Long Tử Nguyệt sau khi lên lưng Tiểu Ngân lập tức rời đi quay lại rừng Tử Vong, nơi Long Tử Nguyệt đã gặp Tiểu Ngân ở đó, nàng cần thời gian cùng không gian yên tĩnh, tiêu hóa mớ thông tin đột ngột từ mảnh huyết bội.
À không, hiện tại mảnh ngọc bội này lại thành màu trắng ngà là mảnh bạch ngọc rồi. Năng lực Thuần huyết Huyết tộc của Long Tử Nguyệt đã được giải phong ấn, từng luồng sức mạnh cũng theo đó mà len lỏi khắp các mạch máu trong cơ thể nàng, dường như muốn chọc thủng lớp da để thoát ra.
Một mình trốn trong sơn động tiếp nhận năng lực cực đại phát ra từ tận bên trong thân xác của Thuần huyết Huyết tộc, Long Tử Nguyệt cắn chặt khúc cây nhỏ đến nát bấy. Toàn thân đẫm máu thấm ướt đỏ tươi bạch y Long Tử Nguyệt đang mặc.
Hai mắt cùng đóa bỉ ngạn giữa trán Long Tử Nguyệt cũng trở thành một màu đỏ chói mắt. Các giác quan cũng trở nên nhạy bén đến đáng sợ, cuộn mình thừa nhận từng cơn đau ập đến như sóng biển, cơ thể không ngừng vặn vẹo, giãy dụa trong đau đớn, từng đợt âm thanh rên rỉ phát ra trong cổ họng Long Tử Nguyệt. Tiểu Ngân đứng gần đó đều nghe được mọi âm thanh cùng hình ảnh Long Tử Nguyệt một thân đầy máu, không ngừng co giật trong khổ sở.
Mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, rốt cuộc việc phá giải phong ấn, chuyển đổi từ Huyết tộc bình thường trở thành một Thuần huyết Huyết tộc cũng kết thúc sau hơn ba ngày ròng rã. Tiểu Ngân nhìn thân thể đỏ thẫm đầy máu, cực kỳ mất sức nằm cuộn lại thành một đoàn trên nền đất trong sơn động của Long Tử Nguyệt khiến nó cảm thấy thật gai mắt.
Ở nơi thật xa, một nam tử đang nằm nghỉ ngơi trong biệt viện của mình chợt bật người ngồi dậy, từ từ mở mắt, là đôi con ngươi mang màu máu. Đưa bàn tay lên vuốt dọc theo từng đường nét của đóa bỉ ngạn đỏ thẫm cực kỳ chói mắt giữa mi tâm. Khóe môi mỹ nam tử tạo nên đường cong tuyệt đẹp, rồi dần lan rộng ra rồi bật cười thành tiếng. Giọng nói thì thầm lại trầm thấp, từ tính tràn đầy ma mỵ: Thức tỉnh rồi! .
Tiểu Ngân không thích bộ dáng hiện tại của Long Tử Nguyệt một chút nào, thật thiếu sức sống. Cũng như việc đã quen có người luôn ở cạnh làm phiền nó, bây giờ lại là một khối thịt nửa sống nửa chết nằm đó.
Long Tử Nguyệt nằm nhắm mắt dưỡng sức, bản thân Vô Tình vốn thuộc chủng Thuần huyết Huyết tộc chỉ vì mẫu thân nàng ta phải trốn sự truy sát từ một trong các trượng phu mình mà buộc lòng phải đem giấu Vô Tình đi.
Sau khi giao Vô Tình lại cho hai thuộc hạ thân tín trong tối của mình cũng chính là phụ mẫu hờ đã bị Vô Phong giết chết nọ, lại còn cẩn thận phong ấn năng lực Thuần huyết Huyết tộc của Vô Tình lại với hy vọng Vô Tình không bị phụ thân sát hại.
