qua bao nhiêu lần, ngay cả chuyện đại nghịch phản thiên cũng đều đã trải qua, càng không nói đến những chuyện khác, cuộc sống so với nước lã thực còn muốn nhạt hơn. Không có một tia cảm xúc nào trong lòng, đôi khi Tang Thiên cảm giác như mình có thể sắp bị điên mất, thật sự là quá thần kỳ, sau mỗi lần như vậy, một cỗ cảm giác tự hào cũng tự nhiên mà sinh ra.
- Đứng lại !
Nhìn Thái Dương lão huynh ở trên không rực rỡ như một bánh xe lửa đỏ, mới vừa ngáp dài một cái liền có tiếng quát truyền đến chói tai.
Tang Thiên xoay người, phát hiện ra ba tên tiểu tử ước chừng hai mươi tuổi đang hướng về phía bên này đi tới, hơn nữa trên cánh tay phải của ba người đều có đeo phù hiệu, nhìn kỹ đó là phù hiệu của Giám Sát Đội.
- Vị đồng học kia lấy thẻ học viên ra.
Một gã dẫn đầu đi tới trước, vẻ mặt âm nghiêm, quát lớn.
- Không có nghe thấy sao? Ta nói ngươi đem thẻ học viên ra cho chúng ta kiểm tra.
- Ta không phải học viên, các ngươi có lầm không chứ ?
Tang Thiên mặc dù khát khao tình cảm mãnh liệt, tuy rằng phôi đản nhàm chán, những tuyệt đối không thích gặp vài ba cái chuyện linh tinh phiền toái trong cuộc sống, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ chán ghét.
- Không phải học viên đệ tử của học viện chúng ta ? Vậy ngươi ở đây làm gì ?
- Ta tới đây đi làm.
- Đi làm ? Đến học viện quân sự Đông Phương của chúng ta để đi làm ?
Gã cầm đầu Giám Sát Đội viên kia cười ha ha, rồi sau đó chăm chú nhìn Tang Thiên từ trên xuống dưới, đánh giá một lần, cười lạnh nói.
- Bằng vào ngươi ? Còn nói là đến học viện Đông Phương chúng ta để đi làm ?
Mặt khác một gã đội viên trong Giám Sát Đội chỉ vào phù hiệu bên cánh tay phải mình, quát.
- Đọc cho chúng ta nghe lại một lần, đây là chữ gì !
Tang Thiên không khỏi mắng thầm, Tô Hàm sao không cấp cho lão tử một cái giấy tờ gì chẳng hạn, lúc này, từ bốn phương tám hướng đã có bảy tám gã đội viên trong Giám Sát Đội lục đục chạy tới, tất cả bao vây Tang Thiên lại.
- Lão nhị, cùng hắn lôi thôi vô nghĩa làm gì ! Trực tiếp bắt hắn mang đi.
- Mang đi ! nhanh ! Ta còn muốn đi ra ngoài vui chơi một chuyến nữa.
Ngày mai là bắt đầu nhập học chính thức, mấy gã đội viên trong Giám Sát Đội vốn là muốn hôm nay ra ngoài hảo hảo chơi đùa một lần, nhưng ai biết lúc sau đội trưởng lại ra mệnh lệnh phải đi tìm một người đang ở trong học viện, mất bao nhiêu thời gian quý báu a. Đám đội viên phi thường khó chịu nhưng cũng không thể hướng đội trưởng mà phát nộ, vì thế cơn tức giận này chỉ có thể phát tiết tại đây, tên gia hoả xui xẻo này.
Gã tiểu tử được gọi là lão Nhị duỗi tay ra nắm lấy bả vai Tang Thiên, hung hăng dùng lực, lại phát hiện kéo không có được.
- A ! Còn dám chống cự lại à.
Lão nhị cười lạnh, nhìn thẳng Tang Thiên quát.
- Ngươi thức thời thì lập tức theo chúng ta, bằng không thì phải nếm mùi đau khổ.
- Đi theo các ngươi ? Đi đâu ? Có phải các ngươi tìm lầm người hay không ?
