Một kết cục bất ngờ, trận thi đấu thể thao rất tuyệt vời, căng thẳng đối chiêu thật hồi hộp, từng màn đánh nhau kịch liệt làm cho các khán giả vô cùng khẩn trương, thậm chí có người còn nói trận thi đấu thể thao này không thua gì trận thi đấu Cách Đấu, mà ngay cả người chủ trì cũng cảm thán, từ ngày hắn tham gia tổ chức hoạt động thi đấu thể thao cho đến nay thì chưa từng gặp qua một trận thi đấu nào gay cấn đến như vậy.Quả nhiên,chẳng được bao lâu, những người cao tầng của tập đoàn còn muốn thỉng mời đôi tình nhân màu xanh lam tới gặp mặt, đáng tiếc chính là, đôi tình nhân mang màu xanh lam kia, sau khi đã tới nhận “ Phượng Lai Nghi” thì biến mất vô ảnh vô tung.
- Cưng ơi, đừng nên tức giận như vậy chứ ? Không phải chỉ là một hồi thi đấu thể thao bình thường thôi sao ?
Nhìn Kiều Ân lặng thing đi phía trước, nữ nhân xinh đẹp bước lên dính sát vào người hắn ôm trọn lấy.
- Đừng động vào ta, tâm trạng của ta đang không tốt.
Trên khuôn mặt vốn anh tuấn tiêu sái của Kiều Ân giờ phút này lộ vẻ nhăn nhó cực kỳ khó chịu, hắn không thể chịu được cái gã bên cạnh Mộ Tiểu Ngư kia đã nhẹ nhàng chế trụ được hai thế công toàn lực xuất cước của bản thân mình. Không thể chấp nhận được người chiến thắng cuối cùng lại là cái gã gia hoả họ Tang kia, bản thân mình từ trước tới nay đều là nhân vật tiêu điểm, cho nên hắn không ngờ lần này mình lại đem mặt mũi đi làm nền cho người ta toả sáng.
- Cưng ơi, nếu anh như vậy, em sẽ rất thương tâm a.
Nữ nhân xinh đẹp nũng nịu giãy dụa thân mình, tiếp tục nói.
- Cái gã qua đường kia chỉ là vận khí tốt thôi, nếu như anh có hứng thú, chờ em sẽ đích thân điều tra về gia cảnh của hắn, để cho hắn cúi đầu nhận lỗi với anh.
- Hắn tên là Tang Thiên phải không ?
Kiều Ân dừng lại, trong con mắt màu xanh thoáng hiện lên một chút lo lắng mịt mờ.
Chắc là giống vậy.
- Tang Thiên ! Hừ ! Ta nhỡ kỹ cái tên này, hôm nay những gì ta mất, ngày khác nhất định sẽ lấy về gấp trăm lần.
- Hắn và người anh yêu trước kia ở cùng một chỗ, không biết có phải là học sinh của học viên quân sự Đông Phương không ?
- Không có khả năng ! Ta trước giờ tại học viện chưa từng gặp qua hắn, chẳng nhẽ là tân sinh năm nay mới đến ? Nghe nói trong những tân sinh năm nay có mười người thực lực mạnh nhất, đã được gửi tới quân đội để huấn luyện quân sự, hừ ! Không quản hắn là ai , chỉ cần chọc tới Kiều Ân ta, vậy thì chờ chết đi .
…….
Mộ Tiểu Ngư cảm thấy sự tình phát sinh hôm nay hết thảy đều giống như mộng ảo, làm cho người ta khó mà tin được.Tại cao ốc thương mại tình cờ gặp nhau,và cũng ngẫu nhiên đạt được tư cách tham gia hoạt động thi đấu, hơn nữa còn lấy thân phận là tình nhân tham gia, Tang Thiên cực kỳ khoa trương, nhảy vô cùng chính xác gần như thuộc dạng biến thái, để cho nàng không thể tin chính là bọn nàng lại là người chiến thắng sau cùng. Càng làm cho nàng như lạc vào trong sương mù chính là Tang Thiên không ngờ đã đem giải thưởng của hoạt động lần này “Phượng Lai Nghi” đưa cho nàng.