Thuần huyết Huyết tộc chỉ có duy nhất nữ tử thuần chủng mới có thể mang thai và sinh hạ nữ nhi hoặc nhi tử, sau khi sinh hạ đứa nhỏ sẽ do phụ thân chăm sóc, nhưng không phải phụ thân nào cũng đều thật tâm mà đối đãi cùng nuôi dưỡng hài tử Huyết tộc thuần chủng kia cả.
Nếu là nhi tử thì hoặc là biến nó trở thành công cụ cho bản thân, hoặc là lợi dụng dòng máu thuần chủng đó để giúp bọn họ truy tìm thêm một nữ tử thuần chủng khác, mặc dù tỷ lệ tìm được nữ tử thuần chủng là vô cùng nhỏ nhoi.
Nhưng vì nhằm có được các thế hệ sau càng lúc càng mạnh hơn, trở thành kẻ dưới trướng chỉ nghe lệnh một mình mình, rất nhiều kẻ bất chấp mọi thứ mà ra sức tìm kiếm nữ thuần chủng. Phụ thân ruột của Vô Tình cũng vậy, sau khi điều tra được mẫu thân Vô Tình đã sinh hạ ra một nữ tử thuần chủng, liền nổi dã tâm muốn nuôi Vô Tình lớn lên trở thành thê tử của hắn, giúp hắn sinh ra một đoàn quân thuần huyết, nắm giữ chặt chẽ sức mạnh xưng bá thiên hạ.
Mảnh bạch ngọc do gia tộc Vô Phong bảo hộ chính là của mẫu thân ruột thịt cả Vô Tình, cũng chính là di vật của nàng ta để lại dành cho Vô Tình, giúp Vô Tình có thể phá giải phong ấn năng lực vốn có của một Thuần huyết Huyết tộc, cũng như khôi phục lại đoạn trí nhớ thuở nhỏ Vô Tình cùng mẫu thân chạy trốn phụ thân đã bị phong ấn kia che mất.
Do ánh mắt nhìn người kém của mẫu thân Vô Tình, mà dẫn đến họa sát thân cho cả hai. Mẫu thân vì bảo vệ cho nữ nhi dùng hết tinh lực cuối cùng của bản thân lập thành phong ấn, che giấu đi năng lực cùng về ngoài vô cùng chói lọi của một nữ tử thuần chủng Huyết tộc.
À không, hiện tại mảnh ngọc bội này lại thành màu trắng ngà là mảnh bạch ngọc rồi. Năng lực Thuần huyết Huyết tộc của Long Tử Nguyệt đã được giải phong ấn, từng luồng sức mạnh cũng theo đó mà len lỏi khắp các mạch máu trong cơ thể nàng, dường như muốn chọc thủng lớp da để thoát ra.
Một mình trốn trong sơn động tiếp nhận năng lực cực đại phát ra từ tận bên trong thân xác của Thuần huyết Huyết tộc, Long Tử Nguyệt cắn chặt khúc cây nhỏ đến nát bấy. Toàn thân đẫm máu thấm ướt đỏ tươi bạch y Long Tử Nguyệt đang mặc.
Hai mắt cùng đóa bỉ ngạn giữa trán Long Tử Nguyệt cũng trở thành một màu đỏ chói mắt. Các giác quan cũng trở nên nhạy bén đến đáng sợ, cuộn mình thừa nhận từng cơn đau ập đến như sóng biển, cơ thể không ngừng vặn vẹo, giãy dụa trong đau đớn, từng đợt âm thanh rên rỉ phát ra trong cổ họng Long Tử Nguyệt. Tiểu Ngân đứng gần đó đều nghe được mọi âm thanh cùng hình ảnh Long Tử Nguyệt một thân đầy máu, không ngừng co giật trong khổ sở.
Mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, rốt cuộc việc phá giải phong ấn, chuyển đổi từ Huyết tộc bình thường trở thành một Thuần huyết Huyết tộc cũng kết thúc sau hơn ba ngày ròng rã. Tiểu Ngân nhìn thân thể đỏ thẫm đầy máu, cực kỳ mất sức nằm cuộn lại thành một đoàn trên nền đất trong sơn động của Long Tử Nguyệt khiến nó cảm thấy thật gai mắt.