Tang Thiên cảm giác được sự tình tựa hồ có điểm gì không đúng, chính mình tuy rằng không phải là học viên đệ tử của học viện Đông Phương, vậy hà cớ gì mà Giám Sát Đội lại có quyền mang người tới bắt đi.
- Ngươi có phải tên là Tang Thiên hay không ?
- Ừ ?
Tang Thiên gật gật đầu.
- Vậy là không sai , đi !
Lão nhị lại dùng sức, năm ngón tay hung hăng bóp lấy bả vai Tang Thiên, nhưng lần này vẫn không có lay động nửa phân.
- Muốn chết !
Lão Nhị nổi giận, nguyên lai tâm tình của hắn không tốt cho nên giờ phút này càng thêm phẫn nộ, vung nắm tay lên đấm thẳng vào bên gáy Tang Thiên.
Ba một tiếng !
Tang Thiên duỗi tay bóp chặt cổ tay của hắn, nhẹ giọng hỏi.
- Các vị có phải đã xảy ra chuyện hiểu làm gì không ?
Xem ra mấy gã đội viên Giám Sát Đội này tựa hồ muốn tìm đến mình gây phiền toái, Tang Thiên buồn bực nghĩ, chính mình không biết khi nào đắc tội với bọn chúng mà lại gặp phải cái phiền toái này ?
- Còn dám hoàn thủ, ta xem ngươi thật sự muốn chết !
Lão Nhị cố gắng rút tay ra, nhưng thử vài lần đều không có thành công, trên cổ tay truyền đến cỗ cảm giác tê dại làm cho hắn vô cùng phẫn nộ, nhìn về phía chung quanh mấy gã đội viên đang đứng, ra hiệu, những gã đội viên kia lập tức hiểu được ý tứ của hắn, lúc này, cả đám nhao lên xuất thủ.
Một đám lộn xộn ở bên này đã thu hút sự chú ý của các vị học viên khác, đang dạo chơi trong học viện thì chứng kiến một đám đội viên của Giám Sát Đội chuẩn bị động thủ bắt người, nhưng không biết vị đồng học nào xui xẻo mà lại đi chọc vào cái lũ hỗn đản mềm nắn rắn buông này.
Mộ Tiểu Ngư cơ hồ tìm khắp cả học viên mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tang Thiên đâu cả, đang lúc chuẩn bị buông tha thì lại phát hiện bên sân thể dục có rất nhiều người tụ tập, cảm thấy tò mò, lập tức chạy qua tới.
Là hắn !
Trời ạ !
Không phải Tang Thiên đang chuẩn bị động thủ cùng Giám Sát Đội hay sao ? Mộ Tiểu Ngư kinh hãi, không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ theo bản năng quát lớn một tiếng.
- Dừng tay ! Đây là đã xảy ra chuyện gì !
Mộ Tiểu Ngư tại học viện quân sự Đông Phương cũng được xem như là một mỹ nữ tương đối nổi tiếng, các học viên khác trông thấy nàng đến thì sôi nổi nhường đường, mà đám đội viên Giám Sát Đội tựa hồ không nghĩ tới Mộ Tiểu Ngư lại đi quản cái chuyện tình này, mọi người lập tức dừng tay, cấp chút mặt mũi cho mỹ nữ đại nhân.
- Mộ Tiểu Ngư, đây là chuyện tình của Giám Sát Đội, hy vọng ngươi không xen vào.
- Có chuyện gì xảy ra ?
Mộ Tiểu Ngư liếc mắt Tang Thiên một cái, phát hiện trên người hắn không có thương tổn gì, lúc này mới thở ra một hơi.
- Hắn không phải là học viên đệ tử trong học viện Đông Phương chúng ta, mà lại xuất hiện ở trong trường, Giám Sát Đội chúng ta mang hắn về điều tra, thế nhưng hắn lại phản kháng.
Nguyên lai là vì vậy, Mộ Tiểu Ngư nói.
- Hắn là bằng hữu của ta, ta hiện tại sẽ dẫn hắn ra ngoài.
- Này ….