Mọi chuyện xảy ra thực như một giấc mộng, thẳng cho tới khi rời khỏi cao ốc thương mại một lúc, Mộ Tiểu Ngư vẫn còn một chút cảm giác không tin tưởng.
- Tiểu Ngư !
Bắt đầu vừa đi vào học viện, liền đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Một thân mặc bộ váy tầng điệp lãng, mái tóc dài màu tím, bồng bềnh như sóng biển, khuôn mặt yêu kiều mỹ lệ như nàng công chúa trong những câu truyện cổ tích, chính là Dạ Nguyệt.
- Làm sao bây giờ cậu mới quay lại, mình chờ cậu đã rất lâu rồi.
Tháng 9, ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt từng ngóc ngách trên mặt đất.
Dạ Nguyệt cánh tay nhỏ bé áp vào trán, thở ra một hơi, phát hiện người chị em tốt của mình …Dường như có chuyện gì là lạ,nàng nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Ngư, cậu làm sao vậy ?
-Không, không có gì.
Cho đến lúc này tâm tình của Mộ Tiểu Ngư vẫn còn rối loạn, không biết làm sao từng hình ảnh trong lúc thi đấu thể thao lại cứ hiện lên trong đầu nàng, đặc biệt thân ảnh của Tang Thiên vô cùng rõ ràng, không nghĩ đến cũng không xong, cố quên cũng ko biến mất.
Vốn theo tính cách của Mộ Tiểu Ngư thường ngày, nếu nàng đoạt được vũ khí nữ thần Phượng Lai Nghi nhất định sẽ kiếm cơ hội khoe khoang với người chị em tốt của mình, chính là.. chuyện tình Phương Lai Nghi còn liên luỵ đến mối quan hệ rối rắm của nàng cùng với cái tên tiểu gia hoả kia .
Làm chị em tốt của Mộ Tiểu Ngư, tính tình hai bên đều rất hiểu nhau, Dạ Nguyệt cơ hồ dám khẳng định, Tiểu Ngư chắc chắn là có chuyện muốn gạt mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Dạ Nguyệt không biết, nhưng lúc này nàng liền phát hiện một chiếc hộp dài trong tay của Mộ Tiểu Ngư, liếc mắt nhìn chiếc hộp này đã biết là loại hộp đóng gói các sản phẩm vũ khí áo giáp được bán trong cao ốc thương mại Chiến Thần Chi Chuy.
- Cậu đã mua được vũ khí hay chiến giáp sao ?
Dạ Nguyệt tiếp nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra đã nhìn thấy mấy hàng chữ viết bên trong.
- Chiến Thần Chi Chuy, mã số T45499, phần thưởng hoạt động thi đấu thể thao :Phương Lai Nghi.
Hoạt động thi đấu thể thao tại Chiến Thần Chi Chuy ? Phượng Lai Nghi ? Trời ạ ! Tiểu Ngư, cái thanh…vũ khí này là Phượng Lai Nghi đây sao ? Hơn nữa là do cậu tham gia hoạt động mà có được ?
…..
Tang Thiên đang trên đường trở về, liếc mắt nhìn Thái Dương lão huynh ở trên cao vẫn đang toả ánh nắng rực rỡ, lắc đầu, không chịu nổi ngáp dài một cái, ngày hôm qua vội vàng tìm nhà lại còn sửa sang lại đồ dùng cá nhân nên chỉ được ngủ có hai tiếng, bây giờ thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Hắn là một người rất tuỳ ý, cũng là một người sống rất đơn giản, ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại, toàn bộ đều theo sở thích. Đối với những việc này không có cái gì quá coi trọng, thuê một gian nhà có ba phòng để ở, vật dụng trong nhà mua một ít đồ phong cách cổ xưa, cứ sống tạm rồi tính tiếp không được sao ?
Ni Loure tầng trời thấp, trên đường lớn, những chiếc đèn tín hiệu lập loè phát sáng một cách trình tự theo quy luật báo hiệu cho chủ nhân của những chiếc xe giảm tốc độ chạy lại, “sưu” một tiếng, một chiếc xe màu xanh hình dáng như viên đạn ,tốc độ lao đi cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã vọt ra xa được 100 mét ,chiếc xe màu xanh này bị những chủ xe khác la mắng chửi rủa, thật sự là quá kiêu ngạo, ngang nhiên dám chạy xe vượt tốc độ lại còn vượt qua khiêu khích, vô cùng hung hăng càn quấy.