Ở nơi thật xa, một nam tử đang nằm nghỉ ngơi trong biệt viện của mình chợt bật người ngồi dậy, từ từ mở mắt, là đôi con ngươi mang màu máu. Đưa bàn tay lên vuốt dọc theo từng đường nét của đóa bỉ ngạn đỏ thẫm cực kỳ chói mắt giữa mi tâm. Khóe môi mỹ nam tử tạo nên đường cong tuyệt đẹp, rồi dần lan rộng ra rồi bật cười thành tiếng. Giọng nói thì thầm lại trầm thấp, từ tính tràn đầy ma mỵ: Thức tỉnh rồi! .
Tiểu Ngân không thích bộ dáng hiện tại của Long Tử Nguyệt một chút nào, thật thiếu sức sống. Cũng như việc đã quen có người luôn ở cạnh làm phiền nó, bây giờ lại là một khối thịt nửa sống nửa chết nằm đó.
Long Tử Nguyệt nằm nhắm mắt dưỡng sức, bản thân Vô Tình vốn thuộc chủng Thuần huyết Huyết tộc chỉ vì mẫu thân nàng ta phải trốn sự truy sát từ một trong các trượng phu mình mà buộc lòng phải đem giấu Vô Tình đi.
Sau khi giao Vô Tình lại cho hai thuộc hạ thân tín trong tối của mình cũng chính là phụ mẫu hờ đã bị Vô Phong giết chết nọ, lại còn cẩn thận phong ấn năng lực Thuần huyết Huyết tộc của Vô Tình lại với hy vọng Vô Tình không bị phụ thân sát hại.
Thuần huyết Huyết tộc chỉ có duy nhất nữ tử thuần chủng mới có thể mang thai và sinh hạ nữ nhi hoặc nhi tử, sau khi sinh hạ đứa nhỏ sẽ do phụ thân chăm sóc, nhưng không phải phụ thân nào cũng đều thật tâm mà đối đãi cùng nuôi dưỡng hài tử Huyết tộc thuần chủng kia cả.
Nếu là nhi tử thì hoặc là biến nó trở thành công cụ cho bản thân, hoặc là lợi dụng dòng máu thuần chủng đó để giúp bọn họ truy tìm thêm một nữ tử thuần chủng khác, mặc dù tỷ lệ tìm được nữ tử thuần chủng là vô cùng nhỏ nhoi.
Nhưng vì nhằm có được các thế hệ sau càng lúc càng mạnh hơn, trở thành kẻ dưới trướng chỉ nghe lệnh một mình mình, rất nhiều kẻ bất chấp mọi thứ mà ra sức tìm kiếm nữ thuần chủng. Phụ thân ruột của Vô Tình cũng vậy, sau khi điều tra được mẫu thân Vô Tình đã sinh hạ ra một nữ tử thuần chủng, liền nổi dã tâm muốn nuôi Vô Tình lớn lên trở thành thê tử của hắn, giúp hắn sinh ra một đoàn quân thuần huyết, nắm giữ chặt chẽ sức mạnh xưng bá thiên hạ.
Mảnh bạch ngọc do gia tộc Vô Phong bảo hộ chính là của mẫu thân ruột thịt cả Vô Tình, cũng chính là di vật của nàng ta để lại dành cho Vô Tình, giúp Vô Tình có thể phá giải phong ấn năng lực vốn có của một Thuần huyết Huyết tộc, cũng như khôi phục lại đoạn trí nhớ thuở nhỏ Vô Tình cùng mẫu thân chạy trốn phụ thân đã bị phong ấn kia che mất.
Do ánh mắt nhìn người kém của mẫu thân Vô Tình, mà dẫn đến họa sát thân cho cả hai. Mẫu thân vì bảo vệ cho nữ nhi dùng hết tinh lực cuối cùng của bản thân lập thành phong ấn, che giấu đi năng lực cùng về ngoài vô cùng chói lọi của một nữ tử thuần chủng Huyết tộc.
/300
|