Đám tiểu tử Giám Sát Đội cảm thấy rất khó xử, trước mặt mỹ nữ đương nhiên không muốn để cho nàng mất hết mặt mũi, nếu đổi lại là bình thường, chỉ cần Mộ Tiểu Ngư mở miệng, bọn hắn tuyệt đối sẽ rời đi, nhưng cái gia hoả kêu Tang Thiên này là do đội trưởng đặc biệt nhắc nhở.
- Ngươi không sao chứ ?
Mộ Tiểu Ngư đi qua, hỏi.
Tang Thiên lắc đầu cười cười.
Những học viên đứng vây xung quanh đều sôi nổi đoán mò , cái tên gia hoả kia là ai ? Như thế lại có quan hệ với Mộ Tiểu Ngư ? Chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì thông dâm? Không thể nào ? Mộ Tiểu Ngư là mỹ nữ của học viện Đông Phương chúng ta a ! Sao có thể để cho người bên ngoài cướp mất .
Mộ Tiểu Ngư mặc kệ những lời biện hộ kiểm tra này nọ của Giám Sát Đội, liền mang theo Tang Thiên ra khỏi đám đông
- Đứng lại !
Một tiếng quát lớn vang lên, phảng phất như sấm nổ bên tai.
Mọi người theo tiếng quát nhìn lại, đã thấy từ phía Tây có hơn mười người đi tới, kẻ cầm đầu đám người này ước chừng thân cao hai thước, màu da ngăm đen, thân hình thoạt nhìn cường tráng dũng mãnh, Lôi Đức Nạp, đội trưởng Giám Sát Đội, đứng ở bên cạnh Lôi Đức Nạp còn có hai người, hai người này vô luận là hình dáng bên ngoài hay khí chất thì tại học viện Đông Phương cũng đều tính là hiếm có, hơn nữa hai người này cũng có một chút danh khí, đúng là hai vị trong bát đại thiếu gia của Du Long Hội, Kiều Ân và Cung Phàm.
Diện tích của học viện quân sự Đông Phương phi thường rộng lớn, bất quá tin tức lại lan truyền với một tốc độ cực nhanh, có náo nhiệt ai lại không thích xem, chỉ trong một lát công phu, nơi này đã có gần hai trăm người vây quanh lại xem náo nhiệt, hơn nữa cũng còn không ít người đang chạy tới.
Trong sân thể dục, Tang Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân hình cao ráo mảnh khảnh thoạt nhìn có chút nhược thế, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, nếu Lôi Đức Nạp một quyền đi xuống, gia hoả này có hay không sẽ nằm đo ván dưới mặt đất. Tang Thiên híp mắt nhìn, khi trông thấy Kiều Ân thì hắn đã hiểu được tất cả mọi chuyện, lại chứng kiến Cung Phàm, nhưng hắn lại cảm thấy có chút buồn cười, từ khi tỉnh lại cho đến nay, tổng cộng đã đánh qua hai lần, lần đầu tiên là ở chân núi Phượng Hoàng Sơn, lần thứ hai là ở cao ốc thương mại Chiến Thần Chi Chuy ! Không ngờ lần này lại gặp được hai gã tiểu tử này.
Hiển nhiên
Lôi Đức Nạp, Kiều ân, Cung Phàm ba người cũng không nghĩ tới Mộ Tiểu Ngư đột ngột xuất hiện ở nơi này,về thân phận của Mộ Tiểu Ngư, cũng không có nhiều người biết được nàng là cháu gái của Mộ lão hiệu trưởng. Nhưng Cung Phàm và Kiều Ân thì biết, hai người trông thấy Mộ Tiểu Ngư thì lặng lẽ thối lui lại phía sau, thương lượng chuyện này phải làm như thế nào để không cho Mộ Tiểu Ngư can thiệp vào được.
Lôi Đức Nạp thì không biết được thân phận của Mộ Tiểu Ngư, hơn nữa, hắn đối với mỹ nữ cũng không có hứng thú gì, mặt đen nghiêm lại, quát.
- Mộ Tiểu Ngư, đây là chuyện tình của Giám Sát Đội, ngươi tuy rằng là thành viên của Thiên Chi Kiêu Mộng, nhưng cũng không có quyền xen vào chuyện tình của Giám Sát Đội, huống hồ, hắn.