- Đột nhiên
Chiếc xe kiểu dáng như đầu một viên đạn dừng tại ven đường, chậm rãi hạ dần xuống.
- Uy
Thanh âm truyền tới bên tai, Tang Thiên có chút bực mình, híp mắt quay ra nhìn, một thân ảnh tướng mạo kì dị, mặc trang phục trung tính nhìn từ bên ngoài thì căn bản không thể biết được người này thuộc giới tính nào, nhảy từ trên chiếc xe xuống, đi đến trước mặt Tang Thiên, cười nói.
- Ngươi đi thật lẹ.
- Ngươi tìm ta ?
Tang Thiên nhận ra đứng đối diện mình là cái tên gia hoả bán nam bán nữ, đúng là một người trong cặp tình nhân mang màu đen khi nãy đã tham gia trong hoạt động thi đấu.
- A, Mộ Tiểu Ngư đâu ? Nàng không đi cùng ngươi sao ?
Gia hoả bán nam bán nữ quay đầu lại nhìn, mặt mỉm cười.
- Ân ? Ngươi quen cô ta hả ?
Tang Thiên hoàn toàn biết rõ ràng, Mộ Tiểu Ngư tựa hồ cũng không có quen biết cái tên gia hoả này, trong lúc thi đấu không có thấy hai người nói chuyện với nhau.
- Không quen biết.
Tên gia hoả bán nam bán nữ lắc đầu, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, ta đã từng nghe qua tên của nàng, một thành viên trong đội Thiên Chi Kiêu Mộng của học viện quân sự Đông Phương.
Dừng lại một chút, hắn (nàng) duỗi tay, cười nói.
- Làm quen một chút, Dạ Vô U, tân sinh năm nay mới tới học viện quân sự Đông Phương.
- Dạ Vô U ?
Tang Thiên nguyên lai còn có chút nghi hoặc khi nghe thấy cái tên Dạ Vô U này, giật mình tỉnh ngộ, lấy một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Dạ Vô U, hỏi.
- Lúc trên sàn thi đấu, người cùng đi với ngươi không phải cũng gọi là Dạ Vô U sao ?
- Làm sao ngươi biết ?
Dạ Vô U phi thường ngạc nhiên, cũng vô cùng nghi hoặc.
- Người của Vô U Sơn không phải đều gọi là Dạ Vô U sao ?
Tang Thiên trông rất hứng thú, đánh giá Dạ Vô U, thật khó tưởng tượng một gia hoả có cái dung mạo xinh đẹp như thiên sứ, phía dưới không ngờ …
- Ngươi …không ngờ ngươi cũng biết Vô U Sơn chúng ta.
Giờ phút này Dạ Vô U đã không chỉ còn là ngạc nhiên, hơn nữa là kinh sợ, biểu cảm cực kỳ khoa trương, giống như là nhìn thấy được quái vật, sắc mặt biến đổi thành âm trầm.
Sau khi nhân loại tiến vào kỷ nguyên mới không bao lâu, địa cầu đã từng bị chủng tộc từ hành tinh khác tấn công qua, đó là một thời kỳ huyết thống chủng tộc hỗn loạn nhất trên địa cầu.Thời kỳ đó, người Trafalgar cũng đã xây dựng lên đế quốc Trafalgar cường đại cho đên tận bây giờ. Một số người trên địa cầu thời đó đã phản bội lại nhân loại, tư thông với người Trafalgar hậu duệ của Tinh Linh Tộc thân bí, mà thành lập lên Đế Quốc Trafalgar.
Nhưng trong số đó có một vài hậu duệ của huyết thống lai tạp lại không có phản bội, Vô U Sơn chính là một trong số đó.
Sự tồn tại của Vô U Sơn hoàn toàn là một câu chuyện bí mật. Tang Thiên vô tình biết được, hơn nữa hắn còn phi thường rõ ràng, Vô U Sơn không có nam nhân, cũng không có nữ nhân, chỉ có một loại người đặc biệt, hơn nữa toàn bộ những người sống ở đấy đều gọi là Dạ Vô U.
- Ơ này, này ! Ngươi đi đâu vậy ! Ngươi còn không nói cho ta biết, làm sao ngươi lại biết chúng ta đến từ Vô U Sơn, này ,này ! Ngươi đừng chạy nhanh như vậy, ta còn chưa biết tên của ngươi, ta không có ác ý ….
Sau cơn hoảng hốt, màn đêm buông xuống, lúc này Dạ Vô U thanh tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ mới phát hiện ra cái tên gia hoả kia không biết từ lúc nào đã biến mất trong biển người mênh mông. Dạ Vô U cắn môi, dậm chân, nũng nịu nói.
- Thật là không thể tin được ! Nữ Vương đại nhân không phải đã nói là ở bên ngoài trừ mấy gia tộc vốn thâm căn cố đế ra thì sẽ không có ai biết được sự tồn tại của Vô U Sơn sao ?Tên gia hoả kia như thế nào lại biết …..
- Hừ ! Chết tiệt ! Ta nhất định phải bắt được hắn !
Tang Thiên chạy, hơn nữa còn chạy rất vội vàng,cho dù có trêu đùa thì hắn cũng không nguyện ý đi trêu chọc vào cái đám phôi đản Vô U Sơn. Tang Thiên đã sống qua ngàn năm, tưởng tượng để cho hắn cảm thấy sợ hãi trên đời này cũng không có nhiều lắm, nhưng Vô U Sơn tuyệt đối là một trong số đó, nhớ lại năm đó những ngày tháng ở trên Vô U Sơn kia, trời ạ ! Những ngày đó ,quả thực so với dưới địa ngục còn kinh khủng hơn, đặc biệt là nữ vương Vô U Sơn, thẳng cho tới bây giờ nhớ lại chuyện cũ, Tang Thiên đều không chịu nổi mà toát ra mồ hôi lạnh.
Điều này cũng chẳng thể trách được Tang Thiên, kì thực là cuộc sống của Dạ Vô U trên Vô U Sơn rất kinh hãi thế tục, mặc dù hắn đã trải qua chín lần chết đi sống lại, ước chừng sống đã hơn ngàn năm vậy mà cũng không thể chấp nhận được lối sống phá vỡ cân bằng âm dương của tộc người Dạ Vô U.
Tang Thiên từng có lần may mắn được xem qua người Dạ Vô U trần truồng, hảo gia hoả ! Đây tưởng tượng chỉ có thể dùng điêu luyện sắc sảo để diễn tả.
- Cưng ơi, đừng nên tức giận như vậy chứ ? Không phải chỉ là một hồi thi đấu thể thao bình thường thôi sao ?
Nhìn Kiều Ân lặng thing đi phía trước, nữ nhân xinh đẹp bước lên dính sát vào người hắn ôm trọn lấy.
- Đừng động vào ta, tâm trạng của ta đang không tốt.
Trên khuôn mặt vốn anh tuấn tiêu sái của Kiều Ân giờ phút này lộ vẻ nhăn nhó cực kỳ khó chịu, hắn không thể chịu được cái gã bên cạnh Mộ Tiểu Ngư kia đã nhẹ nhàng chế trụ được hai thế công toàn lực xuất cước của bản thân mình. Không thể chấp nhận được người chiến thắng cuối cùng lại là cái gã gia hoả họ Tang kia, bản thân mình từ trước tới nay đều là nhân vật tiêu điểm, cho nên hắn không ngờ lần này mình lại đem mặt mũi đi làm nền cho người ta toả sáng.
- Cưng ơi, nếu anh như vậy, em sẽ rất thương tâm a.
Nữ nhân xinh đẹp nũng nịu giãy dụa thân mình, tiếp tục nói.
- Cái gã qua đường kia chỉ là vận khí tốt thôi, nếu như anh có hứng thú, chờ em sẽ đích thân điều tra về gia cảnh của hắn, để cho hắn cúi đầu nhận lỗi với anh.
- Hắn tên là Tang Thiên phải không ?
Kiều Ân dừng lại, trong con mắt màu xanh thoáng hiện lên một chút lo lắng mịt mờ.