Nói xong, chỉ tay vào Tang Thiên.
- Hắn không phải là học viên đệ tử trong học viện Đông Phương, hiện tại lại ra vào trong trường, Giám Sát Đội chúng ta phải dẫn hắn trở về điều tra.
- Đội trưởng, gã này hình như là bằng hữu của Mộ Tiểu Ngư.
Lão Nhị lặng lẽ nói.
- Bằng hữu ?
Lôi Đức Nạp “hừ” lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào Mộ Tiểu Ngư ,quát.
- Mộ Tiểu Ngư, chỉ bằng vào hắn là bằng hữu của ngươi mà có thể ra vào trong trường ?Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù ngươi là thành viên trong Thiên chi Kiêu Mộng chỉ sợ ngươi cũng không thể gánh vác nổi.
Này chụp cái mũ này lên đầu của nàng, khiến cho Mộ Tiểu Ngư không có bất cứ lý do gì để có thể phản bác lại, chung quanh có rất nhiều đồng học, nếu phản bác lại, khó tránh khỏi cái tội danh “bao che” chụp lên đầu.
Chẳng lẽ lại mặc kệ người của Giám Sát Đội mang đi ? Mộ Tiểu Ngư chắc chắn không muốn, bởi vì khi trông thấy Cung Phàm cùng với Kiều Ân, lập tức đã hiểu được chuyện này là đã có dự mưu. Nhất định là Kiều Ân, Cung Phàm đứng giật dây ở sau lưng, nhưng hiện tại Tang Thiên đúng là không phải học viên đệ tử trong trường, Giám Sát Đội nắm được nhược điểm này, cho nên Mộ Tiểu Ngư không có lý do gì để có thể quang minh chính đại mang Tang Thiên rời khỏi đây.
- Dẫn hắn trở về điều tra.
Lôi Đức Nạp không quản nhiều như vậy, một tay chỉ vào Tang Thiên, lớn tiếng hét.
Tiếng quát vừa tới, hai gã đội viên trong Giám Sát Đội đã hướng qua nói.
- Người anh em ! Đi thôi.
- Hảo !
Tang Thiên không muốn làm cho Mộ Tiểu Ngư khó xử, đương nhiên cũng không muốn nháo sự tại học viện, dù sao ngày mai cũng bắt đầu đảm nhận chức giáo luyện cho Thiên Chi Kiêu Mộng, cho nên cũng không muốn động thủ cùng với cái đám tiểu tử này, đây cũng là quá mất mặt mũi đối với hắn.
Lão nhị của Giám Sát Đội vừa rồi khi ăn tối xong đã cảm thấy có chút uể oải, hơn nữa lúc trước lại không thể mang Tang Thiên đi, điều này làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, hiện tại có rất nhiều học viên đang đứng xem chung quanh, tự nhiên muốn tìm chút mặt mũi từ trên người tên gia hoả này. Vì thế, hắn hừ lạnh một tiếng, một bàn tay vươn ra túm lấy cổ Tang Thiên, tay còn lại hung hăng chế trụ bả vai, quát lớn .
- Dám đến học viện Đông Phương chúng ta nháo sự, ta xem ngươi là không muốn sống nữa rồi.
Nói xong, năm ngón tay tăng thêm lực đạo, cố ý muốn cho Tang Thiên phải khuất phục.
Tang Thiên lúc này dừng lại, chân mày nhíu chặt, hai mắt cũng đột nhiên híp lại, một đôi lãnh mang đen nhánh xuyên thấu qua mí mắt nhìn chằm chằm vào lão nhị của Giám Sát Đội.
Thật sự hắn không muốn gây chuyện tại học viện, nhưng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đối với mình động tay động chân, hiển nhiên, hành vi của lão nhị Giám Sát Đội đã chạm đến ranh giới chịu đựng của hắn.
Đối với Tang Thiên mà nói, phàm là chạm đến ranh giới quan điểm làm người của hắn, vô luận là ai, hắn cũng một mực oanh sát !
/418
|