Chắc là giống vậy.
- Tang Thiên ! Hừ ! Ta nhỡ kỹ cái tên này, hôm nay những gì ta mất, ngày khác nhất định sẽ lấy về gấp trăm lần.
- Hắn và người anh yêu trước kia ở cùng một chỗ, không biết có phải là học sinh của học viên quân sự Đông Phương không ?
- Không có khả năng ! Ta trước giờ tại học viện chưa từng gặp qua hắn, chẳng nhẽ là tân sinh năm nay mới đến ? Nghe nói trong những tân sinh năm nay có mười người thực lực mạnh nhất, đã được gửi tới quân đội để huấn luyện quân sự, hừ ! Không quản hắn là ai , chỉ cần chọc tới Kiều Ân ta, vậy thì chờ chết đi .
…….
Mộ Tiểu Ngư cảm thấy sự tình phát sinh hôm nay hết thảy đều giống như mộng ảo, làm cho người ta khó mà tin được.Tại cao ốc thương mại tình cờ gặp nhau,và cũng ngẫu nhiên đạt được tư cách tham gia hoạt động thi đấu, hơn nữa còn lấy thân phận là tình nhân tham gia, Tang Thiên cực kỳ khoa trương, nhảy vô cùng chính xác gần như thuộc dạng biến thái, để cho nàng không thể tin chính là bọn nàng lại là người chiến thắng sau cùng. Càng làm cho nàng như lạc vào trong sương mù chính là Tang Thiên không ngờ đã đem giải thưởng của hoạt động lần này “Phượng Lai Nghi” đưa cho nàng.
Mọi chuyện xảy ra thực như một giấc mộng, thẳng cho tới khi rời khỏi cao ốc thương mại một lúc, Mộ Tiểu Ngư vẫn còn một chút cảm giác không tin tưởng.
- Tiểu Ngư !
Bắt đầu vừa đi vào học viện, liền đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Một thân mặc bộ váy tầng điệp lãng, mái tóc dài màu tím, bồng bềnh như sóng biển, khuôn mặt yêu kiều mỹ lệ như nàng công chúa trong những câu truyện cổ tích, chính là Dạ Nguyệt.
- Làm sao bây giờ cậu mới quay lại, mình chờ cậu đã rất lâu rồi.
Tháng 9, ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt từng ngóc ngách trên mặt đất.
Dạ Nguyệt cánh tay nhỏ bé áp vào trán, thở ra một hơi, phát hiện người chị em tốt của mình …Dường như có chuyện gì là lạ,nàng nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Ngư, cậu làm sao vậy ?
-Không, không có gì.
Cho đến lúc này tâm tình của Mộ Tiểu Ngư vẫn còn rối loạn, không biết làm sao từng hình ảnh trong lúc thi đấu thể thao lại cứ hiện lên trong đầu nàng, đặc biệt thân ảnh của Tang Thiên vô cùng rõ ràng, không nghĩ đến cũng không xong, cố quên cũng ko biến mất.
Vốn theo tính cách của Mộ Tiểu Ngư thường ngày, nếu nàng đoạt được vũ khí nữ thần Phượng Lai Nghi nhất định sẽ kiếm cơ hội khoe khoang với người chị em tốt của mình, chính là.. chuyện tình Phương Lai Nghi còn liên luỵ đến mối quan hệ rối rắm của nàng cùng với cái tên tiểu gia hoả kia .
Làm chị em tốt của Mộ Tiểu Ngư, tính tình hai bên đều rất hiểu nhau, Dạ Nguyệt cơ hồ dám khẳng định, Tiểu Ngư chắc chắn là có chuyện muốn gạt mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Dạ Nguyệt không biết, nhưng lúc này nàng liền phát hiện một chiếc hộp dài trong tay của Mộ Tiểu Ngư, liếc mắt nhìn chiếc hộp này đã biết là loại hộp đóng gói các sản phẩm vũ khí áo giáp được bán trong cao ốc thương mại Chiến Thần Chi Chuy.
- Cậu đã mua được vũ khí hay chiến giáp sao ?
Dạ Nguyệt tiếp nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra đã nhìn thấy mấy hàng chữ viết bên trong.
- Chiến Thần Chi Chuy, mã số T45499, phần thưởng hoạt động thi đấu thể thao :Phương Lai Nghi.
Hoạt động thi đấu thể thao tại Chiến Thần Chi Chuy ? Phượng Lai Nghi ? Trời ạ ! Tiểu Ngư, cái thanh…vũ khí này là Phượng Lai Nghi đây sao ? Hơn nữa là do cậu tham gia hoạt động mà có được ?
…..
Tang Thiên đang trên đường trở về, liếc mắt nhìn Thái Dương lão huynh ở trên cao vẫn đang toả ánh nắng rực rỡ, lắc đầu, không chịu nổi ngáp dài một cái, ngày hôm qua vội vàng tìm nhà lại còn sửa sang lại đồ dùng cá nhân nên chỉ được ngủ có hai tiếng, bây giờ thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Hắn là một người rất tuỳ ý, cũng là một người sống rất đơn giản, ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại, toàn bộ đều theo sở thích. Đối với những việc này không có cái gì quá coi trọng, thuê một gian nhà có ba phòng để ở, vật dụng trong nhà mua một ít đồ phong cách cổ xưa, cứ sống tạm rồi tính tiếp không được sao ?
Ni Loure tầng trời thấp, trên đường lớn, những chiếc đèn tín hiệu lập loè phát sáng một cách trình tự theo quy luật báo hiệu cho chủ nhân của những chiếc xe giảm tốc độ chạy lại, “sưu” một tiếng, một chiếc xe màu xanh hình dáng như viên đạn ,tốc độ lao đi cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã vọt ra xa được 100 mét ,chiếc xe màu xanh này bị những chủ xe khác la mắng chửi rủa, thật sự là quá kiêu ngạo, ngang nhiên dám chạy xe vượt tốc độ lại còn vượt qua khiêu khích, vô cùng hung hăng càn quấy.
- Đột nhiên
Chiếc xe kiểu dáng như đầu một viên đạn dừng tại ven đường, chậm rãi hạ dần xuống.
- Uy
Thanh âm truyền tới bên tai, Tang Thiên có chút bực mình, híp mắt quay ra nhìn, một thân ảnh tướng mạo kì dị, mặc trang phục trung tính nhìn từ bên ngoài thì căn bản không thể biết được người này thuộc giới tính nào, nhảy từ trên chiếc xe xuống, đi đến trước mặt Tang Thiên, cười nói.
- Ngươi đi thật lẹ.
- Ngươi tìm ta ?
Tang Thiên nhận ra đứng đối diện mình là cái tên gia hoả bán nam bán nữ, đúng là một người trong cặp tình nhân mang màu đen khi nãy đã tham gia trong hoạt động thi đấu.
- A, Mộ Tiểu Ngư đâu ? Nàng không đi cùng ngươi sao ?
Gia hoả bán nam bán nữ quay đầu lại nhìn, mặt mỉm cười.
- Ân ? Ngươi quen cô ta hả ?
Tang Thiên hoàn toàn biết rõ ràng, Mộ Tiểu Ngư tựa hồ cũng không có quen biết cái tên gia hoả này, trong lúc thi đấu không có thấy hai người nói chuyện với nhau.
- Không quen biết.
Tên gia hoả bán nam bán nữ lắc đầu, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, ta đã từng nghe qua tên của nàng, một thành viên trong đội Thiên Chi Kiêu Mộng của học viện quân sự Đông Phương.
Dừng lại một chút, hắn (nàng) duỗi tay, cười nói.
- Làm quen một chút, Dạ Vô U, tân sinh năm nay mới tới học viện quân sự Đông Phương.
- Dạ Vô U ?
Tang Thiên nguyên lai còn có chút nghi hoặc khi nghe thấy cái tên Dạ Vô U này, giật mình tỉnh ngộ, lấy một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Dạ Vô U, hỏi.
- Lúc trên sàn thi đấu, người cùng đi với ngươi không phải cũng gọi là Dạ Vô U sao ?
- Làm sao ngươi biết ?
Dạ Vô U phi thường ngạc nhiên, cũng vô cùng nghi hoặc.
- Người của Vô U Sơn không phải đều gọi là Dạ Vô U sao ?
Tang Thiên trông rất hứng thú, đánh giá Dạ Vô U, thật khó tưởng tượng một gia hoả có cái dung mạo xinh đẹp như thiên sứ, phía dưới không ngờ …
- Ngươi …không ngờ ngươi cũng biết Vô U Sơn chúng ta.
Giờ phút này Dạ Vô U đã không chỉ còn là ngạc nhiên, hơn nữa là kinh sợ, biểu cảm cực kỳ khoa trương, giống như là nhìn thấy được quái vật, sắc mặt biến đổi thành âm trầm.
Sau khi nhân loại tiến vào kỷ nguyên mới không bao lâu, địa cầu đã từng bị chủng tộc từ hành tinh khác tấn công qua, đó là một thời kỳ huyết thống chủng tộc hỗn loạn nhất trên địa cầu.Thời kỳ đó, người Trafalgar cũng đã xây dựng lên đế quốc Trafalgar cường đại cho đên tận bây giờ. Một số người trên địa cầu thời đó đã phản bội lại nhân loại, tư thông với người Trafalgar hậu duệ của Tinh Linh Tộc thân bí, mà thành lập lên Đế Quốc Trafalgar.
Nhưng trong số đó có một vài hậu duệ của huyết thống lai tạp lại không có phản bội, Vô U Sơn chính là một trong số đó.
Sự tồn tại của Vô U Sơn hoàn toàn là một câu chuyện bí mật. Tang Thiên vô tình biết được, hơn nữa hắn còn phi thường rõ ràng, Vô U Sơn không có nam nhân, cũng không có nữ nhân, chỉ có một loại người đặc biệt, hơn nữa toàn bộ những người sống ở đấy đều gọi là Dạ Vô U.
- Ơ này, này ! Ngươi đi đâu vậy ! Ngươi còn không nói cho ta biết, làm sao ngươi lại biết chúng ta đến từ Vô U Sơn, này ,này ! Ngươi đừng chạy nhanh như vậy, ta còn chưa biết tên của ngươi, ta không có ác ý ….
Sau cơn hoảng hốt, màn đêm buông xuống, lúc này Dạ Vô U thanh tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ mới phát hiện ra cái tên gia hoả kia không biết từ lúc nào đã biến mất trong biển người mênh mông. Dạ Vô U cắn môi, dậm chân, nũng nịu nói.
- Thật là không thể tin được ! Nữ Vương đại nhân không phải đã nói là ở bên ngoài trừ mấy gia tộc vốn thâm căn cố đế ra thì sẽ không có ai biết được sự tồn tại của Vô U Sơn sao ?Tên gia hoả kia như thế nào lại biết …..
- Hừ ! Chết tiệt ! Ta nhất định phải bắt được hắn !
Tang Thiên chạy, hơn nữa còn chạy rất vội vàng,cho dù có trêu đùa thì hắn cũng không nguyện ý đi trêu chọc vào cái đám phôi đản Vô U Sơn. Tang Thiên đã sống qua ngàn năm, tưởng tượng để cho hắn cảm thấy sợ hãi trên đời này cũng không có nhiều lắm, nhưng Vô U Sơn tuyệt đối là một trong số đó, nhớ lại năm đó những ngày tháng ở trên Vô U Sơn kia, trời ạ ! Những ngày đó ,quả thực so với dưới địa ngục còn kinh khủng hơn, đặc biệt là nữ vương Vô U Sơn, thẳng cho tới bây giờ nhớ lại chuyện cũ, Tang Thiên đều không chịu nổi mà toát ra mồ hôi lạnh.
Điều này cũng chẳng thể trách được Tang Thiên, kì thực là cuộc sống của Dạ Vô U trên Vô U Sơn rất kinh hãi thế tục, mặc dù hắn đã trải qua chín lần chết đi sống lại, ước chừng sống đã hơn ngàn năm vậy mà cũng không thể chấp nhận được lối sống phá vỡ cân bằng âm dương của tộc người Dạ Vô U.
Tang Thiên từng có lần may mắn được xem qua người Dạ Vô U trần truồng, hảo gia hoả ! Đây tưởng tượng chỉ có thể dùng điêu luyện sắc sảo để diễn tả.
/418
|